Huyết Hồng gật đầu một cách chắc chắn: “Có liên quan!”
Khi vừa định giải thích.
“Á!”
Huyết Hồng hét lên, cả người lăn lộn một cách đau đớn trên mặt đất.
Trên người bùng lên một ngọn lửa rực cháy.
Trong ngọn lửa, vô số phù văn sáng lên.
Cơ thể của Huyết Hồng dần trở nên mờ ảo.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sức mạnh của phép tắc!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Có thể là cô ta nói ra từ cấm nào đó nên bị cắn trả!”
“Nhóc à, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được cô ta thôi!”
“Tôi phải làm gì?”
“Làm theo lời tôi, bây giờ đi ngay lên, dùng tinh huyết của cậu vẽ vài phù văn!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ Huyết Hồng.
Sau đó.
Trong đầu óc bỗng xuất hiện vài phù văn.
Diệp Bắc Minh cắt lòng bàn tay, máu tươi chảy xuống.
Bảy phù văn đỏ thẫm hiện lên giữa không trung.
“Giải!”
Theo yêu cầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh hét to.
Bảy phù văn đỏ thẫm kia chui vào Huyết Hồng trong ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa bập bùng vài lần rồi vụt tắt.
Huyết Hồng quỳ rạp xuống đất, trên mặt hiện lên sự kinh hoàng.
Sau khi cô ta tỉnh táo lại bèn khom lưng với Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn ân cứu mạng của chủ nhân!”
“Nếu không nhờ chủ nhân ra tay thì sợ rằng thần hồn của tôi đã biến mất rồi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ai dám ra tay với cô? Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại trở thành cấm kỵ?”
Huyết Hồng sợ hãi một hồi rồi lắc đầu nói: “Thuộc hạ cũng không rõ!”
“Trước khi thuộc hạ hy sinh, Hoa tộc Thượng Cổ không phải cấm kỵ!”
“Chắc chắn là trong khoảng thời gian thuộc hạ hy sinh đã có người biến Hoa tộc Thượng Cổ trở thành cấm kỵ, đưa nó dung hòa vào trong phép tắc thế gian!”
“Vậy nên, khi thuộc hạ vừa định nói Hoa tộc Thượng Cổ thì đã bị phép tắc cắn ngược lại!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hoa tộc Thượng Cổ nhiều bí mật vậy sao?
Trong bóng tối như có một bàn tay vô hình đẩy anh về phía trước.
Anh truyền âm hỏi: “Tiểu Tháp, lai lịch của Hoa tộc Thượng Cổ khủng đến vậy à?”
“Vậy còn có liên quan tới cả Thần Giới sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nếu không thì cậu tưởng tại sao bổn tháp lại chọn cậu chứ?”
Diệp Bắc Minh chợt hỏi tiếp: “Tiểu Tháp, ông có biết chuyện của Hoa tộc Thượng Cổ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Biết chứ!”
Diệp Bắc Minh nói ngay: “Nói cho tôi biết đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Hồi lâu sau, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, bổn tháp cần lục lại ký ức của mình!”
“Ký ức về Hoa tộc Thượng Cổ như bị một sức mạnh bí ẩn nào đó che phủ!”
“Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn ấy là có một sức mạnh nào đó mách bảo bổn tháp tìm đến cậu, hơn nữa còn thức tỉnh nhờ máu của cậu!”
Nói đến đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngập ngừng: “Nhóc à, còn có một chuyện nữa!”
“Việc này khiến bổn tháp linh cảm thấy nguy hiểm!”
“Nếu cậu biết mọi chuyện quá sớm thì cũng không tốt gì với cậu!”
“Có lẽ sẽ dẫn tới họa sát thân!”
Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Thân phận của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà còn có linh cảm vậy sao?
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời như có đôi mắt đang chăm chú đang nhìn vào chính mình.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười nói: “Con người tôi rất biết lắng nghe lời khuyên, nếu đã có nguy hiểm!”
“Vậy thì tôi sẽ không tìm tòi đến cùng nữa, chỉ cần bảo vệ người mình quan tâm là được rồi!”
“Hoa tộc Thượng Cổ có bí mật gì, rốt cuộc đã bị diệt vong ra sao, tôi không hề tò mò mấy!”
Dứt lời, cảm giác bị người ta nhìn chăm chú biến mất.
Cùng lúc đó.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, cả Thiên Uyên rung chuyển.
“Chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về hướng xảy ra rung chấn.
Huyết Hồng vô cùng lo lắng: “Nguy rồi, chủ Luân Hồi đã có được thần điện Luân Hồi!”
“Một khi để chủ Luân hồi tiến vào đó, khôi phục lại xác thịt thì chúng ta sẽ chết hết!”
“Chủ nhân, chúng ta phải ngăn cản chủ Luân Hồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co cứng: “Sức mạnh của tôi bị phong ấn rồi, muốn ngăn cản người ta cũng không có cách nào!”
“Trừ phi có Giáng Trần Đan nếu không thực lực của tôi không thể khôi phục!”
Giọng Huyết Hồng trầm xuống: “Còn có một cách!”
“Cách gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào cô ta.
Huyết Hồng giải thích: “Chủ nhân chỉ cần tăng lên một cảnh giới nữa thì sẽ có khả năng khôi phục sức mạnh!”
“Chủ nhân, nếu như tôi không lầm thì người đi theo đạo tàn sát phải không?”
“Huyết khí trong thành Huyết Linh trùng hợp thay có thể giúp người đột phá!”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được, để tôi thử xem!”
Anh lao ra ngoài, đi vào nơi huyết khí dày đặc kia.
Trong lúc đó, tất huyết khí trong thành Huyết Linh ngưng tụ lại hình thành một cái lốc xoáy đường kính trăm dặm.
Một con huyết long đỏ rực xuất hiện.
Nó bay quanh lốc xoáy đỏ thẫm kia, trông rất hùng vĩ.
“Bố, đó là gì thế?”
Mắt Huyết Thiên mở to.
Chương 1322: Trong thần điện Luân Hồi
Huyết Bách Luyện và hơn mười vị trưởng lão của Huyết Tộc và người của Thiên Y các và các thế lực khác đều biến sắc.
“Hình như có người đang đột phá!”
Vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng.
Gầm gừ!
Sau lưng, tiếng rồng ngâm vọng tới phá tan sự yên lặng ấy.
Mọi người quay đầu nhìn lại, không khỏi khiếp sợ.
Cuối chân trời mây đen dày đặc.
Sâu trong đám mây mù mịt kia.
Một con rồng đen tuyền đang uốn lượn như muốn nghiền nát bầu trời.
Nếu so sánh khí thế của nó Huyết Long.
Thì nó càng hùng vỹ hơn.
Càng oai phong hơn.
Càng có áp lực hơn.
“Lại là một Hắc Long!”
Huyết Thiên sợ run người: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đôi mắt già nua của Huyết Bách Luyện đầy vẻ trầm ngâm: “Đó là hướng của khu vực cấm!”
“Cho dù đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải tới đó xem thử hẵn nói!”
“Có lẽ, đây là cơ hội giúp chúng ta thoát khỏi Thiên Uyên!”
Huyết Bách Luyện quát to: “Truyền lệnh xuống dưới, tất cả người trong Huyết Tộc đi theo tôi đến chỗ Hắc Long kia!”
Không chỉ có Huyết Tộc.
Các thế lực khác ở Thiên Uyên cũng phát hiện ra Hắc Long và Huyết Long.
Các thế lực cân nhắc đắn đo một hồi rồi quyết định đi tới chỗ Hắc Long.
...
Cùng lúc đó, trong thành Huyết Linh.
Diệp Bắc Minh bị huyết khí bao phủ.
Huyết khí cuồn cuộn như sóng thần tuôn trào vào cơ thể Diệp Bắc Minh.
Có vài lần anh không kiên trì được suýt chút nữa nổ tan xác.
Lúc này đây, Diệp Bắc Minh như ngọn dầu hỏa trước cơn gió dữ, có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Phá cho tôi!”
Tiếng rống rung trời lệch đất vang lên.
Cảnh giới Thiên Huyền, trung kỳ.
Diệp Bắc Minh mở to mắt: “Đột phá rồi! Tốt quá, thực lực của mình cũng đã trở lại!”
Huyết khí ngút trời tiếp tục chui vào người anh.
Vào giây phút ấy, anh như chìm đắm trong đại dương máu tươi vô tận.
“Tiếp tục, phá cho tôi!”
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, chín con Ma Long đen tuyền lao ra từ sau lưng anh rồi nhảy vào trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
Huyết Long kia hét thảm thiết, nó bị chín con Ma Long cắn xe rồi bị nuốt chửng ngay tại chỗ.
Cảnh giới của Diệp Bắc Minh bước vào cảnh giới Thiên Huyền hậu kỳ.
Anh chưa thỏa mãn ở đó bèn bước ra chủ động nhảy vào trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
...
Cùng lúc đó, tại nơi sâu nhất trong khu vực cấm ở Thiên Uyên, trước một phế tích.
Đám người Vạn Tuyệt đang kính cẩn đứng ngoài một thần điện màu đen.
Trước mặt bọn họ, một huyết ảnh đầy kích động nói: “Thần điện Luân Hồi mở ra rồi!”
“Đồ nhi, tất cả các người phải canh chừng ở đây!”
“Không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần thần điện nửa bước, tất cả đều đợi vi sư ra rồi nói tiếp!”
Vạn Tuyệt quỳ gối đáp: “Vâng!”
Huyết ảnh kia bước từng bước vào trong thần điện màu đen kia.
Sau khi tiến vào thần điện, huyết ảnh cảm thấy không hợp lý lắm.
Huyết ảnh lạnh lùng nhìn về một hướng, một cô gái đang khoanh chân ngồi trên ngai vàng ở vị trí cao nhất thần điện.
“Sao con lại ở đây? Ai cho phép con vào!”
Cô gái ngồi trên ngai vàng tỏ vẻ kinh ngạc, mở to mắt nói: “Sư phụ... người... sao người lại đến đây?”
Huyết ảnh cười khẩy, cánh cửa thần điện từ từ khép lại đằng sau: “Sao ta không thể tới đây chứ?”
“Ngược lại là con, bổn tọa cho con tu luyện công pháp Luân Hồi mười đời, sau khi đã luân hồi mười đời thành công!”
“Sao còn không mau chóng tìm bổn tọa chứ? Mà lại tới thần điện Luân Hồi này, hay là con muốn phản bội bổn tọa?”
Huyết ảnh vừa dứt lời.
Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc.
Cô ta nhảy xuống trước người huyết ảnh rồi quỳ gối: “Sư phụ, người nghe con giải thích!”
Đông Phương Xá Nguyệt kể lại một lượt những gì mình gặp phải.
Huyết Ảnh nhướng mày: “Vạn Trường Sinh truy sát con à?”
“Đúng vậy!”
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, sư phụ rất đáng sợ.
Nói dối vô dụng trước mặt sư phụ: “Không chỉ có thể, gia tộc Đông Phương còn phản bội con”.
“Con bị người khác truy sát, vất vả lắm mới chạy trốn tới đây!”
“Thật không?”, huyết ảnh ra tay.
Vút!
Một tia máu bay tới chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.
Trong chốc lát.
Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt run lên.
Thuật đọc tâm.
Nó cùng một loại với thuật sưu hồn.
Nhưng không chính xác như thuật sưu hồn.
Thi triển thuật đọc tâm, tất cả mọi suy nghĩ trong lòng đều sẽ hiện lên trong đầu người sử dụng.
Trong đầu Đông Phương Xá Nguyệt hiện lên hình ảnh mình bị truy sát, tất cả đều đã được huyết ảnh nhìn thấy.
Sắc mặt huyết ảnh trầm xuống: “Không khác biệt lắm!”
“Bổn tọa bảo con thu thập các mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tình hình thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt dời mắt rồi đáp: “Thưa sư phụ, trong tay đồ nhi có hai mảnh ạ!”
“Mảnh ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ kia con không có được à?”
Sắc mặt huyết ảnh tối sầm: “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt quỳ gối bẩm: “Sư phụ, mong người tha tội!”
“Mảnh vỡ kia...”
“Để vi sư tự mình xem!”
Chương 1323: Giữa tôi và Đông Phương Xá Nguyệt...
Đôi mắt huyết ảnh lạnh như băng, lại một tia máu khác chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.
Đông Phương Xá Nguyệt biết nếu bị sư phụ phát hiện mình nói dối thì sẽ chết rất thê thảm.
Cô ta chỉ đành nhớ lại mọi chuyện xảy ra tại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ khi ấy.
Cô ta vốn định đổ tội cho Diệp Bắc Minh.
Nhưng rồi lại hồi tưởng đến chuyện xảy ra giữa hai người.
"Diệp Bắc Minh, thôi để tôi giúp cậu lần cuối!
Sau đó.
Đông Phương Xá Nguyệt chủ động sửa chữa hình ảnh trong ký ức của mình.
Trong hình ảnh.
Một người đàn ông đeo mặt nạ màu tím cướp lấy mảnh vỡ tháp Càn Khôn Trấn Ngục thứ ba kia.
“Diệp Càn Khôn! Cậu ta là ai?”
Người huyết ảnh bùng nổ sát khí.
Bùm!
Đông Phương Xá Nguyệt không chịu nổi, quỳ gối trên mặt đất: “Sư phụ, đồ nhi cũng không biết người nọ là ai!”
“Chỉ biết rằng thực lực của cậu ta rất đáng sợ, đến đồ nhi cũng chẳng phải là đối thủ của cậu ta!”
Dưới áp lực nghẹt thở kia.
Thần niệm của Đông Phương Xá Nguyệt dao động.
Hình ảnh trong đầu mơ hồ.
Hiện ra khung cảnh một nam một nữ quấn quýt.
“Hả?”
Sắc mặt huyết ảnh lại càng lạnh hơn: “Đông Phương Xá Nguyệt, gan to thật đấy!”
“Cơ thể của con bị người phá rồi hả? Chuyện lớn như vậy sao không bẩm báo cho sư phụ!”
Mặt Đông Phương Xá Nguyệt trắng bệch: “Sư phụ, con...”
Huyết ảnh lắc đầu: “Cơ thể của con không còn thuần khiết nữa, có tư cách gì giúp bổn tọa hồi sinh chứ?”
“Nhưng chín thân xác luân hồi còn lại không có vấn đề gì!”
“Tuy có chút tiếc nuối nhưng chín thân xác luân hồi cũng đủ dùng rồi!”
“Còn về phần con thì chết được rồi!”
Dứt lời, huyết ảnh vung tay lên.
Tia máu bùng nổ, lao nhanh tới chỗ Đông Phương Xá Nguyệt.
Rầm!
Đông Phương Xá Nguyệt bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng không chết ngay tại chỗ.
Cô ấy chỉ thê thảm quỳ rạp dưới đất, chỗ bụng lóe ra tia máu.
Nó ngưng tụ thành hư ảnh của một con huyết long, bao phủ Đông Phương Xá Nguyệt.
“Hả?”
Huyết ảnh kinh ngạc nhìn bụng của Đông Phương Xá Nguyệt: “Con có con của tên Diệp Càn Khôn kia sao?”
...
Cùng lúc đó, sâu trong lốc xoáy đỏ thẫm kia.
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mở to mắt.
Một cảm giác máu mủ ập tới chỗ anh.
“Tiểu Tháp, tôi cảm nhận được lực lượng huyết mạch thì phải?”
“Hình như người thân của tôi gặp nguy hiểm!”
“Lẽ nào là bố mẹ tôi hay con gái tôi gặp nguy hiểm chăng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thiên Uyên rơi xuống từ trên Thần Giới nên có thể ngăn cách tất cả mọi khí tức!”
“Đến cả bổn tháp đều không cảm nhận được khí tức ở bên ngoài Thiên Uyên nữa là, còn bố mẹ cậu thì đan ở giới U Minh!”
“Con gái cậu ở Huyền Giới, cậu không thể nào cảm nhận được khí tức của bọn họ đâu!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
“Vậy tại sao chứ?”
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liên tưởng ngay đến một chuyện: “Ôi vãi! Nhóc à, có lẽ...”
“Có lẽ cái gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi ngay.
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất kỳ quái: “Cậu nghĩ thử xem, có ai quan hệ với cậu ở Thiên Uyên?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Hầu Tử rớt xuống Thiên Uyên, nếu anh ta có nguy hiểm thì khả năng cao là tôi không cảm nhận được!”
“Sau đó là Sở Sở và Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Sở Sở là bạn bè của tôi, chắc hẳn tôi cũng không cảm nhận được nguy hiểm của cô ấy!”
“Còn về phần Đông Phương Xá Nguyệt...”
Nói đến đây, Diệp Bắc Minh giật mình.
“Không thể nào...”
“Ha ha ha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười phá lên, giọng điệu như cười trên nỗi đau của người khác: “Nhóc à, nghĩ đúng rồi đó!”
“Bổn tháp phục cậu thật, vậy mà làm một nữ đế mang thai luôn!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Lẽ nào giữa tôi và Đông Phương Xá Nguyệt có thật ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ: “Nếu không thì sao?”
“Trừ phi con của hai bọn cậu có nguy hiểm nên cậu mới cảm nhận được khí tức giữa máu mủ tình thân với nhau, còn có cách giải thích nào khác không?”
Diệp Bắc Minh hoàn hồn ngay tức khắc.
“Không ổn, nếu nói như vậy thì chẳng phải là...”
“Đi!”
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh bay vút lên cao không hề do dự.
Một con huyết long cuồn cuộn bay lên, đi về phía thần điện Luân Hồi.
Cùng lúc đó, người của Huyết Tộc cũng nhanh chóng chạy tới chỗ thần điện Luân Hồi.
“Nhanh chút nữa, nhanh chút nữa!”
Huyết Bách Luyện hét to: “Ai là người đầu tiên tới nơi có hắc long sẽ ban thưởng một trăm bình dịch Huyết Hồn!”
Dứt lời, mắt người trong Huyết Tộc đỏ ngầu, điên cuồng lao tới nơi sâu nhất khu vực cấm.
Gầm gừ!
Bỗng nhiên.
Sau lưng bọn họ vang lên tiếng rồng ngâm.
Huyết Thiên quay đầu nhìn, chết lặng: “Bố, bố xem đó là gì thế?”
Huyết Bách Luyện bèn quay đầu lại, kinh hãi.
Ông ta chỉ thấy huyết khí cuồn cuộn khắp trời, một con huyết long đang lao vút tới.
Quan sát thật kỹ.
Chương 1324: Chạm mặt Huyết Tộc
Trên đầu huyết long có một người.
“Ôi mẹ ơi!”
Ngay khi nhìn thấy người họ, Huyết Thiên suýt nữa bật dậy: “Bố ơi, là thằng ôn con kia!”
“Chẳng phải cậu ta bị nhốt trong thành Huyết Linh à? Sao còn đi ra đây được!”
“Mau giết cậu ta!”
Huyết Bách Luyện nhướng mày.
Khí tức của huyết long kia quá đáng sợ, đến cả ông ta cũng cảm thấy khiếp đảm.
Nhưng khí tức Diệp Bắc Minh lộ ra cũng chỉ tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong.
"Mình là cảnh giới Động Hư, lẽ nào sợ một thằng oắt con cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong?”
Nghĩ đến đây, Huyết Bách Luyện bay lên trời, chặn đường Diệp Bắc Minh lại: “Ranh con, đứng đó cho lão phu!”
Huyết long chẳng hề có ý dừng lại.
Nó đâm thẳng vào người Huyết Bách Luyện.
Rầm!
Cơ thể Huyết Bách Luyện bị xé nát, chốc lát đã hóa thành một bãi máu.
“Tộc trưởng!”
Hơn mười vị trưởng lão Huyết Tộc lạnh sống lưng.
Huyết Thiên sợ hãi ngã phịch xuống đất: “Bố ơi...”
Diệp Bắc minh đứng lại ngay trước người Huyết Thiên: “Sở Sở đâu rồi?”
Răng rắc.
Cổ tay anh nắm chặt, khống chế cổ Huyết Thiên.
Cảm giác nghẹt thở ập tới.
Huyết Thiên sợ vỡ mật, hoảng hốt nói: “Tôi không biết, sau khi tôi rời khỏi thành Huyết linh cũng không có dẫn theo cô ấy!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.
Trong đầu anh hiện lên gương mặt ngây ngô rực rỡ kia của Sở Sở.
Lẽ nào Sở Sở không chạy khỏi thành Huyết Linh được nên đã bị huyết tế sống ư?
“Để mày lại làm gì!”
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay.
Cổ Huyết Thiên gãy nát trong tức khắc, chết ngay tại chỗ.
Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, cô bé kia không phải người đoản mệnh đâu!”
“Cậu yên tâm đi, chắc hẳn cô ấy đã rời khỏi thành Huyết Linh từ lâu rồi!”
Lòng Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Tiểu Tháp, ông có chắc không?”
“Yên tâm đi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Hơn nữa, cô ấy còn đang đi về phía này!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Anh vứt xác của Huyết Thiên sang bên rồi quay đầu nhìn về phía sau.
Đôi mắt thoáng lóe sáng.
Anh hít sâu một hơi, rồi xoay người nhìn sang thần điện Luân Hồi: “Nếu Sở Sở không có việc gì là được rồi!”
Anh tiếp bước.
Các vị trưởng lão Huyết Tộc nhìn nhau, nào ai dám cản đường anh.
...
Cùng lúc đó, cách đấy mấy trăm dặm.
Một cô gái xinh đẹp mỹ diều dẫn theo Sở Sở chạy rất nhanh.
Theo sát sau lưng cô gái đó là mười người đều ở cảnh giới Động Hư.
Sở Sở nhìn hắc long cuối chân trời mà lòng hơi lo âu: “Chị Thục Nhiên ơi, anh Diệp không sao chứ?”
“Em thấy hướng con hắc long kia giống như hướng của Huyết Trì!”
“Chị Thục Nhiên, chị đi cứu người với em được không!”
Cô gái tên là Giang Thục Nhiên.
Là người của nhà họ Giang ở Huyền Giới.
Mẹ của Sở Sở chính là cô của Giang Thục Nhiên.
Nhà họ Giang là Đế Tộc, cũng có Thần Đế tọa trấn.
“Thiên Uyên xảy ra việc lớn như vậy, đến cả các gia tộc lớn ở Huyền Giới đều bị kinh động!”
Đôi mắt Giang Thục Nhiên đăm chiêu nhìn chằm chằm vào con hắc long kia: “Mặc kệ anh Diệp trong miệng em là ai thì đều đặt sang một bên đi!”
“Tính mạng của anh Diệp kia của em không đáng nhắc tới với bí mật của Thiên Uyên!”
“Chị Thục Nhiên!”
Sở Sở cuống quýt.
Cô ấy giữ chặt cánh tay của Giang Thục Nhiên, khẩn cầu nói: “Xin chị đó, chúng ta tiện đường qua đó xem chút được không?”
“Anh Diệp không thể có việc gì được!”
Giang Thục Nhiên thấy Sở Sở cầu xin như vậy.
Cô ta đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà mê hoặc em đến mức mù quáng thế kia!”
“Chị chỉ xem chút rồi đi thôi, nếu không thấy người thì chúng ta đi ngay!”
“Vâng ạ!”
Sở Sở mừng rỡ.
Giang Thục Nhiên dẫn theo Sở Sở nhanh chóng tới chỗ Huyết Trì.
“Sở Sở, Huyết Trì mà em nói đâu rồi?”, Giang Thục Nhiên nhướng mày.
Đằng trước chỉ có một hố sâu nghìn mét, rỗng tuếch chẳng có gì.
Nào có Huyết Trì gì chứ?
“Hả?”
Sở Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao không thấy Huyết Trì nữa?”
“Chị Thục Nhiên, em chắc chắn là đây đó!”
“Lẽ nào Huyết Trì bị bốc hơi rồi? Chúng ta đi xuống xem thử!”
Mọi người nhảy vào hố sâu kia.
Sau khi tìm tòi một hồi, họ chẳng thu hoạch được gì.
Gầm gừ!
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu họ vọng tới tiếng rồng ngâm.
Trên miệng hố sâu vọng xuống giọng của ông lão: “Cô chủ, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!”
“Hắc long kia sẽ biến mất đấy!”
Sắc mặt Giang Thục Nhiên trầm xuống: “Được rồi Sở Sở, chị không chơi với em nữa!”
“Tất cả người của nhà họ Giang đều mau đuổi theo!”
...
Trong thần điện Luân Hồi.
“Người... người... không thể nào!”
Đông Phương Xá Nguyệt hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ngai vàng kia.
Đó chính là sư phụ của cô ta, huyết ảnh kia vừa mới ngưng tụ thành một cơ thể rõ ràng.
Chương 1325: Giống hệt
Mi thanh mục tú, vóc người mảnh khảnh.
Cơ thể cường tráng, sống mũi cao ngất.
Khuôn mặt kia lại đẹp trai đến ngỡ ngàng.
Dù vậy đó cũng không phải điển khiến Đông Phương Xá Nguyệt khiếp sợ.
Điểm khiến cô ta khiếp sợ ấy là khuôn mặt ấy giống hệt với Diệp Bắc Minh.
Cho dù không giống như đúc thì cũng phải tương tự hơn chín mươi phần trăm.
"Không thế nào? Sao thể xác sư phụ ngưng tụ lại giống hệt cậu ta chứ?”
"Đây... đây là chuyện quái gì thế?"
Đông Phương Xá Nguyệt ngơ ngác.
Sau đó.
Người thanh niên kia mở mắt: “Đồ nhi, con đang có phản ứng gì thế?”
“Lẽ nào cơ thể vi sư ngưng tụ lại khiến con mất hứng à?”
Giọng nói già nua khác hẳn với Diệp Bắc Minh.
Đông Phương Xá Nguyệt cúi đầu: “Sư phụ, đồ nhi đang vui mừng thay người!”
Sâu trong đáy mắt cô ta đầy sự hoài nghi và kinh hãi.
Người thanh niên kia đưa tay lên, lấy ra một mặt gương bằng đồng xanh.
Người nọ soi kỹ gương mặt mình: “Khuôn mặt này cũng không tệ lắm, giống khoảng chín mươi phần trăm!”
“Sư phụ, những lời của người là sao?”
Long Đông Phương Xá Nguyệt đầy bất ngờ bèn vội hỏi.
Người thanh niên cười khẩy đáp: “Nói cho con cũng chả sao, đây là trước khi bổn tọa qua đời!”
“Sử dụng phép tắc Luân Hồi đã nhìn thấy gương mặt này, người này rất có thể là chủ nhân đời đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Vi sư sử dụng gương mặt của người nọ để ngưng tụ cơ thể đương nhiên là mong rằng được tháp Càn Khôn Trấn Ngục tán thành!”
Đông Phương Xá Nguyệt kinh ngạc: “Cái gì?”
“Sao thế? Sao trông con bất ngờ vậy?”
Người thanh niên nhíu mày.
Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không... không có!”
Cô ta cố gắng nặn một nụ cười: “Con đang vui mừng thay sư phụ ạ, chúc mừng sư phụ thành công tu luyện Luân Hồi thần công!”
“Ha ha ha!”
Người thanh niên cười ngạo mạn: “Trở về Huyền Giới với ta!”
Người nọ bước ra, chuẩn bị rời khỏi thần điện Luân Hồi.
Đông Phương Xá Nguyệt cản người thanh niên lại: “Sư phụ, từ đã!”
Sắc mặt người thanh niên trầm xuống: “Sao thế? Con dám cản ta à?”
Đông Phương Xá Nguyệt quỳ xuống nói: “Sư phụ, bọn Vạn Tuyệt và Vạn Càn đang ở ngay bên ngoài!”
“Đồ nhi kiến nghị, người đeo mặt nạ rồi hẵng gặp bọn họ!”
“Dù sao khuôn mặt của người rất có thể là mặt của chủ nhân đời đầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Lỡ như để bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của người, biết đâu sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn của người!”
Cô ta lo lắng Vạn Càn nhận ra Diệp Bắc Minh.
Người thanh niên nhướng mày.
Bỗng mỉm cười nói: “Lo lắng của con không phải không có lý!”
“Cũng đúng!”
Người nọ phất tay, một cây cột vàng ròng trong đại điện bị hòa tan.
Dung dịch vàng nung chảy kia dần ngưng tụ thành một cái mặt nạ hoàng kim.
Người thanh niên tiện tay vẽ một vài đường phù văn rồi mang mặt nạ hoàng kim kia lên.
Nó ngăn cản tất cả mọi sự thăm dò của thần niệm.
“Chúng ta đi thôi!”
...
Mười phút sau, Diệp Bắc Minh đã đuổi tới thần điện Luân Hồi.
Anh không hề do dự bước vào đó.
“Người đâu hết rồi?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh nhìn khắp một vòng, bên trong trống rỗng chẳng có gì cả.
Anh chỉ thấy một vết máu trong đại điện.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, trong máu này có khí tức của Đông Phương Xá Nguyệt!”
Diệp Bắc Minh bước qua đó, vết máu còn chưa khô, xem ra Đông Phương Xá Nguyệt chưa rời đi bao lâu.
Xoạt xoạt xoạt!
Lúc này, sau lưng anh vang lên một loạt bước chân.
“Ai đó?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại.
“Anh Diệp, anh không sao thì may quá!”
Một giọng nói mừng rỡ vang lên.
Sau đó, Sở Sở chạy vội tới, bổ nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Một lúc lâu sau.
Sở Sở mới ngại ngùng buông tay ra, gương mặt đỏ bừng như quả táo đỏ.
“Cậu chính là anh Diệp kia sao?”