Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871: Tôi đồng ý nhưng chưa chắc bên trên đồng ý

“Nhà họ Diệp thượng cổ là một trong tam đại gia tộc ở đại lục Chân Võ và cũng là gia tộc đứng đầu Hoa tộc!”

“Sau này Hoa tộc có một vị cường giả đắc tội một thế lực nào đó ở thế giới Cao Võ”.

“Thế lực đó nổi trận lôi đình, đánh nát đại lục Chân Võ thành hai phần”.

“Lơ lửng bên trên là đại lục Thượng Cổ, còn bên dưới chính là đại lục Chân Võ”.

“Hơn nữa, con đường từ đại lục Chân Võ đến thế giới Cao Võ cũng bị đóng kín!”

“Núi Côn Luân sụp xuống hóa thành Côn Luân Hư...”

“Từ đó về sau Hoa tộc và nhà họ Diệp thượng cổ rơi vào cảnh túng thiếu, nghe nói bây giờ bọn họ đã trở thành một gia tộc hạng ba kéo chút hơi tàn ở Côn Luân Hư!”

“Mẹ của cậu, Diệp Thanh Lam, bỗng dưng xuất hiện, nhà họ Diệp vốn biệt tăm biệt tích lại bắt đầu bùng cháy...”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”

Côn Luân Hư có lai lịch như vậy ư?

Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư lại chính là dòng dõi cuối cùng của nhà họ Diệp thượng cổ sao?

“Lẽ nào mẹ muốn nhà họ Diệp vùng lên lần nữa ư?”

“Rốt cuộc năm ấy Hoa tộc đã đắc tội thế lực nào?”

“Rốt cuộc là mạnh cỡ nào mới có thể đánh nát cả đại lục Chân Võ?”

Trong nháy mắt.

Diệp Bắc Minh đã suy nghĩ rất nhiều điều.

Anh hỏi tiếp lão già mắt chột thêm vài vấn đề nữa nhưng vẻ mặt ông ta khá mờ mịt.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Bây giờ ông có cách liên lạc được lão tổ nhà họ Dư chứ?”

“Hả?”

Lão già mắt chột sửng sốt.

“Nhanh chóng liên lạc cho ông ta!”

Lão già mắt chột ngơ ngác nhưng cũng không dám phản kháng.

Ông ta lấy ra một khối ngọc bài rồi rót vào đó một chút chân nguyên.

Ngay sau đó.

Ngọc bài sáng lên rồi hiện ra một hình ảnh.

Trong hình ảnh đó là một bóng người màu đỏ.

“Dư Quyết, sao tự nhiên liên hệ bổn tọa thế?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao trông ông lại như thế?”

Lão già mắt chột nuốt nước miếng đáp: “Lão tổ, tôi...”

Một luồng lực lượng ập tới, ngọc bài bay ra ngoài rơi vào tay Diệp Bắc Minh.

“Ông là lão tổ nhà họ Dư nhỉ?”

“Cậu là ai?”

Lão tổ nhà họ Dư khiếp sự, hoàn hồn hỏi ngay: “Diệp Bắc Minh?”

Ông ta khá bất ngờ.

Diệp Bắc Minh không đợi ông ta nói tiếp: “Thứ nhất, nếu mẹ tôi mất một sợi lông thì cả nhà họ Dư sẽ chôn cùng!”

“Thứ hai, tôi sẽ đến đại lục Thượng Cổ ngay thôi, chẳng phải ông muốn bắt tôi à?”

“Giờ không cần ông phái người bắt đâu, tôi sẽ tự đến!”

“Thứ ba, ông có thể tiếp tục phái người đến giết tôi!”

“Nhưng mong ông nhớ kỹ rằng đừng cử mấy tên vô dụng phế thải như này nữa, mất thời gian của tôi lắm!”

Hình ảnh chuyển qua người lão già mắt chột kia.

Anh tóm lấy đầu lão già mắt chột rồi nện mạnh xuống đất.

Phụt...!

Hình ảnh bị máu tươi che khuất.

Rồi biến mất luôn.

“Diệp Bắc Minh!”

Trong đại điện vang vọng tiếng gầm thét của lão tổ nhà họ Diệp.

Một lát sau, tiếng thét đó đã dần lắng xuống.

“Bọn Dư Quyết và Dư Vũ Nham đã bị đánh bại rồi sao? Thú vị đấy!”

“Bọn tọa đã xem thường tên nhóc nhà cậu rồi”.

“Chỉ là tàn dư của nhà họ Diệp mà cũng muốn đi lên con đường vô địch như tổ tiên nhà họ Diệp sao?”

“Cho dù tôi đồng ý thì những kẻ trên đó cũng sẽ không đồng ý đâu”.

Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi.

...

Đôi mắt long lanh của Ngân La khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu chủ, cậu thật khí phách!”

“Quả nhiên có phong thái oai hùng của Ma Tôn đại nhân năm ấy!”

“Lòng kính ngưỡng của thuộc hạ đối với cậu tựa như nước sông đầu nguồn chảy mãi không hết!”

“Tựa như nước sông Hoàng Hà không thể nào đong đếm!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm, trở lại bên cạnh Chu Nhược Giai và Tôn Thiến.

Chu Nhược Giai hỏi: “Bắc Minh, tiếp theo anh có dự định gì không?”

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Chu Nhược Giai rồi lại nhìn qua bụng của Tôn Thiến và cô: “Nhược Giai, xin lỗi em!”

“Anh cũng thật xin lỗi Tôn Thiến và đứa bé”.

“Tạm thời anh không thể ở bên cạnh các em được, mẹ anh còn đang chịu khổ ở đại lục Thượng Cổ nên anh phải nhanh chóng tới đại lục Thượng Cổ!”

Chu Nhược Giai gật đầu: “Em hiểu mà”.

Tôn Thiến mỉm cười nói: “Bắc Minh, tôi và con sẽ chờ anh trở về”.

Diệp Bắc Minh trịnh trọng gật đầu: “Đợi đến khi anh giải quyết xong mọi chuyện sẽ trở về với bọn em”.

“Ngân La, tôi giao bọn họ lại cho cô đấy!”

Ngân La bình thản cười đáp: “Cậu chủ cứ yên tâm đi ạ”.

...

Chuyện Diệp Bắc Minh giết chết đại trưởng lão của Thương Khung cung đã nhấc lên sóng to gió lớn ở Tinh Đảo.

Hơn nữa chuyện đó lan truyền khắp nơi như sóng thần.

Ba chữ Diệp Bắc Minh ấy gần như đã trở thành danh từ tượng trưng cho sự ngạo mạn và hung tàn.

Lúc này.

Trong phòng của Nhan Như Ngọc đang có hai người thảo luận râm ran.

La Vãn Vãn chống cằm: “Tên Diệp Bắc Minh này đúng là đi ngược đời mà!”

“Đến cả Ngụy Trường Không cũng bị cậu ta giết, chị Nhan, chị nói xem cảnh giới của cậu ta là gì?”

Nhan Như Ngọc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Không biết nữa”.

Ánh mắt của cô ta mơ màng như lạc mất phương hướng.

Thời gian qua, trong đầu cô ta thỉnh thoảng hiện lên hình bóng của Diệp Bắc Minh.

Vốn không có gì cả nhưng lại có gì đó.
Chương 872: Đây chính là Lâm Tiêu

Thế nhưng hôm nay sau khi được chứng kiến thực lực kinh khủng của Diệp Bắc Minh, cô ta đã không tự chủ được mà so sánh Diệp Bắc Minh với những cường giả trẻ tuổi!

Đúng là một người rất đặc biệt.

Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến những tiếng gõ cửa: "Tiểu thư, có người gửi thư cho cô".

La Vãn Vãn liếc mắt một cái: "Lại là người nhàm chán nào đưa thư tình tới chứ gì?"

"Vứt đi!"

Nha hoàn do dự một chút, thanh niên đưa thư đã đưa cho cô ta mười ngàn đồng.

Chỉ cần cô ta phải nói ra tên của thanh niên: "Tiểu thư, người kia nói mình tên là Diệp Bắc Minh..."

"Cái gì? Diệp Bắc Minh?"

Nhan Như Ngọc đi ra phía cửa, mở cửa phòng ra.

Vèo!

Một làn gió thơm thổi qua, phong thư trong tay nha hoàn đã biến mất, cửa phòng đóng lại.

Nha hoàn ngây người: “Tiểu thư làm sao vậy?”

Trong phòng.

La Vãn Vãn lại gần: "Chị Nhan, sao Diệp Bắc Minh lại viết thư cho chị vậy?"

"Mau nhìn xem anh ta viết cái gì cho chị? Ha ha ha! Em biết rồi!"

"Chắc chắn là sau khi tên này được nhìn thấy dung nhan của chị, đêm không thể say giấc, cho nên mới viết một vài lời thổ lộ buồn nôn đây mà!"

"Không phải là anh ta muốn tỏ tình với chị đấy chứ?"

La Vãn Vãn có chút ghen ghét.

Nhan Như Ngọc liếc mắt một cái: "Nói hươu nói vượn!"

Cô ta mở thư ra xem, hơi kinh ngạc: "Anh ta hẹn chị..."

Đây là lần đầu tiên Diệp Bắc Minh tới Tinh Đảo, không biết tình huống cụ thể ở đây.

Lúc hẹn Nhan Như Ngọc, anh đã trực tiếp viết là gặp nhau ở quán rượu tốt nhất Tinh Đảo!

Sau khi nghe ngóng, anh liền đi vào Tinh Thần Lâu!

Chân đạp nhật nguyệt, tay cầm sao trời!

Đúng là đủ bá đạo!

Tinh Thần Lâu chỉ có một tầng, không gian bên trong cực lớn.

Hướng dọc lên giống như là cầu thang.

Bậc 1 chỉ có một cái bàn!

Bậc thang thứ hai là bàn số 2, số 3.

Cứ thế mà suy ra!

Lúc Diệp Bắc Minh đi đến, ở đây đã sớm kín người hết chỗ, chỉ còn lại một cái bàn ở nơi hẻo lánh.

Số 1000!

Một cái bàn cuối cùng!

Anh vừa mới ngồi xuống.

Một thanh niên đã đi đến: "Người anh em, ngồi chung nha".

"Tôi tên là Chu Chí Cao!"

Hắn ta tự mình rót một chén trà, uống một hơi cạn sạch: "Chậc chậc, Bích Loa Xuân của Tinh Thần Lâu đúng là ngon thật!"

"Cho dù là cái bàn cuối cùng, cũng ngon hơn Tiêu Tương Uyển nhiều!"

"Người anh em tên gì? Bữa này tôi mời!"

"Anh cứ thoải mái gọi!"

Đối mặt với thanh niên tự tới làm quen này, Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Tôi họ Diệp".

Chu Chí Cao cười nói: "Nghe khẩu âm của anh Diệp thì không giống như là người địa phương?"

Diệp Bắc Minh thuận miệng trả lời: "Tôi từ nơi khác tới".

"Ồ".

Chu Chí Cao như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó lại liên tục giới thiệu món ngon ở Tinh Thần Lâu.

Xem ra hắn ta rất sành ăn!

Diệp Bắc Minh cũng không quấy rầy, lẳng lặng chờ đợi.

Đột nhiên, ngoài cửa Tinh Thần Lâu vang lên một giọng nói: "Cậu Lâm đến, tất cả đứng dậy!"

"Cậu Lâm là ai? Thể hiện cái gì?"

"Đúng thế, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đứng dậy?"

Bên trong Tinh Thần Lâu truyền đến những tiếng kêu bất mãn.

Một giây sau.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng cửa chính Tinh Thần Lâu!

Chỉ gặp một người trẻ tuổi khí thế hiên ngang đi tới!

Ánh mắt đám người lập tức co rụt lại!

"A!"

"Lâm Tiêu!"

Vèo vèo vèo vèo!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người bên trong Tinh Thần Lâu đều đứng lên, vẻ mặt kính trọng nhìn Lâm Tiêu đang đi tới!

Cho dù là Chu Chí Cao cũng chấn động, liền vội vàng đứng lên!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh còn ngồi, hắn ta bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch: "Anh Diệp, đừng ngây ra nữa, mau đứng dậy!"

"A phi phi phi!"

"Đừng ngẩn ra nữa, mau đứng lên!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tại sao tôi lại phải đứng lên?"

Chu Chí Cao nuốt nước miếng: "Anh Diệp, đây chính là Lâm Tiêu!"

"Đại đệ tử đứng đầu của Thương Khung cung, chưa đến 50 tuổi đã là cảnh giới Thần Chủ!"

"Đây là khái niệm gì? Đơn giản là dọa chết người ta!"

"Tinh Đảo có một quy định bất thành văn, chỉ cần là nơi mà cậu Lâm tới, tất cả mọi người đều phải đứng dậy nghênh đón!"

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: "Ồ".

Nhưng anh không có ý định đứng lên.

Lúc này, những người tu võ khác cũng đã chú ý tới Diệp Bắc Minh.

"Tên kia, cậu bị gì vậy?"

"Còn không đứng lên nghênh đón cậu Lâm!"

Vèo!

Trong nháy mắt, vô số ánh mắt nhìn về phía bên này!

Đồng loạt rơi vào trên người Diệp Bắc Minh!

Sắc mặt Chu Chí Cao trắng bệch, cúi thấp đầu, sợ đến mức tim đập nhanh như muốn nhảy ra!

Những ánh mắt này đương nhiên cũng có cả của Lâm Tiêu.

Hắn ta cười nhạt một tiếng: "Không sao, tất cả mọi người ngồi xuống đi".

"Vâng, cậu Lâm!"
Chương 873: Mỹ nữ số một Tinh Đảo

Đám người đáp lại một tiếng, đồng loạt ngồi xuống giống như trẻ con mầm non.

Lâm Tiêu không nhìn Diệp Bắc Minh thêm cái nào, mà đi đến bàn số 1 dưới sự vây quanh của mọi người.

Đồng thời, bốn phía vang lên những tiếng nghị luận.

"Tên nhóc kia là đầu đất sao?"

"Nhìn thấy cậu Lâm còn không đứng lên, đúng là không biết sống chết!"

"Ha ha, cậu ta sẽ không sống được bao lâu đâu, cậu Lâm có rất nhiều fan hâm mộ điên cuồng, đợi đến khi ra khỏi Tinh Thần Lâu, ha ha..."

Một vài người tu võ không ngừng cười lạnh.

Diệp Bắc Minh cũng cảm giác được mấy người tu võ nhìn qua với ánh mắt đằm đằm sát khí!

Anh nhướng mày.

Chu Chí Cao bị dọa đến mức hàm răng va vào nhau lập cập: "Xong rồi, xong rồi... Anh Diệp, anh hồ đồ quá!"

"Nếu anh muốn thể hiện như vậy với tôi thì không sao cả!"

"Nhưng bây giờ thì phiền phức lớn rồi!"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Nếu cậu sợ hãi, có thể rời đi trước".

"Dù sao người bọn họ nhằm vào chính là tôi, cũng không phải cậu".

"Không được!"

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ chính là Chu Chí Cao vô cùng quả quyết từ chối!

Mặc dù hắn ta có chút do dự, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cho dù chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, thế nhưng đều ngồi cùng một bàn".

"Nào có đạo lý bỏ bạn bè nửa chừng chứ, nhà họ Chu của tôi cũng coi như tai to mặt lớn ở Tinh Đảo!"

"Nếu là có người muốn đối phó với anh, tôi sẽ ngăn cản giúp anh!"

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.

Đột nhiên.

Có người kinh ngạc hô lên một tiếng:

"Cô Nhan!"

Tinh Thần Lâu lập tức sôi trào.

Vô số người chủ động đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn Tinh Thần Lâu.

Nhan Như Ngọc chậm rãi đi tới.

Cô ta cao khoảng 1m68, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ.

Da thịt mềm mịn như bạch ngọc!

Đặc biệt là gương mặt kia, chỉ cần nhìn một chút đã khiến người ta cam tâm tình nguyện đi chết vì cô ta rồi!

"Trời ơi, sao Nhan Như Ngọc lại tới đây?"

"Đúng là Nhan Như Ngọc!"

"Mỹ nữ số một Tinh Đảo!"

Đám người vô cùng chấn động.

Trái tim ai nấy đều điên cuồng đập thình thịch, suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

Chu Chí Cao trợn cả mắt lên: "Trời ơi, anh Diệp mau đứng dậy nhìn mỹ nữ đi kìa!"

"Nhan Như Ngọc, là Nhan Như Ngọc!"

Diệp Bắc Minh ngồi tại chỗ, thờ ơ: "Cô ta rất đẹp sao?"

Chu Chí Cao kinh ngạc: "Đậu má, anh Diệp mù sao?"

"Nhan Như Ngọc còn không đẹp? Mẹ nó cô ta chính là mỹ nữ xếp số một toàn bộ biển Thiên Đảo đấy!"

"Anh biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi cô ta không? Có thể xếp từ Tinh Cung tới Thương Khung cung!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Nhiều người đều đứng lên như vậy, Nhan Như Ngọc tạm thời không phát hiện ra anh.

Lâm Tiêu đi xuống từ bàn số 1, nhịn không được cười nói: "Cô Nhan, tôi đã đặt bàn số 1, cùng nhau ăn một bữa cơm đi!"

La Vãn Vãn nhìn xung quanh: "Người đâu? Người đâu?"

Hoàn toàn không để ý đến Lâm Tiêu!

Vẻ mặt Nhan Như Ngọc rất lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi có hẹn với người ta rồi".

Một câu khiến xung quanh hoàn toàn chấn động!

"Cái gì?"

"Cô Nhan đã có hẹn với người khác?"

"Đậu má! Là ai? Là ai cướp đi trái tim của cô Nhan?"

"Mẹ nó!"

"Đừng kích động, có lẽ là một cô gái khác thì sao!"

"Đúng đúng đúng, nhất định là cô gái khác", một số người tu võ tự an ủi bản thân.

Nụ cười của Lâm Tiêu khựng lại, có chút lúng túng gật đầu: "Được rồi".

La Vãn Vãn dậm chân: "Chị Nhan, không phải là tên kia không đến chứ?"

Nhan Như Ngọc liếc nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều đang đứng.

Chặn hết tầm mắt của cô ta.

Cô ta mỉm cười: "Mời mọi người ngồi xuống được không?"

"Được, chúng tôi nghe cô Nhan".

Tất cả người tu võ ở đây đều ngồi về vị trí của mình.

Nhan Như Ngọc lập tức nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngồi trong góc!

Trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ vui mừng, đi thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh!

"Đậu má!"

Chu Chí Cao kích động đến mức khuôn mặt run rẩy: "Anh Diệp, cô Nhan đang đi về phía chúng ta sao?"

"Mỹ nữ số một Tinh Đảo đang đi về phía chúng ta!"

"Anh Diệp, anh có thấy không? Không phải tôi đang nằm mơ chứ?"

Chu Chí Cao khẩn trương hẳn lên.

Dưới ánh mắt của vô số người, Nhan Như Ngọc thật sự dừng ở trước cái bàn kia!

"Cái gì?"

"Chu Chí Cao? Tên nhóc nhà họ Chu kia?"

"Mặc dù nhà họ Chu cũng có chút thực lực, nhưng Chu Chí Cao chỉ là bao cỏ thôi!"

"Dựa vào cái gì mà hắn ta lại được hẹn cô Nhan?"

Chu Chí Cao ấp úng: "Cô Nhan, chào… chào cô!"

Nhan Như Ngọc gật đầu: "Chào cậu".

Chu Chí Cao tự giới thiệu: "Cô Nhan, tôi tên là Chu Chí Cao, tôi là..."

Nhan Như Ngọc lại nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Tôi đã đến rồi mà cậu lại để tôi đứng như thế sao?"

Diệp Bắc Minh chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Cái ghế ở chỗ này, cô không tự biết ngồi sao?"

Toàn bộ Tinh Thần Lâu hoàn toàn tĩnh mịch!

Thời gian cứ như dừng lại vậy.

Tất cả mọi người đều há to mồm, không dám tin nhìn một màn này!

Chu Chí Cao mở to mắt như muốn rơi ra ngoài: "Hả… Hả… Hả? Anh Diệp, anh..."

La Vãn Vãn hừ lạnh một tiếng: "Ê, là anh hẹn chúng tôi, sao lại không lễ phép như vậy?"

Nhan Như Ngọc mỉm cười: "Được rồi, Vãn Vãn".

Cô ta tiện tay kéo cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Chương 874: Lâm Tiêu chẳng là cái thá gì cả

Hai người chỉ cách nhau một mét!

Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi.

Diệp Bắc Minh nhìn một cái, thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Nhan Như Ngọc!

Da thịt của cô ta đúng là không có một chút tì vết.

Một nốt ruồi, một cái mụn cũng không có.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Trong sự yên tĩnh, giọng nói của Nhan Như Ngọc vang lên.

Tất cả mọi người đều ngừng thở!

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tôi muốn đến Đại Lục Thượng Cổ, hãy giúp tôi một việc".

Đám người tiếp tục ngây ra lần nữa!

Tên này lại còn nói mình muốn đến Đại Lục Thượng Cổ?

Mẹ nó có ai mà không muốn đến Đại Lục Thượng Cổ đâu!

Tên này dựa vào cái gì?

La Vãn Vãn gõ lên mặt bàn: "Ê ê ê, anh nhờ người ta giúp đỡ mà còn tỏ thái độ thế ư?"

Nhan Như Ngọc hừ nhẹ một tiếng: "Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cậu?"

Diệp Bắc Minh trực tiếp bắt lấy tay Nhan Như Ngọc.

"Cái gì..."

Tất cả người tu võ ở đây đều trợn cả mắt lên!

Đôi mắt Lâm Tiêu lập tức đỏ bừng, tràn ngập tơ máu!

Nhan Như Ngọc giật mình: "Cậu làm gì thế?"

Diệp Bắc Minh viết mấy chữ vào lòng bàn tay cô ta.

Nhan Như Ngọc ngây người, lại nắm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: "Cậu! Cậu nói thật ư?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Cực kỳ chính xác".

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một chút: "Tôi có thể giúp cậu đến Đại Lục Thượng Cổ".

"Ngày mai là sinh nhật của tôi, nhất định cậu phải tới tham gia, nói cho tôi biết tất cả!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Sinh nhật, cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cút!"

Nhan Như Ngọc trợn mắt một cái.

Trong lòng không ngừng dao động!

Câu nói vừa rồi của Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn kích thích tiếng lòng của cô ta.

"Được, vậy tôi đi trước".

Diệp Bắc Minh suy tư một chút, đứng dậy muốn đi.

Một giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý cực kỳ nồng đậm vang lên: "Dừng lại!"

Tất cả người tu võ đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu bàn số 1!

Ngừng thở!

Xem ra Lâm Tiêu muốn ra tay rồi!

Điều khiến người ta bất ngờ chính là Diệp Bắc Minh lại làm như không nghe thấy, cứ đi ra bên ngoài Tinh Thần Lâu.

Giọng nói của Lâm Tiêu vô cùng lạnh lùng: "Tên nhóc họ Diệp, tôi có mấy câu muốn hỏi cậu!"

"Bây giờ hãy lập tức đến bàn số 1 trả lời!"

Anh vẫn không thèm để ý!

Đám người tu võ ở đây bị dọa đến mức ngừng thở, trái tim như muốn nổ tung!

Lâm Tiêu thay đổi sắc mặt, cũng không nhịn được nữa quát lên một tiếng: "Tên kia, cậu là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không?"

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng bước lại, chậm rãi quay đầu: "Một con ruồi mà cũng dám kêu bậy?"

Anh bước ra một bước!

Trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Tiêu tại bàn số 1!

Trực tiếp đánh một quyền vào ngực Lâm Tiêu!

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Lâm Tiêu ngay cả tư cách phản ứng cũng không có, đã bay ra ngoài giống như chó chết!

Sau đó đập vào tường “rầm” một tiếng, lực pháp trận tản ra giống như là sóng nước.

"Phụt!"

Lâm Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, cực kỳ sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu... Cậu không phải cảnh giới Hợp Nhất!"

Diệp Bắc Minh lộ ra một nụ cười khinh thường: "Chỉ như vậy thôi ư?"

"Vậy mà còn thể hiện cái gì ở trước mặt tôi chứ?"

"Muốn tán tỉnh phụ nữ thì phải dùng bản lĩnh của mình, đừng gây sự với tôi!"

Anh quát to một tiếng: "Hiểu chưa?"

Thanh âm bỗng nhiên bộc phát!

Trong chốc lát, phía sau Diệp Bắc Minh dấy lên huyết khí ngập trời!

Hai con huyết long, một con tổ long màu đen xuất hiện!

Sát ý lạnh như băng bao phủ lấy Lâm Tiêu!

Lâm Tiêu có một loại trực giác!

Ngoại trừ trả lời “đã hiểu” ra, bất cứ câu trả lời nào cũng sẽ khiến hắn ta phải chết!

"Đã hiểu..."

Lâm Tiêu cúi đầu.

Giờ phút này, sơ tâm võ đạo vô địch của hắn ta hoàn toàn sụp đổ!

Diệp Bắc Minh lười giết Lâm Tiêu, người này không chết cũng sẽ bị phế đi.

Anh quay người, trực tiếp rời khỏi Tinh Thần Lâu.

Một giây sau.

Ầm!

Toàn bộ Tinh Thần Lâu trong nháy mắt vỡ tổ!

"Đậu má, kẻ này là ai?"

"Mẹ nó, mắt của tôi, mắt của tôi!"

"Cậu ta chỉ dùng một quyền đã đánh bại Lâm Tiêu?"

"Ừng ực, ừng ực!", rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"

La Vãn Vãn mở to đôi mắt đẹp: "Chị Nhan, em còn tưởng rằng Lâm Tiêu có thể đấu với anh ta một lần chứ!"

"Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Tiêu chẳng là cái thá gì cả".

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Chị chưa bao giờ cho rằng Lâm Tiêu là đối thủ của cậu ta cả".

Lời của hai người giống như là một cây đao.

Đâm thật sâu vào trái tim Lâm Tiêu!

Phụt!

Lâm Tiêu phun ra một ngụm máu trong tim, ngất đi tại chỗ.

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

Chu Chí Cao kích động nhảy dựng lên, xông ra khỏi Tinh Thần Lâu nhanh như chớp: "Đại ca, chờ tôi một chút!"

Chu Chí Cao đuổi theo mười mấy con phố.

Diệp Bắc Minh dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu đi theo tôi làm cái gì?"

Chu Chí Cao nghẹn đến đỏ mặt: "Anh Diệp, à không, đại ca!"

"Từ giờ trở đi, anh chính là đại ca của tôi".

"Anh muốn tôi làm gì tôi liền làm cái đó, mặc dù tôi chỉ là một tên vô dụng, nhưng mà tôi..."

Xấu hổ ghê!

Hình như mình không có ưu điểm gì cả: "Khụ khụ... đại ca, anh hãy thu nhận tôi đi".
Chương 875: Không chết không thôi

Diệp Bắc Minh đang định từ chối.

Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu lại vang lên trong đầu: "Tiểu sư đệ..."

Một con hồ ly nhỏ xuất hiện trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Chị Tiểu Yêu, chị... khôi phục rồi?"

Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu rất suy yếu: "Vừa mới khôi phục một chút, sẽ giải thích chuyện này với em sau".

"Ngay vừa rồi, chị cảm nhận được một khí tức, hình như là bố mẹ của chị..."

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình: "Chị Tiểu Yêu, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không biết, chị cũng không biết".

Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: "Lúc đầu chị đang tĩnh dưỡng trong giấc mộng, thế nhưng đột nhiên tim lại đập rộn lên".

"Lực lượng huyết mạch của chị dao động, chị cảm nhận được có huyết mạch người thân đang ở rất gần đây!"

"Nhất định là cha mẹ của chị, tiểu sư đệ, cầu xin em..."

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: "Chị Tiểu Yêu, chuyện của chị cũng là chuyện của em".

"Nói cho em ở đâu? Em sẽ đi xem một chút".

"Được, nó ở hướng sáu giờ của em... Đại khái là bốn năm cây số", Đạm Đài Yêu Yêu nói ra câu sau cùng, trực tiếp ngất đi.

Diệp Bắc Minh quay người, đi về hướng sáu giờ.

Sau khi đi qua hai con đường, anh đã đến trước một tòa nhà vô cùng nguy nga!

Một giây sau.

Thế mà Nguyên Thiên Thần Nhãn lại chủ động mở ra, cảnh tượng trước mắt biến đổi!

Ở sâu trong căn nhà trước mắt thế mà lại ngưng tụ ra một tầng sương đen cực kỳ nồng đậm.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Yêu khí?"

Cùng lúc đó, Tinh Thần Lâu.

"Phong tỏa Tinh Thần Lâu, ai cũng không được phép rời đi!"

Một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc người, sắc mặt nghiêm túc đi tới: "Tiêu, con làm sao vậy?"

Người này chính là chủ nhân của Thương Khung cung, sư phụ của Lâm Tiêu!

Lục Đằng!

"Bố..."

Lâm Tiêu vừa muốn mở miệng.

Lục Đằng liếc mắt qua.

Lâm Tiêu lập tức đổi giọng: "Sư phụ..."

Sắc mặt lão già bên cạnh vô cùng nghiêm túc: "Cung chủ, gân mạch toàn thân vỡ vụn, đan điền bị hao tổn".

Ông ta chậm rãi lắc đầu: "Phế đi rồi..."

Nghe thấy lời này, Lâm Tiêu tuyệt vọng gào thét: "Không!"

Hai mắt hắn ta tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.

Đôi mắt Lục Đằng đỏ bừng, vô cùng đau lòng: "Tiêu Nhi, con yên tâm, vi sư..."

Giọng nói của ông ta cũng run rẩy: "Vi sư nhất định sẽ báo thù cho con!"

Ầm!

Một khí thế cực kỳ khủng bố quét ra ngoài!

Phụt!

Những võ giả có thực lực yếu kém phun ra một ngụm máu tươi.

Bịch bịch! Bịch bịch!

Những người tu võ khác cũng không nhịn được quỳ trên mặt đất.

Chỉ có một số ít người liên tục lui lại, vẻ mặt rung động nhìn Lục Đằng: "Cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong? Chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể trở thành Thần Đế!"

Lục Đằng chuyển ánh mắt, rơi lên trên người Nhan Như Ngọc: "Cô Nhan, cô biết người kia, rốt cuộc cậu ta là ai?"

Hàn ý lạnh lẽo khóa chặt hai người.

Nhan Như Ngọc lạnh lùng nói: "Lục cung chủ, ông đang uy hiếp tôi sao?"

Lục Đằng cười lạnh: "Uy hiếp? Không tính là thế".

"Việc này xảy ra bởi vì cô Nhan, tôi chỉ hỏi tên của người kia, không tính là quá đáng chứ?"

Ánh mắt Nhan Như Ngọc lấp lóe: “Ha ha, tôi sẽ tìm một chút phiền phức cho ông, ai bảo ông dám bắt nạt tôi!”

Cô ta nở nụ cười xinh đẹp, phun ra một cái tên: "Diệp Bắc Minh!"

Sau đó quay người đi ra khỏi Tinh Thần Lâu.

"Diệp Bắc Minh?"

"A, là cậu ta!"

Mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.

Toàn bộ Tinh Thần Lâu đều chấn động.

Ba chữ Diệp Bắc Minh này, ai mà không biết, ai mà không hiểu?

"Chẳng lẽ là Diệp Bắc Minh đến từ đất liền?"

"Đại trưởng lão Ngụy Trường Không của Thương Khung cung đã chết dưới tay cậu ta, bây giờ cậu ta lại phế bỏ Lâm Tiêu..."

"Đây là không chết không thôi!"

Lão già bên cạnh tiến lên: "Cung chủ, bốn gia tộc Thượng Cổ là nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, nhà họ Giang, nhà họ Ngạo đều bị diệt dưới tay người này!"

Lục Đằng cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Tiêu: "Tiêu Nhi đã được Vô Tướng thần cung chọn trúng, sẽ lập tức đến Đại Lục Thượng Cổ..."

Trong lòng Lục Đằng đang nhỏ máu!

Vẻ mặt ông ta trở nên dữ tợn: "Mặc kệ cậu ta có được chiến tích như thế nào!"

"Cũng mặc kệ cậu ta có thân phận gì!"

"Càng mặc kệ cậu ta có chỗ dựa gì!"

"Ra lệnh truy nã cho lão phu, bất kỳ người nào có tin tức về Diệp Bắc Minh đều có thể đến Thương Khung cung nhận lấy một nửa món thần khí!"

...

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đang đứng trước tòa nhà xa hoa kia.

Anh còn không biết chuyện xảy ra ở Tinh Thần Lâu.

Nếu có người nhìn về phía đôi mắt của Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ phát hiện ra sâu trong đôi mắt anh phản chiếu ra một luồng yêu khí phóng lên tận trời!

"Yêu khí nồng nặc quá, chẳng lẽ bố mẹ của chị Tiểu Yêu ở chỗ này?"

"Hộc hộc hộc... Đại ca, chờ tôi một chút!"

Chu Chí Cao thở hồng hộc chạy đến: "Đại ca, anh chạy nhanh quá".

"Hả, đại ca đến phòng đấu giá nhà họ Tô làm gì?"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Nơi này là phòng đấu giá?"

Chu Chí Cao gật đầu: "Đương nhiên, nhưng mà chỗ này rất thâm sâu, những người có thể vào đây đều là nhân vật đỉnh cao".

"Hơn nữa nhà họ Tô có bối cảnh ở Đại Lục Thượng Cổ, Tinh Cung, thế lực lớn như Thương Khung cung cũng phải nể mặt".

Diệp Bắc Minh không chút do dự, trực tiếp đi vào trong phòng đấu giá.

"Oái, đại ca!"

Chu Chí Cao ngăn Diệp Bắc Minh lại: "Người không có tư cách sẽ không vào được phòng đấu giá nhà họ Tô, anh đợi tôi một chút".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK