Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1991: Trận chiến đầu tiên trên đạo đài luân hồi

Đối mặt với đại quân hàng triệu người.

“Đạo đài Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh khẽ gầm lên.

Ầm!

Không gian xung quanh bị bóp méo, không gian có bán kính 100 mét lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm biến thành một mảnh hư vô, ở giữa xuất hiện một cái bệ hình tròn có hoa văn thái cực song ngư!

“Lĩnh vực phép tắc?”

Đám người kinh hãi.

Long Chiến Vũ lắc đầu: “Cho dù có ngưng tụ được lĩnh vực phép tắc, cũng sẽ có lúc thể lực tiêu hao hết, không thể ngăn lại đại quân triệu người này!”

“Cho dù là mình đối phó với đại quân của gia tộc Tử Kim Hoa thì cũng phải nhượng bộ lui binh!”

Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi!

Một thân ngông nghênh.

Nhìn xuống thiên hạ.

“Trăm triệu đại quân? Lên chịu chết đi!”

“Muốn chết! Người đâu, tấn công!”

Tiếng kêu chém giết vang vọng trời xanh, đại quân xông vào lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh, hướng về phía đạo đài Luân Hồi!

Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, hàng trăm người lập tức nổ tung, máu nhuộm đỏ đạo đài Luân Hồi!

Những người phía sau căn bản không sợ chết, tiếp túc xông lên.

“Giết! Giết! Giết!”

Bên cạnh đạo đài Luân Hồi, sương máu tràn ngập trong không khí.

Một lát sau, lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh đã bị máu thịt lấp đầy, chỉ có tiếng gầm chiến đấu vang lên.

Giống như cánh cửa địa ngục đang mở rộng.

“Không ổn lắm! Đại quân của gia tộc Tử Kim Hoa tại sao càng ngày càng ít đi thế?”, Thần Hi cau mày.

Long Chiến Vũ cũng mới phát hiện, đại quân triệu người dường như đã ít đi hơn nửa.

Những người còn lại vẫn đang lao về phía đạo đài Luân Hồi!

Chỉ là.

Bầu trời xung quanh đạo đài Luân Hồi mù mịt sương máu.

Căn bản không thể nhìn rõ những gì đang xảy ra!

“Anh, số người vẫn đang ít đi.... sao có thể chứ... hắn ta... hắn ta vẫn đang kiên trì sao?”

Thân thể mảnh khảnh của Tiểu Long Nữ khẽ run lên.

“Hàng trăm triệu người xông lên, vậy mà vẫn không thể bắt được Diệp Bắc Minh?”

“Vả lại, những người đó đang ở đâu?”

Phép tắc lĩnh vực của Diệp Bắc Minh chỉ có bán kính khoảng 100 mét, tuyệt đối không thể nào chứa nổi mấy trăm nghìn người.

Thần Hi thốt ra một câu: “Không lẽ đều biến thành sương máu hết rồi?”

Long Chiến Vũ quả quyết lắc đầu: “Không thể nào!”

Đại quân càng ngày càng ít đi.

Khi người cuối cùng hét lên và xông vào.

Đạo đài Luân Hồi vẫn như cũ, ngập tràn máu thịt.

Mười năm phút trôi qua, sương máu mới rơi xuống đất.

Đạo đài Luân Hồi đã hoàn toàn biến thành màu máu tươi.

Đại quân triệu người đã biến mất không dấu vết, trên đạo đài Luân Hồi chỉ còn lại một thanh niên quần áo không dính máu đứng đó.

Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.

Đại quân hàng triệu người.

Đó thế nhưng là cả một đại quân ấy.

Hòa thượng Đạo Không cảnh giới Đạo Tôn trung kì đều bị tiêu hao hết sức mà chết, bây giờ lại giết chết toàn bộ?

Lúc này.

Máu nóng sôi trào, Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi, giống như tử thần bò ra từ địa ngục vậy.

Khủng bố như vậy!

“A...?”

Tiểu Long Nữ há miệng, đôi mắt đẹp là vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi: “Anh, vậy mà có người có thể giết chết đại quân trăm triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa?”

Một lúc lâu sau, Long Chiến Vũ mới phản ứng lại: “Hình như là vậy...”

“Đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”

Thần Hi cũng chết lặng, không thể bình tĩnh được nữa.

“Lục gia gia...”

Uông Hoàn Vũ nhìn Diệp Bắc Minh ở trên đạo đài Luân Hồi, thân thể run rẩy.

Thần sắc ông lão xương khô kia cực kỳ nghiêm túc: “Chính là thanh kiếm đó, thanh kiếm đó nhất định có vấn đề! Đây là một thanh kiếm khát máu, chỉ cần dính máu thì chiến lực của nó sẽ ngày càng mạnh!”

“Vậy lên đại quân của chúng ta xông vào lĩnh vực phép tắc của hắn mới đều bị tiêu diệt!”

Trong mắt ông lão xương khô.

Không có bất kỳ sự thương xót nào.

Dường như người chết không phải trăm triệu đại quân, mà là trăm triệu cocn kiến.

“Thanh kiếm đó?”

Mọi người nheo mắt lại, ánh mắt rơi trên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Quả nhiên.

Thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục toàn thân nhuốm máu đỏ tươi, nhìn có vẻ như đã uống no máu.

Nó mang lại cho người ta cảm giác chết chóc.

“Có điều, trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ vũ khí nào cũng vô dụng”, ông lão xương khô lắc đầu.

Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi nói: “Nếu đã như vậy, ông có dám lên đánh một trận không?”

“Lão phu có gì mà không dám chứ?”

Ông lão xương khô cười lạnh.

Ông ta bay lên phía trước, khi sắp bước vào lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh thì đột nhiên dừng lại: “Cậu cho rằng lão phu sẽ bị lừa sao? Thần lực của cậu sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, lão phu đợi ở bên ngoài!”

“Lĩnh vực phép tắc của cậu không thể kiên trì quá lâu, đợi thần lực của cậu cạn kiệt, lão phu một ngón tay giết chết cậu!”

Diệp Bắc Minh thở phào một hơi.

Lập tức ngồi khoanh chân, lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.

“Ha ha ha, nhóc con, lão phu chỉ thăm dò cậu chút thôi, vậy mà đã lộ ra khuyết điểm rồi à?”, ông lão xương khô cười lớn, bước vào lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười đểu: “Tiểu tháp, đóng cửa, đánh chó!”

Ầm!

Một cỗ sức mạnh phong ấn ập tới.

ông lão xương khô thầm kêu một tiếng, muốn rút lui khỏi lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh.

Nhưng phát hiện toàn bộ không gian đều đã bị phong ấn, không cách nào rời đi.

Grào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, sương máu trên bầu trời ngưng tụ lại thành một con huyết long và lao tới.

“Cút!”

Ông lão xương khô hét lớn một tiếng, Thiên Lãng Chỉ trong tay đập về phía trước.

Với một đòn của cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ, huyết long bị đập cho vỡ nát, hóa thành sương máu rồi tan biến.

“Ha ha ha, tiểu súc sinh, khoảng cách về cảnh giới là lạch trời không thể vượt qua, công kích của cậu vô dụng với lão phu thôi!”

Một bước bước lên đạo đài Luân Hồi!

“Cho dù có ở trong lĩnh vực phép tắc của cậu, trong mắt ta cậu vẫn là một con kiến mà thôi!”

“Chết!!!”

Thiên Lãng Chỉ đè ép về phía trước, một cỗ sức mạnh hủy diệt ập tới.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chặn trước ngực, phát ra âm thanh ‘keng’, mặc dù đã chặn được phần lớn sức mạnh, nhưng cỗ lực còn sót lại vẫn hung hãn đập lên ngực Diệp Bắc Minh.

“Phụt...”

Phun ra một ngụm máu tươi.

Bảy tám cái xương sườn đã bị gãy.

Cơn đau rát bùng phát.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, quỳ một chân xuống đất: “Tiểu tháp, đây là cảnh gưới Đạo Tôn hậu kỳ sao? Thật con mẹ nó khủng bố quá”.

“Cần tôi giúp không?”

“Uhm, không cần...”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên, lau máu nơi khóe miệng: “Ông quên rồi sao? đạo đài Luân Hồi là nơi bất bại của tôi, để tôi từ từ chơi đùa!”

Chầm chậm đứng dậy.

Rắc rắc! Âm thanh giòn giã vang lên.

Xương vốn đã bị gãy ngay lập tức lành lại.

“Hửm?”

Ông lão xương khô cảm thấy có gì đó không ổn: “Đang xảy ra chuyện gì? Tiểu súc sinh này chịu một đòn của lão phu, vậy mà lại giống như người bình thường?”

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, chủ động xuất kích.

“Muốn chết!”

Ông lão xương khô gầm lên giận dữ, dùng Thiên Lãng Chỉ quét một đường.

Bịch!

Diệp Bắc Minh bị đánh bay, máu thịt nổ tung, phun ra mấy ngụm máu tươi.

Một giây sau.

Thương thế lập tức bình phục, một lần nữa lao về phía trước.

“Sao có thể chứ?”

Ông lão xương khô thật sự kinh ngạc, có cảm giác muốn chửi thề.

Đây con bà nó là sức mạnh ma thuật quỷ quái gì vậy? Hồi phục trong nháy mắt, thật đáng sợ.

“Lão phu không tin, cậu có thể hồi phục được mãi!”

Ông lão xương khô gầm lên, đòn tấn công ập đến như vũ bão.

Diệp Bắc Minh không ngừng bị thương, không ngừng hồi phục.

Đối với anh mà nói, không ngừng chiến đấu với Đạo Hôn hậu kỳ này, có lợi ích cực lớn.

Tiểu Long Nữ hoàn toàn bị sốc: “Anh ơi, đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”

“Chưa nói đến việc thằng nhóc này có thể hồi phục thương thế trong nháy mắt, dựa vào cảnh giới của hắn có thể đỡ được một đòn toàn lực của cảnh giới Đạo Tôn hậu kì mà không chết, nó đã nói lên rất nhiều điều rồi!”

Long Chiến Vũ nhìn chằm chằm vào đạo đài Luân Hồi.

Sau hơn một trăm lượt.

Diệp Bắc Minh cũng bị thương nặng hơn một trăm lần và hồi phục ngay lập tức.

Bịch!

Thiên Lãng Chỉ ập tới, lần này Diệp Bắc Minh chỉ bị chấn động bay ra ngoài mà không bị thương.

“Lão già, không phải muốn làm tôi mệt chết sao?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Vẫn chưa làm tôi mệt chết, bản thân ông cũng sắp ngỏm rồi à?”

“Cậu!”

Sắc mặt ông lão xương khô đen kịt, lấy ra một nắm đan dược đang định nuốt xuống.

Diệp Bắc Minh đã lao tới trước mặt ông ta như tia chớp, hung hãn chém xuống.

Bịch!

“A...”

Ông lão xương khô kêu lên thảm thiết, cánh tay đang cầm đan dược trực tiếp bị chặt đứt, ông ta điên cuồng gầm lên: “Súc sinh, mày đáng chết!”

Thần lực tiêu hao quá độ, phòng ngự của cơ thể cũng giảm xuống đáng kể.

Một tay khác hướng về phía cổ họng Diệp Bắc Minh.

“Chơi với ông lâu vậy là đủ rồi!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hung hãn chém xuống.

Rắc rắc!

Tay còn lại của ông ta nổ tung thành từng mảnh.

Diệp Bắc Minh lao tới, đá một cước vào ngực ông ta.

“Phụt...”

Một ngụm máu tươi phun ra, ông lão xương khô lăn lộn trên đạo đài Luân Hồi.

Giày hồi lực lại giẫm mạnh xuống đầu ông già xương khô.

Một âm thanh giòn giã vang lên.

“Lục gia gia...”

Hai mắt Uông Hoàn Vũ như nổ tung, sợ hãi nhìn đầu lâu của ông lão xương khô đã nổ tung.
Chương 1992: Phép tắc thời gian!

Diệp Bắc Minh hét lên: "Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cắn xé đi!”

Một luồng lực lượng chiếm đoạt lập tức ập tới!

Hộ thể của ông lão xương khô biến mất, mà quầng sáng bao bọc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại đỏ tươi thêm ba phần!

Sắc mặt Uông Hoàn Vũ co rúm lại.

Hắn không chút do dự lấy ra một tấm la bàn khắc đầy phù văn!

Dứt khoát phun một ngụm máu lên trên đó!

“Tổ tiên Uông gia ban phúc, dùng máu của ta, xé nát không gian!"

Uông Hoàn Vũ gần như hét lên khi thốt ra câu này.

Hư không chấn động, mở ra một cái lỗ!

Uông Hoàn Vũ kéo lê cơ thể tàn tạ, nhếch nhác lao vào bên trong, biến mất.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chạy nhanh như vậy làm gì?”

Hỗn Độn Long Tộc cùng Đế Nữ Các đều giật giật khóe miệng!

Không chạy thì chờ chết à? Cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ vậy mà cũng bị Diệp Bắc Minh chém chết trong phép tắc lĩnh vực, thực sự quá khủng bố!

“Các người cũng muốn dị hỏa của tôi sao?”

Diệp Bắc Minh ngoảnh đầu lại hỏi.

Ánh mắt anh khóa chặt mấy người Long Chiến Vũ, Tiểu Long Nữ cùng thần nữ Thần Hi.

Hàng chục ông già đầu rồng mình người lập tức bước ra đứng chắn trước mặt Long Chiến Vũ cùng Tiểu Long Nữ, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh hoàng!

Long Chiến Vũ vô cùng bình tĩnh đáp: “Nếu tôi nói là mình tới chỉ để góp vui anh có tin không?”

“Anh…”

Tiểu Long Nữ che miệng thốt lên.

Anh trai của cô ta trước nay chưa từng cúi đầu với bất kỳ người nào, không ngờ giờ lại khuất phục trước mặt Diệp Bắc Minh.

“Còn cô thì sao?”

Diệp Bắc Minh quét mắt liếc đám người Đế Nữ Các một lượt.

Thần Hi cười khúc khích: “Ha ha ha, chúng tôi tới là để mời anh Diệp tới Đế Nữ Các làm khách thôi”.

"Không có hứng thú!"

Diệp Bắc Minh không quan tâm tới họ nữa mà sải chân đi thẳng ra ngoài phủ đệ của người bảo vệ.

“Anh Diệp, anh vẫn ổn chứ?”

Mấy người Thiên Cơ lão nhân nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện thì vội vàng chạy tới.

Vừa rồi khi đội quân hùng hậu của gia tộc Tử Kim Hoa bủa vây, họ căn bản không có tư cách ở lại khu vực lân cận.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư phụ, con không sao”.

Hướng Ly Ly nói: “Anh Diệp, vừa rồi tôi nghe họ nói thế lực của gia tộc Tử Kim Hoa gì đó tại Bắc Hải vô cùng đáng sợ, có thể xếp ở mười vị trí đầu ở toàn bộ biển Hỗn Độn đó!”

“Anh không sao thì tốt quá rồi”.

Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thiên Cơ lão nhân tiến lên trước vỗ vỗ bờ vai Diệp Bắc Minh tỏ vẻ an ủi: “Đồ nhi, con làm đúng lắm!”

“Giao ra dị hỏa cùng công thức Quy Linh đan cũng không có gì to tát cả, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư phụ, người đang nói gì vậy?”

Thiên Cơ lão nhân cau mày: “Con không giao ra hai thứ đó mà đám người kia cũng thả con ra à?”

“Giết hết bọn họ không phải là có thể rời đi rồi hay sao?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Thiên Cơ lão nhân xém chút nhảy dựng lên!

Hướng Ly Ly trợn to mắt đẹp!

Lục Linh Nhi thì kinh ngạc che chặt miệng nhỏ!

Nghê Hoàng thì ngẩn người tại chỗ!

“Con giết sạch bọn họ rồi…?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có, nhưng hòa thượng của Đại Lâm Tự đều chết cả rồi”.

“Đội quân của gia tộc Tử Kim Hoa toàn quân bị diệt, giữa đường còn nhảy ra một lão già cảnh giới Đạo Tôn cũng bị con thuận tay hạ gục”.

“Nhưng đáng tiếc cậu chủ cả của gia tộc Tử Kim Hoa đó đã chạy thoát!”

Mấy người Thiên Cơ lão nhân nghe vậy đều líu lưỡi không nói lên lời!

Da đầu tê dại!

Kinh hãi nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Tiêu diệt cả một đội quân hàng triệu người?

Ngay cả cảnh giới Đạo Tôn cũng bị tiện tay giết chết?

Gương mặt già nua của Thiên Cơ lão nhân tràn đầy khiếp sợ: "Đồ nhi à, con đây là muốn nghịch thiên sao!”

Diệp Bắc Minh đáp: “Sư phụ, nếu như đồ nhi muốn nghịch thiên thì không cần thiết phải chạy trốn!"

“Ý con là gì?”

Thiên Cơ lão nhân không hiểu hỏi ngược lại một câu.

Diệp Bắc Minh xòe tay: “Sư phụ, con nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chúng ta phải chạy trốn thôi”.

“Người của Đại Lâm Tự và gia tộc Tử Kim Hoa rất nhanh sẽ đuổi tới, đến lúc đó sẽ xuất hiện những sự tồn tại còn đáng sợ hơn nhiều, người đợi lát nữa hãy kinh ngạc tiếp, trước tiên hãy rời khỏi đảo Rùa đã”.

Lục Linh Nhi phì cười: “Anh Diệp, anh thật là hài hước mà!”

"Đây không phải là chuyện đùa!"

Con ngươi Thiên Cơ lão nhân trở nên ngưng trọng: “Đám hòa thượng đó của Đại Lâm Tự luôn có thù tất báo, gia tộc Tử Kim Hoa tổn thất cả một đội quân nhất định cũng sẽ không buông tha cho con!”

“Đi, sư phụ dẫn con tới một nơi, có lẽ nơi đó sẽ có một cuộc phiêu lưu kỳ thú khác!"

……

Sau khi Diệp Bắc Minh rời đi.

Ánh mắt Long Chiến Vũ tối sầm lại, cảnh tượng anh oanh tạc vừa rồi liên tục hiện hữu trong đầu hắn: “Diệp Bắc Minh này có gì đó không ổn, cho dù ở trong phép tắc lĩnh vực vô địch cũng không thể là đối thủ của cả một đội quân, càng không thể tùy ý giết chết một Đạo Tôn hậu kỳ!”

Thần nữ Thần Hi nhìn hắn hỏi: “Ý của anh Long là?“”

Long Chiến Vũ lắc đầu: “Cho dù là chúng ta thì trong phép tắc lĩnh vực của chính mình cũng không thể giết chết một Đạo Tôn hậu kỳ!”

“Tên nhãi này dựa vào đâu? Thứ hắn dựa vào không phải là sức mạnh của chính mình mà là tại phạm vi của phép tắc lĩnh vực, hắn có thể chữa lành vết thương một cách vô hạn, quay ngược thời gian..."

Cơ thể mềm mại của Thần Hi thoáng run lên, ngỡ ngàng nói: “Không lẽ là…. phép tắc thời gian của Luân Hồi tông?”

“Đúng vậy!”

Long Chiến Vũ gật đầu.

Thần Hi không dám tin: “Trời ạ, trên thế gian này vậy mà còn có người hiểu được phép tắc thời gian?”

“Loại phép tắc này đã bị thất truyền trong Luân Hồi tông rồi, sao anh ta lại biết được?”

Đôi mày kiếm của Long Chiến Vũ nhíu chặt không buông!

Hắn ta trầm mặc vài giây rồi lắc đầu: “Chỉ có thể hỏi hắn ta thôi…”

Nhưng nữ thần Thần Hi không có cách nào lấy nào bình tĩnh: “Phép tắc thời gian tái xuất còn quan trọng hơn cả dị hỏa!”

“Không được, tôi phải trở lại Đế Nữ Các một chuyến, chúng ta đi!”

Cùng lúc đó chuyện xảy ra tại đảo Rùa giống như mọc cánh lan truyền tới mọi ngóc ngách.

Luân Hồi tông.

Bảo Kiếm Phong giật thót suýt chút nhảy dựng lên: “Ngươi…. ngươi nói cái gì?”

”Thằng nhóc đó lợi dụng đội quân của gia tộc Tử Kim Hoa, giết chết hơn ngàn vị cao tăng của Đại Lâm Tự rồi!”

“Còn lĩnh ngộ được phép tắc lĩnh vực, quét sạch cả một đội quân?”

“Ngay cả lão tổ xương khô của gia tộc Tử Kim Hoa, một vị tiền bối cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ cũng bỏ mạng dưới tay hắn?”

“Đúng vậy, Bảo lão!”

Một người đàn ông trung niên quỳ dưới đất, mồ hôi đầm đìa.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"

Bảo Kiếm Phong sợ tới mức tim gan như muốn vỡ lìa.

Đột nhiên ngoài đại sảnh vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm: "Bảo Kiếm Phong!”

Giây tiếp theo.

Mười bóng dáng già nua chậm rãi đi đến.

Khoảnh khắc nhìn thấy mười người này, Bảo Kiếm Phong gần như chết đứng, trực tiếp quỳ xuống: “Mười vị lão tổ…. sao mọi người lại tới đây….”

“Xin lỗi lão tổ, là lỗi sai của một mình Bảo Kiếm Phong tôi!”

“Tôi không nên tự ý lấy danh nghĩa của Luân Hồi tông để đánh cược mười tỷ viên đá tinh thần với Diệp Bắc Minh, xin mười vị lão tổ nể phần công lao tôi mang thể chất hỗn độn là Sở Y Thủy trở về tông môn!”

“Xin lão tổ…. hãy giết một mình tôi, tha mạng cho những người khác của nhà họ Bảo….”

Bùm bùm bùm!

Vừa nói ông ta vừa điên cuồng dập đầu!

Bảo Kiếm Phong hối hận xanh ruột!

Cho dù thế nào ông ta cũng không ngờ tới vụ cá cược này lại khiến mười vị lão tổ tối cao của Luân Hồi tông chú ý tới!!!

“Hừ! Mười tỳ viên đá tinh thần cỏn con cũng đáng để ta xuất quan?”

“Hả?”

Bảo Kiếm Phong ngẩn người, run rẩy ngẩng đầu lên, rón rén hỏi: “Lão tổ, ý của người là gì?”

“Ta hỏi người, lần đầu tiên ngươi gặp tên nhóc đó là ở đâu, làm sao quen biết cậu ta?”

Bảo Kiếm Phong không dám sơ suất.

Đem tất cả mọi chuyện một năm một mười nói ra!

Một ông lão có chòm râu dê trầm giọng nói: "Chẳng lẽ thằng nhóc đó thực sự lĩnh ngộ được phép tắc thời gian giống như tin tức truyền tới từ đảo Rùa?”.

“Đài cao mà thằng nhóc này triệu hồi tới trong phép tắc lĩnh vực rất giống đạo đài Luân Hồi trong truyền thuyết!"

Một lão già chột mắt khác trầm ngâm: "Có lẽ chỉ là giống thôi, chưa chắc đã phải”.

"Dù sao thì phép tắc thời gian cũng đã biến mất tới đời Luân Hồi tông chúng ta”.

“Cho dù là vị đó…. cũng không có cách nào triệu hồi ra đạo đài Luân Hồi! Tên nhóc tên Diệp Bắc Minh kia lại dựa vào đâu mà làm được?”

Một ông lão với khuôn mặt nhăn nheo nhuốm màu phong trần khịt mũi: “Hừ! Có phải là đạo đài Luân Hồi hay không thì phép tắc thời gian này cũng là thứ thuộc về Luân Hồi tông chúng ta!”

“Theo tin tức thì phép tắc lĩnh vực của tên nhóc đó chỉ ở trong phạm vi khoảng một trăm mét, e rằng chỉ mới lĩnh ngộ ra mà thôi!”

“Đem hắn về đây mọi chuyện liền sáng tỏ!”

Nói đoạn họ liền quay người, sải bước rời đi.

Hư không bị bóp méo tới vặn vẹo một trận, biến mất.

Chỉ còn lại Bảo Kiếm Phong ngây ngốc quỳ trên mặt đất, há hốc mồm kinh ngạc!

Phép tắc thời gian? Đạo đài Luân Hồi? Lão tổ đang nói gì vậy?
Chương 1993: Dưới bia mộ này, Vua thời gian

Hỗn Độn Bắc Hải, sâu trong gia tộc Tử Kim Hoa.

Uông Hoàn Vũ thảm hại nằm trên đất, trong mắt vằn lên tơ máu đỏ ngầu, căm hận gào lên: “Ông nội, Lục gia gia chết oan uổng quá!”

“Thằng súc sinh đó rõ ràng không phải là đối thủ của Lục gia gia, chỉ một chiêu Lục gia gia đã khiến hắn ta bị trong thương, nhưng tiểu súc sinh này lại lĩnh ngộ được một loại lĩnh vực phép tắc!”

“Trong lĩnh vực phép tắc của hắn ta, dù có bị thương thế nào, cũng có thể lập tức hồi phục!”

“Lục gia gia chính là bị nó giết chết!”

Uông Hoàn Vũ càng nói càng giận dữ: “Còn đó đại quân triệu người nữa, đều là hạt giống tốt của gia tộc Tử Kim Hoa chúng ta!”

“Bọn họ chết oan uổng quá! Các ông nội, nhất định phải làm chủ cho cháu, báo thù cho Lục gia gia!”

Đại điện một mảnh yên tĩnh.

Vài đạo thân ảnh đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương: “Thương thế hồi phục vô hạn?”

“Đại quân hàng triệu người cũng không giết được tên này? Đến lão Lục cũng bị chết trong tay hắn ta?”

“Hồi phục vô hạn... thời gian quay lại... đợi đã, trừ phi là phép tắc thời gian, lĩnh vực luân hồi?”

Lời này vừa nói ra.

Những người khác sững sờ tại chỗ.

“Mẹ kiếp! Phép tắc thời gian. Nhất định là phép tắc thời gian!”

“Ngoại trừ phép tắc thời gian, quay ngược thời gian vô hạn, thằng nhóc này sao có thể làm được tất cả chứ?”

Đám người thở dốc, ánh mắt già nua bỗng chốc sáng lên đầy hưng phấn.

“Cơ hội của gia tộc Tử Kim Hoa đến rồi! Dùng toàn lực đưa Diệp Bắc Minh về gia tộc Tử Kim Hoa!”

“Nếu thật sự không làm được, vậy liền khiến hắn chết hẳn!”

“Người này, nhất định không thể rơi vào tay Luân Hồi Tông!”

...

Diệp Bắc Minh đương nhiên không biết chuyện đạo đài Luân Hồi của mình đã bại lộ.

Lúc này.

Thiên Cơ lão nhân đã đưa anh đến trước một sơn môn nổ nát.

Sơn môn cao vạn trượng chỉ còn lại nền đất, quảng trường tông môn dài vô tận cỏ dại mọc um tùm.

Trong cung điện sụp đổ ở phía xa, chỉ sót lại những bậc thang bằng ngọc bị phong hóa.

Nhìn qua đám tàn tích này, có thể tưởng tượng được nơi này trước đây thịnh vượng thế nào, đáng tiếc là mọi thứ đã bị phá hủy.

“Sư phụ, đây là đâu?”

Diệp Bắc Minh nhìn quanh.

Trong mắt Thiên Cơ lão nhân long lanh nước mắt, khóe mắt có chút ươn ướt: “Đồ nhi, đây là Thiên Cơ Môn trước đây!”

“Cái gì? Nơi đây chính là Thiên Cơ Môn?”

Không chỉ Diệp Bắc Minh.

Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng cũng bị sốc.

Hai người bọn họ đều là đệ tử của Thiên Cơ lão nhân, đương nhiên cũng là đệ tử của Thiên Cơ Môn.

Nhìn thấy Thiên Cơ Môn chỉ còn lại đống đổ nát hoang tàn, trong lòng ai nấy đều có chút lạc lõng.

Diệp Bắc Minh hỏi: “ Sư phụ, người đưa con đến Thiên Cơ Môn làm gì?”

“Lẽ nào người định hồi sinh Thiên Cơ Môn? Khôi phục lại vinh quang trước đây của Thiên Cơ Môn ư?”

Thiên Cơ lão nhân thở dài lắc đầu: “Thiên Cơ Môn tàn lụi, điều này đã được các đời tổ tiên trước đây đoán được!”

“Mười vạn năm trước, sau khi ta bị sư phụ của mình đuổi khỏi Thiên Cơ Môn, bảo ta không bao giờ được quay lại nữa, nói Thiên Cơ Môn diệt vong là điều tất yếu của lịch sử!”

“Vi sư đưa con đến đây, cũng không phải là để hồi sinh Thiên Cơ Môn!”

Diệp Bắc Minh càng nghi hoặc hơn: “Vậy ý của sư phụ là?”

Thiên Cơ lão nhân nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi, Thiên Cơ Môn am hiểu bói toán, có thể dự đoán trước tương lai!”

“Ta nghe cô Hướng nói, con vẫn luôn tìm cha mẹ và mấy vị hồng nhan tri kỷ của mình đúng không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh đến biển Hỗn Độn, chính là để tìm cha mẹ và các sư tỷ.

“Biển Hỗn Độn có mấy vạn mặt cắt, mỗi mặt cắt lại có vô số lục địa!”

Thiên Cơ lão nhân nhìn Diệp Bắc Minh: “Nếu như con cứ đi tìm như vậy, e rằng đời này cũng không thể gặp lại bọn họ!”

“Nếu con có thể học được thuật Thôi Diễn của Thiên Cơ Môn, nói không chừng có thể tìm thấy tung tích của bọn họ!”

Nghe xong lời nói của Thiên Cơ lão nhân.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Lập tức truyền âm cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, đến ông cũng không tìm được tin tức cuả cha mẹ tôi, thuật Thôi Diễn thật sự có thể sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Càn khôn vô cực của bổn tháp, nguyên lý theo dõi vạn dặm là phép tắc thông suốt với vạn giới!”

“Nói đơn giản hơn chính là, quét qua tất cả các mặt cắt vũ trụ một lần!”

“Nếu như có tin tức về cha mẹ cậu, có thể lập tức cảm nhận được!”

“Đồng thời, nếu hơi thở của bọn họ bị chặn bởi pháp trận hoặc bí cảnh, di tích và những thứ tương tự, bổn tháp đương nhiên sẽ không thể tìm thấy!”

“Thuật Thôi Diễn thì lại khác...”

“Khác thế nào?”, Diệp Bắc Minh có chút ngạc nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thuật Thiên Cơ, thực chất là một loại dự đoán!”

“Không có bất kỳ cứ chứng cứ gì, nhưng lại có một cỗ năng lực thần bí có thể đoán trước được một vài chuyện!”

“Cho dù là bổn Tháp, cũng không thể giải thích được đạo lý trong đó!”

Diệp Bắc Minh thật sự kinh hãi.

Đây là lần đầu tiên tháp Càn Khôn Trấn Ngục không hiểu một chuyện gì đó.

“Đồ nhi, đừng ngây ra nữa, đi theo ta!”

Giọng nói của Thiên Cơ lão nhân vang lên.

Dẫn theo ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng leo lên bậc thang ngọc của đại điện đổ nát.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi theo.

Thiên Cơ lão nhân có chút cảm khái mà thở dài: “Vi sư đã rời khỏi tông môn 10 vạn năm, không ngờ khi quay lại, nơi đây chỉ còn một mảnh hoang tàn!”

“Sư phụ, người bao nhiêu tuổi ạ?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Thiên Cơ lão nhân lộ ra nụ cười nhân từ: “Vi sư năm nay 13 vạn 9 nghìn 771 tuổi!”

“Vãi...”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Thiên Cơ lão nhân liếc nhìn tàn tích của Thiên Cơ Môn: “Được rồi đồ nhi, con thử cảm giác sự tồn tại của toàn bộ Thiên Cơ Môn, xem có lĩnh ngộ gì không!”

Vừa nói.

Ánh mắt rơi trên ba người Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng và Hướng Ly Ly.

“Mọi người cũng thử xem, nếu có lĩnh ngộ, thì đó là tạo hóa của các người!”

Nói xong, bèn tìm một hòn đá khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm mắt lại, dường như tất cả không liên quan đến mình vậy.

Diệp Bắc Minh có chút buồn bực: “Sư phụ, người đây là không quản nữa à?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ!”

Thiên Cơ lão nhân phun ra một câu, thật sự không để ý đến Diệp Bắc Minh nữa.

Mấy người đã đi vòng quanh Thiên Cơ Môn mấy vòng rồi.

Sơn môn.

Quảng trường tông môn.

Đại điện tông môn.

Cấm địa tông môn.

Không có ngoại lệ, tất cả đều hóa thành hư vô, không còn thứ gì tồn tại.

“Anh Diệp, anh có cảm ngộ gì không?”, Nghê Hoàng hỏi.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có thu hoạch gì!”

Lục Linh Nhi nói: “Sư phụ rốt cuộc có ý gì? Cũng không tiết lộ chút gì hết!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, trong lòng không khỏi sầu não.

“Ha ha ha, nhóc con, thiên phú của cậu không mạnh như tôi tưởng nhỉ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thành tiếng: “Xem ra thiên phú yêu nghiệt mà cậu vẫn luôn kiêu ngạo, phải thất bại ở Thiên Cơ Môn này rồi!”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Có gì mà phải cười trên nỗi đau của người khác chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “He he! Nhìn thấy cậu chịu thiệt, bổn tháp vui không tả được!”

Diệp Bắc Minh trừng mắt.

Học theo bộ dạng của Thiên Cơ lão nhân, Diệp Bắc Minh cũng tìm một hòn đá, ngồi xuống và nhắm mắt lại.

“Nhóc con, có chuyện gì à!”

Đột nhiên.

Một giọng nói khác vang lên trong tâm trí Diệp Bắc Minh.

Đến từ nghĩa địa Hỗn Độn.

“Hoàng Đế tiền bối!”

Bằng một ý nghĩ, thần hồn Diệp Bắc Minh đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn.

Trong cả một mảnh bia mộ u tối, có một ngôi mộ tỏa sáng lấp lánh, một linh hồn xuất hiện từ trong bia mộ.

Chính là Hiên Viên Hoàng Đế!

“Tiền bối, đã lâu không gặp! Tôi còn tưởng ông thật sự đã ngủ say rồi chứ!”

“Ha ha ha ha!”

Thần hồn của Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: “Năng lượng trong nghĩa địa Hỗn Độn này của cậu càng ngày càng thuần khiết, sau khi ngủ say trăm năm, ta cảm thấy thần hồn ổn định hơn rất nhiều!”

Diệp Bắc Minh cũng phát hiện ra.

Thần hồn của Hiên Viên Hoàng Đế, quả thực đã vững chắc hơn không ít.

Trước đây nhìn vẫn trong suốt, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.

Diệp Bắc Minh chúc mừng vài câu: “Chúc mừng tiền bối, có điều ông ngủ một giấc này, cũng quá lâu rồi!”

“Nhìn cậu có vẻ buồn bực, hay là gặp phải chuyện gì khó khăn rồi?”

Diệp Bắc Minh không giấu giếm, đem chuyện của Thiên Cơ Môn giải thích một lượt.

Hiên Viên Hoàng Đế cười nói: “Thuật Thiên Cơ? Đây không phải là một loại của phép tắc thời gian à?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Thuật Thiên Cơ chính là một loại của phép tắc thời gian ư?”

Hiên Viên Hoàng Đế gật đầu: “Đương nhiên rồi, phép tắc thời gian chia làm hai loại!”

“Thứ nhất là Luân Hồi, thứ hai là Thiên Cơ!”

“Luân Hồi đại diện cho quá khứ, Thiên Cơ đại diện cho tương lai!”

“Hai cái hợp làm một, hiểu được quá khứ tương lai, chính là phép tắc thời gian!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên, kinh ngạc nói: “Hoàng Đế tiền bối, xin hãy cho tôi một chút lời khuyên!”

“Ta không hiểu những điều này, có điều có người hiểu, cậu có thể đi hỏi ông ta”, Hiên Viên Hoàng Đế nói.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Được! Tiền bối, không biết người này đang ở đâu?”

“Đây!”

Hiên Viên Hoàng Đế chỉ về một hướng nào đó.

Nhìn về hướng đó, Diệp Bắc Minh cau mày, sững sờ tại chỗ, vậy mà lại là một bia mộ u tối.

Cũng là trong khu vực nghĩa địa Hỗn Độn, nơi duy nhất mà anh không thể nào đến gần.

Nơi đó có chín tấm bia mộ, một trong số đó chính là Hiên Viên Hoàng Đế.

Tám ngôi mộ khác, Diệp Bắc Minh chưa hề nhìn kĩ, lẽ nào còn có thần hồn đang ngủ say trong đó: “Tiền bối, chẳng lẽ...”

“Đúng vậy!”

Hiên Viên Hoàng Đế dường như biết được suy nghĩ của Diệp Bắc Minh: “Ở dưới tấm bia mộ này, chính là Vua thời gian!”
Chương 1994: Đồ nhi, con lĩnh ngộ rồi!

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Xin tiền bối hãy giúp tôi đánh thức chủ nhân của thời gian!”

“Được! Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, tên này tính tình nóng nảy, không phải là một người dễ chung đụng đâu”, Hiên Viên Hoàng Đế cười xòa, bấm tay niệm thần chú.

Sau đó.

Một dòng phù văn phức tạp trôi lơ lửng xung quanh bia mộ.

Bùm! Ấm! Toàn bộ nghĩa địa Hỗn Độn bắt đầu rung chuyển dữ dội, trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.

Năng lượng vô tận ngưng tụ lại rồi bắn thẳng về phía bia mộ thứ tám!

Tấm bia mộ thứ tám khẽ rung lên, một giọng nói hằn học truyền tới: “Bổn tọa muốn yên ổn ngủ một giấc cũng không được sao? Là kẻ nào dám đánh thức bổn tọa?”

Trên bia mộ thứ tám bay ra một hư ảnh.

Lười biếng duỗi người, quắc mắt nhìn quanh.

Diệp Bắc Minh tiến lên chào hỏi: “Tiền bối, là tôi!”

Ánh mắt Vua thời gian lóe lên, có chút kinh ngạc: "Là tên nhóc cậu? Chủ nhân kiếp này của nghĩa địa Hỗn Độn?”

“Nhóc con, bổn tọa đang say giấc nồng, cậu gọi bổn tọa dậy làm gì?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tiền bối, tôi muốn lĩnh ngộ phép tắc thời gian, nhưng lại không có cách nào nắm bắt được điểm mấu chốt, vẫn mong được tiền bối cho vài lời khuyên!”

Vua thời gian hiển nhiên là vô cùng ngạc nhiên: “Cậu đường đường là chuyển thế của võ tổ còn muốn tôi chỉ bảo?”

Diệp Bắc Minh cau mày: ”Tiền bối có phải nhận nhầm người rồi hay không?”

Anh đương nhiên biết chuyện này, tiểu tháp cũng đã từng giải thích qua rồi.

Anh không phải là chuyển thế của võ tổ!

Không chỉ Vua thời gian mà thủy tổ Thiên Yêu La Thiên cũng từng nhận lầm!

“Cậu không nhớ gì nữa à?”

Vua thời gian ngạc nhiên, đảo mắt nghiền ngẫm.

Đột nhiên ông ta phá lên cười, thấp giọng tự lẩm bẩm: “Dạy phép tắc thời gian cho võ tổ, sau này nói ra ngoài cũng có chút thể diện đó chứ!”

“Nhóc con, nghe cho kỹ đây”.

“Phép tắc thời gian tổng cộng chia thành ba tầng, tầng thứ nhất là tăng tốc thời gian!"

“Cái này rất đơn giản, chỉ cần tốc độ của cậu càng nhanh thì thời gian đối với cậu càng chậm lại!”

"Ở cấp độ này, thời gian chính là tốc độ đối với cậu!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Đối với tôi thời gian chính là tốc độ?”

“Không sai!”

Vua thời gian gật đầu: “Ví dụ như một người tu võ bình thường cần khoảng ba hơi thở để vượt qua khoảng cách một nghìn mét”.

“Mà tôi chỉ cần một ý nghĩ liền có thể đạt được!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Đây không phải là dịch chuyển tức thời sao?”

“Dịch chuyển tức thời? Ha ha ha, có thể nói như vậy”.

Vua thời gian mỉm cười gật đầu: "Nhưng cho dù là dịch chuyển tức thời cũng không phải là từ nơi này không dưng chuyển dịch tới một nơi khác đâu!”

“Chỉ là tốc độ quá nhanh khiến kẻ địch không cảm nhận được”.

“Thậm chí, ngay cả bản thân người vận dụng dịch chuyển tức thời cũng không cảm nhận được!”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh hưng phấn hỏi: “Không lẽ Ảnh Thuấn của chính mình cũng là một loại phép tắc thời gian?”

Vua thời gian đáp: “Bổn tọa không biết Ảnh Thuấn mà cậu nói tới là gì, không sao cả, có lẽ là một loại mánh khóe của di chuyển nhanh!"

“Cậu có thể thử thi triển cho bổn tọa xem xem”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, trong một ý nghĩ đã tiến về phía trước một bước cách xa ngàn mét.

Bỗng nhiên.

Một lực cực mạnh đánh vào anh, Diệp Bắc Minh giống như va vào tường, thân thể gần như vỡ vụn.

Nhìn kỹ hơn có thể thấy một bước vừa rồi căn bản không hề đưa bản thân anh ra ngoài ngàn mét!

"Làm sao có thể! Ảnh Thuấn bị vô hiệu rồi?”, Diệp Bắc Minh có chút ngỡ ngàng.

Anh đã sử dụng Ảnh Thuấn vô số lần và chưa từng xảy ra chuyện này trước đây, mỗi lần đều là chớp mắt đến được điểm đích!

Không lẽ.

Ảnh Thuấn thực sự là một loại phép tắc thời gian?

Giọng nói của Vua thời gian lại vang lên: “Suy đoán của bổn tọa quả nhiên không sai, người sáng tạo ra võ kỹ Ảnh Thuấn gì đó đã lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của phép tắc thời gian!”

“Tăng tốc thời gian!”

Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Tiền bối, vậy tầng thứ hai là gì?”

“Khi tốc độ nhanh tới cực hạn, đạt đến điểm giới hạn thì thời gian sẽ ngừng lại!”

“Thời gian đứng yên?”

Diệp Bắc Minh trợn trừng mắt: “Nếu thời gian có thể ngừng lại thì lúc đối đầu với kẻ địch há không phải là sẽ vô địch sao?”

Vua thời gian lắc đầu: “Muốn được như vậy thì cảnh giới và tốc độ của cậu đều phải cao hơn hắn mới làm được!”

"Một khi tốc độ của cậu nhanh hơn kẻ thù một cách vô hạn, thì chẳng phải hắn sẽ ở trạng thái đứng yên trong mắt cậu sao?”

Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh: “Hiểu rồi!”

“Vậy còn tầng thứ ba?”

Vua thời gian trầm ngâm vài giây, mới trịnh trọng phun ra một câu: “Tầng thứ ba chính là quay ngược thời gian!"

"Ở trình độ này, đã không còn lĩnh vực thời gian nữa, mà là lĩnh vực của phép tắc Luân Hồi”.

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên giác ngộ!

Anh có thể hồi phục vô thời hạn sau những lần bị thương ở trên đạo đài Luân Hồi!

Không phải chính là tầng thứ ba của phép tắc thời gian, thời gian đảo ngược sao?

Sẽ trùng hợp như vậy?

Không lẽ vô tình tự mình lĩnh ngộ được?

Bỗng nhiên.

Anh nghi ngờ hỏi: “Tiền bối, vậy bí thuật Thiên Cơ lại có quan hệ gì với thời gian?”

Vua thời gian thờ ơ đáp: “Nhóc con, cậu đúng là đàn gảy tai trâu!”

“Bí thuật Thiên Cơ suy đoán tương lai, khi tốc độ của cậu nhanh đến mức vượt qua tất cả những thứ khác, cậu liền có thể nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai!”

"Bất quá, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mà không thể tiến vào tương lai!”

“Nhưng chỉ cần cậu đủ nhanh thì trên lý luận có thể vượt dòng quá khứ cùng tương lai”.

Diệp Bắc Minh giật mình!

Phép tắc thời gian này sao lại giống với thuyết tương đối của một nhà vật lý nào đó trên Trái đất vậy?

"Được rồi, tự mình nghiền ngẫm thêm đi”.

Vua thời gian lười phải giải thích thêm: "Bổn tọa đi ngủ tiếp đây, không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tới bổn tọa”.

Dứt lời bia mộ thứ tám liền mờ đi.

Diệp Bắc Minh mở mắt, rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn.

Anh chậm rãi đứng dậy!

Thiên Cơ lão nhân vẫn trong trạng thái thiền định, ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lại thì lập tức hỏi: “Anh Diệp, có cảm ngộ được gì không?:

Diệp Bắc Minh gật đầu, tiến lên một bước, lao ra ngoài như tên lửa!

Gió mạnh ùa tới cuộn bay tà váy của ba người!

“A…”

Ba người quá đỗi ngạc nhiên, Diệp Bắc Minh đã biến mất khỏi tầm mắt!

“Anh Diệp sao rồi?”

Ba người còn chưa kịp phản ứng lại.

Thì Diệp Bắc Minh đã từ một hướng khác vọt tới, lại biến mất!

Sau mấy lần liên tiếp như vậy, Lục Linh Nhi là người đầu tiên phản ứng lại: “Hình như anh Diệp đang xoay vòng?”

“Xoay vòng?”

"Đúng vậy! Dường như anh ấy đang đi vòng quanh Thiên Cơ Môn!”, Lục Linh Nhi gật đầu khẳng định.

Diệp Bắc Minh không chỉ đang đi vòng quanh mà còn đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh!

Không ai chú ý tới khóe miệng của Thiên Cơ lão nhân tự lúc nào đã vẽ lên ý cười nhàn nhạt!

Lúc này, tốc độ của Diệp Bắc Minh càng ngày càng nhanh.

Lúc đầu, anh có thể đi hết một vòng Thiên Cơ Môn trong ba mươi giây!

Sau đó.

Hai mươi chín giây!

Hai mươi tám giây!

……

Suốt một ngày, Diệp Bắc Minh đã đem thời gian vòng quanh Thiên Cơ Môn một vòng rút ngắn xuống còn năm giây.

Tiếp đó.

Mỗi ngày trôi qua anh mới có thể nhanh hơn một giây!

Ba giây!

Hai giây!

Một giây!

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh có thể không cần sử dụng tới Ảnh Thuấn nữa.

Chỉ cần một bước liền có thể lập tức xuất hiện tại bất cứ nơi nào trong Thiên Cơ Môn.

“Trời ạ! Tôi hiểu rồi! Đây chính là Ảnh Thuấn!”

Cảm xúc Diệp Bắc Minh như vỡ òa.

“Đồ nhi, con ngộ ra rồi!”

Một thanh âm vang lên, Thiên Cơ lão nhân chậm rãi đứng dậy.

Diệp Bắc Minh một bước đi tới trước mặt ông, lúc này mới phát hiện ra ba người Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng đều đứng bất động tại chỗ.

“Cái này là… thời gian đóng băng à?"
Chương 1995: Hình ảnh tan vỡ, người được dự đoán sẽ chết

“Không tồi!”

Thiên Cơ lão nhân gật đầu, khen ngợi nói: “Đồ nhi, con quả nhiên có thiên phú hơn người!”

“Vi sư dùng vài vạn năm mới lĩnh ngộ được thời gian đóng băng, không ngờ chỉ vài ngày ngắn ngủi con đã ngộ ra rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đây đã là thứ con học chậm nhất rồi ạ...”

Trước đây, anh hầu như chỉ cần học trong vòng một giờ.

Thiên Cơ lão nhân sửng sốt: “Gì cơ?”

“Không có gì!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Thiên Cơ lão nhân cũng không hỏi thêm nữa, giơ tay khắc vài phù văn vào hư không: “Hiện tại con đã lĩnh ngộ được thuật Thiên Cơ, vi sư sẽ dạy con cách dự đoán tương lai!”

“Hãy ghi nhớ những phù văn này, tập trung tinh thần, suy nghĩ về người mà con muốn dự đoán...”

Lời nói vừa dứt.

Đôi tay Thiên Cơ lão nhân bấm quyết, hư không trước mắt không ngừng dao động.

Cuối cùng, một bức tranh hiện ra trước mắt.

Trong tranh hiện lên một người đàn ông đang nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Lục Linh Nhi, cô ta đang ôm chiếc bụng lớn của mình trông rất hạnh phúc.

Người đàn ông trong ảnh vậy mà lại là Diệp Bắc Minh.

“Vãi... sư phụ, đây là thế nào?”, Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.

Thiên Cơ lão nhân khẽ khịt mũi: “ Đây là hình ảnh mà ta đã nhìn thấy khi dự đoán trước tương lai cho Linh Nhi, rốt cuộc là như thế nào, vi sư làm sao mà biết được!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật.

“Được rồi, tiếp theo phải dựa vào con thôi!”

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, thoát khỏi dòng thời gian đóng băng.

Diệp Bắc Minh lập tức khắc lên mấy đạo phù văn mà Thiên Cơ lão nhân vừa nhắc tới, trong đầu nghĩ đến cha mẹ mình.

Ầm!

Một hình ảnh xuất hiện trước mặt.

Trong ảnh, ở một thung lũng vô cùng rộng lớn, có một bức tường đá khổng lồ cao hàng vạn mét.

Trên tường đá có khắc những phù văn của quỷ tộc xa xưa.

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam đang cầm tay nhau bước đi.

“Đây là hình ảnh cha mẹ trong tương lai, sao cha mẹ mình lại xuất hiện ở đây!”

Diệp Bắc Minh kích động nói: “Tốt quá rồi, hình ảnh tương lai có bọn họ, tức là họ bây giờ vẫn rất an toàn!”

“Chỉ cần mình tìm được nơi này, đợi họ là được!”

Tiếp tục dùng thuật Thiên Cơ!

Hình ảnh chuyển qua Liễu Như Yên và Đạm Đài Yêu Yêu!

Hai người đều mặc cùng một loại trang phục, có đồ đằng của Luân Hồi Tông!

“Hai vị sư tỷ quả nhiên ở trong Luân Hồi Tông!”

Hai người đang ngồi bắt chéo chân.

Cách đó không xa có một bà lão, chính là người mà Diệp Bắc Minh đã nhìn thấy trong tâm trí của Tô Cuồng.

Đột nhiên.

Bà lão mở mắt, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu vậy mà lại biết thuật Thiên Cơ? Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”

Diệp Bắc Minh giật mình, ánh mắt trầm xuống: “Chính là bà đã đưa hai vị sư tỷ của tôi đi?”

“Đến Luân Hồi Tông, dùng phép tắc luân hồi đổi lấy hai sư tỷ của cậu đi”, bà lão cười đầy thâm ý: “Cậu trở về, tôi sẽ đợi cậu!”

Hình ảnh biến mất.

Lông mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt vào nhau.

Sau đó lại nghĩ, ít nhất thì hiện tại hai vị sư tỷ đều an toàn.

Tiếp tục dùng thuật Thiên Cơ.

Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến.

Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương.

Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ, Vương Yên Nhi.

Bóng dáng của mọi người xuất hiện trong hình ảnh, nhìn thấy tất cả đều an toàn, Diệp Bắc Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần tìm theo manh mối trong hình ảnh là có thể tìm thấy họ.

“Xem thử Nhược Tuyết... không biết cô ấy ở Thần Giới thế nào rồi”, trong lòng Diệp Bắc Minh nghĩ.

Hình ảnh lại thay đổi.

Một thanh kiếm khổng lồ sừng sững giữa quảng trường, trực tiếp đâm vào tận sâu bầu trời.

Phía sau quảng trường là một cung điện cổ kính trải dài vô tận, trên quảng trường tụ tập rất nhiều người.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Đây là đâu, Nhược Tuyết rời khỏi biên giới của hai giới rồi sao?”

Rầm!

Trong hình ảnh có một cỗ kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ cuộn trào, Hạ Nhược Tuyết trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy.

Hình ảnh tan vỡ, biến mất.

“Có chuyện gì xảy ra?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hình ảnh của người được dự đoán biến mất, có hai trường hợp!”

“Một là, giống như bà lão vừa rồi, có người hiểu thuật Thiên Cơ can thiệp!”

“Thứ hai, người được dự đoán chết...”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh chửi thề một câu, vậy chẳng phải có nghĩa là Hạ Nhược Tuyết sẽ chết sao?

Dưới tâm trạng kích động, anh trực tiếp rời khỏi thời gian đóng băng.

Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng ba người ngỡ ngàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thiên Cơ lão nhân nhìn qua: “Đồ nhi, con sao thế?”

“Sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, vừa rồi con dự đoán được tung tích của một vị hồng nhan, hình ảnh đó lại đột nhiên tan vỡ...”

Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân thay đổi, ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ nhi, hình ảnh dự đoán tan vỡ, người được tiên đoán sẽ chết...”

Diệp Bắc Minh thật sự không thể bình tĩnh được nữa.

Một cơn giận dữ lập tức bùng nổ.

Rầm rầm!

Sỏi đá xung quanh lập tức biến thành bột phấn.

“Đồ nhi, con đừng xúc động, tất cả đều có thể thay đổi. Con nhìn thấy sự việc sẽ xảy ra ở tương lai, trước khi nó xảy ra thì con vẫn có cơ hội ngăn cản”, Thiên Cơ lão nhân vội vàng an ủi.

“Cho ta xem hình ảnh con vừa nhìn thấy, vi sư nói không chừng biết nó ở đâu!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên.

Ngưng tụ thần lực.

Một hình ảnh hiện ra trước mắt.

Thanh thần kiếm khổng lồ xuyên thủng bầu trời, phía sau quảng trường có rất nhiều cung điện, trông vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.

Thiên Cơ lão nhân ngây ra: “Thương Khung Kiếm Tông!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Sư phụ, người biết nơi này sao?”

Sắc mắt Thiên Cơ lão nhân có chút quỷ dị: “Thương Khung Kiếm Tông là một trong mười tông môn đứng đầu biển Hỗn Độn, thanh kiếm cắm sâu vào bầu trời này quá bắt mắt rồi!”

“Nhìn vào manh mối trong hình ảnh, có lẽ là đang tổ chức nghi lễ truyền thừa!”

“Đồ nhi, vị tri kỷ này của con không đơn giản! Có thể có được truyền thừa của Thương Khung Kiếm Tông!”

Diệp Bắc Minh lo lắng nói: “Sư phụ, Thương Khung Kiếm Tông ở nơi nào?”

“Ở phía bắc biển Hỗn Độn, chính là phạm vi của gia tộc Tử Kim Hoa, đồ nhi con có chắc chắn muốn đi không?”, sắc mặt Thiên Cơ lão nhân nghiêm túc.

“Cho dù là núi đao biển lửa, con cũng phải đi một chuyến!”

Lời nói vừa dứt.

Ầm ầm!

Một tiếng động lớn kinh thiên đông địa vang lên, không khí phía trên Thiên Cơ Môn rung động, một cỗ tà khí khổng lồ từ tứ phía quét tới.

Trong không gian xuất hiện hàng chục vết nứt, hơn mười bóng người từ đó bước ra.

Những người này trong tay đều ôm một tảng đá lớn màu đen, tất cả tập hợp lại với nhau.

Lập tức.

Một tảng đá có đường kính 100 mét lơ lửng trên không trung.

“Mở!”

Đám người này đồng thời hét lên, thần lực vô tận truyền vào trận truyền tống.

Một cánh cửa không gian khổng lồ xuất hiện, đám người giống như thủy triều xông ra, bao phủ toàn bộ bầu trời, đến một con kiến cũng không chui lọt.

Một đội quân hàng triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa dàn trận trên hư không.

Một thanh niên mặc áo choàng màu tím bước ra, trong mắt là hàn ý vô tận: “Diệp Bắc Minh, cuối cùng cũng tìm được mày rồi!”

“Năm ngày! Trọn vẹn năm ngày, mày biết năm ngày này tao đã trải qua như thế nào không?”

“Mày đánh gãy đôi chân của tao, giẫm tao dưới chân, không đêm nào tao ngủ được! Không nhìn thấy mày chết trước mặt tao, tao không thể ngủ được!”

Uông Hoàn Vũ đứng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.

“Lần này, tao xem mày có còn tiêu diệt được đại quân của gia tộc Tử Hoa Kim tao không?”

“Bắt lấy hắn!”

Lời vừa dứt.

Hư không lại dao động một lần nữa, hàng trăm bóng người lao xuống: “Người này, Luân Hồi Tông ta phải có được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK