Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1541: Thần hoàng trở về

Đại sư tỷ cũng là người luân hồi?

Liền sau đó, hơi thở của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Cô chắc chắn không? Làm sao đại sư tỷ của tôi có thể là người luân hồi?”

Ngư Thất Tình nhìn Diệp Bắc Minh: “Xem ra anh Diệp biết người luân hồi là thế nào!”

“Anh đã biết thì tôi không giải thích nữa!”

“Thần hồn của người Luân Hồi không chịu ảnh hưởng của đài đoạn hồn, cho nên mới không bị đài đoạn hồn hút vào trong!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người tại chỗ.

Lập tức truyền âm: “Tiểu tháp, cô ta nói có thật không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Không phải không có khả năng nay, nói không chừng đại sư tỷ của cậu thực sự là người Luân Hồi!”

“Nếu là người Luân Hồi, thần hồn sẽ không dễ dàng tiêu tan!”

“Ngược lại đại sư tỷ của cậu sẽ an toàn”.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.

Một lúc sau, giọng từ từ của Ngư Thất Tình vang lên: “Anh Diệp, anh làm tôi đau đấy!”

Cúi đầu nhìn, mình còn tóm cổ tay của Ngư Thất Tình.

Lập tức buông cổ tay của Ngư Thất Tình: “Cô Ngư, xin lỗi, tôi kích động quá!”

Ngư Thất Tình lắc đầu: “Anh Diệp quan tâm sư tỷ của mình, quan tâm tắc loạn, tôi không để bụng!”

“Chỉ là, tuy anh Diệp không tìm được thần hồn của sư tỷ anh”.

“Nhưng việc đã hứa với tôi, vẫn phải giữ lời đấy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Diệp Bắc Minh tôi đã nói ra thì tứ mã nan truy, đương nhiên sẽ giữ lời!”

“Cáo từ!”

Liền quay người mau chóng rời đi.



Cùng lúc đó, ở vùng cực âm nào đó của Huyền Giới.

Một hư ảnh ngồi khoanh chân, lượng lớn quỷ khí màu đen tập trung xung quanh cơ thể hư ảnh.

Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hư ảnh chính là đại sư tỷ của anh!

Lạc Khuynh Thành cau chặt mày, vừa hấp thụ sức mạnh của quỷ khí vừa lẩm bẩm: “Lạc Khuynh Thành, người của nhà họ Lạc mười tộc hỗn độn!”

“Bố mẹ đến từ nhà họ Lạc thánh tộc lưu lạc ở thế giới Tam Thiên, mình nhớ sau khi ra đời, thần hồn của mình đã từng thức tỉnh một lần!”

“Vì để tiến vào thần miếu đó, một mình bỏ đi…”

“Tiếc là sức mạnh không đủ, ngất xỉu giữa đường, được một người phụ nữ tên là Diệp Thanh Lam nhặt về Côn Luân Hư!”

“Trăm vị đại năng thượng cổ, lại trở thành sư phụ của mình? Tiểu sư đệ…”

Lúc này.

Tất cả ký ức ở kiếp trước hiện lên trong đầu như hồng thủy!

Lạc Khuynh Thành tự lẩm bẩm, trong miệng phát ra giọng quái dị: “Không ngờ Lạc Khuynh Thành ta đường đường là thần hoàng, sau khi chuyển thế sang cơ thể phụ nữ cùng họ”.

“Lại đi nộp mạng vì một tên đàn ông?”

“Diệp Bắc Minh?”

Lạc Khuynh Thành cắn răng.

Sâu trong đầu lại vụt lên một bóng người!

“Không được!”

“Người này tuyệt đối không được ở lại trong lòng ta, không có lợi cho đại đạo!”

Lạc Khuynh Thành lắc đầu, ngón tay khẽ điểm mấy cái trong không trung.

Định hoàn toàn xóa sạch bóng người đó khỏi trong đầu.

Một lát sau, bóng người của Lạc Khuynh Thành chấn động, bỗng mở đôi mắt: “Cái gì? Lại còn có chấp niệm, không muốn xóa bỏ dấu tích của kẻ này?”

Liền sau đó.

Một tia thần hồn thuộc về Lạc Khuynh Thành sau khi chuyển thế khó khăn lên tiếng: “Quên ai thì quên cũng không được quên tiểu sư đệ…”

Chấp niệm!

Chấp niệm sâu sắc!

“Cô!”

Lạc Khuynh Thành nổi giận.

Nếu lúc này cưỡng ép xóa bỏ tất cả, không chừng thần hồn sẽ tổn thương!

Cô ấy được không bằng mất.

Nhớ lại tất cả những gì Diệp Bắc Minh làm cho cô ấy, Lạc Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng: “Thôi vậy, đợi mình trở về vị trí thần hoàng vậy!”

“Tất cả đều có thể xóa bỏ dễ dàng, Diệp Bắc Minh? Ha ha!”

Bỗng nhiên, không gian phía trước dao động.

Vù!

Hư không nứt ra một đường, sức mạnh pháp tắc dao động.

Hai người mặc chiến giáp từ trong đi ra, một nam một nữ.

Khoảnh khắc hai người xuất hiện ở Huyền Giới, không gian xung quanh méo mó, sức mạnh pháp tắc sôi sục!

Lúc nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, hai người quỳ một chân xuống: “Tham kiến thần hoàng! Cung nghênh thần hoàng trở về!”

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành bình thản: “Bản hoàng vừa trở về, thần hồn còn rất hư yếu!”

“Tạm thời không thể cùng hai người trở về thần giới, đợi tôi ngưng tụ cơ thể máu thịt!”

“Đợi ngày thần giáng một năm sau, hai người lại đến đón tôi!”

“Hai người để lại thần cốt trước, ta cần đúc lại cơ thể mau thịt!”

Hai người quay sang nhìn nhau một cái, không dám chậm trễ: “Vâng!”

Liền sau đó, hai người gần như cùng ra tay, tóm ra một cái xương sườn từ lồng ngực!

Cung kính đặt trước người Lạc Khuynh Thành, quay người bỏ đi.

Lạc Khuynh Thành thấy vậy, giơ tay bấm quyết!
Chương 1542: Cậu phải sống

Trong tích tắc, hai thần cốt dung hợp vào nhau, lại mọc ra máu thịt mới!

Một cơ thể hoàn hảo giống hệt Lạc Khuynh Thành xuất hiện trước mắt!

Điểm khác biệt duy nhất là giữa đôi lông mày có thêm khí hoàng giả ngạo mạn thiên hạ!

Thần hồn của Lạc Khuynh Thành lên trước một bước, tiến vào trong cơ thể.



Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra khỏi đại điện, Vương Thần Cương mau chóng đi đến: “Cậu nhóc Diệp, tình hình thế nào?”

“Cậu tìm được thần hồn của cô Lạc chưa?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại sư tỷ rất có thể là người luân hồi, thần hồn của cô ấy không ở trong đài đoạn hồn!”

“Người luân hồi?”

Vương Thần Cương cũng ngẩn người.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Những người khác đâu?”

Vương Thần Cương nói: “Tôi không biết cậu còn lâu lâu nữa mới có thể ra ngoài, cho nên bảo họ về học viện Viễn Cổ trước rồi!”

“Nhà họ Phó nhằm vào cậu, bây giờ không biết nhà họ Diệp tình hình thế nào!”

“Những người có liên quan đến cậu ở lại học viện Viễn Cổ vẫn an toàn hơn!”

Diệp Bắc Minh nhìn Vương Thần Cương: “Cảm ơn tiền bối!”

Vương Thần Cương cười: “Chẳng phải là vì muốn nịnh bợ tên nhóc cậu ư, chỉ cần có cậu ở học viện Viễn Cổ!”

“Cho dù làm nhiều hơn nữa cũng đáng!”

Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa: “Đi thôi, chúng ta cũng về học viện Viễn Cổ!”

“Được!”

Hai người mau chóng rời đi, vừa rời khỏi thành Thiên Dung.

Một luồng khí tiêu sát khủng bố từ trên trời giáng xuống, cùng với một bàn tay khô gầy nghiền áp xuống!

“Cậu nhóc Diệp, cẩn thận!”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.

Phập!

Diệp Bắc Minh trực tiếp bay đi, phun một ngụm máu tươi trong không trung!

Đập mạnh xuống đất.

Tốc độ quá nhanh, ngay cả Diệp Bắc Minh cũng không phản ứng lại!

“Cậu nhóc Diệp!”

Vương Thần Cương xông đến, dìu Diệp Bắc Minh đứng lên!

Liền sau đó.

Đám người Phó Toàn Thịnh từ trong bóng tối đi ra, một ông lão áo xanh đứng phía trước!

Hốc mắt sâu hoắm!

Sống mũi khô gầy!

Hàm răng càng nát, giống như một cái xác khô: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh phải không?”

“Tôi cho cậu thời gian ba hơi thở để suy nghĩ, giao ra thanh kiếm mà cậu sử dụng, theo tôi về nhà họ Phó!”

“Hoặc là, bây giờ tôi nghiền chết cậu giống như nghiền chết một con kiến!”

“Rồi mang thanh kiếm đó đi!”

“Ba! Hai! Một!”

“Chọn đi!”

“Cảnh giới chân thần đỉnh phong!”

Vương Thần Cương như thấy đại địch trước mắt, mí mắt giật mạnh: “Ông là Phó Thí Thiên, một trong năm vị lão tổ của nhà họ Phó?”

Ông lão giống như xác khô cười ngạo mạn: “Vương Thần Cương, ông còn nhận ra lão phủ hả? Rất tốt!”

“Xem ra học viện Viễn Cổ vẫn không kém đến mức phi lý!”

“Đã nhận ra lão phu, còn không mau cút đi!”

Vương Thần Cương bất chấp lên tiếng: “Tiền bối, người này là người của học viện Viễn Cổ tôi…”

Phó Thí Thiên lạnh lùng cười: “Lão phu có bảo cậu giải thích không? Cút!”

Giơ tay đập một cái!

Một cánh tay lớn màu xanh đáng sợ đè xuống!

Vương Thần Cương bay đi tại chỗ, phun ra ngụm máu tươi!

Cơ thể như nứt ra!

Diệp Bắc Minh xông đến: “Tiền bối, ông thế nào rồi?”

Sắc mặt Vương Thần Cương tái nhợt, mau chóng nói: “Cậu nhóc Diệp, Phó Thí Thiên đến vì cậu, chốc nữa tôi giữ chân ông ta!”

“Bây giờ cậu về thành Thiên Dung với tốc độ nhanh nhất, nhà họ Phó ông ta tuyệt đối không dám ra tay ở thành Thiên Dung!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không được, tiền bối, ông sẽ chết đấy!”

“Nơi này cách thành Thiên Dung không xa, chúng ta nhất định có thể an toàn quay lại!”

Vương Thần Cương quay đầu, nhìn về hướng thành Thiên Dung một cái.

Khoảng cách ngàn mét, lại như rãnh trời!

Ông ta cười, lắc đầu: “Cảnh giới chân thần đỉnh phong, chúng ta không có cơ hội!”

“Cơ hội duy nhất, là tôi giữ chân ông ta, cậu chạy đi!”

Diệp Bắc Minh gào lên trong lòng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ra tay giết tên chó Phó Thí Thiên này cho tôi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Cậu nhóc, thành Thiên Dung có liên hệ với thần giới, bản tháp đã cảm nhận được!”

“Ít nhất có hàng chục thần niệm cảm ứng thành Thiên Dung mọi lúc mọi nơi, một khi bản tháp ra tay!”

“Cậu có tin trong vòng mười hơi thở, sẽ có mấy chục người khủng bố hơn Phó Thí Thiên gấp vạn lần đến không!”

“Đến lúc đó đừng nói là cậu, ngay cả bản tháp cũng phải xong đời theo!”

Trái tim Diệp Bắc Minh trùng xuống đáy: “Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không trả lời

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Bắc Minh, Vương Thần Cương cười: “Cậu nhóc Diệp, chết thì có gì đáng sợ?”

“Vương Thần Cương tôi đã sống mười bảy ngàn năm, chưa từng gặp thiên tài như cậu!”

“Nếu cậu chết mới là tổn thất lớn nhất của học viện Viễn Cổ, hứa với tôi, cậu nhất định phải sống!”

Diệp Bắc Minh đỏ con mắt.
Chương 1543: Bái sư

Từ thế giới Cao Võ đến đại lục Tam Thiên, các thế lực tông môn khác trong lúc đối xử tốt với anh, đồng thời cũng đều tính kế anh!

Một khi được biết tin anh ngã xuống, hoặc là đã chết.

Người thân bạn bè của anh sẽ bị bỏ rơi ngay lập tức!

Chỉ có học viện Viễn Cổ lựa chọn bảo vệ người thân bạn bè của anh.

Thậm chí, Vương Thần Cương còn tình nguyện chết vì anh!

Ân tình này, không gì báo đáp nổi!

“Tiền bối…”

Diệp Bắc Minh chấn động trong lòng.

Vương Thần Cương hít sâu một hơi: “Cậu nhóc Diệp, tôi nằm mơ cũng muốn nhận cậu làm đệ tử!”

“Lão phu hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có đồng ý bái tôi làm thầy không?”

Diệp Bắc Minh không hề do dự quỳ xuống: “Sư phụ trên cao, nhận của đồ nhi một lạy!”

Phó Toàn Thịnh cười chế nhạo: “Ôi ôi, đã lúc này rồi còn bái sư?”

“Đúng thật là sư đồ tình thâm! Chỉ đáng tiếc, duyên phận sư đồ hai người chấm dứt tại đây rồi!”

“Ha ha ha!”

Vương Thần Cương kích động cười lớn, khuôn mặt vốn trắng bệch có chút hồng hào: “Tốt, tốt, tốt! Đồ nhi ngoan mau đứng lên!”

“Hôm nay Vương Thần Cương tôi dù có chết, cũng không còn gì tiếc nuối!”

Vừa dứt lời, Vương Thần Cương đột ngột ra tay.

Một tay tóm lấy bả vai của Diệp Bắc Minh, ném anh về hướng thành Thiên Dung!

“Cậu nhóc, hãy sống thật tốt!”

Một tiếng gầm thét, chủ động xông về phía Phó Thí Thiên!

“Sư phụ!”

Lòng Diệp Bắc Minh trầm xuống đáy vực, rơi xuống hàng trăm mét.

Lúc này, chỉ cần một ý nghĩ của anh là có thể tiến vào thành Thiên Dung!

“Ông muốn chết hả!”

Phó Thí Thiên nổi giận, một cánh tay bóp chặt cổ của Vương Thần Cương, cảm giác khó thở truyền đến!

“Diệp Bắc Minh, chỉ cần cậu bước vào thành Thiên Dung một bước, lão phu sẽ cho ông ta thần hồn tiêu tan!”

Diệp Bắc Minh dừng lại, nhìn chằm chằm Phó Thí Thiên: “Thả sư phụ của tôi ra!”

Phó Thí Thiên không nói nhiều, búng ngón tay!

Phụt!

Đan điền của Vương Thần Cương nổ tung!

“Vãi!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói: “Diệp Bắc Minh, đi vào thành Thiên Dung đi!”

Ngư Thất Tình nghe thấy động tĩnh ngoài thành.

Lại rời khỏi thần điện, phá lệ đến cổng thành Thiên Dung!

Lúc nhìn thấy Ngư Thất Tình, Phó Thí Thiên cau mày: “Các người cũng muốn quản chuyện của Huyền Giới sao?”

Đôi mắt Ngư Thất Tình lạnh như băng: “Nếu ông đi vào thành Thiên Dung, thì đó là chuyện của thành Thiên Dung!”

Phó Thí Thiên cất giọng uy hiếp: “Diệp Bắc Minh, anh còn do dự một giây, lão phu sẽ cho ông ta nổ đầu!”

Vương Thần Cương hư yếu lên tiếng: “Cậu nhóc Diệp, đừng… mau vào thành Thiên Dung đi…”

Diệp Bắc Minh cắn răng: “Sư phụ, xin lỗi, đồ nhi phải làm ngược lại mệnh lệnh của người rồi!”

Bước ra một bước đi về phía Phó Thí Thiên!

Ngư Thất Tình sốt ruột: “Diệp Bắc Minh, anh điên rồi hả?”

“Ông ta là cảnh giới chân thần đỉnh phong, anh đang nộp mạng đó!”

Bất luận Ngư Thất Tình lên tiếng thế nào.

Diệp Bắc Minh như không nghe thấy, vẫn bước đi từng bước!

Khi anh còn cách Phó Thí Thiên khoảng trăm trượng: “Tôi đến rồi, thả sư phụ tôi ra!”

Phó Thí Thiên cười: “Nhóc con, hôm nay lão phu giúp sư phụ cậu dạy cậu một chiêu!”

“Vĩnh viễn cũng không được tin lời của kẻ địch, mạng của sư phụ cậu, tôi lấy rồi!”

“Mạng của cậu, tôi cũng lấy!”

Năm ngón tay tóm đến!

Phập!

Mọt làn sương máu nổ tung!

Vương Thần Cương hoàn toàn biến mất!

“Sư phụ! Vãi! Vãi! Vãi!”

Diệp Bắc Minh tức giận gào thét như thú hoang, rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, chém về phía Phó Thí Thiên như phát điên!

Ngư Thất Tình lo đến suýt nhảy lên: “Diệp Bắc Minh, anh làm gì hả!”

Lão Thẩm ở một bên lắc đầu: “Tên nhóc này hết cứu rồi, quá kích động!”

Phó Thí Thiên thấy Diệp Bắc Minh chủ động giết đến, vừa tức vừa buồn cười: “Ngu xuẩn! Đình Nhi lại bị tên ngu xuẩn này giết?”

Bàn tay khô gầy giơ lên, đập một chưởng về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

‘Choang’ một tiếng vang lên!

Diệp Bắc Minh tê tay, trong lúc bay ra còn phun ra một ngụm máu!

“Phập!” một tiếng đập mạnh xuống đất!

Lục phủ ngũ tạng dường như nổ tung!

Thực lực của cảnh giới chân thần, vô cùng khủng bố!

Phó Thí Thiên cúi đầu nhìn bàn tay một cái, lại xuất hiện một đường nứt máu!

Vẻ mặt Phó Toàn Thịnh biến sắc: “Làm sao có thể… tên nhóc này lại có thể để lại một đường dấu tích trên người lão tổ?”

Phó Thí Thiên nheo mắt: “Cảnh giới Hư Vương đã có thực lực như vậy, thực sự không để lại được!”

Đang định giơ tay giết Diệp Bắc Minh!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh thét một tiếng, cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chậm rãi đứng lên!
Chương 1544: Đâu thể chết ở đây

Xương cốt lốp ba lốp bốp vang lên, phía sau vút lên ma khí ngút trời: “Ông thật đáng chết!”

“Cậu còn có thể đứng lên?”

Phó Thí Thiên hơi bất ngờ, sau đó cười: “Con kiến hơi mạnh một chút cũng chỉ là con kiến thôi”.

“Chỉ khác mỗi dùng một chân dẫm chết với dùng hai chân dẫm chết thôi!”

“Giết!”

Diệp Bắc Minh dùng hết sức mạnh toàn thân điên cuồng xông lên.

Phó Thí Thiên ngưng tụ sức mạnh, cảnh giới chân thần đánh ra toàn lực!

Phập!

Cả bầu trời đều rung lên, nhật nguyệt mất ánh sáng!

“A!”

Diệp Bắc Minh cũng không nhịn được, kêu thảm một tiếng xé tim xé phổi.

Lục phủ ngũ tạng gần như rách nứt, xương cốt trên người cũng phát ra tiếng gãy rắc rắc rắc!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thể ra tay, anh đã dùng cơ thể để chống lại đòn tấn công toàn lực của cảnh giới chân thần!

“Diệp Bắc Minh!”

Ngư Thất Tình kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt cái miệng nhỏ!

Cô ta không nghĩ ra rốt cuộc là sức mạnh và dũng khí gì khiến Diệp Bắc Minh dám dùng thực lực cảnh giới Hư Vương chống lại cảnh giới chân thân đỉnh phong!

Lão Thẩm ở một bên cũng khẽ biến sắc: “Tên nhóc này… đúng là không biết trời cao đất dày!”

“Nhưng, dũng khí đáng mừng, tiếc là sắp chết rồi…”

Lúc này.

Diệp Bắc Minh nằm dưới đất!

Thoi thóp thở!

Ngón tay khẽ động, mấy lần muốn tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Nhưng bất luận thế nào cũng không làm được!

Cảm giác cái chết ập đến, nổi lên trong lòng!

“Tiểu tháp, tôi sắp chết thực sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Vãi! Nếu cậu chết, bản tháp cũng không cần phải tồn tại nữa!”

“Thôi vậy, bản tháp liều luôn! Cùng lắm là thu hút toàn bộ họ đến!”

“Bản tháp ra tay, thay cậu giết Phó Thí Thiên!”

Lúc tháp Càn Khôn Trấn Ngục sắp ra tay, nơi sâu nhất trong nghĩa địa Hỗn Độn.

Một trong số bia mộ của Tam Hoàng Ngũ Đế sáng lên!

“Hậu nhân Hoa tộc ta, hy vọng duy nhất của Hoa tộc Thượng Cổ, đâu thể chết ở nơi này?”

“Cảnh giới chân thần nhỏ bé, cũng dám hỗn xược trước mặt Hiên Viên Hoàng Đế?”

“Diệp Bắc Minh, mượn dùng cơ thể của cậu!”

Diệp Bắc Minh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục đều ngẩn người!

Lúc này, Phó Thí Thiên bước đến trước người Diệp Bắc Minh, cúi nhìn anh từ cao xuống thấp: “Bây giờ biết con kiến là thế nào chưa?”

“Cho mày nhảy nhót, chỉ là vì thần mình vẫn chưa ra tay!”

“Một khi thần minh ra tay, nổi trận lôi đình, con kiến há có thể sống được?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đờ đẫn.

Phó Toàn Thịnh ở một bên cười: “Phế vật, tôi vẫn thích cái vẻ bướng bỉnh không khuất phục của cậu hơn!”

“Lúc cậu ở Huyền Các, chẳng phải khí thế ngút trời đó sao?”

“Lúc cậu ở ngoài sơn môn nhà họ Diệp, chẳng phải rất bá đạo sao?”

“Sao bây giờ giống như tàn phế? Đứng lên, cậu đứng lên!”

Bỗng nhiên.

Vẻ đờ đẫn trong ánh mắt Diệp Bắc Minh biến mất, thay vào đó là tia lạnh lùng!

Nắm lại năm ngón tay, tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ở một bên!

Trong tích tắc, một đường kiếm mang vô cùng chói mắt bùng phát!

“Không ổn!”

Khuôn mặt già của Phó Thí Thiên biến sắc, đường kiếm mang chém xuống đầu của ông ta!

Kiếm mang lóe lên rồi vụt tắt!

Phó Thí Thiên vừa giơ tay lên, lại dừng trong không trung, dường như bị thi triển Định Thân Chú!

“Lão tổ?”

Phó Toàn Thịnh nghi hoặc nhìn Phó Thí Thiên, nghĩ thầm làm sao lão tổ không động đậy?

Liền sau đó.

Phụt!

Giữa đôi mày của Phó Thí Thiên nứt ra một đường, kéo dài đến mũi!

Sau đó là miệng, cổ họng, lồng ngực, bụng!

Cơ thể lại chia thành hai, đổ sang hai bên!

Phó Thí Thiên, chết!

Lúc này, thế giới hoàn toàn yên tĩnh!

Tất cả như dừng lại!

Phó Toàn Thịnh nhìn tất cả, con người suýt lồi ra, trái tim sợ đến ngừng đập!

Một lát sau, Phó Toàn Thịnh kêu thảm một tiếng: “A…! Lão tổ… A, lão tổ chết rồi!”

“A… mày là cái gì hả? A…”

Phó Toàn Thịnh như phát điên!

Sợ đến ngồi phệt xuống đất, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Không ngừng lùi lại như chó chết, điên cuồng bò dưới đất!

“A… lão tổ chết rồi, lão tổ chết rồi…”

Những người còn lại nhà họ Phó nhìn thấy cảnh này, người nào cũng tháo chạy như phát điên!

Trong phút chốc, biến mất không còn bóng dáng!

Trong thành Thiên Dung, cơ thể của Ngư Thất Tình run lên: “Anh ta… anh ta đã giết Phó Thí Thiên?”

“Lão Thẩm, ực ực…”

Một lúc nuốt mấy lần nước miếng: “Làm sao anh ta làm được?”

Cơ thể lão Thẩm ở một bên cứng đờ, điên cuồng dụi mắt!

Như nhìn thấy quỷ, sợ đến gần như ngừng thở.

Nói thật, ông ta chỉ thấy Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng chém một đường kiếm xuống!

Thậm chí.
Chương 1545: Trở thành phế nhân

Lão Thẩm cũng cho rằng là Diệp Bắc Minh đột nhiên lên tinh thần trước khi chết, không cam tâm tùy tiện chém một đường kiếm!

Nằm mơ cũng không ngờ đường kiếm này lại có uy lực như vậy!

Một đường kiếm giết chết Phó Thí Thiên! Cảnh giới chân thần đỉnh phong!

Là cái quỷ gì chứ?

Lúc này, cơ thể Diệp Bắc Minh đổ thẳng xuống.



Mười lăm phút sau ở thần điện thành Thiên Dung.

“Điện chủ, tất cả xương cốt trong cơ thể người này vỡ nứt, kinh mạch cũng đứt gần hết!”

Lão Thẩm kiểm tra toàn bộ cơ thể của Diệp Bắc Minh, lắc đầu với Ngư Thất Tình: “Lão phu đoán, có lẽ đường kiếm cuối cùng là cậu ta đã dùng tất cả sức lực trong cơ thể để chém ra!”

“Cho nên, mới có thể giết được Phó Thí Thiên bằng một đường kiếm!”

“Chính vì vậy, cho nên xương cốt và kinh mạch của anh ta đều đứt gãy hết!”

“Kiểu tổn hại như này không thể cứu vãn, nói cách khác là…”

Lão Thẩm dừng một chút, vẻ mặt tiếc nuối: “Cho dù cậu ta có thể sống được, thì cả đời cũng bị phế!”

“Tất cả thiên phú của cậu ta cũng vô dụng, xương cốt và kinh mạch đều mất hết, không thể làm võ giả nữa!”

Ngư Thất Tình ngẩn người.

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh nằm trên bàn đá với ánh mắt phức tạp.

“Thực sự không cứu được ư?”

Lão Thẩm nghiêm trọng gật đầu: “Hết cách rồi, trừ phi…”

Ngư Thất Tình cau mày: “Trừ phi cái gì?”

Lão Thẩm suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không có gì!”

Trong lòng thầm nghĩ: ‘Trừ phi tên nhóc này có được xương cốt của chí tôn thượng cổ, mới có khả năng đúc tạo căn cốt nghịch thiên!’

‘Nếu không từ này là một phế nhân, một đống bùn nhão!’

‘Bảo cậu ta có được xương cốt của chí tôn thượng cổ? Đúng là kẻ ngốc nằm mơ, cho dù có cũng không đến lượt cậu ta dùng đâu!’

Ngư Thất Tình thấy vậy, giơ tay lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh.

Đưa đến bên miệng Diệp Bắc Minh!

Lão Thẩm nhìn thấy cảnh này, kinh hồn bạt vía: “Điện chủ, đây là tủy thần sữa thánh đó!”

“Thứ này vô cùng quý giá, cô đến Huyền Giới này canh giữ thành Thiên Dung ngàn năm mới đổi được một giọt, lại cho cậu ta như vậy ư?”

Ngư Thất Tình lắc đầu: “Thiên tài như anh ta ngã xuống, thực sự đáng tiếc”.

“Có thể giữ được mạng cho anh ta, cũng coi như rất đáng!”

Sau khi làm xong tất cả.

Ngư Thất Tình vung tay: “Người đâu, đưa anh ta về học viện Viễn Cổ!”

“Rõ!”

Hai người đàn ông trung niên từ trong bóng tối đi ra.

Nhìn bóng hình Diệp Bắc Minh biến mất, Ngư Thất Tình thở dài một tiếng: “Có thể sống được hay không, phải xem tạo hóa của bản thân anh rồi!”

Trước cổng lớn học viện Viễn Cổ.

Mấy người Hầu Tử, Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung lo lắng chờ đợi.

Vương Thần Cương lo lắng cho an nguy của họ, liền cho họ về học viện Viễn Cổ trước.

Lâu như vậy rồi mà chẳng có chút tin tức gì!

Đột nhiên, hai người đàn ông trung niên xuất hiện, ném một bóng người xuống rồi quay người bỏ đi!

Mấy người nhìn kỹ lại!

Đồng tử co lại!

“Ông xã!”

“Anh Diệp!”

“Diệp Bắc Minh!”

Mấy người nhanh chóng xông lên trước, phát hiện Diệp Bắc Minh hôn mê bất tỉnh, khí tức toàn thân vô cùng hư yếu.

“Sao lại thế này?”

“Tổng viện trưởng đâu?”

“Đừng quản nhiều như vậy, đưa anh Diệp về xem tình trạng thế nào đã!”

Mấy người lập tức đưa anh vào sâu trong học viện Viễn Cổ.

Đám người Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long xuất hiện, kiểm tra kỹ một lượt!

Vẻ mặt biến sắc: “Sao lại như vậy? Xương cốt toàn thân cậu nhóc Diệp vỡ hết, kinh mạch gần như đứt hết!”

“Cái gì?”

Mấy người Hầu Tử, Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung sững sờ.

Lúc này, một đệ tử hoảng hốt xông vào: “Báo! Báo… mấy vị viện trưởng, thành Thiên Dung có tin rồi!”

“Nói mau!”

Mọi người cùng nhìn sang người này.

Sắc mặt đệ tử này tái nhợt: “Bên ngoài đã truyền đi khắp rồi! Tổng viện trưởng đã chết…”

“Cậu Diệp với cảnh giới Hư Vương cố chém giết Phó Thí Thiên, lão tổ của nhà họ Phó có cảnh giới chân thần đỉnh phong!”

“Bản thân đã hoàn toàn trở thành phế nhân…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK