Các cô ấy rõ ràng lực lượng của nhà họ Phó.
Tuyệt đối không phải một Diệp Bắc Minh có thể đối đầu!
Mười lăm phút cuối cùng đến!
Đau đớn gấp bội!
Cả người Phó Long Đình vặn vẹo, từng tấc da thịt trên người đều bị chính anh ta xé xuống!
Giờ phút này, Phó Long Đình không thể chịu nổi đau nhức kịch liệt trên thân thể nữa, anh ta bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, tôi biết sai rồi, cầu xin cậu giết tôi đi!"
Phó Long Đình đệ nhất Huyền Bảng!
Lúc này lại quỳ xuống muốn được chết!
Có thể nghĩ anh ta đang chịu đau nhức kịch liệt nhường nào!
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh không biểu cảm: "Chịu đựng!"
"Mày!"
Phó Long Đình hoàn toàn tuyệt vọng!
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, anh ta cắn lấy cánh tay của mình!
Cứng rắn giật xuống một mảng máu thịt mơ hồ!
"Trời ạ..."
Mọi người bị dọa sợ, con ngươi co rụt lại, không dám nhìn thẳng!
Đột nhiên.
"Đình Nhi!"
Nơi xa truyền đến một tiếng rít gào!
Một nha hoàn phát ra tiếng cười như chuông bạc: "Hahaha, tiểu thư, người nhà họ Phó đến".
Một đám người đàn ông trung niên xông đến, khí tràng mạnh mẽ, người tu võ bốn phía bị ép đến không ngừng lui lại!
Tổng cộng hơn hai mươi người.
Một nửa trên cảnh giới Đế, một nửa kia là cảnh giới Đế Tôn!
Hai lão già đi sau cùng đám người dùng cặp mắt như rắn độc khóa chặt Diệp Bắc Minh!
Bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích trí mạng!
"Thằng chó đẻ, mày thật là ác độc!"
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của Phó Long Đình, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền run lẩy bẩy: "Thả con trai tao ra, nếu không Phó Toàn Thịnh tao thề mày sẽ hối hận tất cả những chuyện đã làm ngày hôm nay!"
"Ông cháu nhà họ Mặc đâu?"
Diệp Bắc Minh nhìn Phó Toàn Thịnh.
Phó Toàn Thịnh đè thấp cuống họng: "Thằng chó đẻ, tất cả chúng tao đều tới!"
"Mày còn muốn hai ông cháu nhà họ Mặc? Thả con trai tao ra, bằng không thì..."
Diệp Bắc Minh đạp một chân xuống!
Tiếng "răng rắc" vang giòn!
Đan điền Phó Long Đình lập tức nổ tung!
"Không..."
Tâm trạng Phó Toàn Thịnh gần như nổ tung!
"Gan chó của mày thật là lớn!"
"Mày đúng là ác độc, lại muốn hủy hoại thiên tài của nhà họ Phó!"
"Mày đang làm điều ác đấy!"
Đám người nhà họ Phó nhảy dựng lên chửi ầm ầm.
Dù sau này chữa trị đan điền, tư chất của Phó Long Đình nhất định sẽ chịu ảnh hưởng!
"Thằng chó đẻ, mày!"
Phó Toàn Thịnh gần như nghiến nát hàm răng, phẫn nộ đến toàn thân run rẩy.
Hai mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!"
Phó Toàn Thịnh không có cách nào, chỉ có thể khẽ quát một tiếng: "Dẫn tới!"
Một lát sau, Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình bị dẫn tới.
Sắc mặt hai người trắng bệch, khóe miệng có máu tươi!
Mặc dù thân thể chịu tra tấn, may là không có nguy hiểm đến tính mạng!
Thấy được Diệp Bắc Minh, hai người kích động nói: "Cậu Diệp..."
Diệp Bắc Minh lắc đầu, ra hiệu bọn họ đừng nói.
Anh nhìn mấy người nhà họ Phó, chỉ có hai chữ: "Thả người!"
Phó Toàn Thịnh hỡi híp mắt lại: "Mày thả con tao trước!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông còn có tư cách nói điều kiện với tôi?"
"Thằng chó đẻ mày đừng có quá đáng!"
Mấy người đàn ông trung niên giận không kiềm chế được, vén tay áo lên.
Phó Toàn Thịnh lắc đầu, con ngươi nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!
Trong lòng ông ta như nhỏ máu: "Được rồi, hôm nay thằng này chắc chắn sẽ phải chết!"
"Tôi sẽ để cậu ta hưởng thụ cực hình thê thảm hơn Đình Nhi gấp trăm ngàn lần!"
Ông ta vẫy tay: "Thả người!"
Sau khi lấy lại tự do, Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình nhanh chóng đi ra sau lưng Diệp Bắc Minh!
"Bây giờ thả con tao ra!"
Phó Toàn Thịnh quát khẽ.
Phó Long Đình cố nén đau nhức kịch liệt, cực kỳ oán độc nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng kia, mày sẽ chết rất thê thảm!"
"Tao bảo đảm!"
"Thật hả?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua: "Xin lỗi, quá một giờ rồi!"
"Cái gì?"
Mọi người nhà họ Phó sững sờ.
Con ngươi Phó Long Đình co rụt lại, run giọng nói: "Đừng..."
Diệp Bắc Minh giơ chân lên, hung hăng đạp xuống đầu Phó Long Đình!
Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên, đầu của Phó Long Đình nổ tung!
"A! A! A!"
Tâm thái của Phó Toàn Thịnh hoàn toàn tan vỡ, gầm nhẹ như thú dữ: "Giết! Giết! Giết! Giết tên súc sinh này cho tao!"
Keng!
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng chuông vang lên.
"Huyền Các mở ra, phạm vi trăm dặm xung quanh cấm động võ!"
Chương 1497: Quy củ của Huyền Các
Người nhà họ Phó dường như không hề nghe thấy, vẫn đánh úp về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đang chuẩn bị ra tay!
Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Nhà họ Phó, các người coi khinh uy nghiêm của Huyền Các hả?"
Ong!
Một giây sau, một luồng hơi thở như thác lũ ầm ầm bộc phát!
Một ông lão sải bước ra ngoài, đứng trước người Diệp Bắc Minh!
Ông ta nhẹ nhàng khoát tay, giơ lên một ngón tay.
Diệp Bắc Minh chợt cảm thấy xung quanh sinh ra một cái chắn, bao vây hai người ở trong đó!
"Ầm" một tiếng long trời lở đất vang lên, người nhà họ Phó như đâm phải miếng sắt, tất cả đồng loạt bay ngược ra ngoài!
"Thân thể Bán Thần, ông..."
Con ngươi Phó Toàn Thịnh sợ hãi, kiêng kỵ nhìn chằm chằm ông lão: "Dù ông có là thân thể Bán Thần, ông thật sự muốn xen vào chuyện nhà họ Phó tôi hả?"
Ông lão còn chưa nói chuyện.
Một giọng nói như tiếng trời vang lên sau lưng ông ta: "Nhà họ Phó muốn phá hư quy củ của Huyền Các sao?"
Mọi người đồng thời quay đầu, nhìn về phía cổng lớn của Huyền Các!
Cổng lớn mở ra, trong đó đi ra một cô gái hoàn hảo không một tì vết.
Ánh mắt vô số đàn ông co lại.
Lê Mộng Ly há to miệng: "Ồ, một cô gái thật đẹp!"
Chu Nhược Giai đi tới, không nhịn được mà kéo ống tay áo của Diệp Bắc Minh: "Chồng ơi, cô gái này đẹp không?"
"Không bằng một phần chục ngàn của em!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Chu Nhược Giai che miệng: "Phì phì! Anh chỉ biết dỗ người ta thôi, với trực giác của phụ nữ!"
"Em luôn có cảm giác sau lưng hai người sẽ xảy ra chút gì đó!"
Tạch!
Ở đây đều là người tu võ, Chu Nhược Giai vừa dứt lời, vô số ánh mắt bất thiện nhìn qua!
Cô gái hoàn hảo không tì vết kia cũng nhíu mày!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Em đừng nói lung tung!"
Chu Nhược Giai hừ nhẹ: "Trên người anh có khí chất thu hút gái đẹp, em mặc kệ!"
"Mặc kệ anh tìm bao nhiêu phụ nữ, em vĩnh viễn là vợ cả của anh!"
Diệp Bắc Minh trợn trắng mắt.
Cô nàng này đang suy nghĩ gì đấy!
Phó Toàn Thịnh cắn răng quát: "Cô Diệp, quan hệ giữa nhà họ Phó và nhà họ Diệp không hề tệ!"
"Cô thật sự không định cho chút mặt mũi nào sao?"
"Quy củ của Huyền Các, không ai có thể phá!"
Gương mặt xinh đẹp của cô ta bình tĩnh: "Không có ai, nghe hiểu không?"
"Diệp Vy Ny!"
Phó Toàn Thịnh khẽ quát một tiếng, gió lớn dâng trào: "Cô thật sự muốn ép tôi?"
"Thằng chó đẻ này giết con trai tôi ngay trước mặt mọi người, đã phạm phải quy củ không thể tha thứ!"
Một cỗ khí thế đánh về phía Diệp Vy Ny!
Cùng lúc đó, ông lão vừa mới ra tay hừ lạnh, duỗi tay cho một cái tát!
Chát!
Một tiếng chát lanh lảnh vang lên!
Phó Toàn Thịnh ngã xuống đất như chó chết, khuôn mặt sưng thành đầu heo!
Giọng nói lạnh lẽo của ông lão vang lên: "Nhà họ Phó, cảnh cáo một lần!"
"Hiện tại, trong vòng mười lăm phút, các người mau rời khỏi phạm vị trăm dặm quanh Huyền Các!"
"Nếu không, giết không tha!"
Phó Toàn Thịnh bụm mặt, cố nén lửa giận: "Chúng ta đi!"
Trước khi đi, ông ta dùng ánh mắt cực kỳ âm độc liếc nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng chó đẻ kia, trừ phi cả đời này mày trốn trong Huyền Các không ra, nếu không, chỉ cần mày rời khỏi Huyền Các một bước!"
"Phó Toàn Thịnh tao bảo đảm sẽ khiến mày trả cái giá lớn gấp trăm lần con trai tao!"
Ông ta quay người bước nhanh rời đi.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Diệp Vy Ny: "Cảm ơn! Tôi nợ cô một ơn huệ!"
Nếu Tiểu Tháp ra tay, anh cũng không hề sợ người nhà họ Phó!
Nhưng e rằng sẽ bại lộ một vài thứ!
Diệp Vy Ny xem như giúp anh một lần!
Diệp Vy Ny nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi chỉ đang giữ gìn quy củ của Huyền Các, không phải giúp anh!"
Cô ta quay người tiến vào Huyền Các.
Chân trước vừa rời đi, hiện trường lập tức sôi trào!
"Thằng này mạng cứng thật đấy, đắc tội nhà họ Phó còn chưa chết!"
"Một khi Huyền Các đóng cửa, cậu ta hẳn phải chết không nghi ngờ!"
"Đắc tội nhà họ Phó, chết chắc rồi!"
Rất nhiều người lắc đầu, đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên.
"Chư vị, có thể mọi người không để ý đến một chuyện!"
Có người mở miệng: "Kẻ này cũng không phải vật trong ao, mọi người không nhận ra sao? Cậu ta giết chết Phó Long Đình dễ như trở bàn tay!"
"Phó Long Đình là ai? Là đệ nhất Huyền Bảng!"
"Ý của ông là?"
Mọi người giật mình.
Người mở miệng ngưng trọng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Thiên phú và thực lực của người nàu vượt xa Phó Long Đình!"
"Cậu ta rất có thể chính là người được ông trời chọn lựa, kẻ may mắn kia!"
"Cái gì?"
Hô hấp mọi người gần như ngừng lại, tất cả ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh đều thay đổi!
Cùng lúc đó, trong một góc của đám người.
Khuôn mặt Dư Lãng hơi trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ: "Ông nội, tên này quả là một yêu nghiệt!"
"Nếu không thì chúng ta trả lại trăm vị sư phụ cho anh ta đi!"
"Khốn nạn! Phế vật!"
Dư Thiên Trung khẽ quát: "Ông còn không sợ, cháu sợ cái gì?"
"Chỉ cần ông luyện hóa trăm thân thể luân hồi kia, sẽ có thể tẩy gân phạt tủy cho cháu!"
"Đến lúc đó, thực lực và thiên phú của cháu sẽ còn khủng bố hơn cả Diệp Bắc Minh kia!"
"Cháu giết cậu ta như làm gà giết chó, tự tin của đàn ông nhà họ Dư ta ở đâu?"
"Nhưng mà...", Dư Lãng sắp khóc.
Chương 1498: Hạ Nhược Tuyết?
Ngay cả hạng thứ nhất Huyền Bảng mà tên này cũng dám giết trước mặt mọi người!
Hắn ta thật sự sợ hãi!
"Đồ vô dụng!"
Nhìn thấy biểu hiện này của Dư Lãng, Dư Thiên Trung giận giữ: "Huyền Các đã mở ra, đi vào lấy được món đồ kia rồi lại nói!"
Mười lăm phút sau, đám người Phó Toàn Thịnh rời khỏi phạm vi trăm dặm quanh Huyền Các.
"Đáng chết!"
Sấm chớp bộc phát, Phó Toàn Thịnh dùng một quyền đánh tảng đá lớn trăm mét thành mảnh vỡ vẫn không thể lắng lại lửa giận!
"Thằng! Chó! Đẻ! Này! Thật! Đáng! Chết!"
Phó Toàn Thịnh nghiến răng kẽo kẹt.
"Nhị ca, thằng này không có khả năng trốn trong Huyền Các cả một đời!"
Một người đàn ông trung niên lại gần: "Hàng năm, buổi đấu giá của Huyền Các chỉ mở ra ba ngày!"
"Ba ngày sau, bất kỳ ai cũng phải rời khỏi Huyền Các!"
"Đến lúc đó, Huyền Các sẽ không có lý do nhúng tay nữa, thằng này còn có đường sống sao?"
Trong con ngươi Phó Toàn Thịnh lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo: "Thực lực của thằng này không chỉ dừng lại ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, chắc chắn là giả heo ăn thịt hổ!"
"Đề phòng mọi trường hợp, lại điều thêm mấy người từ gia tộc bày ra thiên la địa võng!"
"Lần này, tôi nhất định phải làm cho cậu ta sống không bằng chết!"
...
Diệp Bắc Minh không để ý đến tiếng bàn luận và ánh mắt của mọi người.
Anh đi thẳng tới bên cạnh Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình: "Mọi người tốt hơn chút nào chưa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Mặc Phong Hành lắc đầu: "Uống thuốc của thiếu chủ, chúng tôi đã tốt hơn rất nhiều!"
"Hôm đó, sau khi chia tay với Thiếu chủ, chúng tôi vừa trở lại nhà họ Mặc không bao lâu!"
"Người nhà họ Phó liền tới. Sau khi bọn họ biết được nguyên nhân cái chết của Phó Tiểu Long thì tàn sát toàn bộ nhà họ Mặc..."
Mặc Đình Đình ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối: "Bố ơi, mẹ ơi..."
Yên lặng rơi lệ!
Hai mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Hai người yên tâm, chuyện này gây ra bởi vì tôi!"
"Tôi chắc chắn sẽ cho hai người một câu trả lời hài lòng!"
Mặc Phong Hành cười khổ: "Thiếu chủ, tôi thấy vẫn là thôi đi!"
"Nhà họ Phó có bối cảnh là Thần Giới, chúng ta không thể trêu vào!"
"Cũng may bọn họ không phát hiện ra bí mật của nhà họ Mặc, cũng không phát hiện sự tồn tại của Huyền Bảng!"
"Hiện tại Thiếu chủ theo tôi về nhà họ Mặc đi lấy Huyền Bảng đi!"
Diệp Bắc Minh đang muốn nói chuyện.
Lê Mộng Ly nhanh chóng chạy tới: "Cậu Diệp, buổi đấu giá bên trong bắt đầu rồi!"
Diệp Bắc Minh khẽ suy tư: "Hai người ở chỗ này chờ tôi, tôi đi một chút sẽ về!"
Anh dẫn theo Lê Mộng Ly và Chu Nhược Giai đi vào bên trong Huyền Các!
Đi thẳng đến phòng đấu giá lớn nhất trong đó, hơn triệu người được chọn lọc từng bước.
Cuối cùng, người có thể đi vào nơi này vượt quá một trăm ngàn người!
Khoảnh khác Diệp Bắc Minh tiến vào hiện trường đấu giá, ánh mắt trực tiếp bị người bán đấu giá chủ trì buổi đấu giá hấp dẫn!
"Nhược Tuyết?"
Cô gái trên đài cao với khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lẽo chính là Hạ Nhược Tuyết!
"Nhược Tuyết!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc vui mừng!
Sau khi chia tay Hạ Nhược Tuyết tại đại lục Tam Thiên, cô ấy nói mình phải đi hoàn thành nguyện vọng của Vạn Đạo Kiếm Chủ!
Hai người chưa từng gặp được nhau!
"Cô ấy là? Cậu Diệp quen biết cô ấy?"
Lê Mộng Ly hơi nghi hoặc.
Chu Nhược Giai bất đắc dĩ lắc đầu: "Một vị hồng nhan tri kỉ của chồng tôi, nếu phải nói thì có thể coi như bà hai!"
"Cái gì?"
Lê Mộng Ly hơi choáng váng.
Chu Nhược Giai hào phóng như vậy hả, bằng lòng chia sẻ chồng với người khác sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lê Mộng Ly dâng lên cảm giác kỳ quái!
Giờ phút này gặp lại Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh kích động lên tiếng: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
Một bước bước lên đài cao!
Nhưng hành động này khiến hiện trường vốn đang yên tĩnh lập tức sôi trào!
"Sát Thần đang làm gì?"
"Anh ta lại bước lên sàn đấu giá của Huyền Các?"
"Anh ta điên rồi sao?"
Một vài nhân vật lớn biến sắc mặt.
Một vài người tu võ lần đầu tiên tới người tu võ nghi ngờ hỏi: "Tiền bối, sao vậy?"
"Không thể lên sàn đấu giá của Huyền Các sao?"
Bên trong ghế khách quý, một ông lão mặc áo tím nghiêm mặt: "Huyền Các có quy định, chỉ có người đốt đèn trời mới có tư cách bước lên đài!"
"Cái gì?"
"Đốt đèn trời?"
"Đụ mẹ..."
Nghe được đáp án này, mọi người hoàn toàn hiểu ra vì sao những nhân vật lớn này lại có phản ứng như vậy!
Người tu võ thường xuyên tham gia buổi đấu giá đều biết, thứ gọi là đốt đèn trời.
Có nghĩa một người mua đi toàn bộ vật phẩm trong nguyên một vòng bán đấu giá!
Người tu võ bình thường hoàn toàn không có loại thực lực này, cho dù có nội tình như nhà họ Phó!
Dám đốt đèn trời tại trên Huyền Các, cũng sẽ gần như táng gia bại sản!
Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Diệp Bắc Minh đã đi đến bàn đấu giá: "Nhược Tuyết, tại sao em lại ở chỗ này?"
Thiếu nữ có vẻ ngoài cực giống Hạ Nhược Tuyết trừng lớn đôi mắt đẹp, hoang mang nhìn Diệp Bắc Minh: "Vị công tử này, anh đang nói cái gì vậy?"
"Nhược Tuyết nào? Tôi tên là Diệp Hiểu Yên!"
Chương 1499: Đốt đèn trời Huyền Các
Diệp Bắc Minh sững sờ, tỉ mỉ đánh giá thiếu nữ trước mắt vài lần: "Cô thật sự không phải là Nhược Tuyết?"
"Tôi thật sự không phải".
Khuôn mặt Diệp Hiểu Yên đỏ lên.
Bị một người đàn ông xa lạ nhìn chăm chú, còn đánh giá cẩn thận.
Cả người cô ta đều không được tự nhiên!
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, cậu nhận nhầm người, cô ta không phải Hạ Nhược Tuyết!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nói như vậy, chắc chắn là anh nhận nhầm.
"Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô lớn lên rất giống một vị hồng nhan tri kỷ của tôi, quá lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy".
"Nên sinh lòng tưởng niệm, nhận nhầm cô".
"Ấy..."
Diệp Hiểu Yên nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Được rồi".
"Đù!"
"Phương pháp tán gái thật thấp kém!"
"Sao tôi cứ có cảm giác tên này đang cưa người bán đấu giá nữ này?"
Bên dưới sàn đấu giá, một vài người trẻ tuổi của thế lực lớn không nhịn được mà phỉ nhổ.
Diệp Bắc Minh không nghe âm thanh bên dưới, quay người chuẩn bị xuống.
"Nhóc, mặc dù cô gái này không phải là Hạ Nhược Tuyết, nhưng trên người hai người họ có hơi thở tương tự!", giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên lần nữa.
Lông mày Diệp Bắc Minh nhảy dựng: "Có ý gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Có lẽ hai người có quan hệ máu mủ, cho nên bề ngoài mới tương tự như vậy!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Chẳng lẽ tổ tiên của Nhược Tuyết có liên quan đến Huyền Các?
Không chờ anh suy nghĩ sâu hơn, giọng của Diệp Hiểu Yên truyền tới: "Vị công tử này, chờ chút đã!"
Diệp Bắc Minh dừng bước lại: "Sao vậy?"
Diệp Hiểu Yên chỉ vào một chiếc đèn đồng cách đó không xa: "Anh đã lên sàn đấu giá, thì phải xử lý theo quy định của Huyền Các!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Là ý gì?"
"Đốt đèn trời đi!"
Diệp Hiểu Yên chỉ vào đèn đồng.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Cô à, đều là hiểu lầm!"
Diệp Hiểu Yên cười đầy tà mị: "Anh à, không thể đâu".
"Nếu như anh không đốt đèn trời, Huyền Các chúng tôi sẽ đốt thay cho anh!"
Vừa mới dứt lời.
Mười lão già canh giữ xung quanh đài cao sải bước ra!
Từng bước đi tới chỗ Diệp Bắc Minh!
Một người trong đó chính là ông lão dùng một cái tát đánh bay Phó Toàn Thịnh!
"Nhóc, cậu có phiền toái rồi, tất cả mười người này đều là thân thể Bán Thần!"
Diệp Bắc Minh thầm kêu không tốt: "Tiểu Tháp, vừa rồi ông vẫn chưa giải thích gì là thân thể Bán Thần đâu!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng lên tiếng: "Một khi đột phá cảnh giới Đế Tôn, sẽ có thể trở thành một thần linh chân chính!"
"Thân thể Bán Thần là đột phá cảnh giới Đế Tôn thất bại, cảnh giới không tăng lên!"
"Nhưng về thực lực thì cảnh giới Đế Tôn hoàn toàn không thể chống lại, nếu để bản tháp ra tay thì có thể giết họ trong nháy mắt!"
Diệp Bắc Minh vội vàng lên tiếng: "Không cần thiết, tôi với Huyền Các không oán không thù!"
"Hơn nữa người ta vừa rồi còn giúp tôi, chuyện này là tôi không đúng".
"Từ từ đã!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát lên: "Không phải chỉ là đốt đèn trời thôi sao? Tôi đốt!"
Anh bước lên, đứng trước đèn đồng!
Khoát tay, lòng bàn tay anh dấy lên một ngọn lửa, đèn đồng cũng sáng lên!
Mười lão già thấy thế, mặt không thay đổi lui lại.
Diệp Hiểu Yên cũng khẽ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Diệp Bắc Minh thật sự dám đốt đèn trời!
Cô ta mỉm cười: "Được rồi, trận đấu giá đầu tiên kết thúc!"
"Tất cả vật phẩm đã được cậu Diệp cầm xuống, cậu Diệp, anh có thể xuống dưới tính tiền!"
"Những người khác tiếp tục trận đấu giá thứ hai!"
Lời vừa dứt, mấy tỳ nữ xinh đẹp tiến lên.
Dẫn Diệp Bắc Minh rời khỏi hiện trường đấu giá!
Dưới đài, Dư Lãng đột nhiên hỏi: "Ông nội, tên này đang giở trò quỷ gì vậy?"
"Thứ chúng ta muốn sẽ không bị anh ta chặn ngang chứ?"
Dư Thiên Trung dựa vào ghế, buồn cười đáp: "Yên tâm, thứ chúng ta muốn ở trận cuối cùng!"
"Thằng ngu Diệp Bắc Minh này, lại dám đi lên đốt đèn trời!"
"Nếu như cậu ta không thể cho Huyền Các một câu trả lời hài lòng, không cần chúng ta phải ra tay nữa!"
...
Sau khi rời khỏi hiện trường đấu giá.
Diệp Bắc Minh bị dẫn tới một gian phòng vô cùng xa hoa!
Anh phát hiện nơi này ở ngay sau hiện trường đấu giá!
Một cửa sổ thủy tinh trong suốt siêu lớn gần ngay trước mắt, trên đó khắc một loại phù văn nào đó!
Từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không thể nhìn vào trong!
Diệp Vy Ny sớm đã chờ ở đây, khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, cô ta chậm rãi đứng dậy: "Lá gan của anh không hề nhỏ đâu, lại dám đốt đèn trời Huyền Các!"
Diệp Bắc Minh đáp: "Nếu tôi nói đây là hiểu lầm, cô có tin không?"
"Hiểu lầm? Anh đang sỉ nhục Huyền Các đấy à?"
Khí thế của Diệp Vy Ny dâng lên.
Chương 1500: Trao đổi bằng cơ thể cô
Diệp Vy Ny chỉ chín cái hộp trên bàn: "Vòng đấu giá đầu tiên, tổng cộng có chín món đồ!"
"Món thứ nhất, hoa địa ngục 72 vạn năm!"
"Món thứ hai, ba mảnh vỡ thần khí!"
"Món thứ ba, nửa đoạn xương sườn của Ma thần!"
"Món thứ tư, công pháp “Vô Ảnh Thủ” cấp đế!"
"Món thứ năm, một viên Tố Hồn đan!"
"Món thứ sáu , một cái hộp mang về từ di tích viễn cổ, bởi vì có cấm chế nên tạm thời không có cách nào mở ra!"
"Món thứ bảy, ba hạt giống của quả Thiên Nguyên!"
"Món thứ tám, một vốc đất Vô Cấu!"
"Món thứ chín, một cái túi càn khôn, có thể đựng vật còn sống!"
"Dựa theo giá thị trường, những thứ này tổng cộng trị giá ba ngàn năm trăm trăm triệu khối nguyên!"
Sau khi nói xong, Diệp Vy Ny nhàn nhạt nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp trả bằng nguyên, hay trao đổi bằng vật ngang giá?"
Lúc này.
"Ấy? Tiểu tử, có vẻ những thứ này cũng tốt đấy!”, giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
"Sao nào? Ông có hứng thú à?"
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định đáp: "Bên trong đó có mấy thứ tốt cho cậu, nghĩ cách thu về đi!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ mấy giây.
Đột nhiên, hắn đổi câu hỏi: "Cô Diệp, xin hỏi cô trị giá bao nhiêu?"
Diệp Vy Ny sầm mặt xuống: "Anh có ý gì?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi muốn dùng cơ thể của cô để đổi những thứ này!"
"Anh dám làm nhục tôi? Tự tìm chết!" Diệp Vy Ny trực tiếp bùng nổ.
Bàn tay ngọc ngà giơ lên, tấn công vào chỗ yếu hại của Diệp Bắc Minh!
Anh bắt lấy cổ tay Diệp Vy Ny, cấp tốc lui về phía sau: "Cô Diệp này, cô nghe tôi nói xong hẵng động tay cũng không muộn!"
"Cút!"
Diệp Vy Ny nổi cơn giận dữ: "Người làm nhục tôi không thể nào còn sống rời khỏi nơi này!"
Dứt lời, Diệp Vy Ny tấn công mạnh mẽ hơn!
Vật dụng quý giá trong phòng lập tức chia năm xẻ bảy, lần lượt hóa thành bụi phấn!
“Tính cô nhóc này quá cứng, e là có liên quan đến món đồ trong cơ thể cô ta!'
Diệp Bắc Minh không ngừng lui về phía sau!
Diệp Vy Ny phát hiện bất kể mình đánh thế nào thì cũng đều không thể làm tổn thương Diệp Bắc Minh một chút nào!
Mười mấy hiệp qua đi!
Nhìn thì mỗi một lần Diệp Vy Ny công kích đều suýt chút nữa đã chạm được vào Diệp Bắc Minh, nhưng thực tế, cô ta biết đây là anh cố ý nhường mình!
Nghĩ tới đây, Diệp Vy Ny càng tức giận hơn: "Họ Diệp kia, nếu anh còn không phản kháng!"
"Tôi thề là vĩnh viễn không có cơ hội ra tay nữa!"
Nói xong chữ cuối cùng, Diệp Vy Ny đột nhiên rít một hơi dài!
Một tiếng rên khẽ!
Trong miệng cô ta toát ra một luồng năng lượng vô cùng tinh thuần hung hăng đánh về phía Diệp Bắc Minh!
Nó nổ tung khi còn cách Diệp Bắc Minh khoảng một mét!
Bùm!
Ngọn lửa nóng bỏng cháy lên, Diệp Bắc Minh hoàn toàn nổi giận!
"Tôi không ra tay, cô cho rằng tôi dễ nói chuyện thật à?"
"Có gan thì ra tay đi, không ra tay thì không phải đàn ông!", Diệp Vy Ny khẽ kêu.
Diệp Bắc Minh nhịn cơn giận trong bụng, quả quyết xuất thủ.
Anh một bước xuất hiện phía trước Diệp Vy Ny!
Tốc độ thật nhanh!
Diệp Vy Ny thầm giật mình, vung sống bàn tay chém vào cổ Diệp Bắc Minh!
Anh giơ tay lên bấu vào cổ tay Diệp Vy Ny.
Diệp Bắc Minh lộn người, xuất hiện sau lưng Diệp Vy Ny.
Dùng cánh tay cô ta để khóa cổ cô ta!
Diệp Vy Ny vung cái tay còn lại ra phía sau, lại hung hăng tấn công vào chỗ hiểm yếu của đàn ông!
"Cô muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn đấy à?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo: "Đáng đánh!"
Anh bắt lấy cái tay còn lại của Diệp Vy Ny, khóa chặt hai tay lại cùng một chỗ!
Một tay để giữ!
Đồng thời, một tay khác vỗ xuống!
Hung hăng vỗ vào chỗ vểnh lên phía sau Diệp Vy Ny!
"A!"
Diệp Vy Ny kêu lên một tiếng.
Nóng hừng hực!
Cô ta tức giận đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Anh. . . Đồ háo sắc! Anh dám làm nhục tôi?"
"Đi chết đi!"
Cô ta giậm chân.
Lợi dụng thân thể mềm mại, lại đá ra một cước từ phía dưới!
Tấn công vào chỗ hiểm yếu của đàn ông!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Mẹ kiếp, nữa hả?"
Anh trực tiếp bắt lấy cổ chân Diệp Vy Ny!
"Cút!"
Diệp Vy Ny tức giận đến mức cả người run rẩy, dùng cái chân cuối cùng tiếp tục đạp hắn!
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ, ép Diệp Vy Ny ngồi xuống.
Rốt cuộc cô ta cũng không động đậy được nữa!
"Anh mau buông tôi ra!"
Diệp Vy Ny giãy giụa.
Diệp Bắc Minh quả quyết lắc đầu: "Cô ra tay quá ác, suýt chút nữa khiến tôi không làm được đàn ông!"