"Tên này thật sự là Hoa tộc hả?"
"Anh ta là đời con cháu của Diệp Phá Thiên?"
Người biết được tin tức đều rung động.
Sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh khiến một bát nước vốn yên tĩnh hoàn toàn sôi trào!
"Tra, lập tức đi tìm kiếm thông tin về người này cho tôi!"
"Trong vòng một ngày, tôi muốn có được tất cả tin tức về cậu ta!"
Vô số thế lực nhao nhao ra lệnh.
....
Nửa giờ sau.
Nhà họ Trịnh, nhà họ Lý, nhà họ Cổ, nhà họ Lục, nhà họ Hoàng Phủ, nhà họ Phong, nhà họ Bắc Minh, nhà họ Cơ.
Tầng lớp cấp cao của tám gia tộc Thần Huyết lớn tụ tập lại!
Bên trong một đại điện nghị sự cổ xưa của học viện Giám Sát, bầu không khí cực kỳ ngưng trọng.
Ánh mắt mọi người nghiêm nghị, nhìn chòng chọc vào hình ảnh bên trong thủy tinh xanh lam!
Chính là cảnh Diệp Bắc Minh chém giết tám cảnh giới Vực Vương!
Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ!
Không biết qua bao lâu.
"Rốt cuộc tên này chui ra từ đâu vậy?"
"Mọi người có ai biết thông tin về cậu ta không?"
"Năm đó chẳng phải nhà họ Diệp đã hoàn toàn phế bỏ rồi sao?"
"Thần Vương chém giết Vực Vương, hơn nữa giết không chỉ một người, điều này có ý nghĩa gì?"
Giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông vang lên.
Gia chủ nhà họ Lục, Lục Lăng Phong!
Một người trẻ tuổi cười: "Lục tiền bối, ông cần nghiêm trọng đến thế không?"
Người trẻ tuổi bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, chỉ một tên Diệp Bắc Minh mà thôi, có thể gây ra sóng gió gì chứ?"
Những người khác cũng hùa theo.
"Nếu tám gia tộc Thần Huyết lớn chúng ta đều ra tay, giết anh ta đơn giản như nghiền chết một con kiến!"
"Tôi sớm đã nhìn ra rồi, tên này toàn ỷ vào thanh kiếm kỳ quái kia!"
"Nếu không phải thanh kiếm kia, một đầu ngón tay của tôi là có thể giết chết Diệp Bắc Minh!"
Mặt mũi những người trẻ tuổi này tràn đầy khinh thường.
Trên mặt tràn ngập ngạo mạn!
Một lão già mặc cẩm bào chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn lướt quá đám thanh niên này: "Xem ra các cậu sống quá thoải mái!
"Từ một triệu năm trước, sau khi tổ tiên chúng ta và Diệp Phá Thiên cùng nhau đi ra khỏi chiến trường Thái Cổ, đời con cháu sau không bằng đời con cháu trước!"
"Nếu như các cậu thật sự có nắm chắc giết được Diệp Bắc Minh, hiện tại cũng có thể đi giết anh ta!"
Những thanh niên này nhìn về phía Hoàng Phủ Tề, không ai nói gì.
"Anh Hoàng Phủ, bọn họ chỉ là một đám trẻ con thôi, hà tất chấp nhặt với bọn họ?"
Một lão già mặt đỏ cười ha hả hoà giải.
Hoàng Phủ Tề trầm mặt: "Một đám trẻ con? Thoạt nhìn Diệp Bắc Minh kia cũng chẳng chênh lệch mấy với chúng nó".
"Mới cảnh giới Thần Vương đã có thể chém giết cảnh giới Vực Vương, nếu các người còn cho rằng chúng nó là trẻ ranh, sớm muộn gì tám gia tộc lớn chúng ta cũng sẽ xong đời!"
Lão già mặt đỏ nhíu mày: "Anh Hoàng Phủ, có phải anh nói hơi quá nghiêm trọng rồi không?"
Một bà lão cũng lắc đầu theo: "Một tên Diệp Bắc Minh mà thôi, anh Hoàng Phủ không cần lo lắng như vậy chứ?"
"Có điều, những đứa nhỏ này nói đúng một thứ!"
Lão già mặt đỏ hỏi lại: "Ý bà là thanh kiếm kia?"
Bà lão gật đầu: "Thanh kiếm này giao cho anh ta sức chiến đấu không nên có!"
Bà ta khoát tay, bên trong thủy tinh xanh lam ngừng truyền hình ảnh.
Nhẹ nhàng điểm một cái!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị đơn độc phóng đại, đủ loại chi tiết ập vào tầm mắt!
Tạch!
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên thân kiếm.
Toàn thân đen nhánh, tạo hình xưa cũ.
Trên thân còn khắc một vài phù văn chưa từng thấy!
"Bà già này hoài nghi, thanh kiếm này đến từ chiến trường Thái Cổ!"
...
Lời bà lão nhấc lên sóng gió ngập trời!
"Cái gì?"
Đôi mắt mấy trăm người ở đây co rụt lại!
Ánh mắt lập tức nóng bỏng lên!
Lão già mặt đỏ vô cùng kinh ngạc: "Bà bảo là thanh kiếm này mang từ trong chiến trường Thái Cổ ra bên ngoài?"
"Rất có khả năng!"
Ánh mắt Lục Lăng Phong lập lòe: "Năm đó, Diệp Phá Thiên vốn có tư chất thường thường, chính bởi vì tiến vào chiến trường Thái Cổ nên về sau mới bay lên trời cao!"
"Năm đó, sau khi nhà họ Diệp hủy diệt, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm thứ mà Diệp Phá Thiên mang từ trong chiến trường Thái Cổ ra!"
"Mãi cho đến lúc nhà họ Diệp biến mất, Hoa tộc bị trục xuất, từ đầu đến cuối chúng ta vẫn không thu hoạch được gì!"
"Hiện tại xem ra, thật sự có khả năng là thanh kiếm này!"
...
Trên một hòn đảo trôi lơ lửng.
Diệp Bắc Minh đi theo tộc Rồng đen tới chỗ này!
Rống!
Bốn phía, tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên. Trên không trung, mấy chục đầu hắc long lượn quanh gào thét!
Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ!
Diệp Bắc Minh không đếm xỉa tới những thứ này, buông Nhị sư tỷ xuống, sắc mặt khó coi vô cùng.
"Gân mạch đứt đoạn, đan điền bị hủy!"
"Xương cốt gần như vỡ vụn toàn bộ, ngay cả hai mắt..."
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, siết thật chặt nắm đấm!
Chương 994: Chữa trị cho Nhị sư tỷ
Lúc này, một người đàn ông trung niên hiên ngang hùng dũng đi tới.
Ngoài cặp long giác trên trán ông ta ra, trông chẳng khác gì người bình thường.
"Tôi là Hắc Long Vương!"
Người đàn ông trung niên tự giới thiệu một câu, ngưng trọng mở miệng: "Diệp Bắc Minh, Long Châu của tộc Rồng đen trong tay cậu đúng không?"
"Hy vọng cậu..."
Chưa kịp nói hết câu.
Diệp Bắc Minh vung tay lên!
"Đây là..."
Con ngươi Hắc Long Vương co rụt lại, giật mình đứng tại chỗ!
Long Châu bay thẳng từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra, lao về phía Hắc Long Vương!
"Long Châu?"
"Thánh vật của tộc Rồng đen trở lại!"
"Rống!"
Khoảnh khắc Long Châu xuất hiện, tất cả hắc long trong Long Đảo đều cảm nhận được hơi thở của nó.
Chúng sôi nổi quỳ trên mặt đất!
"Này!"
Hắc Long Vương gắt gao nắm chặt Long Châu, trái tim đập bình bịch cuồng loạn.
Suýt chút nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài!
Ông ta còn tưởng rằng cần tốn rất nhiều nước bọt thì Diệp Bắc Minh mới có thể giao ra Long Châu.
Có nằm mơ ông ta cũng chẳng ngờ, Diệp Bắc Minh lại ném thẳng Long Châu cho ông ta như thế!
Đây chính là chí bảo của tộc Rồng đen!
E rằng bất kỳ người tu võ nào đạt được nó đều sẽ chiếm làm của riêng, thế mà tên này không coi ra gì?
Như thể Long Châu còn không quan trọng bằng cô gái nhân loại này!
Hắc Long Vương cảm giác như đang nằm mơ, hít sâu một hơi, xác định ông ta không mơ mộng.
"Diệp Bắc Minh, để báo đáp việc cậu mang Long Châu về tộc Rồng đen, tộc Rồng đen chúng tôi có thể cứu cô gái này!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: "Đừng nói nhảm nữa, mau nói cứu thế nào!"
"Mang cô ấy cùng đi theo tôi!"
Hắc Long Vương nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, quay người rời đi.
Diệp Bắc Minh ôm lấy Nhị sư tỷ, cùng đi đến chỗ sâu nhất Long Đảo.
Hắc Long Vương chỉ vào một hồ nước ở phía trước: "Nơi đây có tên là Long Trì, là cấm địa của tộc Rồng đen!"
"Cậu mang Long Châu về, vậy chính là khách quý của tộc Rồng đen tôi!"
"Để cô ấy vào trong Long Trì đi, lực lượng của Long Trì sẽ giúp cô ấy khôi phục!"
Hắc Long Vương lại nhìn Thiên Nhận Băng lần nữa: "Có điều..."
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi lại: "Có điều gì?"
...
...
Hắc Long Vương cảm nhận được sự lo lắng của Diệp Bắc Minh: "Có điều, Long Trì chỉ có thể chữa trị gân mạch và đan điền bị tổn thương của cô ấy!"
"Hai mắt của cô ấy bị người đào đi, không thể phục hồi như cũ!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên!
Trong lòng tụ tập một cỗ sát ý lạnh như băng!
"Được!"
Không chần chờ nữa, anh đặt Nhị sư tỷ vào trong Long Trì!
...
Cùng lúc Thiên Nhận Băng tiến vào Long Trì.
...
Đại lục Huyết Thiên, Hạo Thiên Tông.
"Nghe nói gì chưa, có một thanh niên tên Diệp Bắc Minh từ Hoa tộc giết vào học viện Giám Sát đấy!"
"Diệp Bắc Minh gì? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ông còn chưa nghe nói hả, bên ngoài đã truyền ầm lên rồi kia kìa!"
"Diệp Bắc Minh Hoa tộc giận dữ vì hồng nhan, vì cứu sư tỷ mà giết vào học viện Giám Sát!"
"Dùng thân thể cảnh giới Thần Vương khiêu chiến tám cường giả cảnh giới Vực Vương, thế mà chém giết toàn bộ bọn họ!"
"Thậm chí, cuối cùng còn dẫn tới tộc Rồng đen cứu giúp!"
Có người biết chuyện nên giải thích.
"Cái gì?"
Ai ai cũng khiếp sợ, sôi nổi sáp lại gần nhau.
Sau khi được người biết chuyện giải thích rõ ràng.
Mọi người trố mắt nghẹn họng, rất lâu sau trong lòng vẫn chẳng thể bình tĩnh.
Ai cũng không chú ý tới.
Trong góc, một cô gái che kín miệng mình, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.
"Là anh ấy... Chính là anh ấy..."
Sau khi rơi vào trong vết nứt không gian, cô không rơi vào Ma Uyên mà ngã xuống một chỗ trong rừng rậm ma thú tại đại lục Huyết Thiên!
Cô được mấy đệ tử Hạo Thiên Tông cứu giúp nên gia nhập Hạo Thiên Tông!
Trong lòng Chu Nhược Giai vui mừng lẫn lộn, đây là lần đầu tiên cô nghe được tin tức về Diệp Bắc Minh trong khoảng thời gian này!
Cô kích động phát khóc!
Bên tai cô vang lên một giọng nói: "Nhược Giai, tại sao em lại khóc?"
Chu Nhược Giai lau sạch nước mắt: "Không, không có gì..."
Cô gái áo xanh chậm rãi ngồi xuống bên người Chu Nhược Giai: "Nhược Giai, khoảng thời gian vừa qua, chị đối xử với em thế nào?"
"Chị Thanh Dao đối xử với em rất tốt".
Chu Nhược Giai gật đầu.
Lục Thanh Dao hỏi tiếp: "Vậy chúng ta là bạn tốt đúng không?"
Chu Nhược Giai không hề do dự đáp: "Đương nhiên, em ở tại Hạo Thiên Tông đều nhờ có sự hỗ trợ của chị Thanh Dao".
Lục Thanh Dao cười một tiếng: "Nếu chị đã đối xử với em tốt như vậy, sao em không chịu chia sẻ bí mật nhỏ của em cho chị thế?"
Chu Nhược Giai lắc đầu: "Chị Thanh Dao, em không có".
"Ha ha, Nhược Giai à, xem ra quan hệ giữa hai chúng ta còn chưa đủ sâu sắc".
Lục Thanh Dao thở dài một hơi, đứng dậy muốn đi.
Chu Nhược Giai khẽ cắn cắn môi đỏ, cô cảm thấy thật khó quyết định.
Suốt một đường này, quả thực Lục Thanh Dao trợ giúp cô rất nhiều, cô gọi: "Chị Thanh Dao, em..."
"Nhược Giai à, nếu em không tiện nói ra thì thôi quên đi".
"Không!"
Chu Nhược Giai hít sâu một hơi: "Chị Thanh Dao, chị đồng ý giữ bí mật giúp em nhé".
Chương 995: Trở mặt thành thù
"Đương nhiên rồi, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy mà".
Lục Thanh Dao nở nụ cười.
Chu Nhược Giai do dự: "Thật ra... Diệp Bắc Minh mà bọn họ đang thảo luận là vị hôn phu của em!"
Thân thể Lục Thanh Dao chấn động, đôi mắt lập tức sáng lên: "Nhược Giai, em nói thật chứ?"
"Diệp Bắc Minh Hoa tộc là vị hôn phu của em?"
"Em đến từ Đại Lục Chân Võ?"
Chu Nhược Giai ngưng trọng gật đầu: "Đúng vậy".
Lục Thanh Dao kích động, một phát nắm lấy cổ tay Chu Nhược Giai: "Chu Nhược Giai ơi Chu Nhược Giai à, em bảo chị phải nói với em điều gì mới tốt đây!"
"Chị Thanh Dao?"
Chu Nhược Giai có dự cảm không lành!
Lục Thanh Dao cười đầy thâm ý: "Chẳng lẽ em không biết, chị là người của nhà họ Lục, một trong tám gia tộc Thần Huyết lớn à?"
"Chỉ bởi vì thân phân của chị không đủ nên không đạt được truyền thừa Thần Huyết".
"Gia tộc Thần Huyết và Hoa tộc là kẻ thù không đội trời chung, chuyện này em cũng không biết sao?"
"Chị!"
Gương mặt xinh đẹp của Chu Nhược Giai lập tức trắng bệch.
Lục Thanh Dao tóm lấy cổ Chu Nhược Giai: "Lúc đầu chúng ta có thể trở thành bạn bè, đáng tiếc, em lại là người của Hoa tộc!"
Chu Nhược Giai phản kháng kịch liệt: "Chị muốn làm gì?"
Chát!
Lục Thanh Dao tát cô một cái, khiến cô ngã xuống đất: "Vì một sư tỷ mà Diệp Bắc Minh cũng dám mạo hiểm xông vào học viện Giám Sát!"
"Nếu như là vị hôn thê, em nói anh ta có thể tự mình xông vào bẫy rập tỉ mỉ do chúng ta bày ra không hả?"
...
Bên cạnh Long Trì.
Một nguồn sức mạnh không ngừng chập chờn, cọ rửa thân thể Thiên Nhận Băng.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy cô ấy đang nhanh chóng khôi phục!
Hắc Long Vương nhắc nhở: "Diệp Bắc Minh, cậu có thể đi nghỉ ngơi, bên này tôi bảo người khác nhìn chằm chằm là được".
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Nhị sư tỷ bị thương là bởi vì tôi, tôi nhất định phải chữa khỏi cho chị ấy!"
"Hắc Long Vương tiền bối, ông có biết biện pháp gì có thể khôi phục hai mắt của Nhị sư tỷ tôi không?"
"Này..."
Hắc Long Vương do dự.
...
Diệp Bắc Minh hô hấp dồn dập: "Nói như vậy là có?"
"Có!"
Hắc Long Vương gật đầu.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi lại: "Biện pháp gì?"
Khóe miệng Hắc Long Vương co quắp: "Thằng nhóc kia, cậu thật sự không hiểu hay là giả ngu đấy?"
"Long tộc chính là Thần thú, tinh huyết của Thần thú có thể khôi phục hai mắt của cô ấy!"
"Nhưng nếu bổn vương sử dụng tinh huyết, ít nhất phải tiêu hao ba ngàn năm tuổi thọ!"
"Mặc dù cậu trả lại Long Châu cho tộc Rồng đen, nhưng bổn vương hoàn toàn có thể dùng những biện pháp khác để báo đáp cậu, không cần thiết lãng phí ba ngàn năm tuổi thọ!"
Diệp Bắc Minh bước lên trước: "Hắc Long Vương tiền bối, ông muốn tôi bỏ ra bất kỳ cái giá gì cũng được!"
Đôi mắt Hắc Long Vương đọng lại: "Diệp Bắc Minh, cậu chắc chứ?"
"Dù dùng chính hai mắt của cậu trao đổi cũng được?"
Diệp Bắc Minh không chút do dự gật đầu: "Được!"
Một giây sau.
"Ha ha ha ha!"
Hắc Long Vương cười đầy tán thưởng: "Thế mà chẳng hề do dự, khá lắm, cậu quả nhiên trọng tình trọng nghĩa!"
"Điều này cũng chứng minh bổn vương không nhìn nhầm cậu, em trai tôi cũng không nhìn lầm cậu".
Chợt giọng ông ta ngưng lại: "Bổn vương có thể đồng ý cậu, dùng tinh huyết chữa khỏi mắt của sư tỷ cậu!"
"Nhưng, cậu cần phải đáp ứng giúp bổn vương làm một chuyện!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp trả lời: "Được".
Hắc Long Vương chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc kia, cậu không hỏi trước là chuyện gì hả? Sẽ không đổi ý chứ?"
...
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Thứ nhất, ông sớm đã có cách có thể cứu được hai mắt của sư tỷ tôi!"
"Lại vòng vo nói cho tôi, rõ ràng còn mang mục đích khác".
"Thứ hai, ông cố ý thiết kế để tôi chui vào rọ!"
"Là để tôi đồng ý làm việc thay cho ông!"
"Tôi không ngốc, sớm đã nhìn thấu rồi".
"Thứ ba, dù tôi đã nhìn thấu, nhưng chỉ cần ông cứu sư tỷ tôi, tôi cam tâm tình nguyện!"
"Còn có vấn đề gì không?"
Anh nói một đoạn dài.
Hắc Long Vương hơi kinh ngạc, ánh mắt hiện lên vẻ thưởng thức: "Giao tiếp với người thông minh thật dễ chịu!"
"Tôi chỉ cần cậu làm một việc, tiến vào chiến trường Thái Cổ!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tiến vào chiến trường Thái Cổ?"
Giọng điệu Hắc Long Vương nghiêm túc: "Đúng!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tại sao lại là tôi? Tộc Rồng đen các ông không vào được?"
Hai mắt Hắc Long Vương thâm thúy: "Long tộc là Thần thú, chỉ cần đi vào chiến trường Thái Cổ thì sẽ dẫn tới Thiên Lôi đánh xuống rồi chết!"
"Mà tổ tiên nhà họ Diệp cậu đã từng vào trong chiến trường Thái Cổ, đồng thời mang ra ngoài một vài thứ".
"Tôi cho rằng cậu là một ứng cử viên không tồi!"
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ!