Cho người đưa mười ngàn viên đan dược thiên phẩm qua đó!
Trong tích tắc.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nhà họ Tiêu!
Tiêu Đạo Sơn cũng thộn người: “Giao dịch thành công rồi?”
Mười ngàn viên đan dược được đưa đến nhà họ Tiêu, tất cả mọi người đều đỏ mắt!
“Vãi!”
“Đơn giản thế ư?”
“Nhà họ Tiêu được lợi lớn rồi!”
“Vãi! Vãi! Vãi! Lần này nhà họ Tiêu, ít nhất kiếm được bốn triệu khối nguyên!”, rất nhiều gia tộc trong tổ địa suýt đố kỵ chết được.
Hoàng Phủ Nguyệt vô cùng kích động: “Ông xã, lần này chúng ta lập công lớn rồi!”
“Tiện tay kiếm được mấy triệu khối nguyên, sau khi quay về, ông cụ chắc chắn sẽ nhìn ông bằng cặp mắt khác!”
Tiêu Đạo Sơn mỉm cười nhìn hai con gái của mình: “Đó là cậu Diệp có ý nể mặt, nếu không phải vì hai con gái quen biết cậu Diệp!”
“E rằng… ha ha, chuyện tốt này chưa đến lượt chúng ta!”
Tiêu Đạo Sơn đứng lên, cười nói về hướng sân khấu bán đấu giá: “Ha ha ha, cảm ơn cậu Diệp!”
“Tiêu Đạo Sơn không mang theo nhiều nguyên như vậy, tạm thời chỉ có ba triệu khối nguyên!”
“Mười ba triệu khối nguyên còn lại, trong một ngày sẽ đưa đến thành Côn Luân!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Được!”
Anh cũng không sợ nhà họ Tiêu ăn quỵt.
Hoàng Phủ Nguyệt ngẩn người, nhìn sang hai con gái: ‘Chắc không phải sát thần này có hứng thú với con gái mình chứ?’
Tiêu Dung Phi nhìn lên sân khấu bán đầu giá, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”
Trên thực tế.
Hoàn toàn là nhà họ Tiêu tự đa tình!
Anh không thèm lãng phí thời gian!
Chỉ cần có người ra giá, anh trực tiếp ra tay.
Bất kể gia tộc nào!
Đột nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh tiếp tục vang lên: “Lô thứ hai, mười ngàn viên đan dược thiên phẩm, giá khỏi điểm mười lăm triệu khối nguyên!”
“Nhà họ Võ tổ địa, ra giá mười sáu triệu khối nguyên!”
Một ông lão hô lớn.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Một, hai…”
Các thế lực khác lập tức sốt ruột.
“Huyền Lôi Cốc, ra giá mười sáu triệu năm trăm ngàn khối nguyên!”
“Thiên Kiếm Tông, ra giá mười bảy triệu khối nguyên!”
“Lưu Ly Tông, ra giá mười tám triệu khối nguyên!”
“Nhà họ Hàn tổ địa, ra giá mười chín triệu khối nguyên!”
“…”
Các giọng nói vang lên.
Cả hội trường nóng rực!
Lôi Bằng gần như muốn xỉu: “Anh sát thần, lợi hại!”
“Chắc chắn đây là cuộc đấu giá đầu tiên trên lịch sử Côn Luân Hư!”
“Quá khủng bố!”
“Chúng ta lại được chứng kiến lịch sử?”
Đám người Mục Thừa, Tống Điệp Y kích động đên toàn thân run lên.
Đôi môi run rẩy!
Mộc Tuyết Tình nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy rất không chân thực: ‘Ban đầu khi mình biết đến người này, là được nghe Nhược Giai nói đến!”
‘Một người bình thường giới phàm tục, lại có thể đi đến ngày hôm nay? Mình đang nằm mơ sao?’
Đột nhiên.
Một giọng nói thanh lạnh vang lên, kéo Mộc Tuyết Tình về hiện thực.
“Nhà họ Dịch tổ địa, ra giá hai mươi ba triệu khối nguyên!”
Cả hội trường lập tức yên tĩnh!
Tất cả mọi người nhìn qua.
“Trưởng công chúa của nhà họ Dịch tổ địa, Dịch Tư Dao?”
“Cô ta chính là đệ nhất mỹ nữ tổ địa?”
“Quả nhiên xinh đẹp!”
Ánh mắt của rất nhiều võ giả nam đều sáng lên.
Dịch Tư Dao đứng ở đó, như chim hạc đứng giữa đàn gà.
Sau khi cô ta ra giá, rất nhiều thế lực đều im miệng.
Mười ngàn viên đan dược thiên phẩm.
Cái giá hai mươi ba triệu khối nguyên có hơi cao!
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Một, hai, ba!”
“Nhà họ Dịch tổ địa, hai mươi ba triệu khối nguyên, giao dịch thành công!”
Đấu giá tiếp tục.
Dịch Tư Dao nhiều lần ra giá, tổng cộng mười lần đấu giá, cô ta ra giá thành công năm lần!
Tất cả đều vào khoảng hai mươi năm triệu khối nguyên!
Ra giá cao hơn giá thị trường năm triệu!
Một lúc cướp được năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm!
“Nhà học Dịch thật là giàu có!”
“Thật lợi hại!”
Rất nhiều người không nhịn được khen ngợi.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Một trăm ngàn viên đan dược thiên phẩm đã đấu giá xong, sau đây đấu giá đan dược thiên phẩm và đan dược thánh phẩm”.
“Mời mọi người rời bước di chuyển đến phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô!”
Ánh mắt mọi người lóe lên.
Đan dược thiên phẩm và đan dược thánh phẩm, bọn họ vốn không thể nhúng tay được!
Không thể nào đấu giá trước mặt hàng triệu người.
Đấu giá riêng cũng là bình thường!
Dịch Tư Dao mỉm cười: “Anh Diệp, trong tay của Tư Dao tạm thời chỉ có năm triệu khối nguyên!”
“Đội tôi về nhà họ Dịch, sẽ cử người đưa đến một trăm năm mươi triệu còn lại cho anh”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Tôi cho cô thời gian ba ngày!”
Rồi quay người định đi.
“Ha ha”.
Dịch Tư Dao khẽ cười một tiếng.
Chậm rãi ngồi xuống.
Mấy ông lão bên cạnh cau mày, không nhịn được nén thấp giọng.
Nói nhỏ tiếng chỉ có Dịch Tư Dao có thể nghe thấy: “Cô chủ, cô hơi bốc đồng rồi!”
“Cho dù là nhà họ Dịch chúng ta, trong vòng ba ngày cũng không gom được nhiều nguyên như vậy!”
“Đúng thế cô chủ, trong vòng ba ngày không lấy ra được nhiều nguyên như vậy, chẳng phải sẽ đắc tội với sát thần sao?”
Có mấy người lo lắng!
Dịch Tư Dao ngạo mạn cười một tiếng: “Không có thì không có? Đắc tội với anh ta?”
“Sợ cái gì!”
Chương 559: Tìm được rồi
Vẻ mặt một ông lão biến sắc: “Cô chủ, chẳng lẽ cô không muốn trả…”
Dịch Tư Dao cười như không cười: “Tôi không nói là không trả!”
“Nhà họ Dịch tôi vẫn cần thể diện!”
“Nhưng tôi cũng không đồng ý nói trong vòng ba ngày trả cho anh ta phải không? Tôi chỉ cười ‘ha ha’!”
“Tiếng cười ‘ha ha’ này có rất nhiều ý, tôi không thể một năm sau, mười năm sau…”
“Thậm chí một trăm năm sau trả anh ta?”
“Nếu anh ta muốn lấy nguyên, cho anh ta đến nhà họ Dịch lấy đi!”
“Nếu anh ta đến nhà họ Dịch, chẳng lẽ anh còn được quyền quyết định chắc?”
Ngạo mạn!
Bướng bỉnh!
Không nói lý!
Mấy ông lão sợ đến tê dại da đầu: “Cô chủ, tuyệt đối không được!”
“Không thể được, không thể được!”
“Cô chủ, chẳng lẽ cô không biết sát thần đáng sợ đến mức nào ư?”
Dịch Tư Dao tỏ vẻ mặt khinh thường: “Sợ cái gì? Tôi dùng năm triệu đổi lấy năm mươi ngàn viên đan dược thiên phẩm!”
“Cho dù cụ tổ biết, cũng sẽ khen tôi thông minh!”
“Các ông đi cướp đan dược thần phẩm, thánh phẩm đi, tôi về nhà đây!”
Mấy ông lão nhà họ Dịch còn lại ngẩn người tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng lưng của Dịch Tư Dao rời đi!
Miệng lẩm bẩm: “Cô chủ, cô đang đưa nhà họ Dịch vào đường cùng đấy ư?”
…
Cùng lúc đó.
Ở một góc của quảng trường, người đàn ông anh tuấn đó khẽ cười một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi gặp sát thần này!”
Ông lão lưng gù cung kính trả lời: “Vâng!”
Đột nhiên.
Vẻ mặt người đàn ông anh tuấn biến sắc.
Lấy ra một chiếc la bàn từ trong chiếc nhẫn trữ vật.
Bên trên lóe lên hào quang!
Một tấm bản đồ hiện lên.
Chính là bản đồ tổ địa Côn Luân Hư!
Một dãy núi uốn lượn quanh co trong đó, hiện ra một hình ảnh núi tuyết giống như hình chiếu 3D.
“Tìm được rồi?”
“Thứ đó lại ở nơi này?”
“Cấm địa long mạch?”
Người đàn ông anh tuấn mừng rỡ: “Đi thôi, mặc kệ hắn đã!”
“Đến cấm địa long mạch trước rồi tính!”
…
Sau khi rời khỏi quảng trường.
Diệp Bắc Minh về đến Vạn Bảo Lâu thành Côn Luân, vào trong một mật thất.
Cuộc đấu giá hôm nay, thêm cả chiến lợi phẩm giết địch trước đó.
Một trăm triệu khối nguyên đã đủ!
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có thể hấp thụ rồi!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Cậu nhóc, ân tình này, bản tháp ghi nhớ kỹ!”
“Hấp thụ!”
Trong tích tắc.
Một trăm triệu khối linh thạch trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chất đầy giống như một ngọn núi nhỏ.
Đang nhanh chóng biến mất!
Ầm ầm ầm!
Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được, không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động.
Anh kinh ngạc phát hiện, thân tháp vốn một màu trắng tuyết, lại bắt đầu hiện ra một số phù văn thần bí!
Một con chân long được điêu khắc nổi ở bên trái!
Một con phượng hoàng được điêu khắc nổi ở bên phải!
Lại đang động đậy.
Giống như sắp sống lại!
Khí tức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bùng lên: “Ha ha ha, không tệ, quả nhiên không tệ!”
“Một trăm triệu khối linh thạch này, quả nhiên khiến bản tháp hồi phục một phần vạn thực lực!”
“Cậu nhóc, cậu đúng là đã giúp tôi việc lớn!”
Diệp Bắc Minh co giật khóe miệng.
Vẻ mặt không dám tin: “Vãi, thế là xong hả?”
“Ông hấp thụ xong một trăm triệu khối nguyên, đôi long phượng chạm trổ này chỉ ngọ nguậy hai cái”.
“Sau đó thân tháp có thêm mấy phù văn là xong hả? Cũng thật lãng phí quá rồi đấy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui trả lời: “Cậu nhóc, cậu còn muốn thế nào?”
Diệp Bắc Minh không nhịn được hỏi: “Thật khác xa tôi nghĩ, tôi còn tưởng ông sẽ có sự thay đổi nào đó!”
“Kết quả, chỉ có vậy thôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi lại: “Cái gì gọi là chỉ có vậy thôi?”
“Cậu nhóc, cậu chỉ nhìn thấy hiện tượng bên ngoài!”
“Trên thực tế đã có thay đổi rất lớn!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Thay đổi thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Thứ nhất, khu vực không gian ở tầng thứ mười thay đổi”.
“Tôi hồi phục thực lực, khu vực thời gian cũng trở nên cường mạnh hơn!”
“Ban đầu, khu vực thời gian, gấp khoảng ba lần so với bên ngoài, bây giờ đã là gấp mười lần rồi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Động ý niệm.
Tiến vào tầng thứ mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Quả nhiên.
Tốc độ dòng chảy thời gian bên trong đã thay đổi: “Cũng có nghĩa là, tôi ở khu vực thời gian mười ngày, bên ngoài chỉ mới qua một ngày?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế!”
“Vậy còn tạm!”
Diệp Bắc Minh cũng được an ủi: “Còn nữa không?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục vang lên: “Thứ hai, đôi long phượng này, cậu có thể triệu hồi ra để tấn công một lần!”
Vừa dứt lời.
Chân long và phượng hoàng chiếm giữ trên thân tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên một tiếng!
Rồng gầm phượng thét!
Con ngươi của Diệp Bắc Minh sắp lồi ra: “Có thể triệu hồi ra thế giới bên ngoài ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Đúng thế!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Vãi, lợi hại đến thế sao?”
Nếu anh đang chiến đấu.
Đột nhiên gọi ra một con chân long, một con phượng hoàng, thì chẳng phải dọa đối thủ sợ chết khiếp?
…
Cấm địa long mạch, tổ địa Côn Luân Hư.
Dưới chân núi tuyết!
Ông lão lưng gù và người đàn ông anh tuấn chạy đến nơi này.
Nhìn núi tuyết phía trước, la bàn trong tay người đàn ông anh tuấn không ngừng lóe lên ánh hào quang màu xanh.
Sắc mặt hắn kích động: “Ha ha ha, bao nhiêu năm như vậy, vậy mà bị tôi tìm được trước?”
“Tô Hiên tôi đúng là may mắn không ai bằng!”
“Phá hủy nơi này cho tôi, tôi nhất định phải có được thứ đó!”
Ánh mắt Tô Hiên rực lửa, tràn đầy tham lam và kích động!
Ông lão lưng gù cười nham hiểm: “He he, chúc mừng công tử!”
Vừa giơ tay.
Một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, cuốn lên làn sóng khí vô cùng khủng bố, đập mạnh về phía kết giới phía trước!
Ầm!
Cả cấm địa long mạch chấn rung!
Lúc này.
Trong cấm địa long mạch.
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cùng ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài lối ra vào của sơn cốc: “Có người đang tấn công kết giới?”
“Ai mà to gan như vậy, muốn chết hay sao?”
“Đi thôi, đi xem sao!”
Tốc độ của hai người cực nhanh.
Xông đến chỗ lối ra vào của sơn cốc!
Phập!
Ông lão lưng gù tay cầm trường thương, ầm ầm đánh vào lối ra vào có kết giới!
Đạm Đài Yêu Yêu quát một tiếng: “Ông là ai? Thật to gan!”
Chương 560: Ăn quỵt
Ánh mắt Tô Hiên sáng lên: “Ở trong còn có người?”
“Lão Vân, bắt cô ta trước rồi tính!”
Ông lão lưng gù trả lời một tiếng: “Vâng, công tử!”
Trường thương trong tay trực tiếp giáng lên người Đạm Đài Yêu Yêu dễ như bẻ cành khô!
Tốc độ quá nhanh!
Không thể tránh nổi!
Phụt!
Đạm Đài Yêu Yêu phun ra một ngụm máu tươi, bả vai nổ tung.
Sắc mặt Khương Tử Cơ tái nhợt: “Các người không phải là người của Côn Luân Hư?”
Ông lão lưng gù cười lạnh lùng môt tiếng: “Côn Luân Hư là nơi rác rưởi nào?”
“Chúng tôi đến đây là để tìm một tòa bảo tháp!”
“Nếu cô từng thấy, tốt nhất nói với chúng tôi, nếu chưa từng nhìn thấy thì không cần thiết phải sống!”
Ông lão giơ tay!
Lòng bàn tay xuất hiện một viên đá.
Bên trong hiện một hư ảnh!
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây.
Chắc chắn sẽ nhận ra, tháp này chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Khương Tử Cơ vừa trị thương cho Đạm Đài Yêu Yêu, vừa cười lạnh lùng: “Chưa từng thấy!”
Tô Hiên chắp tay sau lưng đi đến, cúi nhìn từ cao xuống Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu: “Không cần nhiều lời bọn họ!”
“Bắt lại, lục soát linh hồn, là biết hết thôi!”
Ông lão lưng gù cười dữ tợn một tiếng: “Vâng, công tử!”
Trường thương trong tay bùng phát ra một luồng sóng khí, sát ý hào hùng, đâm về phía lồng ngực của Khương Tử Cơ!
Cùng lúc đó, hoàng triều Đại Chu.
Trong Điện Kim Loan tráng lệ.
Một ông lão ngồi trên ghế rồng, cả đại điện yên tĩnh.
Toàn bộ văn võ quần thần đều quỳ dưới đất!
Hoàng đế Đại Chu cất giọng không thể tin nổi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp từ chối rồi?”
“Người thanh niên mà cô nói tên là gì?”
Mộ Thiên Thiên trả lời: “Bệ hạ, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”
Trầm mặc hồi lâu.
Khóe miệng hoàng đế Đại Chu nhếch lên nụ cười nhạt: “Bắc Minh? Diệp Bắc Minh… ha ha ha, cái tên hay đấy!”
“Tại sao cậu ta không muốn đến hoàng triều Đại Chu?”
Mộ Thiên Thiên lắc đầu: “Bệ hạ, thần không biết”.
Hoàng đế Đại Chu cau mày: “Cậu ta còn nói gì không?”
“Việc này…”
Mộ Thiên Thiên hơi chần chừ.
Sự uy nghiêm của đế vương ập đến: “Nói đi!”
Mộ Thiên Thiên sợ đến quỳ dưới đất: “Bệ hạ, thần không dám nói!”
“Làm sao?”
Hoàng đế Đại Chu hơi nghi hoặc: “Trẫm hỏi cô, cô dám không nói?”
Toàn thân Mộ Thiên Thiên toát mồ hôi: “Bệ hạ, Diệp Bắc Minh ăn nói thực sự là đại nghịch bất đạo!”
Hoàng đế Đại Chu mặt không cảm xúc: “Nói đi, trẫm tha cho cô tội chết!”
“Vâng!”
Cơ thể Mộ Thiên Thiên run lên, nói ra tình tình lúc đó.
Ngoại trừ giấu một số chi tiết, thì đều nói ra toàn bộ: “Diệp Bắc Minh yêu cầu thần giao ra danh sách những người hãm hại nhà họ Diệp năm đó!”
“Nếu không, bảo Đại Chủ chúng ta đợi vong quốc đi!’
Soạt!
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức dồn lên Mộ Thiên Thiên!
“Suýt!”
Quần thần hít khí lạnh, toàn thân chấn hãi, suýt nữa lồi của con ngươi.
Ánh mắt của một số người biến ảo bất định.
Đột nhiên.
Một ông lão mặc mãng bào đứng ra khỏi hàng: “Bệ hạ, kẻ này đúng là đại nghịch bất đạo!”
“Xem ra gia tộc quận vương Ám Dạ đúng là có lòng tạo phản!”
Cả hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Hoàng đế Đại Chu cũng ngẩn người, sau đó ngửa cổ cười lớn: “Ha ha ha, cái gì? Cậu ta nói như vậy thật sao?”
Mộ Thiên Thiên run rẩy: “Bệ hạ, đúng là anh ta nói như vậy”.
“Ha ha ha!”
Hoàng đế Đại Chu cười càng vui vẻ: “Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
“Không hổ là con cháu của quận vương Ám Dạ, ngay cả khẩu khí cũng giống y hệt quận vương Ám Dạ!”
“Trẫm càng có hứng thú với cậu ta!”
Tất cả đại thần có mặt đều ngẩn người.
Xem thái độ của hoàng đế, không những không tức giận.
Sao lại còn vui mừng?
Ông lão mặc mãng bào cất giọng nghiêm túc: “Bệ hạ, kẻ này nói lời ngông cuồng!”
“Hắn nói ra lời này, đã là tội chết!”
“Vi thần kiến nghị, diệt cỏ tận gốc!”
Hoàng đế Đại Chu nở nụ cười: “Thái sư, trẫm làm thế nào cần ông dạy bảo sao?”
Ông lão mặc mãng bào toát hồ hôi, sượt sượt sượt lùi lại, lập tức quỳ dưới đất: “Thần không dám!”
Hoàng đế Đại Chu lạnh nhạt lên tiếng: “Trẫm mệt rồi, bãi triều!”
Đợi khi tất cả mọi người đều rời khỏi.
Hoàng đế Đại Chu vẫn ngồi trên triều đường: “Diệp Bắc Minh…”
Một lát sau.
Ông ta giơ tay, lấy một bức tranh từ từ mở ra!
Ngắm người phụ nữ trong tranh: “Mẹ con hai người, thực sự quá giống nhau!”
“Đều vô cùng cuồng ngạo!”
“Không hổ là huyết mạch của hoàng tộc ta!”
“Sự việc năm đó, là trẫm có lỗi với nhà họ Diệp các người!”
“Bây giờ phải bù đắp thật tốt!”
Hoàng đế Đại Chu bình tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu.
Mới âm u nhả ra một câu: “Ầy, Bắc Minh, bất luận cậu muốn cái gì, trẫm đều cho cậu!”
“Kể cả… là thiên hạ của trẫm!”
…
Ba ngày sau.
Diệp Bắc Minh từ mật thất đi ra.
Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Vạn Lăng Phong sớm đã cung kính canh gác ở đây.
Bọn họ tỏ vẻ kích động!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi ra, mọi người đều tiến lên: “Chủ nhân, cậu xuất quan rồi!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Đan dược đã bán đấu giá hết rồi chứ?”
Ngô Khinh Diên kính sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Đều bán đấu giá hết rồi!”
“Đan dược thần phẩm và đan dược thánh phẩm, tổng cộng đã bán được ba trăm triệu khối nguyên!”
Cô ta cược thắng rồi!
Sau lần này.
Địa vị của thương hội nhà họ Ngô, có thể sánh được với thế lực hạng hai của Côn Luân Hư!
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Các thế lực khác hẹn đưa nguyên đến, đã đưa đến chưa?”
Lăng Thi Âm cau này: “Cậu chủ, gần như tất cả các thế lực đều đưa đến”.
“Duy chỉ có nhà họ Dịch tổ địa không thực hiện cam kết!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Một trăm năm mươi triệu khối nguyên của nhà họ Dịch, không đưa đến một khối nào ư?”
Lăng Thi Âm sầm mặt: “Một khối cũng không có!”
“Thậm chí, không có ai cho chúng ta một lời giải thích!”
Trong đôi mắt Diệp Bắc Minh bắn ra ánh lạnh lùng: “Ha ha, trước nay chưa từng có ai có thể ăn quỵt được của tôi!”
…
Nhà họ Dịch ở tổ địa.
Các vị khách mời nườm nượp đến chúc mừng không ngớt.
Hôm nay là ngày đại thọ một ngàn năm trăm tuổi của lão tổ nhà họ Dịch!
Rất nhiều gương mặt quen thuộc đều có mặt.
Hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi!
Chương 561: Mày đang uy hiếp tao?
Văn Nhân Mộc Nguyệt, Văn Nhân Hy Nguyệt!
Dịch Tư Dao giống như gái bao, hôm nay là sân nhà của cô ta!
Tiếp đãi bạn cùng lứa tuổi đến từ các thế lực lớn.
Mấy lão giả sáp tới gần: “Cô gái!”
Dịch Tư Dao nhìn liếc qua mấy người, cười nói với cậu thanh niên: “Các người chơi đi, tôi đi một lúc nữa sẽ quay lại!”
Cùng đi đến một góc.
Dịch Tư Dao lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Một lão giả nhắc nhở: “Hôm nay chính là ngày thứ ba rồi!”
“Một trăm năm mươi triệu khối nguyên của Diệp Bắc Minh kia chẳng lẽ cô vẫn chưa nói với ông cụ sao?”
Nụ cười của Dịch Tư Dao ngưng lại: “Mấy vị trưởng lão, hôm nay phải nói với tôi những thứ này sao?”
“Hôm nay là đại thọ một ngàn năm trăm tuổi của ông tổ, tôi không muốn náo loạn chuyện không vui!”
Một lão giả cau mày: “Nhưng thưa cô, đây không phải chuyện nhỏ!”
“Dù cô muốn để thêm một khoảng thời gian cũng phải tìm người liên lạc với Diệp Bắc Minh…”
“Im miệng!”
Dịch Tư Dao khẽ kêu lên: “Các ông còn dám làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ tư cách cung phụng!”
“Sau này đừng hòng có được tài nguyên tu võ của nhà họ Dịch!”
“Cái này…”
Mấy lão giả nhìn nhau, không nói gì nữa.
Dịch Tư Dao chẳng buồn để ý đến bọn họ, tiếp tục quay lại trong đám người.
Một lão giả trong số đó than thở: “Haiz, thôi, không làm cung phụng nhà họ Dịch cũng được!”
Một lão giả khác nói: “Ông Thạch, ông muốn rời đi?”
Ông Thạch hừ lạnh một tiếng: “Người phụ nữ này điên rồi!”
“Không nghe khuyên nhủ, nhà họ Dịch chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!”
“Đi bây giờ vẫn còn kịp!”
Mấy lão giả còn lại ngây ra!
Ông Thạch vội bước đi ra ngoài cửa lớn nhà họ Dịch.
Đột nhiên.
Con ngươi ông ta co lại!
Chỉ thấy một cậu thanh niên chắp tay, hét lớn về phía cửa nhà họ Dịch: “Dịch Tư Dao, có phải cô quên chuyện gì rồi không?”
Giọng nói như sấm!
Trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ nhà họ Dịch!
Soạt!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ quay đầu!
“Lá gan ai lớn như vậy, dám ồn ào náo động ở đây?”
“Đây là nhà họ Dịch, hắn điên rồi hả?”
Tiêu Nhã Phi vui mừng quay đầu: “Ôi, giọng nói này là?”
Tiêu Dung Phi mặt không thể tin nổi: “Sao anh ta lại đến đây?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng đột nhiên ngẩng đầu lên!
Văn Nhân Hi Nguyệt lập tức nghe ra giọng nói của Diệp Bắc Minh: “Sát thần Diệp Bắc Phong?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt sửa lại: “Chị họ, bây giờ nên gọi anh ta là Diệp Bắc Minh!”
Dịch Tư Dao nghe thấy giọng nói này, mặt đẹp cũng biến sắc: “Anh ta tới thật?”
Đột nhiên!
Mắt đẹp trầm xuống: “Hừ, anh đến rồi thì làm gì được tôi?”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Diệp Bắc Minh bước vào cửa nhà họ Dịch, nói ngay trước mặt tất cả mọi người: “Một trăm triệu khối nguyên đã hẹn xong, hôm nay cô không chuẩn bị cho tôi?”
Soạt!
Ánh mắt tập trung vào Diệp Bắc Minh!
Mọi người ngây ra.
“Vậy là đến đòi nợ?”
“Hôm nay là ngày gì chứ, mừng thọ một ngàn năm trăm tuổi của lão tổ nhà họ Dịch đó!”
“Sao hôm nay hắn lại đến đây?”
“Đúng là không hiểu chuyện!”
Rất nhiều võ giả thế lực lớn nhướng mày.
Dịch Tư Dao khẽ mỉm cười: “Anh Diệp, tôi biết anh rất gấp, nhưng anh đừng vội thế!”
Thái độ Diệp Bắc Minh kiên quyết: “Đây là giao hẹn của chúng ta, đưa một trăm năm mươi triệu khối nguyên ra đây, tôi lập tức đi ngay!”
Dịch Tư Dao cau mày.
Vừa muốn nói.
Đột nhiên.
Chàng thanh niên ở bên cạnh đi ra từ trong đám người, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh chính sát thần Diệp Bắc Minh?”
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Giang Thần, là đệ tử của Đại trưởng lão Long Đường!”
“Dù nhà họ Dịch nợ anh một trăm năm mươi triệu khối nguyên, nhưng hôm nay là đại thọ 1500 tuổi của lão tổ nhà họ Dịch!”
“Mọi người đều là tới chúc thọ!”
“Hôm nay anh đến nhà họ Dịch đòi nợ, có phải hơi quá đáng không?”
Diệp Bắc Minh lập tức coi thường Giang Thần.
Nhàn nhạt nhìn Dịch Tư Dao, phun ra hai chữ lạnh băng: “Lấy nguyên!”
Khuôn mặt Giang Thần nín nhịn đến đỏ bừng.
Ngượng chết!
Hận không tìm được cái lỗ để chui vào!
Mẹ kiếp!!!
Hắn vốn muốn làm bộ, nói nhiều như vậy.
Người ta lại trực tiếp coi thường hắn?
Giang Thần có chút tức giận, quát lạnh: “Nhóc con, tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không?!!!”
Một luồng khí cực mạch bộc phát từ trong cơ thể hắn!
Mang theo ý tứ uy hiếp!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Om sòm!”
Giơ tay lên!
Một tiếng vang ‘bốp’ thật lớn.
Gò má Giang Thần nổ ầm, lùi về phía sau, chật vật phun ra một ngụm máu tươi!
“Cái này...”
Mọi người ngơ ngác!
Trong con mắt của Tiêu Nhã Phi hiện ra ngôi sao: “Anh ta mạnh quá!”
Tiêu Dung Phi cau mày: “Sức mạnh này chưa chắc là chuyện tốt!”
“Đây là Giang Thần, không phải người bình thường!”
Hai người Văn Nhân Mộc Nguyệt và Văn Nhân Hi Nguyệt cũng nhìn nhau,
Mắt đẹp của Dịch Tư Dao cũng co lại, cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh dám trực tiếp ra tay ở nhà họ Dịch: ‘Chẳng lẽ là mình thất sách? Không thể nào!’
“Sao anh ta dám làm như vậy?’
Giang Thần bò dậy, ôm mặt.
Tức giận gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày nhớ cho tao!”
“Mày không chọc nổi tao, càng không chọc nổi Long…”
Diệp Bắc Minh lập tức ngắt lời hắn: “Mày đang uy hiếp tao?”
Bước ra!
Hạ xuống trước người Giang Thần.
Giang Thần sợ hết hồn: “Mày muốn làm gì?!!!”
Diệp Bắc Minh giọng lạnh băng: “Giết mày!”
Hai lão giả từ phía sau lưng lao ra, ngăn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày đừng quá đáng!”
“Tao quá đáng thì sao?”
Diệp Bắc Minh cười ngạo nghễ.
Vô cùng cường thế!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay, một kiếm càn quét ra ngoài!
“Cái gì?”
“Mày còn muốn giết bọn tao?”
Hai lão giả kinh ngạc, biết uy lực của kiếm Đoạn Long, muốn né tránh!
Nhưng bọn họ căn bản không thoát được tốc độ của kiếm Đoạn Long.
Chương 562: Sát thần bỏ chạy
Phụt! Phụt!
Hai lão giả cảnh giới Tiên Thiên đầu bay thẳng ra ngoài!
Diệp Bắc Minh đứng trước mặt Giang Thần.
Giang Thần sợ đến mức mặt tái nhợt: “Đừng…”
Kiếm Đoạn Long đã nghiền ép xuống!
Dứt khoát!
Phụt!
Một màn sương máu nổ bùm, Giang Thần nổ chết tại chỗ!
“Rít!”
Mọi người hít ngược lại hơi lạnh, da đầu tê dại!
Tiêu Nhã Phi kinh ngạc há miệng nhỏ: “Chỉ, chị nhìn thấy gì không?”
Tiêu Dung Phi nuốt nước miếng: “Thấy rồi!”
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người Diệp Bắc Minh.
Không ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại giết Giang Thần dứt khoát như vậy!
Diệp Bắc Minh giống như nghiền chết một con kiến, lạnh băng nhìn Dịch Tư Dao: “Nguyên đâu?”
Dịch Tư Dao sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Anh Diệp, tôi…”
Đột nhiên.
Từ trong nhà họ Dịch truyền đến giọng nói già nua:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là ai dám ngang ngược bên ngoài?”
Bên ngoài nhà họ Dịch đều là một vài người trẻ tuổi.
Nhân vật lớn chân chính đều ở bên trong phòng khách.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền lập tức lao ra!
Mười mấy người khí tức trên Tiên Thiên tấn công tới, trong nháy mắt phong tỏa Diệp Bắc Minh: “Là mày?”
“Thật to gan, mày dám đến nhà họ Dịch ngang ngược?”
“Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu vậy!”
Có đệ tử Long Đường hét lớn: “Trưởng lão, sư huynh Giang Thần bị giết rồi!”
“Cái gì?!!”
Mấy lão giả Long Đường thốt lên giận dữ.
Dịch Tư Dao vội vàng hét lớn: “Ông tổ, cứu con!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Đột nhiên.
Bàn tay anh nhấc lên, lòng bàn tay có thêm một miếng ngọc bội!
Một đường ánh sáng màu đỏ, một đường ánh sáng màu tím đang lóe sáng!
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động: ‘Chị Tiểu Yêu, Ngũ sư tỷ gặp nguy hiểm?!!!’
‘Xảy ra chuyện gì thế?’
‘Chẳng lẽ cấm địa long mạch xảy ra chuyện?’
“Đáng chết!!!!”
Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng!
Nào còn có tâm tình quan tâm nhà họ Diệp, xoay người lao ra khỏi nhà họ Dịch!
“Diệp Bắc Minh muốn chạy?”
Mọi người sững sờ.
Văn Nhân Hy Nguyệt chép miệng: “Chị còn tưởng rằng anh ta vô địch thiên hạ chứ, hóa ra vẫn biết sợ!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt cau mày: “Không đúng lắm, hình như anh ta có chuyện gấp!”
Bỗng nhiên.
Một trưởng lão của Long Đường gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày giết đệ tử đứng đầu của Long Đường mà còn muốn đi?”
“Ở lại cho lão phu!”
Một luồng khí tức khủng khiếp đánh giết về phía Diệp Bắc Minh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh quay đầu một kiếm!
Kiếm khí màu máu đi cùng với tiếng long ngâm.
Một con huyết long bay thẳng qua bao trùm trưởng lão Long Đường đang ra tay.
Bùm!
Một mảng sương máu nổ tung!
Con ngươi lão tổ nhà họ Dịch hiện lên ánh đỏ: “Truy nhã tên này cho tôi!”
Mấy trưởng lão Long Đường cũng lạnh nhạt lên tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, ai đi gần Diệp Bắc Minh cũng là kẻ địch của Long Đường!”
Dịch Tư Dao buồn cười lắc đầu: “Sát thần cũng chỉ như vậy mà thôi!”
“Nhìn thấy lão tổ nhà họ Dịch mình, không phải cũng cắp đuôi chạy mất?”
...
Lúc này.
Trên trời cao cách nhà họ Dịch ngàn mét.
Một đường huyết ảnh xoẹt qua!
“Mặc kệ là ai, dám xông vào sư môn của tôi, tổn thương sư tỷ của tôi, tất cả đều phải chết!”
Diệp Bắc Minh điên cuồng đến cực điểm!
Con ngươi của anh tràn đầy khát máu và tàn sát!
Vèo!
Sau lưng anh, một mảng sấm sét ngưng tụ thành hai cánh, bất chợt chấn động!
Giống như hỏa tiễn phá trường không!
“Nhanh lên chút, nhanh lên chút!!!”
Diệp Bắc Minh lòng như lửa đốt.
Sư tỷ là vảy rồng của anh!
Đặc biệt là chị Tiểu Yêu, chính cô ấy dẫn anh vào Côn Luân Hư!
Nếu không có chị Tiểu Yêu, năm năm trước anh đã chết rồi!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ứ máu: “Chị Tiểu Yêu, Ngũ sư tỷ, các chị ngàn lần không thể xảy ra chuyện!!!”
“Chờ em!!!”
Ngao ồ!
Một tiếng long ngâm.
Diệp Bắc Minh tiếp tục tăng tốc độ, điên cuồng xông về phía đất tổ long mạch!
Lúc này.
Vô số thế lực của đất tổ Côn Luân Hư ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng dáng màu đo máu phá vỡ bầu trời!
“Mẹ kiếp, cái thứ gì vậy?”
“Tiếng sấm sét?”
“Tốc độ quá nhanh, là ma thú thuộc tính sấm?”
Vô số võ giả trố mắt nghẹn họng!
Khi Diệp Bắc Minh chạy tới dưới chân núi đất tổ long mạch, toàn thân run lên.
Chỉ thấy kết giới bể tan tành, nơi anh quen thuộc đã trở nên bừa bãi!
Trên mặt đất có máu tươi và dấu vết chiến đấu!
Giọng nói tháp Cán Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, những máu tươi này đều là của hai vị sư tỷ kia!”
Diệp Bắc Minh gầm thét: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mau lục tìm tung tích của hai vị sư tỷ cho tôi!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vã tìm kiếm: “Ở phía đỉnh Thiên Trì!”
“Mau lên, bọn họ đang nguy hiểm đến tính mạng!”
“Mẹ kiếp!!!”
Diệp Bắc Minh giống như một con dã thú điên cuồng, chạy thẳng tới Thiên Trì.
Đỉnh Thiên Trì.
Đùng đoàng!
Một đường kết giới bị đánh vỡ.
Tô Hiên lạnh mặt đi vào phạm vi của Thiên Trì: “Hai con tiện nhân chúng mày, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
“Một cái kết giới thật sự có thể giữ được mạng chó của chúng mày?”
Cơ thể của Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ bị thương nặng.
Vất vả lắm mối trốn vào trong kết giới Thiên Trì!
Dựa vào sức mạnh long mạch để giữ vững.
Không ngờ vẫn bị công phá!
Khương Tử Cơ chậm rãi đứng dậy: “Lục sư muội, em đi trước đi!”
“Chị ngăn bọn chúng, em nhất định phải sống sót!”
Mắt đẹp của Đạm Đài Yêu Yêu đỏ bừng, cô ấy lắc đầu: “Ngũ sư tỷ, phải đi cùng nhau!”
Hai người đã bị thương.
Mặt đẹp trắng bệch, khí tức yếu ớt!
Tô Hiên giễu cợt: “Đã thành như vậy rồi mà chúng mày vẫn muốn đi sao?”
Hắn tùy tiện xua tay: “Chúng mày lãng phí quá nhiều thời gian của bổn công tử rồi!”
“Ông Vân, để lại một luồng sưu hồn của bọn họ!”
Lão giả lưng gù cười gằn: “Vâng thưa cậu!”
Cây giáo dài trong tay ông ta ném về phía Khương Tử Cơ!
Xịch!
Phá vỡ không khí!
Tốc độ quá nhanh, cộng thêm hai người đã bị thương từ trước, vốn không thể né tránh!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói tràn đầy máu tanh, hung ác, cuồng nộ truyền tới!
“Xông vào sư môn của tao, làm sư tỷ tao bị thương?”