“Không cho chúng tôi đi theo, ai ngờ…”
“Cậu ấy bị một người tên là Diệp Bắc Minh giết! Kẻ này tự xưng là sát thần…”
Trong điện Kim Loan càng yên tĩnh.
Hoàng đế Thanh Long chấp nhận sự thực thái tử đã chết.
Một giây trước.
Ông ta còn là một người cha nổi giận vì cái chết của con trai!
Một giây sau.
Hoàng đế Thanh Long trở lại thành vua của một nước, bình tĩnh trở lại.
Người đã chết không thể sống lại!
Là hoàng đế, không thể nào đau thương quá mức.
Chậm rãi ngồi xuống!
Sự uy nghiêm của hoàng đế tỏa ra!
Một lát sau, giọng nói lạnh lùng mang theo sự nghi hoặc vang lên: “Diệp Bắc Minh? Sát thần?”
Sau đó.
Trên người hoàng đế Thanh Long bùng phát ra khí thế như mãnh hổ!
“Thứ nhất, phát lệnh truy nã, tất cả huyện thành của đế quốc Thanh Long truy nã sát thần Diệp Bắc Minh!”
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, đích thân hạ lệnh.
Trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!
Nhưng mọi người không ngờ, điều khủng bố hơn còn ở phía sau.
“Thứ hai, điều động cẩm y vệ cho trẫm, dùng tất cả mọi lực lượng và thủ đoạn, tìm kiếm thông tin của Diệp Bắc Minh!”
Các vị đại thần đều ngẩn người.
Phải điều động cẩm y vệ ư?
“Thứ ba, ngoại trừ đế quốc Thanh Long, truy nã Diệp Bắc Minh trong giới võ giả khác!”
“Bất kỳ ai có thông tin chưa chắc chắn về Diệp Bắc Minh, thưởng mười viên đan dược thiên phẩm!”
“Ai có thông tin chính xác về Diệp Bắc Minh, thưởng ba mươi viên đan dược thiên phẩm!”
“Chém gãy một cánh tay, hay một cái chân của Diệp Bắc Minh, thưởng năm mươi viên đan dược thiên phẩm!”
“Chém được đầu của Diệp Bắc Minh, đưa đến đế quốc Thanh Long, thưởng một trăm viên đan dược thiên phẩm!”
“Quân vô hý ngôn, nhất ngôn cửu đỉnh!”
Vừa dứt lời.
Cả điện Kim Loan chỉ còn lại giọng nói của hoàng đế Thanh Long vang vọng, còn có tiếng hít thở dồn dập của rất nhiều đại thần.
Đây là lần đầu tiên đế quốc Thanh Long phát lệnh truy nã khủng bố như vậy trong suốt hai mươi ba năm qua!
Lần trước.
Là truy nã một người phụ nữ!
Đương nhiên.
Giá trị của người phụ nữ đó khủng bố hơn Diệp Bắc Minh nhiều!
…
Bên ngoài rừng rậm Âm Ảnh, là cảnh tượng nguyên thủy!
Đám người Chu Tần vừa đặt chân đến đây, bên tai đã vang lên tiếng dã thú gầm thét.
Một luồng khí tức nguyên thủy ập đến.
Các đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc đều hoảng sợ!
Mười mấy đệ tự nội môn như Chu Tần lại đầy vẻ ngạo mạn!
Một trưởng lão lên tiếng: “Mọi người đừng sợ, nơi này chỉ là bên ngoài rừng rậm Âm Ảnh”.
“Cùng lắm chỉ có ma thú cấp một, cấp hai, cấp ba”.
“Không quá mức nguy hiểm, nhưng cũng không phải sẽ không chết người!”
“Hơn nữa, hôm nay chúng ta đến đây là muốn để cho mọi người thích ứng với cuộc chiến sinh tử, chỉ cần sống sót trong chiến trường này, là có thể trở thành đệ tử nội môn của cung Xã Tắc!”
Từ Bác Chiêu, trưởng lão nội môn của cung Xã Tắc.
Võ đế sơ kỳ!
Vừa dứt lời.
Các đệ tử ngoại môn giống như được tiêm thuốc kích thích.
Hăng hái muốn thử!
Chu Tần đột nhiên cười nói: “Trưởng lão Từ, có thể để tiểu đội xung phong xuất phát rồi chứ?”
“Được”.
Từ Bác Chiêu gật đầu.
Mấy cái lồng sắt lớn được bê lên, bên trong không phải nhốt dã thú.
Mà là mấy trăm nô lệ!
Bọn họ với ánh mắt kinh sợ, vừa được thả ra đã điên cuồng bỏ chạy!
“Ai dám bỏ chạy?”
Chu Tần quát lên một tiếng, đột nhiên chém ra một kiếm!
Phụt!
Mười mấy người lập tức bị chém chết.
Các nô lệ còn lại sợ hãi đứng tại chỗ, hai chân run rẩy.
Chỉ có một người khiến người ta chú ý đến nhất.
Các nô lệ khác đều không bị trói chân trói tay, chỉ có người này bị khóa xích trói toàn thân.
Ngay cả cái miệng cũng bị bịt lại!
Chính là Hầu Tử.
Hạ Nhược Tuyết tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu Tử!”
“Có chuyện gì vậy, Hầu Tử, anh làm sao vậy?”
Cô ấy định xông lên cứu người.
Trên người Chu Tần bùng phát ra một luồng sức mạnh, ngăn cản Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, kẻ này phạm tội chết”.
“Cho nên bị nhốt vào tử lao!”
“Ư ư ư!”
Hầu Tử giãy dụa dữ dội, đôi mắt đỏ bừng!
Anh ta vốn không phạm tội chết, tất cả đều là Chu Tần nói năng xằng bậy!
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp quỳ xuống, đầu gối trắng ngần đè lên hòn đá nhọn, lập tức máu tươi đầm đìa!
“Chu Tần, tôi cầu xin anh đấy!”
“Tha cho Hầu Tử đi, anh ta là bạn học của tôi, không thể để anh ta lao vào chỗ chết như vậy!”
Nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết quỳ xuống.
Đôi mắt của Chu Tần lập tức đỏ bừng, tràn đầy tia máu quát: “Hạ Nhược Tuyết, cô lại quỳ vì một tên nô lệ?”
Người phụ nữ mà mình thích!
Người phụ nữ mà hắn coi là của riêng mình, lại quỳ vì một tên nô lệ?
Hơn nữa.
Chu Tần còn cho rằng, đó là vì Vương Khinh Hậu là người anh em của gã đàn ông đã phá cơ thể Hạ Nhược Tuyết!
Yêu ai yêu cả đường đi lối về!
Cho nên Hạ Nhược Tuyết mới quỳ vì một tên nô lệ.
Nếu không.
Với sự kiêu ngạo của Hạ Nhược Tuyết, làm sao có thể làm việc như này?
Lòng đố kỵ khiến Chu Tần gần như mất đi lý trí!
Đáng chết!
Vãi!
Không thể tha thứ!
Từ Bác Chiêu cau mày: “Chu Tần, có chuyện gì vậy?”
“Cô gái này chỉ là một nha hoàn về từ giới phàm tục, đáng để cậu phí lời với cô ta thế không?”
“Là chủ nhân, chẳng lẽ còn không quản nổi một nha hoàn?”
“Nếu tính cách của cậu thực sự như vậy, thì cuộc thi đệ tử nòng cốt năm nay, có lẽ không có phần của cậu rồi”.
Đồng tử của Chu Tần co lại: “Trưởng lão Từ, tôi hiểu ý của ông rồi”.
Hắn giơ tay tát Hạ Nhược Tuyết ngã lăn ra đất!
“Thế còn tạm được”.
Từ Bác Chiêu hài lòng cười: “Được rồi, đuổi hết nô lệ vào trong rừng rậm Âm Ảnh, thu hút hết ma thú ở vòng ngoài ra đây!”
“Các cậu mới dễ săn giết!”
Đột nhiên.
Chu Tần cười dữ tợn: “Trưởng lão Từ, tôi có một cách hay hơn!”
“Ồ? Cách gì?”
Từ Bác Chiêu nhìn hắn.
Chu Tần lạnh lùng nhìn Hầu Tử: “Rạch một đường dưới lòng bàn chân của bọn chúng, không cần quá sâu”.
“Chỉ cần chảy máu là được!”
“Đợi khi ma thú ngửi thấy mùi máu tanh, tự khắc sẽ đuổi giết bọn chúng!”
“Bọn chúng càng chạy, vết thương càng rách to, máu tươi chảy càng nhiều”.
“Đương nhiên, ma thú cũng sẽ càng nổi hứng, càng tàn nhẫn, càng khát máu…”
Chương 442: Nô lệ
“Suýt!”
Cơ thể các đệ tử ngoại môn khác phát run, không ngừng co giật.
Ác!
Quá độc ác!
Một khi ma thú ngửi thấy mùi máu, thì sẽ cuồng bạo hơn gấp nhiều lần.
Chu Tần muốn để đám nô lệ này chết trong sợ hãi!
Từ Bác Chiêu cười gật đầu: “Ý kiến rất hay, ra tay!”
Một lát sau.
Lòng bàn chân của tất cả nô lệ đều bị rạch một đường, rồi bị đuổi vào rừng rậm Âm Ảnh!
Một bóng hình xinh đẹp xông ra.
Muốn mở khóa xích trên người Hầu Tử.
Chính là Hạ Nhược Tuyết!
Xích trên miệng Hầu Tử được cởi ra, anh ta nước mắt đầm đìa: “Nhược Tuyết, cô làm gì thế hả?”
“Cô đi, cô mau chạy đi!”
“Nói với anh Diệp, báo thù cho tôi!”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Không được, Hầu Tử, anh không thể chết!”
“Nhược Tuyết, cô điên rồi! Đi đi, mau đi đi!”, Hầu Tử tức giận quát lên, anh ta biết hôm nay mình chết chắc rồi.
Trong lòng cũng vô cùng hối hận!
Sớm biết như vậy, thì đã ở lại giới phàm tục tu võ là được.
Đến Côn Luân Hư chó má này, lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
“Anh Diệp, xin lỗi! Là tôi vô dụng!”
Hầu Tử trực tiếp quỳ xuống, dập đầu mấy cái về phía giới phàm tục.
Rồi quay người xông vào rừng rậm Âm Ảnh mà không quay đầu lại!
Hạ Nhược Tuyết gọi lớn: “Hầu Tử!”
Từ Bác Chiêu lạnh lùng nhìn Chu Tần: “Một nha hoàn cũng dám ngăn cản huấn luyện lần này? Chu Tần, cậu tự xử lý đi!”
“Tôi biết rồi, trưởng lão Từ!”
Chu Tần hằm hằm gật đầu.
Hắn giơ tay ném ra một con dao găm, trực tiếp rạch vỡ mắt cá chân của Hạ Nhược Tuyết!
Máu tươi đầm đìa!
“Bắt đầu từ bây giờ, Hạ Nhược Tuyết không còn là nha hoàn của tôi, mà là nô lệ của cung Xã Tắc!”
Hạ Nhược Tuyết kinh ngạc quay đầu: “Chu Tần, anh!”
“Câm miệng!”
Chu Tần tức giận quát lên, trong đôi mắt đầy tia máu: “Hạ Nhược Tuyết, đồ đê tiện giơ bẩn nhà cô!”
“Đồ đê tiện không biết yêu bản thân!”
“Đồ đê tiện nhơ bẩn!”
“Tôi đã đợi cô mười mấy năm, cô lại giao tấm thân trong trắng cho người đàn ông khác!”
“Vãi! Mẹ kiếp!”
“Cô cho rằng tôi không biết sao? Hôm nay tôi cho mọi người xem, cô là phụ nữ nhơ bẩn thế nào!”
Tâm trạng Chu Tần sắp suy sụp!
Gào thét lớn.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua!
Có mấy đệ tử nội môn cười trộm, vẻ mặt xem kịch hay.
“Ha ha”.
Hạ Nhược Tuyết cười lạnh lùng một tiếng, chỉ vậy mà thôi.
Coi thường.
Cùng không nói thêm một câu, quay người đột ngột xông vào trong rừng rậm Âm Ảnh!
“A!”
Tâm trạng của Chu Tần suy sụp.
Hắn cho rằng Hạ Nhược Tuyết sẽ giải thích, sẽ phản bác, sẽ áy náy với hắn, thậm chí sẽ che giấu chuyện này!
Duy nhất không ngờ, Hạ Nhược Tuyết cười lạnh lùng một tiếng.
Chẳng thèm giải thích!
Dường như trong lòng Hạ Nhược Tuyết, Chu Tần hắn không đáng một xu, chẳng đáng để giải thích.
Vừa nãy Hạ Nhược Tuyết quỳ xuống xin tha cho một nô lệ, mà chuyện này, cô ấy lại không giải thích?
Cho dù chỉ giải thích một câu, Chu Tần cũng dễ chịu hơn một chút.
Lúc này.
Chu Tần cảm thấy mình như một tên hề!
“Hạ Nhược Tuyết, cô thật đáng chết!”
Chu Tần trực tiếp xông vào, đi theo phía sau: “Tôi muốn tận mắt chứng kiến, cô bị ma thú truy giết thế nào!”
“Tôi muốn nhìn cô sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận!”
“Tôi muốn thấy cô cầu xin tôi! Đê tiện, đồ đê tiện nhơ bẩn nhà cô!”
“A…”
Từ Bác Chiêu lạnh lùng lên tiếng: “Xuất phát!”
…
Sau khi Hạ Nhược Tuyết xông vào rừng rậm Âm Ảnh, liền đuổi theo Hầu Tử.
Đôi mắt Hầu Tử đầy máu: “Nhược Tuyệt, cô không nên chạy vào đây!”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Nếu Diệp Bắc Minh biết tôi nhìn anh lao vào chỗ chết, sẽ không tha thứ cho tôi”.
“Hầu Tử, đừng nói nữa!”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu.
Lấy ra một con dao găm phòng thân.
Được chế tạo từ sắt đen.
Gọt sắt như bùn.
Cho dù cô ấy không biết võ, cũng dễ dàng chém đứt dây xích trên người Hầu Tử.
Lúc này.
“A!”
“Cứu tôi với…”
Tiếng hét kinh sợ của nô lệ khác cùng với tiếng máu thịt bị xé rách vang lên.
Sắc mặt Hạ Nhược Tuyết tái nhợt.
Hầu Tử nhặt một cái gậy gỗ dưới đất: “Nhược Tuyết, cô yên tâm, trước khi tôi chết, sẽ không để cô bị thương đâu!”
“Xèo xèo xèo!”
Bỗng nhiên.
Một loại chất nhầy dính tanh hôi khó ngửi từ trên đỉnh đầu rớt xuống suýt rơi trúng hai người.
Ngẩng đầu nhìn!
“Suýt!”
Hít khí lạnh.
Là một con trăn khổng lồ màu trắng!
Toàn thân trắng tuyết, còn thô to hơn cáu bồn bước.
Đôi mắt của nó lạnh như băng, nhìn chằm chằm hai người Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử.
“Nhược Tuyết, chạy đi!”
Hầu Tử quát một tiếng, hai người quay người bỏ chạy ra ngoài vòng rừng rậm Âm Ảnh.
Đám người cung Xã Tắc chặn phía trước.
Roạt!
Chu Tần không hề khách sáo, điên cuồng chém ra một kiếm.
Một cái cây cao chọc trời đổ rạp theo, chặn đường tháo chạy của hai người!
Hơn nữa, sóng khí khủng bố hất hai người bay ra xa!
“Ha ha ha!”
Chu Tần điên cuồng cười dữ tợn: “Đồ đê tiện, cầu xin tôi đi!”
“Đồ đê tiện, cô cầu xin tôi đi!”
“Chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, nịnh nọt lấy lòng, tôi sẽ tha cho cô!”
Hạ Nhược Tuyết cắn răng, bò đứng lên không nói một lời.
Hầu Tử cũng cầm con dao găm, cũng chẳng có ý quay đầu nhìn Chu Tần một cái.
Thái độ của hai người khiến Chu Tần càng cuồng bạo!
Lửa giận ngút trời: “Vậy các người đi chết đi!”
Con trăn dữ tợn động đậy, cuộn thành vòng tròn.
Bao vây Hầu Tử và Hạ Nhược Tuyết ở giữa.
Há to cái miệng to như bồn máu định đến ăn thịt.
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Một luồng kiếm khí màu đỏ máu từ trên trời giáng xuống, con trăn bị chém chết ngay tại chỗ.
Hóa thành sương máu!
Ngoại trừ khu vực mà Hầu Tử và Hạ Nhược Tuyết ở đó.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất như khói bụi!
Hóa thành đất khô cằn màu máu tươi!
“Việc này…”
Đồng tử của tất cả người cung Xã Tắc đều co mạnh lại.
Ngẩng đầu nhìn trời theo bản năng.
Liền sau đó.
Phập!
Một bóng người đáp xuống, đứng trước hai người, thở nhẹ nhõm.
“Bắc Minh!”
Hạ Nhược Tuyết lao vào trong lòng Diệp Bắc Minh, bám trên người anh giống như bạch tuộc.
Chỉ hận cơ thể của mình không nhét được vào trong người Diệp Bắc Minh!
Chu Tần tức đến toàn thân run lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Bắc Minh!
Kẻ này?
Chính là kẻ đã phá cơ thể Hạ Nhược Tuyết?
Lúc này.
Chương 433: Sát thần
Chu Tần suýt cắn vỡ răng hàm của mình!
Hầu Tử cũng vô cùng kích động: “Anh Diệp! Là anh?”
“Anh Diệp, đúng là anh rồi!”
Diệp Bắc Minh ôm vòng eo thon nhỏ của Hạ Nhược Tuyết, vừa vỗ về, vừa hỏi Hầu Tử: “Hầu Tử, có chuyện gì vậy?”
“Anh Diệp, chính đám người này, bọn họ…”
Tay chân của Hầu Tử run lên.
Bây giờ vẫn còn sợ!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh xuất hiện kịp thời, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nghe Hầu Tử giải thích xong, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, chậm rãi buông Hạ Nhược Tuyết xuống!
“Dùng người sống dẫn dụ ma thú?”
“Các người rất thích làm vậy phải không?”
Diệp Bắc Minh nhìn đám người cung Xã Tắc: “Hay là tôi cũng rạch huyết quản của các người, cho các người vào trong rừng rậm Âm Ảnh chạy thục mạng?”
“Chủ ý này không tệ, quyết định vậy đi!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Chu Tần, khí tức khủng bố ập đến!
Hắn giống như đối diện với một tòa núi lớn, khó mà thở nổi: “Mày!”
Đồng tử co lại!
Trái tìm cũng như muốn ngừng đập!
Đột nhiên.
Một giọng nói băng lạnh khác vang lên, không có chút sắc thái ấm áp: “Cậu thanh niên, tôi nghĩ cậu nhầm rồi phải không?”
“Nơi này, không phải là nơi cậu có thể ngang ngược!”
Lạnh nhạt.
Cao ngạo.
Coi thường tất cả!
Cất giọng không cho phép bất cứ ai nghi ngờ: “Tự phế tu vi, sau đó quỳ xuống, tôi cho cậu toàn thây!”
“Uy hiếp sư đệ tôi?”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Liễu Như Khanh từ trên trời giáng xuống, giơ chân dẫm một cái.
Phụt!
Từ Bác Chiêu bị dẫm lún vào xuống lòng đất.
Chết ngay tại chỗ!
Tất cả quá đột ngột!
“Trưởng lão Từ!”
Người của cung Xã Tắc sợ đến tê dại da đầu!
Vãi!
Từ Bác Chiêu có thực lực võ đế sơ kỳ đó!
Vậy mà lại bị một cô gái đột ngột giáng xuống giơ chân dẫm chết?
Đám người Chu Tần quay người định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm.
Ngoại trừ Chu Tần, tất cả người của cung Xã Tắc đều bị anh giết bằng một đường kiếm!
Chu Tần sợ đến tè ra quần, quỳ dưới đất, điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tha mạng! Tha mạng cho tôi đi!”
Phập phập phập!
Cái đầu điên cuồng đập xuống đất.
Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm lên người Chu Tần.
“Phụt!”
Chu Tần phun ra máu tươi, cơ thể như rã rời.
Kinh mạch toàn thân đứt lìa, đan điền cũng bị Diệp Bắc Minh dẫm nát!
Toàn hoàn thành một phế nhân!
Diệp Bắc Minh chi vào sâu trong rừng rậm Âm Ảnh, lạnh lùng cười một tiếng: “Mau chạy đi!”
Chu Tần sợ đến tê dại da đầu, kinh sợ lắc đầu: “Đừng… tôi đã bị phế rồi, bây giờ tôi xông vào rừng rậm Âm Ảnh sẽ chết chắc!”
“Đừng… đừng…”
Chu Tần nằm dưới đất, không ngừng lui lại.
Diệp Bắc Minh giơ tay, giơ một kiếm chém cánh tay của Chu Tần: “Kiếm tiếp theo, chém đầu của mày!”
Máu tươi đầm đìa!
“A!”
Chu Tần đau đến gần như ngất đi, người đàn ông trước mặt, đúng là giống như ma quỷ!
Hắn xông vào rừng rậm Âm Ảnh giống như phát điên.
Vừa qua mười mấy giây.
Một tràng tiếng kêu thảm khủng bố vang lên!
Một lát sau.
Âm thanh đột ngột dừng lại.
“Vãi…”
Hầu Tử ớn lạnh.
Diệp Bắc Minh trực tiếp trị thương cho Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử.
Lấy ra kim châm và đan dược, hai người nhanh chóng hồi phục.
Hầu Tử kích động hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh nhìn về hướng sâu trong rừng rậm Âm Ảnh: “Lúc về giải thích với anh, bây giờ tôi còn có chuyện khác”.
“Thất sư tỷ, phiền tỷ dẫn Nhược Tuyết và Hầu Tử trở về thành Võ Đế, đệ muốn tiến vào sâu trong rừng rậm Âm Ảnh một chuyến!”
Hạ Nhược Tuyết lo lắng: “Anh không về cùng mọi người sao?”
“Nơi này có rất nhiều ma thú, rất nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh giải thích: “Anh còn có chút việc cần xử lý, không vào rừng rậm Âm Ảnh không được”.
Chỉ có tìm được tàn hồn Long Đế, mới có thể biết tin tức của mẹ và bố!
Liễu Như Khanh cau mày, kinh ngạc nói: “Sư đệ, trong bán kính mấy trăm dặm rừng rậm Âm Ảnh, bên trong có ma thú cấp cao sánh ngang với võ đế”.
“Một mình đệ vào sẽ có nguy hiểm, tỷ cùng đệ vào!”
“Thất sư tỷ, tỷ yên tâm, đệ tự tin”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, để cô ấy yên tâm.
Liễu Như Khanh thấy vậy, ánh mắt lóe lên.
Bèn gật đầu, dẫn theo Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử rời đi, trở về thành Võ Đế.
Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, xông vào sâu trong rừng rậm Âm Ảnh.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đi về phía trước bên trái mười dặm, có một con ma thú cấp ba”.
“Đi về trước bên phải mười năm dặm, có ba con ma thú cấp ba!”
“Đi đường ở giữa!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh tăng tốc độ.
Có ‘ra-da’ sống như tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Ngay cả võ đế cũng không dám tiến sâu vào rừng rậm Âm Ảnh, mà Diệp Bắc Minh lại đi vào như chỗ không người!
Cây cao chọc trời, hồ nước đầm lầy.
Đi một mạch vòng qua tất cả địa bàn của ma thú.
Đến thẳng nơi sâu nhất của rừng rậm Âm Ảnh!
Phía trước.
Rừng rậm biến mất.
Một cái hang đen xì khổng lồ xuất hiện trước mắt.
Như vực thẳm thông đến nơi sâu dưới địa ngục, bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn!
Vị trí mà Long Đế đánh dấu, chính là nơi này.
Diệp Bắc Minh vừa lại gần bên rìa vực thẳm.
Đột nhiên.
Trong vực thẳm màu đen xuất hiện hai con ngươi màu máu.
Soạt!
Một con rắn có lớp vảy màu đen từ vực sâu chui ra, há to cái miệng như bồn máu lao về phía Diệp Bắc Minh nhanh như điện giật!
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra xa, lồng ngực đau rát.
Anh nhìn phía trước với vẻ mặt chấn hãi: “Vãi, con rắn này to thế?”
Con rắn này ít nhất dài đến hơn trăm mét, đường kính ít nhất phải hơn hai mét.
Hai con mắt giống như bồn nước.
Vị trí cái đầu còn có thứ gì lồi lên giống như sừng rồng.
Rõ ràng không phải là con trăn bình thường!
Cả nửa thân mình của nó thò ra vực sâu đen xì, âm lạnh nhìn chằm chằm kẻ xâm lược Diệp Bắc Minh!
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cẩn thận, ma thú cấp năm, Cự Lân Giao!”
Chương 444: Thân thế thật sự của Diệp Bắc Minh
"Cấp năm?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tương đương với cảnh giới nào của võ giả?"
"Đại khái là Võ Đế đỉnh phong!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
Vù!
Trong phút chốc.
Cự Lân Giao hung ác nhào tới, mang theo mùi tanh kinh khủng, tốc độ nhanh như chớp.
Diệp Bắc Minh quát lớn: "Thương Long Trảm!"
Một đạo kiếm khí thô to gần bằng Cự Lân Giao chém ra.
"Gào!"
Cự Lân Giao gào thét, ỷ vào lực phòng ngự kinh người của vảy, không thèm tránh né.
Một cảnh tượng cực kỳ khiếp sợ xuất hiện!
Khoảnh khắc Cự Lân Giao tiếp xúc với kiếm khí, máu thịt nó như một lớp giấy.
Phụt!
Đầu rắn bị chia thành hai, trực tiếp bị một kiếm của Diệp Bắc Minh chém chết!
Diệp Bắc Minh bất ngờ: "Má, chẳng phải nó là ma thú cấp năm sao?"
"Sao lại bị một kiếm của tôi giết trong nháy mắt?"
Anh còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến khó khăn.
Không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận trả lời: "Nhóc, lần cuối cùng tôi giải thích lại cho cậu, thanh kiếm trong tay cậu không phải vật phàm!"
"Nếu không dựa vào thanh kiếm này, cậu chắc chắn không phải là đối thủ của Cự Lân Giao".
"Nhưng thanh kiếm Đoạn Long này cho cậu năng lực vô hạn!"
"Tôi hiểu rồi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Ánh mắt đông lại, nhìn về phía vực sâu đen nhánh: "Bên trong không còn ma thú nào khác chứ?"
"Không có. Trước khi đi vào, cậu lấy tinh hạch Cự Lân Giao ra rồi nói".
"Được!"
Diệp Bắc Minh bước đến chỗ bảy tấc của Cự Lân Giao.
Đấm một quyền toàn lực!
Ầm!
Tiếng ầm lớn vang lên.
Da rắn vẫn hoàn hảo!
Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng: "Lực phòng ngự thật mạnh, nếu không phải kiếm Đoạn Long thì các vũ khí khác đều không thể làm nó bị thương sao?"
Kiếm Đoạn Long chém xuống.
Lớp vảy không thể phá vỡ của Cự Lân Giao lập tức bị cắt gọn gàng, anh móc ra một viên ma thú tinh hạch màu lam.
Năng lượng tinh thuần chớp động.
Tỏa sáng lấp lánh!
Lóa mắt hơn cả đá quý!
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thu!"
Thi thể Cự Lân Giao biến mất.
Diệp Bắc Minh bước về phía trước, nhảy xuống vực sâu đen nhánh.
Rơi thẳng xuống mấy ngàn mét.
Bốn phía bị bóng tối cắn nuốt, duỗi tay không thấy năm ngón!
Yên tĩnh như chết!
May mắn Diệp Bắc Minh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chung cảm giác, anh thu toàn bộ cảnh tượng dưới vực sâu vào trong mắt.
Bốn phương tám hướng đều là hài cốt của ma thú!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Tìm được rồi, đi về bên trái hai trăm mét!"
Diệp Bắc Minh bước đi, xuất hiện trước một bộ hài cốt con người.
Cùng lúc đó.
Vù!
Một cột máu khủng bố ngập trời chợt hiện lên, ngưng tụ thành một bóng người: "Haha, Diệp Bắc Minh, không ngờ cậu lại đến được đây nhanh như vậy!"
Long Đế!
Diệp Bắc Minh hỏi thẳng: "Mau nói cho tôi biết, tình hình của mẹ tôi thế nào?"
"Bố của tôi là ai?"
Tàn hồn Long Đế gật đầu: "Được, nếu cậu đã thực hiện hứa hẹn đi đến chỗ này, bản đế sẽ nói cho cậu!"
"Mẹ cậu năm đó quả thực từng tới đây".
Hô hấp Diệp Bắc Minh nặng nề: "Ông mau nói, đã xảy ra chuyện gì?"
Long Đế mở miệng: "Ba mươi ngàn năm trước, trong trận chiến với thù địch cũ, tôi suýt nữa bị mất mạng".
"Tôi dùng một bảo vật gọi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo toàn sinh mạng, lúc này mới chạy trốn tới nơi đây".
"Đáng tiếc bị thương quá nặng, cuối cùng vẫn chết, chỉ còn lại một sợi tàn hồn".
Diệp Bắc Minh: "..."
"Tôi không muốn nghe chuyện cũ của ông, tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ của tôi!"
Đối với lai lịch của Long Đế.
Kẻ thù gì gì đó.
Anh hoàn toàn không có hứng thú.
Ba mươi ngàn năm quá lâu, chỉ trong sớm chiều!
Long Đế xấu hổ: "Diệp Bắc Minh, cậu cho tôi chút mặt mũi được không?"
"Không cho!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ tôi, tôi không có hứng thú nghe chuyện xưa của ông".
"Được rồi".
Long Đế bất đắc dĩ: "Tổ tiên nhà họ Diệp cậu đã từng đến nơi đây, tôi đã giao tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho tổ tiên nhà họ Diệp".
"Đồng thời, tôi còn đưa cho ông ta nửa bộ Long Đế Quyết!"
"Tôi và tổ tiên nhà họ Diệp cậu ước hẹn, chỉ cần có người có thể giúp tôi rời khỏi đây, tôi sẽ truyền dạy cho người đó Long Đế Quyết hoàn chỉnh!"
"Trợ giúp nhà họ Diệp quật khởi tại địa bàn Côn Luân!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Điều này có liên quan gì đến mẹ tôi?"
Long Đế không nhịn được mà đáp: "Nhóc, cậu có thể kiên nhẫn chút được không?"
"Không thể! Mời ông nói những thứ quan trọng, cái khác thì thôi".
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không hề nể tình.
Long Đế: "..."
Thở dài một tiếng.
"Rồi".
"Mẹ cậu là con cháu nhà họ Diệp, biết chuyện này".
"Cho nên, bà ấy cũng từng tới đây, nhưng bà ấy không mang tôi đi".
"Mà nói cho tôi, con của bà có thể cứu tôi ra ngoài!"
"Long Đế Quyết và các bản lĩnh khác của tôi có thể truyền dạy cho con trai bà ấy, cũng chính là cậu, Diệp Bắc Minh!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Anh học được Long Đế Quyết là do một tay mẹ sắp đặt?
Chẳng lẽ mẹ anh vẫn luôn âm thầm chú ý anh trưởng thành?
"Không lẽ mẹ tôi đang ở gần đây?!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe, hô hấp nặng nề.
Không ngừng tìm kiếm xung quanh.
Anh hét lớn: "Mẹ, mẹ ở đây sao?"
"Mẹ ở một nơi bí mật gần đó nhìn con sao?"
"Mẹ, ra gặp con một lần đi!"
Giọng nói của anh quanh quẩn trong hang động.
Không ai đáp lại!
Long Đế giải thích: "Đó là lần cuối cùng tôi gặp bà ấy. Sau khi rời khỏi đây, tôi cũng không biết bà ấy đi đâu!"
"Mẹ kiếp!"
Diệp Bắc Minh không nhịn được mà chửi bậy: "Không phải ông nói là biết tin tức về mẹ tôi?"
"Còn biết tình huống của bố tôi?"
"Nháo cả buổi, hóa ra ông gạt tôi?"
Long Đế bình tĩnh đáp: "Diệp Bắc Minh, tôi không hề lừa cậu".
"Tôi quả thực biết tin tức về bố mẹ cậu".
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ông có ý gì?"
Long Đế mở miệng: "Nếu như tôi không nhìn lầm, cảnh giới của mẹ cậu rất khủng bố".
"Hơn nữa, bà ấy bị thương!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: "Chuyện này tôi biết, bà ấy bị người đuổi giết cho nên bị thương".
"Không không không!"
Tàn hồn Long Đế lắc đầu: "Vết thương của mẹ cậu không phải xuất hiện khi bà ấy ở thế giới này".
"Lúc bà ấy quay về đã bị thương".
"Nhưng, bởi vì trong bụng đang có cậu, nên bà ấy không thể khôi phục thương thế của mình".
Chương 445: Long Đế khiếp sợ
Long Đế nhìn Diệp Bắc Minh rất có thâm ý: "Dù sao, một đứa nhỏ có thiên phú nghịch thiên cần có rất nhiều chất dinh dưỡng!"
"Ý gì?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
"Tôi nói chưa đủ thẳng thắn sao?"
Long Đế bó tay: "Người khiến mẹ cậu bị thương nặng là một người hoàn toàn khác".
"Lúc bà ấy quay về địa bàn Côn Luân thì sớm đã bị thương".
"Nếu không thì, đám người bình thường rác rưởi kia làm sao có tư cách đuổi giết mẹ cậu?"
Diệp Bắc Minh im lặng.
...
Một lát sau
Anh mở lời: "Ông nói là, mẹ tôi bị thương ở nơi khác".
"Bà ấy quay trở lại địa bàn Côn Luân có lẽ là để tránh né kẻ thù, thuận tiện nghỉ ngơi chữa trị vết thương?"
Long Đế gật đầu: "Là ý này".
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động.
Nếu theo như những gì Long Đế nói, mẹ anh trở về từ chỗ nào?
Năm đó, bà ấy lại đi đâu?
Có lẽ tất cả những thứ ấy, chỉ có nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân mới biết được.
Xem ra anh phải đi nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân một chuyến!
"Bố tôi thì sao?"
Diệp Bắc Minh hỏi lại.
Long Đế trả lời: "Tôi nghe mẹ cậu nhắc đến, ông ấy là một vị cường giả đỉnh cao".
"Có lẽ không phải người của địa bàn Côn Luân, mà ở một thế giới cao cấp hơn!"
Lông mày Diệp Bắc Minh xoắn lại: "Thế giới cao cấp hơn?"
Dựa vào mấy chữ không đến nơi đến chốn này thì tìm thế nào được?
Manh mối trực tiếp đứt gãy?
Một khoảng lặng kéo dài.
Không biết qua bao lâu.
Giọng Long Đế truyền đến: "Nhóc, hay trước tiên mang tàn hồn của tôi rời đi đã".
"Phía dưới hài cốt của tôi có Long Đế Quyết hoàn chỉnh".
Suy nghĩ Diệp Bắc Minh bị kéo về hiện thực: "Mang ông rời đi như thế nào?"
Long Đế mở miệng: "Tôi cần một chỗ có thể để tàn hồn ở nhờ".
"Có thể là một đồ vật, hoặc một vật chứa".
"Đương nhiên, không thể là phế liệu, nhất định phải mang theo khí vận!"
Diệp Bắc Minh khẽ động.
Khoát tay, lấy ra kiếm Đoạn Long!
Long Đế giật mình kêu lên, tàn hồn nhanh chóng trốn xa, tức giận nói: "Thằng nhóc kia, cậu muốn giết tôi?"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Nếu mà tôi muốn giết ông thì đã ra tay lâu rồi".
"Tôi muốn để tàn hồn của ông ở nhờ trong thân kiếm Đoạn Long!"
"Phù!"
Long Đế thở phào, tàn hồn bay trở về: "Nếu không phải muốn giết tôi thì đừng có tự dưng cầm thanh kiếm này ra!"
"Thanh kiếm này quá kinh khủng, nếu tàn hồn của tôi mà đụng phải nó sẽ lập tức tan thành mây khói".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Có thể để ông ta ở nhờ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Không có vấn đề gì chứ?"
"Có thể đoạt xá ngược lại tôi không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Yên tâm, không có vấn đề này".
"Thu tàn hồn ông ta vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tương đương với việc nắm mạng sống của ông ta trong tay!"
"Chỉ cần cậu muốn, hoàn toàn có thể làm ông ta biến mất!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh lập lòe.
Nói thẳng ra biện pháp này.
Lần này đến lượt Long Đế im lặng.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới nói: "Nhóc, cậu quả nhiên đã trói định với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Hầy, cái tháp này quả thực được trời ưu ái".
"Đáng tiếc, nếu năm đó tôi vững vàng hơn chút, có lẽ hiện tại đã sớm đứng trên đỉnh vũ trụ nhờ vào vật này!"
Một giây sau.
Tàn hồn Long Đế hít sâu một hơi, như thể đã ra quyết định gì đó: "Trước khi tôi quyết định, tôi muốn hỏi một câu, cậu và tháp Càn Khôn Trấn Ngục ký điều ước gì?"
"Điều ước chủ tớ!"
Diệp Bắc Minh trả lời.
Tàn hồn Long Đế mỉm cười: "Giống tôi năm đó, xem ra cậu cũng khó trốn khỏi sự thật bị tháp nô lệ".
"Ông đang nói gì?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tôi là chủ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục là tớ!"
"Cái gì?"
Tàn hồn Long Đế ngây người, con ngươi kịch liệt co rút, gào thét như gặp quỷ: "Không thể nào!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhận cậu làm chủ nhân?"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Long Đế không thể tiếp thu đây là sự thật.
Diệp Bắc Minh lười giải thích.
Trực tiếp thu tàn hồn Long Đế vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Long Đế không thể không tin tưởng sự thật này: "Cậu mở được mấy tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Trước mắt tôi đã mở được sáu tầng, còn ba tầng 7, 8, 9 cũng có thể mở, nhưng tôi không rảnh đi lên".
Dời hài cốt Long Đế đi.
Quả nhiên thấy một bản Long Đế Quyết hoàn chỉnh.
"Cái gì?"
Tàn hồn Long Đế lần nữa ngây người: "Mẹ nó, làm sao có thể!"
"Cậu mới tu vi Võ Tôn sơ kỳ, sao có thể mở được chín tầng tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Lúc đầu, tôi tăng một cảnh giới lớn mới có tư cách mở một lần!"
Lúc này, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Long Đế, không có gì là không có khả năng".
"Thiên phú của người ta mạnh hơn ông, một cảnh giới lớn ông mới có tư cách mở ra một lần".
"Diệp Bắc Minh là một cảnh giới nhỏ mở ra một lần!"
Tàn hồn Long Đế sững sờ.
Khóe miệng không ngừng co giật!
Mẹ nó người so người tức chết người!
Ông ta ghen tỵ đến đỏ mắt.
Hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Diệp Bắc Minh đã bắt đầu nhắm mắt thấu hiểu Long Đế Quyết.
Long Đế Quyết có tổng cộng chín tầng.
Mẹ anh chỉ để lại một nửa, một nửa còn lại cần bổ sung hoàn chỉnh.
Giờ cả chín tầng đã rơi vào tay anh!
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, ý thức trực tiếp vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Hình nộm, ra!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Đến đánh với tao một trận chiến sinh tử!"
"Vâng, chủ nhân!"
Hình nộm không hề do dự, lao tới như tia chớp!
Phụt!
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực xuất hiện một lỗ thủng kinh người.
Anh bị hình nộm nháy mắt giết chết!
Tàn hồn Long Đế sững lại: "Đây là có chuyện gì? Cậu... Cậu ta chết?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt giải thích: "Đây là hình nộm, có thực lực võ đạo giống như đúc ký chủ".
"Ký chủ có thể tiến hành cuộc chiến sinh tử cùng nó, nhưng mỗi lần tử vong đều có thể sống lại trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục".
"Đụ mẹ!"
Long Đế lần nữa chửi thề: "Tháp Trấn Ngục, ông xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước tôi với ông trói định với nhau, vì sao không có những thứ này?"
"Ông không đủ tư cách".
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt đáp.
Tàn hồn Long Đế im lặng.
Bị thương rất nặng!
Tàn hồn Long Đế còn khiếp sợ phát hiện, sau khi bị hình nộm chém giết mấy chục lần.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh có thể áp chế ngược lại hình nộm!
Đồng thời.
Anh gần như đã dung hợp và thấu hiểu toàn bộ Long Đế Quyết.