Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1221: Muốn lấy chân của sư tỷ tôi, tôi sẽ lấy mạng của bà!

Ầm!

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào trên người Liễu Như Khanh!

Trần Vô Diễn cũng hơi sửng sốt: "Là cô ấy?"

Ánh mắt của nhiều tân khách cũng sáng rỡ: "Thật là một cô gái xinh đẹp!"

"Dung mạo, khí chất đều không thua kém gì Vương Tử Yên!"

"Sao trước đây cũng không để ý đến cô ấy chứ?"

Mọi người đều thấp giọng nói chuyện.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Khanh lập tức trắng bệch, có chút không biết làm sao!

Một bà lão đứng bên cạnh vươn tay vỗ vào bả vai của Liễu Như Khanh: "Như Khanh, cô còn đang chờ gì nữa?"

"Đôi chân của cô có thể để cho con gái của môn chủ sử dụng chính là phúc khí mà cô đã dùng mười đời mới tu luyện được đấy!"

"Còn không mau tự chặt đứt hai chân đi!"

"Đừng quên, hai năm trước tôi đã cứu cô, hiện tại đến lượt cô báo ân rồi đấy!"

Bà ta cứu Liễu Như Khanh một mạng, không phải là vì hôm nay sao?

Liễu Như Khanh sợ hãi lùi về phía sau: "Tiền bối, đừng mà..."

Bà lão cười lạnh lùng nói: "Như Khanh, nếu cô không xuống tay thì để tôi đây giúp cô!"

Sau đó, một cây trường đao với ánh sáng lạnh lùng xuất hiện trong tay!

Một luồng khí tức cường đại đang ập đến!

Liễu Như Khanh không thể cử động!

Trường đao chém về phía hai chân của Liễu Như Khanh!

Ngay vào lúc Liễu Như Khanh đang tuyệt vọng, một giọng nói lãnh khốc vang lên: "Bà muốn lấy chân của sư tỷ tôi, tôi sẽ lấy mạng của bà!"

Lời nói vừa dứt, một luồng kiếm khí cực kỳ khủng bố ập đến!

Toàn bộ đại điện rung chuyển, bầu trời phủ đầy máu!

Rống!

Kèm theo một tiếng rồng ngâm vang lên!

Bà lão bay ra ngoài, ngã xuống đất như chó chết!

Bùm!

Trong khoảnh khắc cơ thể tiếp xúc với mặt đất, một màn sương đẫm máu bùng nổ!

"Hoắc trưởng lão!"

"Là ai đã ra tay?"

Mấy trăm ngàn tân khách đều bị dọa sợ mà đứng dậy, kinh hãi quay đầu, nhìn về phía kiếm khí đang lao tới!

Thánh nữ Tổ Long Điện cũng kinh ngạc: "Kiếm khí này… Hơi thở này là..."

"Chẳng lẽ là cậu ta?"

Trần Vô Diễn nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm về cùng một hướng!

Chỉ thấy.

Một chàng trai trẻ với đôi mắt đỏ hoe bước tới!

Chính là Diệp Bắc Minh!

Giọng nói của anh có chút run rẩy: "Sư tỷ, thật xin lỗi, em đã đến muộn!"

Mũi của Liễu Như Khanh ê ẩm, đã sớm bật khóc thành tiếng: "Không muộn, không muộn chút nào. Tiểu sư đệ, rốt cuộc em cũng đã đến rồi!"

"Quả nhiên!"

Ánh mắt của Trần Vô Diễn trầm xuống.

Vừa rồi, anh ta chỉ cảm thấy Liễu Như Khanh có gì đó không đúng, hóa ra cô gái này lại chính là sư tỷ của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước, trực tiếp đáp xuống trước mặt Liễu Như Khanh, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

"Sư tỷ, cùng em về nhà!"

Liễu Như Khanh để mặc cho Diệp Bắc Minh ôm mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"

Hai người nắm tay nhau, phớt lờ mọi người có mặt tại đây.

Khi sắp rời đi.

"Đứng lại!"

Môn chủ của Diệu Dục môn hét lớn, giọng nói vô cùng tức giận: "Tiểu tử, cậu cho rằng Diệu Dục môn là nơi nào chứ hả?"

"Cậu giết Hoắc trưởng lão, cứ như vậy muốn rời đi sao?"

Diệp Bắc Minh dừng lại, lạnh lùng nhìn môn chủ của Diệu Dục môn: "Bà có biết vì sao mình còn sống không?"

"Ý cậu là gì?"

Môn chủ của Diệu Dục môn trở nên tức giận, đứng dậy hét lớn: "Tiểu tử, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp: "Vì Diệu Dục môn của các người đã cứu sư tỷ của tôi một lần đấy!"

"Hôm nay tôi không muốn đại khai sát giới ở chỗ này. Tôi sẽ cho bà một cơ hội sắp xếp lại lời nói của mình!"

Thân thể của môn chủ Diệu Dục môn run lên!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh không mang theo chút cảm xúc nào!

Giống như thần chết vậy!

Bà ta không biết sự tự tin của người này đến từ đâu!

Nhưng bà ta có một loại trực giác, nếu như nhất định giữ lại người này thì bà ta sẽ phải trả giá rất đắt!

Khi môn chủ của Diệu Dục môn còn đang do dự.

Đột nhiên, Vương Tử Yên lại lạnh lùng nói: "Muốn đi cũng được thôi, nhưng phải để lại hai chân của Liễu Như Khanh, còn phải để lại đầu của anh nữa!"

"Ồ?"

Diệp Bắc Minh bật cười!

Sắc mặt của môn chủ Diệu Dục môn hơi thay đổi: "Yên Nhi, đừng nói năng bậy bạ!"

Người này có thể giết chết Hoắc trưởng lão bằng một kiếm, sao có thể là người bình thường được chứ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tử Yên trở nên hung dữ, cô ta đã mất lý trí rồi!

Cô ta có chút điên cuồng chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Từng người có mặt ở đây, chỉ cần ai có thể giúp tôi giết chết người này!"

"Và chặt đứt hai chân của Liễu Như Khanh xuống thì Vương Tử Yên tôi sẽ trở thành người phụ nữ của người ấy!"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở hiện trường lập tức thay đổi!

Tất cả mọi người đều ngây người!

Còn tưởng rằng mình nghe nhầm!

"Tử Yên cô nương, lời cô nói là thật sao?"

"Quá tốt, ai cũng đừng hòng cướp khỏi tay tôi!"

"Người này mới chỉ ở cảnh giới Chân Huyền thôi, giết anh ta dễ như trở bàn tay!"

Rất nhiều người xoa tay, chuẩn bị hành động.

Vương Kiếm là người đầu tiên tấn công, khẽ hét một tiếng: "Tất cả người của nhà họ Vương nghe lệnh, bằng mọi giá phải làm cho tôi!"

"Giết!"

Trước khi chữ “giết” còn chưa rơi xuống đất, Diệp Bắc Minh đã ra tay!

Chỉ với một bước, trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Vương Kiếm!
Chương 1222: Nói xong rồi thì đi chết đi!

Thuận tay bóp cổ gã: “Giết tao? Mày đủ tư cách chắc?”

Vương Kiếm sợ mất mật, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu gã: Tốc độ nhanh quá!

Năm ngón tay bóp mạnh!

Cơ thể Vương Kiếm nổ tung!

“Công tử!”

“Súc sinh, mày dám…”

Mấy lão già trợn trừng mắt đầy phẫn nộ, tức đến độ sắp hộc máu!

Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước, ma long sau lưng anh rít gào, thiên lôi cuồn cuộn!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục di chuyển đến đâu, máu tươi nổ tung thành từng làn sương ở đó!

Chỉ trong mấy chục giây, hơn trăm người nhà họ Vương đã chết bất đắc kỳ tử!

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh xoay người lại, tầm mắt dừng lại trên người Chu Tử Kiện, anh giơ kiếm lên chém!

Chu Tử Kiện hoảng sợ la lên: “Diệp công tử, tôi không ra tay mà!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Mày dám lộ sát ý với tao đã là tội đáng chết rồi!”

Bùm!

Chu Tử Kiện nổ tan xác!

Diệp Bắc Minh vẫn chưa dừng lại, anh lại tiêu diệt hơn trăm người nhà họ Chu.

Sau đó quay lại nhằm về phía đám đông.

“Á…”

“Diệp Bắc Minh, anh đang làm cái gì thế?”

“Chúng ta không thù không oán mà… Đừng!”

Một lát sau.

Mấy trăm nghìn khách khứa ở đây đã bị anh giết chết gần một phần ba!

Làn sương máu ngưng tụ lại, không tiến vào vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh mà lại biến mất.

Trái tim của những khách khứa còn sống tưởng chừng như sắp vỡ tung vì sợ hãi, bọn họ không ngừng lùi về phía sau.

Quả đoán, dứt khoát!

Giết mấy trăm nghìn người như giết con kiến hôi!

Quá kinh khủng!

“Nhớ lấy, đối với tao mà nói, cho dù chỉ để lộ một tí tẹo sát ý thì trong mắt tao, kẻ đó đã là người chết!”

Giọng nói vang lên như thanh âm phát ra từ địa ngục sâu thẳm: “Đừng ôm bất kỳ hy vọng gì khi đối mặt với tao!”

Câu nói ấy giống như chiếc búa tạ nện mạnh lên trái tim những người sống sót!

Diệp Bắc Minh!

Sát thần!

Vào giờ phút này, mấy trăm nghìn người có mặt ở đây không hẹn mà cùng khắc sâu cái tên này vào trong đầu!

Đôi mắt xinh đẹp của thánh nữ Tổ Long điện chớp nhẹ: “Mới không gặp bao lâu mà thực lực của anh ta đã trở nên khủng khiếp hơn trước kia rồi!”

“Còn cô!”

Tầm mắt của Diệp Bắc Minh di chuyển, dừng lại trên người Vương Tử Yên.

Khuôn mặt diễm lệ của Vương Tử Yên tái nhợt.

Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại đáng sợ đến vậy!

“Anh Diệp, tôi không cố ý mạo phạm anh, tôi chỉ là yêu cái đẹp thôi mà!”

“Chân của sư tỷ anh thật sự quá đẹp, thế nên… Hu hu hu, Yên Nhi nhất thời phạm sai lầm!”

“Cầu xin anh Diệp tha cho tôi, từ giờ trở đi Yên Nhi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, cho dù bảo tôi bưng trà rót nước, làm ấm giường cho anh cũng được!”

Vương Tử Yên vừa nói, còn vừa ra vẻ đáng thương nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Cánh đàn ông có mặt ở chỗ này ghen ghét phát điên!

Vương Tử Yên còn có một mặt như thế sao?

Đó là mỹ nhân tuyệt thế đứng thứ 11 trên bảng xếp hạng Nữ Thần của thế giới Tam Thiên đấy!

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta với ánh mắt hờ hững: “Nói xong chưa?”

Vương Tử Yên gật đầu nhu thuận: “Tôi nói xong rồi”.

“Vậy thì cô đi chết đi!”

Một con hắc long lao ra từ trong cơ thể của Diệp Bắc Minh, nhào về phía Vương Tử Yên!

Phụt!

Làn sương máu phun ra, Vương Tử Yên mất mạng!

Khung cảnh này hoàn toàn phá tan chút hy vọng còn sót lại trong lòng mọi người!

Đôi mắt Hoàn Nhi tràn ngập vẻ sợ hãi: “Tiểu thư, anh ta… Dứt khoát quá!”

Thánh nữ của Tổ Long điện nuốt nước bọt: “Người này không thích phụ nữ ư?”

Mồ hôi đã thấm ướt sau lưng từ bao giờ chẳng hay!

Người này thật là đáng sợ!

Ngay sau đó.

Thần chết lại cất tiếng: “Trần Vô Diễn đúng không?”

Trần Vô Diễn nở nụ cười, chắp tay nói: “Anh Diệp!”

Diệp Bắc Minh liếc anh ta một cái rồi xoay người bỏ đi: “Đầu của anh tạm thời cứ gửi lại trên cổ anh!”

Lặng ngắt như tờ!

Mọi người đần mặt ra vì sợ hãi, trái tim như sắp nổ tung!

Cậu ta ấy thế mà dám uy hiếp Trần Vô Diễn?

“Trời ạ!”

“Ngông đến vậy ư?”

Những người còn lại run bần bật không thôi.

Còn có một nhóm người sợ đến mức hàm răng va lập cập vào nhau, lẩm bẩm: “Sát thần? Diệp Bắc Minh!”

Ngọn lửa phẫn nộ bao phủ trái tim Trần Vô Diễn, nhưng anh ta không dám nổi giận ngay lúc này.

Trái lại anh ta nở nụ cười, đáp: “Được, tôi chờ anh Diệp đến lấy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ngày ấy sẽ không quá lâu”.

Bỏ lại câu này.

Anh quay người rời đi.

Sau khi đi khỏi Diệu Dục môn, Diệp Bắc Minh mở miệng ngay: “Thất sư tỷ, chị không sao đúng là tốt quá rồi!”

“Chị có biết tình hình của các sư tỷ khác không?”

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là.

Liễu Như Khanh gật đầu: “Biết!”
Chương 1223: Hẹn ước với Lục sư tỷ

Diệp Bắc Minh gần như nín thở.

Ngoại trừ Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng ở lại bên cạnh cha mẹ.

Liễu Như Khanh thì đang ở trước mắt, còn sáu sư tỷ khác hoàn toàn không rõ sống chết ra sao!

Trái tim khẽ run rẩy, lo sợ sẽ nhận được tin dữ.

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Thất sư tỷ, tình hình của các sư tỷ khác thế nào?”

Liễu Như Khanh nắm lấy tay Diệp Bắc Minh, trấn an anh: “Yên tâm đi, Như Yên và Hồng Nhi may mắn lắm!”

“Hai người bọn họ được một cường giả ở thế giới Tam Thiên cứu, bàn về độ an toàn thì tuyệt đối không có vấn đề gì cả!”

“Chỉ có điều bọn họ phải ở lại bên người vị cường giả ấy ba năm, ba năm sau mới có thể lấy lại tự do!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chị Tiểu Yêu thì sao?”

Liễu Như Khanh nhướng mày: “Tiểu sư đệ, em biết lục sư tỷ là Yêu tộc đúng không?”

“Biết!”

Liễu Như Khanh nhìn Diệp Bắc Minh: “Chị ấy bị yêu tộc mang đi rồi!”

“Yêu tộc?”

Diệp Bắc Minh giật mình, hỏi ngay: “Thất sư tỷ, thế là thế nào?”

Liễu Như Khanh lắc đầu: “Tình hình cụ thể thế nào chị cũng không biết, chẳng qua hình như bên đó rất coi trọng lục sư tỷ”.

“Sự an toàn của lục sư tỷ cũng không thành vấn đề!”

Nói đến đây, Liễu Như Khanh sực nghĩ đến cái gì.

Cô lấy một chiếc hộp từ nhẫn trữ vật ra: “Tiểu sư đệ, lục sư tỷ bảo chị đưa thứ này cho em”.

Diệp Bắc Minh nhận lấy chiếc hộp và mở ra xem.

Tức khắc sững sờ tại chỗ!

Trong hộp là một chiếc nhẫn bện từ cỏ khô!

Trước đây, Diệp Bắc Minh bị trọng thương, được lục sư tỷ cứu về Côn Luân Hư.

Trong thời gian Diệp Bắc Minh dưỡng thương, cô gái chu đáo, cẩn thận này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh!

Anh thề sau này nhất định phải lấy lục sư tỷ làm vợ!

Còn cố ý dùng cỏ dại, hoa dại bện thành một chiếc nhẫn!

Một hình ảnh hiện lên trong đầu anh.

“Chị Tiểu Yêu, cảm ơn ơn cứu mạng của chị!”

“Ha ha, biết ơn chị thì hãy ngoan ngoãn uống thuốc, dưỡng thương cho mau khỏi”.

“Cho chị cái này này!”

Diệp Bắc Minh lấy chiếc nhẫn vừa bện ra.

Hai mắt Đạm Đài Yêu Yêu sáng rực lên: “Oa, đẹp quá”.

“Không ngờ em lại khéo tay thế đấy, tặng cho chị à?”

Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Đúng vậy, người bên ngoài như bọn em đều như vậy cả”.

“Nếu muốn cảm ơn ơn cứu mạng của người khác thì sẽ đưa cho người đó một chiếc nhẫn, đeo ở ngón áp út”.

Đạm Đài Yêu Yêu phì cười, dứt khoát giơ tay ra.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, rồi anh đeo nhẫn cho cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cảm ơn!”

Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng vui vẻ.

Diệp Bắc Minh tỏ ra do dự, cuối cùng anh không nhịn được bèn nói: “Chị Tiểu Yêu, xin lỗi, em lừa chị đấy”.

“Sao thế?”

Đạm Đài Yêu Yêu khó hiểu.

Diệp Bắc Minh cảm thấy xấu hổ: “Chị Tiểu Yêu, ở thế giới bên ngoài”.

“Con trai đeo nhẫn cho con gái có nghĩa là cầu hôn!”

“Vậy nên, em đeo nhẫn cho chị rồi thì sau này Diệp Bắc Minh em nhất định sẽ cưới chị làm vợ!”

Đạm Đài Yêu Yêu sửng sốt, cô ấy giơ ngón tay ra ấn nhẹ lên đầu Diệp Bắc Minh.

“Nhóc con, bị thương nặng thế mà còn không ngoan!”

Diệp Bắc Minh lúng túng: “Nếu em có làm gì mạo phạm đến chị thì chị có thể ném nó đi!”

Đạm Đài Yêu Yêu cười rộ lên: “Tại sao phải vứt đi?”

“Chị cảm thấy đeo nó trông rất đẹp, nhóc, chị chờ em thực hiện lời hứa đấy”.

Diệp Bắc Minh kích động: “Nói vậy là chị đồng ý rồi sao?”

Đạm Đài Yêu Yêu mỉm cười ngượng ngùng, gật đầu.

Hình ảnh dừng ở đây!

Đây là bí mật giữa hai người họ, các sư tỷ khác không biết!

Bây giờ.

Chị Tiểu Yêu lại trả nhẫn lại cho anh!

“Tại sao?”

Diệp Bắc Minh gào lên: “Tại sao lại như vậy?”

Liễu Như Khanh nhìn Diệp Bắc Minh đầy kinh ngạc: “Tiểu sư đệ, làm sao thế?”

Mắt Lục Bắc Minh đỏ ngầu: “Lục sư tỷ, lục sư tỷ đã bằng lòng làm vợ em”.

“Thứ này là tín vật đính ước của bọn em!”

“Gì cơ?”

Liễu Như Khanh run rẩy.

“Sáu năm trước, Côn Luân Hư…”

Diệp Bắc Minh kể hết mọi chuyện!

Liễu Như Khanh nức nở: “Thì ra hai người đã lén lút hẹn ước từ lâu!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”

“Nhưng vì sao?”

“Vì sao chị Tiểu Yêu lại muốn trả nhẫn lại cho em?”

Liễu Như Khanh cắn môi: “Có lẽ chị ấy cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ!”

“Việc này em phải tự mình đi hỏi chị ấy”.

Diệp Bắc Minh nắm chặt chiếc nhẫn, trong lòng thầm hạ quyết định!

“Tứ sư tỷ, tam sư tỷ và đại sư tỷ thì sao?”

Liễu Như Khanh trả lời: “Tứ sư tỷ được một tiền bối của Hoàng Cực điện cứu đi!”

“Hoàng Cực điện?”
Chương 1224: Tin tức về các sư tỷ

Diệp Bắc Minh nheo mắt!

Hắn nhớ đến thần nữ Túc Hoàng của Hoàng Cực điện!

“Sao chị Lạc Ly lại có liên quan đến người của Hoàng Cực điện?” Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Liễu Như Khanh suy tư, rồi cô ấy gật đầu: “Chị cũng rất ngạc nhiên khi biết được chuyện này!”

“Tứ sư tỷ ấy vậy mà lại là hậu duệ của vị tiền bối này!”

“Tình hình cụ thể thì chị không rõ ràng lắm, nhưng mà khả năng cao tứ sư tỷ sẽ trở thành thần nữ đời tiếp theo của Hoàng Cực điện!”

Diệp Bắc Minh không cần phải lo lắng cho sự an toàn của tứ sư tỷ nữa.

Sau này có rảnh thì đến Hoàng Cực điện một chuyến là được!

“Vậy tình hình của tam sư tỷ thì sao?”

“Tam sư tỷ sở hữu độc thể Thiên Sinh, sau khi chị ấy rút cạn máu tươi, yểm hộ nhóm người chủ mẫu rời đi thì được ông lão Thiên Độc cứu!”

“Ông lão Thiên Độc?”

“Đúng vậy!”

Ánh mắt Liễu Như Khanh lộ vẻ thấp thỏm: “Chị cố ý đi điều tra về người này, ông ta là một người quái gở, tính cách hết sức lập dị”.

“Đôi khi nhân từ quá mức, đến cả ăn mày sắp chết ở ven đường ông ta cũng cứu!”

“Có khi lại nổi cơn tam bành, hạ độc giết chết cả một thành phố hơn một triệu người!”

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Vậy thì tam sư tỷ chẳng khác nào đang đi theo một quả bom hẹn giờ cả!”

“Có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”

Anh quyết định phải mau chóng tìm được ông lão Thiên Độc: “Vậy còn đại sư tỷ?”

Liễu Như Khanh im lặng, không nói gì.

Cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Bắc Minh như thế.

Diệp Bắc Minh cảm thấy không ổn: “Thất sư tỷ, lẽ nào đại sư tỷ xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Liễu Như Khanh lắc đầu, vẫn không lên tiếng.

Một lát sau cô ấy mới hỏi ngược lại anh: “Tiểu sư đệ, em có cảm thấy trong mười một sư tỷ đệ đồng môn chúng ta, đại sư tỷ là đặc biệt nhất không?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Đại sư tỷ đúng là rất đặc biệt, em còn tưởng mười sư tỷ các chị đều là thiên nữ của đại lục Chân Võ ấy!”

“Không ngờ chỉ có chín người”.

“Chỉ có mình đại sư tỷ là ngoại lệ”.

Nhìn vẻ mặt khác thường của Liễu Như Khanh, Diệp Bắc Minh truy hỏi: “Thất sư tỷ, sao chị lại nói vậy? Có phải chị giấu em chuyện gì không?”

Liễu Như Khanh thở dài: “Tiểu sư đệ, em đã nghe về tộc Hỗn Độn chưa?”

“Tộc Hỗn Độn?”

Diệp Bắc Minh lục tìm trong trí nhớ một lượt rồi dứt khoát lắc đầu: “Lần đầu tiên em được nghe nhắc đến!”

“Thất sư tỷ, lai lịch của tộc Hỗn Độn này ra sao?”

“Lẽ nào có liên quan gì đến đại sư tỷ?”

Liễu Như Khanh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Sau khi được Hoắc trưởng lão cứu, chị vẫn luôn ở lại Diệu Dục môn!”

“Em nghĩ chị biết được tin tức của các sư tỷ khác bằng cách nào?”

Diệp Bắc Minh sực hiểu ra: “Chẳng lẽ… Đại sư tỷ nói cho chị biết?”

“Đúng vậy!”

Liễu Như Khanh đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đại sư tỷ nói cho chị biết tin tức của mọi người xong thì theo một người đàn ông đứng tuổi rời đi!”

“Chị nhớ mang máng người nọ nói cái gì mà thế giới Vũ Nội, tộc Hỗn Độn…”

Liễu Như Khanh nói đến đây thì cau mày!

Cô ấy cũng không tài nào hiểu được, đại sư tỷ có quan hệ gì với tộc Hỗn Độn!

Trái lại Diệp Bắc Minh thở phào một hơi: “Nếu bọn họ đã dẫn đại sư tỷ thì chứng tỏ họ sẽ không làm hại đại sư tỷ!”

“Chuyện này thì chị không lo”.

Liễu Như Khanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ngay sau đó.

Mắt cô ấy đỏ hoe: “Tiểu sư đệ, sư phụ của chúng ta qua đời thật rồi sao?”

Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm!

Oành!

Sát ý lạnh lẽo tràn ra khỏi cơ thể, ánh mắt anh trở nên buốt giá: “Nếu không phải bởi vì nhà họ Phương thì các sư phụ sẽ không phải chết!”

“Nhưng tàn hồn của sư phụ đã được em bảo vệ, chỉ cần tìm được vùng đất Luân Hồi là có thể khiến các sư phụ sống lại!”

Vẻ đau buồn phủ kín gương mặt của Liễu Như Khanh: “Vùng đất Luân Hồi… Thật sự tồn tại sao?”

“Dù vùng đất Luân Hồi có tồn tại thật hay không, em nhất định phải thử xem!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ánh lên vẻ lạnh lùng: “Bây giờ em đã có được lực lượng của cảnh giới Tạo Hóa, nhà họ Phương không còn là uy hiếp với em nữa!”

“Trước đây thực lực của em không đủ, vả lại cũng không có đủ thời gian và tinh lực!”

“Mà giờ em đã có được thực lực đủ để giết cảnh giới Tạo Hóa!”

“Nhà họ Phương, đã đến lúc nợ máu trả bằng máu rồi!”

Anh giữ cổ tay của Liễu Như Khánh: “Thất sư tỷ, đi thôi! Em dẫn chị đi giết người!”



Cùng lúc đó, thế giới Tam Thiên, Yêu Vực.

Tộc Thiên Hồ.

Một thiếu nữ tộc Thiên Hồ đứng dưới gốc cây cổ thụ cao vạn thước với vẻ mặt ưu sầu!

Đó chính là Đạm Đài Yêu Yêu.

Hiện giờ, vẻ ngoài của cô ấy hóa thành bộ dạng của Yêu tộc, sau lưng có chín cái đuôi.

“Chíp chíp!”
Chương 1225: Vội muốn chết chứ ở đó mà không vội

Bỗng nhiên, một con chim đen bay tới nói tiếng người: “Bẩm điện hạ, có tin tức của cậu ta!”

Đạm Đài Yêu Yêu vui vẻ hỏi: “Tiểu Hắc, nói mau! Em ấy thế nào rồi!”

Con chim kể hết một lượt những chuyện gần đây về Diệp Bắc Minh.

Đôi mắt Đạm Đài Yêu Yêu sáng ngời.

Khi thì phấn khích vỗ tay, khi thì lo lắng, khi thì trầm trồ khen ngợi.

“Tiểu Hắc, tiếp tục chú ý tới tiểu sư đệ, có chuyện gì thì báo lại!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Hắc điểu nhanh chóng bay đi.

Ở đằng sau, một người phụ nữ mặc cung trang chau mày nói: “Đứa nhỏ này thật là, chẳng phải bảo quên người kia rồi ư? Thế mà lại đi lừa tôi!”

Một lão già Thiên Hồ Tộc khom người nói: “Chủ nhân, đã điều tra ra tin tức của người nọ rồi!”

“Thực lực của người nọ khoảng tầm cảnh giới Chân Huyền!”

“Người nọ là Diệp...”

Người phụ nữ mặc cung trang kia mất kiên nhẫn cắt lời: “Được rồi, bổn cung không muốn biết tên cậu ta và cũng không có hứng thú gì với cậu ta!”

“Chỉ là một kẻ cảnh giới Chân Huyền mà cũng xứng để Yêu Yêu nhớ thương ư?”

“Ông tự đi một chuyến, giết luôn cũng được!”

“Phải chặt đứt nỗi mong nhớ của Yêu Yêu, sau này Yêu Yêu sẽ gặp được người tốt hơn thôi!”

“Con cháu của mấy Yêu Hoàng kia ai cũng đều có tương lai hơn thằng nhóc cảnh giới Chân Huyền kia!”

Ông lão Thiên Hồ Tộc hơi do dự một lát nhưng rồi cũng đồng ý: “Vâng!”

...

Nhà họ Phương.

Đại điện nghị sự, tin tức từ Diệu Dục Môn truyền tới.

Tất cả chìm trong tĩnh lặng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, một giọng nói già nua đánh vỡ im lặng: “Sao lại không nói chuyện?”

Phương Vô Đạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ kiếp, thằng chó đó mạnh đến vậy rồi!”

“Giờ mới qua vài ngày hả? Cậu ta đã bước vào cảnh giới Chân Huyền rồi đó!”

“Đến cả Diệu Dục Môn cũng đều dám xông vào giết con gái của Vô Thủy Kiếm Hoàng, Vương Tử Yên!”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa cậu ta có thể đạp lên đầu lên cổ nhà họ Phương chúng ta rồi!”

Phương Cửu Lê cười khẩy: “Dựa theo tình hình sắp tới, đừng nói là đạp lên đầu lên cổ nhà họ Phương!”

“Ông có tin cậu dám xông vào nhà họ Phương làm loạn không?”

“Mẹ kiếp, cậu ta dám hả!”

Phương Vô Đạo đập bàn, đôi mắt chợt lóe tia sáng lạnh: “Chỉ là một cư dân bản địa của một thế giới cấp thấp mà cũng có thể uy hiếp chúng ta à?”

“Tôi hối hận con mẹ nó rồi!”

“Sớm biết vậy, lúc trước khi giết đám sư phụ vô dụng của cậu ta...”

Năm ngón tay siết chặt, xương cốt va vào nhau kêu ken két: “Nên tiện tay bóp chết tên súc sinh đó luôn rồi!”

Phương Cửu Lê không nhịn được bèn buông lời chế nhạo: “Ông phải có bản lĩnh bóp chết tên súc sinh kia mới được chứ, lần trước cậu ta phá hỏng lễ kết hôn của Nguyên Nhi ông đã nên bóp chết cậu ta rồi!”

“Tiếc rằng, ông không làm được!”

Ánh mắt Phương Vô Đạo đỏ bừng: “Phương Cửu Lê, ông có ý gì?”

“Sao cứ luôn đề cao tên súc sinh ấy thế?”

“Lẽ nào nhà họ Phương chúng ta lại sợ thằng chó đó hay sao?”

“Chẳng lẽ không sợ chắc?”

Phương Cửu Lê lạnh lùng nhìn Phương Vô Đạo: “Trên tay mỗi một người ở đây đều có một phần tin tức về cậu ta đấy!”

“Cậu ta còn chưa tới ba mươi tuổi mà đã cảnh giới Chân Huyền rồi!”

“Các người biết điều đó có nghĩa gì không? Chuyện này vô cùng hiếm gặp ở thế giới Tam Thiên, thậm chí còn không có!”

“Hơn nữa, thủ đoạn của cậu ta lại vô cùng tàn nhẫn, chiến đấu vượt một lần mấy cảnh giới, thậm chí sức chiến đấu còn mạnh hơn đối thủ gấp mười lần!”

“Lần trước ở buổi lễ kết hôn, cậu ta đã có thể giết cảnh giới Siêu Phàm ngay tức khắc!”

“Khi ấy cậu ta còn đang ở cảnh giới Giới Vương, mà giờ đã tới cảnh giới Chân Huyền rồi!”

“Phương Vô Đạo ông có chắc rằng mình giết cậu ta được không? Hả?”

Đối diện với câu hỏi của Phương Cửu Lê.

Phương Vô Đạo tắt lửa toàn tập.

Ông ta buông lỏng nắm đấm đang siết chặt, bất lực xụi lơ trên ghế: “Vậy ông nói nên làm gì giờ?”

“Lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?”

Nghe vậy, biểu cảm của Phương Cửu Lê dần trở nên dữ tợn: “Chờ chết hả? Dù nhà chúng ta có chết cũng sẽ không chọn cách ngồi chờ chết đâu!”

“Đại ca, ông nói nên làm gì?”

Phương Cửu Lê nhìn sang chỗ khác.

Trên ghế thái sư ở đó là một ông lão đầy uy nghiêm.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Hơn mười cặp mắt còn lại cùng đổ dồn vào người ông lão kia.

Đó là lão tổ nhà họ Phương, Phương Chính Hổ.

Thực lực của ông ta là cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ và cũng là cảnh giới Tạo Hóa duy nhất của nhà họ Phương.

Phương Chính Hổ từ tốn nói một câu: “Không vội!”

Phương Vô Đạo lại vội như kiến bò trên chảo nóng: “Đại ca, đến lúc này rồi mà sao còn không vội chứ?”

“Đúng đấy đại ca!”

Phương Cửu Lê gật đầu: “Lúc này còn chưa tới một tháng mà thằng nhãi kia đã tới cảnh giới Chân Huyền rồi đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK