Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736: Cảm giác

“Suýt!”

Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, Ân Hồng Mai hít khí lạnh.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ!

Bước ra một bước, đến trước ba người.

Săc mặt Mã trưởng lão tái nhợt, cười gượng: “Bắc Minh, cậu là hạt giống của Thanh Huyền Tông chúng ta!”

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là Thánh Tử của Thanh Huyền Tông, tông chủ kế tiếp…”

“À không, sau này cậu chính là tông chủ của Thanh Huyền Tông…”

Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Ồn ào!”

Chém kiếm Đoạn Long xuống, khí tức bạo ngược!

Mã trưởng lão há miệng định hét lớn, nhưng không phát ra được tiếng nào!

Phập!

Một làn sương máu bùng nổ!

“A…”

Vương trưởng lão sợ đến quay người muốn bỏ chạy, Diệp Bắc Minh giơ tay ném kiếm Đoạn Long, đâm chết ông ta!

Ân Hồng Mai sợ đến bò dưới đất, muốn cầu xin tha nhưng không biết phải nói gì!

Hàm răng run run lập cập thốt ra hai chữ: “Tha mạng…”

Diệp Bắc Minh cúi nhìn Ân Hồng Mai: “Bà rất thích phế đan điền của người khác phải không?”

Giơ chân, dẫm về phía bụng của Ân Hồng Mai!

Phập!

Đan điền của Ân Hồng Mai bị dẫm vỡ vụn, bà ta đau đến giãy dụa dữ dội: “A… đan điền của tôi, đan điền của tôi bị phế rồi!”

“Diệp Bắc Minh, tôi đã biết sai rồi, cậu đã chém một cánh tay của tôi!”

“Bây giờ lại phế đan điền của tôi, cũng nên tha cho tôi rồi chứ?”

Diệp Bắc Minh cười: “Người phụ nữ và mấy sư tỷ của tôi, bị bà chém đứt kinh mạch chân tay, bị phế đan điền!”

“Bà hỏi xem bọn họ có tha cho bà không?”

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào mặt lạnh như băng!

Ân Hồng Mai biết mình chết chắc rồi, bà ta cay độc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, cho dù bà đây chết thì đã làm sao?”

“Một mình tao chết cũng không quan trọng, mấy người phụ nữ của mày coi như bị phế hoàn toàn rồi!”

“Ha ha ha!”

Bà ta cười lớn điên cuồng: “Tao được hời rồi, tao không thiệt!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Yên tâm, tất cả người nhà họ Ân của bà sẽ được chôn theo bà!”

Ân Hồng Mai tỏ vẻ mặt không tin: “Ha ha, mới vừa nãy tao đã truyền tin về”.

“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người nhà họ Ân bỏ đi, bây giờ mày đến nhà họ Ân cũng không kịp!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi tiêu diệt toàn tộc nhà họ Ân, còn cần phải đến tận nhà ư?”

Liền sau đó!

Diệp Bắc Minh đâm một nhát kiếm vào tim của Ân Hồng Mai, máu tinh chảy ra!

Anh không hề chậm trễ, trực tiếp sử dụng Huyết Mạch Chú Sát!

Vù!

Máu tinh của Ân Hồng Mai bùng cháy!

Trong ngọn lửa hiện lên một hình ảnh!

“A, có chuyện gì vậy?”

“Lửa… cứu mạng…”

“Ngọn lửa từ đâu bốc ra? Mau cứu tôi với…”

“Không, đừng!”

Những người nhà họ Ân ở khắp chỗ trong Thanh Huyền Tông đột nhiên bốc cháy!

Toàn bộ hình ảnh đều hiện lên trong ngọn lửa.

Ân Hồng Mai nhìn những gương mặt thân thuộc kêu lên thảm tiết, ngọn lửa khó hiểu trên người bốc cháy bừng bừng!

Hóa thành tro bụi!

“Mày…Huyết Mạch Chú Sát? Thuật cấm này, mày học được từ đâu?”, Ân Hồng Mai hoàn toàn sợ hãi, bà ta kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Ma quỷ, mày là ma quỷ!”

Vừa dứt lời, Ân Hồng Mai bị ngọn lửa nuốt chửng!

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người!

Diệp Bắc Minh mau chóng đến trước Hạ Nhược Tuyết và mấy sư tỷ: “Tình hình mọi người thế nào rồi?”

Khương Tử Cơ cười: “Tỷ không sao…”

Phụt!

Phun ra một ngụm máu đen, trực tiếp ngất xỉu!

“Ngũ sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh giữ lấy Khương Tử Cơ, đặt cô ấy nằm thẳng xuống đất.

Kiểm tra cơ thể của Khương Tử Cơ, vẻ mặt biến sắc: “Cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày! Đáng chết!”

“Vật này kéo dài mạng sống phải trả giá bằng thiêu đốt tuổi thọ, không phải là trúng độc, mà là tuổi thọ bị thiêu cháy sạch sẽ!”

“Thần tiên khó cứu!”

Liền sau đó.

Vương Như Yên cười đau thương: “Tiểu sư đệ, các tỷ phải đi trước một bước rồi”.

Phụt!

Cô ấy phun ra một ngụm máu đen, cũng gục xuống.

“Tiểu sư đệ, đừng đau lòng quá…”, hoàng hậu Hồng Đào đi đến, sờ bên má của Diệp Bắc Minh.

Khóe miệng không ngừng chảy máu tươi!

Liễu Như Khanh mỉm cười: “Tiểu sư đệ, mấy chị em các tỷ cùng lên đường, sẽ không cô đơn…”

“Không!”

Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên một tiếng: “Thất sư tỷ, đừng!”

“Bắc Minh…”

Một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau!

Diệp Bắc Minh quay đầu, Hạ Nhược Tuyết rưng rưng nước mắt: “Xin lỗi, em không thể tiếp tục ở bên anh nữa…”

“Nhược Tuyết!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, tiến lên ôm chặt Hạ Nhược Tuyết!

Nhưng cô ấy đã toàn hoàn mất đi khí tức.

Quay đầu nhìn một lượt, mấy sư tỷ đều nằm dưới đất!

Hạ Nhược Tuyết trong lòng cũng không còn hơi thở!

Cùng lúc đó, nhà họ Chu gia tộc Thượng Cổ.

Chu Lạc Ly đột nhiên đau tim, nước mắt mất kiểm soát trào ra: “Có chuyện gì vậy? Mình… sao mình lại cảm thấy như người thân xảy ra chuyện?”

“Là mấy sư muội hay là tiểu sư đệ?”

“Không được!”

Chu Lạc Ly đứng lên, đi ra ngoài khuê phòng.

Vừa đẩy mở cửa, bốn bà lão cùng tiến lên một bước: “Tiểu thư Lạc Ly, cô muốn đi đâu?”

Chu Lạc Ly như mất hồn: “Tôi cảm thấy các sư muội hoặc tiểu sư đệ của tôi xảy ra chuyện, tôi muốn đi tìm bọn họ!”

Bốn bà lão cười lạnh lùng một tiếng: “Tiểu thư, gia chủ đã dặn dò trước khi cô chưa quyết định, không được phép ra khỏi phòng một bước!”

Trong lòng Chu Lạc Ly nổi giận: “Cút ra cho tôi!”

Trực tiếp ra tay!
Chương 737: Tạo lại đan điền

Bốn bà lão cười lạnh lùng một tiếng, lập tức khống chế được Chu Lạc Ly.

Ném vào trong phòng, đóng cửa.

“Hừ, không biết tự lượng sức!”



Sâu trong thiên lao của gia tộc Đạm Đài.

Đạm Đài Yêu Yêu đột nhiên giật mình tỉnh dậy: “Sư tỷ! Tiểu sư đệ!”



Diệp Bắc Minh gào thét xé gan xé phổi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có cách gì cứu bọn họ không?”

“Không tiếc mọi giá, không tiếc mọi giá phải cứu được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng áy náy: “Cậu nhóc, cậu cũng biết dược tính của cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày đấy!”

“Bọn họ không phải chết vì bị thương, mà là chết vị cạn kiệt tuổi thọ!”

“Vạn vật trong trời đất, đều có số mạng của mình, tuổi thọ của họ cạn kiệt, bản tháp cũng không còn cách nào!”

“Trừ phi…”

Diệp Bắc Minh cất giọng khàn khàn: “Trừ phi cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Trừ phi trong tay có tinh phách sinh mệnh, nhưng vật này vô cùng hiếm có!”

“Gần như là không có ở trong thế giới võ đạo cấp thấp, hiếm có gần bằng dị hỏa!”

“Bây giờ đi tìm cũng muộn rồi!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Chẳng lẽ Nhược Tuyết và mấy sư tỷ phải chết như vậy ư?”

Lãnh Nguyệt đi đến: “Minh Nhi, con hãy bớt đau buồn!”

Sát Chủ thở dài một tiếng: “Minh Nhi, nếu cậu cần phụ nữ, tôi có thể…”

“Tìm cho cậu rất nhiều mỹ nữ!”

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng; “Sát tiền bối, bà vốn không hiểu sự quan trọng của họ đối với tôi!”

Đột nhiên, bên tai Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói thanh lạnh: “Những cô gái này rất quan trọng với anh sao?”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu!

Cơ thể của Nam Cung Uyển run lên!

Chỉ thấy.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh toàn là tia máu, đau khổ buồn thương: “Còn quan trọng hơn tính mạng của tôi!”

Nghe thấy lời này, Nam Cung Uyển rất muốn òa khóc.

Cô ta cắn môi đỏ, như đưa ra quyết định: “Được!”

“Đã như vậy, vật này, anh cầm đi cứu họ đi!”

Cô ta há miệng nhả ra một viên trân châu màu xanh lam!

Ném cho Diệp Bắc Minh!

“Đây là?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Vãi! Đây là tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng!”

“Bản tháp biết rồi, cô bé này là thể băng phách trời sinh, trong cơ thể thai nghén ra tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng?”

“Cậu nhóc, cậu nợ cô ta một ân tình to lớn!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Vật này rất quý giá sao?”

Nam Cung Uyển mỉm cười: “Vật này, rời khỏi cơ thể của tôi”.

“Tôi sẽ tổn thất một nửa tuổi thọ, cực kỳ có hại cho tôi!”

Diệp Bắc Minh cắn răng gật đầu: “Được, cảm ơn!”

Cơ thể của Nam Cung Uyển run lên!

Chỉ vậy sao thôi?

Cô ta không nói thêm một câu, chỉ gật đầu: “Ừm, được”.

Mạnh mẽ quay người bỏ đi.

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng của Nam Cung Uyển, không nói nhiều.

Cứu người quan trọng!

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, phải làm thế nào?”

“Truyền tinh phách sinh mệnh vào trong cơ thể bọn họ, rồi dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm của cậu dẫn lối cho tinh phách sinh mệnh phủ khắp toàn cơ thể bọn họ!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh làm theo cách của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh chia tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng thành sáu phần.

Truyền vào trong cơ thể của sáu người Hạ Nhược Tuyết, Vương Như Yên, Khương Tử Cơ, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào.

Một lát sau, toàn bộ sáu người đã có nhịp tim!

Bọn họ gần như cùng lúc mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.

“Đây là nơi nào?”

“Chúng ta vẫn ở Thanh Huyền Tông, chúng ta vẫn chưa chết?”

“Tiểu sư đệ, là tiểu sư đệ đã cứu mọi người!”

Mấy vị sư tỷ rất kích động.

Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ.

Tất cả mọi việc thật khó mà tưởng tượng nổi, rõ ràng cô ấy đã chết, vậy là còn sống lại?

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm một hơi: “Mọi người không sao là tốt rồi, bây giờ đệ nối liền kinh mạch cho mọi người!”

“Được!”

Các cô gái cũng không khách sáo, ngồi khoanh hai chân, để cho Diệp Bắc Minh điều trị.

Sau khi nối liền kinh mạc cho Hạ Nhược Tuyết và mấy vị sư tỷ, Diệp Bắc Minh đến trước Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: “Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người cũng bị đứt kinh mạch chân tay, để con nối lại cho hai người!”

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Được”.

Trong lòng hai người, thực ra sớm đã nổi lên làn sóng sợ hãi!

Thiên phú của cậu bé này, đúng là quá nghịch thiên!

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh nối lại kinh mạch cho tất cả mọi người, nhưng lại không có cách nào để hồi phục đan điền đã vỡ của họ: “Nếu đan điền của các tỷ bị vỡ thì còn dễ, có thể hồi phục!”

“Bây giờ lại bị moi ra, thực sự là không thể làm gì được!”

“Các tỷ không có đan điền, không thể hồi phục được!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Vương Như Yên đỏ mắt: “Chẳng lẽ sau này các tỷ không thể tu võ nữa sao?”

Mấy người Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ nhìn qua với vẻ thất vọng.

Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát, đột nhiên cười: “Sư tỷ, Bắc Minh nhất định nghĩ cách tạo lại đan điền cho mọi người!”
Chương 738: Sát thần đến

“Khi đệ học y ở Côn Luân Hư, đã từng nhìn thấy trên thế giới có một loại cây thần Hỏa Tang!”

“Loại cây này hội tụ tinh hoa trời đất, một quả có thể tạo lại thân thể!”

“Tin rằng cũng có thể tạo lại đan điền của mọi người!”

Mọi người đều biết, Diệp Bắc Minh đang cố ra vẻ nhẹ nhõm.

Vì không để mọi người thất vọng!

Cây thần Hỏa Tang là thứ trong truyền thuyết!

Là thật hay giả cũng không biết!

Vương Như Yên phì cười một tiếng: “Vậy được, tỷ đợi tiểu sư đệ mang quả thần Hỏa Tang về, tạo lại đan điền cho tỷ”.

Hoàng hậu Hồng Đào cũng đi đến, khoác cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh tiểu sư đệ, cho dù không có võ công cũng không sợ!”

“Tiểu sư đệ, đệ sẽ bảo vệ các tỷ phải không?”

Liễu Như Khanh và Lục Tuyết Kỳ cũng khẽ cười một tiếng gật đầu.

Chỉ có một mình Khương Tử Cơ sắc mặt hơi nghiêm trọng.

Lúc này, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ô Đạo Sinh đâu?”

Mọi người ngẩn người!

Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Lúc này khi con đánh bại lão quỷ Hắc Sơn, Ô Đạo Sinh đã bỏ chạy rồi!”

“Bây giờ, e rằng đã về đến nhà họ Ô rồi”.

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.

Anh lấy ra mấy viên đan dược, đưa cho Lãnh Nguyệt và Sát Chủ.

“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, đan điền của hai người không bị phế, số đan dược này có thể giúp hai ngươi mau chóng hồi phục thực lực!”

“Con đến nhà họ Ô một chuyến, con giao Nhược Tuyết và mấy sư tỷ cho hai người đấy!”

Nói xong, anh đi ra ngoài cấm địa.

Lãnh Nguyệt kinh hãi: “Minh Nhi, con đừng làm bừa!”

“Lần trước dì đã nói với con, nhà họ Ô rất khác so với con tưởng tượng”.

Sát Chủ cũng không thể bình tĩnh: “Đồ nhi, cậu đừng làm bừa!”

Diệp Bắc Minh lại như không nghe thấy, mau chóng rời khỏi cấm địa.

Tất cả mọi việc đều do nhà họ Ô mà ra!

Hôm nay, anh đã có thực lực không sợ nhà họ Ô!

Lúc này không diệt nhà họ Ô, thì còn đợi lúc nào?



“Đại ca, đại ca!”

“Xảy ra chuyện rồi!”

Hậu Sơn nhà họ Ô, Ô Đạo Sinh hốt hoảng xông vào trong kết giới.

Khuôn mặt già tái nhợt, không ngừng nuốt nước miếng: “Xảy… xảy… xảy ra chuyện rồi!”

“Đại ca! Hỏng rồi! Hỏng rồi!”

Ô Đạo Sinh lo sợ nhảy lên.

Thở hổn ha hổn hển!

Ô Đạo Hoành nhắm mắt ngồi khoanh hai chân: “Nhị đệ, có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?”

“Chẳng phải đệ đang ở cấm địa đợi tin tức sao?”

“Tính thời gian, hôm nay có lẽ là ngày thứ bảy, là ngày Diệp Bắc Minh ra khỏi tháp Phù Đồ phải không?”

Ông ta mở mắt, lóe lên tia lạnh băng: “Tên súc sinh đó chết chưa?”

“Chết rồi?”

Ô Đạo Sinh hỏi lại một câu, sau đó nhảy lên: “Tên súc sinh đó không những không chết, mà còn làm sập tháp Phù Đồ rồi!”

“Tháp Phù Đồ sập thì cũng thôi đi, dù sao cũng không có ai có thể có được truyền thừa ở bên trong!”

“Huynh biết điều đáng sợ nhất là gì không?”

“Tên súc sinh đó đã giết lão quỷ Hắc Sơn rồi!”

Ô Đạo Hoành mở to đôi mắt, cơ thể không nhịn được run lên ớn lạnh, sắc mặt vô cùng sợ hãi.

Đầu óc ông ta trống rỗng, phải qua mười mấy hơi thở, mới sượt một cái đứng bật dậy: “Ô Đạo Sinh, đệ nói lại một lần cho huynh!”

“Cái gì? Diệp Bắc Minh chưa chết?”

“Đúng thế, đại ca!”, Ô Đạo Sinh sợ đến quay vòng vòng: “Diệp Bắc Minh không những không chết, mà còn giết lão quỷ Hắc Sơn!”

“Thực lực của tên súc sinh này đúng là quá khủng bố, còn có thể giết được cả cảnh giới thánh chủ đỉnh phong như lão quỷ Hắc Sơn!”

“Bây giờ có lẽ cuộc chiến đã kết thúc rồi, nếu không phải đệ nhân lúc Diệp Bắc Minh không chú ý, thì sợ là bây giờ cũng chết trong tay hắn rồi!”

“Đại ca, làm thế nào bây giờ?”

Ô Đạo Sinh hoàn toàn hoảng loạn.

Ông ta vốn cực lỳ lùn, lại còn béo mập.

Lúc này trông giống như một quả bóng tròn lăn qua lăn lại, vô cùng hài hước!

Đổi lại là trước đây, Ô Đạo Hoành nhất định sẽ chế nhạo nhị đệ mấy câu!

Lúc này, Ô Đạo Hoành lại không cười nổi, cau chặt mày thành ba đường thẳng: “Hừ! Cho dù hắn đã giết lão quỷ Hắc Sơn, chẳng lẽ còn có thể giết vào nhà họ Ô chắc?”

Liền sau đó.

Phập!

Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên, kể cả là trong kết giới cũng cảm nhận được tiếng động lớn bên ngoài!

“Có chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt già của Ô Đạo Hoành sầm xuống.

Một lát sau, một lão quản gia xông vào với sắc mặt kinh sợ: “Lão tổ, bên ngoài có một kẻ điên đến!”

“Hắn không nói một câu nào, trực tiếp xông vào nhà họ Ô gặp người nào giết người đó!”

“Bây giờ sợ rằng đã giết mấy trăm người, tôi khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của hắn, nếu không lão nô cũng không gặp được ông rồi!”

“Hu hu hu!”
Chương 739: An tâm

Lão quả gia quỳ xuống đất, khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi.

Ô Đạo Sinh nhảy lên như sấm: “Kẻ nào mà to gan như vậy? Dám giết vào nhà họ Ô chúng ta?”

“Mẹ kiếp, có phải điên rồi không!”

Khuôn mặt già của Ô Đạo Hoành sầm xuống: “Là Diệp Bắc Minh!”

Ô Đạo Sinh ngẩn người, há hốc miệng: “Đại ca, Diệp Bắc Minh hắn dám ư?”

Đôi mắt Ô Đạo Hoành nghiêm trọng: “Nếu thực sự giống như đệ nói, thực lực của hắn đủ để giết lão quỷ Hắc Sơn!”

“Thì tại sao không dám giết vào nhà họ Ô chứ?”

“Nhưng…”

Ô Đạo Sinh rùng mình, vốn không thể chấp nhận: “Nhưng Thanh Huyền Tông là do nhà họ Ô chúng ta sáng lập ra mà!”

“Tên súc sinh đó là đệ tử của Thanh Huyền Tông, làm sao có thể đối xử với nhà họ Ô như vậy?”

Ô Đạo Hoành lắc đầu cười lạnh lùng: “Năm đó chúng ta đối xử với Diệp Thanh Lam thế nào chứ?”

“Nếu không phải chúng ta giúp đỡ, Diệp Thanh Lam là sao có thể mang thai tên súc sinh đó chứ?”

“Đối phó với tên súc sinh này, huynh có cách!”

Ô Đạo Sinh sốt ruột: “Đại ca, huynh đừng thừa nước đục thả câu nữa!”

“Mau nói đi, huynh muốn đối phó Diệp Bắc Minh thế nào?”

Ô Đạo Hoành tỏ vẻ mặt tự tin: “Huynh sớm đã chuẩn bị rồi, chắc phải dùng đến những người đưa về từ Côn Luân Hư rồi!”

“Ô Thái! Đưa người đến đây!”

“Vâng, lão tổ!”

Lão quản gia vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài kết giới.



Bên ngoài cấm địa nhà họ Ô.

Phụt!

Diệp Bắc Minh giống như tử thần, giết thẳng vào sâu trong nhà họ Ô!

“Rốt cuộc mày là ai?”

“Ma quỷ! Tên nhóc này nhất định là ma quỷ! Là ác quỷ ông trời phái đến diệt nhà họ Ô!”

“Lão tổ, cứu tôi với!”

Những chỗ Diệp Bắc Minh đi qua, khí thế bừng bừng không cản nổi!

Không có gì có thể ngăn được đường kiếm của kiếm Đoạn Long!

Vô số thi thể ngã xuống, máu thịt bắn tung tóe!

Nhà họ Ô hoàn toàn hóa thành tu la địa ngục!

“Diệp Bắc Minh, mày dừng tay cho tao!”

Một tiếng quát vang lên, Ô Đạo Sinh xông ra: “Mày dám giết thêm một người nhà họ Ô tao, thì hai chị em như hoa này sẽ chết chắc!”

“Anh Diệp!”

Diệp Bắc Minh nhìn Tiêu Nhã Phi với khuôn mặt tái nhợt.

Bên cạnh, là Tiêu Dung Phi cắn chặt đôi môi.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Không liên quan đến họ, thả họ ra!”

Trong mắt Ô Đạo Sinh tràn đầy tia máu, tức giận gào thét: “Đồ súc sinh, mày giết bao nhiêu người nhà họ Ô như vậy, nói không liên quan thì không liên quan sao?”

“Tao nói với mày một câu cuối cùng, mày còn dám giết thêm một người nào nhà họ Ô, tao…”

Còn chưa nói hết câu.

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang lên!

Lôi ảnh trùng trùng!

Diệp Bắc Minh xuất hiện bên cạnh Ô Đạo Sinh như quỷ mị!

“Mày!”

Ô Đạo Sinh sợ đến hồn phách bốc hơi, tốc độ quá nhanh: “Nhóc con, mày dám đánh lén? Vậy thì để họ chết đi!”

Giơ tay tóm về phía cổ của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi!

Định bóp nát!

“Muốn chết hả!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, chém kiếm Đoạn Long xuống!

Tốc độ còn nhanh hơn Ô Đạo Sinh gấp mấy lần!

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe!

Hai tay của Ô Đạo Sinh bị chém bay, ông ta kêu thảm một tiếng, nhếch nhác lùi lại.

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay Ô Đạo Sinh!

Tiêu Nhã Phi nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh, ôm chặt cổ của anh: “Anh Diệp, hu hu, em tưởng em chết chắc rồi!”

Diệp Bắc Minh dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi”.

“Có anh ở đây, không ai có thể hại được em!”

Tiêu Dung Phi nhìn cảnh này, trong lòng rất khó chịu!

Diệp Bắc Minh vỗ vai Tiêu Nhã Phi: “Đừng sợ, đi theo sau anh!”

“Được!”

Tiêu Nhã Phi ngoan ngoãn gật đầu, vì sợ hãi, cô ta tóm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh.

Cả người như treo lên người Diệp Bắc Minh!

Một cô gái thì nặng bao nhiêu chứ?

Không hề ảnh hưởng đến tốc độ của Diệp Bắc Minh, giơ kiếm Đoạn Long lên rồi giáng xuống, giết sâu vào trong nhà họ Ô!

Nhìn thấy Tiêu Dung Phi đứng tại chỗ, Tiêu Nhã Phi quay đầu: “Chị, mau đi theo đi, một mình chị ở đây nguy hiểm lắm!”

Tiêu Dung Phi cắn môi đỏ, đi theo phía sau Diệp Bắc Minh!

Lúc này.

Cô ta lại có cảm giác an toàn chưa từng có!

‘Đi theo sau anh ta, tại sao mình lại cảm thấy an tâm như vậy?’

‘Cho dù nơi này là nhà họ Ô, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, mình cảm thấy chỉ cần có anh ta thì tất cả đều không vấn đề!’
Chương 740: Giao kiếm ra

Tiêu Dung Phi rất mạnh mẽ quật cường!

Cô ta không muốn thừa nhận, Diệp Bắc Minh vẫn để lại hình bóng không thể xóa nhòa trong lòng cô ta!

“Ô Đạo Sinh, Ô Đạo Hoành!”

“Ra đây chịu chết cho tôi!”

Tiếng rồng gầm trong kiếm Đoạn Long vang lên không dứt, hào quang màu máu không ngừng lóe lên, chém về phía trước!

Dưới kiếm Đoạn Long không có oan hồn!

Khí tức của Diệp Bắc Minh cực kỳ cuồng bạo: “Hai mươi tư năm trước, chẳng phải các người muốn dùng mẹ tôi làm lư đỉnh sao?”

“Hôm nay tôi quay về, sao các người lại thành con rùa rụt cổ thế?”

“Cường giả cảnh giới Thánh Chủ, chẳng lẽ không dám ra đây chiến với tôi một trận sao?”

“Lão tổ nhà họ Ô đúng là phế vật! Nực cười, quá nực cười!”

Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời cười lớn!

Những người nhà họ Ô trốn đi nghe thấy lời này, người nào cũng cắn răng, gần như tức đến muốn thổ huyết!”

Cực kỳ nhục nhã!

Nhà họ Ô có lúc nào từng thê thảm như thế này?

Lại bị một thanh niên giết đến nhà, vừa giết người của nhà họ Ô, còn vừa sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô?

“Nhóc con, mày thật đáng chết!”

“Sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô, mày đi chết đi!”

Mười mấy thanh niên nhà họ Ô nhiệt huyết xông ra, giết về phía Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, lật cổ tay, quét kiếm Đoạn Long qua!

Phụt! Phụt! Phụt!

Mười mấy đóa hoa máu bùng nổ!

Đó đều là vãn bối xuất sắc của nhà họ Ô, lúc này đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh!

“Không!”

“Diệp Bắc Minh, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!”

“Mày muốn nhà họ Ô tuyệt tự sao?”

Một ông lão mắng lớn.

Diệp Bắc Minh bật cười: “Chúc mừng các người, trả lời đúng rồi!”

“Hôm nay để cho nhà họ Ô tuyệt hậu, hoàn toàn diệt môn!”

Đột nhiên.

“Diệp Bắc Minh, mày muốn diệt nhà họ Ô tao? Đúng là kẻ ngốc nói mơ!”

Giọng lạnh lùng của Ô Đạo Hoành vang lên.

“Lão tổ!”

“Hu hu hu, lão tổ làm chủ cho chúng tôi, tên ác ma này giết quá nhiều người rồi!”

Mọi người nhà họ Ô thấy vậy, tất cả xông ra từ chỗ trốn, quỳ dưới chân Ô Đạo Sinh.

Ánh mắt của Ô Đạo Hoành băng lạnh, trong con mắt toàn là tia máu, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mày, rất to gan, đúng là rất to gan!”

“Còn to gan hơn bà mẹ dâm đãng đó của mày vô số lần!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh băng: “Kẻ sỉ nhục mẹ của tôi, chết!”

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên!

Lúc này, từ sau lưng Diệp Bắc Minh bùng phát ra huyết khí ngút trời, một con Tổ Long Pháp Tướng màu đen hiện lên!

Ngoài ra, còn có một con huyết long khác!

Ô Đạo Sinh suýt lồi cả con ngươi: “Vãi!”

“Pháp tướng của tên nhóc này có hai con rồng? Đại ca, võ kỹ này, đệ cũng chưa từng nghe nói đến!”

“Phế tên nhóc này, bắt hắn giao ra phương pháp tu luyện!”

Ô Đạo Sinh cực kỳ kích động!

Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, định ra tay1

Sắc mặt của Ô Đạo Hoành vô cùng nghiêm trọng: “Diệp Bắc Minh, mày dám ra tay, bọn họ đều phải chết!”

Ông ta vung tay, chỉ về một hướng!

Diệp Bắc Minh nhìn qua theo bản năng, đồng tử co lại!

“Ông ngoại, cậu?”

“Y tông chủ?”

Mười mấy người nhà họ Diệp như Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương, Diệp Uyển Thu.

Tất cả đều bị thương, bị trói lại với nhau.

Ngoài bọn họ, còn có đám người lão tông chủ Y Thượng Khôn của Phần Thiên Tông, con gái Y Nam Tương!

Tổng cộng hai mươi mấy người, tất cả quỳ dưới đất!

Phía sau mỗi người đều có một tên đao phủ tay cầm đao chém!

Ô Đạo Sinh tỏ vẻ mặt dữ tợn: “Đại ca, thực lực của tên nhóc này bình thường!”

“Tất cả lực tấn công của hắn đều dựa vào Kiếm Long Đồ, nếu không phải kiêng sợ lực sát thương của Kiếm Long Đồ, đệ cũng có thể giết hắn!”

Đường kiếm vừa nãy, hai tay của ông ta đã mất.

Ông ta hận Diệp Bắc Minh, hận không thể ăn thịt anh!

“Giao ra Kiếm Long Đồ, mày do dự một hơi thở, tao giết một người!”

Giọng của Ô Đạo Hoành vang khắp trời xanh, vô cùng băng lạnh!

Một việc khiến tất cả mọi người bất ngờ xảy ra!

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Quyết đoán giơ tay, ném kiếm Đoạn Long ra!

Rơi đến dưới chân của Ô Đạo Sinh và Ô Đạo Hoành.

Ô Đạo Sinh kích động đến toàn thân run lên, mất đi hai tay, ông ta giống như quả bóng da: “Đại ca, kiếm Long Đồ!”

“Có phải tên nhóc này ngu không? Lại thực sự ném đi chỗ dựa lớn nhất?”

“Chẳng khác gì với kẻ mù ném cây gậy đi? Ha ha ha!”

Diệp Nam Thiên mặt tím bầm lo lắng: “Minh Nhi, đừng lo cho ông và mọi người!”

“Con mau đi đi! Nhà họ Diệp có một mình con, cũng đủ kéo dài huyết mạch!”

Ô Đạo Hoành cười chế nhạo: “Ha ha ha, kéo dài huyết mạch?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK