Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1974: Đồ xấu xa, sao giờ anh mới tới!

Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn.

Sở Y Thủy đứng cách đó hơn mười mét, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn anh.

“Cô Sở, sao cô lại ở đây?”

Sở Y Thủy bước nhanh tới, cười tươi như hoa: “Tôi đã gia nhập Luân Hồi Tông rồi, bây giờ là đệ tử của Luân Hồi Tông!”

“Hiện tại, chuẩn bị cùng trưởng lão của tông môn quay về, vừa hay bị đại hội Thiên Đan làm lỡ!”

Cô còn tưởng rằng, sau này sẽ rất khó gặp lại Diệp Bắc Minh, không ngờ nhanh như vậy đã gặp anh trên đảo Rùa.

Lẽ nào đây chính là duyên phận trong truyền thuyết sao?

“Luân Hồi Tông?”

Lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Luân Hồi Tông này có mối liên hệ đặc biệt gì với chủ Luân Hồi mà mình gặp trước đây không? Mấy sư tỷ nói anh sẽ trở thành Điện Chủ Luân Hồi, lại có mối liên quan như ra sao?

Trong khi Diệp Bắc Minh còn đang miên man suy nghĩ về những điều này.

Lục Thiêu đi tới nói: “Y Thủy, cậu ta là ai vậy?”

Sở Y Thủy giải thích: “Anh ấy là Diệp Bắc Minh, là một người bạn của tôi!”

“Vậy à!”

Lục Thiêu nửa tin nửa ngờ.

Hắn là một người giảo hoạt, đương nhiên có thể nhìn ra ánh mắt của Sở Y Thủy dành cho Diệp Bắc Minh có gì đó khác lạ.

Nhưng với thân phận Sở Y Thủy, Diệp Bắc Minh trước mắt chỉ là một cảnh giới Thần Quân nho nhỏ, hai người căn bản không phải người cùng một thế giới.

“Được rồi, Bảo lão đang đợi chúng ta kìa, nên quay về thôi!”

Lục Thiêu trực tiếp phớt lờ Diệp Bắc Minh, ánh mắt đưa tình nhìn về phía Sở Y Thủy.

“Anh Diệp, chúng tôi đi trước...”

Sở Y Thủy có chút quyến luyến không muốn rời đi.

Diệp Bắc Minh cười: “Được, có điều tôi vẫn muốn cảm ơn tinh huyết của cô Sở, sau này nếu có việc gì cần, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào!”

Cái gì?

Thân thể Lục Thiêu run lên.

Thằng nhóc này có được tinh huyết của Sở Y Thủy?

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Một ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng Lục Thiêu, hắn ta đương nhiên biết, tinh huyết của phụ nữ có ý nghĩa như thế nào.

Đó là vật định tình, là biểu hiện của tình yêu.

“Nhóc con, cậu và cô ta...”, lời hỏi tội của Lục Thiêu còn chưa nói xong.

“Anh Diệp!”

Một giọng nói kinh ngạc xen lẫn bất ngờ từ phía sau truyền tới, sau đó là bóng người lao qua.

Diệp Bắc Minh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một cơ thể yêu kiểu thơm ngát đã nhào vào lòng anh.

Đôi cánh tay như ngó sen vòng qua cổ anh, đôi chân dài không khách khí quấn quanh eo anh như thể xung quanh không có người nào vậy.

Vật mềm mại nào đó dính chặt vào ngực anh.

“Hu hu hu... cuối cùng cũng gặp được anh rồi, hu hu hu! Còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh nữa, 100 năm rồi! Sao bây giờ anh mới tới!”

“Đồ đáng ghét! Đáng ghét!”

Cô gái cắn mạnh vào vai Diệp Bắc Minh.

Sở Y Thủy ngây ra: “Là cô ta?”

Nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt Sở Y Thủy, Lục Thiêu thiếu chút nữa cười thành tiếng: “Em quen cô ta à?”

“Ừm, hình như cô ta tên là Nghê Hoàng, ngày xưa có ở cùng với anh Diệp, sau đó lại biến mất một thời gian!”

Sở Y Thủy gật đầu.

Lục Thiêu có chút buồn bực, bên cạnh tên nhóc này sao lại toàn người đẹp nhỉ?

Nghê Hoàng có thân hình nóng bỏng, làn da trắng nõn nà.

Đôi chân dài có thể dùng kẹp chết người.

Nhưng dù có đẹp đến đâu, đương nhiên cũng không thể so sánh với Sở Y Thủy có thể Hỗn Độn được.

Sự nhiệt tình của Nghê Hoàng làm Diệp Bắc Minh có chút ngại ngùng: “Cô Nghê, đang là trên đường phố đấy!”

“Không!”

Nghê Hoàng vẫn ôm chặt lấy Diệp Bắc Minh, vùi đầu vào trong ngực hắn: “Anh có biết em đã trải qua 100 năm này như thế nào không? Anh Diệp, em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm!”

“Kể từ khi đi theo sư phụ, em ngày nào cũng nhớ đến anh, muốn được gặp mặt anh!”

“Đáng tiếc, em luôn không có cơ hội quay về... anh Diệp, em không muốn rời xa anh nữa đâu!”

Một lời tỏ tình trần trụi.

“Ha ha, thằng nhóc này tán gái có bài bản đấy, Y Thủy em tốt nhất nhìn rõ cậu ta đi!”

Lục Thiêu cười đểu nói.

Sở Y Thủy nghiến răng, cắn đôi môi đỏ mọng: “Không cần anh phải nhắc nhở!”

Quay người rời đi không một lời chào.

“Là cậu ta? Khó trách Hoàng nhi vội vã như vậy!”

Lại có một lão giả khác từ xa đi tới, cùng theo đó là một thiếu nữ duyên dáng.

Đó chính là Thiên Cơ lão nhân và Lục Linh Nhi, ánh mắt hai người đều có chút quỷ dị. Đôi mắt đẹp của Lục Linh Nhi càng là 3 phần ngạc nhiên 3 phần thất vọng.

“Sư phụ rõ ràng đã tiên đoán, anh ta sẽ là chồng tương lai của mình mà...”

“Hoàng nhi!”

Thiên Cơ lão nhân lên tiếng.

Nghê Hoàng vội vã buông Diệp Bắc Minh ra: “Sư phụ!”

Thiên Cơ lão nhân gật gầu, Lục Linh Nhi có chút oán trách: “Anh Diệp, đã lâu không gặp!”

“Lâu rồi không gặp!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đây chính là sư phụ của cô đúng không? Trước đây hình như có gặp mặt ở cuộc chiến Thiên Giai, còn chưa có dịp làm quen!”

Thiên Cơ lão nhân mỉm cười nói: “Ha ha ha, cậu Diệp có trí nhớ thật tốt”.

“Lão phu Thiên Cơ lão nhân, cậu Diệp đến đảo Rùa là muốn tham gia đại hội Thiên Đan sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi đến tìm người!”

“Tìm người?”

Thiên Cơ lão nhân có chút nghi hoặc.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, lập tức lấy ra bức họa của thất sư tỷ và Lục sư tỷ ra: “Thiên Cơ tiền bối, cô Lục, Hoàng Nhi, các người có từng nhìn thấy hai người trong bức họa này không?”

“Đây là...”

Ba người nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

Diệp Bắc Minh có chút thất vọng, lại lấy ra một bức hình khác, chính là bà lão đã đưa hai vị sư tỷ của mình đi.

Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng lắc đầu, chỉ có đôi mắt của Thiên Cơ lão nhân khẽ run rẩy: “Cậu...lấy đâu ra bức chân dung này vậy?”

Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nhìn Thiên Cơ lão nhân: “Thiên Cơ tiền bối, ông từng gặp qua người này ư?”

“Ừm!”

Thiên Cơ lão nhân cũng ngưng trọng gật đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp cậu nói cho tôi biết trước, cậu gặp người này ở đâu?”

“Nếu không, lão phu không thể trả lời cậu được!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Thiên Cơ tiền bối, lẽ nào thân phận của người trong tranh này rất đáng sợ, đến ông cũng không dám đắc tội bà ta?”

Nhưng Thiên Cơ lão nhân lại lắc đầu: “Cậu Diệp, cậu vẫn là nói cho biết cậu gặp người này ở đâu đi!”

Diệp Bắc Minh không muốn lãng phí thời gian nữa.

Anh trực tiếp nói ra việc mình sưu hồn Tô Cuồng, mới biết được tất cả.

Thiên Cơ lão nhân nghe xong, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu Diệp, cậu nghe tôi khuyên một câu, đừng đi tìm hai người sư tỷ của cậu nữa”.

“Cho dù có tìm thấy, thì bà già này có lẽ là một sự tồn tại cao nhất của Luân Hồi Tông, cậu có thể làm gì được chứ?”

“Lại là Luân Hồi Tông?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.

Thiên Cơ lão nhân lại nói: “Cậu Diệp, người bị vị tiền bối đó đưa đi có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu!”

“Có điều, theo như cậu miêu tả, vị tiền bối kia tự mình lộ diện đưa họ đi, chứng tỏ bà ta rất coi trọng hai vị sư tỷ của cậu!”

“Nói không chừng đã thu làm đồ đệ rồi, cậu muốn đưa người ra khỏi Luân Hồi Tông, gần như là không thể”.

Diệp Bắc Minh không nói gì nữa.

Bất kể có khả năng hay không, sớm muộn gì anh cũng phải đến Luân Hồi Tông một chuyến.

Nếu như hai vị sư tỷ nguyện ý ở lại Luân Hồi Tông, anh cũng không còn gì để nói!

Nếu như không nguyện ý, ai cũng không thể ngăn cản anh đưa người đi được!

“Nhóc con, Hướng Ly Ly bên kia đang gặp phải rắc rối!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên vâng lên.

“Cái gì? Cô ấy đang ở đâu?”

“Cách cậu khoảng 2 con phố!”

Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, nhanh chóng lao về phía Hướng Ly Ly.

Khi anh đến nơi, phát hiện toàn bộ con đường đã bị lấp kín chật như nêm cối, một người phụ nữ trung niên đang kéo lấy cổ tay của Hướng Ly Ly: “Cô làm hỏng đan dược của chúng tôi, muốn đi à, không đơn giản vậy đâu!”

“Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ở lại đây làm con dâu tôi!”

“Hai là, bồi thường cho chúng tôi 10 vạn viên đá tinh thần, sau đó chặt cánh tay này của cô xuống!”
Chương 1975: Loại chuyện phá hủy thế giới cũng không phải tôi chưa từng làm qua!

Trước quầy hàng bị lật đang đứng một cặp nam nữ trung niên.

Đủ các loại đan dược nằm rải rác trên mặt đất!

Ngoài ra còn có một tên thanh niên tầm hai mươi tuổi với khóe miệng đang chảy đầy nước miếng!

Đôi mắt hắn ta phát ra ánh sáng sắc lạnh như loài sói nhìn chòng chọc Hướng Ly Ly kêu lên: “Vợ ơi, mẹ , con muốn có vợ…”

Người phụ nữ trung niên cười trìu mến: “Con trai con yên tâm, cô ta sẽ lập tức trở thành vợ của con!”

“Được rồi! Động phòng đi, tối nay liền động phòng!”

Tên thanh niên vừa chảy nước dãi vừa vỗ tay hoan hô.

“Cô đã suy nghĩ xong chưa? Muốn bồi thường mười tỷ viên đá tinh thần cộng thêm một cánh tay!"

Người phụ nữ trung niên đổi giọng: “Hay là trực tiếp làm vợ của con trai tôi? Cô gái à, tuy con trai tôi có chút ngốc nghếch, nhưng về mặt đó tuyệt đối không có vấn đề gì!"

“Bà buông ra!”

Hướng Ly Ly gấp như kiến trên chảo lửa!

“Cô xô đổ quầy hàng của tôi khiến toàn bộ số đan dược trị giá mười tỷ viên đá tinh thần bên trên đều hỏng rồi! Giờ cô muốn đi liền đi sao?”

Vừa nói năm ngón tay của người phụ nữ trung niên càng dùng thêm lực.

Hướng Ly Ly đau đớn gần như khóc lên: “Tôi không va vào quầy hàng của bà, tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi”.

“Hơn nữa cách gian hàng của bà ít nhất năm sáu mét, rõ ràng là tự bà lật gian hàng!”

Xung quanh lập tức có tiếng xì xào!

Ánh mắt của người phụ nữ trung niên trở nên u ám: "Cho nên, cô đang nghi ngờ tôi vu khống cho cô à?”

Người đàn ông trung niên phía sau tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Nói nhiều lời vô nghĩa với cô ta như vậy làm gì? Trực tiếp dẫn đi đi, để con trai còn động phòng!”

“Cũng đúng!”

Người đàn bà điên dùng đầu ngón tay ấn mạnh xuống vai Hướng Ly Ly.

Một nguồn sức mạnh liền theo đó tràn vào cơ thể khiến cô ta không thể động đậy!

Chỉ có thể để mặc cho bà ta lôi kéo rời đi!

“Cô gái này thảm rồi, vậy mà bị cặp đôi điên khùng đó nhìn trúng!”

"Nghe nói con trai của bọn họ ăn phải đan dược do chính họ luyện chế ra nên từ đó trở nên ngu ngốc, bây giờ đang tìm kiếm các cô gái trên khắp thế giới để sinh cháu cho họ đó!"

"Trước đây họ cũng từng cướp mấy thiếu nữ, dường như đều bị tên ngốc này tra tấn đến chết rồi!”

“Haiz…”

Người qua đường xung quanh bàn tán xôi nổi.

Hướng Ly Ly cuống tới mức gần như bật khóc, nước mắt rưng rưng, không ngừng nhìn hướng người qua đường xung quanh để cầu cứu!

Nhưng một câu cũng không thốt ra nổi.

Ngay khi cô ta sắp bị bắt đi, một bóng người cấp tốc xuyên qua đám đông lao vút tới, không nói hai lời liền tấn công người đàn bà điên!

“Muốn chết!”

Người đàn bà điên là cảnh giới Đạo Quân trung kỳ, ngoại trừ thông thạo luyện đan thì võ đạo cũng không hề yếu kém!

Bà ta không chút do dự vỗ ra một chưởng!

Lại giống như đánh vào một hòn đá, răng rắc! Một tiếng giòn tan!

"A……"

Người đàn bà điên đau đớn hét lên, cánh tay tóm lấy Hướng Ly Ly đã be bét máu: “Chồng à, người phụ nữ của ông bị người khác ức hiếp ông còn đứng đó nhìn được à?”

“Súc sinh từ đâu tới dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây?”

Người đàn ông điên loạn gầm lên một tiếng, trong tay liền xuất hiện một thanh đao lớn cực kỳ khoa trương chém về phía người ra tay!

Diệp Bắc Minh một phát ôm lấy Hướng Ly Ly tránh thoát khỏi đòn này, ngón tay nhẹ nhàng đặt xuống vị trí bụng dưới của cô ta.

Một luồng tinh khí lập tức tràn tới!

Hướng Ly Ly thành công lấy lại tự do, cơ thể mảnh khảnh không kìm được run rẩy vì sợ hãi, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh mà nghẹn ngào!

“Hu hu hu…. anh Diệp, cảm ơn anh…”

Nếu Diệp Bắc Minh không kịp thời xuất hiện, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

“Yên tâm, có tôi ở đây, không sao đâu!"

Diệp Bắc Minh an ủi cô ta.

Ánh mắt anh cũng tối sầm lại nhìn sang đôi vợ chồng điên kia: “Đống đan dược rác rưởi này cũng đáng giá mười tỷ viên đá tinh thần?”

“Tôi thấy mạng của một nhà ba người các người cũng không đáng giá nhiều đá tinh thần như vậy!”

“Súc sinh, muốn chết!”

Người đàn ông thật sự tức giận, đao to trong tay vung ra giống như một con thú hoang bổ về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh bảo vệ Hướng Ly Ly ở phía sau, sải bước lao tới, lanh lẹ né thoát khỏi đòn tấn công của đối phương, đồng thời năm ngón tay cũng nắm lấy sống đao!

Bùm! ! !

Đập mạnh vào ngực của người đàn ông điên khiến ông ta phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, cả người cũng bắn ngược ra ngoài!

“Bà điên, còn không mau giúp đỡ!”

Ông điên gào lên một tiếng.

“Đến đây!”

Bà điên cũng lấy ra một cây kéo khổng lồ muốn cắt đứt đầu Diệp Bắc Minh!

Thay vì tránh né, hai tay Diệp Bắc Minh lại tóm lấy hai bên chiếc kéo rồi dùng lực!

Rắc!

Chiếc kéo gãy làm đôi!

“Mày!”

Bà điên giật mình biến sắc, cây kéo này thế nhưng là một món vũ khí thông linh, lại cứ như vậy bị thằng nhãi này tay không bẻ gãy rồi?

Diệp Bắc Minh không định buông tha cho bà ta mà ném ra hai nửa cây kéo!

Ngay tại chỗ đâm xuyên lồng ngực của bà ta, khiến bà ta phải phát ra một tiếng thét chói tai!

“Bà điên!!!”

Ông điên như nổi điên lao tới, thanh đao khổng lồ chém loạn về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh trực tiếp tung ra một quyền, một con huyết long liền chìm vào trong vòm ngực của ông điên! Nổ ầm ầm!

"A…………"

Ông điên kêu thảm bay ra ngoài, lồng ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ khủng bố, máu tươi cũng theo đó không ngừng tuôn ra!

“Bố, mẹ… tao liều với mày!”

Tên thanh niên chảy dãi giống như một con thú hoang bổ nhào tới, trong mắt gã tràn ngập hận thù cùng khát máu!

Diệp Bắc Minh thẳng thừng dùng một lòng bàn tay đè nát hắn, khiến hắn lập tức hóa thành một làn sương mù máu!

“Con trai!”

Bà điên ông điên đau xé ruột gan tru lên: “Súc sinh, mày dám giết con trai chúng tao? Đây là đứa con trai duy nhất của chúng tao đó!”

“A! A! A!!!"

“Nực cười!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên nét thờ ơ: “Tôi không chỉ muốn giết con trai bà mà còn giết cả bà với chồng bà đó!”

Nói đoạn anh tiến lên một bước, chuẩn bị chém giết hai người họ!

“Chàng trai, cậu đã giết con trai họ rồi còn muốn giết hai người họ có phải có phần hơi quá đáng rồi không?”, một âm thanh vang dội truyền tới, bóng người trong nháy mắt lóe lên, đã chặn trước người đôi vợ chồng kia.

“Cổ lão! Cứu mạng!”

Đôi vợ chồng điên hiển nhiên quen biết với ông lão đột nhiên xuất hiện này.

“Yên tâm, lão phu sẽ tìm lại công lý cho các người!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi: “Ông lại là kẻ nào?”

Ông lão giống như bị chọc cười: “Chàng trai, ở đảo Rùa này vậy mà không biết tới lão phu là ai sao?”

“Lão phu là một trong mười người bảo vệ đảo Rùa, Cổ Nhất Hàn! Cậu đến từ gia tộc hay giáo phái nào? Kêu bề trên của cậu ra đây nói chuyện!”

“Người bảo vệ cái rắm gì! Mạng chó của hai người này tôi lấy chắc rồi!”

Ánh mắt anh sắc lẹm.

Những người tu võ xung quanh nghe được câu này đều ngơ ngác!

Nhóc con này là ai vậy?

Vậy mà dám nói chuyện với người bảo vệ đảo Rùa như vậy? Là bị điên rồi sao?

“Nhóc con, cậu nghiêm túc đấy à? Nói lại lần nữa tôi nghe xem!”

Sắc mặt Cổ Nhất Hàn đã khó coi đến cực điểm.

Diệp Bắc Minh lười phải nói nhảm với ông ta, chẳng nói chẳng rằng liền muốn ra tay!

“Muốn chết!”

Cổ Nhất Hàn quát.

Vừa định ra tay ngăn cản!

Thì Diệp Bắc Minh đã vận dụng Ảnh Thuấn, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay phía sau ông ta!

Bùm! Bùm!

Hai âm thanh bị bóp nghẹt!

Trên mỗi chiếc đầu đã nổ tung nát bấy của đôi vợ chồng điên kìa là một chiếc giày Hồi Lực!

Óc người vương vãi khắp nơi!

“Cậu!!!”

Cố Nhất Hàn ngoảnh đầu nhìn lại vừa hay chứng kiến một màn này, trong lòng tức giận đến run rẩy: "Được lắm! Được lắm! Trước mặt người bảo vệ đảo Rùa lại ngay trên đường phố…”

Câu này vẫn chưa nói xong!

Diệp Bắc Minh đã thô lỗ ngắt lời: “Một người bảo vệ phế vật như ông thì có thể bảo vệ được cái gì? Bảo vệ thứ rác rưởi này cũng quên đi, vừa rồi khi họ cướp người ngay trên đường cái tại sao ông không xuất hiện?”

“Bây giờ mới chạy ra giả vờ trước mặt tôi? Thứ khốn kiếp!!!”

“Còn dám nói nhảm thêm một câu, cả ông tôi cũng giết!”

Lời này của Diệp Bắc Minh vừa vang lên!

Toàn trường như chết lặng!

Mọi người đều kinh hãi nhìn anh, chỉ là người ngoài cuộc mà cũng bị câu nói này dọa cho vỡ mật!

Dám nói chuyện với người bảo vệ đảo Rùa như vậy?

Chắc chắn là một kẻ điên!!!

Khi Thiên Cơ lão nhân, Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng đuổi tới vừa vặn nhìn thấy một màn này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm!

Hướng Ly Ly sớm đã nước mắt đầy mặt: “Anh Diệp vậy mà vì tôi đắc tội với người bảo vệ của đảo Rùa, tôi…. tôi rất vui…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sững người: “Nhóc con, cậu sao thế?”

“Cho dù là vì con nhóc Hướng Ly Ly này, có phải là giận quá mất khôn rồi không?”

Diệp Bắc Minh hai mắt đỏ ngầu: “Bất luận ở nơi nào thì bắt cóc phụ nữ cũng đều đáng chết!"

“Ông có biết kết cục thê lương nào đang đợi chờ họ sau khi bị bắt đi hay không?”

“Mẹ nó! Loại người này chính là thứ khốn nạn!!! Đáng chết! Ai bảo vệ những kẻ như vậy cũng đều đáng chết theo! Đều là thứ khốn nạn!”

“Diệp Bắc Minh tôi gặp được kẻ nào liền giết kẻ đó! Không tiếc bất cứ giá nào! Không cần thương lượng!"

Diệp Bắc Minh trả lời.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, cũng không nhiều lời thêm nữa: “Được, tôi sẽ đồng hành cùng cậu! Tôi đã kiểm tra qua hòn đảo này rồi, cũng không có sự tồn tại nào có thể uy hiếp đến tôi được!”

“Nếu cậu thấy không vui, tôi sẽ thẳng tay hủy diệt toàn bộ đảo Rùa này là được!”

"Ha ha, loại chuyện phá hủy thế giới cũng không phải tôi chưa từng làm qua!”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Ông thực sự từng làm qua rồi à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy thâm ý: “Không thì cậu đoán thử xem tại sao tôi lại gọi là Càn Khôn Trấn Ngục? Trấn áp loại ngục nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK