Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1901: Gả cho đồ đệ tôi

Thiên Cơ Lão Nhân có thân hình gầy gò, râu tóc bạc phơ, nhưng đôi mắt già nua lại tràn đầy sinh lực.

Hắn ta lại nhìn sang Lục Linh Nhi đứng bên cạnh, đôi mắt không cách nào rời khỏi được.

Đẹp!

Thật sự là đẹp quá đi.

Khuôn mặt đẹp không tì vết!

Tỷ lệ cơ thể vô cùng hoàn hảo.

Ngũ quan không khuyết điểm.

Làn da mịn màng như da em bé.

Hà Tinh Hà có thể đảm bảo rằng, Lục Linh Nhi có thể sánh ngang với mỹ nhân đẹp nhân lục địa Lăng Tiêu. Thậm chí, cô ta còn đẹp hơn vài phần.

“Tinh Hà năm nay mới hơn 800 tuổi, là cảnh giới Thần Quân chưa đến nghìn tuổi đó!”

“Vả lại đồ đệ của tôi, đã có tư cách lên Thiên Giới Đảo rồi!”

“Thiên Cơ lão quái, ông không cân nhắc một chút sao? Đồ đệ của ông gả cho đồ đệ của tôi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, thân càng thêm thân!”

Ông lão mũi khoằm vừa cười vừa nói.

Con mẹ nó!

Hà Tinh Hà kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Sư phụ, người đúng là sư phụ ruột của con mà. Vừa mới đạt được Thủy Tổ Ma Đao, lại có thêm dòng khí Hỗn Độn!”

“Có thêm được tuyệt đại mỹ nhân như Lục Linh Nhi nữa thì mình chính là vận khí chi tử”.

“Điều duy nhất làm mình không vui là chưa biết tên thằng ranh kia, chờ mình luyện hóa xong dòng khí Hỗn Độn, nhất định sẽ tìm hắn và cướp lấy thanh kiếm kia”.

“Đến lúc ấy mọi chuyện mới hoàn toàn tốt đẹp!”

Hà Tinh Hà nghĩ mà hưng phấn, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười.

Lục Linh Nhi khẽ cau mày.

Thiên Cơ Lão Nhân bình tĩnh nói: “Lôi huynh, tôi đã xem cho đồ đệ tôi một quẻ rồi, người trong số mệnh của nó không phải là đồ đệ của ông”.

Lôi Viêm cười ha ha: “Ha ha, Thiên Cơ lão quái xem ông nói này, lấy đâu ra nhiều số kiếp đã định như vậy!”

“Chúng ta đã đến cảnh giới này rồi, lẽ nào còn tin thiên mệnh sao?”

Nghe thấy lời này, Thiên Cơ Lão Nhân có vẻ do dự, cũng không trả lời.

Lôi Viêm nắm bắt thời cơ nói: “Cho lớp thanh niên một cơ hội, đồ đệ của ông phải đến Thiên Giới Đảo’’.

“Đồ đệ của tôi cũng vậy, hai đứa nó liên thủ lại có gì không tốt chứ?”

Thiên Cơ Lão Nhân cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Vậy phải xem ý của Linh Nhi thế nào!”

“Cô Lục, cô nghĩ sao? Đồ đệ này của tôi không tồi chứ?”, Lôi Viêm đỏ mặt, chờ đợi câu trả lời của Lục Linh Nhi.

Lục Linh Nhi có chút bất lực.

Cô đã biết, người chồng mà sư phụ đoán trước cho mình là Diệp Bắc Minh.

Nhưng người đó lại quá tự kiêu.

Rất hung dữ với cô ta.

Làm cho người ta có chút ghét bỏ.

Nhưng không so sánh thì không có đau thương, so với Hà Tinh Hà như sắp chảy nước miếng đang đứng trước mặt.

Chí ít, ánh mắt Diệp Bắc Minh cũng sẽ không nhìn ngó linh tinh trên thân thể mình, càng không phải là một kẻ dung tục.

“Lôi tiền bối, rất xin lỗi, tôi không thích người khác can thiệp vào chuyện tình cảm của mình”, Lục Linh Nhi lắc đầu, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.

“Vả lại, tôi đã có người trong lòng rồi!”

Lời vừa dứt.

Nụ cười trên môi Hà Tinh Hà đông cứng lại.

Gương mặt vui vẻ hớn hở như gió xuân như bị ai đó tát một cái, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có người trong lòng rồi sao?

Lôi Viêm nghe lời này, ngại ngùng chuyển chủ đề khác: “Thì ra là như vậy, là lão phu suy nghĩ nông cạn rồi!”

“Chúng ta vẫn là thảo luận về chuyện đến Thiên Giới Đảo thì hơn, nghe nói lần này trên Thiên Giới Đảo có mấy trăm thế lực đồng thời chọn đệ tử, còn mở ra nơi đó nữa!”

“Chỉ cần hai người có thể lọp vào top 1 vạn, sau này lưu lại trên Thiên Giới Đảo tu hành nhất định không thành vấn đề!”

Hà Tinh Hà âm thầm thề.

Dòng khí Hỗn Độn, tao có rồi!

Kiếm của thằng chó kia, tao cũng muốn.

Lục Linh Nhi, cũng phải là của tao!

...

Sau khi đưa cha mẹ ra khỏi Minh Giới, dặn dò hai người trở về Thái Dương Tông ở Thần Giới.

Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm tiếp tục đi về nơi sâu nhất của Minh Giới.

Hai người vừa mới đi được khoảng trăm dặm, phía trước đột nhiên vang lên tiếng khóc thảm thiết của ma quỷ.

Nhiều anh linh lơ lửng trên không trung, hoặc là nhìn chằm chằm vào họ từ phía xa.

Đường Lạc Âm có chút căng thẳng: “Diệp đại ca, dùng chó địa ngục mở đường!”

“Thứ này có thể nuốt chửng âm linh, xua đuổi tà ma, giúp chúng ta thoát khỏi rất nhiều phiền toái”.

“Tốt hơn hết chúng ta không nên cùng thả chúng ra, không thì...”

Vừa nói, khuôn mặt Đường Lạc Âm dần đỏ ửng.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dùng của tôi đi!”

Sau một niệm thức, Tiểu Hỏa từ trong túi càn khôn xông ra.

Diệp Bắc Minh mệnh lệnh: “Tiểu Hỏa, dẫn đường!”

“Gâu gâu!”

Tiểu Hỏa sủa lên hai tiếng, trong nháy mắt quay đầu lại, hai mắt hiện lên một tia đỏ tươi.

“Grừ!!!”

Nó gầm lên một tiếng, âm thanh của đám yêu quỷ kia dần tản ra, nhường ra một con đường.

Hai người một đường đi về nơi sâu nhất của Minh Giới.

Đi suốt một ngày một đêm, một cảnh tượng khiến Diệp Bắc Minh cả đời khó quên xuất hiện trước mắt.

Chỉ thấy.

Vô số người đang xếp hàng, từng bước từng bước đi lên một cái bục cao màu đen.

Những người này có thân thể trong suốt và mặc đủ loại quần áo khác nhau.

Không cùng thời đại, không cùng chủng tộc.
Chương 1902: Hắc Long

Điều duy nhất giống nhau là mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn cùng đôi mắt vô thần trống rỗng!

Quỷ hồn!

Hàng tỷ quỷ hồn!

Đội ngũ rất dài, mỗi một đội dài hơn trăm dặm, và có hàng chục nghìn đội vây quanh bục cao khổng lồ!

Đồng loạt tiến về phía trước!

Đường Lạc Âm che miệng nói: “Những thứ này đều là quỷ hồn sao? Anh Diệp, phải chăng bố mẹ tôi cũng ở trong số đó?”

Diệp Bắc Minh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao nơi đang lũ lượt tập kết quỷ hồn kia nói: “Đi, đi tới đài luân hồi! Tìm kiếm giữa hàng triệu người như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể!”

“Chỉ khi đi tới đài luân hồi hô lên tên của người mình muốn gặp mới có thể tìm được họ!”

Hai người nhanh chóng bay về phía đài luân hồi!

Tại khoảnh khắc đến gần đài luân hồi, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên: "Lối vào địa ngục, người sống chớ lại gần!”

Bùm——! ! !

Trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét kinh thiên động địa, nhưng hàng trăm triệu quỷ hồn với vẻ mặt đờ đẫn vẫn tiếp tục đi về phía đài luân hồi.

Chỉ có Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm cảm thấy giống như bị sét đánh, màng nhĩ đau nhức dữ dội!

“Phụt...”

Đường Lạc Âm thậm chí còn phun ra một ngụm máu!

Giây tiếp theo, một bóng đen khổng lồ cao hàng kilomet xuất hiện phía trên đài luân hồi, rũ mắt nhìn xuống phía dưới.

Hắn cầm cây đinh ba không chút do dự đâm xuống dưới: “Ai đến gần đều phải chết!”

Thân thể Diệp Bắc Minh không thể nhúc nhích, giống như bị xi măng phong ấn lại vậy!

Chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn cây đinh ba dài ngàn thước đâm về phía mình, căn bản không huy động được chút sức lực nào trong cơ thể!

Chính tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói cực kỳ bá đạo lại vang lên: “Hỗn xược! Hắc long, ngươi thử nhìn xem ta là ai?”

“Nếu còn dám tấn công chủ nhân của ta, có tin ta quét sạch cả Địa ngục này giống năm đó hay không?”

“Phá hủy lục đạo luân hồi của ngươi, đốt sạch sổ ghi chép sinh tử của ngươi, khiến ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được!” “Tiếng gì vậy?”

Đường Lạc Âm do dự nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết giọng nói kia phát ra từ đâu, chỉ cảm thấy thanh âm uy nghiêm và bá đạo này đang vang vọng từ mọi hướng!

Bóng hình như bao trùm toàn bộ bầu trời kia khi được giọng nói này thì cả thân thể khổng lồ vậy mà run lên!

Cây đinh ba trong tay hắn đồng thời khựng lại!

Giọng nói lạnh lùng vừa rồi giờ phút này lại có chút run rẩy: “Là ngươi sao… sao có thể! Chủ nhân của ngươi đã chết, sao ngươi vẫn còn sống được?”

“Tôi nhớ sau trận chiến đó, không phải ông đã nát thành bột vụn rồi sao?”

"Không thể nào!!!"

Hắc long kinh hãi tự hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Hừ! Dù ta tan thành từng mảnh cũng có thể khiến Địa ngục của ngươi không được yên bình!”

“Hỗn xược!”

Biết được tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả thực đã bị đập nát vụn, sự tự tin của Hắc Long lại đột ngột tăng cao!

“Thứ vụn sắt cũng dám uy hiếp bản tọa, bản tọa ngược lại muốn nhìn xem, với cơ thể tàn tạ đó ngươi đối đầu với bản tọa thế nào!”

Nói đoạn áp lực kinh khủng vừa rồi lại xuất hiện, khóa chặt Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm!

Cây đinh ba một lần nữa phóng tới muốn nghiền nát hai người họ!

“Hắc Long, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo nghễ!

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh cũng vang lên một giọng nói: “Nhóc con, mượn cơ thể cậu dùng một lát!”

“Được!”

Dứt lời!

Một dòng năng lượng không cách nào khống chế trong nháy mắt đã xuôi chảy khắp tứ chi xương cốt Diệp Bắc Minh!

Lúc này Diệp Bắc Minh có cảm giác như một nắm đấm mình hạ xuống có thể đâm xuyên đất trời!

Anh hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể mình mà tự động giơ tay, tung ra một quyền!

‘Ấm’ một tiếng nổ lớn rung động đất trời, nắm đấm đã trực tiếp va chạm với cây đinh ba!

Một làn sóng không khí dao động lan rộng, quét qua toàn bộ đài luân hồi!

Hừ!

Cùng với tiếng gào khóc thảm thiết, hàng trăm triệu quỷ hồn toàn bộ bị thổi bay ra ngoài!

Cây đinh ba bắn ngược lại vào sâu trong tầng mây giống như một ngôi sao băng, đâm xuyên qua thân thể của Hắc Long tạo thành một lỗ hổng khủng bố!

Nhưng vẫn chưa kết thúc!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khống chế cơ thể của Diệp Bắc Minh, sải chân một bước đã lập tức di chuyển tới trước đài luân hồi!

Vung ra một đấm!

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đại nhân… xin đừng…”

Là giọng nói bàng hoàng khẩn thiết của Hắc long!

Bùm! ! !

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục căn bản không để vào tai lời này, nắm đấm của Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên tốc độ hạ xuống đài luân hồi khổng lồ kia!

Bùm! ! !

Cả Minh giới rung chuyển dữ dội, từ vị trí tiếp xúc với nắm đấm của Diệp Bắc Minh, đài luân hồi nhanh chóng nứt ra một khe hở rồi lan rộng ra toàn bộ bề mặt.

Chỉ còn một bước nữa là vỡ thành từng mảnh!

Giây tiếp theo, toàn bộ U Minh Giới chấn động.

Vô số bóng người tại Dương giới vọt thẳng lên trời, kinh hãi nhìn về phía Minh giới mà thốt lên: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

"Có phải là hướng của đài luân hồi không?”

“Sao thế? Đã xảy ra biến cố gì à?”
Chương 1903: Cướp linh hồn

Sâu trong thành phố ma Phong Đô.

Một người phụ nữ mặc áo đỏ bay lên không trung, đôi mắt trống rỗng hiện lên một tia kinh hãi: “Là ai to gan đến vây, lại dám gây chuyện ở đài luân hồi?”

“Lẽ nào hắn không sợ Hắc Long đại nhân?”

Dưới đài luân hồi.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Vãi shit! Tiểu Tháp mạnh mẽ như vậy sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Lạc Âm, đôi mắt mở to tràn đầy vẻ khó tin.

Đây thật sự là đài luân hồi của Minh Giới sao?

Là con đường bắt buộc phải đi qua mới có thể đầu thai được? Vậy mà lại bị một quyền của Diệp Bắc Minh nghiền nát.

Mặc dù cô ta biết là có người âm thầm giúp đỡ trong bóng tối, nhưng cũng đủ để làm chấn động toàn bộ U Minh Giới!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại một lần nữa vang lên: “Hắc Long, ngươi có phục không?”

“Phục rồi! Phục rồi! Thật sự phục rồi!”

“Chủ nhân của ta muốn mang đi một vài quỷ hồn từ chỗ ngươi, ngươi có phải muốn ngăn cản?”

“Không dám! Không dám! Không bao giờ dám nữa ạ!”

“Nếu không dám, còn không mau hiện thân?”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên!

Grừ!

Trên bầu trời xẹt qua một tia sáng, cây đinh ba giống như sao băng từ trên trời lao xuống, hiện hình thành một người bình thường đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.

Hắn ta khẽ cúi người 90 độ.

“Hắc Long, tham kiến tháp Trấn Ngục đại nhân!”

Diệp Bắc Minh ngây ra: “Đây là bản thể của ngươi?”

Hắc Long bối rối, nghi hoặc nhìn thanh niên trước mặt, nhưng không trả lời.

“Vô lễ! Chủ nhân của ta hỏi, tại sao ngươi không trả lời?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên.

Thân thể Hắc Long sợ hãi mà run lên, hình người đinh ba kinh hãi nằm bò trên mặt đất: “Chủ nhân... người thanh niên này thật sự là chủ nhân của ngài sao?”

“Làm sao có thể chứ!”

“Không phải ngài đã nói, chủ nhân của mình chuyển thế tái sinh rồi sao?”

Sau một hồi im lặng.

“Ngươi nói nhảm hơi nhiều rồi đấy!”

Trong giây lát, âm thanh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng vang lên: “Chủ nhân, chỉ cần người đứng trên đài luân hồi, đọc ra tên người mình muốn gặp!”

“Thần hồn của bọn họ sẽ xuất hiện!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh rất kích động, dùng tốc độ nhanh nhất xông lên đài luân hồi.

Một màn trước mắt khiến mí mắt anh giật giật.

Trên đỉnh của đài luân hồi, lại có một vực sâu không thấy đáy.

Nó tối đen như mực.

Có vô số linh hồn quanh quẩn ở gần đó, chậm chạp không muốn nhảy xuống, cũng có một vài linh hồn nhảy xuống không chút do dự, sau đó biến mất.

“Vương Như Yên!”

Diệp Bắc Minh khẽ gọi.

Đài luân hồi khẽ rung lên, một cỗ năng lượng thần bí trào ra.

Sau đó là một bóng người từ trên trời giáng xuống, lặng lẽ đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.

Chính là linh hồn của thập sư tỷ.

“Thập sư tỷ!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh rưng rưng.

Vương Như Yên cũng nhìn trân trân vào anh, hư ảnh linh hồn kịch liệt dao động: “Tiểu sư đệ.... là đệ sao? Sao đệ lại đến đây?”

“Tiểu sư đệ!”

Linh hồn của Vương Như Yên lao tới, ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh không buông.

Một lúc sau, Diệp Bắc Minh lại tiếp tục đọc.

“Ân Hoàng!”

Đây là tên của cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào.

“Lục Tuyết Kỳ!”

“Khương Tử Cơ!”

“Chu Lạc Ly!”

“Ly U U!”

“Thiên Nhận Băng!”

Linh hồn của sáu vị sư tỷ xuất hiện, tất cả đều đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.

Kích động! Vui mừng! Kỳ lạ!

Trên mặt họ là đủ loại cảm xúc, thậm như còn hào hứng hơn cả Vương Nhu Yên nữa!

“Tiểu sư đệ tới nơi đây sao? Làm sao có thể chứ?”

“Đây nhất định là giả đúng không?”

“Hình như mình nhìn thấy tiểu sư đệ...”

Sáu vị sư tỷ cùng lao tới, giống như Vương Như Yên ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh.

Nước mắt Diệp Bắc Minh trào ra, gầm lên như đang trút ra sự bất mãn trong lòng: “Nếu như em không đến đây, các sư tỷ có phải chuẩn bị thật sự chết luôn không?”

“Lấy thân mình tế kiếm, ai cho mấy người làm như vậy?”

“Nhớ kĩ, các sư tỷ là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, mạng mọi người chỉ có thể là của em, sau này không ai có thể giết chết mọi người nữa, cho dù là chính mình cũng không được!”

Đường Lạc Âm đứng ở nơi xa, mỉm cười nhìn một màn này.

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Nhóc con, mau đưa linh hồn bảy vị sư tỷ của cậu vào nghĩa địa Hỗn Độn!”, tháp tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Linh hồn không thể quá kích động, nếu không sẽ có chuyện!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

“Các sư tỷ, em đưa mọi người đến một nơi an toàn trước nhé, sau đó sẽ nghĩ cách hồi sinh mọi người”

Bảy linh hồn đều lộ ra biểu cảm khó tin.

Bọn họ thật sự đã chết rồi, lại có cơ hội sống lại sao?

Còn không đợi họ kịp suy nghĩ, Diệp Bắc Minh đã đưa linh hồn của họ vào nghĩa địa Hỗn Độn!

Hắc Long lúc này lo lắng nói: “Đại... đại nhân, thọ nguyên của họ đã cạn!”

“Ngài không thể đưa linh hồn của họ đi được, không thì ta làm sao bàn giao sổ sinh tử được đây, Minh Vương Địa Nhân cũng sẽ tìm ta gây rắc rối!”

“Ta không chỉ muốn đưa đi linh hồn bảy vị sư tỷ, mà còn muốn thêm linh hồn vài người nữa”, Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng.

“Cái gì?”

Hắc Long ngây ra.

Diệp Bắc Minh quay người về phía Đường Lạc Âm: “Cô Đường, cô có thể gọi tên linh hồn của cha mẹ cô rồi!”

“Không được!”

Hắc Long bước lên, muốn ngăn cản.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên: “Hắc Long. Nếu ngươi không đồng ý. Bổn tọa có nên đích thân tới Âm phủ một chuyến, nói chuyện với Minh Vương không?”
Chương 1904: Hoa Tam Giới

“Ta... ngài...”

Hắc Long như ngọn lửa bị dập tắt.

Đường Lạc Âm rất căng thẳng, đến hít thở cũng trở nên gấp gáp.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, cắn môi run rẩy.

“Cô Đường, cô đừng sợ, rất đơn giản! Chỉ cần cô gọi to tên cha mẹ mình, sau đó không ngừng nghĩ đến họ là được!”, Diệp Bắc Minh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Đường Lạc Âm, tiếp thêm dũng khí cho cô.

Đường Lạc Âm hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh, anh Diệp...”

“Đường Phi Phàm!”

“Vương Tĩnh Mai!”

Đường Lạc Âm nhanh chóng gọi tên cha mẹ mình, nhưng đài luân hồi vẫn hoàn toàn im ắng, không có động tĩnh gì.

“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mai!”, Đường Lạc Âm lại hét lên lần nữa.

Vẫn như cũ, không có phản ứng.

“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mai!”

Vẫn không có phản hồi.

Đường Lạc Âm lạc giọng: “Anh Diệp, chuyện này là sao?”

Diệp Bắc Minh cau mày, an ủi một câu: “Đừng sợ, để tôi thử xem sao!”

“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mai!”

Cho dù là Diệp Bắc Minh có lên tiếng, đài luân hồi vẫn không chuyển động.

“Có chuyện gì vậy?”

Hai người có chút ngập ngừng.

Hắc Long thở phào một hơi, không nhịn được mà lên tiếng: “Đại nhân, hai người không cần gọi nữa! Bọn họ có lẽ vẫn chưa chết, linh hồn vẫn còn ở nhân gian!”

“Á?”

Đường Lạc Âm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, suýt chút nữa đã nhảy lên vì vui mừng: “Tốt quá rồi! Cha mẹ tôi chưa chết? Thật là tốt quá đi!”

Sau giây phút kích động ngắn ngủi, Đường Lạc Âm lại trở nên vô cùng buồn bã.

Bố mẹ cô ta chưa chết, nhưng cô ta thì lại sắp chết rồi!

Nếu như linh hồn của cha mẹ ở Minh Giới, bọn họ còn có thể gặp nhau một lần. Nếu không e rằng đời này cũng chẳng còn cơ hội nữa.

“Thôi vậy... quan trọng nhất là cha mẹ vẫn sống khỏe mạnh, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình”, Đường Lạc Âm lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Chấp nhận số phận, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Hắc Long nói: “Khí huyết của cô khô cạn, không thể sống quá một tháng”.

“Người bình thường có ba hồn bảy phách, nhưng cô chỉ có hai hồn sau phách?”

“Cho dù có chết, cũng không thể xuống Minh Giới, không thể đầu thai chuyển kiếp được”.

“Thôi vậy! Nếu như cô không do Minh Giới quản lý, bổn tọa sẽ tặng đại nhân Trấn Ngục tháp một ân tình, chỉ cho cô một con đường sống!”

Vẻ mặt Đường Lạc Âm tràn đầy kinh ngạc: “Tôi vẫn còn cơ hội sống tiếp ư?”

“Đương nhiên!”

Hắc Long cười kiêu ngạo: “Bổn tọa cả đời canh gác ở cửa đài luân hồi này, chuyện sinh tử đối với các người là chuyện lớn!”

“Nhưng đối với bổn tọa. Nó lại chẳng phải chuyện gì quan trọng!”

“Đi tìm Hoa Tam Giới, khí huyết của cô khô cạn là do linh hồn bị hao mòn, chỉ cần tìm Hoa Tam Giới nuôi dưỡng linh hồn”.

“Dựa theo cảnh giới hiện tại của cô, ít nhất có thể sống hơn 1 vạn năm nữa!”

“Hoa Tam Giới...”

Một hạt mầm của sự sống gieo trong lòng Đường Lạc Âm, khiến cô tràn đầy hi vọng,

Diệp Bắc Minh bước lên một bước: “Cô Đường, cô yên tâm, cho dù chỉ còn thời gian một tháng, tôi cũng sẽ giúp cô tìm được tin tức của Hoa Tam Giới”.

“Cảm ơn, cảm ơn anh Diệp!”

Đường Lạc Âm rất cảm động.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giây tiếp theo, anh thấp giọng gầm lên: “Lâm Thương Hải! Lạc Chính Hùng! Tô Dao!”

Ầm!

Đài Luân Hồi lại rung lên, ba đạo linh hồn lần lượt hiện lên trước mặt Diệp Bắc Minh.

Hai người đàn ông trung niên.

Và một người phụ nữ trẻ.

Ba người nhất thời sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh trước mắt.

“Chủ nhân, cậu cũng chết rồi sao?”

Lâm Thương Hải ngây ra.

“Tên nhóc, là cậu sao? Tôi biết là cậu không xứng với con gái tôi mà, Khuynh Thành ở cùng cậu sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì”, Lạc Chính Hùng hừ lạnh một tiếng.

Tô Dao cũng vội hỏi: “Diệp Bắc Minh cậu thế mà cũng chết rồi, Khuynh Thành có sao không?”

Hai người chính là cha mẹ của đại sư tỷ.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Bác trai, bác gái, đại sư tỷ vẫn sống tốt”.

“Cháu đến đây để đón hai người, giúp hai người hồi sinh!”

“Hồi sinh?”

Lạc Chính Hùng và Tô Dao ngơ ngác, há hốc miệng.

Diệp Bắc Minh cũng không giải thích nhiều, trực tiếp đưa linh hồn hai người về nghĩa địa Hỗn Độn.

Quay mắt sang nhìn Lâm Thương hải bên cạnh: “Người bạn cũ, đã lâu không gặp...”

...

Sau khi rời khỏi đài luân hồi, Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm quay trở lại Dương Giới.

Nghê Hoàng đã đợi ở bến thuyền rất lâu, thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, kích động chạy tới đón tiếp: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng về rồi! Minh Giới hình như xảy ra chuyện lớn gì đó, trước đó còn có một trận động đất rất khủng khiếp!”

“Tôi còn thấy vài nhân vật lớn vượt qua Hoàng Tuyền, tới Minh Giới thăm dò nữa”.

“Thấy anh bìn an trở lại, thật là tốt quá!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng đỏ bừng nói.

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Không sao, mọi chuyện đều thuận lợi cả!”

“Vâng ạ!”

Nghê Hoàng gật đầu, lúc này mới chú ý tới cô gái bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, cô ấy là?”

“Đây là Đường Lạc Âm, cô Đường!”, Diệp Bắc Minh cười giới thiệu.

Hai người đứng rất gần nhau, chỉ cách có nửa mét.

Mà Nghê Hoàng lại đứng cách họ tầm 3 mét.

Nhìn có vẻ Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm rất thân thiết.

Nghê Hoàng nhất thời cảm thấy lạc lõng, còn có chút hối hận.

Nếu người đi cùng Diệp Bắc Minh đến Minh Giới là cô ta, vậy quan hê của hai người có tiến thêm một bước nữa không?

“Chúng ta về đại lục Hỗn Độn trước!”

Diệp Bắc Minh hình như không phát hiện ra tâm tư của Nghê Hoàng, cùng với Đường Lạc Âm đi về phía trận pháp truyền tống ở phía trước.
Chương 1905: Thiên Giới Lệnh

Nghê Hoàng đứng ngây trong giây lát, sau đó nhanh chóng chạy theo.

Vừa mới đi được vài chục mét.

“Đứng lại hết cho ta!”

Chỉ thấy một đám võ giả đang lao nhanh tới, bao vây toàn bộ bến thuyền.

Một người đàn ông toàn thân âm khí bước ra từ đám người, quét mắt qua mấy người vừa trở về từ Minh Giới: “Minh Giới vừa xảy ra chuyện, để đảm bảo an toàn cho mọi người, không ai được rời khỏi đây!”

“Bất kỳ người nào muốn rời khỏi Phong Đô đều phải xếp hàng khám xét!”

Đám đông bắt đầu bàn tán ồn ào.

Mấy võ giả đội mũ trúc, mặc áo trùm kín mặt lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

“Có tư cách gì khám xét chúng ta?”

“Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi!”

Một số người lắc đầu, bắt đầu di chuyển về trận truyền tống của Phong Đô.

Người đàn ông toàn thân âm khí kia cười lạnh nói: “Giết bọn chúng đi!”

“Vâng, thưa công tử!”

Hai lão giả phía trước bước lên trước, khí tức của cảnh giới Thần Quân tản ra, đập tay ra trưởng 1 cách tàn nhẫn.

Bịch!

Mấy người kia nháy mắt hóa thành 1 đám sương máu.

“Xì xầm...”

Những vỏ giả khác nhìn thấy cảnh tượng này đều hít vào một ngụm khí lạnh, sợ hãi run rẩy, tự động xếp hàng chờ bị khám xét.

Chỉ còn lại 3 người Diệp Bắc Minh, Đường Lạc Âm và Nghê Hoàng 3 người vẫn đứng tại chỗ.

Bỗng đột nhiên.

Hừ!

Người đàn ông âm lãnh kia nheo mắt: “Thằng ranh, mày không xếp hàng sao?”

Diệp Bắc Minh đương nhiên không có ý định xếp hàng, càng không có khả năng để người khác xét người, cũng lười để ý tới gã này.

“Chúng ta đi!”

Anh trực tiếp đi về trận truyền tống của thành Phong Đô.

"Muốn chết!”

Sắc mặt người đàn ông âm lãnh kia trở nên cực kỳ hung dữ, lại dám phớt lờ lời của hắn trước mặt nhiều người như vậy.

“Giết!”

Hai lão giả bên cạnh vừa định ra tay, một âm thanh như sấm vang lên đằng sau lưng: “Dừng tay!”

Thân thể hai lão giả run rẩy, sợ hãi đến mức quỳ xuống đất.

Tất cả mọi người cùng kinh hãi quay người.

Chỉ thấy.

Một người đàn ông với khuôn mặt chữ Quốc đi cùng đám thanh niên vừa bước xuống thuyền, lạnh lùng phun ra một câu: “Vị công tử này là bạn của tôi, ai dám động vào cậu ta, chính là kẻ thù của tôi!”

“Ông là ai?”

Tên đàn ông âm lãnh giận giữ hét lên: “Đây là U Minh Giới, cha ta Lâm Thiên Bá!”

Người đàn ông gương mặt chữ Quốc cười: “Ta tên là Lục Thanh Phong, tên từ Vô Cực Tông của Thiên Giới Đảo”.

“Lâm Thiên Bá? Ha ha ha, không phục thì bảo cha ngươi đến tìm ta!”

“Thiên Giới Đảo.... Vô Cực Tông...”

Nghe thấy hai cái tên này, người đàn ông âm lãnh kia mặt cắt không còn giọt máu.

Khiếp sợ cúi thấp đầu, không dám nói thêm câu nào.

Các võ giả ở hiện trường, cũng khiếp sợ nhìn về phía Lục Thanh Phong.

Lục Thanh Phong không để ý tới ánh mắt của bọn họ, ông ta đã sớm quen với tất cả, đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh: “Lời mời gia nhập Vô Cực Tông trước đó vẫn còn có hiệu lực!”

“Nếu như cậu đổi ý, có thể trực tiếp tới Thiên Giới Đảo tìm tôi”.

Nói xong.

Ông ta ném ra một lệnh bài.

“Thiên Giới lệnh!”

Đồng tử của một vài võ giả trong nhóm người điên cường co rút.

Trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn và tham lam, nếu như không có Lục Thanh Phong ở đó, bọn họ thậm chí đã ra tay cướp lấy.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp nhận lấy lệnh bài.

“Được, tôi rất ít nợ người khác ân tình, hôm nay coi như tôi nợ ông!”

Lời này vừa nói ra.

Khiến rất nhiều người sửng sốt, há hốc miệng.

Những lời như vậy mà cậu cũng dám nói? Điên rồi chắc!!!

Đám thanh niên sau lưng Lục Thanh Phong càng không hài lòng với Diệp Bắc Minh, nghe vậy thì tức giận hét lên: “Ranh con, mày là cái thá gì? Lại có tư cách nợ ân tình cuả Lục...”

“Tề Minh, câm mồm!”

“Vâng ạ!”

Người đàn ông tên Tề Minh trừng mắt hung hãn nhìn Diệp Bắc Minh một cái rồi ngậm miệng lại.

Lục Thanh Phong lộ ra một nụ cười, Diệp Bắc Minh này thật sự đúng là kiểu mà ông ta thích: “Được. Vậy tôi cho cậu nợ!”

“Sau này nếu tôi có chuyện tìm cậu, cậu đừng có từ chối đấy nhé!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, tên nhóc này thật sự dám đồng ý à.

“Ha ha ha!”

Lục Thanh Phong cười vui vẻ sau đó rời đi, chỉ có mấy người Tề Minh tràn đầy tức giận với Diệp Bắc Minh.

Sau cùng bọn họ liếc nhìn anh một cái rồi mới đi.

Lục Thanh Phong vừa đi, một lão giả có khuôn mặt gầy gò: “Anh bạn trẻ, ra giá đi, tôi muốn lệnh bài trong tay cậu!”

“Thằng nhóc, ra giá cho chiếc lệnh bài kia đi, tôi muốn nó!”

“Tôi sẽ cho cậu một thanh vũ kí tâm linh!”

“Tôi ra giá 3 thanh tâm linh, còn là loại chưa từng nhận chủ nhân nữa”.

“Vũ khí tâm linh là cái rắm gì, tôi ra một viên Bổ Thiên Đan, đan dược này có thể giúp võ giả tiến vào cảnh giới Thần Quân!”

Lại có thêm 10 võ giả lên tiếng.

Mỗi người một giá, ngày càng khoa trương hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK