Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1101: Hy sinh mười người đổi vạn người

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chữa trị đại lục Chân Võ không cần tới chín mươi chín long mạch!”

Diệp Bắc Minh bỗng ngẩng đầu.

Diệp Thanh Lam nghiêm nghị thong dong bước vào.

Thập sư tỷ nhường đường cho bà rồi cúi đầu chào: “Tham kiến chủ mẫu!”

“Miễn lễ!”

Diệp Thanh Lam khoát tay.

Thập sư tỷ cung kính lùi sang một bên.

Diệp Bắc Minh trừng mắt nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Diệp Thanh Lam cười rạng rỡ nói: “Minh Nhi, chẳng phải mẹ đã nói với con mẹ là Thiên Nữ thứ mười à!”

Diệp Bắc Minh phức tạp nhìn Diệp Thanh Lam: “Mẹ, lời mẹ nói vừa rồi có ý gì vậy?”

“Không cần chín mươi chín long mạch cũng có thể chữa trị đại lục Chân Võ?”

“Phải”.

Diệp Thanh Lam gật đầu nói: “Ba mươi long mạch đủ rồi!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười, thở dài nhẹ nhóm nói: “Hahaha, mẹ!”

“Mẹ tính sai rồi, đại sư tỷ không có long mạch”.

“Tính của chín sư tỷ còn lại thì tổng cộng mới có hai mươi bảy long mạch!”

“Từng ấy chưa đủ chữa trị đại lục Chân Võ!”

Diệp Thanh Lam long lanh lẳng lặng nhìn Diệp Bắc Minh.

Bà vô cùng tự tin cười nói: “Minh Nhi, lẽ nào mẹ làm việc không cân nhắc đến chuyện lớn à?”

“Con quá khinh thường mẹ rồi đó!”

Dứt lời, Diệp Thanh Lam vung nắm đấm.

Gầm gừ!

Một loạt tiếng rồng ngâm vang lên.

Cảnh tượng khiến Diệp Bắc Minh khiếp sợ.

Ngay trước mắt anh.

Đằng sau lưng Diệp Thanh Lam sáng lên một đường long tích, hư ảnh ba con rồng hiện lên.

“Ôi... không thể nào!”

Diệp Bắc Minh trừng mắt, hít thở sâu: “Ôi! Mẹ... mẹ cũng mở long tích rồi à?”

“Điều này không thể nào!”

Diệp Thanh Lam mỉm cười kiêu ngạo: “Minh Nhi, trên người mẹ có chảy dòng máu của nhà họ Diệp đấy!”

“Nếu chẳng phải bị thương ở chiến trường Thái Cổ, cảnh giới rớt xuống, rồi...”

“Rồi sao?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập.

Diệp Thanh Lam mỉm cười lắc đầu: “Không có gì”.

“Minh Nhi, đây là sứ mệnh của mẹ!”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Nhóc à, cảnh giới mẹ cậu rớt xuống rất có thể là vì cậu đó!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Vì tôi sao?”

“Đúng thế!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định chắc nịch: “Vào lúc Tôn Thiến sinh con gái đã hấp thụ năng lượng của rất nhiều bảo vật!”

“Cô ấy là nhân loại còn cậu mới chỉ là bán ma thôi đấy!”

“Trong cơ thể mẹ cậu có ma huyết, còn bố cậu lại mà Ma tộc thuần huyết!”

“Việc ra đời của cậu cần càng nhiều năng lượng hơn, phân nửa là cậu đã cắn nuốt thiên phú của mẹ mình...”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngơ ngác, khó lòng chấp nhận hiện thực.

Mẹ mình là một thiên kiêu chi nữ đã mở ra long tích lại cam tâm trở thành một người tu võ bình thường.

Tất cả là đều vì mình ư!

“Không được!”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, giọng nói hơi run: “Mẹ! Con không thể hiến tế mọi người được!”

“Chắc chắn chúng ta có thể nghĩ ra được cách khác, mẹ, mẹ tin con nhé!”

Diệp Thanh Lam trầm mặc.

Thập sư tỷ và tất cả mọi người đều cúi đầu.

Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: “Mẹ, sư tỷ, sao mọi người không nói lời nào?”

“Rốt cuộc có cái gì không thể nói con biết chứ?”

“Chao ôi”.

Diệp Thanh Lam thở dài: “Minh Nhi, chuyện này không phải vấn đề có tin hay không!”

“Đại lục Chân Võ đã bị phá hỏng triệu năm, Hoa tộc đã bị chèn ép triệu năm rồi!”

“Bây giờ thời cơ đã đến, chỉ cần hy sinh mẹ và chín vị sư tỷ của con là có thể khôi phục lại đại lục Chân Võ!”

“Mạng của chúng ta nhỏ bé không chút đáng kể!”

Sắc mặt chín vị sư tỷ nghiêm nghị.

Bọn họ quyết đoán không ai chịu lùi bước.

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Không chữa trị đại lục Chân Võ thì sao chứ?”

Một luồng khí thế hào hùng ngưng tụ.

Anh nắm chặt ngón tay, khí phách nói: “Cho dù không có long mạch, Diệp Bắc Minh con vẫn có thể dẫn dắt Hoa tộc quật khởi!”

Đôi mắt thập sư tỷ sáng rực nhìn vào Diệp Bắc Minh.

“Được, không hổ là con trai mẹ!”

Diệp Thanh Lam gật đầu khen ngợi.

Rồi bà nói tiếp: “Nhưng mà, Minh Nhi, đại lục Chân Võ đợi không kịp nữa rồi”.

“Hàng rào giữa Ma Uyên và đại lục Chân Võ có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào!”

“Một khi vách ngăn thế giới bị phá hủy, Ma tộc có thể tiến quân thần tốc vào thế giới con người!”

“Đến lúc đó không chỉ có đại lục Chân Võ, thế giới Cao Võ và đến các thế giới khác cũng bị liên lụy!”

“Đến lúc đó sẽ có càng nhiều người chết hơn!”

“Mà giờ chỉ cần hiến tế mẹ và chín vị sư tỷ của con thì có thể cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ này!”

“Mười người đổi hàng vạn sinh linh rất có lời!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Hahaha! Chúng sinh thiên hạ ư?”

“Khi cả nhà bố mẹ nuôi của con bị giết chúng sinh trong thiên hạ ở đâu?”
Chương 1102: Cướp đỉnh Thanh Đồng

“Vào lúc con trốn chạy dưới sự truy đuổi của nhà họ Triệu, chúng sinh thiên hạ đang ở đâu?”

“Con chỉ nhớ rằng lúc con tháo chạy tới Côn Luân Hư, sư tỷ đã cứu con!”

“Còn chúng sinh thiên hạ trong miệng mẹ lại muốn hại con, muốn giết con, muốn cướp bảo vật trong tay con!”

“Chúng sinh thiên hạ hại con, giết con, con còn cần phải cứu chúng sinh thiên hạ nữa sao?”

“Người sinh ra con là mẹ chứ không phải chúng sinh thiên hạ!”

Giọng Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Đối với con mà nói, chúng sinh thiên hạ không quan trọng bằng sư tỷ và mẹ con!”

“Cứu vớt thế giới, Diệp Bắc Minh con làm!”

“Nhưng phải đánh đổi mẹ và sư tỷ của con ư?”

Anh quát lên: “Đệch mợ nó chứ chúng sinh thiên hạ!”

“Minh Nhi...”

Diệp Thanh Lam sững sờ.

Thập sư tỷ lệ rơi đầy mặt, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Thanh Lam nghiêm nghị lắc đầu nói: “Minh Nhi, đây không phải là lúc giở tính trẻ con”.

“Chuyện này là do mười vị tổ tiên của nhà họ Diệp chúng ta quyết định...”

Diệp Bắc Minh cười to: “Tổ tiên quyết định thì sao chứ?”

“Tổ tiên lúc nào cũng đúng sao? Lẽ nào đời sau của nhà họ Diệp không sinh ra được một ai nghịch thiên ư?”

“Vậy Diệp Bắc Minh con sẽ làm người nghịch thiên kia!”

Giọng anh nghiêm lại: “Chỉ cần con dung hợp tất cả long mạch sẽ không cần hiến tế mọi người nhỉ?”

Diệp Bắc Minh vừa dứt lời bèn bước ra.

Rồi quỷ dị xuất hiện trước mặt Vương Như Yên: “Thập sư tỷ, xin đắc tội!”

Anh vung tay tóm lấy đỉnh Thanh Đồng trong tay Vương Như Yên.

Vương Như Yên còn chưa kịp hoàn hồn, đỉnh Thanh Đồng đã ở trong tay Diệp Bắc Minh.

“Minh Nhi, con!”

Thấy cảnh bất ngờ ấy, Diệp Thanh Lam biến sắc.

“Lùi ra sau hết đi, Minh Nhi muốn cướp long mạch!”

Các sư tỷ còn lại ôm chín cái đỉnh của mình rồi nhanh chóng lùi về sau.

Diệp Bắc Minh cười to nói: “Các sư tỷ ơi, đừng chạy!”

“Tiểu sư đệ đã không còn là tiểu sư đệ lúc trước nữa!”

Ảnh Thuấn!

Anh xuất hiện ngay trước hoàng hậu Hồng Đào: “Cửu sư tỷ, ngượng quá”.

Hoàng hậu Hồng Đào thấy thế ôm chặt đỉnh Thanh Đồng vào ngực: “Tiểu sư đệ, không được...”

Diệp Bắc Minh nhanh tay cướp lấy.

“Á...”

Một tiếng hét hãi hùng vang lên.

Mặt hoàng hậu Hồng Đào đỏ bừng.

Đỉnh Thanh Đồng đã bị cướp.

“Bát sư tỷ, em đến đây!”

“Tiểu sư đệ, em đừng làm bậy!”

Lục Tuyết Kỳ hét lên, giấu đỉnh Thanh Đồng ngay sau lưng.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng vọt tới, sờ nhẹ vào cái eo thon thả của Lục Tuyết Kỳ.

Đỉnh Thanh Đồng đã vào tay.

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn qua Liễu Như Khanh: “Thất sư tỷ, đừng phản kháng vô ích nữa!”

Liễu Như Khanh bình thản cười: “Tiểu sư đệ, em tới đây lấy đi!”

Nói xong, cô ấy giấu ngay đỉnh Thanh Đồng dưới váy.

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: “Thất sư tỷ, chị tưởng rằng em không dám làm à?”

Liễu Như Khanh mỉm cười nói: “Em không dám đâu!”

Vút!

Một trận cuồng phong quét tới, làn váy của Liễu Như Khanh bay lên.

Một cảm giác mát lạnh thoáng qua, đỉnh Thanh Đồng biến mất.

Liễu Như Khanh đỏ mặt: “Tiểu sư đệ lưu manh quá...”

“Chị Tiểu Yêu!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ.

Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười, nhảy qua bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, cho em nè!”

“Yêu Yêu, cháu làm gì thế?”, Diệp Thanh Lam biến sắc.

Đạm Đài Yêu Yêu cười nói: “Chủ mẫu, xin lỗi”.

“Cháu tôn trọng quyết định của tiểu sư đệ!”

Sắc mặt Diệp Thanh Lam tối sầm.

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh tiếp tục ra tay, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ.

Khương Tử Cơ nói khẽ: “Tiểu sư đệ, em đừng kích động!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định: “Ngũ sư tỷ, em không thể nào để mọi người hiến tế được”.

Rồi anh vung tay cướp đỉnh Thanh Đồng.

Khương Tử Cơ phản ứng rất nhanh, giấu đỉnh Thanh Đồng dưới lớp quần áo.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút, hít sâu rồi đi lên.

“Á!”

Tiếng thét kinh hãi vang lên.

Khương Tử Cơ đỏ mặt chạy lại bên cạnh Diệp Thanh Lam: “Chủ mẫu, bị cướp mất rồi”.

Diệp Thanh Lam chết lặng: “Các cháu... cố ý chứ gì?”

Mặt Khương Tử Cơ càng đỏ hơn: “Làm gì có chứ”.

“Chị Lạc Ly, em cần đỉnh!”

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Chu Lạc Ly.

Chu Lạc Ly cười tươi như hoa: “Vậy phải xem bản lĩnh của em đến đâu rồi!”

Diệp Bắc Minh chớp mắt, nhanh nhẹn ra tay.

Sau khi hai người đánh nhau hơn mười hiệp, Chu Lạc Ly đầm đìa mồ hôi.

Đỉnh Thanh Đồng bị cướp lấy.

Sau đó.

Tam sư tỷ, Tiểu Độc Tiên! Tiểu Độc Tiên cười xấu xa nói: “Hì hì, tiểu sư đệ, nhào vô nè!”

“Trên người chị có độc đó!”

Diệp Bắc Minh xông lên không chút do dự: “Em là cao thủ giải độc đó!”

“Thế hả?”

Ống tay áo Tiểu Độc Tiên lay động, một làn khói bay ra ngoài bao phủ hai người họ.

Một lát sau, Tiểu Độc Tiên đỏ mặt bước ra khỏi làn khói độc: “Chủ mẫu, cháu thua rồi”.

Sau khi làm khói độc tiêu tan, Diệp Bắc Minh đã cầm tám đỉnh Thanh Đồng.

Chỉ còn một cái cuối cùng.

“Nhị sư tỷ, chị muốn em ra tay không?”

Nhị sư tỷ Thiên Nhận Băng không nói lời nào mà quăng đỉnh Thanh Đồng cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đưa tay đón lấy cái đỉnh Thanh Đồng cuối cùng.

Đến đây chín đỉnh là tập hợp đủ.
Chương 1103: Hấp thu long mạch, người người tụ họp

Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi, đừng giỡn nữa, mau trả chín đỉnh về đi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Con hấp thu long mạch rồi, xem thử mọi người lấy gì để hiến tế!”

Anh quát to: “Hấp thụ hết cho tôi!”

Gầm gừ!

Chín tiếng rồng ngâm vang lên.

Long tích của Diệp Bắc Minh tỏa sáng long lanh rực rỡ.

Ầm!

Long mạch trong chín đỉnh gào lên hóa thành hai mươi bảy tia sáng.

Hai mươi bảy tia sáng thành hai mươi bảy long mạch.

Chúng không chui vào long tích của Diệp Bắc Minh ngay.

Gầm gừ!

Ngay sau đó, tiếng rồng ngâm như xé rách trời cao vang vọng khắp chín tầng mây.

Gian phòng Diệp Bắc Minh đứng nổ tung, lực lượng từ long mạch giúp anh lơ lửng trên bầu trời Tổng viện Giám Sát.

“Diệp Bắc Minh?”

Vương Bình An, Hoa Côn Luân và các quản lý khác của Tổng viện Giám Sát đều khiếp sợ.

“Có chuyện gì thế?”

Đạm Đài U Nguyên và Vương Chỉ Dao xuất hiện.

Hầu Tử lao tới nói: “Ôi mẹ ơi, anh Diệp đang phát sáng kìa!”

Lăng Thi Âm và Ngô Kinh Diên kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Trần Lê Y đỏ bừng, bàn tay trắng nõn nắm chặt: “Chủ nhân, chủ nhân đang lột xác!”

“Lột xác?”

Cả bọn sửng sốt.

Gầm gừ!

Một tiếng rồng ngâm đáng sợ hơn lại vang vọng.

Lúc này đây, tiếng vang ấy như xuyên thủng cả thế giới.

Chấn động cả bầu trời.

Vào thời khắc ấy, cả thế giới Cao Võ!

Lấy Tổng viện Giám Sát làm trung tâm.

Đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La, đại lục Linh Cốt và hàng chục đại lục khác của thế giới Cao Võ đều chấn động.

Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Có chuyện gì thế?”

“Khí tức mạnh quá, là long mạch!”

Trong một ngôi đền cũ kỹ, một bóng người già nua đang bước ra.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Là hướng Tổng viện Giám Sát!”

“Đi, đi xem thử!”

Vô số lão quái vật đứng ngồi không yên, dốc toàn bộ sức mạnh chạy tới Tổng viện Giám Sát.

Cùng lúc đó, ở sâu trong Thánh Tộc.

Một đám cầm quyền Thánh Tộc khiếp sợ nhìn về hướng Tổng viện Giám Sát.

Bỗng nhiên.

Rầm!

Cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ, mấy người thong dong bước ra.

Bọn họ vừa tới thế giới Cao Võ liền biến sắc.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Ánh mắt đều cùng nhìn về một hướng.

“Ôi! Khí tức thật đáng sợ!”

Hít một hơi thật sâu.

“Không ổn, có người đang cắn nuốt long mạch!”

“Từ khí thế này có thể thấy cắn nuốt ít nhất mười con!”

“Thế giới Cao Võ lại có kẻ như vậy sao?”

“Lẽ nào là tên Diệp Bắc Minh kia?”

Hạ Bội Cúc kinh hãi nhìn hướng khí tức kia xuất phát.

Vương Quá Giang vô cùng kinh ngạc, mắt lóe ra sát ý lạnh như băng: “Cho dù là ai đi chăng nữa, gây ra động tĩnh lớn như vậy thì đều phải chết!”

“Đi thôi!”

Vút! Vút! Vút!

Vài người phóng vút lên trời cao, đi thẳng tới Tổng viện Giám Sát.

Lúc này, trên bầu trời Tổng viện Giám Sát.

Diệp Bắc Minh chìm trong một ngọn lửa: “Tháp nhỏ, tôi cảm thấy mình sắp nổ tung tới nơi rồi...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chưa bao giờ cảm thấy nguy hiểm như vậy: “Nhóc à, đây là lúc quan trọng!”

“Nhất định phải giữ vững tinh thần!”

“Tận hai mươi bảy long mạch đó!”

“Nếu cậu hấp thụ hết tất cả thì trong cơ thể sẽ có ba mươi tư long mạch cung cấp nguồn sức mạnh cuồn cuộn vô tận cho cậu đấy!”

“Khi cậu chỉ có một long mạch, nếu bùng nổ toàn bộ sức mạnh!”

“Cần mười lăm phút mới có thể khôi phục!”

“Ba mươi tư long mạch thay phiên khôi phục có nghĩa là trong vòng mười lăm phút, bổn tháp có thể giúp cậu bùng nổ sức mạnh ba mươi tư lần!”

Nghe vậy, đến cả Diệp Bắc Minh cũng phải kích động.

“Vãi đạn!”

Hai mắt anh đỏ bừng: “Mười lăm phút bùng nổ sức mạnh ba mươi tư lần ư?”

“Đó chẳng phải là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chính là ý đó!”

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: “Vậy còn chờ gì nữa? Tiếp tục hấp thụ cho tôi!”

Lúc này.

Người trong Tổng viện Giám Sát đều ngẩng đầu nhìn trời.

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Vương Chỉ Dao, Đạm Đài U Nguyệt.

Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Hầu Tử và Trần Lê Y.

Tiếng rồng ngâm vang vọng không dứt bên tai bọn họ.

Trong ánh mắt họ tràn đầy sự kinh hãi.

Bỗng nhiên.

Đằng sau truyền tới một giọng nói đầy sự ngạc nhiên: “Diệp Bắc Minh, đúng là Diệp Bắc Minh rồi!”

“Long mạch hả? Diệp Bắc Minh đang hấp thu long mạch ư?”

“Tên này đã đáng sợ lắm rồi, giờ nếu để cậu ta hấp thu hết những long mạch ấy chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ vô địch hay sao?”

Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn đã tới.

Diệp Bắc Minh chỉ giết lão tổ cảnh giới Giới Chủ của bọn chúng chứ không giết sạch tất cả.

Nên hôm nay chúng mới ngóc đầu trở lại.

Ngay sau đó.

Lão tổ Đế tộc, Đế Giang, Đế Khuyết và Đế Khởi La đều tới đây.
Chương 1104: Diệp Thanh Lam phát uy

Ngoài bọn họ ra, còn có các thế lực lớn như đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La, đại lục Linh Cốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Tổng viện Giám sát còn náo nhiệt hơn cả Tết.

Hơn mười lão già của tám gia tộc Thần Huyết lớn đỏ mắt nhìn: "Thằng này đang đang hấp thu long mạch, là thời điểm không thể phân tâm nhất!"

"Thừa dịp hiện tại chém giết kẻ này!"

Tám gia tộc Thần Huyết lớn có thù truyền kiếp với Hoa tộc!

Nhà họ Diệp bị bọn họ suýt chút nữa hủy diệt, long mạch núi Côn Luân cũng do bọn họ chặt đứt!

Một khi Diệp Bắc Minh hấp thu hết những long mạch này.

Tám gia tộc Thần Huyết lớn bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời!

"Giết!"

Hơn mười lão già bỗng nhiên ra tay, hơi thở chết chóc ập tới!

Diệp Thanh Lam ra lệnh: "Bảo vệ cho Minh Nhi, bất kỳ kẻ nào cũng không được lại gần phạm vi ngàn mét xung quanh Minh Nhi!"

"Rõ!"

Mười vị sư tỷ tản ra, phòng thủ mười hướng.

Tròng mắt của bà trong nháy mắt đầy máu, Long Tích sau lưng toát ra hào quang sáng chói: "Long Tích, thiêu đốt cho ta!"

Gào rống!

Bóng mờ của ba đầu Chân Long hiện lên, rồi lập tức bốc cháy.

Hơi thở của Diệp Thanh Lam tăng vọt.

Cứ như vậy vượt qua mấy cảnh giới lớn!

Bà phong tỏa lão già xông lên đầu tiên, bước đến ngăn cản trước mặt lão ta!

Vỗ ra một chưởng!

Lão già này không kịp kêu thảm một tiếng, thân thể đã nổ tung như dưa hấu, hóa thành một đám sương máu!

Những lão già còn lại nhanh chóng lùi lại, trong con ngươi già nua tràn ngập sự kinh ngạc: "Trời ạ! Cảnh giới Giới Chủ?"

"Làm sao có thể!"

"Không phải Diệp Thanh Lam đã biến thành kẻ tàn phế sao?"

Những lão già này quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!

"Bà ta lại mở ra Long Tích?"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn qua!

Trong tám gia tộc Thần Huyết lớn, một lão già mặc đồ xanh trầm mặt: "Bà ta đang tiêu hao tuổi thọ của mình để thiêu đốt lực lượng của ba đầu long mạch!"

"Tạm thời tăng lên cảnh giới, bà ta không kiên trì được lâu đâu!"

"Một khi kết thúc, dù bà ta không chết cũng sẽ hoàn toàn trở nên tàn phế!"

Lão già bên cạnh hỏi: "Bà ta có thể kiên trì bao lâu?"

Lão già mặc đồ xanh lắc đầu: "Không biết, có lẽ là mười lăm phút?"

"Có lẽ một tiếng, cũng có thể là một ngày!"

Lão già mặc áo bào trắng bên cạnh tức giận mắng: "Đáng chết! Dù chỉ có mười lăm phút!"

"Ngộ nhỡ Diệp Bắc Minh hấp thu long mạch thành công, người chết chính là chúng ta!"

"Ngay cả gia tộc sau lưng cũng sẽ hủy diệt theo!"

"Chúng ta không có thời gian chờ đợi, mặc kệ bà ta đi, ra tay với Diệp Bắc Minh!"

"Nhất định phải ngăn cản Diệp Bắc Minh hấp thu long mạch!"

"Giết!"

Hơn mười lão già cùng ngẩng đầu, hai mắt đỏ au khóa chặt Diệp Bắc Minh.

Bay nhanh lao tới chỗ Diệp Bắc Minh!

Diệp Thanh Lam hừ lạnh: "Cút đi!"

Thân thể bà bộc phát ra hơi thở của cảnh giới Giới Chủ, ngăn trở trên con đường buộc phải đi qua.

Bà trực tiếp phong tỏa lão già áo bào trắng: "Ông rất biết tính kế phải không? Muốn giết con tôi?"

"Bà đây giết ông trước!"

Năm ngón tay bà siết lại, nện nắm đấm xuống!

"Không, cứu tôi..."

Lão già mặc áo bào trắng kêu lên thảm thiết, rơi sâu xuống lòng đất như sao băng, chết không nhắm mắt ngay tại chỗ!

Diệp Thanh Lam lại phong tỏa lão già mặc áo xanh, ánh mắt lạnh lẽo: "Còn cả ông nữa, chết đi cho bà!"

...

Ầm!

Diệp Thanh Lam như một nữ chiến thần, đánh đâu thắng đó!

Trong phút chốc, bà đã chém giết tám người, sáu người còn lại điên cuồng chạy thoát thân như chó nhà có tang!

Vẫn luôn chạy đến khoảng cách ngoài ngàn mét, bọn họ mới mở to đôi mắt mắt đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lam!

Diệp Thanh Lam lạnh giọng quát: "Hôm nay, ai dám tới gần phạm vi ngàn mét quanh con trai tôi, bất luận là thù hay là bạn, tới một người tôi giết một người!"

"Dù giết sạch tất cả mọi người tại đây, tôi cũng sẽ không hối tiếc!"

"Ai không tin thì có thể tới thử xem!"

Giọng nói lạnh lẽo vô tình!

Khiến cho trái tim ai ai cũng run lên!

Có người cúi đầu phỉ nhổ: "Đù, mẹ của tên này còn điên khùng hơn cả cậu ta nữa!"

Một giây sau.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Giết sạch tất cả mọi người tại đây? Bà có thực lực này sao!"

Ai đang nói chuyện?

Tạch! Tạch! Tạch!

Mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một lão già râu tóc bạc phơ mặc kình phục đi tới.

"Đây là ai vậy?"

Mọi người nghi hoặc.

Chỉ có con ngươi của lão tổ Đế tộc khẽ co rụt lại: "Ông... Ông là Phong Vu Vũ?"

Lão già mặc kình phục cười một tiếng: "Đế Vô Danh, thật không ngờ ông vẫn còn nhớ rõ lão phu?"

Sắc mặt lão tổ Đế tộc trắng bệch: "Cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá cảnh giới Chân Huyền!"

Trong lòng mọi người run lên.

Rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói đến cảnh giới này: "Trên cảnh giới Giới Chủ chẳng lẽ là cảnh giới Chân Huyền?"

Sắc mặt Phong Vu Vũ nghiền ngẫm: "Năm đó, lão phu đến Đế tộc mời ông cùng nhau tiến vào chiến trường Thái Cổ, là chính ông không muốn đi".

"Nếu như ông đi, giờ cũng sẽ không dừng lại ở cảnh giới Giới Chủ sơ kỳ nho nhỏ chứ nhỉ?"

Hít hà!
Chương 1105: Các ông cũng không chết?

Giọng điệu thật lớn!

Lại còn nói lão tổ Đế tộc chỉ là một cảnh giới Giới Chủ sơ kỳ nho nhỏ?

"Cái gì? Ngài... Ngài chính là lão tổ Vu Vũ?"

Mọi người nhà họ Phong, một trong tám gia tộc Thần Huyết lớn kích động: "Không phải ngài đã chết trên chiến trường Thái Cổ rồi sao?"

Phong Vu Vũ hừ lạnh: "Một đám vô dụng, lão tổ tông của mình cũng không nhận ra!"

"Còn ngóng trông lão phu chết!"

"Hôm nay nếu lão phu không xuất hiện, có phải nhà họ Phong sẽ bị diệt hết phải không?"

Mọi người nhà họ Phong cúi đầu, một câu cũng không dám nói!

Một giây sau.

"Hahahaha!"

Một tiếng cười vang lên: "Phong Vu Vũ, cần gì phải tức giận với một đám con cháu chứ".

Một người đàn ông trung niên có vẻ mặt uy nghiêm đi tới, khí tràng mạnh mẽ trải rộng!

Như một thanh lợi kiếm treo trên đỉnh đầu!

Đế Vô Danh chấn động: "Vạn Huyết Kiếm Chủ, ông cũng không chết?"

Vạn Huyết Kiếm Chủ lạnh lẽo, không thèm nhìn Đế Vô Danh.

Ông ta quay người nhìn ra sau lưng: "Chư vị, đừng giấu giếm nữa!"

"Nếu đều tới rồi, thì xuất hiện đi!"

Dứt lời, từng giọng nói vang lên.

"Vạn Huyết Kiếm Chủ, vẫn là thần hồn của ông mạnh mẽ!"

"Không hổ là người được xưng là có thể đồng thời khống chế một vạn thanh huyết kiếm, thế mà cũng nhận ra được chúng tôi đã đến?"

"Hahaha, không ngờ kẻ này hấp thu long mạch lại có thể cạy ra nhiều lão bất tử như vậy!"

Hai lão già.

Một bà lão.

Một thiếu phụ.

Cuối cùng là một người trẻ tuổi.

Khoảnh khắc trông thấy năm người này, đôi mắt già nua của Đế Vô Danh trừng lớn!

"Phó Thương Long!"

"Huyết Thí Thiên!"

"Quỷ mẫu Bạch Liên!"

"Phu nhân Hợp Hoan!"

"Còn cả... Thẩm Thiên Quân?"

Bốn người đằng trước, khuôn mặt ai ai cũng mờ mịt.

Chỉ đến lúc nghe được cái tên cuối cùng, mấy trăm ngàn người ở đây run lẩy bẩy!

"Thẩm Thiên Quân!"

"Ông trời của tôi ơi, hắn ta chính là Thẩm Thiên Quân?"

"Trời ạ! Người được tôn xưng là người đầu tiên và duy nhất mở ra Long Tích suốt một triệu năm qua?"

"Không phải nói sau khi hắn ta tiến vào chiến trường Thái Cổ đã hoàn toàn biến mất rồi sao..."

...

...

Toàn trường tĩnh mịch!

Lặng ngắt như tờ!

Ba chữ Thẩm Thiên Quân.

Gần như suốt một triệu năm qua, ngoài Diệp Phá Thiên, là người có uy danh kinh khủng nhất!

Ánh mắt Diệp Thanh Lam trở nên ngưng trọng chưa từng có, nhìn chòng chọc vào bảy người kia!

Sáu cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong, nửa người bước vào cảnh giới Chân Huyền!

...

Thẩm Thiên Quân càng sâu không lường được, khiến người ta nhìn không thấu cảnh giới cụ thể của hắn ta!

Vạn Huyết Kiếm Chủ ngẩng đầu nhìn lên không trung: "Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?"

Ánh mắt Phó Thương Long ngưng trọng: "Đời sau của Diệp Phá Thiên? Nhà họ Diệp tìm được nhiều long mạch như vậy?"

Quỷ mẫu Bạch Liên nghi hoặc: "Chẳng lẽ, bọn họ muốn chữa trị Đại Lục Chân Võ?"

"Chỉ bằng cậu ta mà cũng tưởng chữa trị Đại Lục Chân Võ?"

Phu nhân Hợp Hoan lắc mông vô cùng phong tình vạn chủng: "Haha, thật là người ngốc nói mê, những người kia sẽ không đồng ý".

Thẩm Thiên Quân không nói gì, hắn ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh đang hấp thu long mạch!

Gào rống!

Một tiếng rồng ngâm vang lên!

Chỉ còn 23 đầu long mạch quay chung quanh không trung phía trên Diệp Bắc Minh!

Giờ phút này.

Anh đã hấp thụ bốn đầu long mạch!

Khuôn mặt Phong Vu Vũ trở nên hung tàn: "Chư vị, nhà họ Diệp và gia tộc Thần Huyết sẽ không chết không ngừng!"

"Chúng ta có nợ máu, hiện tại lão phu muốn chém giết kẻ này!"

"Chư vị sẽ không ngăn cản chứ?"

Mấy người lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không nhúng tay.

Phong Vu Vũ gật gật đầu, thận trọng nhìn về phía Thẩm Thiên Quân: "Thẩm công tử, cậu thì sao?"

Những người khác kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Thiên Quân!

"Với thực lực của Phong Vu Vũ mà còn cần cẩn thận đến vậy?"

"Rốt cuộc thực lực của Thẩm Thiên Quân thế nào?"

"Chẳng lẽ hắn ta gặp được kỳ ngộ gì ở chiến trường Thái Cổ sao?"

Thẩm Thiên Quân đứng chắp tay, vẻ mặt xem kịch vui: "Tôi không có vấn đề gì, các ông tùy tiện".

Vừa dứt lời này, Phong Vu Vũ hét dài một tiếng, bóng người lập tức biến mất tại chỗ.

"Người của Hoa tộc, người của nhà họ Diệp đều đáng chết!"

Một giây sau.

Ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Lam: "Bắt đầu giết chóc từ bà!"

Không có bất kỳ động tác lòe loẹt gì, một quyền ngưng tụ, hung tàn đánh úp về phía đầu Diệp Thanh Lam!

Đôi mắt Diệp Thanh Lam đọng lại, hơi thở trên người dâng lên.

Rống!

Ba long mạch sau lưng bà gào thét, một quyền chặn đánh lại!

Ầm!

Dòng khí nổ tung, hai người đồng thời bay ngược ra ngoài.

Trong cơ thể Phong Vu Vũ khí huyết quay cuồng, Diệp Thanh Lam thì trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!

Hai người đều ở cảnh giới Giới Chủ, một sơ kỳ một đỉnh phong!

Chênh lệch quá lớn!

"Chủ mẫu!"

Mười sư tỷ biến sắc, đang muốn xông đến.

Diệp Thanh Lam khẽ quát một tiếng: "Canh giữ ở chỗ cũ, đừng cho bất kỳ kẻ nào lại gần Minh Nhi!"

"Rõ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK