Trong lòng Nam Cung Nhã như cuộn lên sóng to gió lớn: "Tôi là Chủ Thần sơ kỳ đó!”
"Một tên cảnh giới Hợp Nhất cỏn con như anh sao có thể sở hữu sức mạnh như vậy?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: "Mạng lưới thông tin của gia tộc thượng cổ như các cô lạc hậu đến vậy à?"
"Cảnh giới Thần Chủ sơ kỳ được tính là cái thá gì? Ngay cả đến Thần Chủ trung kỳ tôi cũng chém giết mấy người rồi!"
Thân thể yêu kiều của Nam Cung Nhã run lên: "Cái gì?"
Biểu cảm của cô ta hoàn toàn thay đổi: “Diệp Bắc Minh anh không thể giết tôi, tôi và Nam Cung Uyển là người đồng tộc!”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lãnh đạm: “Cô nói nhảm nhiều quá rồi đấy”.
Anh lười phải hỏi nhiều, trực tiếp soát hồn!
Con ngươi xẹt qua tia sáng!
Một tia sáng màu máu bắn vụt ra khỏi mắt anh rồi chìm vào trong mắt Nam Cung Nhã!
Ngay lập tức, mọi thứ cô ta biết đều hòa vào trong tâm trí Diệp Bắc Minh.
“Gia tộc Nam Cung muốn mình làm gia chủ? Nam Cung Nhã ghen ghét với Nam Cung Uyển nên muốn ra tay giết chết mình?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Nam Cung Nhã căn bản không biết nội dung của bức tranh tường.
Cô ta muốn giết anh chỉ vì đố kỵ với Nam Cung Uyển!
“Đại lục Thượng cổ? Gia tộc Nam Cung?”
“Vậy mà có thể trôi lơ lửng phía trên Đại lục Chân Võ?”
“Đại lục Thượng cổ vậy mà rơi vào trạng thái vỡ nát?”
“Vì lực chi phối của thế giới mà cảnh giới Thần Chủ trở lên không thể rời khỏi Đại lục Thượng cổ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, giống như có đang nghiền ngẫm điều gì đó mà gật đầu.
Sau một lúc.
Anh lấy lại bình tĩnh!
Cả người Nam Cung Nhã thấm ướt mồ hôi lạnh giống như một con chim cút nằm sõng soài dưới đất: “Anh… anh rốt cuộc là ai?”
“Sao sanh lại biết soát hồn?”
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn cô ta: “Cô nói nhiều quá rồi đấy”.
Nam Cung Nhã cảm nhận được sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh, run cầm cập nói: “Xin hãy tha mạng…”
Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ như không: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cô đâu”.
Nói đoạn liền giơ tay lên, giữa lòng bàn tay anh xuất hiện một con rồng máu!
Dưới cái nhìn sững sờ của Nam Cung Nhã, rồng máu bay lượn một vòng quanh người cô ta.
Từng mảnh phù văn đỏ thẫm cũng bạo phát ra ngoài.
Nam Cung Nhã phun ra một ngụm máu, tất cả đều hòa tan vào mảnh phù văn máu kia!
“Khế ước nô lệ!”
Thân thể Nam Cung Nhã kịch liệt run rẩy: “Anh!”
Cô ta như rơi vào điên loạn mà gào thét: “Không! Không! Không!!!"
“Đừng, tôi không muốn làm nô lệ của anh!”
Nam Cung Nhã như sắp phát điên!
Một khế ước nô lệ ở cấp độ linh hồn!
Trừ khi chính bản thân cô ta nguyện ý, nếu không khế ước sẽ hoàn toàn không có cách nào hình thành.
Diệp Bắc Minh vậy mà đơn phương khiến hợp đồng nô lệ phát huy hiệu lực?
Cô ta làm sao biết được đây là thủ đoạn mà Diệp Bắc Minh tự động lĩnh ngộ được sau khi bước vào tầng hai của Cửu U Thần Ma Quyết!
Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn cô ta: “Tất cả mọi thứ về cô tôi đều biết hết rồi!”
“Cô từ nhỏ đã ghen tỵ với Nam Cung Uyển, cô ấy xinh đẹp hơn cô, mà tài năng cũng cao hơn cô!”
“Cô có nằm mơ cũng muốn cô ấy chết để chiếm lấy vị trí của cô ấy!”
“Hiện tại cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, chăm sóc Nam Cung Uyển cho tốt!”
“Nếu như cô ấy bị tổn hại dù chỉ là một sợi tóc, tôi bảo đảm cô chết không có chỗ chôn!"
Nam Cung Nhã bàng hoàng cực độ, gục đầu đáp: “Vâng thưa chủ nhân!”
……
Trong tế đàn cổ kính của gia tộc Nam Cung.
Một ánh sáng trắng lóe lên.
Nam Cung Uyển bước ra từ bên trong.
Một thiếu phụ khoác cung trang canh giữ ở một bên kinh ngạc hỏi: “Uyển Nhi, sao thế? Sao lại trở về sớm như vậy?”
Nam Cung Uyển hít sâu một hơi: “Sư phụ, con muốn tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết!”
Thiếu phụ kia giật mình.
Nhưng ngay sau đó lại vui mừng khôn xiết: " Uyển nhi, con nghĩ thông suốt rồi sao?”
"Tại sao?"
Thiếu phụ hoài nghi, lập tức biến sắc: “Không lẽ thằng nhóc đó ức hiếp con rồi?”
Nói đoạn ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng: “Sư phụ giết hắn cho con!”
“Không!”
Nam Cung Uyển lắc đầu: “Sư phụ, chuyện này không liên quan gì tới anh ta”.
“Là do tâm lý con không vượt qua nổi ải kia!”
"Từ giờ trở đi, thế giới của Uyển nhi không cần tới đàn ông nữa”.
“Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ cùng sư phụ tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết!”
Thiếu phụ nghe vậy thì hưng phấn: “Uyển Nhi, lựa chọn của con không sai đâu!”
“Đàn ông chỉ là hòn đá kê chân giúp con trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi!”
“Thái Thượng Vong Tình kết hợp với dị hỏa là quá phù hợp với con rồi, chỉ cần con tu luyện Thái Thượng Vong Tình thôi”.
“Sư phụ cam đoan, trong vòng một trăm năm con sẽ trở thành người lớn mạnh nhất gia tộc Nam Cung!”
“Đến lúc đó, con muốn có loại đàn ông nào mà không có? Tất cả đàn ông khắp Đại lục Thượng cổ đều sẽ khuất phục dưới váy con!”
……
Gia tộc Đạm Đài, sâu trong nhà tù.
Đạm Đài Yêu Yêu bị giam giữ ở nơi này, khắp thân thể cô phủ đầy vết thương, dáng vẻ thảm thương vô cùng.
Khuôn mặt trái xoan mềm mại lúc đầu cũng bị trầy xước hơn chục vết cắt đáng sợ!
Cả người cô đều là vết lằn roi và bầm tím!
Những giọt máu tươi tí tách nhỏ xuống nền đất, sau khi mấy con chuột bò tới liếm láp vài giọt, con ngươi vậy mà phát ra một tia nhân tính!
Chít!
Bỗng nhiên một luồng khí hung bạo ập tới không cho những con chuột đó có thời gian trốn chạy.
Trong nháy mắt hóa thành làn sương máu!
Thanh âm lạnh lùng của Đạm Đài Lâm cũng theo đó vang lên: “Đúng là tà môn mà!”
“Chỉ vài giọt máu cũng có thể khiến những con chuột cống này thức tỉnh linh tính!”
“Máu của cô quả nhiên là bảo vật trân quý, chẳng trách lại là một trong mười đại thiên nữ, trên người ẩn chứa khí vận khủng bố!”
Chương 832: Đạm Đài Lâm đang lừa dối mình
Đạm Đài Lâm bước vào trong phòng giam, một phát siết chặt lấy cằm của Đạm Đài Yêu Yêu.
Trong đôi mắt cô ta tràn ngập sự ganh ghét u ám: “Chỉ dựa vào cô? Cô cũng xứng?”
“Hừ!”
Đạm Đài Yêu Yêu chuẩn xác nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Đạm Đài Lâm.
Đôi mắt của Đạm Đài Lâm trong thoáng chốc đỏ bừng, lập tức lấy khăn tay dùng sức chà sạch sẽ!
Bốp!
Sau đó thuận tay rút ra một cây roi da đã nhúng qua nước muối, hung hăng quất lên người Đạm Đài Yêu Yêu: “Tôi cho cô phun nước miếng!”
“Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!”
“A!”
Đạm Đài Yêu Yêu không đè nén nổi tiếng kêu rên thảm thiết, cơ thể duyên dáng của cô run lên vì đau đớn.
Cây roi trong tay Đạm Đài Lâm rơi xuống đất: “Cô hà tất phải làm vậy? Chỉ cần cô đồng ý hiến tế liền có thể kết thúc chuỗi ngày thống khổ này rồi!”
Một khi hiến tế, gia tộc Đạm Đài sẽ có thể giành được tất cả khí vận của thiên nữ.
Đạm Đài Yêu Yêu cắn chặt răng ngà: “Các người đều là thứ súc sinh!”
“Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ lại tất cả rồi!”
“Cha mẹ tôi không phải là bị người nào khác đuổi giết mà chính là các người!”
“Người của gia tộc Đạm Đài đã đuổi cùng giết tuyệt cha mẹ tôi, cha nhét tôi trốn vào trong hốc cây, sau đó dẫn theo một mình mẹ xông ra ngoài giết địch!”
“Sau đó cũng không trở lại nữa…”
Đạm Đài Lâm phá lên cười; “Ha ha ha! Ai kêu cô trời sinh đã đê tiện đây?”
“Đạm Đài Chí cũng là một tên ngu xuẩn, vậy mà đem lòng yêu một con hồ ly lẳng lơ!”
“Ông ta phản bội gia tộc, ngoại tình với yêu quái, còn sinh ra thứ nghiệt chủng là cô!”
“Gia tộc cho ông ta một cơ hội kêu ông ta giết chết hai mẹ con cô nhưng ông ta lại dẫn theo các người bỏ trốn!”
“Cô nói xem loại ngu dốt đó có đáng chết hay không?”
Đạm Đài Yêu Yêu phẫn hận gầm lên: “Không được phép sỉ nhục cha mẹ tôi!”
Giây tiếp theo.
Một luồng ánh sáng đỏ bùng phát từ cơ thể của cô!
Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra.
Sau lưng cô vậy mà mọc ra chín cái đuôi!
Cô điên cuồng vùng vẫy, chỉ là sợi xích đã đâm xuyên qua bả vai cô!
Tiếng máu thịt ma sát vào nhau rợn người vang lên, máu tươi đầm đìa.
Hoàn toàn không thể thoát khỏi.
Đồng tử Đạm Đài Lâm co rụt lại: “Quả nhiên là một con hồ ly tinh, tôi đã nói mà sao trên người có thể toát ra mùi vị mê hoặc tới vậy!”
“Đúng là thứ phóng đãng!”
“Nếu cô đã lẳng lơ như vậy, vậy tôi sẽ tìm thêm vài tên đàn ông tới hầu hạ cô!”
Đôi mắt Đạm Đài Yêu Yêu đỏ rực: “Đạm Đài Lâm, nếu cô dám thương tổn tới một sợi tóc của tôi, tiểu sư đệ của tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Trái tim Đạm Đài Lâm thắt chặt lại.
Diệp Bắc Minh thực sự rất đáng sợ!
Đột nhiên.
Đạm Đài Lâm lại phì cười: “Ý của cô là Diệp Bắc Minh?”
“À, xém chút quên nói cho cô biết, hắn đã chết rồi!”
“Cái gì? Không thể nào!”, đôi mắt Đạm Đài Yêu Yêu giăng đầy tia máu.
Chín chiếc đuôi hồ ly phía sau đồng loạt xòe ra.
Bùng nổ nguồn khí vận kinh người!
Toàn bộ ngục tối chớp mắt được chiếu sáng rực như ban ngày.
Đạm Đài Lâm thầm cười trong lòng: “Thì ra cô để ý tới Diệp Bắc Minh như vậy, vậy tôi càng phải kích thích cô nhiều hơn!”
Giọng nói bỡn cợt lại vang lên: “Tên Diệp Bắc Minh đó chết thê thảm lắm vì đã đắc tội tới gia tộc Thượng cổ”.
“Giang gia, Lăng gia, Ngạo gia, Dạ gia bắt tay hành động, một đường giết thẳng tới Thanh Huyền Tông!”
“Thanh Huyền Tông diệt vong, tất cả mọi người đều thiệt mạng”.
“Diệp Bắc Minh chết thê thảm nhất, không chỉ bị đánh gãy kinh mạch toàn thân mà còn bị ngũ mã phanh thây, sau đó những phần xác rời rạc đều bị quăng cho chó ăn!”
“Còn có đám phụ nữ của hắn cũng bị vô số tên đàn ông chà đạp, từng người một đều ôm hận mà chết!”
Đạm Đài Yêu Yêu điên cuồng lắc đầu: "Không! Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!"
“Tiểu sư đệ không thể chết được, cô gạt tôi, là cô đang gạt tôi!”
Đạm Đài Lâm để lại một nụ cười đầy ẩn ý rồi dứt khoát quay lưng rời đi!
Đạm Đài Yêu Yêu điên cuồng rống to: “Cô mau nói đi! Mau nói đi!”
“Cô đang lừa gạt tôi có đúng không! Lừa tôi, cô lừa tôi!”
Nhưng hình bóng của Đạm Đài Lâm đã biến mất.
“A! Đạm Đài Lâm cô lừa tôi, tiểu sự đệ không sao cả!”
Giọng nói tuyệt vọng tới xé gan rách ruột của Đạm Đài Yêu Yêu vẫn không ngừng vọng đến.
Khóe miệng Đạm Đài Lâm nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: “Tìm cho tôi mười tên ăn mày tới đây nhốt chung với ả tiện nhân này!”
Hộ vệ bên cạnh ngẩn người: “Thưa cô chủ, lão tổ đừng căn dặn phải cẩn thận trông chừng cô ta!”
Bốp!
Đạm Đài Lâm tung ra một chưởng, tên hộ vệ này nổ tung chết ngay tại chỗ.
Cộp cộp cộp!
Những hộ vệ khác sợ hãi liên tục lùi lại.
Đạm Đài Lâm nói lạnh băng: “Các người không báo cáo lại cho lão tổ không phải là được rồi sao?”
“Nhớ kỹ, mười tên ăn mày!”
“Để cô ta tận hưởng cho tốt!”
……
Đạm Đài Yêu Yêu điên cuồng giãy giụa, xiềng xích cọ xát xé toạc da thịt cô.
“Tiểu sư đệ không thể chết được!”
Ánh mắt Đạm Đài Yêu Yêu cực kỳ kiên định: “Với thực lực của em ấy, nhất định sẽ không có việc gì!"
“Mình biết rồi, Đạm Đài Lâm đang lừa dối mình!”
Đạm Đài Yêu Yêu bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Chít chít chít!”
Đột nhiên một tràng tiếng chuột gặm nhấm truyền tới tai cô.
Ngoảnh đầu nhìn lại thì phát hiện ra một con chuột nhỏ đang nằm trong góc.
Chương 833: Tìm người
Vậy mà lại quỳ lạy trước một đống thịt.
Đạm Đài Yêu Yêu bừng tỉnh: “Con chuột nhắt kia, bố mẹ cậu bị Đàm Đài Lâm giết chết à?”
“Chít chít chít”.
Con chuột nhỏ quay đầu lại, gật đầu như người.
Nó đã uống yêu huyết của Đạm Đài Yêu Yêu nên đã mở linh trí.
Đạm Đài Yêu Yêu đem niềm hy vọng cuối cùng gửi gắm lên người nó: “Chuột nhỏ, xin cậu giúp tôi”.
“Tiểu sư đệ của tôi chắc chắn chưa chết, hãy giúp tôi tìm tiểu sư đệ nhé...”
“Bảo với tiểu sư đệ rằng tôi ở đây, tiểu sư đệ của tôi sẽ báo thù cho cha mẹ cậu...”
Cô ấy phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó.
Cô ấy biến thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh.
“Chít chít chít”.
Đôi mắt to tròn như bảo thạch của chuột nhỏ tỏa ra ánh hào quang.
Nó quan sát thật kỹ.
Rồi nhanh như chớp chui vào trong một hang động.
Một lát sau.
Nó xuất hiện trên đỉnh núi, kêu “chít chít” trước một rừng cây.
Và rồi.
Một đàn chuột xuất hiện.
“Chít chít chít!”
“Chít chít chít chít...”
Bọn chúng trao đổi tin tức với nhau rồi tản ra.
Màn đêm buông xuống, lũ chuột lần lượt trở về.
“Chít chít chít!”
Chuột nhỏ gật đầu như con người.
“Chít chít chít!”
Con chuột báo tin biến mất trong chớp mắt.
Một lát sau, trên bầu trời xuất hiện một con kền kền rồi nó đáp xuống mặt đất.
Chuột nhỏ lập tức leo lên lưng kền kền không chút do dự.
Kền kền bay lên không, đi về hướng Thanh Huyền Tông.
...
Sáng sớm, trong đại điện Thanh Huyền Tông.
Người của hàng loạt tông môn, gia tộc và Võ Đạo Minh đều ở đây.
Tôn Kiếm Khung là người đầu tiên lên tiếng: “Chẳng biết Diệp tông chủ gọi chúng tôi có gì sai bảo? Nếu có Võ Đạo Minh sẽ là người đầu tiên thực hiện!”
“Mẹ nó, đồ cáo già!”
“Vãi chưởng, sao ông ta phản ứng nhanh thế?”
“Chết tiệt, bị ông ta giành lời thoại trước rồi!”
Các tông môn và gia tộc khác mắng thầm, tỏ rõ thái độ của mình.
Đỗ Kiêu mỉm cười nói: “Diệp tông chủ, ngài có việc gì xin cứ nói!
Chu Cửu U cười cười tiếp lời: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ phối hợp với Diệp tông chủ!”
“Đúng vậy!”
“Mời Diệp tông chủ nói ạ!”
Giọng của mọi người vang lên.
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, chỉ cần mọi người giúp tôi việc này!”
“Sau này mọi người có việc gì cần tôi ra tay thì tôi quyết không chối từ!”
Bọn người Tôn Kiếm Khung, Đỗ Kiêu và Chu Cửu U rất vui vẻ, bọn họ đang chờ câu nói ấy.
Diệp Bắc Minh mở lời: “Tôi muốn tìm một người!”
“Tìm một người ư?”
Tất cả mọi người ở đây sửng sốt.
Diệp Bắc Minh không dài dòng mà lấy ra một bức tranh.
Mọi người chăm chú quan sát, sững sờ, người trên bức tranh ấy giống Diệp Bắc Minh đến sáu bảy phần.
Điểm khác biệt duy nhất chính là người nọ mặc đồ nữ.
“Đây chẳng phải là Diệp tông chủ phiên bản nữ hay sao?”
“Lẽ nào tông chủ có sở thích đặc biệt nào đó?”
Người bên dưới thì thầm bàn tán.
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Mọi người đừng đoán nữa”.
“Đây là mẹ của tôi, Diệp Thanh Lam!”
“Hai mươi mấy năm trước bà là đệ tử của Thanh Huyền Tông, sau này rời khỏi Thanh Huyền Tông không biết tung tích thế nào”.
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm nơi mẹ tôi mất tích, nhưng sức một người có hạn”.
“Nên hy vọng rằng mọi người có thể giúp tôi tìm kiếm nơi mẹ tôi mất tích, dù chỉ có một tin tức thôi Diệp Bắc Minh tôi cũng sẽ hậu tạ!”
Bỗng nhiên, một con kền kền từ bên ngoài bay vào đại điện.
Vút!
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh bay thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Bách Lý Phong Hoa hét lớn: “Chim hoang từ đâu tới? Sao dám xông vào đại điện của Thanh Huyền Tông! To gan!”
Trong tay có thêm một thanh trường kiếm đâm thẳng vào con kền kền đang bay tới.
“Chít chít chít!”
Chuột nhỏ sau lưng kền kền sợ hết hồn hét to lên.
Thế mà Diệp Bắc Minh nghe hiểu ngôn ngữ của nó.
Anh biến sắc: “Bách Lý trưởng lão, mau dừng tay!”
“Vâng!”
Bách Lý Phong Hoa kinh hãi, từ khi nào tông chủ cảm thấy hứng thú với một con kền kền thế?
Con kền kền này đâu phải ma thú, nó chỉ là một con chim bình thường thôi.
Bách Lý Phong Hoa không dám trễ nải.
Ông ta vội vàng cất trường kiếm vào.
Chuột nhỏ nhảy xuống, xoay tròn trên mặt đất kêu chi chít.
Mọi người còn chưa hiểu mô tê gì.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi đột ngột, con ngươi anh đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi rõ.
“Khốn kiếp!”
Diệp Bắc Minh quát to, sau lưng bùng cháy như núi lửa phun trào.
Huyết quang và ma khí dâng lên ngút trời.
“Chị Tiểu Yêu đang ở địa lao của gia tộc Đạm Đài ư?”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Diệp Bắc Minh tóm con chuột và kền kền, lao thẳng ra ngoài đại điện Thanh Huyền Tông.
Chỉ còn mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Diệp tông chủ làm sao thế?”
Chương 834: Giải cứu
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, chưa bao giờ anh phẫn nộ như lúc này.
Từ trong miệng con chuột kia, anh đã biết tất cả.
Sau khi chị Tiểu Yêu trở lại gia tộc Đạm Đài thì đã bị tống giam vào sâu trong địa lao.
Rồi cô ấy nhận hết biết bao đợt tra tấn ở đó, vậy mà anh chẳng biết chút gì cả sao?
Diệp Bắc Minh điên cuồng phóng tới chỗ gia tộc Đạm Đài: “Đạm Đài Lâm, cô sẽ trả giá rất đắt cho hành động của mình thôi!”
“Nếu chị Tiểu Yêu của tôi có mệnh hệ gì thì cả gia tộc Đạm Đài của cô cũng phải chôn theo!”
Trạng thái của Diệp Bắc Minh lúc này rất cuồng loạn.
Anh liên tục thi triển Ảnh Thuấn đi tới gia tộc Đạm Đài.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khuyên nhủ: “Nhóc con, cậu bình tĩnh chút!”
“Lần trước cậu có long huyết nên có thể dùng Ảnh Thuấn nhiều lần”.
“Nhưng bây giờ cậu đã dùng hết long huyết rồi, nếu cứ như vậy cậu không sợ gia tộc Đạm Đài sẽ giết mình trước hay sao?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Chị Tiểu Yêu có thể mất mạng bất cứ lúc nào!”
“Nếu không có cô ấy, tôi đã bị người nhà họ Triệu truy sát đến chết rồi!”
“Tôi cũng không có cơ hội tiến vào Côn Luân Hư, càng không có cơ hội tập võ!”
“Trong tất cả sư phụ sư tỷ, quan hệ của tôi với chị Tiểu Yêu là tốt nhất!”
“Chị ấy không thể có chuyện gì được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng, suy tư một lát rồi nói: “Nhưng cậu cứ lao đi như thế...”
Bỗng nhiên.
Kiếm Đoạn Long động đậy.
Giọng nói của long hồn vang lên: “Chủ nhân, tôi có thể sử dụng lực lượng của mình giúp cậu!”
Diệp Bắc Minh quát: “Bớt nói nhảm lại!”
“Nói đi! Phải làm sao!”
Long hồn giải thích: “Cậu cầm kiếm Đoạn Long, tôi sẽ đốt cháy lực lượng của mình đưa chủ nhân tới gia tộc Đạm Đài”.
“Nhưng mà chủ nhân phải hứa cho tôi máu tươi của mười vạn người!”
“Chỉ có máu tươi của mười vạn người mới đủ cho tôi phục hồi lực lượng tổn thất!”
Diệp Bắc Minh trả lời không chút do dự: “Chỉ cần ông có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa ta đến gia tộc Đạm Đài thì mạng của bọn họ đều thuộc về ông!”
“Chốt kèo!”
Long hồn nói.
Diệp Bắc Minh lấy kiếm Đoạn Long ra.
Giọng nói của long hồn lại vang lên: “Chủ nhân, nắm chặt!”
Ngay sau đó.
Kiếm Đoạn Long lao thẳng lên trời cao như hỏa tiễn.
Diệp Bắc Minh nắm chặt lấy kiếm Đoạn Long, nháy mắt đã bay tới độ cao mười nghìn mét, rồi như một ngôi sao chổi bay thẳng tới gia tộc Đạm Đài.
...
Buổi sáng, Đạm Đài Lâm vừa mới rửa mặt xong.
Một gã cai ngục bước vào: “Cô chủ, mười tên ăn mày cô muốn đã chuẩn bị xong rồi ạ”.
Đạm Đài Lâm nhe răng cười: “Đi, đi theo tôi tới địa lao”.
“Vâng!”
Đạm Đài Lâm nhanh chóng đi vào nơi sâu nhất địa lao.
Mấy tên cai ngục canh giữ ở đây, mười tên ăn mày bẩn thỉu bị xích sắt khóa lại.
Trên người chúng bốc một mùi hôi thối tanh tưởi.
Có người bị bệnh, da đã có bọc mủ.
Đạm Đài Lâm cố nén cơn buồn nôn xuống rồi chỉ vào Đạm Đài Yêu Yêu đang ở trong ngục: “Đợi lát nữa mấy anh em vào phục vụ con tiện nhân đó một chút nhé!”
“Dùng tất cả mọi thủ đoạn dơ bẩn nhất, xấu xa nhất mà chúng bây biết!”
“Chúng bây chơi thế nào cũng được, tao chỉ có một yêu cầu là đừng giết chết ả ta!”
Gương mặt Đạm Đài Yêu Yêu trắng bệch: “Đạm Đài Lâm, đồ khốn nạn!”
Đạm Đài Lâm mỉm cười nói: “Hồ tộc trời sinh phóng đãng, lẽ nào mười tên ăn mày này không đủ cho cô chơi hả?”
“Cô!”
Ánh mắt Đạm Đài Yêu Yêu đầy sự tuyệt vọng.
Cô ấy cắn chặt răng, quyết tâm dù tự sát cũng không thể chịu mối nhục này.
Đạm Đài Lâm vẫy tay: “Cởi xích!”
Cai ngục bèn tiến lên mở xích.
Ánh mắt mười tên ăn mày đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Yêu Yêu trong nhà tù.
Bọn họ chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như thế.
Cho dù cả người cô ấy bị thương đầy máu.
Nhưng nó vẫn không thể nào che lấp sự quyến rũ của cô ấy.
Mười tên ăn mày chạy vọt vào trong ngục, ngay khi bọn họ sắp chạm vào Đạm Đài Yêu Yêu.
Chính vào khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.
Gầm gừ...!
Một tiếng rồng ngâm truyền tới, người của nhà Đạm Đài còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thì như có một ngôi sao chổi bay tới, đục luôn mười thần địa lao.
Bụi bay mịt mù.
“Ai đó?”
Mọi người quay đầu lại.
Khói bụi tản đi.
Một người thanh niên đang đỏ mắt đi tới.
Cơ thể mềm mại của Đạm Đài Lâm run rẩy, khiếp hãi nhìn người thanh niên trước mắt mình: “Cậu... Diệp Bắc Minh? Cậu!”
“Cậu vào đây bằng cách nào? Sao có thể chứ!”
Đạm Đài Lâm biến sắc.
Cô ta vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mười tầng địa lao đã bị xuyên thủng.
Từ đây có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
“Khiếp!”
Đạm Đài Lâm nuốt nước miếng.
“Chị Tiểu Yêu!”
Diệp Bắc Minh phẫn nộ hét lên rồi từ từ bước ra.
Tiếng “loảng xoảng” vang lên, sắt thép đúc lên ngục giam vỡ nát.
Chương 835: Tra tấn
Mấy tên ăn mày tính cưỡng hiếp Đạm Đài Yêu Yêu đều biến thành đống máu, bị kiếm Đoạn Long hấp thu.
Diệp Bắc Minh ôm Đạm Đài Yêu Yêu, vô cùng đau lòng nói: “Chị Yêu Yêu, bọn họ dám làm vậy với chị sao!”
“Chết tiệt! Chết tiết! Tất cả các người đều đáng chết!”
Kiếm Đoạn Long chém xuống chặt đứt tất cả mọi xiềng xích trên người Đạm Đài Yêu Yêu.
“Thằng nhóc đó còn dám đánh tới tận đây!”
Trong mắt Đạm Đài Lâm tràn đầy nỗi khiếp sợ!
Cô ta thừa dịp Diệp Bắc Minh đang cứu người mà nhanh chóng bỏ chạy.
Cơ thể mềm mại của Đạm Đài Yêu Yêu run rẩy: “Tiểu sư đệ, là em sao? Có phải là em không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Là em đây, chị Tiểu Yêu an toàn rồi”.
Anh đưa tay lấy một viên đan dược ra đút cho Đạm Đài Yêu Yêu ăn.
Sắc mặt Đạm Đài Yêu Yêu tươi tắn hơn nhiều: “Tiểu sư đệ, mau chạy!”
“Đạm Đài là gia tộc Thượng Cổ, bên trong ẩn chứa rất nhiều, trong tộc còn có mấy vị lão tổ trấn giữ nữa!”
“Em không phải là đối thủ của bọn họ đâu, chạy mau đi!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, đau xót nói: “Chị Tiểu Yêu, người của gia tộc Đạm Đài đối xử với chị như vậy mà!”
“Chạy ư? Đó là điều không thể nào!”
“Hôm nay, em phải huyết tẩy nơi đây để đòi lại công bằng cho chị!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh đỡ Đạm Đài Yêu Yêu ngồi dậy, lấy ra một chiếc áo choàng màu đen cố định cô ấy sau lưng mình.
Rồi anh đứng dậy bước ra ngoài địa lao.
Đạm Đài Yêu Yêu vừa mới ra khỏi ngục đã thấy một đám người đi tới.
“Lâm Nhi, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Vừa rồi có thiên thạch rơi xuống địa lao à?”
Một ông lão trong đó trầm ngâm, đó chính là Đạm Đài Quyết.
Đạm Đài Lâm hô lên: “Lão tổ, không phải thiên thạch gì đâu ạ!”
“Diệp Bắc Minh, đó là Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh sao?”
Người của gia tộc Đạm Đài sửng sốt, mặt đầy vẻ khó tin.
“Sao lại như vậy? Cớ sao Diệp Bắc Minh lại xông vào địa lao của gia tộc Đam Đài chứ?”
“Tiếng động như thiên thạch rơi kia là do cậu ta tạo thành ư?”
Mọi người kinh ngạc.
Ngay sau đó.
Vút...!
Một đường kiếm khí sắc bén từ cửa lớn địa lao bay tới, người của gia tộc Đạm Đài đến hóng chuyện xung quanh đều bị kiếm khí đánh trúng hóa thành đống máu.
“Ôi...”
Mấy tên cầm quyền của gia tộc Đạm Đài khiếp sợ rồi biến thành phẫn nộ.
Rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn về phía cửa địa lao.
Một người thanh niên cõng Đạm Đài Yêu Yêu trên lưng lao ra khỏi ngục giam.
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh sao?”
“Diệp Bắc Minh, cậu đang làm gì thế?”
“Đúng là gan to tày trời, sao dám giết người ở gia tộc Đạm Đài?”
Mấy người đàn ông trung niên gầm lên.
Trả lời cho bọn họ là một kiếm của Diệp Bắc Minh.
Kiếm khí xao động mang theo tiếng rồng ngâm.
Mấy người đàn ông trung niên vừa lên tiếng kia đã bị kiếm khí chém trúng, lưỡi kiếm lướt qua nháy mắt bọn họ đã thành bãi máu loãng.
“Cậu!”
Đồng tử của người gia tộc Đạm Đài co rút, bọn họ hoảng hốt lùi về sau.
Đạm Đài Quyết hét to: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi hả? Sao dám đại khai sát giới ở đây chứ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, không nói một lời.
Kiếm thứ hai đã chém xuống.
Phụt! Phụt! Phụt!
Một đống máu nổ tung, chốc lát mấy trăm người đã mất mạng.
Máu chảy thành sông.
Đạm Đài Lâm sợ run chân, chạy trối chết.
“Cô tính bỏ chạy à?”
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn, rồi hóa thành tia sáng lao lên.
Mấy chốc đã đến trước mặt Đạm Đài Lâm: “Cô định đi đâu thế?”
Đạm Đài Lâm sợ run người, ngã ngồi trên mặt đất: “Đừng mà, tôi...”
Diệp Bắc trông hệt như thần chết, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo: “Là cô tra tấn chị Tiểu Yêu hả? Giết cô thì khoan dung cho cô quá!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm có một phương pháp tra tấn, sẽ khiến cô cảm thấy như ác quỷ đang ăn thịt mình!”
“Tôi chưa bao giờ sử dụng nó cho người, nay cô may mắn lắm đấy!”
Vút! Vút! Vút!
Anh vung tay lên, hơn mười cái ngâm châm đâm vào cơ thể Đạm Đài Lâm.
Ngay sau đó, Đạm Đài Lâm cảm thấy cơ thể mình đau đớn như có cái gì đó đang gặm cắn máu thịt của mình.
“Á!”
Một tiếng hét đau thấu ruột thấu gan vang lên.
Diệp Bắc Minh lẳng lặng nhìn: “Đau đớn cơ thể còn lâu mới đủ!”
“Cô cũng phải từ từ tận hưởng nỗi đau từ linh hồn!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mi tâm Diệp Bắc Minh bỗng mở ra một con mắt dựng thẳng.
Đó là con mắt thần ma.
Một sợi tơ máu đi vào trong đầu Đạm Đài Lâm, cô ta lấy hai tay ôm chặt đầu, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Rầm rầm rầm!
“Không... đừng mà... đừng lại đây...”
Trong đầu Đạm Đài Lâm xuất hiện vô số ác quỷ cuồng loạn cắn xé máu thịt của cô ta.
Kết hợp với Quỷ Môn Thập Tam Châm sẽ cho cô ta một trải nghiệm rất chân thật.
Lúc này, Đạm Đài Lâm đã không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác.
“Á!”
“Đừng mà, cút mau! Tụi bây cút mau cho tao!”
Đạm Đài Lâm lăn lộn trên mặt đất hệt như một con chó điên.
Cô ta vươn tay cào cấu máu thịt của chính mình.