Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1516: Tất cả đều chết dưới tay tôi rồi!

Máu tươi chảy theo khe hở tới mặt đất, đọng lại thành một tầng thật dày!

Diệp Dao thư giãn gân cốt một chút: "Vô dụng chính là vô dụng, nhiều người đi lên chịu chết như vậy!"

"Chẳng lẽ toàn bộ học viện Viễn Cổ mấy người không có ai có thể đánh được sao?"

"Cô!"

Mấy triệu học sinh phía dưới siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài!

Nhưng lại phải bất đắc dĩ buông lỏng nắm đấm ra!

Toàn bộ những người thuộc top 50 của học viện Viễn Cổ đều đã đi lên lôi đài!

Không một ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống!

"Quả nhiên, phế vật cũng chỉ có mỗi một câu như vậy, không hề sai chút nào!", Diệp Dao phủi tay.

Đột nhiên, một lão già mở miệng: "Tiểu thư, đã hết hai tiếng rồi!"

"Dẫn tới!"

Ánh mắt Diệp Dao vô cùng lạnh lẽo.

Bốn lão già áp giải bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Đình Đình, Mặc Phong Hành leo lên trên đài võ đạo!

Ép bọn họ quỳ xuống!

Diệp Dao lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, chỉ cho mấy người hai tiếng thôi!"

"Bây giờ đã hết hai tiếng rồi, Diệp Bắc Minh đã lựa chọn làm rùa đen rút đầu không xuất hiện!"

"Như vậy bốn người này cũng không cần thiết sống nữa!"

Vương Thần Cương gầm nhẹ một tiếng: "Dừng tay!"

Diệp Dao cười nhạo lắc đầu: "Dừng tay? Được thôi, vậy cứ để đám thiên tài của học viện Viễn Cổ mấy người tiếp tục lên đài đi!"

"Cô!"

Vương Thần Cương giận dữ trừng to mắt.

Một lão già ở bên cạnh vội vàng kéo ông ta lại: "Tổng viện trưởng, không thể!"

"Nếu bốn người đó mà chết, chuyện này sẽ coi như kết thúc!"

"Nếu bọn họ không chết, người của học viện chúng ta sẽ không ngừng lên đài, sẽ càng có nhiều người chết hơn!"

"Chẳng lẽ phải để bọn họ chịu chết vô ích sao?"

Vương Thần Cương quả quyết lắc đầu: "Cho dù không có nhóc Diệp, Nhược Giai và Mộng Ly đều là đệ tử của học viện Viễn Cổ!"

"Đệ tử của học viện Viễn Cổ tôi có thể chiến tử trên đài võ đạo, nhưng tuyệt đối không thể bị người khác chém đầu làm gương trên đài võ đạo được!"

"Các vị viện trưởng, hãy chiến đấu cùng tôi!"

Vương Thần Cương sải bước ra!

"Được!"

Hơn mười âm thanh đồng thời đáp lại.

Một vài khuôn mặt không hay gặp ngày thường cũng lần lượt đi ra khỏi hàng!

Chu Nhược Giai ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn một người phụ nữ trẻ tuổi trong đám người!

Phong Tuyệt Tình!

"Sư phụ, người...", đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ lên.

Phong Tuyệt Tình cười lạnh: "Mặc dù con đã phản bội đạo vô tình, nhưng con lại là đệ tử thân truyền duy nhất của ta!"

"Cho dù con đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng vẫn không ai có thể giết con ở trước mặt ta được!"

Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai run lên, cảm động rơi nước mắt!

Diệp Dao cười: "Vậy mà đã không nhịn được? Muốn ra tay?"

Cô ta nhìn về phía Phó Toàn Thịnh: "Chú Phó ra tay đi chứ?"

Phó Toàn Thịnh nhếch miệng cười một tiếng: "Lão phu đã chờ giờ phút này rất lâu rồi, chỉ bằng mười mấy Đế Tôn đó thôi sao?"

"Vậy mà lại dám muốn đối đầu với nhà họ Phó, nhà họ Diệp?"

"Ra khỏi hàng cho tôi!"

Ông ta quát khẽ một tiếng, mười Đế Cảnh, mười Đế Tôn của nhà họ Phó cùng nhau ra khỏi hàng!

Cộng thêm mười Đế Tôn mà Diệp Dao dẫn tới!

Số lượng Đế Tôn cao tới hơn ba mươi người, vây quanh ở bốn phía đài võ đạo!

Chứ đừng nói đến ba lão già đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau là thân thể Bán Thần!

Đám người Vương Thần Cương bị đánh lui ra ngoài, căn bản là không có cách nào xông lên đài võ đạo cứu người!

Diệp Dao lạnh lùng phun ra một chữ: "Chém!"

Bốn lão già giơ đao lên, chém về phía đầu bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Đình Đình, Mặc Phong Hành!

Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này!

Một giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý vô tận vang lên!

"Nhà họ Diệp, nhà họ Phó, mấy người muốn chết phải không?"

Ầm!

Một luồng sát khí ngập trời cuốn tới, bộc phát giống như là sóng biển!

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy phía sau mát lạnh, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Diệp Mục suýt nữa nhảy dựng lên: "Chị, Diệp Bắc Minh!"

"Tên phế vật này chính là Diệp Bắc Minh, chính là anh ta đã phế bỏ một cánh tay của em!"

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Vương Thần Cương hét lớn một tiếng: "Nhóc Diệp, cậu ra ngoài làm gì? Đi mau!"

Kiếm Phá Thiên cũng quát khẽ: "Những người này đều đến để giết cậu, cậu cứ đi trước, chúng tôi sẽ ngăn cản!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Muốn giết tôi, được thôi!"

"Nhưng làm ảnh hưởng đến học viện Viễn Cổ thì không được!"

Diệp Dao cười khúc khích: "Học viện Viễn Cổ? Hahahaha!"

"Một đám vô dụng này ư? Quên nói cho cậu biết một câu!"

"Trước khi cậu xuất hiện, đám thiên tài thuộc top 50 của học viện Viễn Cổ mấy người, ừm, tạm thời nói như vậy đi..."

"Người gọi là thiên tài, tất cả đều chết dưới tay tôi rồi!"

"Một nơi rẻ rách như thế này, cũng chỉ có loại người vô dụng như cậu mới ở được thôi!"
Chương 1517: Nợ máu thì phải trả bằng máu!

Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đống thi thể dưới đài võ đạo!

Có người bị nổ tung đầu, có người bị xé rách tay chân!

Có người bị móc tim, có người thì đan điền bị nổ tung!

Xương cốt bị đập nát, thân thể bị đốt cháy khét...

Tình trạng tử vong của từng người đều vô cùng thê thảm!

Diệp Bắc Minh cúi người thật sâu với những thi thể này: "Các vị, xin lỗi!"

Sau đó anh lại nhìn về phía Diệp Dao bằng ánh mắt lạnh như băng: "Có dám đánh một trận công bằng với tôi trên đài võ đạo không?"

"Cậu ư?"

Diệp Dao cười đến mức chảy cả nước mắt: "Chỉ là một tên cảnh giới Hư Vương mà cũng dám khiêu chiến tôi?"

"Cảnh giới Hư Vương, không phải anh ta mới là cảnh giới Động Hư sao? Làm sao đã tăng cấp rồi?"

Diệp Mục nhỏ giọng thầm thì một câu.

Nhưng mà không quan trọng!

Chị anh ta là cảnh giới Đế Tôn đỉnh phong, còn kinh khủng hơn cả Phó Long Đình!

Diệp Bắc Minh tính là thứ gì?

"Chị, đồng ý với anh ta đi!"

Diệp Mục ở dưới đài quát lớn: "Giúp em giết chết anh ta, giết mạnh tay vào!"

"Em muốn nhìn thấy tên tiểu phế vật này quỳ gối trên đài võ đạo, như chó vẫy đuôi với chủ, dập đầu cầu xin tha thứ!!"

Diệp Dao do dự!

Cô ta không cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ lên đi tìm cái chết!

Tên tiểu phế vật này dám khiêu chiến mình, nhất định là có vấn đề!

"Chị, chị còn đứng ngây đó làm gì?"

Đôi mắt Diệp Mục đỏ bừng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Đồng ý với anh ta, mau đồng ý với anh ta đi!"

Diệp Dao chỉ có thể cười lạnh một tiếng: "Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu!"

Diệp Bắc Minh không nói một câu nào.

Anh nhảy ra một bước, leo lên đài võ đạo!

Một luồng khí tức tử vong đập vào mặt!

Diệp Dao thầm kêu không tốt, thế mà lại bị khí tức này dọa đến mức lui lại hai bước!

Cô ta đang định ra tay, thế mà Diệp Bắc Minh đã động trước!

"Thật nhanh..."

Trong đầu Diệp Dao vừa sinh ra suy nghĩ này.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt cô ta, Diệp Dao lạnh lùng cười một tiếng: "Dám đánh cận chiến với tôi à? Muốn chết!"

Cô ta tung một quyền về hướng trái tim của Diệp Bắc Minh!

Anh đưa tay nắm lấy, khống chế nắm đấm của Diệp Dao!

"Răng rắc" một tiếng vang giòn!

"A..."

Diệp Dao kêu thảm một tiếng, thế mà xương trắng lại trực tiếp xuyên qua bàn tay lộ ra ngoài!

"Cậu...", trong đôi mắt của Diệp Dao hiện lên một vẻ hoảng sợ.

Trong nháy mắt tiếp chiêu với Diệp Bắc Minh, cô ta liền biết mình không phải đối thủ của đối phương!

Dã thú! Cô ta giống như đang đối mặt với một con dã thú khát máu vậy!

Giờ phút này, Diệp Dao sinh ra ý định lùi bước, nhanh chóng lui lại.

Chuẩn bị rời khỏi đài võ đạo!

Diệp Bắc Minh làm sao có thể để cô ta toại nguyện, anh tiến lên một bước, năm ngón tay bóp chặt cổ của Diệp Dao!

Sau đó kéo mạnh cô ta lại đài võ đạo, phát ra một tiếng “rầm” thật lớn!

"A!"

Diệp Dao đau đến mức toàn thân run rẩy, đài võ đạo đổ bê tông sắt thép dưới thân xuất hiện một vết nứt!

Lõm xuống dưới thật sâu!

"Hay lắm!"

Đám người học viện Viễn Cổ dưới đài võ đạo đều lớn tiếng khen hay, ai nấy đều kích động đến mức lệ rơi đầy mặt!

"Diệp sư đệ, giết chết cô ta!"

"Làm người phụ nữ đê tiện này chết đi!"

Mọi người vô cùng kích động!

"Chị!"

Diệp Mục luống cuống: "Tại sao có thể như vậy?"

Mấy người cảnh giới Đế Tôn của nhà họ Diệp cũng cảm giác không thích hợp, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Lúc này, Diệp Dao đứng lên: "Tiểu phế vật, cậu dám làm như vậy với tôi ư?"

Diệp Bắc Minh cười: "Tôi phát hiện ra một điều, có phải người của đám gia tộc lớn các cô đều cho rằng người khác không dám đánh mấy người hay không?"

"Cô thì tính là cái gì? Chết đi cho ông đây!"

Anh quát to một tiếng!

Diệp Bắc Minh xông lại, phản ứng đầu tiên của Diệp Dao chính là chạy!

Cô ta thật sự sợ hãi, chưa bao giờ nhìn thấy loại kinh khủng người như vậy cả!

Diệp Bắc Minh túm chặt lấy cánh tay cô ta: "Cô rất thích tra tấn người ta, xé rách tay chân của người ta xuống đúng không?"

"Cậu muốn làm gì?"

Diệp Dao nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua đống thi thể bị ngược đãi đến chết dưới đài võ đạo!

"Nợ máu thì phải trả bằng máu!"

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ, cổ tay bỗng nhiên dùng sức!

Ầm!

Cánh tay mềm mại của Diệp Dao trong nháy mắt đã tách rời khỏi thân thể, đau nhức kịch liệt khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo!

Cô ta không nhịn được chửi ầm lên: "Đệch! Đáng chết... Cậu điên rồi!"

"Tôi là Diệp Dao, cháu gái nhà họ Diệp!"

"Đừng nóng vội, còn có ba cái nữa mà!", trong mắt Diệp Bắc Minh lộ ra ánh sáng hung dữ.

"Cô chủ, mau đầu hàng!", dưới đài võ đạo, một lão già nhà họ Diệp quát khẽ.

Trên đài võ đạo, chỉ cần đầu hàng thì sẽ không thể tiếp tục ra tay được nữa!

Diệp Dao đã sớm sợ hãi, đang chuẩn bị mở miệng đầu hàng!

Một quyền đã đánh tới từ phía đối diện!

"Răng rắc" một tiếng vang giòn!

"A..."

Diệp Dao đau đến mức chảy cả nước mắt, toàn bộ hàm răng xinh đẹp trong miệng đều rụng sạch, chui vào trong bụng!

Cô ta muốn mở miệng đầu hàng cũng không làm được!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Cô tra tấn những người đó bằng thủ đoạn gì, tôi sẽ thực hiện lại lần lượt trên người cô!"

"Ô ô... Ô ô..."

Diệp Dao mở to đôi mắt đẹp, điên cuồng lắc đầu.

"Đáng chết! Ra tay cho tôi!"

Đám người nhà họ Diệp dưới đài võ đạo rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
Chương 1518: Hành hạ đến chết

Tám lão già cảnh giới Đế Tôn nhảy bật lên, đập ầm ầm trên đài võ đạo.

Phát ra âm thanh nặng nề!

Vương Thần Cương thấy thế thì hét lớn: "Nhà họ Diệp, đây là trận chiến trên đài võ đạo!"

"Chẳng lẽ các người muốn trái với quy củ của đài võ đạo? Hôm nay, học viện Viễn Cổ tôi đã dùng lưu ảnh thạch ghi lại trận chiến này!"

"Nếu các người dám bất chấp kiêng kỵ của người tu võ trong thiên hạ, ngay trước mặt mấy trăm ngàn người của học viện Viễn Cổ!"

"Quấy nhiễu chiến đấu trên đài võ đạo, trừ phi tám người các ông diệt toàn bộ học viện Viễn Cổ!"

"Nếu không thì, Vương Thần Cương tôi cam đoan, hành động ngày hôm nay của các ông sẽ truyền khắp Huyền Giới!"

Dứt lời, sắc mặt tám vị Đế Tôn của nhà họ Diệp biến đổi!

Đối với người tu võ mà nói, quy củ trên đài võ đạo còn quan trọng hơn cả mạng sống!

Đây cũng là lý do vì sao Diệp Dao dám điên cuồng khiêu khích học viện Viễn Cổ trên đài võ đạo, đám người Vương Thần Cương lại không có cách nào!

Chỉ có thể nhìn từng đệ tử học viện Viễn Cổ chịu chết vì vinh dự của học viện!

"Ông!"

Tám Đế Tôn nhà họ Diệp căm tức nhìn Vương Thần Cương: "Viện trưởng Vương, làm người để lại một đường, sau này dễ nói chuyện!"

"Ông cút mẹ đi!"

Vương Thần Cương trực tiếp chửi ầm lên, đôi mắt tràn ngập tơ máu: "Hay cho một câu ngày sau để một đường, lúc Diệp Dao giết 50 thiên tài của học viện Viễn Cổ!"

"Có nghĩ tới việc để lại một đường cho sau này sao?"

"Lúc các người dồn ép không tha, muốn chém giết mấy người Nhược Giai, Mộng Ly!"

"Nghĩ tới sau này lưu lại một đường sao?"

"Giờ các người lại muốn như thế? Nằm mơ!"

"Nhóc Diệp!"

Vương Thần Cương gầm nhẹ: "Hung hăng hành hạ cô ta đến chết cho bổn viện trưởng, mặc kệ xảy ra chuyện gì!"

"Vương Thần Cương tôi sẽ chống cho cậu! Lão phu không tin, Huyền Giới do nhà họ Diệp các người định đoạt!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Ngay lập tức xé rách một cánh tay và hai cái chân còn dư lại của Diệp Dao!

"Thứ khốn nạn, mày dừng tay cho tao!", một ông lão mũi khoằm của nhà họ Diệp gầm lên.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi không dừng lại thì thế nào? Có can đảm thì ông ra tay đi!"

"Mày!"

Ông lão mũi khoằm giận dữ, đang muốn ra tay.

Lại bị một lão già mắt chột bên cạnh kéo lại, lắc đầu với ông ta: "Đừng làm loạn, một khi ông ra tay trên đài võ đạo!"

"Nhà họ Diệp phạm vào kiêng kỵ của giới võ đạo, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười của toàn bộ giới võ đạo!"

Ông lão mũi khoằm sững sờ: "Ý của ông là?"

Lão già mắt chột liếc nhìn Diệp Dao: "Cô chủ có thể chết, mặt mũi nhà họ Diệp không thể mất!"

"Ưm... Ưm!"

Nghe được lời này, Diệp Dao điên cuồng lắc đầu.

Tám người gồm lão già mắt chột và ông lão mũi khoằm lui lại một bước, rời khỏi đài võ đạo!

Diệp Mục ngẩn ngơ, xông lên quát: "Mấy người các ông làm gì thế hả? Mau ra tay cứu chị của tôi đi!"

Lão già mắt chột lạnh lùng: "Cậu chủ, đây là lựa chọn của cô chủ!"

"Nếu như là dưới đài võ đạo, có người dám làm tổn thương cô ấy, chúng tôi nhất định sẽ ra tay giết chết!"

"Nhưng đây là trên đài võ đạo, dù là gia chủ ở đây!"

"Giữa tôn nghiêm của nhà họ Diệp và mạng của cô chủ, tôi tin tưởng gia chủ nhất định sẽ lựa chọn cái trước!"

"Các ông...", trái tim Diệp Mục chìm đến đáy cốc.

Khóc không ra nước mắt!

Anh ta nằm mơ cũng chẳng thể ngờ kết cục lại là như thế này!

Trên đài võ đạo, Diệp Bắc Minh bỡn cợt nói: "Xem ra nhà họ Diệp đã hoàn toàn từ bỏ cô!"

Diệp Dao mặt xám như tro tàn, như lợn nằm rạp trên mặt đất.

Một giây sau, giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa: "Có điều, cô yên tâm, những trừng phạt tôi vừa nói sẽ không thiếu cái nào!"

"Lửa đến!"

Diệp Bắc Minh khoát tay, lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa!

Rơi xuống người Diệp Dao, trong khoảnh khắc máu thịt cô ta hóa thành than cốc!

Diệp Bắc Minh chưa ngừng tra tấn, một chân giẫm nổ đan điền Diệp Dao!

Tiếp tục nghiền nát từng tấc xương cốt của cô ta!

Cuối cùng, trong ánh mắt hoảng sợ của Diệp Dao.

Đầu cô ta bị chân anh giẫm bẹp!

"Hay!"

"Diệp sư đệ, hay lắm!"

"Đù! Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là fan hâm mộ số một của Diệp sư đệ, sau này người nào dám đắc tội Diệp sư đệ thì chính là đắc tội tôi!"

Dưới đài võ đạo, đệ tử học viện Viễn Cổ kích động đến toàn thân run rẩy!

Người nào người nấy mặt đỏ tới mang tai, phát ra tiếng gào thét như thú dữ!

Hả giận!

Quá hả giận!

"Chị!"

Hai mắt Diệp Mục như rỉ máu, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: "Súc sinh! Mày nhỡ kỹ cho tao, sinh thời Diệp Mục tao nhất định phải khiến mày chết không có chỗ chôn!"

"Thật ư?"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ sát ý!

Mấy người lão già mắt chột sải bước lên trước, ngăn cản trước người Diệp Mục: "Thằng chó đẻ, mày còn dám ra tay?"

Diệp Bắc Minh yên lặng.

Lúc này dù anh có ra tay, mấy vị Đế Tôn này cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh!
Chương 1519: Nhìn thấy tử vong

Nhưng nơi này là học viện Viễn Cổ.

Diệp Bắc Minh anh có thể chịu được hậu quả, học viện Viễn Cổ thì không nhất định!

Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói của Vương Thần Cương: "Nhóc Diệp, đừng xúc động!"

Diệp Bắc Minh yên lặng gật đầu, nhếch miệng mỉm cười: "Diệp Mục, anh muốn trả thù cho chị gái mình không?"

"Nếu như muốn báo thù, chúng ta lên đài võ đạo đánh một trận?"

"Mày...", con ngươi Diệp Mục co lại.

Trong mắt anh ta tràn ngập oán hận, nhưng nhiều hơn là sợ hãi!

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Diệp Mục: "Không dám lên? Tôi mới chỉ là cảnh giới Hư Vương!"

"Anh là cảnh giới Đế, vượt trước tôi hai cảnh giới lớn, chẳng lẽ anh không dám?"

"Chị gái anh chết dưới tay tôi, anh cũng không dám lên đài võ đạo báo thù cho cô ta?"

Anh tạm dừng lại, rồi đột nhiên quát lớn: "Anh tập võ làm cái mẹ gì?"

"Mày... Phụt!"

Sắc mặt Diệp Mục đỏ bừng, sau đó biến thành trắng bệch!

Phun ra một ngụm máu tươi!

"Cậu chủ!"

Mấy người ông lão mũi khoằm biến sắc.

Lão già mắt chột chặt một bàn tay vào vai Diệp Mục, đánh anh ta ngất xỉu.

Tiếp đó ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: "Tên nhóc kia, tâm tư cậu thật là ác độc!"

"Không những giết cô chủ, còn muốn phá hỏng sơ tâm võ đạo của cậu chủ!"

"Rốt cuộc nhà họ Diệp chúng tôi có thù hận gì với cậu?"

"Có thù hận gì? Hahahahaha!"

Diệp Bắc Minh như thể nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời này: "Mọi người có nghe thấy không? Ông ta đang hỏi tôi có thù hận gì với tôi?"

"Nếu ông không có thù oán với tôi, vì sao Diệp Dao lại ra tay giết 50 thiên tài của học viện Viễn Cổ!"

"Nếu ông đã không có thù với tôi, vì sao muốn chém đầu vợ tôi và bạn tôi ngay trước mặt mọi người!"

"Hiện tại lại đi hỏi tôi có thù hận gì? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đúng không?"

"Các ông cũng xứng cùng một dòng họ với tôi? Cút!"

"Hay!"

Dưới đài võ đạo, tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Bắc Minh!

"Diệp sư đệ, nói hay lắm!"

"Diệp sư đệ trâu bò!"

Vô số người giơ ngón tay cái lên.

Diệp sư đệ không chỉ có thực lực võ đạo hơn người, tài ăn nói cũng nghịch thiên!

"Mày!"

Ông lão mũi khoằm và lão già mắt chột tức giận nhảy dựng lên, suýt chút nữa tức nổ cả phổi.

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Người trẻ tuổi, cậu, đi quá rồi!"

Trong nháy mắt giọng nói này vang lên, mấy trăm ngàn người tại đây không kiềm chế được mà khẽ run lên!

Khắp người nổi da gà!

Giọng nói này hoàn toàn không giống như phát ra từ con người, như thể đến từ ác quỷ của địa ngục!

Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại, ánh mắt rơi xuống một trong ba ông lão đứng cuối cùng đội ngũ nhà họ Diệp.

Ba thân thể Bán Thần!

Đôi mắt đồng loạt phong tỏa anh!

Dù có tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, Diệp Bắc Minh cũng có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm!

"Lão già, ông không phục?"

"Hít hà!"

Diệp Bắc Minh vừa nói ra lời này, tất cả chợt hít sâu một hơi!

Vương Thần Cương giật nảy mình: "Nhóc Diệp, không thể..."

"Khặc khặc khặc!"

Lão già thân thể Bán Thần cười đến bả vai run rẩy: "Nhớ kỹ, chỉ cần đời này cậu không rời khỏi học viện Viễn Cổ một bước, nói không chừng có thể sống thọ và chết già!"

Nói xong.

Lão già mang theo Diệp Mục hôn mê bất tỉnh, lấy đi thi thể không trọn vẹn của Diệp Dao, quay người bỏ đi.

"Chúng ta cũng đi!"

Phó Toàn Thịnh thấy thế, xoay người rời đi theo.

Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói lạnh như băng: "Nhà họ Phó, tôi để các người đi rồi sao?"

Đám người Phó Toàn Thịnh dừng chân lại, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: "Diệp Bắc Minh, mày còn muốn thế nào?"

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: "Con trai Phó Long Đình của ông là tôi giết, tôi ở ngay trên đài võ đạo chờ ông đi lên!"

"Ông là cảnh giới Đế Tôn, có dám lên đài võ đạo công bằng đánh một trận với tôi hay không?"

"Mày nói cái gì?"

Phó Toàn Thịnh trừng to mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Một giây sau, trong lòng vô cùng mừng rỡ, đang muốn xông lên đài võ đạo!

"Chờ chút đã!"

Một người đàn ông mặt chữ điền bên cạnh giữ chặt Phó Toàn Thịnh: "Nhị ca, đừng mắc lừa!"

Con mắt Phó Toàn Thịnh đỏ bừng: "Bị lừa cái gì? Mặc dù Diệp Dao là Đế Tôn, nhưng còn trẻ như vậy, thoạt nhìn là biết cắn thuốc mới xây nên tu vi!"

"Lão phu khổ tu đến cảnh giới Đế Tôn, đã kẹt tại đỉnh phong mấy trăm năm!"

"Chém giết kẻ này dư dả, đừng nói đến việc trên người của tôi còn có món đồ kia!"

Người đàn ông mặt chữ điền ngưng trọng lắc đầu: "Thằng này có vấn đề, anh hãy nhìn kỹ lại!"

Màu đỏ như máu trong con ngươi của Phó Toàn Thịnh tiêu tán ba phần!

Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo!

Bỗng trái tim không nhịn được mà co rụt lại!

Chỉ một chớp mắt, ông ta dường như thấy được tử vong!
Chương 1520: Đòi công đạo cho Diệp Dao

Theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, không dám nữa nhìn thẳng vào mắt của Diệp Bắc Minh: "Chúng ta đi…"

"Hahaha, nhóc Diệp lợi hại thật!"

Đám người Vương Thần Cương lần lượt nhảy lên võ đài, vây quanh Diệp Bắc Minh.

Một giây tiếp theo, thân thể Diệp Bắc Minh run lên, lại phun ra một ngụm máu tươi!

"Chuyện này… Nhóc Diệp, cậu bị sao vậy?"

Sắc mặt Vương Thần Cương thay đổi, tiến lên đỡ Diệp Bắc Minh.

Tùy tiện nắm lấy cổ tay anh, ngón tay lại thực sự bị hất văng ra!

Sắc mặt đột nhiên thay đổi!

"Tổng viện trưởng, nhóc Diệp thế nào?", Kiếm Phá Thiên, Trương Tuyệt Long, Tần Bách Hùng và các viện trưởng khác đều tỏ ra lo lắng.

Vương Thần Cương liếc nhìn xung quanh: "Về học viện trước rồi nói sau!"

Ông ta ôm lấy Diệp Bắc Minh, nhanh chóng đi đến đại điện sâu nhất của học viện Viễn Cổ!

Vào giờ phút này, Diệp Bắc Minh đã rơi vào hôn mê sâu.

Mấy người cũng cảm thấy không ổn!

Vẻ mặt của Kiếm Phá Thiên đầy lo lắng: "Tổng viện trưởng, rốt cuộc cậu ấy bị sao vậy?"

"Tự các người kiểm tra đi!", Vương Thần Cương nhíu chặt mày.

Kiếm Phá Thiên nóng lòng muốn bắt mạch cho Diệp Bắc Minh.

Một giây tiếp theo, ông ta trợn to hai mắt, hít một hơi thật sâu: "Trời ơi, mạch đập này sao lại như vậy?"

"Trong cơ thể của thằng nhóc này có một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, loại năng lượng này hoàn toàn có thể khiến cơ thể của cậu ta nổ tung!"

Mấy vị viện trưởng rối rít bước đến kiểm tra.

Sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều sửng sốt: "Sao cậu ta có thể khống chế được sức mạnh này?"



Trong đại điện của nhà họ Phó cực kỳ yên tĩnh.

Thi thể không đầu của Phó Long Đình được đặt giữa đại điện, Phó Toàn Thịnh và hơn ba mươi người quỳ ở phía sau.

Tất cả đều cúi đầu, sắc mặt tái nhợt!

"Chỉ là một cảnh giới Hư Vương cũng có thể khiến mười mấy vị cảnh giới Đế, mười mấy Đế Tôn trở nên chật vật như vậy!"

"Chẳng những mặt mũi của nhà họ Phó bị các người làm nhục hoàn toàn, mà ngay cả chúng ta cũng không cách nào giao phó được với vị đại nhân kia của Thần Giới!"

Phó Long Đình đã sớm được người trong Thần Giới lựa chọn.

Nếu như anh ta có thể đột phá cảnh giới Đế Tôn thì có thể trở thành đệ tử của vị đại nhân kia!

Cho dù không thể đột phá cảnh giới Đế Tôn thì cũng có thể trở thành người hầu của Thần cho vị đại nhân kia!

Cho dù như thế nào thì địa vị của nhà họ Phó cũng sẽ như thuyền dâng cao theo dòng nước!

Bây giờ, Phó Long Đình đã chết!

Một năm sau, nhà họ Phó của bọn họ phải bàn giao thế nào?

Phó Toàn Thịnh quỳ trên mặt đất, cảm thấy vô cùng bi thương và phẫn nộ: "Lão tổ, tất cả những chuyện này đều là lỗi của tên khốn khiếp Diệp Bắc Minh kia!"

"Cho dù như thế nào, chúng ta tuyệt đối cũng không thể bỏ qua như vậy được!"

"Tôi chỉ ước gì có thể lập tức ăn sống máu thịt của cậu ta, chỉ tiếc thằng nhóc này lại đang trốn trong học viện Viễn Cổ!"

"Học viện Viễn Cổ cũng có bối cảnh Thần Giới, chúng ta không có cách nào để xông vào!"

Một giọng nói tức giận truyền đến từ chỗ cao nhất của đại điện: "Diệp Bắc Minh trốn trong học viện Viễn Cổ, chẳng lẽ không có người nào có quan hệ với cậu ta sao?"

"Điều tra rõ lai lịch của cậu ta, giết chết tất cả những ngươi có liên quan đến cậu ta!"

"Sau đó lại truyền tin tức này cho cậu ta biết, ông đây cũng không tin cậu ta sẽ chui rúc trong học viện Viễn Cổ cả đời!"



Cũng trong lúc đó, nhà họ Diệp.

Gần như cùng một cảnh, thi thể cháy đen của Diệp Dao được đặt trong đại điện của nhà họ Diệp.

Diệp Mục quỳ ở bên cạnh, khóc như một kẻ ngốc!

"Huhuhu, chị… Lão tổ tông, xin người nhất định phải làm chủ cho tôi!"

Anh ta ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Vy Ny cũng đang quỳ bên cạnh: "Tất cả đều do con khốn Diệp Vy Ny này, nếu không phải tại cô ta!"

"Tôi đã sớm mang chiếc hộp đó về, chị gái của tôi cũng sẽ không chết!"

Chỗ cao nhất trong đại điện.

Một ông lão gầy yếu!

Một phụ nữ trẻ trung niên!

Một cậu bé trông khoảng bảy, tám tuổi!

Ngồi trên chỗ cao!

Ba người họ đều là lão tổ của nhà họ Diệp!

Diệp Vy Ny cau mày: "Lão tổ, lúc Diệp Mục chạy đến Huyền Các thì chiếc hộp đã là vật thuộc về cậu Diệp rồi!"

"Vốn dĩ tôi đang nghĩ đến việc thực hiện một khoản giao dịch với cậu Diệp để lấy chiếc hộp về!"

"Nào ngờ Diệp Mục lại trực tiếp ra tay, lúc này mới bị cậu Diệp chặt đứt một cánh tay!"

"Nếu như Diệp Mục biết bài học thì chuyện này cũng xem như thôi đi!"

Cô ta lắc đầu: "Nhưng cậu ta hết lần này đến lần khác liên lạc với Diệp Dao, dẫn người đến học viện Viễn Cổ giết người!"

"Diệp Dao một hơi giết chết năm mươi đệ tử của học viện Viễn Cổ trên đài võ đạo, cho nên mới rơi vào kết cục này!"

"Diệp Mục đổ hết mọi sai lầm lên trên người tôi, quả thực là ngậm máu phun người!"

"Cô…"

Trong lòng Diệp Mục nổi bùng lửa giận: "Nếu không phải cô thì tại sao chị của tôi lại chết được chứ?"

Bố mẹ của Diệp Mục vội vàng chạy đến, quỳ xuống trước mặt ba vị lão tổ: "Lão tổ, nghe theo ý của Diệp Vy Ny thì con gái của tôi là tự mình tìm cái chết sao!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK