Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1886: Hồi sinh

“Nếu cậu dám chết, tôi sẽ đi tiêu diệt Long Quốc ngay bây giờ!”

“Sau đó sẽ giết hết đám hồng nhan kia của cậu và tất cả những người cậu quen biết, tiêu diệt luôn thần hồn của họ!”

Ý đồ đe dọa này, không hề có chút che giấu nào.

Diệp Bắc Minh tin.

Đoàn Thiên Đức thật sự có thể làm được tất cả những điều này.

Giọng anh khàn khàn: “Tôi chết hay không, thì có liên quan gì đến ông?”

“Tôi mà sống thì những người bên cạnh tôi đều gặp tai họa, bảy sư tỷ đều đã chết vì tôi rồi!”

“Tôi mới là người thật sự đáng chết!”

Đoàn Thiên Đức tức giận mắng: “Con mẹ nó! Người tu võ vốn dĩ là đi ngược lại ý trời, lẽ nào cậu cứ như vậy mà chấp nhận số phận sao?”

Nhìn lại những bia mộ kia bằng ánh mặt giận dữ.

“Đám phế vật các người, sao lại dạy thằng nhóc thành ra như vậy?”

“Nếu biết sớm, lão tử năm đó đã thật sự giết luôn các người ở chiến trường Thái Cổ rồi!”

“Nếu như các người có được 1% thực lực của lão tử, thằng nhóc cũng sẽ không biến thành bộ dạng này!”

“Đại sư huynh, chúng tôi...”

99 vị sư phụ vâng vâng dạ dạ, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Đoàn Thiên Đức quát to: “Câm miệng lại!”

“99 tên phế vật còn không bằng một sợi lông của ta, hạt giống tốt như vậy lại bị các người hủy hoại!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Mối quan hệ giữa 99 vị sư phụ và Đoàn Thiên Đức có chút vi diệu.

Đột nhiên.

Đoàn Thiên Đức lại nói: “Nhóc con, võ giả chúng ta chính là muốn làm gì thì làm!”

“Dám yêu dám ghét, đi ngược lại tự nhiên!”

“Nếu có người đứng chắn trước mặt cậu, làm cậu không vui, đều có thể một quyền giết chết!”

“Cái gì mà vận khí chi tử, thương vận chi tử! Bất kỳ kẻ thù nào làm hại những người xung quanh cậu, cứ giết hết là xong!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Lý luận này của Đoàn Thiên Đức có chút giống với con đường vô địch của anh.

“Nhưng bảy vị sư tỷ của tôi đã tế kiếm rồi...”, Diệp Bắc Minh vẻ mặt nặng nề nói.

Đoàn Thiên Đức cười lạnh đáp: “Cậu biết U Minh Giới đúng không?”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Đương nhiên là biết, nhưng chuyện này có liên quan gì đến sư tỷ của tôi?”

Đoàn Thiên Đức lạnh lùng mở miệng: “U Minh Giới là chốn trở về của mọi linh hồn, nơi sâu nhất của U Minh Giới có đài luân hồi!”

“Khi một linh hồn của vạn giới đi qua đài luân hồi, đều có thể đầu thai thành con người!”

“Mặc dù sư tỷ của cậu đã chết vì tế kiếm, nhưng linh hồn của họ vẫn chưa biến mất, nếu như cậu có thể mang bọn họ ra khỏi U Minh Giới, biết đâu có thể hồi sinh sư tỷ của mình!”

Diệp Bắc Minh hưng phấn hỏi: “Ông nói thật chứ?”

Đoàn Thiên Đức hừ lạnh một tiếng: “ Nhóc con, lão tử nói với cậu nhiều như vậy, đến một câu đại sư bá cậu cũng không gọi ư?”

“Đại sư bá!”

Diệp Bắc Minh khụy gối quỳ xuống: “Ông nói thật ư?”

“Lão tử đời này chưa một lần nói dối!”

Đoàn Thiên Đức ngẩng cao đầu nói.

Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Cảm ơn đại sư bá, nhưng không biết phải đi U Minh Giới như thế nào?”

“Đại sư thúc có cách gì không?”

Đoàn Thiên Đức tức giận hỏi vặn một câu: “Nhóc con, cậu muốn ông đây trực tiếp đút cho cậu ăn không?”

“Hay là, ta trực tiếp đưa cậu đi U Minh Giới, sau đó lại đưa cậu đến đài luân hồi nhé!”

“Rồi lại giúp mang linh hồn bảy người sư tỷ của cậu trở về?”

Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: “Như vậy cũng không phải là không được...”

“Cút!”

Đoàn Thiên Đức lười phải để ý đến anh, mà đảo quanh 1 vòng.

Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Lục Linh Nhi: “Cô nhóc, cô chính là Lục Linh Nhi đúng không?”

Lục Linh Nhi gật đầu: “Tiền bối, có gì cần dặn dò?”

Đoàn Thiên Đức vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta biết sư phụ của cô, Thiên Cơ lão nhân, ông ta bảo ta đưa cô đi!”

“Hả? Sư phụ ông ấy không phải đi đại lục Bản Nguyên rồi sao?”, Lục Linh Nhi hưng phấn che miệng, kích động nói: “Nhưng mà tiền bối... mẹ của tôi...”

Đoàn Thiên Đức nói: “Yên tâm, mẹ cô sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”

Miệng Diệp Bắc Minh khẽ động, truyền âm.

Lục Linh Nhi kinh ngạc liếc nhìn Diệp Bắc Minh. khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Cô lập tức gật đầu, ngoan ngoãn đi tới đứng bên cạnh Đoàn Thiên Đức.

Sau đó.

“Các người là ai?”

Đoàn Thiên Đức chuyển ánh mắt qua người Trần Tu và cô gái đi cùng hắn ta.

“Tiền bối, tôi tên là Trần Tu!”

“Tiền bối, tôi tên là Viên Minh!”

Hai người nhanh chóng tự giới thiệu: “Hai người chúng tôi đang đi tuần tra ở khu vực đại lục Hỗn Độn, cảm nhận được khí tức của dòng khí Hỗn Độn, thế nên đã tới đây...”

Vẻ mặt Đoàn Thiên Đức lạnh lùng quát: “Cút ngay! Còn dám bước vào đại lục Hỗn Độn một bước, chết!”

“Cảm ơn tiền bối!”

Hai người không dám ở lại dù chỉ một khắc, nhếch nhác rời đi.

Đoàn Thiên Đức mang theo Lục Linh Nhi, biến mất trong hư vô.

Diệp Bắc Minh cũng từ biệt sư phụ của mình và rời khỏi tổ địa Hoa Tộc cùng Nghê Hoàng.

Hai người vừa đứng trên tế đàn, một miếng ngọc bội trong túi trữ vật của Nghê Hoàng bỗng sáng lên.

Vẻ mặt Nghê Hoàng vui mừng nói: “Diệp công tử, tôi đã từng hứa sẽ giúp anh nghe ngóng tin tức về cha mẹ anh ở U Minh Giới!”

“Vừa mới rồi, đã có tin tức!”

Diệp Bắc Minh có chút kích động nói: “Mau nói, bây giờ rốt cuộc tình hình như thế nào?”

Sắc mặt Nghê Hoàng có chút khó coi, do dự nói: “Diệp công tử, tin tức mới nhất!”

“Sau khi cha mẹ anh xuất hiện lần cuối cùng, họ đã đi theo một nhóm người qua Hoàng Tuyền...”

“Hoàng Tuyền?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ý của cô là?”

Nghê Hoàng nhìn anh thật sâu, sau đó nói: “U Minh Giới chi làm hai giới, minh và dương, lấy Hoàng Tuyền làm ranh giới!”

“Dương giới dành cho người sống, còn Minh giới là của người chết!”

“Chỉ cần qua Hoàng Tuyền, đều sẽ là người chết...”
Chương 1887: U Minh Giới

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ khó coi: “Ý của cô là, cha mẹ tôi chết rồi?”

Nghê Hoàng vội vã giải thích: “Cái này cũng không chắc, từ Minh giới vẫn có cách để trở lại Dương giới”.

“Có lẽ cha mẹ anh đã dùng cách gì đó, trong hoàng cung có trận pháp truyền tống, hay là chúng ta đến U Minh Giới một chuyến thử nhé?”

“Được!”

Diệp Bắc Minh nặng nề gật đầu.

Nhìn một lượt xung quanh, đám người Tù Sư, Lão Hà, Bạch Tông Hà đều đang nhìn anh với vẻ mặt khiếp sợ.

“Qủa... quả nhiên... là... là cậu ta”.

Lúc này, Diệp Bắc Minh đã tháo bỏ mặt nạ xuống.

Lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Vừa rồi, Trần Tu và Viên Minh rời đi với bộ dạng nhếch nhác, vừa nhìn đã biết Trần Tu bị thương nặng, Diệp Bắc Minh giờ lại bước ra khỏi tổ địa Hoa Tộc như không có chuyện gì xảy ra.

Không lâu trước đây, Diệp Bắc Minh cũng giết chết Tiêu Trấn Quốc trong một nháy mắt.

Chưa kể mọi chuyện xảy ra ở Tháp Đế Cốt.

Thật đúng là một cơn ác mộng.

Tù Sư chỉ muốn được sống, hiện tại khi đối mặt với Diệp Bắc Minh, trong lòng hắn ta chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.

“Diệp Thần... ôi không, Thánh Tử điện hạ....”, Tù Sư đã không còn kiêu ngạo như ngày thường nữa, mà càng giống một con chim cút hơn.

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Thứ nhất, trước khi tao quay lại, nếu có người dám tới gần tổ địa Hoa Tộc nửa bước, tao sẽ giết chết toàn bộ người của nhà họ Tù!”

“Thứ hai, để Tiêu Phi Yên hồi cung!”

Một quyền đấm ra.

Cực kỳ thô bạo.

Tù Sư căn bản không thể ngăn cản, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể đập mạnh vào bức tường phía sau.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, khói bụi mịt mù.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Nếu không làm được điều tao nói, cho dù Tù Sư mày có lên trời hay xuống đất, tao cũng sẽ tìm và giết mày bằng được”.

“Vâng...”

Tù Sư ôm ngực lồm cồm bò dậy, xương sườn bị gãy đoạn, máu tươi trào ra.

Đáy mắt hắn ta chỉ còn lại sự hoảng sợ vô tận.

Lão Hà cùng Bạch Tông Hà cũng run rẩy, lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ tính sổ với bọn họ.

Chỉ là.

Diệp Bắc Minh không có thời gian để ý tới hai người này, trực tiếp rời đi.

“Phù...”

Hai người thở phào nhẹ nhõm, run rẩy nằm tê liệt trên đất.

Sức mạnh áp bức của người này, thật là khủng bố.

Một lát sau, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng đã đứng trước một trận pháp truyền tống cực lớn.

Trận pháp này lớn bằng một sân bóng đá, những phù văn trên đó nhìn qua vô cùng phức tạp.

Nghê Hoàng giới thiệu: “Nghe nói trận truyền tống này do Thần Quân Hỗn Độn để lại, có thể truyền tống đến một vài vị trí của đại lục Hỗn Độn”.

“Mà tôi còn nghe nói, trận truyền tống này cũng có thể đưa người về thế giới Bản Nguyên, chỉ là khối phù văn đó hình như đã bị người khác phá hủy”.

Nghê Hoàng chỉ vào khu vực trung tâm của trận pháp truyền tống.

Quả nhiên.

Nơi đó có một mảng lớn phù văn đã bị hủy mất, hoàn toàn trống không.

“Chúng ta đến U Minh Giới trước đã”, vẻ mặt Diệp Bắc Minh âm trầm nói.

“Vâng!”

Nghê Hoàng gật đầu, trực tiếp kích hoạt trận pháp truyền tống, một cỗ sức mạnh không gian bắt đầu chấn động.

Hai bóng người lóe lên trong giây lát rồi biến mất.

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy như đã đến nơi.

“Đây có phải U Minh Giới không? Vậy mà lại có mặt trời?”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trời trên cao.

Điểm khác biệt duy nhất so với nhân gian chính là, mặt trời này dường như bị bao phủ bởi một lớp kính mờ ảo.

Xung quanh nó được bao bọc một lớp sương mù, mọi thứ mông lung, giống như trong một giấc mơ vậy.

Dưới chân là một trận truyền tống khổng lồ.

Giọng nói của Nghê Hoàng vang lên: “Diệp công tử, chúng ta tới U Minh Giới rồi”.

Không ngừng có người bị đưa đến đây, đến nhanh đi cũng nhanh, biến mất trong màn sương mờ.

Nghê Hoàng chỉ về phía trước nói: “Nơi đó chính là Phong Đô, Hoàng Tuyền chính là dòng sông bảo vệ của Phong Đô”.

“Phong Đô?”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Thành phố ma trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại?

Sương mù từ từ tan đi, trước mặt xuất hiện một tòa thành đen nhánh, giống như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối.

Ở vị trí cổng thành, có người tay cầm nến tiến vào Phong Đô.

Còn có một đám người, cơ thể hư ảo dường như trong suốt cũng tiến vào thành.

“Đây là linh hồn hay là quỷ?”, lông mày Diệp Bắc Minh giật giật hỏi.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Linh hồn yếu ớt, không thể trọng sinh nữa, đều sẽ trở thành hồn ma”.

“Linh hồn bảy vị sư tỷ của cậu biến mất chính là vì họ đã biến thành hồn ma”.

Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú về hướng Phong Đô rồi nói: “Đi, đến Minh giới!”

Hai người rời khỏi trận truyền tống, đến trước Hoàng Tuyền.

Mặt nước sông Hoàng Tuyền yên tĩnh đến đáng sợ. Giống như một mặt gương không có bất kỳ gợn sóng nào, cực kỳ quỷ dị.

Trên mặt sông có vài con thuyền qua lại, hướng về phía Minh giới.

Diệp Bắc Minh khẽ cau mày: “Võ giả có thể bay, tại sao không trực tiếp bay qua đó?”

Nghê Hoàng lắc đầu: “Diệp công tử, không thứ gì có thể bay trên mặt sông Hoàng Tuyền”.

Anh thử nhặt một hòn đá dưới đất lên và ném thẳng qua sông.

Bõm. Hòn đá rơi thẳng xuống sông với một góc 90 độ và biến mất không dấu vết.
Chương 1888: Minh Chúc

Diệp Bắc Minh cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nếu như võ giả chẳng may bị rơi xuống sông Hoàng Tuyền này, liệu còn có thể bò lên không?

“Tiểu Tháp, dưới Hoàng Tuyền rốt cuộc là gì?”

“Lẽ nào chỉ cần vượt qua Hoàng Tuyền, là thật sự có thể đầu thai chuyển thế?”

Lần này, Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng không trả lời.

Không biết qua bao lâu, mới có một giọng nói vang lên: “Nhóc con, đạo luân hồi rất đặc biệt, cái gì mà chủ Luân Hồi của Hoa Tộc các cậu, chẳng qua cũng chỉ là tự phong mà thôi”.

“Luân hồi thật sự, ngay cả chủ nhân đầu tiên của tôi cũng không nghiên cứu thấu đáo được”.

“Thậm chí, vì nghiên cứu đạo luân hồi mà chính ông ta cũng rơi vào kết cục chuyển thế hồi sinh”.

Lông mày Diệp Bắc Minh nhướn lên hỏi: “Cái gì? Chủ nhân đầu tiên của ông cũng chuyển thế hồi sinh rồi ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc nịch: “Đúng vậy, sau khi chủ nhân chuyển thể thì tôi mới bắt đầu rơi vào giấc ngủ sâu”.

“Sau đó, có một nhóm người xông vào nơi tu hành của chủ nhân, vì tranh giành nhau để có được tôi mà bắt đầu trận chiến”.

“Sau trận chiến đó, cơ thể của bổn tháp thật sự tan vỡ, sau đó nữa thì có người đã tìm thấy cơ thể sót lại của tôi...”

Diệp Bắc Minh sờ cằm mình.

Rơi vào suy tư.

Đột nhiên, tiếng nói của Nghê Hoàng vang lên: “Chính là ông ta, người tìm thấy tin tức cuối cùng về cha mẹ của anh”.

Diệp Bắc Minh lập tức tỉnh táo lại.

Nghê Hoàng dẫn theo một ông già lưng còng tới, ánh mắt ông ta sâu xa nhìn Diệp Bắc Minh một cái nói: “Ra mắt vị đại nhân này...”

Lòng Diệp Bắc Minh khẽ xao động.

Ông già lưng còng trước mặt anh có chút kỳ quái, nhưng vừa nhớ đến cha mẹ mình anh cũng không nghĩ nhiều nữa mà hỏi: “Ông biết tin gì về cha mẹ tôi?”

Ông già lưng còng chỉ vào bến đò phía trước nói: “Tiểu nhân hỏi qua rất nhiều bạn bè, cuối cùng xác nhận được rằng lệnh tôn và lệnh đường ba ngày trước đã lên đò của Hoàng Tuyền, đi tới Minh giới phía đối diện”.

“Ba ngày trước?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Còn có manh mối gì khác không?”

Ông già lưng còng hiền lành lắc đầu: “Không còn”.

Sắc mặt Nghê Hoàng ngưng trọng, cô ta chỉ vào những người đã lên đò: “Diệp công tử, anh nhìn thấy nến trong tay những người đó chứ?”

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn qua.

Đúng là trên tay mỗi người trên đò đều cầm một cây nến trắng.

Ánh lửa lập lòe yếu ớt.

“Cô muốn nói gì?”

“Vật này được gọi là nến cõi âm, hay còn gọi là Minh Chúc, nó có thể khóa lại dương khí trên cơ thể người sống”, Nghê Hoàng giải thích: “Nhưng một khi vật này cháy lên thì sẽ không thể dập tắt”.

“Hơn nữa thời gian chỉ có bảy ngày, nếu Minh Chúc tắt trong vòng bảy ngày, vậy thì vĩnh viễn không thể quay lại Dương giới nữa”.

“Cha mẹ anh đã rời khỏi đây được ba ngày, cũng có nghĩa là họ chỉ còn nhiều nhất là bốn ngày thôi”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi liên tục.

“Đi!”

Hai người nhanh chóng bước về phía bến đò.

Đúng lúc chuyến đò trước mới rời đi.

Diệp Bắc Minh là người đầu tiên xếp hàng, một người không nhìn rõ được giới tính, ẩn mình trong chiếc áo choàng rộng màu đen, nói với giọng vô hồn: “Sinh thần bát tự!”

“Ngày 16 tháng 10 năm 1998”, Diệp Bắc Minh nói.

Lão giả đó lấy ra một ngọn đèn linh hồn, đưa nó về phía ngọn nến trắng trên tay mình và đốt lên.

Phập---!

Khoảnh khắc ngọn nến được thắp lên, nó đột nhiên vụt tắt.

“Cậu!!!”

Lão giả đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt già nua tái nhợt, trong con ngươi là vẻ kinh hãi: “Minh Chúc không thể thắp sáng? Sao có thể chứ?”

“Trong sổ sinh tử không hề có sinh thần bát tự của cậu? Cậu rốt cuộc là ai?”

Rì rầm!

Bến đò Hoàng Tuyền vốn dĩ trầm lặng, thoáng chốc trở nên nhốn nháo.

Vô số người ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Ở phía trong cùng của bến đò, đôi mắt của ông già lưng còng không ngừng lóe lên.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi không biết ông đang nói gì!”

Lão giả cười khà khà, lộ ra một hàm răng đen nhánh: “Thằng nhóc, sổ sinh tử không có tên của cậu, cũng có nghĩa là cậu sinh ra đã thiếu một hồn một phách!”

“Cậu vốn dĩ không thuộc về Dương giới, việc cậu đến Hoàng Tuyền chính là số kiếp đã định”.

“Nhưng lão thân này muốn nhắc nhở cậu một câu, thân phận này của cậu nếu đi đến Minh Giới, chỉ có đi mà không có về, chắc chắn sẽ chết!”

“Khà khà khà....”

Lão giả cười một tiếng: “Cậu, còn muốn đi không?”

“Ông cho rằng tôi là Đại Học Hạ Môn à?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Đi!”

Lão giả cau mày: “Cái gì mà tuyết rơi?”

“Nếu như cậu nhất quyết muốn đi, thì ta cũng không ngăn cản?”

Vừa nói.

Lão giả tùy ý lấy ra một chiếc bình pha lê trong suốt: “Đổ đầy máu của cậu vào trong chiếc bình này”.

Diệp Bắc Minh lấy ra một con dao găm, cắt vào lòng bàn tay mình, máu tươi từng giọt tí tách chảy cho đến khi đầy bình.

“Còn cần một lọn tóc của cậu!”

Diệp Bắc Minh làm theo lời lão giả, cắt một lọn tóc đưa cho ông ta.

Lão giả nhét tóc của Diệp Bắc Minh vào trong bình pha lê, dùng ngọn đèn linh hồn trong tay thắp sáng nó.

Bùng!

Ngọn lửa bùng cháy.

Một cảnh tượng kì diệu xuất hiện.

Ngọn nến trong tay những người khác đều có ánh sáng màu vàng nhạt.

Riêng ngọn nến thắp trong bình pha lê của Diệp Bắc Minh là có màu đỏ tươi. Nó giống như bị nhuộm bởi máu tươi vậy.

“Cậu chỉ có ba ngày, ba ngày sau nếu không trở về, cậu sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó”.

Lão giả vừa nói vừa đem bình pha lê trong tay đưa cho anh: “Cậu chắc chắn muốn đi chứ?”

“Diệp công tử, hay là chúng ta bàn bạc tìm cách khác?”, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng tái nhợt.

Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm.

Trực tiếp cầm lấy bình pha lê và bước lên đò.

Anh quay lại nói với Nghê Hoàng: “Cô Nghê, đưa tôi đến đây là được rồi”.

“Tôi một mình tới Minh Giới, cô không cần mạo hiểm đi theo”.

Nghê Hoàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Thật sự là quá mạo hiểm.
Chương 1889: Vô Cực Tông

Ở một bên đang xếp hàng khác, đôi mắt của một cô gái giấu dưới chiếc áo choàng đang lấp lánh ánh sáng, sau khi nhìn thật kĩ Diệp Bắc Minh.

Cô ta rời khỏi hàng ban đầu, đi về hướng bên này.

Lão giả lại ẩn mình vào chiếc áo choàng rộng thùng thình, vô hồn nhả ra một câu: “Sinh thần bát tự”.

Cô gái liếc nhìn Diệp Bắc Minh trên chiếc thuyền, nói: “Lịch Thiên Khuê, ngày 7 tháng 9 năm 387”.

Lão giả thắp lên một ngọn nến trắng.

Sau khi cô gái cầm nến Minh Chúc thì bước nhanh lên thuyền.

Ngay sau đó.

Một thanh niên mặc áo choàng tím bước đến, lên thuyền cùng với hơn chục người theo sau.

Một người đàn ông với gương mặt chữ quốc dẫn đầu, theo sau là năm người nam nữ.

Trên người mỗi người đều có một cỗ khí tức bí ẩn, một bộ dạng khác hẳn với người thường.

“Đủ người rồi, xuất phát!”

Lão giả giận dữ phun ra một câu.

Chiếc nạng trong tay lão giả nhẹ nhàng đẩy chiếc thuyền, hướng về phía Minh Giới đối diện.

Chiếc thuyền lướt đi vài trăm mét rồi từ từ dừng lại.

Người thanh niên mặc áo choàng tím nháy mắt, một thanh niên khác từ từ đi về phía Diệp Bắc Minh đang ngồi khoanh chân trên thuyền.

Hắn huýt sáo với vẻ trịch thượng: “Xuy xuy... xuy! Thằng nhóc, này... chính là mày đấy!”

“Đi chèo thuyền đi”.

Nói xong hắn chỉ vào mái chèo.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi chỉ có một người, các người cộng lại có hơn mười người”.

“Sao lại đến lượt tôi phải chèo nhỉ?”

Thanh niên cười đểu một tiếng, nói: “Nhóc con, cũng biết là mày chỉ có một mình à?”

“Chỉ là cảnh giới Thần Hoàng nhỏ nhoi, cũng dám cãi lại tao?”

“Ông đây sẽ cho mày một cơ hội nữa. Đi! Chèo! Thuyền!”

Lời nói vừa dứt.

Rào!

Một tiếng động lớn vang lên, thi thể thanh niên kia nổ tung tại chỗ, máu nhuộm đỏ cả boong thuyền.

Bịch! Bịch! Bịch!

Những người trên thuyền đều kinh hãi đứng bật dậy, không ngờ Diệp Bắc Minh lại sát phạt quyết đoán đến thế.

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng dậy.

Anh bước tới trước mặt thanh niên mặc áo choàng tím kia và nói: “Là mày tìm tao rắc rối đúng không?”

Thanh niên áo tím chưng ra vẻ thờ ơ: “Thằng nhóc, con mắt nào của mày nhìn thấy tao xoi mói mày?”

“Là hắn ta tự mình tìm mày, bắt mày chèo thuyền, bổn công tử cũng không nói lời nào nhé”.

“Ha ha!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười, giơ tay hướng về phía người kia.

Thanh niên áo choàng tím nheo mắt lại: “Mày đang muốn chết sao?”

Hắn ta đang ở cảnh giới Chân Quân chu kỳ, chỉ một thằng ranh Thần Hoàng cũng dám ra tay với hắn sao?

Hắn ta giơ tay hướng về phía cổ tay Diệp Bắc Minh, chuẩn bị phế đi bàn tay của anh.

Trong nháy mắt, hai bàn tay chạm nhau, ngón tay của thanh niên áo choàng tím nổ tung tại chỗ, Diệp Bắc Minh nhanh như chớp đã tóm lấy cổ hắn.

Từ từ nâng lên cao.

Cảm giác nghẹt thở dần ập đến!

Ngọn nến Minh Chúc trong tay hắn ta không ngừng rung lắc, có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Mày... mày dám làm vậy với tao?”

Thanh niên áo choàng tím kinh hãi hét lên: “Tao là người của nhà họ Hà ở đại lục Lăng Tiêu, mày dám...”

Ầm!

Diệp Bắc Minh ném thanh niên mặc áo choàng tím ra xa, khiến hắn đập mạnh hắn xuống sàn thuyền, hắn ta lăn lông lốc đến bên cạnh mái chèo.

“Chèo thuyền, hoặc, chết!”

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Thanh niên mặc áo choàng tím run rẩy, ánh mắt của người trước mặt này lạnh lùng đến đáng sợ. Trực giác mách bảo hắn, nếu không chèo thuyền, hắn ta thực sự sẽ chết.

Hắn ta vội vã cầm lấy mái chèo, dùng sức chèo thật mạnh.

Hơn mười người đi cùng thấy vậy, định bước tới giúp đỡ.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Các người ai dám giúp đỡ, tao sẽ vặt đầu hắn xuống!”

Lời này vừa nói ra, không ai còn dám cử động nữa.

Người đàn ông có khuôn mặt chữ quốc liếc nhìn Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Người thanh niên này, cậu có thiên phú không tồi, tôi tên là Lục Thanh Phong, đến từ Vô Cực Tông của thế giới Bản Nguyên”.

“Cậu có hứng thú gia nhập Vô Cực Tông của chúng tôi không?”

Con mẹ nó!

Thế giới Bản Nguyên.

Vô Cực Tông?

Bà nó chứ!

Thanh niên áo choàng tím nghe được lời này, toàn thân lập tức run lên vì kích động.

Hắn ta buột miệng nói: “Lục... Lục tiền tối, tôi tên là Hà Đức Bản...tôi...”

“Cút!”

Lục Thanh Phong phun ra một câu.

Hà Đức Bản cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, tai ù đi, cả người đột nhiên bay ra ngoài.

Lục Thanh Phong không thèm nhìn hắn ta mà vẫn mỉm cười với Diệp Bắc Minh: “Chàng thanh niên này, cậu là một hạt giống tốt, cân nhắc một chút!”

Diệp Bắc Minh quay lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống: “Không thích!”

Lục Thanh Phong cau mày.

Năm người thanh niên đứng phía sau không nhịn được, một người mặc áo trắng trong số đó hét lên giận dữ: “Nhóc con, đừng có không biết điều...”

“Thôi đi!”

Lục Thanh Phong trực tiếp ngăn cản người này tiếp tục nói, lắc lắc đầu.

Người áo trắng lạnh lùng liếc Diệp Bắc Minh một cái, đè xuống cơn lửa giận trong lòng.

Bốn người còn lại cũng cười nhạo không thôi.

Một giờ sau, thuyền cập bến.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao xuống khỏi thuyền, biến mất trong bóng tối.

Thanh niên mặc áo choàng tím hét lên: “Mẹ nó! Đừng để hắn ta trốn mất. Nhanh, liên lạc với anh trai tao ngay, tao muốn nó phải chết!”

Một hơi lao đi mấy chục dặm, Diệp Bắc Minh lập tức ra lệnh: “Tiểu tháp, mau tìm kiếm tung tích của cha mẹ tôi và bảy sư tỷ”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc con, cậu có nhìn thấy những đám sương mù ma quái đang lơ lửng trên không trung kia không?”

“Nó gây cản trở rất lớn đến tốc độ tìm kiếm của bổn tháp. Trước mắt, thần hồn của tôi chỉ có thể dò tìm trong bán kính trăm dặm”.

“Muốn lục soát toàn bộ Minh Giới, sợ rằng một hai ngày là không đủ”.

“Đài luân hồi rất đơn giản, nó nằm ở nơi sâu nhất của Minh Giới, về phần cha mẹ của cậu...”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Cha mẹ. Hai người rốt cuộc đang ở nơi đâu?”
Chương 1890: Di tích Thiên Ma

Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, có người tới rồi!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, liền sau đó ẩn mình vào trong bóng tối.

Một lát sau, một bóng người vội vàng chạy tới: "Hả? Người đâu? Chạy nhanh thế làm gì?”

“Người ta cũng đâu có ăn thịt anh!”

Chính là cô gái đó.

Giây tiếp theo.

Một giọng nói lạnh băng từ phía sau vang lên: "Là cô? Cô đi theo tôi làm cái gì?”

Cô gái vội vã ngoảnh đầu lại, vỗ ngực thở phào một hơi: “Anh dọa sợ tôi rồi đó, sao lại đột nhiên trốn đi vậy?”

“Về phần tại sao lại đi theo anh, đương nhiên là muốn kết bạn đồng hành rồi!”

“Minh giới không hề an toàn, càng đi sâu càng nguy hiểm, đi cùng nhau chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"

Dứt lời anh liền đi thẳng về một hướng.

“Này!”

Cô gái nhanh chóng bước lên trước chặn đường Diệp Bắc Minh: “Nếu không phải tôi thấy thực lực của anh không tồi thì còn lâu tôi mới tìm anh lập nhóm!”

Diệp Bắc Minh lười để ý tới cô ta.

Trực tiếp phớt lờ!

Cô gái khoanh tay trước ngực, hét vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Nhất định là người thân của anh đã qua đời, anh không thể chấp nhận được sự thật nên mới tới Minh giới phải không?”

“Minh giới rộng lớn đến mức anh không thể tưởng tượng được đâu, anh cứ mù quáng tìm kiếm như vậy thì không biết tới tháng năm nào mới tìm được người muốn gặp!”

Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ.

“Nhưng tôi lại có cách!”

Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại bước chân.

Quay đầu!

Lạnh nhạt nhìn cô gái đó hỏi: “Cách gì?”

“Hừ!”

Cô gái hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo đáp: “Vừa rồi tôi cầu xin anh lập đội nhưng anh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối rồi!”

“Bây giờ lại muốn tôi chỉ cách? Nào có chuyện tốt như vậy, anh cầu xin tôi đi!”

“Không nói thì thôi vậy”.

Diệp Bắc Minh trợn mắt, xoay người liền rời đi.

Ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không có cách, anh không tin người trước mắt này lại có thể làm được!

Chắc chắn là đang lừa gạt anh!

Thấy Diệp Bắc Minh thực sự muốn rời đi, cô gái lập tức sốt ruột: “Này, được rồi được rồi! Tôi nói cho anh biết!”

Lời này vừa vang lên.

Cô gái vỗ nhẹ vào chiếc túi ma thú đeo ở eo, một bóng đen lập tức lao ra!

"Gâu gâu..."

Đây là một chú chó con màu đỏ như máu, bộ lông của nó tỏa ra một tầng ánh sáng kì dị nổi bật giữa luồng ma khí xám xịt, dường như ma khí xung quanh đều đang dần ngưng tụ lại.

Nhưng lại không xâm nhập vào trong thân thể của chú chó đó!

"Chó địa ngục?"

Diệp Bắc Minh sững người.

Thứ trước mặt anh vậy mà là một con chó địa ngục. So với chó địa ngục của bản thân thì nhỏ hơn một nửa.

Hơn nữa cũng không hung tợn và đáng sợ như chó địa ngục của anh!

Nghe thấy tiếng than ngạc nhiên này của anh, gương mặt của cô gái ngập tràn ngạo nghễ: “Hừ, anh vẫn có chút kiến thức đó!”

“Không sai, đây chính là chó địa ngục! Chó địa ngục cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa còn vô cùng đặc biệt, nó có thể không bị hạn chế bởi Dương giới và Minh giới, có thể tự do đi lại”.

“Nghe nói chó địa ngục còn là thú cưng của Minh Vương Hades, nó có thể nuốt chửng tất cả quái vật”.

“Đối với những vật tà ác kia càng là trấn áp tuyệt đối”.

“Càng càng quan trọng hơn nữa là, nó có thể ngửi được mùi ‘sinh khí’, chỉ cần anh có đồ vật của người mình cần tìm, nó có thể giúp anh tìm ra vị trí của người đó”.

Cô gái nói đầy hùng hồn.

Diệp Bắc Minh hai mắt sáng rỡ: “Tôi nhớ ra rồi, trước đó khi tôi bị truy lùng bọn họ lợi dụng chó địa ngục mới tìm được vị trí của tôi!”

“Tiểu Tháp, sao ông lại không nghĩ tới điều này vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận phàn nàn: "Nhóc con, tôi cũng không phải vạn năng! Tôi làm sao biết được năng lực của con chó địa ngục con cỏn đó đây?”

“Tôi cũng chưa từng nuôi qua chó địa ngục bao giờ!”

“Hì hì, còn có chuyện mà chú Tháp đây không biết à?”, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cười cười nói.

Diệp Bắc Minh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Tiểu Hỏa, ra đây!”

Chó địa ngục lao ra khỏi túi càn khôn, chạy nhanh đến bên cạnh chân Diệp Bắc Minh như một làn khói, lắc lắc đầu.

“Chó địa ngục? Sao anh cũng có chó địa ngục vậy?”, cô gái tỏ vẻ không dám tin.

Đột nhiên.

“Gâu...”

Chó địa ngục sủa lên một tiếng, giống như phát hiện con chó địa ngục bên cạnh cô gái, nó lao nhanh tới.

Hai con chó địa ngục đánh hơi lẫn nhau, sau đó con chó của cô gái hơi cúi thấp xuống.

Con chó địa ngục của Diệp Bắc Minh đặt hai chân lên người con chó của cô gái.

Giây tiếp theo.

Hình ảnh quá đẹp, không thể miêu tả được.

“A... chúng mày đang làm gì vậy?”

Cô gái kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng lên, dùng hai tay che mắt.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Mẹ kiếp...”

“Đừng ngây ra nữa... nhanh chóng tách bọn chúng ra”, cô gái lo lắng giậm chân.

Diệp Bắc Minh cũng vội vã hô lên: “Tiểu hỏa, quay lại ngay!”

....

Sâu trong một thung lũng tối tăm, bốn bề được bao quanh bởi những ngon núi cao.

Một tế đàn màu đen có đường kính trên trăm mét đang rung lắc dữ dội.

Các khe hở của tế đàn này sớm đã tràn ngập máu tươi màu tím, tỏa ra ánh sáng kì lạ.

Một nam một nữ đang ngồi bắt chéo chân đối diện với nhau.

Chính là Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền.

Trên cổ tay hay người đều có vết thương.

Máu tươi từ đó chảy vào những kẽ hở của tế đàn.

Phía dưới tế đàn.

Một thanh niên sắc mặt lạnh lùng lên tiếng: “Sự kiên nhẫn của tôi đã đến cực hạn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK