Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451: Người nhà họ Ngô

Sắc mặt Mộc Tuyết Tình nghiêm túc phân tích: “Thứ nhất, anh ta đã giết thái tử Tô Lăng Vân của đế quốc Thanh Long, đang bị đế quốc Thanh Long truy nã”.

“Đế quốc Thanh Long treo giải 100 viên đan dược thiên phẩm nếu ai lấy được mạng hắn”.

“Thứ hai, anh ta mới 23 tuổi, cô có biết rằng mới 23 tuổi có thể giết Tô Lăng Vân trong nháy mắt là khái niệm gì không?”

“Dù là ở trong thế hệ trẻ Côn Luân Hư cũng có thể bước vào top 100!”

“Nhất định sẽ được vô số thế lực lớn tranh cướp!”

“Thứ ba, nếu như những thế lực khác không có được Diệp Bắc Minh, cô đoán xem sẽ có hậu quả gì?”

“Một chữ, chết!”

Cây có mọc thành rừng vẫn sẽ bị gió quật gãy cành, người có hoàn mĩ đến đâu cũng sẽ có kẻ ganh ghét.

Nghe xong lời của Mộc Tuyết Tình.

Chu Nhược Giai ngây người.

Run rẩy.

Mộc Tuyết Tình cảnh cáo: “Nếu như cô muốn bảo vệ anh ta thì đừng nói cho bất kỳ ai biết, hiểu không?”

“Tôi biết rồi”.

Chu Nhược Giai nghĩ lại mà sợ.

...

Buổi sáng.

Diệp Bắc Minh đã chuẩn bị xong, lại vào Côn Luân Hư.

Anh trực tiếp gọi Lăng Thi Âm qua: “Cô biết Phần Thiên Tông ở Côn Luân Hư không?”

“Phần Thiên Tông?”

Lăng Thi Âm nghe thấy ba chữ này, lập tức kinh hãi: “Thiếu chủ, cậu tìm Phần Thiên Tông làm gì?”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhìn biểu hiện của cô, hình như có biết?”

Lăng Thi Âm nghiêm túc gật đầu: “Nào chỉ biết, Phần Thiên Tông ở Côn Luân Hư quả thật là như sấm bên tai!”

“Chỉ cần là người của Côn Luân Hư, nào có ai không biết Phần Thiên Tông?”

Bản thân Lăng Thi Âm đích thân từ Côn Luân Hư.

Là mẹ Diệp Bắc Minh năm đó đã đưa cô ta ra ngoài Côn Luân Hư.

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Thế lực của Phần Thiên Tông rất mạnh?”

“"Ngược lại không phải rất mạnh”.

Lăng Thi Âm lắc đầu: “Phần Thiên Tông chỉ là một tông môn bình thường, nhưng tính chất rất đặc thù”.

“Đây là một tông môn chú trọng rèn đúc!”

“Mấy chục năm trước, Phần Thiên Tông lấy được một khối thiên thạch ngoài vũ trụ rất khủng khiếp, chế tạo nó thành một món thần binh lợi khí!”

“Món binh khí này rất mạnh, cuối cùng dẫn đến mơ ước của rất nhiều thế lực lớn”.

“Phần Thiên Tông vì vậy mà bị diệt!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bị diệt?”

Lăng Thi Âm nghi ngờ: “Thiếu chủ, cậu tìm Phần Thiên Tông là vì ngọc tỷ truyền quốc?”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Lăng Thi Âm suy nghĩ trong chốc lát: “Mặc dù Phần Thiên Tông bị tiêu diệt, nhưng vẫn có một bộ phận truyền nhân của Phần Thiên Tông chạy trốn”.

“Nếu như thiếu chủ muốn tìm người của Phần Thiên Tông, tôi có một người bạn có lẽ biết”.

Việc này không nên chậm trễ.

Lúc này Diệp Bắc Minh quyết định tiến vào Côn Luân Hư.

Vốn dĩ cân nhắc đi đến nhà họ Diệp Côn Luân Hư một chuyến.

Nhưng thời gian còn lại của long mạch không nhiều.

Nếu không tìm được ngọc tỷ truyền quốc, chỉ có thể dùng cách khác.

...

Nửa ngày sau, thành Côn Luân.

Một trong những thành trì cổ xưa nhất ở Côn Luân Hư.

Nơi này vẫn có tòa nhà trọc trời, ngựa xe như nước.

Các loại xe cũ, nhà cổ.

Nếu không phải là đang ở bên trong Côn Luân Hư, thậm chí Diệp Bắc Minh còn tưởng rằng mình đang xuyên không về thế kỳ trước.

Lăng Thi Âm dẫn Diệp Bắc Minh đến một tòa kiến trúc cổ cực lớn.

Treo một bảng hiệu khổng lổ!

Cửa còn có một đôi sư tử đá cao hơn ba mét bảo vệ.

Hai lão giả đang ngồi đánh cờ ngoài cửa, lộ ra khí tức Võ Đế trung kỳ.

“Thiếu chủ, đến rồi”.

Lăng Thi Âm nói: “Nhà họ Ngô có thương hội lớn nhất ở thành Côn Luân, tin tức rất nhanh nhạy”.

“Người bạn này của tôi chính là người nhà họ Ngô”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô cứ sắp xếp đi, có thể tìm được tin tức về Phần Thiên Tông là được”.

Lăng Thi Âm lấy ra một miếng ngọc bội: “Tôi đi thông báo một chút”.

Cô ta đi tới cửa, nói mấy câu với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên sau khi nhìn ngọc bội, im lặng gật đầu, nhanh chóng tiến vào thương hội nhà họ Ngô.

Khoảng nửa giờ sau, một cô gái khí tức vững vàng đi ra cười nói: “Thi Âm, thật ngại quá, bởi vì hôm nay phải chuẩn bị đấu giá, vì vậy đã chậm trễ”.

“Mấy người này cũng thật là, không biết mời người ta vào”.

Cô ta la rầy người đàn ông trung niên canh cửa: “Sau này Thi Âm tới, không cần thông báo, trực tiếp dẫn khách quý vào chờ tôi!”

“Rõ!”

Người đàn ông trung niên đáp lại, có chút kinh ngạc.

Đôi nam nữ này là ai?

Lại khiến cô cả coi trọng như vậy?

Diệp Bắc Minh nhìn cô gái này.

Trong lòng lập tức có đánh giá!

Gái hồng lâu!

Rất giỏi trong việc chú ý cảm xúc của người khác.

Chỉ dùng hai ba câu liền khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Thi Âm, chúng ta nhiều năm không gặp, cô đã tiến vào Võ Thánh đỉnh phong rồi!”

Cô gái tiến lên nắm cổ tay Lăng Thi Âm, kéo tay cô ta muốn đi vào thương hội nhà họ Ngô.

“Thiếu chủ, mời anh!”

Lăng Thi Âm vội nói: “Vị này chính là người bạn tôi đã nói với anh, cô cả thương hội nhà họ Ngô, Ngô Khinh Diên”.

“Thiếu chủ?”

Ngô Khinh Diên sững sờ, nhìn Diệp Bắc Minh: “Thi Âm, người này chẳng lẽ là một thiên tài của người nhà họ Lăng cô?”

“Ha ha ha!”

Lăng Thi Âm đang muốn giải thích, tiếng cười của một người đàn ông truyền tới: “Lần trước tôi tới thương hội nhà họ Ngô, cô Khinh Diên cũng chẳng đích thân nghênh đón thế này”.

“Hôm nay rốt cuộc có vị khách quý nào đến, khiến cô Khinh Diên đích thân ra đón người?”

Một chiếc xe cổ dừng trước của lớn thương hội nhà họ Ngô.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước từ trên xe xuống.

Vênh váo hung hăng!

Mắt cao hơn đầu!

Hai lão giả khí tức Võ Đế sơ kỳ đi xuống, đứng bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi.

Ngô Khinh Diên lập tức mất hứng thú với Diệp Bắc Minh, đi ra nghênh đón người đàn ông trẻ tuổi: “Hóa ra là cậu Phương, sớm biết anh sẽ đến đây”.

“Diên Nhi tôi đích thân ra đón rồi!”

Phương Ngọc Lâu cười khẽ: “Buổi đấu giá hôm nay, nhà họ Ngô đã làm đủ công tác tuyên truyền đối ngoại”.

“Tôi mang theo số lượng lớn tài nguyên qua!”

“Bố tôi nói, món đồ kia là tình thế bắt buộc với nhà họ Phương”.

Mắt đẹp của Ngô Khinh Diên lóe sáng.

Chủ động tiến lên kéo bả vai Phương Ngọc Lâu.
Chương 452: Tôi chính là sát thần Diệp Bắc Phong

Che miệng cười trộm: “Cậu Phương, thực lực của nhà họ Phương, thương hội nhà họ Ngô chúng tôi đương nhiên biết chứ”.

Hai người đi về phía cửa lớn thương hội.

Trực tiếp gạt Diệp Bắc Minh và Lăng Thi Âm sang một bên.

Vừa đi vào cửa.

“Người vừa rồi là ai thế?”

Phương Ngọc Lâu hứng thú hỏi.

Ngô Khinh Diên cười nói: “Aiz ya, có thể là ai chứ”.

“Một người bạn của tôi tìm tôi hỏi thăm chút đồ ấy mà”.

Phương Ngọc Lâu lập tức mất hứng.

Định vỗ mông Ngô Khinh Diên.

Bóng người Ngô Khinh Diên chợt lóe, tránh được bàn tay lợn của Phương Ngọc Lâu: “Ha ha ha, cậu Phương, anh xấu quá đi”.

“Chỉ biết bắt nạt Diên Nhi!”

...

Người đàn ông trung niên của thương hội nhà họ Ngô đi tới: “Hai vị, mời theo tôi đến phòng khách quý nghỉ ngơi”.

“Tiểu thư tiếp đãi cậu Phương xong sẽ lập tức qua ngay”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Sau khi vào phòng khách quý.

Người đàn ông trung niên cầm tới một tập tranh giao cho Diệp Bắc Minh, nói đây là đồ hôm nay nhà họ Ngô muốn đấu giá.

Rồi vội vã rời đi.

Diệp Bắc Minh có chút nhàm chán, liền tiện tay lật xem.

Phần lớn đều là một vài loại đan dược, công pháp, vũ khí phụ ma, v.v…

Còn có một vài bản đồ thám hiểm cổ.

Khi Diệp Bắc Minh lật đến một trang, nhìn thấy một cục sắt đen thui.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên vang lên: “Nhóc con, cậu gặp may mắn rồi!”

“Vậy mà có thể gặp được đồ này ở đây!”

Diệp Bắc Minh dừng lại: “Sao vậy, cục sắt này là bảo bối?”

“Ha ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Đâu chỉ là bảo bối, cục sắt này cùng một loại nguyên liệu với kiếm Đoạn Long!”

“Nếu như cậu có được nó, có lẽ sẽ tu bổ được kiếm Đoạn Long!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh lập tức mừng điên: “Ông chắc chắn?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tám chín phần, nhìn từ hình ảnh, phỏng đoán là thật”.

“Cậu xem giới thiệu vật phẩm đi!”

Diệp Bắc Minh cúi đầu đọc giới thiệu của cục sắt.

Thiên thạch ngoài vũ trụ!

Chất liệu không rõ.

Không thể cắt, không thể luyện hóa.

Giá khởi đầu ba ngàn nguyên.

Nguyên!

Thời điểm Diệp Bắc Minh tập võ ở chỗ sư phụ đã từng thấy qua.

Một loại đá ẩn chứa năng lượng.

Xem ra Côn Luân Hư dùng đồ này làm tiền.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Ông chắc chắn cái này cùng chất liệu với kiếm Đoạn Long?”

“Nói nhảm, tôi có thể sai sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngạo mạn trả lời: “Nếu cậu có thể tu bổ kiếm Đoạn Long, thực lực nhất định sẽ tăng thêm một tầng!”

“Nhớ, không tiếc bất cứ giá nào mang vật này về tay”.

“Thi Âm, để mọi người chờ lâu rồi rồi”.

Ngô Khinh Diên đẩy cửa vào, cay cú kêu lên: “Mau giới thiệu cho tôi, cậu trẻ tuổi này… Ừm, tiểu đệ đệ…”

“Sao lại trở thành chủ nhân của đại mỹ nữ Thi Âm cô?”

Cô ta đã đổi sang bộ lễ phục.

Toàn thân như nụ hoa chờ nở.

Xinh đẹp động lòng người!

Lăng Thi Âm liếc mắt: “Khinh Diên, tôi chỉ có thể nói cho cô biết cậu ấy là chủ nhân của tôi, Diệp Bắc Minh”.

“Những thứ khác không thể trả lời!”

Ngô Khinh Diên sững sờ: “Diệp Bắc Minh?”

“Cái tên này… có quan hệ thế nào với sát thần Diệp Bắc Phong?”

Lăng Thi Âm cau mày: “Sát thần Diệp Bắc Phong?”

Ngô Khinh Diên kinh ngạc: “Cô còn không biết?”

“Mấy ngày trước, ở thành Hoàng Phong, Thái tử Tô Lăng Vân của đế quốc Thanh Long bị một người trẻ tuổi tự xưng là sát thần Diệp Bắc Phong giết”.

“Mấy ngàn cấm vệ của đế quốc Thanh Long cũng bị Diệp Bắc Phong một kiếm chém trong nháy mắt!”

“Chuyện này khiến Hoàng đế đế quốc Thanh Long tức giận, còn ban bố lệnh truy nã!”

“Rít!”

Lăng Thi Âm hít khí lạnh: “Cái gì?”

Cô ta nghe Ngô Khinh Diên giải thích xong, trong nháy mắt đoán được.

Thiếu chủ chính là sát thần Diệp Bắc Phong kia!

Ngô Khinh Diên nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tiểu đệ đệ, tôi khuyên cậu nên đổi tên đi”.

“Nếu không, dù cậu không có liên quan đến sát thần Diệp Bắc Phong kia”.

“Đế quốc Thanh Long nghe được tên cậu, có lẽ cũng sẽ nổi giận!”

Người phụ nữ này tâm tư không xấu.

Chỉ là có chút chua ngoa!

Có chút lẳng lơ!

Diệp Bắc Minh thả tập tranh trong tay xuống, nhìn Ngô Khinh Diên: “Tôi chính là sát thần, Diệp Bắc Phong chính là tôi”.

Trực tiếp thừa nhận!

Ngô Khinh Diên trợn tròn mắt đẹp, hơi há miệng anh đào nhỏ nhắn.

Giây tiếp theo.

“Phụt!”

Ngô Khinh Diên cười đến rung người: “Ha ha ha ha, tiểu đệ đệ cậu đừng đùa”.

“Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ? Cậu chính là sát thần Diệp Bắc Phong?”

“Ừm, chị đây có thể ăn được cậu trong một hớp đó”.

Cô ta tiến lên, đầu ngón tay móc cằm Diệp Bắc Minh.

Lăng Thi Âm kinh hãi: “Khinh Diên, cô…”

Nhưng Diệp Bắc Minh lại cười đầy thâm ý: “Sao? Không giống?”

Vù!

Một luồng sát khí khủng khiếp trào ra khỏi cơ thể.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Ngô Khinh Diên bị dọa sợ lùi về phía sau, mắt đẹp trợn tròn, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu đệ đệ, sát khí mạnh quá!”

“Chẳng lẽ thứ cậu tu luyện là công pháp đạo tàn sát!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chính là Diệp Bắc Phong”.

“Mẹ kiếp”.

Ngô Khinh Diên trợn mắt: “Lệnh truy nã của sát thần Diệp Bắc Phong không phải tôi chưa xem qua, so với cậu hoàn toàn là hai người khác nhau”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Ngộ nhỡ hắn dịch dung thì sao?”

Ngô Khinh Diên quả quyết lắc đầu: “Không thể nào, nếu sát thần Diệp Bắc Phong dịch dung, chẳng lẽ đế quốc Thanh Long lại không biết?”

“Hơn nữa sát thần Diệp Bắc Phong chỉ dùng chưa đến mười phút đã chém chết mấy ngàn cấm vệ quân”.

“Trẻ tuổi như cậu, gặp phải cấm vệ quân của đế quốc Thanh Long khéo sợ tè ra quần ấy chứ”.

Cô ta che miệng cười trộm!

Còn nhìn đáy quần Diệp Bắc Minh một cái.

Diệp Bắc Minh không trêu chọc cô ta nữa, trực tiếp hỏi: “Cô Ngô, tôi muốn biết tin tức của Phần Thiên Tông”.

“Sau khi Phần Thiên Tông bị diệt, truyền nhân của bọn họ đâu rồi?”

Soạt!

Phòng bao trong nháy mắt yên tĩnh.
Chương 453: Tôi không có nguyên

Ngô Khinh Diên có chút bất ngờ: “Tiểu đệ đệ cậu hỏi những cái này để làm gì?”

“Chẳng lẽ cậu cũng mơ ước bảo bối của Phần Thiên Tông?”

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô có biết tung tích của truyền nhân Phần Thiên Tông không?”

“Đương nhiên tôi biết”.

Ngô Khinh Diên trả lời.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Ở đâu?”

Con ngươi Ngô Khinh Diên lóe lên: “Tiểu đệ đệ, nhà họ Ngô tôi là một người làm ăn, bất kỳ tin tức và tình báo nào cũng đều có giá trị cả”.

“Nể mặt Thi Âm, tôi nhắc nhở cậu một câu”.

“Mặc dù Phần Thiên Tông bị diệt, nhưng truyền nhân còn lại cũng không phải dễ chọc”.

“Nếu cậu mơ ước bảo bối của Phần Thiên Tông, tôi khuyên cậu nhân lúc…”

Diệp Bắc Minh xua tay.

Rào rào rào!

Mười viên đan dược thiên phẩm xuất hiện trong lòng bàn tay: “Có thể nói chưa?”

Ngô Khinh Diên ngây người.

Bàn tay cô ta vung lên, mười viên đan dược thiên phẩm rơi vào trong tay.

Để dưới mũi ngửi!

“Bốn đường đan văn!”

“Đan dược thiên phẩm!”

“Thật sự là đan dược thiên phẩm, hơn nữa còn là mười viên!”

“Mỗi một viên đều hoàn mỹ không tỳ vết, không tìm thấy chút tỳ vết nào trên phẩm tương!”

“Nhìn khí tức đan dược, là đan dược thiên phẩm mới ra lò không lâu”.

“Rít!”

Ngô Khinh Diên kích động, hít một hơi dài.

Khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu đệ đệ, dám hỏi đan dược thiên phẩm này lấy từ tay ai?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Tôi”.

“Mười viên đan dược thiên phẩm đổi lấy tin tức của Phần Thiên Tông”.

“Đủ chưa?”

Mắt đẹp của Ngô Khinh Diên lóe lên.

Sau đó, nặng nề gật đầu: “Đủ rồi!”

Bất chợt.

Cô ta đột nhiên kịp phản ứng: “Chờ chút, anh nói những đan dược thiên phẩm này đều là từ tay anh ra?”

“Không sai”.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời.

“Không thể nào!”

Ngô Khinh Diên quả quyết lắc đầu: “Đan sư có thể luyện chế ra đan dược thiên phẩm dù là những thế lực siêu cấp kia cũng không có mấy ai”.

“Nếu tiểu đệ đệ không muốn nói cũng được, tôi không miễn cưỡng”.

Diệp Bắc Minh cười cạn lời, chẳng buồn giải thích: “Tôi muốn tin tức của Phần Thiên Tông!”

“Được”.

Ngô Khinh Diên nhìn Diệp Bắc Minh: “Phần Thiên Tông có mười người, đều đang ở nhà họ Phương”.

“Nhà họ Phương?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Gia tộc của cậu thanh niên kia?”

Ngô Khinh Diên mỉm cười giải thích: “Người vừa rồi tên là Phương Ngọc Lâu, con trai thứ ba của người đứng đầu nhà họ Phương”.

“Nhà họ Phương vô cùng thành thạo với đúc binh khí”.

Nhà họ Phương?

Đúc binh khí?

Chẳng lẽ có cùng nguồn gốc với người canh giữ gia tộc nhà họ Phương?

Đúng là đã bị Diệp Bắc Minh đoán trúng!

Người canh giữ gia tộc nhà họ Phương ở giới thế tục chính là phân nhánh của nhà họ Phương Côn Luân Hư.

Trong lòng Diệp Bắc Minh đã rõ, anh mở tập tranh ra: “Đúng rồi, tôi cũng muốn cục sắt này”.

Ngô Khinh Diên nhướng mày: “Tiểu đệ đệ, khối thiên thạch ngoài vũ trụ này giá khởi điểm ba ngàn nguyên”.

“Mấy thế lực lớn đều muốn có được, nhà họ Phương kia cũng nằm trong số đó”.

“Cậu có đủ nguyên không?”

“Tôi không có nguyên”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đúng rồi, thương hội nhà họ Ngô các cô chắc hẳn có thu đan dược đúng chứ?”

“Đương nhiên, đan dược phẩm chất kia muốn bao nhiêu thu bấy nhiêu”.

Ngô Khinh Diên cười đầy thâm ý: “Tiểu đệ đệ, tôi có thể trả cậu 1000 nguyên một viên!”

“Giá này, tôi đảm bảo ngoài nhà họ Ngô tôi, không có…”

Cô ta cũng không tin Diệp Bắc Minh còn có thể lấy ra đan dược.

10 viên đan dược thiên phẩm đã là cực hạn của anh rồi.

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Có thể”.

Trực tiếp cắt đứt lời của Ngô Khinh Diên.

Xua tay!

Một đống lớn đan dược thiên phẩm xuất hiện, chất đống như núi, rơi trên bàn.

Ước chừng 100 viên!

“A!!!”

Cơ thể mềm mại của Ngô Khinh Diên khẽ run rẩy, con ngươi như sắp trừng ra ngoài: “Rít!”

Ngược lại hít một hơi khí lạnh, sợ hãi nói: “Đan dược thiên phẩm? Tất cả đều là đan dược thiên phẩm!!!”

“Cậu… sao có thể!”

“Cậu lấy từ đâu nhiều đan dược thiên phẩm như vậy?”

Ngô Khinh Diên kinh ngạc!

Toàn thân run rẩy giống như có dòng điện xông ra.

Cô ta thân là cô cả của nhà họ Ngô, chủ trì buổi đấu giá.

Cũng chưa từng nhìn qua một trăm viên đan dược thiên phẩm.

Dù là Lăng Thi Âm cũng ngơ ngác.

‘Cuối cùng mình đã biết vì sao thiếu chủ có thể ban cho Vạn Lăng Phong một viên đan dược thiên phẩm rồi!!!’

Lăng Thi Âm khiếp sợ nghĩ: ‘Thứ này ở trong tay thiếu chủ giống như kẹo vậy’.

Ực!

Ngô Khinh Diên nuốt nước miếng: “Cậu Diệp, cậu… cậu nhất định muốn bán 100 viên đan dược thiên phẩm này cho nhà họ Ngô tôi?”

Đầu cô ta ong ong!

Đây là một đơn hàng lớn!

Chỉ cần giao dịch thành công, nhiệm vụ của năm nay sẽ trực tiếp hoàn thành.

Nếu để bên ngoài biết thương hội nhà họ Ngô có 100 viên đan dược thiên phẩm.

Cũng không cần tuyên truyền, còn sợ không ai tới?!!!

Thậm chí cô ta còn hoài nghi Diệp Bắc Minh chính là sát thần Diệp Bắc Phong!

‘Không thể nào, sao cậu ta có thể là Diệp Bắc Phong?’

Ngô Khinh Diên quả quyết lắc đầu.

Bỏ ngay suy nghĩ viển vông này đi: ‘Nếu cậu ta là sát thần Diệp Bắc Phong, lại còn có đan dược thiên phẩm kinh khủng!’

‘Quả thật nghịch thiên!’

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: “Đổi thành nguyên cho tôi, 1000 một viên như cô nói là được”.

“Cậu Diệp, xin chờ chút, lát nữa tôi sẽ quay lại”.

Ngô Khinh Diên rời đi.

Tim đập thình thịch không ngừng!

Xuyên qua hành lang dài.

Một hơi xông vào phòng bao.

Ầm ầm ầm!

Gõ cửa.

Trong phòng bao, một người đàn ông trung niên đang tiếp khách.

Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Ngô Tố Hải nhướng mày: “Không phải đã nói rồi sao, tôi đang tiếp khách”.

“Bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì cũng không được quấy rầy”.

“Bố, là con!”

Giọng nói Ngô Khinh Diên truyền tới.

“Diên Nhi?”

Ngô Tố Hải có chút kinh ngạc.

Con gái luôn bình tĩnh, rất hiểu chuyện, hôm nay làm sao vậy?”

Nhất định có chuyện quan trọng.

Ông ta cáo lỗi với mấy người khách quý, đi đến cửa phong bao: “Diên Nhi, con làm gì vậy?”

“Bố, bố xem!”
Chương 454: Giao dịch riêng?

Ngô Khinh Diên mang đan dược thiên phẩm đến.

Ngô Tố Hải liếc nhìn: “Một viên đan dược thiên phẩm, ồ?”

Ngây ngẩn!

Vội vàng nhận lấy.

Kiểm tra cẩn thận, sau đó gật đầu: “Không sai, phẩm tương hoàn hảo, bốn đường đan văn”.

“Không chút tỳ vết!”

“Nếu như cầm ra đấu giá, giá thành giao cuối cùng đoán chừng có thể trên 1500 khối nguyên”.

Giây tiếp theo.

Ngô Tố Hải nhướng mày: “Viên đan dược thượng phẩm này mặc dù không tệ”.

“Nhưng nhà họ Ngô chúng ta mấy năm nay cũng thu được không ít đan dược như vậy”.

“Còn cần phải kinh động đến bố sao?”

“Bố, cộng thêm những thứ này thì sao?”

Ngô Khinh Diên phất tay, chín viên đan dược còn lại xuất hiện trước mắt Ngô Tố Hải.

Ngô Tố Hải đích kinh ngạc: “Tổng cộng 10 viên?”

“Phẩm tương đều rất hoàn mỹ, Diên Nhi!”

“Là ai ? Rốt cuộc là ai bằng lòng một lần bán ra 10 viên đan dược thiên phẩm?”

Con ngươi Ngô Khinh Diên đỏ bừng, bên trong đều là tia máu: “Không chỉ mười viên, bố, đan dược thiên phẩm như vậy còn có 100 viên!!!”

“Cái gì!”

Ngô Tố Hải thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, hít ngược lại hơi lạnh: “100 viên!!! Mẹ kiếp!!!”

Ngô Khinh Diên ngây người.

Bố luôn nho nhã, vậy mà hôm nay lại trực tiếp văng tục!

Nhưng nghĩ cũng bình thường.

100 viên đan dược thiên phẩm, đổi lại là ai cũng không thể nào giữ ổn định.

“Diên Nhi, con làm đúng lắm, quá đúng!

Ngô Tố Hải nhảy cẫng lên: “Đi, mau dẫn bố đi gặp vị tiền bối này!”

Ngô Tố Hải nhận định, nhất định là một vị đại sư luyện đan tới.

Nếu không ai có thể một lần lấy ra 100 viên đan dược thiên phẩm?

“Tiền bối?”

Khóe miệng Ngô Khinh Diên co lại: “Bố…”

Đây cũng không phải là đại sư luyện đan gì, mà là… một tiểu đệ đệ…”

Ngô Tố Hải sững sốt: “Tiểu đệ đệ?”

Lão giả trầm mặt, mặt đầy nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì vậy? Kể đầu đuôi ngọn ngành cho bố!”

Bên trong phòng bao.

Mấy nam nữ già trẻ cau mày: “Hừ! Dáng vẻ ta đây của thương hội nhà họ Ngô này ngày càng lớn”.

“Lại trực tiếp không quan tâm chúng ta?”

...

Mười phút sau.

Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên đẩy cửa vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Ngô Tố Hải tự giới thiệu bản thân trước.

Sau đó mặt đầy kích động: “Cậu chính là cậu Diệp? 100 viên đan dược thiên phẩm chính là của cậu?”

Dời ánh mắt sang chỗ khác!

100 viên đan dược thiên phẩm ở ngay trên bàn.

Mỗi viên đều có bốn đường đan văn!

Đan dược thiên phẩm!

Chắc chắn là đan dược thiên phẩm!

Hoàn mỹ không tỳ vết!!!

Ngô Tố Hải không tự chủ được tiến tới, thuận tay cầm một viên lên: “Rít! Cậu Diệp, đây là đồ trưởng bối trong nhà cậu luyện chế sao?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Vừa rồi tôi đã giải thích qua, đây là tôi tự luyện chế”.

“Cái gì? Cậu… cậu đích thân luyện chế?”, Ngô Tố Hải ngây người.

Phòng bao rơi vào tĩnh lặng!

Một lúc sau.

Ngô Tố Hải cười một tiếng: “Được rồi, nếu cậu Diệp không muốn nói, tôi cũng không hỏi nhiều”.

Ông ta lấy ra một chiếc nhẫn chứa vật: “Không nói dối cậu, loại đan dược thiên phẩm này chúng tôi thu lại 1000 khối nguyên một viên”.

“Nếu bán ra sẽ chừng 1500 khối nguyên”.

“Tính luôn các loại phí tổn, lợi nhuận khoảng 300 khối nguyên một viên”.

“Tôi đã làm chủ, nhà họ Ngô không kiếm tiền!”

“Tổng cộng 110 viên đan dược thiên phẩm, tôi trả cậu 150 ngàn khối nguyên, cậu thấy thế nào?”

Kiểu khách hàng lớn có thể một lần cung cấp 110 viên đan dược thiên phẩm này.

Dù bỏ tiền cũng phải lôi kéo!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được”.

150 ngàn khối nguyên chắc có thể đấu giá được khối thiên thạch ngoài vũ trụ kia.

“Nguyên đều ở trong này, cậu xem đi”.

Ngô Tố Hải đưa chiếc nhẫn chứa vật tới.

Diệp Bắc Minh kiểm tra, chắc chắn không sai.

Ngô Tố Hải lại xua tay: “Mang lên!”

Hai người đàn ông cao to đẩy cửa bước tới.

Vác một khối thiên thạch đen nhánh sáng loáng đi vào!

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, thấy chưa, nguyên liệu giống y đúc kiếm Đoạn Long!”

Hô hấp của Diệp Bắc Minh cũng lập tức dồn dập.

Kiếm Đoạn Long không lành lặn.

Lực sát thương đã kinh khủng như vậy!

Nếu như hồi phục như ban đầu, không dám tưởng tượng!

Ngô Tố Hải cười nói: “Cậu Diệp, Diên Nhi nói cậu cần khối thiên thạch ngoài vũ trụ này”.

“Ngô Tố Hải tôi làm chủ, trực tiếp đưa cho cậu!”

“Cảm ơn”.

Diệp Bắc Minh không chút khách khí.

Một trăm viên đan dược thiên phầm này cho nhà họ Ngô, chắc chắn nhà họ Ngô có thể kiếm được.

Ngô Tố Hải mặt đầy nghi ngờ: “Cậu Diệp, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”.

“Khối thiên thạch ngoài vũ trụ này hiện nay ở toàn bộ Côn Luân Hư phỏng đoán chưa ai có thể luyện hóa được nó”.

“Nếu không cường độ của loại thiên thạch này không thể chỉ bắt đầu với giá 3000 khối nguyên”.

“Dù vào tay cậu cũng chưa chắc có thể luyện chế nó thành vũ khí!”

Diệp Bắc Minh xua tay.

Cất thiên thạch vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Thấy Diệp Bắc Minh không có hứng thú trả lời.

Ngô Tố Hải thức thời cáo từ: “Cậu Diệp, cậu nghỉ ngơi trước đi”.

“Đợi sau khi đấu giá bắt đầu, tôi sẽ sai người đến thông báo cho cậu”.

Dẫn Ngô Khinh Diên rời đi.

Lại bảo người canh trước cửa lớn phòng bao, cấm chỉ bất kỳ ai được quấy rầy.

Ý thức của Diệp Bắc Minh đã sớm bắt đầu trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Thiên thạch ngoài vũ trụ đã tới tay, tu bổ kiếm Đoạn Long như thế nào?”

...

Cùng lúc đó.

Trong một phòng bao xa hoa khác.

Đột nhiên Phương Ngọc Lâu nhận được thông báo, hôm nay hủy bỏ đấu giá thiên thạch.

“Cái gì?!!!”

Phương Ngọc Lâu đập vỡ ly rượu trong tay: “Hủy bỏ?!!! Mẹ kiếp!”

“Hôm nay tôi tới vì khối thiên thạch này đấy!”

“Nhà họ Ngô nói hủy bỏ liền hủy bỏ!!!”

Một lão giả lại gần, lạnh băng nói: “Thiếu gia, tôi thấy nhà họ Ngô mang thiên thạch ngoài vũ trụ này đến một phòng bao”.

“Chắc là để giao dịch riêng”.

“Giao dịch riêng? Mẹ kiếp!!!”

Sắc mặt Phương Ngọc Lâu trầm xuống: “Lá gan mà lớn như vậy, dám cắt râu của nhà họ Phương?”

“Đi!”

Dưới dẫn dắt của lão giả, đi đến cửa phòng bao Diệp Bắc Minh đang ở.

Hộ vệ nhà họ Ngô nhìn thấy Phương Ngọc Lâu đang hừng hực khí thế đi tới.

Vội vàng ngăn cản: “Cậu Phương, trong này…”

Bố!

Phương Ngọc Lâu một chưởng tát bay mấy hộ vệ này: “Cút!”

“Hôm nay ai cản tao thì chết!”

Ầm!

Một cước đá văng cửa phòng bao.

Vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh!

Bất ngờ!

Kỳ quái!

Kinh ngạc!

Sau đó, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Là mày? Giỏi lắm thằng nhãi, thiên thạch ngoài vũ trụ là mày lấy đi?”

“Cướp đồ với Phương Ngọc Lâu tao, mày có mấy cái mạng có thể sống?”
Chương 455: Phương Ngọc Lâu chết?

Phương Ngọc Lâu tiến về phía trước.

“Lục Gia, tiểu thư, không xong rồi”.

“Cậu Phương đi về phía phòng bao của cậu Diệp!”

Người làm nhà họ Ngô tới bẩm báo.

“Cái gì?”

Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên biến sắc: “Đi, mau đi xem!”

...

Diệp Bắc Minh đang giao dịch với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

“Nhóc con, tu bổ kiếm Đoạn Long nào có đơn giản như vậy?”

“Lấy được Hỗn Độn Hắc Kim còn lâu mới đủ, kim loại này chỉ có dùng dị hỏa mới có thể hòa tan nó!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Dị hỏa là gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Mấy loại ngọn lửa bản nguyên nhất giữa thế gian, ở địa cầu hình như không có”.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co lại: “Mẹ kiếp! Ông chọc tôi à?”

“Vì vậy, tôi chỉ lấy được một cục sắt, không thể luyện hóa?”

Tháp Càn Khôn Ngục có chút ngượng ngùng: “Khụ, chính là ý này”.

Lúc này.

Phương Ngọc Lâu một cước đá văng của phòng bao.

Xông vào!

Diệp Bắc Minh vốn đang tưc giận, Phương Ngọc Lâu còn không biết sống chết, trực tiếp đụng vào họng súng.

“Cút!!!”

Quát lớn một tiếng.

Cách không đánh ra một quyền!

“Thiếu gia, cẩn thận!!!”

Hai Võ Đế sơ kỳ cảm nhận được khí tức khủng khiếp, điên cuồng xông tới, chặn trước người Phương Ngọc Lâu.

Phụt!!!

Một tiếng rên vang lên, hai Võ Đế sơ kỳ bị một quyền đánh thành sương máu.

Phương Ngọc Lâu giống như chó chết bay ra ngoài, gân mạch toàn thân nát hết.

Hai bố con Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên vừa xuất hiện, đúng lúc nhìn thấy cảnh này!

“Rít!”

Hít một hơi lạnh, da đầu tê dại như sắp nổ tung.

Ngô Khinh Diên trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ anh ta thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong?”

“Cái gì? Sát thần Diệp Bắc Phong?”

Ngô Tố Hải mặt đầy khiếp sợ: “Con gái, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Khinh Diên nói ra chuyện Diệp Bắc Minh tự xưng là sát thần Diệp Bắc Phong.

Toàn thân Ngô Tố Hải ngây ra!

Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh bước ra, đứng trước mặt Phương Ngọc Lâu.

Toàn thân Phương Ngọc Lâu sợ choáng váng, hắn nói trong sợ hãi: “Xin lỗi, tôi… tôi không biết anh nóng tính như vậy, tôi sai rồi… tôi thật sự sai rồi!”

Vừa rồi luồng tức giận và phách lối giống như ngọn lửa!

Bị một chậu nước lạnh tưới từ trên đầu xuống dập tắt!

Diệp Bắc Minh nhìn Phương Ngọc Lâu: “Người của Phần Thiên Tông ở nhà họ Phương mày?”

“Mày!!!”

Phương Ngọc Lâu hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, gần như sắp bị hù chết: “Sao mày biết, rốt cuộc mày là ai?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đã cho mày cơ hội rồi!”

Trực tiếp vận dụng Huyết Hồn chú!

Giây tiếp theo.

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát khí ngút trời, một mảng huyết quang màu đỏ trào ra.

Trong nháy mắt bao phủ Phương Ngọc Lâu!

Một bóng người màu đỏ máu bị kéo xé ra khỏi cơ thể của Phương Ngọc Lâu, kinh hoàng biến dạng!

“Đây là…”

Cơ thể mềm mại của Ngô Khinh Diên run rẩy.

Ngô Tố Hải hét lớn: “A! Linh hồn, đây là linh hồn của con người!!!”

Con ngươi của Diệp Bắc Minh đỏ cả mảng máu, toàn bộ lối đi hành lang trong nháy mắt tràn đầy sát khí vô tận.

Lúc này.

Anh thật sự giống như sát thần thống trị sinh tử!

Trong phút chốc.

Tất cả bí mật trong lòng Phương Ngọc Lâu đều bại lộ dưới mí mắt Diệp Bắc Minh!

“Ngoài năm trăm dặm là nhà họ Phương?”

“Gia tộc rèn đúc, nhà họ Phương giới phàm tục quả nhiên là cùng một mạch!”

“Mười chín Võ Đế sơ kỳ, ba Võ Đế cấp trung”.

“Lão tổ tọa hóa? Hôm nay cử hành tang lễ?”

“Quả nhiên chứa chấp người của Phần Thiên Tông!”

“Hai mươi ba năm trước từng đuổi giết mẹ tôi?”

Xem đến đây, trong mắt Diệp Bắc Minh trong nháy mắt sát khí tăng vọt: “Thứ nhất, Phần Thiên Tông ăn cắp truyền quốc ngọc tỷ của Long Quốc, nhà họ Phương các người thu nhận bọn họ cũng được thôi”.

“Thứ hai, nhà họ Phương lại còn có liên quan đến nhà họ Phương người canh giữ gia tộc giới phàm tục!”

“Thứ ba, các người còn từng đuổi giết mẹ tao, ham muốn đồ trong tay bà ấy?”

“Nhà họ Phương các người đúng là chết chưa đền hết tội!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng.

“Mày… mày là ai?”

Phương Ngọc Lâu mệt lả, mặt trắng bệch: “Sao có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đầu tao?”

Sau khi bị Huyết Hồn chú sưu hồn, cả người già đi vài chục tuổi.

Giống như chim cút, quỵ xuống đất, run rẩy.

Bùm!

Diệp Bắc Minh một cước đạp nổ đầu hắn, bỏ lại một câu: “Lăng Thi Âm, ở đây chờ tôi!”

“A!”

Ngô Tố Hải thiếu chút nữa bị hù chết, hoảng sợ hét lớn: “Cậu Phương chết? Phương Ngọc Lâu chết?”

“Sát thần, cậu ta thật sự là sát thần Diệp Bắc Phong!!!”

Ngô Khinh Diên không kìm được run rẩy, trong con ngươi đều là kinh hoàng: “Trời ơi, trước đó, mình… mình đã đùa giỡn sát thần Diệp Bắc Phong?”

Lúc này Ngô Tố Hải hạ lệnh: “Người đâu, phong tỏa tin tức cho tôi, bất kỳ ai dám lan truyền chuyện này ra ngoài, giết không tha!!!”

...

Nhà họ Phương.

Tiếng kèn không ngừng.

Lão tổ nhà họ Phương tọa hóa, vị đại sư đúc kiếm hàng đầu Côn Luân Hư đã qua đời.

Đối với nhà họ Phương mà nó là đả kích quá lớn!

Lão tổ nhà họ Phương đã chế tạo qua rất nhiều thần binh lợi khí cho các tông môn khác.

Không ít võ giả thế lực lớn rối rít tới chia buồn.

“Gia chủ Phương, xin hãy nén bi thương!”

“Người chết không thể sống lại, kiếm Long Uyên, kiếm Phá Sát, kiếm Băng Phách mà lão tiền bối Phương chế tạo mãi mãi đại diện cho tinh thần ông ấy!”

“Gia chủ Phương nén bi thương, lão tiền bối Phương cũng không hy vọng con cháu đời sau đau khổ vì ông ấy như vậy”.

Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình đại diện cho tông môn của mình đến.

Phương Vĩnh Tín lau nước mắt: “Cảm ơn mọi người đã đưa ông cụ đến đoạn đường cuối cùng, mời vào trong ngồi!”

Ông ta thật sự đau lòng!!!

Ông cụ nếu còn sống, địa vị nhà họ Phương chắc chắn sẽ không kém.

Ông cụ vừa chết, nhà họ Phương không ai có thuật đúc kiếm khủng khiếp như ông cụ!

Đột nhiên.

Giọng nói khàn khàn truyền tới: “Ông bạn già, ông đi rồi sao?”

Mọi người quay đầu nhìn.

Chỉ thấy lão giả mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới.

Lưng đeo một hộp kiếm khắc hình rồng.

Con rồng này trông rất sống động, giống như muốn lao ra từ vực sâu vậy!

“Kiếm Long Uyên!!!”

Lôi Bằng kinh hãi: “Ông chính là tiền bối Kiếm Si?”

“Rít!”

Mọi người hít ngược lại hơi lạnh.

“Kiếm Si? Là ông ta, sao ông ta lại đến!”

“Nghe nói người này cả đời mê kiếm, lĩnh ngộ với kiếm đạo đã đạt đến cảnh giới cao!”

“Kiếm ý quá mạnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK