Hơn chục tên đàn ông không có ý tốt bao vây lấy hai chị em, tất cả đều có cảnh giới trên Nhập Đạo, thậm chí còn có hai tên là Đạo Quân sơ kỳ!
Ánh mắt tên nào cũng tỏa ra sự thèm thuồng như loài sói hoang!
Đôi chị em này quả thực quá xinh đẹp!
Đã hơn trăm năm không gặp, Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi đã đột phá tới cảnh giới Bản Nguyên!
Với một nơi có điều kiện còn hạn chế như Thanh Huyền Tông mà có thể một đường đột phá vài thế giới để tiến vào biển Hỗn Độn thì chứng tỏ hai người họ phải là bậc thiên tài!
Suy cho cùng, không phải ai cũng sở hữu thiên phú kinh người như Diệp Bắc Minh!
Một gã đàn ông có nốt ruồi ở khóe miệng, đuôi mắt còn đắp thuốc nhìn hai người họ chăm chăm với đôi mắt rực lửa: “Hai em gái đừng giãy giụa nữa, nơi này sẽ không có ai đến cứu các người đâu!”
“Không bằng vâng lời chúng tôi!”
“Các cô cũng nhìn thấy rồi đó, thế giới này cơ hồ đã bị hủy diệt, toàn bộ phép tắc đều sụp đổ rồi!”
"Tất cả thế lực đứng đầu đều bị phân tán hoặc diệt vong, chúng tôi đều là người của liên minh Thiên Đạo!”
“Chỉ cần đi theo tôi, các cô chắc chắn có thể ăn no uống say, bảo đảm hai người sẽ được hưởng thụ phú quý vô tận!"
“Cút!”
Tiêu Dung Phi thấp giọng quát một tiếng, tay nắm chắc trường kiếm, ngăn trước mặt Tiêu Nhã Phi: “Nếu còn không tránh ra thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Gã đàn ông có nốt ruồi cười mỉa: “Không khách sáo? Các anh em con khốn này nói không khách sáo với tôi kìa?”
“Đại ca, con ả này nóng tính thật đấy!"
“Nghe nói đàn bà càng nóng nảy, thì lúc làm chuyện đó tương phản càng lớn!”
"Ha ha ha!"
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười dâm đãng!
Gã đàn ông có nốt ruồi bước tới, không ngừng làm động tác ưỡn bụng: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô sẽ không khách sáo với tôi như thế nào đây?”
“Nếu không nói ra được, vậy tôi sẽ dùng bụng đánh mông cô đó!”
"Ha ha ha ha!"
Đám người xung quanh lại cười rộ theo!
"Ha ha ha, đại ca, anh dê quá trời!”
“Đại ca lợi hại!”
Nghe những lời nói tục tĩu xung quanh này, đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Phi hiện lên vẻ tức giận: “Muốn chết!”
Thanh trường kiếm trong tay cuốn lên một bông hoa kiếm, hướng thẳng về phía cổ của gã đàn ông có nốt ruồi!
“Hung dữ như vậy? Cô muốn giết tôi à?”, gã kia hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay trực tiếp kẹp chặt lấy kiếm của Tiêu Dung Phi.
Hắn khẽ dùng lực, Tiêu Dung Phi lập tức bắn ngược về phía sau!
Cô ta đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu!
“Chị ơi!”
Tiêu Nhã Phi vội lao tới, đỡ Tiêu Dung Phi dậy.
Gã đàn ông có nốt ruồi cười khẩy, chậm rãi tiến về phía hai chị em, Tiêu Dung Phi lúc này đã mất đi sức chiến đấu!
Dù sợ hãi đến đâu, Tiêu Nhã Phi biết vào lúc này chỉ có cô ta mới có thể bảo vệ bản thân cùng chị gái!
Cô ta nắm chặt thanh trường kiếm, đâm thẳng về phía gã đàn ông kia!
Đinh!
Một tiếng vang thanh thúy, năm ngón tay gã đàn ông móc lại, tùy tiện tóm chặt lấy mũi kiếm!
Không hề di chuyển chút nào!
Cách biệt cảnh giới quá lớn, căn bản không có cách nào phá tan hàng phòng ngự của gã đàn ông này!
“Cút đi…. mau cút đi!”
“Cút đi! Đừng tới đây..."
Thanh kiếm trong tay Tiêu Nhã Phi điên cuồng chém, đâm tới, nhưng bất luận cô ta làm thế nào cũng không thể làm tổn thương đến gã đàn ông kia nửa phần!
"Ha ha ha, cô càng chống cự tôi lại càng hưng phấn!"
Gã đàn ông phá lên cười.
Mắt thấy tên đó càng ngày càng tiến tới gần, lửa nóng trong mắt cũng càng mãnh liệt, chỉ hận không thể lập tức đè hai chị em này xuống, thỏa sức chà đạp một trận!
“Nhãi con, sao cô còn hung dữ hơn cả chị gái mình vậy? Nếu cô đã thích đánh tôi như vậy, vậy tôi phải trừng phạt cô thôi!”, gã đàn ông cười bỉ ổi.
Khoảng cách giữa hai người chưa đến hai mét!
Một hơi thở nam tính phả tới mặt!
Tiêu Nhã Phi sợ đến mức nhắm tịt mắt lại: "A! Cút đi!”
Đột nhiên.
Một giọng nói không thể nhầm lẫn được vang lên từ phía sau: “Nhã Phi, rút kiếm ra!”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô ta!
Một luồng thần lực cực kỳ mạnh mẽ như sóng thần lập tức rót vào trong cơ thể của Tiêu Nhã Phi!
Vào lúc này Tiêu Nhã Phi cảm thấy cảnh giới của bản thân chớp mắt tăng lên vài cấp!
Nhấc tay.
Đâm ra một kiếm!
Trường kiếm xuyên qua lòng bàn tay của gã đàn ông khiến cả cánh tay gã nổ tung, kiếm khí lớn mạnh không dừng lại mà rơi xuống ngực gã!
“A!”
Gã hét thảm một tiếng, giống như một miếng giẻ rách bắn ngược ra sau!
“Đại ca!”
Mấy chục tên tu võ đi theo gã đàn ông có mụn ruồi kinh hoàng thất sắc!
“Diệp Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”, Tiêu Dung Phi ngã quỵ xuống đất kinh ngạc kêu lên.
Thân thể mảnh khảnh của Tiêu Nhã Phi run lên, cấp tốc ngoái đầu nhìn lại!
“Đinh” một tiếng, trường kiếm trong tay rơi phịch xuống đất, cô ta vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt thoắt cái trào ra khỏi hốc mắt, cả người cũng bổ nhào vào trong lồng ngực Diệp Bắc Minh: “Hu hu hu, anh Diệp, thực sự là anh sao!”
“Hu hu hu, em đang nằm mơ đúng không? Em nhớ anh, em nhớ anh lắm!”
“Sao anh lại ở đây? Hu hu hu, là giả, đều là giả có đúng không?”
Tình cảm chôn chặt dưới đáy lòng hơn trăm năm trong chớp mắt lại dâng trào!
Càng không nói tới được đặt trong loại tình huống sinh tử này!
Trái tim nhỏ của Tiêu Nhã Phi nào chịu đựng nổi cơn xúc động trước sự xuất hiện đột ngột của anh!
Diệp Bắc Minh thuận thế ôm lấy, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô ta: “Được rồi Nhã Phi, có anh ở đây rồi, không sao đâu”.
“Tiểu súc sinh, mày rốt cuộc là ai? Vậy mà dám phế đi một cánh tay của ông đây?”, gã đàn ông có nốt ruồi gầm lên như chó hoang: "Ai giết được hắn sẽ được ban thưởng mười viên đan dược Trăn phẩm Cửu Đạo Đan Văn!”
“Vâng!”
Ánh mắt của đám đàn em lập tức nóng rực như lửa!
Hơi thở mà Diệp Bắc Minh lộ ra chỉ dừng lại ở cảnh giới Hợp Đạo!
Cùng cảnh giới với bọn họ, mười mấy người bắt tay công kích chẳng lẽ lại sợ không hạ gục nổi tên nhóc này?
Khi họ đồng loạt xông tới, Diệp Bắc Minh chỉ thờ ơ dậm chân!
Mặt đất rung chuyển kịch liệt, lấy anh làm trung tâm mà nổ tung, một luồng khí mạnh mẽ quét tới! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt….
Hơn chục gã kia còn chưa kịp chạm tới anh, mà cách đó hơn mười mét thân thể đã vỡ tung, hóa thành từng chùm sương máu!
“Mày… mày là ai?”
Gã đàn ông có nốt ruồi chết lặng.
Chẳng lẽ đối phương là cảnh giới Đạo Tổ? Thậm chí là Đạo Tôn?
Diệp Bắc Minh lười phải giải thích với gã ta, ngón tay vừa chỉ, một tia sáng liền xẹt qua!
Cơ thể gã đàn ông lập tức nổ tung!
Tiêu Dung Phi liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, mới hơn một trăm năm không gặp, thực lực của Diệp Bắc Minh lại vượt xa cô ta rồi!
“Ăn viên đan dược này đi, nó có thể giúp cô hồi phục vết thương!”
Một viên đan dược màu đỏ như máu bay tới, rơi vào tay Tiêu Dung Phi.
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Tiêu Dung Phi hạ mi nhìn xuống, Cửu Đạo Đan Văn, Trăn phẩm!
Tim gan run lên!
Vừa ném ra liền là thuốc trị thương cửu đạo đan văn, Trăn phẩm? Thật quá xa xỉ, trừ khi anh ta có ý với mình?
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta liền ửng đỏ: “Cảm ơn cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp: “Không có gì!”
Tiêu Dung Phi trừng Tiêu Nhã Phi một cái: “Nhã Phi, còn ôm cậu Diệp làm gì thế?”
“Kẻ địch đều đã bị cậu Diệp giết sạch rồi, còn không mau buông ra!”
Tiêu Nhã Phi lúc này giống như một con bạch tuộc, cả cơ thể gần như treo trên người Diệp Bắc Minh!
"Ồ……"
Tiêu Nhã Phi ồ một tiếng, cả mặt đỏ bừng giống như phát sốt, thả Diệp Bắc Minh ra: “Cậu Diệp, cảm ơn anh đã cứu mạng!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tiện tay giúp đỡ thôi! Nhưng mà sao hai người lại ở đây?”
“Anh nhớ là các em hẳn là phải ở Thanh Huyền Tông chứ?”
Tiêu Dung Phi ngẩn người, chỉ vào Tiêu Nhã Phi nói: “Vậy phải hỏi con bé này rồi, nếu không phải con bé một lòng muốn tìm cậu, e rằng chúng tôi sẽ thực sự chết già ở Thanh Huyền Tông mất!”
“Một đường này cũng sẽ không gặp được nhiều kỳ ngộ như vậy, hơn nữa còn lạc tới thế giới này!”
Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: "Em tìm anh làm gì?”
Giọng điệu dửng dưng nhàn nhạt này thoáng chốc đã châm ngòi lửa giận của Tiêu Nhã Phi!
Cô ta nhướng đôi mày lá liễu, phẫn nộ nhìn anh nói: “Diệp Bắc Minh, anh là không biết thật hay giả vờ thế?”
Chương 2047: Chương 2047: Nhược Tuyết gặp nguy hiểm
“Trái tim em gái tôi từ lâu đã hướng về cậu, cậu không biết sao?”
“Cậu đưa tất cả mọi người rời đi, chỉ quên một mình em gái tôi! Cậu có biết con bé đã khóc trong bao lâu không?”
“Con bé khóc ròng rã suốt nửa năm trời, một mực kêu gào muốn đi tìm cậu!”
“Tôi không đành lòng nhìn con bé cả ngày thương tâm như vậy cho nên mới đưa nó rời khỏi Thanh Huyền Tông, tìm kiếm tung tích của cậu!”
“Từ chiến trường thượng cổ tới thế giới Cao Võ, tiếp đó là Thánh Vực, rồi đại lục Tam Thiên, cuối cùng là Thần giới!”
“Chúng tôi một đường thăm dò tin tức của cậu, nghe được truyền thuyết của cậu, để tăng cường lực lực, phi thăng hết thế giới này tới thế giới khác, chúng tôi điên cuồng thám hiểm các di tích để nâng cao thực lực!”, Tiêu Dung Phi nói tới đây đã rơi vào cuồng loạn, nước mắt đầy mặt!
Những khó khăn và uất ức phải gánh chịu suốt hơn trăm năm qua chớp mắt bùng phát!
“Cậu không biết! Cậu hoàn toàn không biết gì cả!”
“Trong lòng cậu căn bản không có Nhã Phi, nếu hôm nay hai chị em chúng tôi bỏ mình ở nơi này, có phải cả đời này cậu cũng sẽ không bao giờ nhớ đến con bé không?”
Câu nói cuối cùng của Tiêu Dung Phi gần như hét lên.
Diệp Bắc Minh giật mình!
Anh hoàn toàn không ngờ tới hai chị em họ lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Lại quay sang nhìn Tiêu Nhã Phi, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng: "Nhã Phi, sao em phải khổ sở như vậy?”
Tiêu Nhã Phi cắn chặt cánh môi đỏ mọng, phun ra một câu: “Thực ra chị em cũng thích anh!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh ngây người.
Tiêu Dung Phi kinh hãi lắc đầu: “Không có, Nhã Phi, em đừng nói bậy!”
Tiêu Nhã Phi tức giận đáp: “Chị, chị nói em bị tủi thân, vậy việc chị thích anh Diệp sao lại không nói ra?”
“Chị không có…”
Tiêu Dung Phi cúi đầu.
“Không có? Lần đầu tiên tại một di tích ở thế giới Cao Võ, chị vì cứu em mà bị thương nặng!"
“Trong cơn hôn mê chị còn gọi tên của anh Diệp mà!”
“Lần thứ hai tại chiến trường thượng cổ, chúng ta bị một đám yêu tộc bao vậy, chị lại chống cự với quân chủ lực của chúng, liều mạng dẫn em đột phá vòng vây!”
“Sau khi chúng ta an toàn, chị ngủ một mạch ba ngày ba đêm, trong mơ cũng gọi tên anh Diệp hàng trăm lần!”
"Lần thứ năm, tại đại lục Tam Thiên…”
"Lần thứ bảy, tại Thánh Vực... lần thứ chín tại Thần giới…”
Tiêu Nhã Phi một hơi kể hết ra.
Còn lấy ra một viên đá lưu ảnh rồi rót thần lực vào!
Một cảnh tượng lập tức xuất hiện trước mắt ba người họ, Tiêu Dung Phi đang ở trong mộng hoặc là bị thương tới bất tỉnh, tự mình lẩm bẩm: “Anh Diệp, anh đang ở đâu cậy? Nhã Phi rất nhớ anh, Dung Nhi cũng nhớ anh lắm!”
“Xin lỗi anh Diệp, Nhã Phi thích anh, tôi không dám tranh giành với con bé…”
“AnhDiệp, tôi đang nằm mơ sao? Ha ha, tôi biết mà, ngoại trừ trong giấc mơ, anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa..."
“Anh Diệp anh đi đâu rồi, tôi muốn gặp lại anh, cho dù chỉ là thoáng qua…”
Hàng trăm hình ảnh được phát liên tục!
"Tôi…tôi…"
Tiêu Dung Phi cúi gằm mặt, lúng túng không biết phải để tay chân ở đâu!
Giống như một đứa trẻ mắc lỗi: “Nhã Phi, xin lỗi…. anh Diệp là người đàn ông mà em thích…”
Tiêu Nhã Phi trợn trắng mắt, bày ra dáng vẻ tức giận: “Chị! Là chị đã nói với em, thích một người thì phải nỗ lực theo đuổi anh ta!”
“Chị thích anh Diệp, em cũng thích anh ấy, điều này không có gì sai cả!”
"Nhưng……"
Tiêu Dung Phi vẫn cúi đầu, không dám thừa nhận.
Cô ta cảm thấy rất áy náy vì bản thân thích cùng một người đàn ông với em gái của mình!
Tiêu Nhã Phi bước tới nắm lấy tay chị gái: “Chị, xung quanh anh Diệp có rất nhiều phụ nữ!"
“Một mình em sợ rằng không ăn nổi anh ấy, chị sát cánh bên em, em mới có thêm tự tin!”
Tiêu Dung Phi ngơ ngác!
Vẫn không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, không biết phải làm thế nào mới tốt!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha! Nhóc con, hồi đó tôi đã rất thích đôi chị em như hoa như ngọc này rồi!”
“Nhưng sau đó cậu quá gấp gáp rời đi nên không còn cách nào khác thu nhận bọn họ!”
“Không ngờ tới phải không? Đã là người phụ nữ của cậu thì chạy tới cùng trời cuối đất cũng không thoát nổi!”
“Bọn họ tự mình đến tìm cậu rồi, chỉ dựa vào phần chân tình này, cậu còn có thể từ chối sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy tôi là loại người vô trách nhiệm đó sao?”
Giây tiếp theo.
Anh đã tiến lên đi thẳng tới trước mặt Tiêu Dung Phi!
Một phát kéo cô vào trong lòng!
“Anh Diệp…”
Tiêu Dung Phi kinh ngạc ngẩng phắt đầu!
Diệp Bắc Minh trực tiếp hôn xuống bờ môi của cô khiến thân thể Tiêu Dung Phi mềm nhũn, xương cốt đều như gãy vụn.
Trái tim nhỏ gần như ngừng đập!
Mấy phút trôi qua, cô mới miễn cưỡng tách ra khỏi Diệp Bắc Minh!
Tiêu Nhã Phi ở một bên đã đỏ bừng cả mặt: “Chị, vậy là chị không chạy trốn được nữa rồi!”
……
Nửa ngày sau.
Diệp Bắc Minh đưa hai chị em đến nơi Hạ Nhược Tuyết bị nước đen nuốt chửng!
Anh đã nói với hai người họ mục đích chuyến đi này dọc đường.
“Đến rồi, các em đợi anh một lát!”
Nước đen đã rút từ lâu.
Vùng đất phía trước phủ trọn một màu xám đen!
Không một nhành cây ngọn cỏ nào còn sống, hoàn toàn biến thành vùng đất chết!
Diệp Bắc Minh bước tới: “Tiểu Tháp, tìm kiếm hơi hơi thở của Nhược Tuyết đi!”
Sức mạnh của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức quét tới, lan rộng ra mọi hướng!
Ước chừng mười lăm phút sau, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con, không có gì cả!”
“Sợ rằng cô ấy đã…”
"Không thể nào!"
Diệp Bắc Minh đau đớn rống lên: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Cho dù Nhược Tuyết bị nước đen cắn xé, cũng không đến mức ngay cả chút vết tích cũng không lưu lại!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục tìm kiếm suốt một ngày một đêm!
Nhưng vẫn như cũ không có tin tức gì!
Hai mắt anh đỏ ngầu, gần như đã lật tung từng tấc đất ở khu vực này lên!
“Đạo đài Luân Hồi, ra đây!”
Cuối cùng Diệp Bắc Minh bất lực gầm lên một tiếng, triệu hồi đạo đài Luân Hồi!
“Đảo ngược thời gian và không gian!”
Diệp Bắc Minh trầm giọng quát!
Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: "Nhóc con, cậu muốn làm gì?”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe: “Nếu phép tắc luân hồi có thể đại diện cho quá khứ, hiện tại, tương lai!"
“Vậy chỉ cần tôi tiếp tục vận hành phép tắc luân hồi thì luôn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ!”
"Đảo ngược thời gian không gian!!!"
Cùng với tiếng hét lớn của Diệp Bắc Minh!
Cảnh tượng xung quanh thực sự đã quay ngược trở lại!
Tuy rằng chỉ là ảo ảnh nhưng cũng đủ khiến người ta phải chấn động!
Hình ảnh quay lại một ngày, hai ngày, ba ngày...
"Trời ạ!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc tới mức bản thân tòa tháp cũng run rẩy: “Quay ngược thời gian và không gian trong ba ngày? Nhóc con à, chủ nhân đầu tiên của tôi tại thời kỳ đỉnh cao cũng không thể làm được điều này!"
“Lúc tôi ở đỉnh cao cũng chỉ có thể tua lại không gian của một khu vực trong một ngày!"
“Tuy chỉ là quay ngược cảnh tượng, nhưng cậu đã tiến một bước lớn rồi đó, tốt, tốt lắm!”
Mười ngày!
Hai mươi ngày!
Khi khung cảnh quay lại một tháng trước, có một đám người tu võ đi ngang qua nơi đây!
Hai tháng trước, lại có một nhóm tu võ khác!
Ba tháng trước, bố mẹ Diệp Bắc Minh xuất hiện trên màn ảnh, tìm kiếm dấu vết của Hạ Nhược Tuyết khắp nơi!
Cuối cùng.
Khung cảnh quay lại nửa năm trước, khi đám người Bảo Kiếm Phong dẫn theo hàng trăm người truy lùng bố mẹ anh!
Hạ Nhược Tuyết một mình ngăn cản kẻ địch, che chở đường lui cho bố mẹ anh và những người khác, nước đen ập tới, nuốt chửng mọi thứ!
Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú tất cả mọi thứ, sau mấy ngày, nước đen mới rút đi!
Hạ Nhược Tuyết ngồi khoanh chân trên mặt đất khô queo, toàn thân phủ một tầng sương mù đen kịt!
Một lúc sau, cô mở choàng hai mắt, sâu nơi đáy mắt là một mảnh trống rỗng!
Sau đó bay vọt lên bầu trời về một hướng nào đó!
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh kích động vô cùng: “Ha ha ha ha, tốt, tốt quá rồi!”
“Nhược Tuyết quả nhiên chưa chết, cô ấy vẫn còn sống!”
Nhưng giọng nói nghiêm túc của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên cắt đứt niềm vui này của anh: “Nhóc con, tôi cần phải nhắc nhở cậu một câu!”
"Xét tình hình hiện tại, thân thể của cô Hạ chưa chết, nhưng thần hồn lại chưa chắc đã được bảo toàn…”
“Cậu chớ quên, trăm vị sư phụ của cậu cũng bị nước đen ăn mòn!”
“Cô Hạ cô ấy…”
Lời này của tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như một gáo nước này dội thẳng xuống đầu anh!