Nếu như nó là một con người, nhất định sẽ trố mắt mà nhìn: “Nhóc con... đây... hình như là bản thể của bổn tháp!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng sửng sốt.
Bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục?
Không phải nó đã bị phá hỏng từ vài kỷ nguyên trước sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Tiểu tháp, tôi biết rồi! Vãi!”
“Bản thể của bổn tháp sau khi bị vỡ vụn, đã rải rác khắp các thế giới, có lẽ người của Thiên Ma tộc của các cậu đã thu thập tất cả các mảnh vỡ của tôi lại!”
“Cậu quên rồi sao? Trước đây, khi cậu có được đỉnh của tòa tháp này, còn có một vài mảnh vỡ khác nữa!”
“Sau đó, cậu dùng Hỗn Độn Mẫu Thạch tái tạo lại thân thể cho tôi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh đương nhiên vẫn nhớ.
Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng chấn động: “Thế nên.. đây chính là bản thể thật sự của ông, hiện tại biến thành cấm địa của Thiên Ma tộc?”
“Đúng vậy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha, nhóc con, tiến vào tháp!”
“Sau khi thần hồn và bản thể của bổn tháp bị phá hủy, cũng không đem theo bao nhiêu đồ vật!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh cũng rất kích động, giống như trước mắt là một kho báu khổng lồ đang đợi anh khám phá vậy.
Một bước bước tới trước mặt tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Khoảnh khắc anh đến gần, một trận pháp cổ xưa đã được kích hoạt.
Rầm!
Không khí xung quanh bị bóp méo, một cỗ năng lượng mạnh mẽ lao tới.
Diệp Bắc Minh biết rõ, đây chính là trận pháp phong ấn của Thiên Ma Tộc.
Nó cần máu của tứ đại Thiên Ma Tộc.
Lấy ra tinh huyết của Đế Cuồng, Huyết Hồng, Phượng Cửu ba người.
Đột nhiên, phía sau hư không gầm lên một âm thanh tức giận: “Tiểu súc sinh, mày quả nhiên đang ở đây!”
“Bổn hậu biết mày là ai, mày là Diệp Bắc Minh!”
“Là con trai của Dạ Huyền đúng không? Ba vị cung phụng ở bên ngoài phong ấn của Hỗn Độn Giới là do mày giết?”
“Đế Cơ cháu tao cũng là do mày giết!”
Đế Cơ mang theo ma khí áp đảo lao tới. Không khí xung quanh đều sụp đổ.
Bà ta phẫn nộ đến cực điểm.
Diệp Bắc Minh gật đầu cười nói: “Cháu trai? Đế Cơ không phải con ruột bà sao?”
“Chuyện bà câu kết với anh ruột mình, đã bị tôi biết được!”
Đám người Ma tộc đi cùng ai nấy cũng bị sốc đến đứng hình.
Chuyện này hóa ra lại là thật?
“Mày nói láo!”
Sắc mặt Đế Cơ vặn vẹo: “Anh, giết nó đi, giết nó cho em!”
“Tiểu súc sinh, bổn vương xé nát cái miệng của mày ra!”
Đế Ngao gầm lên điên cuồng, hóa thành một con ma long màu đen, thế như trẻ tre, lại giống như trăm vạn dã thú lao tới.
Mọi thứ xung quanh đều bị tàn phá.
Đường gân trên trán dần nổi lên, đầu rồng nhìn cực kỳ hung dữ.
Trong lúc nó xông tới trước người, khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Cố lên!”
Anh cắt nhẹ vào lòng bàn tay, máu tươi khẽ phun ra.
Tinh huyết của tứ đại Ma Tộc là Đế Tộc, Huyết Tộc, Phượng Tộc, Huyền Tộc tụ lại với nhau.
Trong trận pháp xuất hiện một lỗ hổng, Diệp Bắc Minh nhanh chóng bước vào đó.
Đế Ngao vẫn là chậm một bước, thân thể ma long khổng lồ đứng bên cạnh trận pháp, một cỗ sức mạnh cuồng bạo đánh tới, đẩy văng Đế Ngao ra xa.
“Grào!”
Đế Ngao nổi trận lôi đình, phát ra tiếng gầm như rồng ngâm.
Thân thể to lớn điên cuồng đánh vào phong ấn của Thiên Ma cổ, sức mạnh đáng sợ hủy diệt mọi thứ xung quanh, tất cả các kiến trúc gần đó đều hóa thành bột phấn.
Một số người của Ma Tộc ở gần đó cũng bị cỗ sức mạnh này đánh trúng.
Lập tức hóa thành sương máu.
“Chết tiệt! Mẹ kiếp! Ra đây, tiểu súc sinh, cút ra đây cho bổn Vương!”
Đế Ngao giống như phát điên gầm lên.
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, trực tiếp đẩy cánh cửa của tháp Càn Khôn Trấn Ngục và bước vào trong.
“Grào!’
Đế Ngao ngẩng đầu lên trời gầm rú, toàn bộ hoàng cung Thiên Ma mây đen vần vũ, một đạo sấm sét xé toạc bầu trời: “Tiểu súc sinh này vậy mà tiến vào cấm địa Thiên Ma rồi, hoàng muội, em canh giữ ở đây, anh đi Phượng Tộc một chuyến!”
“Phượng Cửu và tiểu súc sinh kia đã giao hợp, anh sẽ dùng tính mạng của cô ta để tế bái con chúng ta!”
“Như vậy, mới có thể giải nỗi hận trong lòng!”
...
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước vào bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, biến thành một không gian hỗn loạn.
Khí Hỗn Độn trôi nổi xung quanh, là một vùng hư vô.
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tiểu tháp, đây chính là không gian bên trong tháp? Sao lại khác xa với tưởng tượng của tôi thế!”
“Cẩn thận!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên một tiếng.
Rầm!
Một cỗ sức mạnh cực kỳ khủng bố từ dòng khí Hỗn Độn lao tới.
Diệp Bắc Minh bị dọa cho giật mình, vậy mà lại là một tia thiên lôi dày như thùng nước.
Với sức mạnh hủy diệt khủng bố, khí tức này còn đáng sợ hơn cả thiên lôi khi anh độ kiếp!
Diệp Bắc Minh không dám tin, đây chính là bản thể ban đầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chúa mới biết trên đời lại có thứ đáng sợ như vậy!
Grào!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, chém ra một con huyết long dài ngàn trượng.
Khoảnh khắc huyết long va chạm với sấm sét, một gợn sóng sức mạnh lan ra, toàn bộ dòng khí Hỗn Độn trong không gian đều run rẩy.
Diệp Bắc Minh bị chấn bay ra xa mấy chục mét, thân thể đập mạnh vào cửa ra vào.
“Sức mạnh thật khủng bố!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ nheo lại.
Với thực lực của anh hiện tại, có thể tùy ý giết chết cảnh giới Thiên Tôn. Lẽ nào người ra tay là một đại năng thượng cổ?
Trong lúc anh còn đang kinh ngạc thì tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên một tiếng: “Lôi Vân Tử, ngươi to gan lắm, dám ra tay với chủ nhân của ta sao?”
“Ngài là... tháp Trấn Ngục đại nhân?”
Từ trong dòng khí Hỗn Độn vàng lên một giọng nói ngạc nhiên.
“Là ta!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
“Tốt quá rồi, ngài đã trở lại!”
Giây tiếp theo.
Phía trước dòng khí Hỗn Độn xuất hiện một trận dâng trào, một lão giả với vẻ mặt kích động bước ra khỏi đó, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
“Chủ nhân? Tháp Trấn Ngục đại nhân, ngài nói thằng nhóc này là chủ nhân của ngài sao?”
Lôi Vân Tử vẫn không thể tin được: “Sao có thể chứ! Tháp Trấn Ngục đại nhân, ngài nhất định là đang lừa tôi đúng không?”
Diệp Bắc Minh kinh hãi nhìn lão giả trước mặt.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có tư cách gì mà được bổn tháp này lừa chứ?”
“Khụ...”
Vẻ mặt Lôi Vân Tử xấu hổ.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Qùy xuống nói chuyện! Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”
“Ngươi thân là người bảo vệ của bổn tháp, tại sao nơi này lại trở thành một đống hỗn loạn? Không có chút trật tự nào cả!”
“Bổn tháp có 108 tầng, những người bảo vệ khác đâu?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vậy mà thật sự có 108 tầng!
Anh tổng cộng mới lên đến tầng thứ hai mươi mấy, mà còn chỉ là thế giới bên trong do thần hồn tháp Càn Khôn Trấn Ngục xây dựng.
Không phải là bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Trong bản thể thật sự của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có bao nhiêu kho báu đây?
Lôi Vân Tử quỳ rạp xuống đất:
“Tháp Trấn Ngục đại nhân, từ khi thần hồn của ngài rời đi, tháp này đã hoàn toàn tan vỡ... sau đó, có một đám Thiên ma thượng cổ ra tay, đem những mảnh vỡ của tháp Trấn Ngục thu thập!”
“Xây dựng lại tháp Trấn Ngục, chỉ đáng tiếc, những người bảo vệ khác... tất cả đều đã nổi loạni=!”
“Nổi loạn? Là có ý gì?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống.
Diệp Bắc Minh rõ ràng cảm nhận được, ngữ khí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên lạnh lùng.