Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1671: Đại năng thượng cổ!

Liền sau đó.

Một bóng hình xuất hiện ở giữa Diệp Bắc Minh và năm người.

Đó là một ông lão khô gầy, trông giống cái xác khô.

Da thịt toàn thân lõm xuống, trên người không có chút sức sống!

Nếu lúc này ông ta nằm dưới đất, đúng là một cái xác khô!

Nhưng.

Ông lão xuất hiện không hề báo trước, thậm chí khiến người ta nghĩ ông ta đã ở đó ngay từ ban đầu!

“Ông là ai?”

Tông chủ Trấn Hồn Tông đỏ bừng đôi mắt, sát ý ngưng tụ.

Ông lão cười: “Xông vào địa bàn của tôi còn ăn nói với tôi như vậy?”

“Tổ tiên của Trấn Hồn Tông không dạy ông lễ nghĩa sao? Quỳ xuống!”

Vừa dứt lời, tông chủ Trấn Hồn Tông cảm thấy như bị thái sơn đè nặng!

“A…”

Kêu thảm một tiếng, lại quỳ xuống đất thật!

Phướn trấn hồn trong tay rơi sang bên cạnh, quỷ khí ngập trời biến mất không còn tăm tích!

“Suýt…”

Bốn người Độc Cô Bá Đạo, Thanh Huyền Tông, Vạn Hóa Nguyên, Kỷ Sinh cùng hít ký lạnh!

Một câu nói đã ép tông chủ Trấn Hồn Tông quỳ xuống?

Rốt cuộc ông lão này là ai!

“Tiền bối, chúng tôi không có ý đắc tội với ông, chỉ vì chúng tôi có thù với kẻ này…”, Vạn Hóa Nguyên đang định lên tiếng giải thích.

Ông lão dường như thấu hiểu tất cả: “Ông cũng quỳ xuống!”

Nói là làm!

“A!”

Vạn Hóa Nguyên trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, đầu gối đập xuống đất!

Mặt xám như tro quỳ ở đó!

“Các người thì sao?”

Ông lão cười tủm tỉm nhìn sang ba người còn lại.

Kỷ Sinh cố nhếch ra nụ cười: “Tiền bối, chúng tôi thực sự không biết đây là địa bàn của ông, xin ông giơ cao đánh khẽ…”

“Được, vậy tôi giơ cao đánh khẽ”, ông lão gật đầu.

Kỷ Sinh vui mừng: “Cảm ơn tiền bối!”

Liền sau đó, ông lão giơ tay tát một cái!

Phập!

Kỷ Sinh giống như bị một luồng sức mạnh vô hình đập trúng, bay đi như chó chết, trực tiếp rơi xuống từ vách núi cao hàng trăm mét!

Trán Độc Cô Bá Đạo toát mồ hôi lạnh: “Suýt…”

Thanh Huyền Tử nuốt nước miếng, quyết đoán lùi lại: “Tiền bối, làm phiền rồi, cáo từ…”

Hai người cũng không dám ở lại một giây, dẫn theo người vừa bò vừa lăn biến mất!

“Các người cũng cút đi!”

Ông lão giơ tay tát qua một cái, tông chủ Trấn Hồn Tông và Vạn Hóa Nguyên đang quỳ dưới đất bay đi rơi xuống vực!

Diệp Bắc Minh nhìn tất cả, trợn mắt há hốc miệng!

Ông lão quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh từ đầu đến chân!

Diệp Bắc Minh nhân lúc ông lão còn chưa ra tay, mau chóng nói: “Tiền bối, không cần ông ra tay, chúng tôi đi ngay đây!”

Ông lão như xác khô cười: “Đã đến rồi thì đừng đi!”



Dưới chân Lưỡng Giới Sơn.

Hai người Độc Cô Bá Đạo, Thanh Huyền Tử đưa theo thuộc hạ chạy một mạch đến đây!

Vẫn sợ đến tìm gần như nhảy ra ngoài!

Chỗ không xa, Vạn Hóa Nguyên nằm dưới đất, cơ thể không ngừng run lên!

Tông chủ Trấn Hồn Tông trợn mắt trắng, trên người máu tươi đầm đìa!

Đầu gối Kỷ Sinh nát bét, hai chân trực tiếp biến mất!

Ba người rơi từ độ cao hàng trăm mét, cho dù là thần hoàng cũng mất nửa cái mạng!

Độc Cô Bá Đạo cất giọng run run: “Vừa nãy… ông lão vừa nãy đó là ai?”

Đường đường Bá Đạo Thần Hoàng, lúc nay lại giống như con chim cun cút!

Toàn thân Thanh Huyền Tử bị ngấm mồ hôi: “Theo như khẩu khí của ông ta, sợ rằng ông lão này đã ở Lưỡng Giới Sơn rất lâu năm rồi!”

“Nghe nói, Lưỡng Giới Sơn là chiến trường của thần chiến năm đó, chẳng lẽ ông ta là người tham gia cuộc chiến năm đó?”, toàn thân Độc Cô Bá Đạo run lên.

“Làm sao có thể!”

Tuy Thanh Huyền Tử sợ hãi, nhưng vẫn còn lý trí: “Cuộc chiến năm đó, tất cả đều chết hết!”

“Hơn nữa lúc đó vẫn chưa có điện Thần Hoàng, cũng không có Thần Quốc Đại Ngụy, nhưng ông ta vừa nhìn đã nhìn ra lai lịch của chúng ta!”

“Cho nên, ông già đó nhất định là người sau cuộc chiến đó!”

Nói đến đây, Thanh Huyền Tử dừng lại, quay đầu nhìn về hướng Lưỡng Giới Sơn một cái: “Nghe nói, sau cuộc chiến đó, có môt tốp đại năng thượng cổ tiến vào Lưỡng Giới Sơn, muốn làm rõ nguyên nhân của cuộc chiến!”

“Mấy chục đại năng thượng cổ vào đó liền không trở ra, tất cả chết hết!”

Độc Cô Bá Đạo kinh hãi, đôi mắt run lên: “Ý của ông là?”

Thanh Huyền Tử gật đầu: “Lão già đó có thể là một đại năng thượng cổ sống sót!”

“Vãi!”, Độc Cô Bá Đạo trực tiếp chửi mắng: “Lão già khủng bố đó lại còn sống, sống từ thời thượng cổ đến bây giờ, ít nhất cũng mấy chục triệu năm rồi đấy! Chẳng trách thực lực khủng bố như vậy, vừa nãy một câu nói của lão ta, tôi không thể đỡ nổi!”
Chương 1672: Có người chết còn có ích hơn sống đấy

Độc Cô Bá Đạo nghĩ đến từng cảnh vừa nãy liền sợ hãi!

Thanh Huyền Tử cười: “Đửng giả bộ nữa, chẳng lẽ điện Thần Hoàng không giấu một vài đại năng thượng cổ sao?”

Độc Cô Bá Đạo lắc đầu: “Làm sao tôi biết được! Nhưng hình như chúng tôi chọc cho lão già đó không vui!”

“Tên súc sinh đó vẫn chưa xuống, đã đắc tội với đại năng thượng cổ tuyệt đối chết chắc!”

Thanh Huyền Tử gật đầu: “Theo như phản ứng của ông lão đó, đúng là không thích bị làm phiền!”

“Có điều cũng không thể coi thường, chúng ta quay lại xem sao!”

“Quay lại?”

Trái tim Độc Cô Bá Đạo co lại: “Ông chắc chắn quay lại không? Chẳng may lão già đó…”

Chưa chắn chắn tên nhóc đó đã chết thật, lòng tôi không yên!”, Thanh Huyền Tử lắc đầu, quay người đi về hướng đỉnh núi.

Độc Cô Bá Đạo suy nghĩ một lát, đi theo sau!

Một canh giờ sau, hai người về đến gần đỉnh núi.

Trốn phía sau một tảng đá nham, mấy canh giờ trôi qua.

Vẫn không thấy bóng dánh của Diệp Bắc Minh!

“Đã qua năm canh giờ rồi, tên nhóc đó vẫn chưa xuống núi! Chắc chắn là chết rồi!”

Độc Cô Bá Đạo nheo mắt: “Thật tiếc xương Chí Tôn và chiếc nhẫn tông chủ của Thái Dương Tông trên người hắn, phải biết là năm đó Thái Dương Tông đột nhiên bị diệt!”

“Chăc chắn để lại rất nhiều bảo vật, nhiều năm nay vẫn chưa có ai tìm được!”

Thanh Huyền Tử nhìn về hướng đỉnh núi lần cuối: “Đi thôi!”

Hai người xuống núi.

Ba người Vạn Hóa Nguyên, Kỷ Sinh, tông chủ Trấn Hồn Tông ngồi khoanh chân, đang trị thương!

Độc Cô Bá Đạo cau mày, nhìn Thanh Huyền Tử một cái!

Hai người đều nhìn thấy tia sát ý từ trong mắt đối phương!

“Các người muốn làm gì?”

Ba người gần như cùng mở mắt, cảm nhận được sát ý lộ ra của hai người!

Độc Cô Bá Đạo có ý sâu xa cười: “Quốc sư, không biết có phải chúng ta chung suy nghĩ không?”

“Có những người chết đi, có phải còn có ích hơn sống không?”

Thanh Huyền Tử gật đầu: “Ba người đã bị thương, vậy bản quốc sư tiễn các người lên đường!”

“Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nói với con cháu của các ông, ba người chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì! Ông muốn giết chúng tôi?”

Vẻ mặt ba người biến sắc, đứng lên lùi lại như đứng trước kẻ địch lớn!

Độc Cô Bá Đạo bước ra một bước hoàn toàn chặn đường lui của ba người!



Mấy canh giờ trước.

“Đã đến rồi thì đừng đi!”

Nghe thấy lời của ông lão như xác khô này, sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống.

Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục siết chặt hơn mấy phần: “Tiền bối, nếu cứ muốn ra tay, tôi chỉ đành liều thôi!”

“Nhưng tôi muốn nhắc nhở tiền bối một câu, thực sự ra tay, ít nhất tôi nắm chắc ba phần có thể giết được tiền bối!”

Uy hiếp!

Uy hiếp không hề che đậy!

Ông lão giật mí mắt: “Cậu nhóc, cậu đang uy hiếp lão phu sao?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Tiền bối có thể thử xem!”

“Ừm?”

Ông lão nheo mắt, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!

Không biết tại sao lại thực sự có cảm giác kinh sợ!

‘Chẳng lẽ tên nhóc này thực sự có năng lực đó? Tuyệt đối không thể nào, cho dù tên nhóc này có thủ đoạn ngút trời cũng không thể uy hiếp được mình!’

‘Xem ra là mình ở trên đỉnh núi lâu, quá thận trọng rồi!’

Liền sau đó.

“Ha ha ha!”

Ông lão ngửa cổ lên trời cười lớn, vừa nực cười vừa tức lắc đầu: “Cậu nhóc, nếu lão phu muốn giết cậu thì đã ra tay từ lâu rồi, sẽ không nói nhiều với cậu như vậy!”

“Lão phu bảo cậu ở lại, thứ nhất là vì lão phu đã ở nơi này quá lâu, muốn tìm người giải buồn!”

“Thứ hai, bây giờ cậu rời đi, chẳng lẽ là đối thủ của năm thần hoàng ư?”

“Thứ ba, lão phu có một chuyện muốn cậu đi làm!”

Diệp Bắc Minh hơi do dự, vẫn không buông lỏng cảnh giác!

Ông lão lắc đầu: “Lòng cảnh giác rất mạnh đấy, tôi hỏi cậu!”

“Từ lúc lão phu xuất hiện, đã từng có sát ý với cậu chưa?”

“Nếu lão phu muốn giết cậu, việc gì phải giúp cậu ngăn năm thần hoàng? Đợi họ giết cậu xong lão phu xuất hiện không được sao?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh giãn ra.

Cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mau chóng đến bên cạnh Hạ Nhược Tuyết!

Kim châm trong tay chui vào trong cơ thể của Hạ Nhược Tuyết, ổn định thương tích của cô ấy xong.

Tiếp tục chữa thương cho Hầu Tử, Thạch Trung Hổ!

Cuối cùng.

Đến trước Lãnh Thanh Thu.

Tình trạng của cô ta rất tội tệ, hơn nữa bị đánh trở về nguyên hình, Diệp Bắc Minh vốn không có kinh nghiệm chữa trị cho yêu tộc.
Chương 1673: Tin tức truyền đi

Cấu tạo cơ thể của thỏ và người cũng khác nhau!

Thấy Diệp Bắc Minh khó xử.

Ông lão lên tiếng nhắc nhở: “Cô ta là yêu tộc, sức mạnh bị đánh tan, cho nên không thể giữ được hình người!

“Hơn nữa, cô ta chịu một đòn toàn lực của tông chủ Trấn Hồn Tông, kinh mạch đã đứt!”

“Có lẽ không sống nổi!”

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Tiền bối, Quỷ Môn Thập Tam Châm chỉ có thể sử dụng với nhân tộc!”

“Tình trạng cơ thể của yêu tộc hoàn toàn khác, ông có cách cứu cô ta đúng không?”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế, lão phu có cách!”

“Có điều tại sao tôi phải giúp cậu?”

“Trừ phi…”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên: “Trừ phi cái gì?”

Ông lão nhếch miệng cười: “Trừ phi cậu ở lại với tôi một ngàn năm, để giải tỏa sự cô đơn trên đỉnh núi này!”

“Một ngàn năm?”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiền bối, tôi đến rừng rậm Tinh Hồn là để tìm một loại dược liệu tên là tinh hồn thảo để cứu con gái tôi!”

“Thực sự rất khó tuân mệnh!”

“Chỉ cần tiền bối chịu cứu người, tôi bảo đảm sau khi tìm được tinh hồn thảo cứu con gái tôi!”

“Sẽ lập tức trở lại nơi này giải buồn cho cùng tiền bối!”

Ông lão hài lòng gật đầu: “Tên nhóc cậu thật trọng tình trọng nghĩa, cũng được!”

“Muốn cứu cô ta chỉ có một cách, đưa cô ta vào Lôi Trì!”

“Lôi Trì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Ông lão giải thích: “Lôi điện đánh tan tất cả, mang theo thuộc tính hủy diệt!”

Nhưng xương Chí Tôn trong cơ thể cậu lại đang trọng sinh, cậu lấy dịch lôi kiếp trong Lôi Trì luyện xương Chí Tôn!”

“Chỉ cần lợi dụng một phần khí tức của xương Chí Tôn hồi phục cơ thể cho cô ta là được, không những có thể cứu cô ta, còn có thể có lợi ích lớn cho cô ta!”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên.

Lướt nhìn đám người Hạ Nhược Tuyết đang hồi phục: “Tiền bối, xin ông chăm sóc họ một lúc!”

Nói xong, anh tóm lấy Lãnh Thanh Thu đã trở về nguyên hình.

“Này, cậu nhóc… tôi còn chưa đồng ý giúp cậu chăm sóc họ đâu!”

Diệp Bắc Minh dường như không nghe thấy. Sớm đã bước lên nhảy vào trong Lôi Trì!

Ông lão giật khóe miệng: “Cậu cứ làm như tôi thân quen lắm vậy!”

Bất đắc dĩ lướt nhìn mấy người Hạ Nhược Tuyết một cái: “Thôi vậy, tiễn phật tiễn đến tây thiên!”

Bàn tay khô gày bắn ra, mấy viên đan dược chui vào trong miệng mấy người!



Dưới chân Lưỡng Giới Sơn hoang tàn!

Mặt đất như bị sao băng đập trúng, khắp nơi đều là vết tích cháy đen!

Độc Cô Bá Đạo thở hổn hển, lồng ngực nứt ra một đường khủng bố, máu tươi chảy ra!

“Đáng chết! Ba lão già này lại khó giết như vậy!”

“Rõ ràng đã bị thương nặng, vậy mà còn giãy dụa, suýt nữa để họ tự hủy thành công rồi!”

Ba thần hoàng một khi tự hủy thành công, chắc chắn có thể kéo theo hai thần hoàng cùng cảnh giới chết theo!

May mắn.

Độc Cô Bá Đạo thi triển kiếm khí Bá Đạo mới ngăn được ba người!

Trạng thái của Thanh Huyền Tử cũng rất tệ, trên khuôn mặt già tái xanh có mấy vết thương: “Con người vào lúc sinh tử, tiềm lực vô cùng vô tận! Tuy chúng tôi bị thương cũng không thua!”

“Ba chiếc nhẫn trữ vật của ba người này. Ông lấy hai cái, một cái còn lại thuộc về tôi!”

Nói xong.

Thanh Huyền Tử nhìn phướn trấn hồn ở phía không xa: “Tôi lấy vật này, thế nào?”

Độc Cô Bá Đạo nhận lấy hai chiếc nhẫn trữ vật: “Được, phướn trấn hồn vô dụng với tôi, tôi lấy hai chiếc nhẫn trữ vật là được!”

“Nơi này không thể ở lại lâu,chúng ta nên đi thôi!”

Hai người phòng bị lẫn nhau, ánh mát nhìn chằm chằm đối phương chậm rãi lùi lại!

Bỗng nhiên.

Thanh Huyền Tử dừng bước chân: “Đợi đã!”

Độc Cô Bá Đạo tay cầm thần kiếm, chặn trước người: “Còn có chuyện gì?”

Thanh Huyền Tử ngẩn người, sau đó cười: “Ông đừng căng thẳng, chúng ta nên thống nhất lời kể!”

“Năm người chúng ta truy giết Diệp Bắc Minh đến dưới chân Lưỡng Giới Sơn, tên súc sinh này biết không còn đường để chạy nên đã chọn mang theo xương Chí Tôn tự hủy!”

“Ba người lão tổ Vạn Hóa Nguyên nhà họ Vạn, lão tổ Kỷ Sinh nhà họ Kỷ, tông chủ Trấn Hồn Tông vì xương Chí Tôn tự nổ bỏ mạng!”

“Tôi biết rồi”.

Độc Cô Bá Đạo ném lại một câu, mau chóng rời đi.

Thanh Huyền Tử đảo nhìn về hướng đỉnh núi lần cuối rồi quay người biến mất.



Tin tức nhanh chóng được truyền đi, Diệp Bắc Minh, tông chủ Thái Dương Tông đã chết!

Diệp Bắc Minh mang theo một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn đã tự hủy dưới chân Lưỡng Giới Sơn ở rừng rậm Tinh Hồn!

Lão tổ Vạn Hóa Nguyên nhà họ Vạn đã chết!

Lão tổ Kỷ Sinh nhà họ Kỷ bỏ mạng!

Tông chủ Trấn Hồn Tông bỏ mạng!

Tin tức truyền đi như sóng thần, rất nhiều thế lực thần giới chấn động!

“Diệp Bắc Minh, chính là tông chủ Thái Dương Tông đó ư?”
Chương 1674: Tin tức truyền đi

“Thái Dương Tông vừa mới khôi phục chưa đến một tháng, mà tông chủ mới của họ đã chết rồi?”

“Chuyện là thế nào? Nửa tháng trước, lúc Thái Dương Tông khôi phục, mười thần hoàng đến chúc mừng, tông chủ Thái Dương Tông còn dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn trước mặt mọi người, vẻ vang thế nào chứ!”

“Sao đột nhiên đã chết rồi?”

“Việc này cho thấy vận mệnh của Thái Dương Tông đã hết, chỉ tiếc số xương Chí Tôn đó thôi! Hận quá

Vô số thế lực đang bàn tán.

Nhà họ Ngư, sau khi Ngư Thất Tình được biết ngạc nhiên đến không khép được miệng: “Anh Diệp đã chết? Làm sao có thể! Không thể nào!”

Lão tổ nhà họ Ngư dường như sớm đã nhìn rõ, cất trọng nặng nề nói: “Thất Tình, tôi đã sớm nhìn ra tên nhóc này đoản mệnh!”

“Nếu không tôi làm sao lại vội vã vạch rõ ranh giới với Diệp Bắc Minh chứ?”

“Thiên phú của cậu ta đúng là nghịch thiên!”

“Số may đúng là kinh người!”

Nhưng đạo lý cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ, cô nên hiểu chứ? Càng đừng nói thân phận của cậu ta!”

“Cậu ta tự hủy xương Chí Tôn mà chết, cũng coi như để lại tên tuổi trong sử sách rồi!”

Nói xong, lão tổ nhà họ Ngư nhìn chằm chằm Ngư Thất Tình: “Thất Tình, bây giờ cô là gia chủ nhà họ Ngư!”

“Sau này chắc chắn sẽ thấy nhiều việc sống chết hơn, chi bằng suy nghĩ xem con đường sau này nhà họ Ngư phải đi như thế nào còn hơn là thương cảm!”

“Vâng!”

Ngư Thất Tình gật đầu.

Nghe nói Diệp Bắc Minh đã chết, cô ta không buồn nhiều, thậm chí có chút thấy may mắn!

Nếu Diệp Bắc Minh còn sống, cô ta mới hối hận vì nhà họ Ngư vạch rõ ranh giới với anh đấy!



Nhà họ Vương, sau khi Vương Yên Nhi được biết tin Diệp Bắc Minh chết trong rừng rậm Tinh Hồn.

Lập tức phản ứng lại cũng không tin!

“Là giả! Anh Diệp không thể chết được!”

“Với tính cách của anh Diệp, cho dù chết chắc, tự hủy xương Chí Tôn làm sao có thể để cho ai sống sót chứ?

Vương Yên Nhi không ngừng lắc đầu, nhanh chóng xông ra cổng lớn nhà họ Vương!

Vương Tư Đạo kinh ngạc: “Con muốn đi đâu?”

Vương Yên Nhi cũng không quay đầu: “Con phải đến rừng rậm Tinh Hồn xem xem, chắc chắn anh Diệp chưa chết! Không chừng con có thể tìm được tung tích của anh ta!”

“Rừng rậm Tinh Hồn là nơi thế nào? Ở đó quá nguy hiểm, con mau quay lại!”, Vương Tư Đạo hét lớn.

Bóng hình của Vương Yên Nhi sắp biến mất!

“Ầy!”

Vương Tư Đạo lo đến dậm chân, hét lớn với hai ông lão phía sau: “Các ông còn ngây ra đó làm gì? Mau bảo vệ tiểu thư!”

“Rõ!”

Hai ông lão quay sang nhìn nhau, đi theo Vương Yên Nhi.



Thần cung Lục Đạo, trong một sơn cốc tĩnh mịch vang lên tiếng kêu thảm đau khổ: “Không! Chồng tôi chưa chết, anh ấy không thể chết được!”

“Là giả, các người lừa tôi đúng không? Chắc chắn là giả!”

Chu Nhược Giai cuộn tròn trong góc, hai tay ôm đầu gối.

Không thể chấp nhận sự thực này!

“Tại sao? Tại sao! Anh bảo em đến thần cung Lục Đạo luyện võ chăm chỉ, bảo em đợi anh!”

“Em không tin, anh không chết, em phải đi tìm anh!”

“Nhược Giai!”

Giọng nói uy nghiêm vang lên, một thiếu phụ mặc cung trang chặn trước người Chu Nhược Giai!

Một luồng sức mạnh vô hình trói buộc cô, khiến cô không thể dịch chuyển!

“Sư phụ, ta họ chồng của con đã chết, là giả đúng không?”, Chu Nhược Giai mở to con mắt.

Thiếu phụ mặc cung trang sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu chồng của con tên là Diệp Bắc Minh, còn là tông chủ Thái Dương Tông!”

“Hơn nữa cậu ta vừa từ Huyền Giới vào thần giới không lâu, còn dung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn!”

“Mà lúc chồng của con ra tay có dị tượng huyết long, còn mang đi một thanh thần kiếm thượng cổ từ nhà họ Ngư, thì không nhầm đâu!”

“Người tên Diệp Bắc Minh đó đã chết rồi!”

“Bá Đạo Thần Hoàng và Quốc Sư Đại Ngụy đích thân giải thích, chắc không giả đâu!”

Mỗi một câu nói giống như một đòn giáng mạnh!

Đập mạnh lên trái tim của Chu Nhược Giai!

“Không! Là giả, chắc chắn là giả!”

Đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng, vốn không tin tất cả!

“Đủ rồi!”

Thiếu phụ mặc cung trang lạnh lùng quát một tiếng: “Nếu không phải vì con có căn cốt màu tím, thì đến lượt con la hét lớn trước mặt vi sư hả?”

“Con đường võ đạo rất dài rất rộng, một người đàn ông thôi, đến mức đòi sống đòi chết vì cậu ta không?”

“Nếu còn thực sự rất cần một người đàn ông, vi sư ban cho con một người!”

“Thiên Thần!”

Thiếu phụ mặc cung trang dứt lời, một thanh niên chậm rãi đi đến.

Cung kính lên tiếng: “Sư phụ! Dù sao chồng vừa chết, Nhược Giai sư muội khó ma chấp nhận, cũng là điều bình thường!”

“Nhược Giai sư muội, nếu muội không chê, huynh tình nguyện kết bạn đồng hành võ đạo với muội!”

“Sau này, huynh chính là chồng của muội!”

“Đi đi, huynh đi đi!”, Chu Nhược Giai không ngừng lắc đầu.

Vương Thiên Thần lại tỏ vẻ nghiêm túc: “Nhược Giai sư muội, tuy chúng ta tiếp xúc với nhau chưa lâu”.
Chương 1675: Tiểu sư đệ đã chết tám trăm lần rồi!

“Nhưng huynh thật lòng với muội, huynh không để ý muội từng có người đàn ông khác! Càng đừng nói người đàn ông đó đã chết!”

“Cút đi! Anh ấy chưa chết, huynh cút đi cho muội!”

Chu Nhược Giai tuyệt vọng hét lớn: “Tôi muốn đi tìm Bắc Minh, anh ấy chắc chắn chưa chết!”

“Hừ!”

Thiếu phụ mặc cung trang lạnh lùng hừ một tiếng: “Con xem con trông như thế nào, tự mình kiểm kiểm đi!”

“Sau đây không có lệnh của sư phụ, không đươc phép rời khỏi sơn cốc một bước!”

Trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Chu Nhược Giai ngồi dưới đất, cơ thể không ngừng run lên.

Vương Thiên Thần tiến lên muốn an ủi, lại bị Chu Nhược Giai đẩy ra: “Huynh cút đi cho muội! Muội muốn đi tìm anh ấy, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Cho dù chồng của muội thực sự tự hủy, muội cũng phải mang tro xương của anh ấy về!”

Đôi mắt Vương Thiên Thần lóe sáng.

Mỉm cười: “Nhược Tuyết sư muội, sư phụ không cho muội rời khỏi sơn cốc!”

“Một mình thì không thể đến rừng rậm Tinh Hồn, hay là, huynh đưa muội đi?”

“Cái gì? Huynh đưa muội đi?”

Chu Nhược Giai kích động, tiến lên tóm lấy tay của Vương Thiên Thần!

Vô cùng mềm mại!

Vương Thiên Thần kích động đến mặt đỏ bừng, suýt nữa hưng phấn kêu lên.

Anh ta kiềm chế cảm xúc kích động: “Đương nhiên, huynh dẫn muội đi!”

Cô nam quả nữ đi vào rừng rậm Tinh Hồn, chẳng phải là cơ hội tốt để tăng tinh cảm sao? Nói không chừng trên đường gặp phải nguy hiểm gì, còn có thể diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân ấy chứ!

Nếu lại tiến thêm một bước, có khi trực tiếp hạ gục được Chu Nhược Giai!



Thái Dương Tông, tin Diệp Bắc Minh đã chết được truyền về.

Chín sư tỷ yên lặng đến kỳ lạ!

Thậm chí!

“Ha ha ha!”

Đạm Đài Yêu Yêu không nhịn được cười ra tiếng, sắp cười chảy cả nước mắt: “Lại là tin tức gì vậy? Tiểu sư đệ chết?”

“Tôi đã nghe không dưới tám trăm lần rồi, nếu tiểu sư đệ gặp nguy hiểm, chúng ta chắc chắn có tâm linh cảm ứng!”

“Lần này, sư tỷ muội chúng ta lại không có chút cảm ứng nào!”

“Đừng nói là bỏ mạng, cho dù tiểu sư đệ bị thương thì muội cũng không tin!”

Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu.

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Đúng thế, dạo này tâm trạng của tỷ rất tốt, kỳ sinh lý cũng bình thường”.

“Tiểu sư đệ chết? Đùa gì vậy!”

“Tiểu sư đệ không giống như xảy ra chuyện, chỉ là tại sao Độc Cô Bá Đạo phải truyền ra tin tức này?”

Đôi mắt đẹp của Khương Tử Cơ trầm xuống: “Bất luận thế nào, tiểu sư đệ rất có thể bị nhốt trong rừng rậm Tinh Hồn!”

“Hoặc là, trong thời gian gian rất dài không thể quay về, Độc Cô Bá Đạo mới dám truyền ra tin tức này!”

“Nếu không, hôm nay Độc Cô Bá Đạo nói tiểu sư đệ bỏ mạng, ngày mai tiểu sư đệ xuất hiện, chẳng phải là tự vả mặt sao?”

Thiên Nhận Băng gật đầu: “Ngũ sư muội nói đúng, có lẽ tiểu sư đệ gặp phải rắc rối!”

Mấy sư tỷ ngẩn người!

Sắc mặt từng người trở nên nghiêm trọng!

Thiên Nhận Băng suy nghĩ một lúc: “Yêu Yêu, Lạc Ly, hai muội lập tức đến rừng rậm Tinh Hồn thăm dò tin tức của tiểu sư đệ!”

“Nếu có khó khăn gì, lập tức liên lạc với tông môn!”



Điện Thần Hoàng.

“Diệp Bắc Minh chết rồi?”, Lạc Khuynh Thành tìm Độc Cô Bá Đạo.

Độc Cô Bá Đạo vốn đang trị thương, nhìn thấy Lạc Khuynh Thành trực tiếp dừng lại: “Khuynh Thành, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm tôi, tôi rất vui!”

“Nhưng cô hỏi câu này, tôi hơi buồn đấy”.

“Chẳng lẽ trong lòng cô, tên nhóc đó thực sự quan trọng như vậy?”

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành hơi mơ màng, lắc đầu: “Trong đáy lòng tôi luôn có một giọng nói, một chấp niệm!”

“Cơ thể luân hồi của tôi có quan hệ nhân quả với người này, nếu không kết thúc đoạn nhân quả này!”

“Tôi không thể đột phá cảnh giới cao hơn!”

Độc Cô Bá Đạo lạnh lùng gật đầu: “Hắn chết thật rồi”.

Lạc Khuynh Thành trầm mặc, hồi lâu sau mới chậm rãi nhả ra một chữ: “Được, tôi sẽ đích thân đến rừng rậm Tinh Hồn chứng thực!”

“Nếu anh ta chết thật, có lẽ chấp niệm đó cũng sẽ được buông bỏ!”

Cùng lúc đó, đỉnh Lưỡng Giới Sơn.

Ầm ầm!

Xung quanh Lôi Trì sấm chớp ầm ầm, dịch lôi kiếp như sôi sục!

Diệp Bắc Minh ngồi trong Lôi Trì, quần áo cả người đã bị lôi điện giật cháy thành tro tàn!

Một con lôi long quấn quanh cơ thể Diệp Bắc Minh, sức mạnh lôi điện không ngừng xuyên qua cơ thể anh, như nước biển gột rửa nham thạch vậy!

Chỗ đột phá duy nhất là, Diệp Bắc Minh ôm một con thỏ trắng tuyết trong lòng!

Toàn bộ áp lực của lôi điện bị anh ngăn cản, sinh cơ sau khi phá diệt cuồn cuộn không ngừng hội tụ trong cơ thể con thỏ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK