Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601: Uy hiếp Diệp Bắc Minh

Vẻ mặt đám người tu võ ở đây đều vô cùng khó hiểu: "Hay là anh Diệp chẳng những có thực lực võ đạo kinh người, mà còn có y thuật kinh thiên địa khiếp quỷ thần?"

Đột nhiên.

Lôi Bằng đi ra khỏi đám người, cố lấy dũng khí hô lên: "Diệp tiền bối, cầu xin anh hãy giữ tôi lại bên cạnh đi!"

"Cho dù là làm tay đấm hay là cu li, cái gì tôi cũng có thể làm được!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Đừng gọi tôi là Diệp tiền bối, nghe già lắm".

"Cậu gọi tôi một tiếng anh Diệp, từ nay về sau hãy vào nhà họ Diệp đi".

Lôi Bằng ngây người!

Sững sờ tại chỗ giống như một bức tượng!

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: "Như thế nào? Không muốn à?"

"Muốn!"

Lôi Bằng mừng rỡ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: "Tôi đồng ý, anh Diệp, từ giờ trở đi anh chính là anh Diệp của tôi!"

"Đi thôi".

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, dẫn mọi người quay đầu rời đi.

Vừa đi ra khỏi sơn môn Long Đường.

Lăng Thiên Hùng và Lăng Vận Nhi đã đi tới từ phía đối diện: "Cậu Diệp, bây giờ ngài đã có thể tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các rồi!"

Trái tim Diệp Bắc Minh đập thình thịch!

Cuối cùng cũng đã được vào Thiên Hạ Đệ Nhất các sao?

Rốt cuộc người bố tiện nghi kia của mình đã để lại cái gì cho mình vậy?

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hãy đi ngay bây giờ đi".

Diệp Bắc Minh không muốn chậm trễ dù chỉ là một giây.

Chỉ cần có thể thỏa mãn ba điều kiện mà mẹ để lại, có lẽ anh có thể nhìn thấy bố mẹ nhanh hơn.

Vương Như Yên mở miệng nói: "Tiểu sư đệ, đây là lệnh bài thân phận đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông".

"Đợi đến khi em xử lý xong tất cả mọi chuyện ở Côn Lôn Hư, cứ trực tiếp cầm nó đến Thanh Huyền Tông là được".

"Chị ở Thanh Huyền Tông chờ em!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Nhanh như vậy mà Thập sư tỷ đã muốn đi sao?"

Vương Như Yên cười: "Sư tỷ còn có chuyện khác phải làm nữa".

Diệp Bắc Minh chỉ có thể gật đầu: "Được rồi".

Anh cất lệnh bài đi.

Vương Như Yên nhìn về phía Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ: "Lục sư tỷ, ngũ sư tỷ, chăm sóc tiểu sư đệ thật tốt nhé!"

Hai cô gái mỉm cười gật đầu: "Còn cần em phải nói sao?"

"Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở Thanh Huyền Tông!"

Vương Như Yên xoay người rời đi.

Diệp Bắc Minh bảo Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ hộ tống mọi người về nhà.

Còn anh thì đi theo Lăng Thiên Hùng đến Thiên Hạ Đệ Nhất các!

...

Diệp Bắc Minh vừa mới đi, đã có hai người đi ra từ trong bóng tối.

Bọn họ đều vô cùng kiêng kị nhìn về phía anh rời đi!

Ánh mắt một lão già mặc áo xám trong đó vô cùng nghiêm trọng: "Kẻ này lại có thể giết cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, xem ra thái sư vẫn còn khinh thường hậu nhân của quận vương Ám Dạ quá rồi!"

Bà già bên cạnh nhíu mày: "Thái sư bảo chúng ta giết Diệp Bắc Minh, bây giờ phải làm sao?"

Lão già áo xám lắc đầu: "Vừa rồi không phải ông cũng nhìn thấy rồi sao!"

"Thực lực của kẻ này không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó".

"Cho dù có thể giết chết kẻ này, chúng ta cũng phải trả giá cực kỳ thảm thiết!"

"Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ của thái sư, chỉ sợ chúng ta sẽ...", bà già kia có chút lo lắng.

Lão già áo xám nhe răng cười một tiếng: "Sợ cái gì chứ?"

"Bắt hồng nhan tri kỷ của kẻ này đi, chẳng lẽ còn sợ cậu ta không bó tay chịu trói sao?"

"Ý kiến hay!"

Ánh mắt bà lão sáng ngời.

Đợi đến khi Diệp Bắc Minh hoàn toàn đi xa.

Lão già áo xám và bà già kia đột nhiên ra tay, chộp tới chỗ Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết!

Đạm Đài Yêu Yêu khẽ quát một tiếng: "Người nào? Cút ra đây cho tôi!"

Ầm!

Trong tay cô ấy xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam, chém về phía lão già áo xám!

Lão già áo xám cười lạnh: "Chỉ là một kẻ trên Tiên Thiên mà cũng dám ra tay với lão phu ư?"

"Muốn chết!"

Ầm!

Ông ta nâng tay lên vung ra!

Lực lượng nghiền áp đánh úp lại!

Đạm Đài Yêu Yêu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!

Khương Tử Cơ quát lên một tiếng lớn: "Lục sư muội!"

Cô ấy nhìn lão già áo xám bằng ánh mắt lạnh như băng: "Ông là người nào? Đúng là to gan, dám ra tay với người phụ nữ của người đứng đầu Côn Lôn Hư?"

"Ha ha ha ha!"

Lão già áo xám ngửa mặt lên trời cười to: "Côn Lôn Hư lớn lắm sao, người đứng đầu Côn Lôn Hư thì sao chứ?"

"Tiểu súc sinh đó vốn không nên còn sống, chỉ là một tên nghiệt chủng thôi!"

Giọng nói của Khương Tử Cơ lạnh như băng: "Dám nhục nhã tiểu sư đệ tôi, muốn chết!"

Cô ấy lấy ra một cái búa lớn!

Mạnh mẽ lao lên trước giống như một bức tượng nữ chiến thần!

Lão già áo xám nét vô cùng lạnh lùng: "Chỉ là một kẻ trên Tiên Thiên mà cũng dám đối đầu với cảnh giới Hợp Nhất ư?"

"Trong vòng ba giây, tôi sẽ khiến cô phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!"

Ông ta nâng tay lên chộp tới phía trước!

Không ngờ lại có thể bóp nát búa Vô Song.

Rồi sau đó tung ra một quyền!

Ầm!

Khương Tử Cơ quay cuồng bay ra ngoài.

Xương cốt trước ngực hoàn toàn đứt gãy!

Hấp hối!

"Đạm Đài tiểu thư, Khương tiểu thư, chúng tôi đến giúp hai người!"

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lâm Thương Hải chuẩn bị ra tay.

Bà lão nhe răng cười một tiếng: "Rác rưởi mà cũng dám đến giúp vui sao?"

"Cút cho tôi!"

Bà ta dẫm mạnh chân xuống!

Một quyền khí thổi ra ngoài!

Ầm! Ầm! Ầm!

Tất cả mọi người đều bị đánh bay ra ngoài, cả người đầm đìa máu tươi, chỉ còn lại một hơi hấp hối!

Bà lão lạnh lùng nhìn mọi người: "Một đám vô dụng, ngay cả một chiêu cũng không ngăn cản được sao?"

Lão già áo xám cười đề nghị: "Giữ lại hai người phụ nữ này cũng đủ để uy hiếp Diệp Bắc Minh rồi!"

"Tất cả những người còn lại thì đều giết đi!"

Bà lão gật đầu: "Ý kiến hay!"

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết sửng sốt.

Không ngờ lại là nhằm vào các cô?

"Dừng tay!"

Hạ Nhược Tuyết khẽ kêu một tiếng.

Lão già áo xám và bà lão nhướng mày, nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết!

Bọn họ không khỏi sửng sốt!

Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết và Chu Nhược Dư đều tự cầm một thanh kiếm để ở trên cổ mình: "Thả bọn họ ra, nếu không chúng tôi sẽ lập tức tự sát!"

Khóe mắt bà lão co rúm một chút: "Các cô đang uy hiếp tôi?"
Chương 602: Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết bị bắt

Lăng Thi Âm vội vàng ngăn cản: "Chu tiểu thư, Hạ tiểu thư, không được!"

Sắc mặt Đạm Đài Yêu Yêu trắng bệch: "Nhược Dư, Nhược Tuyết!"

"Các cô không cần xúc động, các cô vô cùng quan trọng với tiểu sư đệ!"

"Nếu đã là người nhà của cậu ấy, các cô mà xảy ra chuyện gì, tôi không có cách nào ăn nói với tiểu sư đệ!"

Chu Nhược Dư cắn chặt đôi môi đỏ mọng: "Các cô không cần nói gì nữa, nếu tôi không làm như vậy, tất cả mọi người đều sẽ chết!"

Cô ấy chuyển ánh mắt đi.

Dừng lại ở trên người lão già áo xám và bà lão: "Nếu hai người đã muốn dùng mạng sống của chúng tôi để uy hiếp Bắc Minh, vậy chắc chắn cũng sẽ không hy vọng chúng tôi chết đi!"

"Nếu không...”

Bà lão cười lạnh một tiếng: "Cô nhóc, bà già nãy đã được chứng kiến nhiều chiêu trò như của cô rồi”.

"Bà lão đây không tin cô...”

Bà ta còn chưa nói xong!

Phập!

Chu Nhược Dư đã nâng kiếm chém xuống!

Rõ ràng lưu loát!

Chém vào cánh tay trái của mình!

"Chu tiểu thư!"

"Nhược Dư!"

Mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Ai cũng không ngờ được Chu Nhược Dư lại quyết đoán như vậy!

Ngay lập tức.

Khuôn mặt của cô ấy trở nên tái nhợt!

Trong đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết tràn ngập tơ máu: "Nhược Dư, em...”

Chu Nhược Dư không để ý đến mọi người, mà lạnh lùng nhìn về phía bà lão: "Bà còn cảm thấy tôi không dám sao?"

Bảo kiếm trong tay cô xẹt qua làn da trên cổ!

Máu tươi tràn ra!

Hạ Nhược Tuyết cũng nói theo: "Nếu chúng tôi chết, người phía trên hai người còn có thể uy hiếp Bắc Minh như thế nào nữa?"

Cô ấy rít gào một tiếng: "Nếu hai người không thể hoàn thành nhiệm vụ, hãy tưởng tượng ra kết cục của mình đi!"

Bà lão tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: "Cô!"

Lão già áo xám nhíu chặt mày lại, rất nhanh đã nói: "Khoan đã, chúng tôi đồng ý với cô!"

Chu Nhược Dư lắc đầu: "Ông phải dùng trái tim võ đạo để thề!"

"Cô nhóc, cô đừng có mà quá đáng!”, sắc mặt bà lão âm trầm.

Xoẹt!

Một vết thương khác xuất hiện.

Hạ Nhược Tuyết cũng làm theo, chỉ còn thiếu một chút nữa hai người sẽ cắt vỡ động mạch chủ!

Trên cổ hai người trong nháy mắt đã đầm đìa máu tươi!

Bà lão hoàn toàn bị dọa sợ: "Từ từ! Dừng tay!"

"Coi như các cô độc ác!"

Đậu má!

Hai người phụ nữ này đều là cái quỷ gì vậy?

Bọn họ học từ ai thế?

Quá độc ác!

Chu Nhược Dư quát lạnh một tiếng: "Hai người còn chờ cái gì? Còn không mau thề!"

Trong lòng lão già áo xám và bà lão vô cùng giận dữ.

Bọn họ là người tu võ cảnh giới Hợp Nhất, không ngờ lại bị hai cô nhóc uy hiếp!

Nhưng mà.

Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ của thái sư, bọn họ nhất định sẽ chết rất khó xem!

Bọn họ đành cắn răng thề: "Lão phu Bạch Ác Thiên dùng trái tim võ đạo để thề!"

"Chỉ cần hai người các cô không tự sát, đồng ý rời đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm tổn thương bất cứ một người nào ở đây!"

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết nhìn thoáng qua nhau, buông kiếm trong tay xuống.

Lão già áo xám và bà lão tiến lên từng bước, cuốn theo vô số cuồng phong!

Bụi mù đầy trời!

Đợi đến khi tất cả tan đi.

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đã sớm không thấy bóng dáng.

Chỉ còn lại một cái tay cụt tại chỗ!

"Mau thông báo cho tiểu sư đệ!"

Đạm Đài Yêu Yêu vô cùng lo lắng.

...

Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh đang đi trên con đường tiến về Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Lăng Thiên Hùng tỏ ra vô cùng kính sợ: "Diệp chủ, bây giờ ngài là người đứng đầu Côn Lôn Hư!"

"Theo ý nghĩa nào đó mà nói, Thiên Hạ Đệ Nhất các cũng mặc cho ngài sai phái".

"Ồ?"

Diệp Bắc Minh khẽ nhướng mày.

Lăng Vận Nhi thản nhiên cười giải thích: "Thiên Hạ Đệ Nhất các vốn chính là do người đứng đầu Côn Lôn Hư đời thứ nhất thành lập”.

"Bên trong cất giấu tất cả bí mật của Côn Lôn Hư, chỉ cần Diệp chủ tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các sẽ biết!"

Bỗng nhiên.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi!

Ầm!

Một sát khí khủng bố ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Ngay sau đó.

Trên khuôn mặt anh tuấn của anh tràn ngập sát ý vô tận, ánh mắt giống như thần chết vậy!

Lăng Vận Nhi bị doạ đến mức lui về phía sau, vẻ mặt sợ hãi: "Diệp chủ, ngài... tôi đã nói sai cái gì sao?"

Lăng Thiên Hùng cũng chấn động: "Diệp chủ, nếu Vận nhi nói sai, lão phu nguyện ý giải thích với ngài!"

Vèo!

Diệp Bắc Minh khoát tay, trong lòng bàn tay xuất hiện hai khối ngọc bội.

Chúng đều xuất hiện vết rách!

"Chị Tiểu Yêu, ngũ sư tỷ!"

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Đậu má, đáng chết!"

"Ông đây vừa mới trở thành người đứng đầu Côn Lôn Hư đã dám động vào sư tỷ của tôi ư?"

"Tôi mặc kệ là ai, đến từ thế lực gì, ông đây thề nhất định sẽ nhổ tận gốc! Đậu má!"

Ầm vang!

Diệp Bắc Minh trực tiếp sử dụng thuật đằng không, mặc kệ chân nguyên hao tổn!

Sau đó lao về phía xa.

Lăng Thiên Hùng vô cùng khiếp sợ: "Diệp chủ, ngài không đi Thiên Hạ Đệ Nhất các sao?"

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Còn đi cái gì nữa, nếu sư tỷ của tôi xảy ra chuyện gì, một trăm Thiên Hạ Đệ Nhất các cũng không sánh nổi!"

Chỉ còn lại Lăng Thiên Hùng và Lăng Vận Nhi dại ra tại chỗ!

Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Diệp chủ lại giận dữ như thế?

...

Nửa giờ sau.

Diệp Bắc Minh từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy mọi người tất cả đều bị thương!

Anh bước lên một bước: "Sao lại thế này, là ai tổn thương mọi người?"

"Tiểu sư đệ!"

"Chủ nhân!"

"Thiếu chủ!"

Tất cả mọi người đều vô cùng kích động.

"Mọi người đừng nói nói gì cả, thương thế của mọi người rất nặng!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh liên tục ra tay, ngân châm hạ xuống!

Đồng thời.

Cũng đưa cho mọi người đan dược để chữa thương.

Sau đó phát hiện không thấy Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết!

Trên mặt đất phía xa chỉ có một cánh tay nhìn mà ghê người!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, đây là khí tức của Chu Nhược Dư!"

"Nhược Dư!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức đỏ bừng.

Một khí tức màu đen bộc phát ra từ trong cơ thể anh!
Chương 603: Khiến cả Côn Lôn Hư phải chấn động

Ma khí!

Ma khí ngập trời!

Bầu trời bốn phía đều ảm đạm hẳn xuống, cứ như là từ ban ngày lập tức tiến vào đêm tối vậy!

Khí tức vô cùng khủng bố!

Một tiếng rít gào truyền đến: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Giống như là đi ra từ sâu trong Cửu U Địa Ngục!

Lạnh băng đến thấu xương!

Nhiệt độ xung quanh cũng đột nhiên giảm xuống!

Đạm Đài Yêu Yêu nói chuyện đã xảy ra vừa rồi lại một lần: "Là Nhược Dư và Nhược Tuyết vì để cứu mọi người nên đã dùng mạng sống của mình để uy hiếp!"

"Bà lão kia không tin, Nhược Dư liền tự chém một cánh tay!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Làm sư tỷ của tôi bị thương, còn bắt người phụ nữ của tôi đi?"

"Tôi sẽ cho mấy người biết cái gì mới là sống không bằng chết thực thụ!"

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hãy tìm kiếm khí tức của Nhược Dư và Nhược Tuyết cho tôi!"

"Được!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến.

Bắt đầu tìm kiếm!

Một lát sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc con, những người này đã có chuẩn bị từ trước!"

"Bọn họ đã ẩn giấu khí tức rồi!"

"Cái gì?"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Ngay cả ông cũng không tìm thấy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Thực lực của tôi vẫn còn quá yếu, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đến cảnh giới nhất định”.

"Nếu bọn họ cố ý ẩn giấu khí tức, lấy tình hình bây giờ của tôi sẽ rất khó để tìm kiếm!"

"Không sai, bọn họ đã ẩn giấu khí tức, nhưng không có cách nào ẩn giấu mùi!"

Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Có ý gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Khứu giác của ma thú cường đại hơn con người vô số lần, có thể cảm nhận được mùi vị trong không khí!"

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!

Ngay sau đó.

Anh bay lên trời, lập tức đi đến vị trí chục ngàn mét!

Sau đó phát ra một tiếng hét to như rồng gầm: "Tao lấy lực lượng huyết mạch để kêu gọi chúng mày, hãy tập hợp lại cho tao!"

Gào!

Làn sóng lan ra ngập trời.

Tất cả đám người tu võ trong phạm vi ngàn dặm đều khiếp sợ ngẩng đầu!

Nhìn lên phía trời cao hàng chục ngàn mét!

Chỉ thấy.

Trong tầng mây kia có một ngọn lửa ma thiêu đốt!

"Ông trời ơi, đó là cái gì vậy?"

...

Cùng lúc đó.

Tất cả các ma thú trong Tử Vong Cốc đều phát ra tiếng rống giận dữ!

Gào!

Gào!

Rầm rầm rầm rầm!

Hàng chục ngàn con ma thú lao ra khỏi Tử Vong Cốc như nổi điên.

Tạo ra thú triều khủng bố!

Những nơi mà thú triều đi qua, các tông môn đều gặp tai hoạ!

Sơn môn bị san bằng, gia tộc bị diệt trong khoảnh khắc!

Căn bản không có một người tu võ nào có thể ngăn cản được thú triều kinh khủng này!

"Sao lại thế này?"

"Cứu mạng!"

"A!"

Một vài người tu võ không may mắn còn bị thú triều cuốn vào trong đó.

Trong nháy mắt đã bị đạp thành một bãi máu!

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

"Nhiều ma thú như vậy, sao lại giống như đang bị ai ra lệnh kêu gọi vậy?"

"Đã xảy ra chuyện gì? Là ai đang kêu gọi ma thú trong Tử Vong Cốc?"

"Ừng ực!"

Có người điên cuồng nuốt nước miếng: "Không ngờ lại có người có thể gọi được hàng chục ngàn con ma thú? Ông trời ơi!"

Ầm ầm ầm!

Côn Lôn Hư vô cùng chấn động, rất nhiều người tu võ đều nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ tới mức vỡ mật!

"Đi, đi xem!"

"Rốt cuộc là ai làm?"

Sau khi thú triều qua đi, vô số người tu võ theo ở phía sau.

Đám ma thú này lao một mạch đến dưới chân núi, nằm rạp trên mặt đất như đang quỳ lạy!

Mọi người đều ngây ra.

Ở vị trí trung tâm hàng chục ngàn con ma thú, một người tuổi trẻ đang đứng trên không trung!

Lửa ma ngập trời!

"Là anh ấy?"

"Người đứng đầu Côn Lôn Hư!"

"Diệp chủ? Sao… sao anh ấy có thể kêu gọi ma thú được?"

"Trời đất ơi!"

Sau khi mọi người nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Bắc Minh, tất cả đều bị dọa choáng váng.

"Chuyện này...”

"Thiếu chủ!"

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lâm Thương Hải nhìn thấy Diệp Bắc Minh kêu gọi hàng chục ngàn con ma thú đến, rung động đến mức hoá đá tại chỗ!

"Tiểu sư đệ, sao cậu có thể làm được vậy?"

Cho dù là hai người Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cũng không thể ngăn cản sự rung động trong lòng.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, trông giống y như một thần chết!

Nhìn xuống hàng chục ngàn con ma thú!

Trong tay anh cầm cánh tay cụt của Chu Nhược Dư, trực tiếp hạ lệnh: "Cánh tay cụt này là của nữ chủ nhân chúng mày, cho dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng phải tìm ra vị trí của cô ấy cho tao!"

"Con ma thú đầu tiên tìm được sẽ có tư cách đi theo bên người tao!"

"Gào!"

Hàng chục ngàn con ma thú cùng nhau rít gào, tất cả đều vô cùng kích động .

Chúng nó vừa ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, tất cả đều quay đầu lại, lao về một phương hướng!

Diệp Bắc Minh đi theo phía sau.

Ầm ầm ầm!

Thú triều cuồn cuộn tạo ra bụi mù đầy trời, tới nhanh mà đi cũng nhanh!

"Yêu nghiệt, mẹ nó quả thực là yêu nghiệt!"

"Đậu má! Lại có thể triệu tập được hàng chục ngàn con ma thú? Diệp Bắc Minh đúng là kẻ điên!"

"Điều này quả thực còn khiến người ta chấn động hơn việc giết Lý Huyền Cơ!"

"Đây là người đứng đầu Côn Lôn Hư sao?"

Tất cả người tu võ ở đây đều không thể bình tĩnh lại, kịch liệt nghị luận.

Bách Hiểu Sinh đứng ở trong đám người, không nhịn được run rẩy: "Năm Nhâm Dần lịch Côn Luân, ngày 4 tháng 12, người đứng đầu Côn Lôn Hư - Diệp Bắc Minh triệu tập hàng chục ngàn con ma thú!"

"Khiến cả Côn Lôn Hư phải chấn động!"
Chương 604: Những ma thú này đều là do anh triệu tập?

Vạn thú phi nhanh, toàn bộ Côn Luân Hư đều chấn động.

Hơn chục ngàn con ma thú cùng nhau gào thét, chạy như điên về phía cùng một phương hướng!

Diệp Bắc Minh theo phía sau, đi đến bên ngoài một rừng cây nguyên thủy.

"Gào!"

Hơn chục ngàn con ma thú đứng ở biên giới rừng cây nguyên thủy gào thét.

Thế mà không dám lên trước một bước!

Diệp Bắc Minh nhìn về phía rừng cây rậm rạp trước mặt, nhướng mày: "Có chuyện gì vậy?"

"Vì sao chúng mày không dám lên trước?"

Vài con ma thú cấp bảy đi tới.

Nằm rạp dưới chân Diệp Bắc Minh, nhẹ giọng gào thét!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh có chút biến hóa, thế mà anh lại có thể nghe hiểu ý tứ những ma thú này biểu đạt: "Chúng mày nói cái gì? Nơi này là rừng rậm ma thú?"

Gào!

Vài con Thú Vương gật đầu.

Diệp Bắc Minh nói nhỏ: "Bên trong có ma thú cấp chín, chúng mày không dám vào nhập?"

Ầm!

Anh đưa tay ra nắm một cái, ma khí bộc phát ra giống như sóng biển.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, cứ như một con rồng sống lại!

"Cho dù bên trong có ma thú cấp mười, chúng mày cũng phải đi vào tìm kiếm cho tao!"

Khí tức mênh mông cuồn cuộn.

Gào!

Hơn chục ngàn con ma thú gào thét.

Có Diệp Bắc Minh làm chỗ dựa, bọn chúng không còn sợ hãi nữa!

Tất cả đều xông vào bên trong rừng rậm ma thú!

Những nơi mà đại quân ma thú đi qua đều không gặp trở ngại gì!

...

Cùng lúc đó, một đám người đang phi hành trên bầu trời rừng rậm ma thú.

Đột nhiên.

Phía trước có bụi mù bốc lên đầy trời!

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ nhận ra một cô gái xinh đẹp trong đó.

Mộ Thiên Thiên nhướng mày: "Động tĩnh gì vậy?"

Cả người lão giả bên cạnh run rẩy, hoảng sợ quát to một tiếng: "Không tốt, thú triều! Là thú triều!"

"Lúc lão phu ở biên cảnh phương bắc đã từng được chứng kiến loại động tĩnh này, tuyệt đối là thú triều đến rồi!"

Lão giả tỏ ra vô cùng sợ hãi: "Ít nhất phải có hàng chục ngàn con ma thú trở lên!"

"Đáng chết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

"Cái gì? Thú triều với chục ngàn con ma thú trở lên?"

Con ngươi của Mộ Thiên Thiên co vào một chút.

Hít sâu một hơi!

Cô ta cũng không lạ lẫm gì với thú triều!

Ở biên cảnh phương bắc của hoàng triều Đại Chu thường xuyên xảy ra thú triều với đủ loại quy mô.

Thú triều cỡ nhỏ có khoảng một ngàn con ma thú!

Có thể san bằng một thành trì nhỏ với một trăm ngàn dân cư!

Thú triều cỡ trung có từ ba ngàn đến năm ngàn con ma thú!

Thành trì năm trăm ngàn người cũng không chống đỡ nổi!

Thú triều cỡ lớn có từ chục ngàn con ma thú trở lên!

Lực phá hoại tuyệt đối kinh người!

Từ khi hoàng triều Đại Chu thành lập đến nay đã từng chịu đựng ba lần thú triều có chục ngàn con ma thú trở lên!

Chưa bao giờ có ngoại lệ!

Thành trì hàng triệu dân cư đều bị hủy diệt!

Bây giờ..

Lại có thú triều có chục ngàn con ma thú trở lên?

Lão giả bên cạnh quát lên một tiếng lớn: "Đi, đi mau!"

Bọn họ điều khiển ma thú phi hành muốn rời đi.

Ma thú phi hành dưới người đã sớm sợ choáng váng!

Thi nhau rơi từ trên cao xuống, nằm rạp trên mặt đất run rẩy!

Gào!

Rầm rầm rầm!

Những tiếng gầm gừ truyền đến theo tiếng bước chân.

"Viên công công, ngài nghĩ biện pháp đi!"

Mấy người trẻ tuổi kêu khóc.

Lão già lẩm bẩm trong miệng: "Xong, tất cả đều xong rồi..."

"Cái gì?"

"Hu hu hu!"

"Tôi không muốn chết đâu!"

Những người này bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, muốn quay người chạy trốn, nhưng hai chân lại như nhũn ra!

Giống như bị rót nước thép, vừa phóng ra một bước đã ngã xuống đất.

Còn có mấy người bị dọa đến mức nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy giống như một con chim cút!

Rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động kịch liệt, khiến màng nhĩ của Mộ Thiên Thiên như muốn nổ tung!

Thân thể mềm mại của cô ta trở nên cứng ngắc, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thú triều phía trước!

Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy bất ngờ chính là sau khi thú triều xông đến lại không ra tay với bọn họ.

Mà là tạo thành một vòng tròn bao vây lấy bọn họ!

Gào!

Hơn chục ngàn con ma thú đồng thời gào thét.

Mộ Thiên Thiên hoàn toàn tuyệt vọng: "Chẳng lẽ tôi phải chết ở chỗ này sao?"

Lão già quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía hoàng triều Đại Chu: "Bệ hạ, lão nô không có cách nào tiếp tục hầu hạ ngài nữa rồi!"

"Lão nô đi trước một bước, chuẩn bị tất cả cho ngài trên hoàng tuyền!"

Một giây sau.

Lão già bỗng nhiên bùng nổ, lấy ra một thanh trường đao: "Mọi người đừng sợ, cho dù có phải chiến tử, cũng không cần sợ hãi!"

Mộ Thiên Thiên cắn răng một cái, cũng lấy ra một thanh bảo kiếm, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần!

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Mộ Thiên Thiên, cô đúng là không sợ chết thật!"

"Tôi đã tha cho cô một mạng, để cô trở về cảnh cáo hoàng đế Đại Chu!"

"Vậy mà cô lại không biết sống chết như thế, còn dám tới bắt người phụ nữ của tôi đi?"

Mộ Thiên Thiên sững sờ.

Giọng nói này là?

Cô ta khiếp sợ nhìn về phía trước!

Hơn chục ngàn con ma thú chủ động tản ra, tạo thành một con đường.

Một người đàn ông chậm rãi đi tới, được hàng chục ngàn con ma thú bao vây!

Một khí tức cường đại giống như là thực chất hóa, bộc phát về phía bốn phương tám hướng!

Giờ phút này.

Người đàn ông này giống như thiên thần hạ phàm, quân lâm thiên hạ!

Trong nháy mắt lão già kia nhìn thấy người đàn ông, con ngươi co vào một chút, run giọng kêu to: "Ngài là Ám Dạ quân vương?"

Mộ Thiên Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Quả nhiên là anh, Diệp Bắc Minh!"

"Anh?"

Cô ta nuốt nước miếng một cái: "Những ma thú này đều là do anh triệu tập?"

"Không phải Ám Dạ quân vương?", lão già sững sờ.

Đột nhiên.

Lão già bừng tỉnh, vẻ mặt vui mừng: "Cậu chính là Diệp Bắc Minh? Giống quá!"
Chương 605: Ngài là hậu nhân của quân vương Ám Dạ

"Thật sự là quá giống!"

"Trên đời này lại có người giống như vậy ư?"

Lúc này, vài con ma thú lại gần, nằm rạp dưới chân Diệp Bắc Minh.

Gào thét vài tiếng!

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.

Trên người đám người Mộ Thiên Thiên không có khí tức của Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết!

Diệp Bắc Minh sa sầm mặt lại, không phải bọn họ?

Vậy sẽ là ai?

Mộ Thiên Thiên vô cùng nghi hoặc: "Diệp Bắc Minh, vừa rồi anh nói cái gì?"

"Cái gì mà người phụ nữ của anh chứ, tôi chưa từng gặp người phụ nữ của anh bao giờ!"

Diệp Bắc Minh trầm mặt: "Nửa ngày trước có hai người đã bắt Nhược Dư và Nhược Tuyết đi!"

"Một người tên là Bạch Ác Thiên, một người khác tên là Tống Du Anh!"

"Mấy người có biết bọn họ không?"

Mộ Thiên Thiên giật mình: "Là bọn họ ư?"

Vèo!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước mặt Mộ Thiên Thiên.

Anh không hề nể mặt mà bóp lấy cái cổ mềm mại của Mộ Thiên Thiên: "Nói!"

Lão già bên cạnh quá sợ hãi.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh thật sự là quá nhanh.

Ngay cả cảnh giới Hợp Nhất như ông ta cũng không phản ứng kịp!

Lão già vội vàng mở miệng: "Ám Dạ Vương, ngài tuyệt đối không nên xúc động!"

"Thiên Thiên quận chúa không có bất cứ quan hệ nào với hai người này!"

"Bọn họ là người cung phụng thái sư!"

Diệp Bắc Minh dừng một chút, buông Mộ Thiên Thiên ra: "Thái sư?"

"Ông là ai?"

Lão già nở nụ cười: "Ám Dạ Vương, tôi là người bên cạnh bệ hạ!"

"Ngài gọi tôi là Viên công công là được rồi!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.

Người này lại là thái giám?

Anh buông cổ của Mộ Thiên Thiên ra, nhìn Viên công công bằng ánh mắt lạnh như băng: "Trả lời hai câu hỏi của tôi!"

"Thứ nhất, thái sư trong miệng mấy người đang ở đâu?"

"Thứ hai, vì sao ông lại gọi tôi là Ám Dạ Vương?"

Một sát khí kinh khủng khóa chặt Viên công công!

Cơ thể già nua của Viên công công run lên, trong lòng thầm nghĩ: "Kẻ này cứ như là Ám Dạ quân vương sống lại, loại uy thế này thật sự là quá kinh khủng!"

Ông ta không dám chậm trễ chút nào, mở miệng nói: "Trả lời vấn đề thứ nhất của ngài: Thái sư ở Long Đô Đại Chu!"

"Lại trả lời vấn đề thứ hai của ngài: Ngài là hậu nhân của quân vương Ám Dạ!"

"Bệ hạ đã hạ chỉ để ngài kế thừa tước vị của quân vương Ám Dạ, bây giờ ngài chính là Ám Dạ Vương của hoàng triều Đại Chu!"

Diệp Bắc Minh chớp mắt.

Anh đã đồng ý với mẹ sẽ sửa lại án xử sai cho nhà họ Diệp!

Thay thế mẹ đi hoàng triều Đại Chu một chuyến, lấy lại tất cả những gì thuộc về nhà họ Diệp!

Nhưng anh còn chưa xử lý xong chuyện ở Côn Luân Hư.

Thế mà người của hoàng triều Đại Chu đã chủ động tới!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Nhà họ Diệp bị hoàng triều Đại Chu truy nã, chạy trốn tới Côn Luân Hư!"

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhà họ Diệp phạm tội gì?"

Viên công công bất đắc dĩ lắc đầu: "Năm đó hoàng triều Đại Chu vừa mới thành lập, quân vương Ám Dạ lập công lao cực lớn!"

"Đáng tiếc có tiểu nhân nói bậy là nhà họ Diệp muốn làm phản, để bệ hạ trách lầm nhà họ Diệp!"

"Bây giờ đã tra ra manh mối, bệ hạ muốn trầm oan giải tội cho nhà họ Diệp!"

"Ngài là người tốt nhất để thừa kế chức vị của quân vương Ám Dạ thế hệ này của nhà họ Diệp!"

"Chỉ cần ngài theo tôi về Long Đô Đại Chu, sẽ có thể kế thừa tước vị!"

Diệp Bắc Minh nhìn Viên công công bằng ánh mắt lạnh như băng: "Tôi không có chút hứng thú nào với vị trí quân vương Ám Dạ!"

"Thứ nhất, thái sư của mấy người đã bắt người phụ nữ của tôi đi, ở trong lòng tôi ông ta chắc chắn sẽ phải chết!"

"Thứ hai, năm đó người vu hãm nhà họ Diệp tôi phải bỏ ra cái giá y như vậy!"

"Thứ ba, tất cả những gì thuộc về nhà họ Diệp, tôi muốn lấy lại cả gốc lẫn lãi!"

Một luồng sát khí đập vào mặt!

"Cái gì?"

Viên công công giật mình.

Ông ta nuốt nước miếng một cái: "Ám Dạ Vương, chuyện này không đơn giản như vậy đâu".

"Nếu như ngài làm loạn, sợ rằng sẽ làm dao động căn bản của Đại Chu".

"Hơn một ngàn năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã là cảnh còn người mất".

Diệp Bắc Minh cười một tiếng sâu xa: "Nói cách khác, bọn họ hại nhà họ Diệp xong rồi cứ bỏ qua như vậy sao?"

Viên công công lúng túng cười một tiếng: "Ám Dạ Vương, bệ hạ đã đồng ý, có thể đền bù cho ngài".

Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu: "Nhà họ Diệp chết nhiều người như vậy, đền bù có thể để những người chết đi sống lại sao?"

"Chuyện này..."

Viên công công trầm mặc.

Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Ám Dạ Vương, ngài cứ yên tâm".

"Bệ hạ nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời chắc chắn hài lòng!"

Diệp Bắc Minh không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa

Anh chỉ lo lắng cho Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết: "Từ nơi này đến Long Đô Đại Chu, nhanh nhất phải mất bao lâu?"

Nhược Dư và Nhược Tuyết đã bị bắt đi nửa ngày.

Nếu như bây giờ anh đến Long Đô Đại Chu bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ sẽ còn có cơ hội!

Viên công công thành thật trả lời: "Đại khái là ba ngày!"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ đến Long Đô Đại Chu!"

Viên công công vui mừng quá đỗi: "Ám Dạ Vương, ngài đồng ý đến Long Đô Đại Chu sao?"

"Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi!"

"Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát ngay".

Ông ta vô cùng kích động, chuẩn bị xuất phát.

Lúc này, Viên công công nhìn thoáng qua bốn phía, hơn chục ngàn con ma thú đang vây quanh bọn họ: "Ám Dạ Vương…

Ngài có thể để những ma thú này rời đi không?"

"Nếu không ma thú phi hành của chúng tôi căn bản không dám động".

Chục ngàn con ma thú thả ra uy áp, ai dám động đậy chứ?

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu, dẫm chân xuống một cái: "Đều trở về đi!"

Gào!

Hơn chục ngàn con ma thú trăm miệng một lời gào thét.

Sau đó quay người rời đi.

Viên công công nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Ám Dạ Vương lại có thể điều khiển ma thú, nếu chuyện này truyền về Đại Chu, sợ là sẽ có rất nhiều người không thể ngủ yên giấc!"

...

Rừng rậm ma thú, trên đỉnh một cái cây đại thụ che trời.

Một con chim ưng to lớn đang chiếm cứ chỗ đó, mặc dù nó có thân thể diều hâu, thế mà lại mọc ra một cái đầu rồng!

Long Ưng!

Ma thú cấp mười!

Ở trong sào huyệt của Long Ưng.

Thế mà lại có một con thỏ trắng vô cùng bình thường!

Đột nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK