Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476: Đối mặt với sáu Võ Thần

Vì để cho ông ngoại yên tâm.

Anh vung tay lên.

Lại có trên trăm viên đan dược Thiên phẩm xuất hiện ở trước mắt mọi người!

Mỗi viên đều có bốn đạo đan văn.

Không chỉ như thế, trên đan dược còn lộ hơi thở mới tinh.

Chắc chắn là đan dược mới luyện chế gần đây!

"Hít hà!"

Người nhà họ Diệp hô hấp thô nặng, há miệng thở hổn hển.

Trái tim ai cũng cuồng loạn đập bình bịch!

Sảnh lớn yên tĩnh như chết!

Diệp Thanh Dương suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Trời ạ! Cháu trai lớn, cháu muốn lên trời hả!"

"Nhà họ Diệp chúng ta đúng là nhặt được của quý!"

"Cháu trai lớn, cậu yêu cháu chết mất!"

Diệp Thanh Dương xông lên, ôm Diệp Bắc Minh nâng lên cao.

Diệp Uyển Thu ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh, đôi mắt tràn ngập kích động!

Anh Minh có một tay y thuật nghịch thiên, dùng mấy cây ngân châm liền giải được độc dược bọn họ trúng phải.

Ngoài ra còn là một vị Đan Vương?

Diệp Bắc Minh xấu hổ: "Khụ khụ, cậu buông cháu xuống, để cháu giải nốt độc cho mọi người đã".

"Được, được!"

Diệp Thanh Dương kích động gật đầu.

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh được buông xuống.

Âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc, phiền phức đến!"

"Tốc độ rất nhanh, tổng cộng sáu người, đều là cảnh giới Võ Thần!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: "Sáu Võ Thần?"

Một giây sau.

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Hóa ra đang ngồi ôn chuyện à, sát thần Diệp Bắc Phong tới rồi sao?"

Sáu lão giả mang sát ý nghiêm nghị rơi từ trên trời xuống!

Đứng ở trong viện nhà họ Diệp.

Ầm ầm!

Một người lão giả trong số đó ra tay, một thanh trường kiếm lạnh lẽo chém ra, trực tiếp chém ngang sảnh lớn nhà họ Diệp!

Một nửa phía trên sảnh lớn nhà họ Diệp bay ra ngoài, nổ tung ầm ầm.

Tất cả mọi người đứng trong căn nhà mất nóc!

Đôi mắt của sáu vị lão giả liếc qua người nhà họ Diệp.

Không hề chú ý đến Diệp Bắc Minh!

Anh mới cảnh giới Võ Tôn sơ kỳ.

Hơn nữa anh dùng gương mặt thật để gặp người nhà họ Diệp.

Không hề bị chú ý!

Một lão giả có đôi mắt như chim ưng hà khắc mở miệng: "Sát thần Diệp Bắc Phong đâu?"

"Tên kia không đến nhà họ Diệp?"

Đột nhiên.

"A? Đây là... Đan dược Thiên phẩm!"

Một lão giả kinh ngạc hô lên, con ngươi co rút: "Từ đâu mà chúng mày có được nhiều đan dược Thiên phẩm như vậy?!"

Năm người lão giả còn lại cũng giật mình, ánh mắt trở nên tham lam: "Không ngờ hôm nay tới nhà họ Diệp lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn!"

"Giao ra đây tất cả đan dược Thiên phẩm, nếu không, chết!"

Ong!

Một cỗ uy áp khủng bố mãnh liệt đè ép xuống như sóng thần.

Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều bị uy nghiêm của Võ Thần chèn ép đến quỳ rạp xuống đất!

"Này này... Những người này đều là cảnh giới gì?"

Thân thể đám người Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương run lẩy bẩy.

Trái tim bị dọa đến sắp nổ tung!

Với thực lực của bọn họ, hoàn toàn không thể cảm nhận được cảnh giới của sáu vị lão giả này!

Chỉ có một mình Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ.

Anh phun ra hai chữ: "Võ Thần!"

"Cái gì?"

"Võ Thần!"

"Trời ạ!"

Mọi người nhà họ Diệp đồng loạt hít hà, suýt chút nữa bị dọa đến nằm sấp xuống.

Võ Thần!

Đây chính là Võ Thần đó!

Từ xưa đến nay, tổ tiên mạnh mẽ nhất của nhà họ Diệp cũng chỉ là một vị Võ Đế đỉnh phong!

Hôm nay bọn họ gặp phải sáu vị Võ Thần?

"A?"

"Thằng nhóc này là ai?"

"Một tên Võ Tôn yếu nhớt lại không quỳ?"

"Còn nhìn ra thực lực của chúng ta? Có chút thú vị!"

Giọng nói ngạo mạn mang theo một chút nghiền ngẫm.

Tạch!

Sáu ánh mắt đồng loại rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc, mày là người phương nào? Vì sao không quỳ? Muốn chết phải không?"

Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, quanh người bộc phát ra một cỗ sát khí kinh khủng!

Một hư ảnh hình rồng màu đỏ như máu xông ra khỏi thân thể: "Sát thần, Diệp Bắc Phong!



"Cái gì?"

Sáu lão giả giật nảy mình: "Mày chính là Diệp Bắc Phong?"

"Mày thật sự chỉ có cảnh giới Võ Tôn?"

"Làm sao có thể!"

Sắc mặt bọn họ không ngừng thay đổi, vô cùng ngoài ý muốn.

Một giây sau.

Tạch!

Sáu người sôi nổi tản ra, bày ra thế vây quanh, bao bọc xung quanh Diệp Bắc Minh!

Đối mặt với khí thế của sáu Võ Thần, người nhà họ Diệp sớm đã bị dọa đến hồ đồ!

...

Chỉ có mình Diệp Bắc Minh.

Anh mỉm cười, chợt nói: "Long Đế, giao cho ông".

Giọng Long Đế truyền đến: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, sao cậu biết tôi bằng lòng ra tay?"

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Ông không muốn ra tay cũng được, tôi có thể bảo tháp Càn Khôn Trấn Ngục giúp tôi bùng nổ".

"Nhưng, nếu ông ra tay, tôi sẽ không cần lãng phí chân nguyên".

Anh không muốn lãng phí chân nguyên.

Cho nên.

Dứt khoát để Long Đế ra tay là được!

Long Đế không biết nói gì: "Cậu cũng biết làm ăn đó!"

"Tôi có thể ra tay, nhưng tinh huyết của sáu người này tôi muốn tất!"

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: "Được, nhẫn trữ vật trên người bọn họ của tôi!"

"Thành giao!"

Giọng Long Đế truyền đến.

Hơi thở Diệp Bắc Minh đột nhiên tăng vọt, trong cơ thể anh bắn ra vô tận sát khí!

Ầm!

Như núi lửa phun trào.

Bầu trên phía trên toàn bộ nhà họ Diệp lập tức trở nên đen kịt.

Bị biển máu bao phủ!

Một đầu huyết long với hơi thở dữ tợn hiện ra sau lưng Diệp Bắc Minh!

Mí mắt sáu Võ Thần nhảy liên tục, cảm giác nguy cơ đánh úp lại.

Một vị lão giả hét to: "Lập tức ra tay, phế đi kẻ này!"

"Tên này rất kỳ quặc, phế đi đan điền của cậu ta đã rồi hẵng nói".

"Đánh gãy tay chân của tên này, biến cậu ta thành người tàn phế, rồi từ từ ép hỏi bí mật của cậu ta!"

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh cười một tiếng.

Chớp mắt xuất hiện trước mặt lão giả đang nói chuyện: "Mày nói nhiều nhỉ?"

"Chết đi!"

Anh đưa tay chộp về phía yết hầu lão giả!

"Ông Kim cẩn thận!"

Một lão giả khác quát một tiếng lớn.

Đôi mắt ông Kim lạnh như băng, tàn khốc cười đáp: "Sát thần? Ha ha, lão phu muốn thử xem, mày là sát thần cái gì!"

"Quỳ xuống cho lão phu!"

Cánh tay khô héo của ông Kim giơ lên, đột nhiên phát lực, bộc phát ra âm thanh phá không.

Nện về phía bả vai Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh đưa tay chế trụ cánh tay ông Kim, bàn tay tạo thành dáng như long trảo, rồi dùng sức kéo một phát!
\Chương 477: Long Đế thô bạo

Ầm!

Cánh tay ông Kim lập tức xuất hiện năm vết trảo máu me đầm đìa!

Bắp thịt và mạch máu đều bị xé rách xuống!

"A! Con chó, tay của tao... Mày đáng chết!"

Ông Kim tức giận gào thét.

Trong tay ông ta xuất hiện thêm một trường đao đen nhánh, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh hừ lạnh: "Trước mặt Long Đế ta, bất kỳ vũ khí gì đều là rác rưởi!"

Anh trực tiếp dùng tay nắm lấy trường đao!

Rồi đấm một quyền!

Vào đúng lồng ngực ông Kim!

"Gào rống!"

Một tiếng rồng ngâm vang vọng vòm trời.

Chợt thấy.

Một con huyết long bay ra từ nắm đấm của Diệp Bắc Minh!

Xuyên qua thân thể ông Kim!

Vị trí trái tim ông Kim xuất hiện một lỗ thủng kinh người!

Trái tim biến mất!

Thân thể ông Kim cứng còng, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh: "Mày... Mày rốt cuộc là quái vật gì?"

Ông ta là Võ Thần mà!

Thủ đoạn cả người còn chưa kịp dùng ra đã bị một quyền đấm nát trái tim?

Diệp Bắc Minh cười ngạo nghễ: "Tao chính là Long Đế!"

Sau đó tiện tay vò nát đầu ông Kim!

"Ông Kim!"

Năm người khác đều bị dọa choáng váng.

Quá mẹ nó kinh khủng!

Cuối cùng bọn họ cũng biết, vì sao Cổ Thước Kim và Võ Tam Thiên ngã xuống tại hoàng cung Thanh Long!

Diệp Bắc Minh có thực lực khủng bố nhường này, giết Võ Thần hoàn toàn không kỳ quái.

Diệp Thanh Dương sắp bị dọa chết: "Bố, đù má Tiểu Minh là cảnh giới gì vậy?"

"Mấy lão giả này thật sự là Võ Thần sao?"

"Sao con cứ cảm thấy bọn họ chẳng giống Võ Thần gì cả!"

...

Trên khuôn mặt già nua của Diệp Nam Thiên toàn là chấn động: "Con hỏi bố bố biết hỏi ai?"

"Nheng có một điều, thực lực của Minh Nhi còn kinh khủng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!"

Những người khác cũng nhà họ Diệp cũng vô cùng rung động.

Ông Kim kia thật là Võ Thần ư?

Diệp Bắc Minh một quyền giết chết Võ Thần?

Sao cứ có cảm giác như đang nằm mơ!

Một lão già dữ tợn, giận dữ hét lớn: "Mọi người cùng nhau ra tay, đừng cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào!"

"Huyết quang trên người thằng chó này rất mãnh liệt, phỏng chừng dùng đủ thứ thủ đoạn thiêu đốt tinh huyết!"

"Chỉ cần chúng ta đứng ở xa xa tấn công, cậu ta tuyệt đối không thể khiến chúng ta bị thương!"

Bốn lão giả khác đồng loạt gật đầu: "Ông Mạnh nói rất đúng!"

Vèo!

Bọn họ nhanh chóng lui lại, tự mình lấy ra vũ khí, muốn tấn công Diệp Bắc Minh từ xa!

Diệp Bắc Minh cười một tiếng rất có thâm ý, lạnh như băng nhìn ông Mạnh: "Mày thông minh?"

"Nếu mày đã thông minh như vậy, mày đi chết trước đi!"

Hai tay phối hợp!

Trảo về phía ông Mạnh.

Sát khí màu đỏ tươi trong cơ thể dâng trào, hóa thành một con huyết long sống động như thật.

Nó lao thẳng về phía ông Mạnh, rồi cắn!

"Đây là quái vật gì?"

Ông Mạnh bị dọa đến như muốn vỡ tim.

Hai tay ông ta ngưng tụ chân khí, đánh một quyền về phía huyết long!

Ầm!

Công kích của ông Mạnh như gãi ngứa cho huyết long, bị nó nuốt vào trong bụng, hóa thành một bãi sương máu!

"Mày đi chết cho tao!"

Trong chớp mắt ông Mạnh chết đi.

Lão giả thứ ba gào thét lao lên!

Ông ta đánh lén từ sau lưng.

Khí thế hung mãnh, một quyền hung hăng đánh về phía trái tim Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh như thể không phản ứng kịp, lúc nắm đấm của ông ta cách anh chỉ có ba mét anh vẫn không hề quay đầu!

Lão giả rét lạnh cười to: "Ha ha ha, thằng chó, tất cả kết thúc rồi!"

Đột nhiên.

Một âm thanh lạnh như băng truyền đến: "Kết thúc? Đúng không?"

Trong nháy mắt!

Diệp Bắc Minh quay đầu lại.

Với tốc độ khủng khiếp như vậy, anh quả thực như là quay đầu trong chớp mắt.

Một tay của anh chộp vào nắm đấm của ông ta, tay khác bắt lấy bả vai ông ta.

Anh đột nhiên dùng sức, chia thành hai!

Xoẹt!

Tiếng máu thịt bị xé rách truyền đến, khiến da đầu người ta tê dại!

Một người Võ Thần sơ kỳ mạnh mẽ lại bị Diệp Bắc Minh thô bạo xé làm đôi!

Chia thành hai nửa như tờ giấy!

"Ông Khâu! Không!"

Ba người còn lại không nhịn được mà quát to một tiếng, con ngươi tràn ngập tơ máu.

"Ừng ực!"

Mạnh bạo nuốt nước miếng!

"Đây là võ kỹ gì?"

"Đù!"

Ba người còn lại hoàn toàn ngây dại, dù bọn họ có là Võ Thần cũng chưa từng gặp được phương thức chiến đấu như vậy!

"Tên điên, con mẹ nó tên kia chắc chắn là kẻ điên!"

Trong lòng ba tên Võ Thần còn lại sinh ra sợ hãi vô tận!

Bọn họ soạt soạt soạt lui lại!

Danh tiếng sát thần!

Hoàn toàn không phải đùa giỡn.

Kẻ này có thể xứng với hai chữ sát thần.

Ba người nhìn thoáng qua nhau.

Một giây sau.

Vèo! Vèo! Vèo!

Bọn họ không hề do dự, đồng loạt lao ra khỏi nhà họ Diệp!

Sáu Võ Thần đánh bất ngờ, chỉ chớp mắt đã bị Diệp Bắc Minh giết chết ba người!

Ba tên còn lại bị dọa chạy?

Nếu chuyện này truyền ra, có ai trên địa bàn Côn Luân dám tin tưởng?

Chắc chắn sẽ làm chấn động toàn bộ địa bàn Côn Luân!

Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh vang lên: "Giờ mới muốn chạy, chúng mày không cảm thấy quá muộn sao?"
Chương 478: Ký điều ước nô lệ

Thịch!

Dậm chân một cái, nền gạch đá dưới chân nứt ra, lõm xuống.

Diệp Bắc Minh lao ra giống như bom đạn, nhằm chuẩn vào một ông lão chạy chậm nhất.

Giơ chân đạp thật mạnh về phía lưng ông ta!

Ông lão này cảm nhận được nguy hiểm, quay đầu nhìn theo bản năng.

Vừa hay nhìn thẳng vào đôi mắt vô tình lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, cúi đầu nhìn, một cú giáng lên lồng ngực!

Phụt!

Máu tươi bắn tung tóe, cơ thể rạn nứt!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn ông ta thêm một cái.

Mũi chân nhún xuống mặt đất, sát khí trào dâng, đuổi theo một ông lão khác!

Vừa lao ra được mấy trăm mét, ông lão đó đã thấy Diệp Bắc Minh đuổi đến.

Ông ta biết tiếp tục bỏ chạy thì sẽ chết chắc!

Bèn đột ngột dừng lại, gào thét như con sư tử: “Diệp Bắc Minh, mày muốn giết tao, có thể không?”

“Nói thế nào tao cũng là võ thần, tao chính là thần của Côn Luân Hư này!”

“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì?”

“Chết đi cho tao!”

Một thanh bảo kiếm màu máu xuất hiện trong tay người này, bùng phát ra kiếm khí băng lạnh, khóa chặt cổ họng của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không hề giảm tốc độ, lao đến đập về phía kiếm khí!

Đúng thế!

Anh muốn trực tiếp dùng thân thể chống lại uy lực của đường kiếm này!

Ông lão nhìn thấy cảnh này, tức đến phùng mang trợn mắt: “Vãi! Mày tưởng lão phu dễ bắt nạt lắm hả?”

“Đây là vũ khí phụ ma cấp bảy, có thể sánh được với một đòn của võ thần đỉnh phong!”

“Mẹ kiếp, mày đi chết đi!”

“Nhớ kỹ tên của tao, người giết mày, Thẩm Hảo Thiên!”

Ầm!

Bảo kiếm màu máu đột nhiên lóe sáng hào quang ngút trời!

Sức mạnh trong ma thú tinh hạch cấp bảy, lập tức bùng phát ra.

Giết về phía Diệp Bắc Minh!

Phập!

Kiếm khí điên cuồng đập lên người Diệp Bắc Minh, một cảnh quỷ dị xuất hiện.

Khoảnh khắc kiếm khí và sát khí tiếp xúc với nhau, lại liền triệt tiêu lẫn nhau!

“Làm sao có thể… Mày là quái vật gì…”

Thẩm Hạo Thiên ngẩn người.

Cơ thể già nua của ông ta cứng đờ tại chỗ!

Giống như bị người ta thi triển định thân pháp chú vậy.

Đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh giết đến!

Hoàn toàn ngẩn người!

Trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ: ‘Kẻ này đúng là sát thần, cho mình thêm một cơ hội, hôm nay có chết thì mình cũng không đến!’

Diệp Bắc Minh đáp đến trước người Thẩm Hạo Thiên.

Đập một chưởng lên đầu ông ta!

Phập!

Cơ thể của Thẩm Hạo Thiên bị đập lún xuống đất, máu thịt lẫn lộn, trực tiếp bỏ mạng tại chỗ!

Anh chuyển ánh mắt nhìn sang người cuối cùng!

“A…”

Ông lão cuối cùng nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh, tâm trạng suy sụp.

Ông ta sợ hãi đến mức còn không có ý muốn bỏ chạy, trái tim ngừng đập, đầu óc vang lên ù ù!

Diệp Bắc Minh mau chóng xông đến!

Liền sau đó.

Hai chân của ông lão mềm nhũn, lập tức phun ra một vũng chất lỏng, thụp quỳ xuống đất: “Sát thần đại nhân, thuộc hạ Hàn Bát Chỉ, tình nguyện trở thành nô bộc của sát thần đại nhân!”

“Đời đời kiếp kiếp phục vụ sát thần đại nhân, nếu làm trái lời, vạn mũi tên xuyên tim mà chết!”

Phập phập phập!

Nhân lúc Diệp Bắc Minh đang đi đến.

Ông lão Hàn Bát Chỉ điên cuồng dập đầu.

Đầu cũng sắp dập vỡ rồi!

Máu tươi đầm đìa.

“Suýt!”

Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ngẩn người.

Bầu không khí cả nhà họ Diệp, yên tĩnh đến đáng sợ!

Ông lão này thực sự là võ thần sao?

Một võ giả cảnh giới võ thần lại quỳ trước Diệp Bắc Minh?

Diệp Thanh Dương há to cái miệng: “Cháu ngoại tôi thật nghịch thiên đấy!”

Diệp Uyển Thu gần như đình trệ hít thở, bất luận cô ấy há to cái miệng thế nào cũng không thể hít được luồng khí tươi mát!

Hoàn toàn sợ chết khiếp!

Đôi mắt già nua của Diệp Nam Thiên lập tức sáng lên, tinh thần phấn khởi: “Giỏi lắm! Không hổ là con cháu của nhà họ Diệp!”

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến, thú vị nói: “Nói xem, tại sao tôi phải tha cho ông?”

Toàn thân Hàn Bát Chỉ ướt đẫm mồ hôi, giống như chó chết bò trên mặt đất: “Sát thần đại nhân, nói thế nào thuộc hạ cũng là một võ thần, cậu tha cho tôi, chắc chắn có ích!”

“Sau này có công việc gì, cậu chỉ nói một câu, thuộc hạ có thể làm giúp cậu”.

“Hơn nữa, thuộc hạ còn là trưởng lão của học viện Thiên Thần!”

“Có thể điều động rất nhiều tài nguyên!”

Câu nói cuối cùng

Mới là mấu chốt khiến Diệp Bắc Minh động lòng.

Anh mới vào Côn Luân Hư, có rất nhiều chỗ cần dùng người.

Thân phận và thực lực của Hàn Bát Chỉ, thực sự rất được.

Bầu không khí yên tĩnh!

Hàn Bát Chỉ quỳ dưới đất, cảm thấy mỗi một giây đều dài như một năm.

Ông ta cũng từng nghĩ, bây giờ có nên đánh lén Diệp Bắc Minh không?

Nhưng rất nhanh ý nghĩ này bị nén xuống!

Bây giờ ông ta đánh lén, chắc chắn sẽ chết chắc!

Chỉ có thần phục dưới chân tử thần đại nhân mới có cơ hội sống.

Cuối cùng.

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ép ra một giọt máu tinh trong tim của ông, ký điều ước nô lệ thần hồn!”

“Rõ!”

Cơ thể già nua của Hàn Bát Chỉ run rẩy.

Điều ước nô lệ!

Đó là điều ước thần hồn còn khắc nghiệt hơn cả điều ước chủ nô!

Nhưng ông ta không dám chậm trễ, ép ra một giọt máu!

Diệp Bắc Minh thi triển huyết hồn chú, ký điều ước nô lệ với Hàn Bát Chỉ!

Lúc này.

Trên trái tim của Hàn Bát Chỉ có thêm một chữ ‘Diệp’ màu máu.

Ông ta biết, bắt đầu từ bây giờ, cái mạng của ông ta nằm trong một ý nghĩ của thanh niên trẻ trước mặt này.

Chỉ cần một ý nghĩ của Diệp Bắc Minh, trái tim của ông ta sẽ lập tức nổ tung!

Nghĩ đến đây, Hàn Bát Chỉ cung kính hỏi: “Đại nhân, cậu có dặn dò gì không?”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Ông lui xuống trước đi, chốc nữa tôi sẽ liên lạc với ông”.

“Chuyện ở đây, tạm thời giấu kín!”

“Còn che giấu bằng cách nào, tự ông nghĩ cách”.

“Rõ!”

Hàn Bát Chỉ quay người định bỏ đi, lại không kìm được quay đầu: “Đại nhân, cậu liên lạc với tôi bằng cách nào?”

“Tôi tự có cách”.

“Được!”

Hàn Bát Chỉ sợ hãi run rẩy bỏ đi.

Giọng của Long Đế vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu học được gì rồi phải không?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Đúng là đã học được, trận chiến này trông có vẻ đơn giản”.

“Nhưng mỗi lần cậu ra tay, đều là lựa chọn tốt nhất!”
Chương 479: Chúa cứu thế

“Trong đầu tôi đã tính toán, nếu ra tay bằng cách khác, chắc chắn sẽ phí nhiều sức lực hơn”.

“Ha ha ha!”

Long Đế cười lớn: “Nhu Tử đã dạy, thiên phú tu võ của cậu đúng là khủng bố”.

“Một trận chiến đấu, lại có thể lĩnh ngộ nhiều điều như vậy”.

“Cậu thực sự không xem xét bái tôi làm sư phụ sao? Tôi có thể truyền thụ tất cả kinh nghiệm chiến đấu của tôi cho cậu!”

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Không cần đâu”.

“Được thôi, tôi không ép cậu”.

Long Đế đáp lại một câu.

Vù!

Tất cả huyết khí bốn phương tám hướng lập tức bay ra.

Hóa thành năm con huyết rồng, chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!

Xuất hiện trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tàn hồn của Long Đế càng rắn chắc.

Liền sau đó.

Chút tàn hồn đó lại hóa thành một phần mộ màu máu!

Đứng ở giữa phía sau tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đó là cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng “Đây là tượng đài định hình linh hồn, ông ta muốn tạo lại linh hồn!”

Long Đế cười nói: “Vẫn là tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu tôi, đúng thế, đúng là tôi muốn tạo lại linh hồn”.

“Linh hồn này bị tổn hại quá nghiêm trọng rồi”.

“Chỉ có tạo lại linh hồn bằng tượng đài định hình linh hồn, tôi mới có thể sống lại!”

“Hút thêm máu tươi của mấy vạn võ thần, chắc tôi có thể sống lại rồi”.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mấy vạn võ thần… ông đúng là dám nghĩ đấy!”

Anh không nhiều lời với Long Đế nữa.

Thu thập năm chiếc nhẫn trữ vật lại.

Về đến trước mặt đám người nhà họ Diệp.

Ánh mắt mọi người nhìn anh đều lóe lên giống như nhìn một bảo vật kinh thiên!

Diệp Thanh Dương chạy đến, vỗ mạnh lên vai Diệp Bắc Minh: “Cháu ngoại thật lợi hại!”

“Cậu nhìn mà máu nóng sôi sục, từ lúc nào nhà họ Diệp có nhân vật lợi hại như này?”

Diệp Uyển Thu vội vàng nói: “Bố, ở trước mặt con cháu, bố chú ý một chút, ăn nói gì mà như lang hổ”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cậu à, cháu giải độc cho mọi người trước đã”.

Một tiếng sau.

Giải độc xong!

Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên dao động, ánh mắt lóe lên, mới nghiêm trọng lên tiếng: “Minh Nhi, con đi theo ông, ông có chuyện muốn nói với con!”

“Được”.

Anh đi theo sau Diệp Nam Thiên.

Đến một căn mật thất.

Diệp Nam Thiên dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp.

Phải mười phút trôi qua.

Giọng của Diệp Nam Thiên vang lên: “Minh Nhi, con thực sự là chúa cứu thế của nhà họ Diệp?”

“Là người mà tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta nói sao?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tổ tiên nhà họ Diệp?”

“Chúa cứu thế?”

“Ông ngoại, ông có ý gì?”

Sắc mặt Diệp Nam Thiên nghiêm trọng, kéo Diệp Bắc Minh đi vào sâu trong mật thất.

Xuyên qua một thông đạo mấy trăm mét.

Cuối cùng.

Đến nơi sâu nhất dưới lòng đất nhà họ Diệp.

Nơi này là một quảng trường dưới lòng đất, được cải tạo từ một động huyệt tự nhiên khổng lồ!

To bằng một sân bóng đá quốc tế tiêu chuẩn.

Ở vị trí trung tâm quảng trường.

Một bức tượng điêu khắc màu đen lặng im đứng ở đó!

Giống như bức tượng nữ thần tự do.

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh nhìn thấy bức tượng màu đen đó, đồng tử bỗng co lại: “Ông ngoại, đây chẳng phải là con sao?”

“Tại sao tượng điêu khắc của con lại ở đây?”

Bức tượng này, lại trông khá giống với Diệp Bắc Minh!

Không đúng.

Không phải là khá giống.

Mà là giống y hệt!

Ánh mắt, thần thái, thậm chí là vẻ mặt.

Giống y hệt.

Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Minh Nhi, đây không phải là tượng điêu khắc con”.

“Đây là bức tượng chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp mà tổ tiên nhà họ Diệp điêu tạc theo lời dự đoán!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chúa cứu thế cứu nhà họ Diệp?”

Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đúng thế, sau khi tổ tiên nhà họ Diệp đến đây, xây dựng nhà họ Diệp ở đây, và dựng nên bức tượng này”.

“Cũng chính vị tổ tiên này, đã mang Long Đế Quyết về cho nhà họ Diệp!”

“Đồng thời, ông ấy để lại một câu, tương lai nếu có một người giống y hệt bức tượng này”.

“Thì cậu ta chính là gia chủ nhà họ Diệp kế nhiệm!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh dao động.

Không nói gì.

Diệp Nam Thiên nói tiếp: “Vốn dĩ, khi mẹ của con lớn lên, càng ngày càng giống bức tượng này”.

“Cũng thể hiện ra thiên phú võ đạo kinh người, ông còn cho rằng Thanh Lam chính là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”

“Nhưng dù sao Thanh Lam cũng là con gái, không phải là đàn ông như tổ tiên nói”.

Ông ta dừng một chút.

Ánh mắt nóng rực nhìn Diệp Bắc Minh!

“Minh Nhi, ông ngoại nằm mơ cũng không ngờ, con lại là chúa cứu thế của nhà họ Diệp!”

Ông ta hít thở gấp, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Bắc Minh: “Con có biết, lúc ông nhìn thấy con, ông vui mừng thế nào không?”

“Cuối cùng nhà họ Diệp khởi dậy rồi!”

“Cuối cùng nhà họ Diệp không cần trốn nữa rồi!’

“Cuối cùng nhà họ Diệp có thể nở mày nở mặt rồi!”

Diệp Nam Thiên hưng phấn hô lớn.

Giọng nói kích động vang vọng khắp quảng trường khổng lồ!

Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại, ông vừa nói sau khi tổ tiên nhà họ Diệp đến đây, đã xây dựng nhà họ Diệp”.

“Câu này có ý gì, chẳng lẽ nhà họ Diệp không phải là cư dân vốn sống ở Côn Luân Hư sao?”

Khuôn mặt già của Diệp Nam Thiên nóng bừng, vui mừng cười nói: “Minh Nhi, con rất thông minh”.

“Ông ngoại chỉ tiết lộ một thông tin như vậy, con đã đoán được rồi”.

“Đúng thế, khởi nguồn của nhà họ Diệp, đúng là không ở nơi này, mà ở hoàng triều Đại Chu!”

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Diệp Nam Thiên.

Trong lòng dao động, không biết đang nghĩ điều gì.

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh mới hỏi: “Ông ngoại, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Sắc mặt Diệp Nam Thiên hơi sầm xuống, trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Minh Nhi, ông ngoại có thể nói với con, nhưng con tuyệt đối không được nói ra ngoài!”

“Bởi vì chuyện này, thực sự liên quan đến sự tồn vong của cà nhà họ Diệp!”

“Có khả năng hôm nay con tiết lộ ra ngoài, ngày mai, nhà họ Diệp chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn thân!”

“Ông ngoại không nói đùa, cũng không dọa con!”

“Cho dù bây giờ con có thể chém giết võ thần, trước mặt họ, cũng nhỏ bé giống như con kiến thôi!”

Diệp Bắc Minh nhướn mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ băng lạnh: “Bọn họ?”

“Bọn họ là ai?”

Diệp Nam Thiên nghiêm trọng trả lời: “Hoàng thất Đại Chu!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Chương 480: Lai lịch nhà họ Diệp

Đôi mắt Diệp Nam Thiên đỏ bừng: “Nhà họ Diệp vốn là quý tộc của hoàng triều Đại Chu, dưới một người, trên vạn người!”

“Tổ tiên nhà họ Diệp nắm trong tay binh quyền của hoàng triều Đại Chu!”

“Mở mang bờ cõi cho hoàng triều Đại Chu, lập chiến công hiển hách!”

“Nhưng sau này hoàng thất nghi kỵ, huyết mạch nhà họ Diệp gần như bị giết hết sạch chỉ trong một đêm”.

“Chỉ có tổ tiên và số ít người thoát ra khỏi vòng bao vây của hoàng triều Đại Chu, đến nơi này kéo dài hơi tàn”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Trong lòng không có quá nhiều cảm xúc.

Anh không biết rõ tình hình cụ thể, cũng sẽ không vì mấy lời của ông ngoại mà thề phải đối địch với hoàng triều Đại Chu.

Anh coi như nghe một câu chuyện là được.

Nhiệm vụ đầu tiên, vẫn là tìm được tung tích của mẹ.

“Ông ngoại, mẹ của con thì sao?”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Sau này bà ấy đi đâu?”

“Ầy!”

Thấy Diệp Bắc Minh không có hứng thú lắm với lai lịch của nhà họ Diệp, ông ta thở dài một tiếng.

Chỉ có thể sau này rồi tính vậy.

Diệp Bắc Minh vừa trở về nhà họ Diệp, bảo anh phải nhìn nhận theo góc độ của nhà họ Diệp, đúng là làm khó người ta.

Bèn nói: “Sau khi Thanh Lam sinh con, lại lén quay về nhà họ Diệp một lần”.

“Sau khi để lại bức thư đó liền biến mất”.

“Ông ngoại đoán, có lẽ Thanh Lam đi về hoàng triều Đại Chu, tìm bố của con!”

Diệp Bắc Minh vội hỏi: “Ông biết thông tin của bố con không?”

Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Mẹ của con không nói, bố của con gần như là một câu đố”.

“Cho dù ông truy hỏi nhiều lần, mẹ con cũng không tiết lộ một chữ”.

“Nhưng xét từ biểu hiện của mẹ con, bố của con không phải là một nhân vật đơn giản!”

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.

Khẽ gật đầu.

Rồi lại nói chuyện vài câu: “Ông ngoại, sau này nhà họ Diệp định làm thế nào?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Minh Nhi, thực lực của con khủng bố như vậy, đương nhiên con sẽ kế nhiệm gia chủ nhà họ Diệp”.

“Ông tin chuyện này là nguyện vọng chung của mọi người, sẽ không ai có ý kiến”.

Diệp Bắc Minh trầm mặc.

Suy nghĩ một lát sau.

Lắc đầu: “Ông ngoại, con không thích hợp làm gia chủ nhà họ Diệp”.

“Ồ? Con không muốn?”

Diệp Nam Thiên hơi lúng túng: “Minh Nhi, ông biết với thực lực của con, bây giờ chắc chắn sẽ không nhìn đến nhà họ Diệp”.

“Nhưng…”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, trực tiếp ngắt lời của Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại, con không có ý đó”.

“Thứ nhất, hiện giờ con còn có việc phải làm, có lẽ sẽ có xung đột với rất nhiều thế lực!”

“Con làm gia chủ nhà họ Diệp, chưa chắc đã là chuyện tốt với nhà họ Diệp”.

“Có lẽ, còn mang đến họa sát thân cho nhà họ Diệp!”

“Thứ hai, thực lực hiện giờ của con, trên thực tế cũng chỉ là võ tôn sơ kỳ”.

“Có thể giết được võ thần, hoàn toàn dựa vào một vài thủ đoạn đặc biệt”.

“Thứ ba, nếu xác định mẹ con thực sự đến hoàng triều Đại Chu, sớm muộn con cũng phải đến hoàng triều Đại Chu một chuyến!”

“Gia chủ nhà họ Diệp phải tọa trấn ở nhà họ Diệp, chứ không phải chạy khắp nơi”.

Diệp Nam Thiên bất lực cười khổ: “Con nói đều đúng, nhưng ngoại trừ con ra, ai có thể kế nhiệm gia chủ nhà họ Diệp đây?”

“Diệp Bắc Minh cười: “Cậu cũng rất được”.

“Ấy, cậu của con không được”.

Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Thanh Dương chỉ làm theo ý mình, hơn nữa còn rất thẳng tính”.

“Nó làm gia chủ nhà họ Diệp, không phải là chuyện tốt với nhà họ Diệp”.

“Thôi, chuyện này sau này rồi tính”.

Diệp Nam Thiên trực tiếp chuyển chủ đề.

Ông ta không muốn khiến Diệp Bắc Minh thấy phản cảm.

Ông ta cũng nhìn ra, Diệp Bắc Minh không có quá nhiều cảm giác trở về với nhà họ Diệp.

Cũng không trách được Diệp Bắc Minh!

Dù sao.

Ngay từ đầu người ta đã không vui vẻ gì với nhà họ Diệp.

Sau này tháo bỏ được hiểu lầm, lại bảo người ta trực tiếp quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vui vẻ với nhà họ Diệp cũng không thể nào.

Bỗng nhiên.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, trong bức tượng này có bảo bối!”

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt nhìn sang bức tượng: “Bảo bối? Là cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tôi cũng không nhìn ra”.

“Thứ đó bị một tầng năng lượng ngăn che, nhưng không thể phủ định, nó khá nghịch thiên”.

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm bức tượng.

Diệp Nam Thiên thấy kỳ lạ hỏi: “Minh Nhi, con nhìn cái gì thế?”

“Ông ngoại, con có thể hủy bức tượng này không?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Diệp Nam Thiên hơi do dự.

Nhưng vẫn gật đầu: “Tùy con, dù sao bức tượng này chỉ tạc theo lời dự đoán!”

“Nó giống con y hệt, nó chính là con, con chính là nó”.

“Nếu con muốn hủy nó thì hủy đi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Cổ tay giơ lên!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay!

Chém ra một đường!

Hey!

Một đường kiếm khí giáng xuống, bức tượng ầm ầm sập đổ.

Hóa thành vô số mảnh nham thạch rơi xuống, khói bụi mù trời!

Đợi khi khói bụi tiêu tan, một chiếc hộp bằng kim loại xuất hiện trước mắt.

Diệp Nam Thiên sợ giật mình: “Đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Tổ tiên nhà họ Diệp có từng nhắc đến không?”

Diệp Nam Thiên thộn mặt: “Không có, chưa từng nói đến”.

Không nhìn ra được chiếc hộp này làm từ kim loại gì.

Nhưng.

Cầm trong tay vô cùng nặng!

Tìm một vòng, lại không phát hiện ra mắt khóa.

Diệp Bắc Minh quyết đoán giơ tay, chém kiếm Đoạn Long xuống.

Chiếc hộp kim loại bị chém đôi như đậu phụ!

Ầm!

Một luồng khí tức cường mạnh ập đến, chỉ thấy trong chiếc hộp có một khối thủy tinh.

Ở khu vực chính giữa khối thủy tinh, lại có một giọt máu tươi tỏa ra khí tức khủng bố!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK