Nghê Hoàng nhìn thật sâu vào Đường Hạo một lúc: "Lại dám phản bác bản tiểu thư, coi như anh có chút chính trực!"
"Nếu anh không phục, bản tiểu thư cho anh một cái cơ hội, anh muốn như thế nào?"
Quả nhiên!
Đường Hạo vui mừng trong lòng, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh: "Tôi muốn đấu một trận công bằng với anh ta!"
"Người thắng, cưới Lạc Khuynh Thành!"
"Người thua, thần hồn câu diệt!"
Nghê Hoàng tán thưởng một câu: "Đúng là một người chính trực! Diệp Phong, anh có bằng lòng hay không?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi từ chối!"
"Hả, anh sợ à?"
Nghê Hoàng có hơi thất vọng.
Đường Hạo ngửa mặt lên trời cười to: "Hahahaha, Diệp Phong! Anh đúng là một chút gan cũng không có!"
"Lúc ở khu thí luyện, không phải anh rất ngông cuồng sao?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có thể chấp nhận lời khiêu chiến của anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không lấy Khuynh Thành làm tiền đặt cược!"
“Cô ấy là một người, không phải một món đồ!"
"Bất kể là sống hay chết, tôi hi vọng Khuynh Thành có thể tự mình lựa chọn sẽ gả cho ai!"
Thân thể mềm mại của Lạc Khuynh Thành run lên, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Nếu như tất cả những chuyện vừa rồi đều có thể là gặp dịp thì chơi, nhưng những lời vừa rồi của Diệp Bắc Minh đã thật sự chọc vào sâu trong trái tim cô ấy!
Cô ấy là một người, không phải một món đồ!
Nghê Hoàng sững sờ một lúc, món đồ ăn vặt trong tay rơi xuống ghế thái sư!
Cô ta trầm mặc hồi lâu, ánh mắt khi nhìn Diệp Bắc Minh dịu dàng hơn ba phần: "Được! Tôi đồng ý với anh!"
"Bất kể ai thua ai thắng trận chiến này, gả cho ai đều do chính Lạc Khuynh Thành quyết định!"
Tay ngọc nhỏ dài vung lên!
Một sức mạnh từ hư không đánh tới!
Vù!
Sân khấu hôn lễ vốn bị Đoạn Thiên Tuyệt đánh thành mảnh vụn, từng mảnh vụn bay lên!
Thế mà chúng nó lại kết hợp theo vị trí cũ, trở về hình dáng ban đầu!
Nghê Hoàng mở miệng: "Các người lên đài đánh một trận đi!"
Độc Cô Bá Đạo, Tông chủ của Vạn Thần Tông, Thanh Huyền Tử, còn có chủ của các đại tông môn, tất cả đều ngây người!
Thế này cũng quá kỳ dị rồi!
Sân khấu hôn lễ sân khấu biến thành võ đài ư?
Đường Hạo sải bước đi, lập tức lên đài: "Diệp Phong, tôi chắc chắn sẽ nghiền nát toàn bộ xương cốt trong người anh!"
"Nếu như tôi là anh, hiện tại quỳ xuống xin tha, nói không chừng tôi sẽ mở lòng từ bi tha cho mạng chó của anh!"
Diệp Bắc Minh dẫm chân một cái, trực tiếp leo lên võ đạo đài.
Nghê Hoàng phun ra một câu: "Bắt đầu!"
Trong mắt Đường Hạo là sát ý cuồng bạo, thần lực trong cơ thể sôi trào, phóng là một chỉ đầu tiên: "Tiệt Thiên chỉ!"
Trong chốc lát, phép tắc sức mạnh nổ vang!
Phù văn xuất hiện đầy trời, ngưng tụ thành một bàn tay thiên thần đánh thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh!
"Vừa ra tay đã là phép tắc sức mạnh cụ tượng hóa, thật sự là thủ đoạn khủng khiếp!", Tông chủ của Vạn Thần Tông quay đầu nhìn thoáng qua Độc Cô Phách nói: "Độc Cô huynh, đồ nhi này của ông được dạy nên thế nào vậy?"
Độc Cô Bá Đạo tỏ ra kinh ngạc nói: "Tôi cũng không biết thủ đoạn này..."
Lông mày Thanh Huyền Tử nhíu lại: "Từ thủ đoạn của Đường Hạo có thể nhìn ra, cậu Diệp Phong này chỉ sợ không phải là đối thủ của anh ta!"
"Tôi thấy chưa chắc, Diệp Phong đó không hiển sơn không lộ thủy, dám một mình đến điện Thần Hoàng,chẳng lẽ không có một chút thủ đoạn nào ư?", Tông chủ của Vạn Thần Tông lắc đầu.
"Hừ!"
Thanh Huyền Tử hừ lạnh một tiếng: "Hay là chúng ta đánh cược đi?"
"Đánh cược như thế nào?"
Tông chủ của Vạn Thần Tông hào hứng nói.
Thanh Huyền Tử cười một tiếng: "Nếu Diệp Phong thắng, bản quốc sư cho ông một bức bản đồ kho báu trong bí cảnh thượng cổ!"
Trong lòng Tông chủ của Vạn Thần Tông khẽ động, ông ta nói: "Nếu Diệp Phong thua thì sao?"
"Cho bản quốc sư vào đài Ngưng Thần của quý tông nghỉ ngơi ba ngày ba đêm!", Thanh Huyền Tử cười nói.
Tông chủ của Vạn Thần Tông hừ lạnh một tiếng: "Quốc sư quả nhiên tính toán hay lắm, nhưng nể mặt bản đồ bí cảnh thượng cổ, tôi cược với ông phen này!"
Ngay tại lúc đó, trên võ đài.
Bàn tay thiên thần nghiền ép mà đến!
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng, năm ngón tay khẽ chụp lấy bàn tay thiên thần đang rơi xuống, đột nhiên dùng sức!
Ầm!
Bàn tay thiên thần sụp đổ, hóa thành vô số phù văn rồi tiêu tán!
Vẫn chưa hết, Diệp Bắc Minh đồng thời đấm ra một quyền, sát ý lạnh như băng ngưng tụ thành thực chất!
Một con rồng từ sát ý bắn thẳng vào cơ thể Đường Hạo, anh ta ra tay chống đỡ, trên võ đài phát ra một tiếng nổ nặng nề!
Đường Hạo lập tức bị bắn tung bay ra ngoài, nện xuống biên giới của võ đài!
Phụt...
Một ngụm máu tươi phun ra, anh ta suýt chút nữa đã rơi khỏi võ đài!
Hiện trường xôn xao một hồi!
"Cái này. . ."
Thanh Huyền Tử hé miệng, cảm giác giống như bị người ta tát mạnh cho một cái!
Tông chủ của Vạn Thần Tông mỉm cười: "Xem ra Diệp Phong sắp thắng rồi, tôi đành nhận lấy bản đồ bí cảnh thượng cổ của ông vậy!"
"Không đúng, Đường Hạo vẫn chưa thua!"
Thanh Huyền Tử lắc đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Hạo trên võ đài!
Chỉ thấy,
Đường Hạo chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo thấu xương: "Tiểu tử, là tôi xem thường anh rồi!"
"Vừa rồi mới chỉ là món khai vị thôi, xem thực lực thực sự của tôi đây!"
Sắc mặt Đường Hạo dữ tợn, anh ta gầm nhẹ một tiếng: "Thương Long Biến!"
Chương 1767: Long Cốt Chí Tôn!
Grào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên!
Cơ thể Đường Hạo vang lên âm thanh lốp bốp giòn giã, máu thịt trong cơ thể gần như trở nên trong suốt!
Con ngươi của đám người dưới đài co rút lại, chỉ thấy trong cơ thể Đường Hạo, sáu khối xương Chí Tôn trong suốt phóng ra một chùm sáng vàng, đồng thời còn mơ hồ phát ra tiếng rồng ngâm!
"Đây là... Hít!"
Một vị lớn tuổi trong Thất Tinh Các trừng to mắt, kích động khoa tay múa chân: "Long Cốt Chí Tôn! Đây là Long Cốt Chí Tôn!"
Lời này vừa ra khỏi miệng,
tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Vô số tầm mắt dồn dập nhìn qua!
"Trần trưởng lão, ngài nói cái gì?"
"Long Cốt Chí Tôn? Làm sao có thể!"
"Đúng vậy! Long Cốt Chí Tôn là xương Chí Tôn Tổ Long sau khi vẫn lạc để lại, mỗi khối đều vật hiếm thấy trên thế gian, Đường Hạo thế mà con mẹ nó có sáu khối?", Tông chủ của Vạn Thần Tông suýt chút nữa là nhảy dựng lên: "Không cá cược, tôi không cá cược nữa!"
"Như này thì thắng thế nào?"
Khuôn mặt già của Thanh Huyền Tử đỏ bừng, lão ta cười to: "Hahaha, có chơi có chịu!"
"Thân là Tông chủ Vạn Thần Tông, sao có thể nói không giữ lời?"
Khóe miệng Tông chủ của Vạn Thần Tông co giật: "Đây chính là Long Cốt Chí Tôn đấy! Còn mẹ nó tận sáu khối!"
"Đồng thời vận dụng sáu khối Long Cốt Chí Tôn, ít nhất phải có sức chiến đấu gấp mười lần cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong bình thường!"
"Diệp Phong làm sao mà thắng được?"
Đúng vậy!
Diệp Phong làm sao có thể thắng?
Không chỉ có mỗi lão ta, tất cả mọi người ở đây đều có chung suy nghĩ ấy trong lòng!
Trên mặt Lạc Khuynh Thành tràn đầy lo lắng, cô ấy nhìn chằm chằm vào võ đài!
Mười đầu móng tay đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra cũng không cảm nhận được!
"Tiểu tử, hưởng thụ cho tốt đi!"
Đường Hạo lao đến như mãnh thú, mười ngón tay đan chặt, nâng lên cao quá đỉnh đầu, hung hăng nện về phía Diệp Bắc Minh!
Loảng xoảng!
Một tiếng vang thật lớn!
Võ đài dưới chân Diệp Bắc Minh vỡ vụn thành từng mảnh, mảnh gỗ vụn bay tứ tung!
Vù!
Một trận pháp che chắn xuất hiện dưới chân Diệp Bắc Minh, ngăn anh tiếp tục rơi xuống!
Đây là trận pháp Nghê Hoàng bố trí khi trùng kiến võ đài, nếu không, võ đài dựng bằng gỗ bình thường chỉ sợ sẽ hóa thành bột mịn ngay khi hai người vừa đánh nhau!
"Làm sao có thể..."
Ý cười trên gương mặt già của Thanh Huyền Tử cứng đờ!
"Hít...", Tông chủ của Vạn Thần Tông đứng một bên hít sâu một hơi!
"Ông trời ơi..!"
Chủ những tông môn khác kinh hô một tiếng, tròng mắt bị kinh hãi đến kém chút nữa là nhảy ra ngoài: "Làm sao có thể!"
Chỉ thấy,
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, chỉ dùng một tay đã chặn được sức mạnh hai tay hợp kích của Đường Hạo!
Quan trọng nhất chính là, đó là sức mạnh do mẹ nó sáu khối Long Cốt Chí Tôn bộc phát đấy!
Thế mà anh chỉ dùng một tay là có thể đỡ được?
Hai người này đến cùng là ai con mẹ nó nghịch thiên hơn!
Lạc Khuynh Thành há miệng nhỏ, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, miệng há lớn thở dốc!
Diệp Bắc Minh thất vọng lắc đầu: "Đây là thực lực thật sự của anh?"
Một tay khác đấm ra một quyền!
Rầm!
Đường Hạo với vẻ mặt đau khổ bay ra ngoài, nơi đan điền truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt khiến anh ta suýt chút nữa bất tỉnh!
"Cẩn thận!"
Nếu không phải lão quỷ ở chỗ sâu trong đan điền khẽ quát một tiếng,
quỷ khí đầy trời bạo phát đi ra ngăn cản phần lớn sức mạnh của một quyền này,
chỉ sợ Đường Hạo sẽ bị quyền này đánh chết tươi!
Cho dù có lão quỷ hỗ trợ, Đường Hạo vẫn bị bay ra ngoài mấy chục mét!
Mắt thấy sắp bị rớt khỏi võ đài, Đường Hạo gầm nhẹ một tiếng, một cái tay cắm sâu xuống sàn võ đài, tạo ra một cái rãnh sâu hoắm trên mặt sàn!
Rốt cục cũng dừng lại ở biên giới võ đài!
Giờ khắc này, toàn bộ quảng trường điện Thần Hoàng chìm trong yên tĩnh như đã chết!
Hai lần!
Diệp Phong thế mà đánh cho Đường Hạo suýt chút nữa rơi xuống võ đài hai lần!
Đường Hạo đứng tại biên giới võ đài, hai mắt đỏ như máu!
Trong cổ họng anh ta phát ra âm thanh khàn khàn: "Tiểu tử, là anh ép tôi!"
"Lúc đầu tôi chỉ muốn dùng sức mạnh của võ đạo để loại bỏ anh, nhưng xem ra anh đúng là một con kiến hơi mạnh một chút!"
"Lão quỷ, sử dụng toàn lực cho tôi!"
Đường Hạo hoàn toàn nổi giận: "Cắn nuốt anh ta!"
Sức mạnh của người trước mắt khiến anh ta cảm nhận được sự uy hiếp, dù cho phải sử dụng sức mạnh của lão quỷ trước mặt mọi người, anh ta cũng không muốn để người này còn sống rời khỏi!
Vù!
Trong chốc lát, quỷ khí ngợp trời lấy Đường Hạo làm trung tâm thoát ra bên ngoài!
Cắn nuốt lan ra bốn phương tám hướng!
Một số người tu võ đứng gần võ đài còn chưa phát hiện thấy nguy hiểm, quỷ khí vọt tới đụng vào cơ thể bọn họ trong nháy mắt!
"A! Cơ thể của tôi..."
Tất cả đều kêu thảm một tiếng!
Giống như là băng tuyết gặp phải ánh nắng, trong nháy mắt hòa tan thành một mảnh sương máu!
"Mau chạy đi!"
"Cách xa võ đài!"
Tất cả mọi người lùi lại, rời xa võ đài!
Lạc Khuynh Thành vô cùng nóng nảy: "Nghê Hoàng tiền bối, Đường Hạo có thể sử dụng loại thủ đoạn này sao? Có phải anh ta làm trái quy tắc rồi không?"
Chương 1768: Thu phục Lão Quỷ
Trong hư không.
Nghê Hoàng cau mày, với thực lực của cô ta vậy mà không thể nhìn thấu quỷ khí này!
Nghê Hoàng còn chưa kịp mở miệng, Đoạn Thiên Tuyệt đã chắp tay trong hư không nói: "Tiền bối Nghê Hoàng, không có quy định cấm sử dụng quỷ khí khi bắt đầu chiến đấu, đúng không?"
"Hơn nữa ngài cũng đã nhìn thấy, quỷ khí này là do Đường Hạo tạo ra, xem như là bản lĩnh cao cường của anh ta!"
"Có nhiều người quan sát như vậy, đây có tính là vi phạm quy định không?"
Nghê Hoàng trầm mặt trong chốc lát: "Đường Hạo cũng không vi phạm quy định, chúng ta chờ chiến đấu kết thúc đi!"
Diệp Bắc Minh vẫn đứng yên tại chỗ, mặc cho quỷ khí đầy trời đang tấn công anh!
Trong mắt mọi người, dáng vẻ của anh chính là đang bị dọa sợ!
"Diệp Phong! Anh đang làm gì vậy? Mau chạy đi!", Lạc Khuynh Thành bất chấp tất cả mà hét to lên, gần như lao đến.
Đoạn Thiên Tuyệt tiến lên, đặt bàn tay gầy guộc của mình lên vai Lạc Khuynh Thành: "Ai bảo cô đi qua? Đứng lại!"
Khóe miệng Đường Hạo khóe hiện lên một tia kiêu ngạo: "Diệp Phong, nếu anh biết tôi thì nhất định sẽ cho rằng bản thân như ếch ngồi đáy giếng ngắm trăng thôi!"
Anh ta còn đắc ý lắc đầu: "Đừng cố đoán thân phận của tôi, anh sẽ bị thương đấy!"
Diệp Bắc Minh cười đáp lại: "Nếu anh biết tôi thì sẽ như phù du gặp bầu trời!"
"Tiểu Tháp, ông nhìn lâu như vậy mà vẫn không ra tay à?"
"Được!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
Một giây tiếp theo.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, tất cả quỷ khí đều dừng lại, đứng yên lặng trong không trung!
"Sao lại thế này?"
Đường Hạo có chút sửng sốt, anh ta kinh ngạc khi phát hiện thế giới yên tĩnh đến đáng sợ.
Tất cả âm thanh đều biến mất.
Không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh võ đài!
Không xem không biết, vừa liếc nhìn thoáng qua thì hoàn toàn bối rối.
Chỉ thấy.
Hàng trăm ngàn người trên quảng trường đều bất động như tượng, trông cực kỳ quỷ dị!
Độc Cô Bá Đạo há miệng, khiếp sợ nhìn trên võ đài!
Tông chủ của Vạn Thần Tông không ngừng dụi mắt!
Vẻ mặt của Thanh Huyền Tử đầy sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau cách xa quỷ khí!
Mọi người của Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Trấn Hồn Tông, Liễu Tố Tố, đám người Nguyễn Nguyệt Cầm đều duy trì động tác cứng ngắc!
Lại nhìn Đoạn Thiên Tuyệt, giống như một pho tượng!
Lạc Khuynh Thành bị ông ta giữ lại bằng một tay, không thể nhúc nhích!
Dù là gió, mây hay không khí, mọi thứ đều bị đóng băng!
"Lão quỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Hạo nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy truyền âm.
Giọng nói run rẩy của Lão Quỷ vang lên: "Ngưng đọng thời gian! Đây là ngưng đọng thời gian!"
"Xem ra ông cũng có chút kiến thức!"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên.
Trong không gian và thời gian tĩnh lặng, vô cùng đột ngột, quỷ dị và dọa người!
"Anh!"
Đồng tử Đường Hạo co rụt lại, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "…Anh nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Lão Quỷ? Sao có thể như thế được!"
Hai người trao đổi thông qua truyền âm, sao Diệp Phong có thể nghe thấy được!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Anh không cần phải biết!"
Một bước đi đến trước mặt Đường Hạo, giơ tay về phía đan điền của Đường Hạo và nắm lấy!
Xẹt!
Trực tiếp xuyên thấu đan điền!
"A…"
Sắc mặt của Đường Hạo lập tức tái nhợt, đau đớn điên cuồng kêu thảm thiết: "Đan điền của tôi, ôi không! Đan điền của tôi đã bị phá hủy!"
"Lão quỷ, giết anh ta! Giết anh ta cho tôi!"
Một giây kế tiếp.
Một cảnh tượng khiến Đường Hạo càng tuyệt vọng hơn xuất hiện!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh lại từ trong đan điền của anh ta lấy ra một tòa nhà quỷ màu đen hung dữ: "Tiểu Tháp, cắn nuốt nó đi!"
Một sức mạnh tấn công tới!
"A! Đừng, đại nhân, tôi biết lỗi rồi..."
Tiếng kêu thảm thiết của Lão Quỷ phát ra từ ngôi nhà quỷ, đột nhiên im bặt!
Ngôi nhà quỷ màu đen trong tay biến thành một vật thể trong suốt!
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: "Tiểu Tháp, đây là thứ gì vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Vật này tên là tảng đá Hư Không, thần hồn vừa rồi của ông ta chắc hẳn đến từ Thần Quốc Hỗn Độn!"
"Vật này ẩn chứa năng lượng cực lớn, trước hết cứ thu hồi nó đã, sau này tìm cơ hội cắn nuốt!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh đặt tòa nhà quỷ trong suốt vào chiếc nhẫn chứa vật, nhìn về phía Đường Hạo.
Giờ phút này.
Tòan thân Đường Hạo run rẩy, mồ hôi trên người tuôn ra như thác nước: "Anh… Rốt cuộc anh là ai?"
Anh ta có được như ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của Lão Quỷ!
Vậy mà Lão Quỷ lại dễ dàng chết trong tay của Diệp Bắc Minh, thậm chí ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, thật quá đáng sợ!
Vào lúc này.
Tất cả những kiêu ngạo trong lòng Đường Hạo đều bị nghiền nát!
Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy ẩn ý: "Tôi chính là “thằng nhóc”, “con kiến” trong miệng anh đấy!"
Sắc mặt Đường Hạo xám như tro tàn, quỳ xuống đất: "Anh Diệp, tôi sai rồi… Cầu xin anh tha mạng cho tôi..."
Ngưng đọng thời gian đã bị giải trừ!
"Đường Hạo quỳ xuống?"
Chương 1769: Dẫn người đi
Mọi người dưới võ đài đều rất kinh ngạc.
Một giây trước Đường Hạo đang triệu hồi quỷ khí đầy trời, sao giây tiếp theo Đường Hạo đã quỳ xuống rồi?
Trong khi mọi người còn đang chẳng hiểu chuyện gì!
Diệp Bắc Minh dùng năm ngón tay bấm một cái!
Bùm!
Với một tiếng rên, cơ thể của Đường Hạo biến thành một làn sương máu, hoàn toàn biến mất!
Chỉ còn lại sáu khối xương rồng chí tôn trôi lơ lửng giữa không trung!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, cất vào chiếc nhẫn chứa vật!
"Đường Hạo chết!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao Đường Hạo lại đột nhiên bị đánh bại?"
Khán giả dưới võ đài hoàn toàn bị sốc.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ vậy!
Lạc Khuynh Thành mừng đến chảy nước mắt: "Thắng! Thật tốt quá, thắng rồi!"
Sắc mặt già nua của Đoạn Thiên Tuyệt trắng bệch: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không chỉ ông ta, mọi người của Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Trấn Hồn Tông.
Đám ngươi tông chủ của Vạn Thần tông, Thanh Huyền Tử, Độc Cô Bá Đạo đều có vẻ nghiêm túc!
Mặc dù khiếp sợ khi Đường Hạo đã chết nhưng không phải không thể chấp nhận!
Câu hỏi đặt ra là chính xác đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra từ lúc quỷ khí xuất hiện, cho đến khi Đường Hạo quỳ xuống đất?
Diệp Bắc Minh không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh võ đài, trực tiếp đi đến trước mặt Lạc Khuynh Thành: "Đi cùng anh nhé?"
Đoạn Thiên Tuyệt khẽ quát một tiếng: "Thằng nhóc kia, dù cậu thắng nhưng tôi cũng không nói cậu có thể dẫn Lạc Khuynh Thành đi!"
"Tôi đã quyết dẫn người đi, ông có thể ra tay ngăn cản!"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nhìn Đoạn Thiên Tuyệt: "Nếu không thì ông có thể thử xem?"
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, tông chủ của Vạn Thần Tông, Thanh Huyền Tử, Độc Cô Bá Đạo và những người đứng đầu các đại tông môn đều ngừng thở!
Diệp Phong này cũng quá ngông cuồng!
Lại dám nói chuyện với Thánh tổ của điện Thần Hoàng như vậy?
Chắc chắn là đang khiêu khích!
Một giây kế tiếp, một áp lực từ Tổ Cảnh ngưng tụ, sắc mặt của tất cả người tu võ xung quanh đều có chút trắng bệch!
Tổ Cảnh uy nghiêm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho sự khiêu khích kia?
Đột nhiên.
"Để cô ấy tự chọn đi!"
Giọng nói của Nghê Hoàng vang lên.
Đoạn Thiên Tuyệt cảm thấy như bị ai dội gáo nước lạnh lên đầu, ông ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, sau đó lại nhìn về phía Lạc Khuynh Thành: "Chỉ cần cô chọn đi cùng cậu ta, sau này cô sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với điện Thần Hoàng nữa!"
Không hề che giấu sự uy hiếp chút nào!
Lạc Khuynh Thành cắn đôi môi đỏ mọng, chủ động đi đến sau lưng Diệp Bắc Minh: "Tôi nguyện ý đi cùng anh ấy!"
Dưới ánh mắt của mọi người, hai người nhanh chóng rời đi!
Chân trước vừa rời đi, toàn bộ quảng trường của điện Thần Hoàng nổ tung!
Chỉ có một vài ánh mắt, không ngừng lóe lên nhìn về hướng mà Diệp Bắc Minh rời đi!
"Vừa rồi lúc biến mất đã xảy ra chuyện gì?", ánh mắt của tông chủ Vạn Thần Tông trở nên u ám.
Khuôn mặt già nua của Thanh Huyền Tử ngưng trọng: "Ông thực sự cho rằng thời gian biến mất sao?"
"Chẳng lẽ không phải à?"
Tông chủ Vạn Thần Tông hơi sửng sốt.
Thanh Huyền Tử nhìn về phía Độc Cô Bá Đạo: "Anh Độc Cô, ông cảm thấy thế nào?"
Độc Cô Bá Đạo trầm mặt: "Quốc sư có nghĩ giống tôi không?"
"E rằng là vậy!"
Thanh Huyền Tử gật đầu.
Tông chủ Vạn Thần Tông nóng vội: "Các người cũng đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc các người đang nói gì vậy?"
Thanh Huyền Tử mỉm cười: "Ông cho rằng có thể khiến hàng trăm ngàn người ở đây cảm thấy thời gian cùng lúc biến mất à?"
"Ý của ông là?"
Tông chủ Vạn Thần Tông có vẻ nghi ngờ.
Đột nhiên, thân thể của ông ta run lên: "Chờ một chút! Ý của ông là thời gian không hề biến mất mà chỉ tạm dừng lại thôi!"
Trong nháy mắt.
Tông chủ Vạn Thần Tông có một cảm giác rợn cả tóc gáy!
Ngay trước mặt hàng trăm ngàn người, trực tiếp khiến thời gian ngừng lại!
Đây là bản lĩnh gì?
Thanh Huyền Tử nheo mắt: "Tôi càng ngày càng có hứng thú với thằng nhóc này, trên người cậu ta nhất định có bí mật không muốn người khác biết!"
"Cho dù là thực lực quỷ dị hay bản lĩnh khiến cho thời gian dừng lại!"
Liếc nhìn về phía đám người Thái Dương Tông: "Cứ tạm thời gác lại chuyện của Diệp Bắc Minh, tôi cảm thấy càng có hứng thú với Diệp Phong hơn!"
…
Sau khi rời khỏi điện Thần Hoàng.
Lạc Khuynh Thành cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: "Này! Rốt cuộc ý của anh là gì?"
Diệp Bắc Minh dừng lại: "Ý gì là sao?"
Lạc Khuynh Thành cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp có chút nóng lên: "Chính là… Chính là vừa rồi anh nói anh thích em, muốn kết hôn với em, rốt cuộc có phải thật không?"
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy chân thành nhìn Diệp Bắc Mi
Anh có chút do dự.
Vừa định mở miệng!
"Em không quan tâm có phải thật hay không, dù sao em cũng tin là thật!"
"Bắt đầu từ bây giờ, anh chính là người đàn ông của em!"
Lạc Khuynh Thành lại tiến lên một bước, giữ cổ của Diệp Bắc Minh, hung hăng hôn lên môi anh!
Diệp Bắc Minh sững sờ ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng!
Đột nhiên.
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Haha, nóng lòng bắt đầu như vậy sao?"
"Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?"
Chương 1770: Đại sư tỷ
Hai người có chút lúng túng tách nhau ra.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Nghê Hoàng nhìn hai người, vẻ mặt cười ha hả!
Lạc Khuynh Thành đỏ mặt, lập tức trốn ở sau lưng Diệp Bắc Minh!
Mặc dù cô ta là Thần Hoàng của điện Thần Hoàng, nhưng thực ra cô ta cũng chỉ là một cô gái chưa trải sự đời!
"Nghê Hoàng tiền bối, có chuyện gì sao?"
Diệp Bắc Minh nói.
Nghê Hoàng bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: "Hừ! Đừng gọi tôi là tiền bối, nghe như vậy trông già quá!"
"Anh cứ gọi tên tôi đi! Về phần tôi tìm anh thì quả thực có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ!"
Diệp Bắc Minh có chút nghi ngờ: "Với thực lực của cô mà còn cần tôi giúp đỡ sao?"
Nghê Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như muốn nhìn thấu anh!
Sau một lát!
Cô ta đã lựa chọn từ bỏ!
"Có một kết giới giống như sương mù xung quanh anh mà tôi không thể nhìn thấu được!"
"Tuy nhiên, tôi đây cũng không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác".
"Anh nói thật cho tôi biết, vừa rồi anh có dừng thời gian lại một lát, đúng không?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, bị phát hiện rồi sao?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thời gian dừng lại chỉ có thể ngăn cản bọn họ không thấy bổn tháp ra tay, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc đâu!"
"Tùy tiện suy đoán một chút thì sẽ có thể đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không biết tình hình cụ thể thôi!"
Diệp Bắc Minh có chút lo lắng: "Ông sẽ bị bại lộ sao?"
"Yên tâm, không sao đâu".
Diệp Bắc Minh cảm thấy yên tâm.
Gật đầu!
Hai mắt Nghê Hoàng sáng lên: "Haha! Quả nhiên là ngưng đọng thời gian!"
"Không ngờ loại năng lực này lại thực sự tồn tại trên thế giới. Đúng rồi, sao anh có thể làm được vậy?"
Diệp Bắc Minh nói: "Tiền bối Nghê Hoàng, không phải cô vừa mới nói cô không có hứng thú tìm hiểu bí mật của người khác sao?"
"Được rồi".
Nghê Hoàng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh: "Tôi tôn trọng bí mật của anh! Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, đừng gọi tôi là tiền bối nữa!"
"Được, Nghê Hoàng".
"Cũng ổn đấy".
Nghê Hoàng khẽ mỉm cười, gợi lên lúm đồng tiền khóe miệng: "Tôi cần anh dùng năng lực của anh giúp tôi một chuyện. Về phần là chuyện gì thì hãy đến thành phố Thần tìm tôi, tôi sẽ nói cho anh biết sau!"
"Bây giờ, hai người cứ tiếp tục đi, haha...."
Bóng dáng của Nghê Hoàng trở nên hư ảo, biến mất trước mặt hai người.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật lên, có chút lúng túng: "Chúng tôi..."
Điều đáng ngạc nhiên là Lạc Khuynh Thành lại tấn công.
Hai người lại hôn nhau lần nữa.
Ngọn lửa trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên, trở tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Lạc Khuynh Thành!
Hầu hết mọi bước đều được thực hiện trừ bước cuối cùng.
Nửa giờ sau, Lạc Khuynh Thành mới miễn cưỡng buông Diệp Bắc Minh ra: "Tôi biết đây không phải ý của anh, anh xem tôi như đại sư tỷ của mình, đúng không?"
"Tôi..."
Diệp Bắc Minh vừa định mở miệng.
Lạc Khuynh Thành dùng hai ngón tay ngọc ngà xanh chặn miệng anh lại: "Tuyệt đối đừng nói! Tôi biết, từ ánh mắt của anh là tôi đã có thể biết được rồi!"
"Địa vị của tôi trong lòng anh sẽ không bao giờ bằng đại sư tỷ của anh!"
"Tôi không muốn trở thành kẻ thay thế cho người khác, càng không muốn chia sẻ tình yêu của anh với bất cứ ai!"
"Tôi đã hài lòng với tất cả mọi thứ vừa làm".
Một giây kế tiếp.
Cô ấy giơ tay lên, một cơ thể giống hệt cô ấy xuất hiện!
"Đây là phân thân do tôi luyện chế, tôi đã đưa thần hồn của Lạc Khuynh Thành vào trong đó!"
"Từ nay về sau, tôi sẽ không dùng tên của Lạc Khuynh Thành, cũng sẽ không là Lạc Khuynh Thành nữa!"
Vào lúc này, cô ta dường như đã trở về thân phận Khuynh Thành Thần Hoàng!
Cuối cùng, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, xoay người rời đi!
Khi Diệp Bắc Minh đang định đuổi theo thì bên tai vang lên một giọng nói yếu ớt: "Tiểu sư đệ…"
Diệp Bắc Minh kích động quay đầu lại: "Đại sư tỷ, chị tỉnh rồi!"
Vừa định nói chuyện.
Sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Không xong rồi, đám người Yên Nhi đã xảy ra chuyện!"
…
Trên đường trở về thành phố Thần.
Vẻ mặt của Vương Yên Nhi, Vạn Lăng Phong, Cuồng Đan, Tiêu Tiêu trông rất nghiêm trọng!
Ngay vừa rồi, ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ và chặn đường đi!
Tông chủ của Vạn Thần Tông!
Thanh Huyền Tử!
Độc Cô Bá Đạo!
"Diệp Bắc Minh, không phải vừa rồi cậu rất ngông cuồng sao?"
Trên mặt Độc Cô Bá Đạo đầy châm chọc: "Cậu muốn chặt đầu tôi? Hiện tại tôi đang ở ngay trước mặt cậu đây, tới giết tôi đi!"
Bù nhìn khẽ hét lên một tiếng: "Các người đi trước đi, tôi sẽ ngăn bọn họ lại!"
"Không được!"
Ba người Vương Yên Nhi, Vạn Lăng Phong, Tiêu Tiêu gần như thốt lên.
"Làm sao một mình anh có thể ngăn cản ba người thuộc cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong?"
Cuồng Đan tiến lên một bước: "Sư phụ, tôi cũng thuộc cảnh giới Thần Hoàng, chúng ta cùng liên thủ lại, nói không chừng có thể thoát khỏi vòng vây!"
Bù nhìn lắc đầu: "Ông chỉ mới thuộc cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ, nếu ra tay thì nhất định sẽ chết!"
"Các người đi trước đi!"
Tông chủ Vạn Thần Tông mỉm cười lắc đầu: "Đã đến lúc này mà còn muốn rời đi? Cậu xem chúng ta là gì hả?"
"Ra tay đi!"
Thanh Huyền Tử khẽ quát một tiếng, bay vụt ra ngoài như sao băng, đáp xuống trước mặt bù nhìn, cây trường thương màu vàng trong tay đâm vào tim người bù nhìn!
Bù nhìn giơ tay cầm trường thương lên, đồng thời tung ra một đấm!
Gầm!