Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416: Nợ máu phải trả bằng máu

Vân Chi Lan nói.

“Ông nội, chốc nữa ông nhất định phải ra tay cứu anh ta đấy!”, Vân Kiếm Bình tóm chặt cánh tay của Vân Chi Lan.

Vân Chi Lan lắc đầu: “Kiếm Bình, đấu võ đài đâu phải trò trẻ con?”

“Ha ha ha!”

Cuối cùng Tiêu Long Đồ bước ra một bước, đi lên võ đài, vẻ mặt hung dữ: “Nhóc con, là mày tự tìm cái chết, không trách được tao!”

Hai cánh tay ông ta rung lên, nội lực cuồn cuộn!

Áo trên người tung rách, lộ ra cơ bắp màu cổ đồng.

Tiêu Long Đồ đã hơn một trăm tuổi, bắp thịt toàn thân còn khủng bố hơn thanh niên.

“Giết!”

Ông ta giống như một con mãnh hổ gầm thét, xông về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh giơ tay tung một quyền về phía Tiêu Long Đồ, sức mạnh bùng phát.

Thương long kình!

Long Đế Quyết!

Gầm rú!

Có thể thấp thoáng nhìn thấy, một con huyết rồng lóe lên phía sau lưng Diệp Bắc Minh.

Tung một quyền trực diện với Tiêu Long Đồ!

‘Phập!’ một tiếng vang lên, Tiêu Long Đồ cảm thấy như sét đánh, cả người bị hất bay.

Diệp Bắc Minh ra một quyền đánh vỡ xương sườn của ông ta, khiến lồng ngực của ông ta lõm xuống.

Nội tạng gần như vỡ hết!

Uy lực của quyền này, không hề yếu hơn kiếm Đoạn Long.

Cảnh này, khiến xung quanh võ đài chìm vào trong tĩnh lặng như cái chết!

Không dựa vào kiếm Đoạn Long, Diệp Bắc Minh lại cũng có thể áp chế Tiêu Long Đồ!

“Nhóc con, rốt cuộc mày có lai lịch thế nào?”

Tiêu Long Đồ bò dưới đất như chó chết, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, chủ động tấn công.

Ầm ầm!

Lôi ảnh trùng trùng, để lại một tàn ảnh tại chỗ, xuất hiện trước người Tiêu Long Đồ.

Giơ chân dẫm lên lồng ngực của Tiêu Long Đồ!

Tiêu Long Đồ sợ hãi cầu xin: “Đừng, có gì từ từ nói, tao đầu hàng…”

‘Rắc’ một tiếng vang lên.

Lồng ngực của Tiêu Long Đồ bị Diệp Bắc Minh dẫm nát tại chỗ!

Người canh giữ Long Quốc thứ hai, đã chết!

Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giống như nhìn thấy ma!

“Làm… làm sao có thể!”

Vân Chi Lan mở to đôi mắt, vô cùng chấn hãi.

Vân Kiếm Bình ở bên cạnh cũng ngẩn người, há cái miệng nhỏ: “Trời ơi, vậy mà ông nội lại nhìn nhầm rồi?”

Chấn hãi!

Kinh ngạc!

Không thể tưởng tượng nổi!

Đầu óc Lục Khi Sương trống rỗng, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Đám người Ngụy Yên Nhiên và Lý Gia Hinh thở ra một hơi, chưa từng kinh sợ như vậy.

Dù sao bọn họ cũng không phải là người của giới võ đạo, không biết thực lực của hai người chênh lệch lớn thế nào!

Tất cả những người biết võ tông và võ thánh khác xa nhau thế nào, đều rất kinh sợ!

Diệp Bắc Minh giơ chân đá bay thi thể của Tiêu Long Đồ xuống võ đài: “Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Tiêu, gia tộc người canh giữ Long Quốc, diệt toàn bộ!”

Thản nhiên nhả ra ba chữ: “Người thứ ba!”

Ba chữ này, giống như lá bùa đòi mạng.

Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên nuốt nước miếng.

Liền lúng túng!

Diệp Bắc Minh giết liền hai người, vô cùng nhẹ nhàng, dứt khoát nhanh gọn.

Bây giờ ai còn dám lên võ đài nộp mạng?

Đôi mắt già nua của Tần Quân Lâm giật liên tục.

Bọn họ vốn nghĩ, hai người Long Vô Nhai, Tiêu Long Đồ ra tay, thì đã có thể giết chết Diệp Bắc Minh!

Không ngờ, Diệp Bắc Minh còn có thể kiên trì được đến bây giờ.

Hiện giờ, Long Vô Nhai và Tiêu Long Đồ chết thảm, ngay cả bọt nước cũng không nổi lên.

Mẹ kiếp, ai còn dám chiến với Diệp Bắc Minh chứ?

Một giây!



Mười giây!



Ba mươi giây!

Hết ba mươi giây, ba người canh giữ Long Quốc còn lại, không có ai dám lên võ đài.

Trên võ đài trận chiến Long Môn trở nên lạnh ngắt!

Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra!

Phong Cửu U giật mí mắt liên tục, ông ta nhìn sang ba người Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên: “Ba vị người canh giữ, nếu không lên võ đài chiến đấu!”

“Vậy thì, trận chiến Long Môn lần này, kết thúc tại đây!”

“Tôi sẽ tuyên bố Diệp Bắc Minh vượt qua Long Môn… chiến thắng”.

Vừa dứt lời.

Toàn hội trường yên tĩnh!

Thông qua trận chiến Long Môn một cách đơn giản như vậy?

Vãi!

Đúng là như nằm mơ vậy!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Ai nói kết thúc?”

“Bọn họ không dám lên võ đài, thì tôi xuống võ đài giết bọn họ!”

“Cái gì?”

Lời này như động đất.

Khiến tất cả võ giả có mặt đều chấn hãi!

“Kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng.

Kiếm Đoạn Long dưới võ đài bay vào trong tay anh.

Trong đôi mắt anh mang theo lửa giận vô tận, sát khí toàn thân bùng phát.

Một hư ảnh huyết rồng xuất hiện phía sau anh, dữ tợn hung tàn: “Hai mươi ba năm trước các người truy sát mẹ tôi, bây giờ cho rằng ngồi dưới võ đài không lên, thì có thể giữ được mạng sao?”

“Sai lầm! Đại sai, ngàn sai!”

“Tất cả người canh giữ đều phải chết! Long Quốc, không cần cái gọi là người canh giữ như các người!”

“Nợ máu, phải trả bằng máu!”

“Giết!”

Diệp Bắc Minh gào thét.

Kiếm Đoạn Long kêu một tiếng, kiếm khí hào hùng chém lên đài cao.

Đồng thời giết về phía ba người canh giữ Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên!

Tần Quân Lâm cười dữ một tiếng: “Diệp Bắc Minh, tao thực sự khâm phục dũng khí của mày, mày thực sự không sợ chết sao?”

Đôi mắt Phương Dã Ma lạnh như băng: “Coi thường quy định, muốn chết hả!”

“Diệp Bắc Minh, mày không cần thiết phải sống nữa!”, giọng của Chu Nhân Tiên giống như mở ra cánh cửa địa ngục.
Chương 417: Cực kỳ vô liêm sỉ

Lời ba người vừa dứt, kiếm khí của Diệp Bắc Minh cũng giáng xuống.

Khán đài cực lớn, dưới kiếm khí, trong nháy mắt xé toạc.

Mạt vụn tung tóe!

Tần Quân Lâm, Phương Dã Ma, Chu Nhân Tiên phản ứng rất nhanh.

Né tránh một kiếm này!

“Rít!”

Tất cả những thứ này quá nhanh, đám người có mặt đều ngây ra.

Bao gồm Phong Cửu U, Vân Chi Lan, Diệp Lăng Tiêu, Lăng Thi Âm mặt liền biến sắc.

Lá gan Diệp Bắc Minh quá lớn, dám ra tay với người canh giữ?

Trên đài võ đạo, sống chết có số!

Dù Diệp Bắc Minh giết người canh giữ cũng sẽ không vấn đề.

Nhưng dưới đài võ đạo, Diệp Bắc Minh dám chủ động ra tay.

Ý nghĩa khác nhau!

Đây là khiêu khích người canh giữ gia tộc!

Cũng không khác gì đâm đầu vào chỗ chết!

Quả nhiên.

Giây tiếp theo.

Tần Quân Lâm cười, giọng nói lạnh băng quát lên: “Chư vị, mọi người thấy rồi đấy!”

“Thứ Diệp Bắc Minh coi thường không phải quy tắc của đài võ đạo, mà là coi thường quy tắc của toàn bộ giới võ đạo Long Quốc!”

“Người như vậy nếu sống tiếp, sau này toàn bộ giới võ đạo Long Quốc, ai còn tuân thủ quy tắc đây?!!!”

“Đây là Diệp Bắc Minh chủ động ra tay với ba người chúng ta, không tính là chúng tôi bắt nạt người khác!”, Phương Dã Ma cười độc ác.

Chu Nhân Tiên gầm thét: “Diệp Bắc Minh, mày đã nhiều lần coi thường tôn nghiêm của người canh giữ!!!”

“Hôm nay giữ mạng lại, dùng để cảnh báo người đời!”

“Giới võ đạo Long Quốc không phải không có quy tắc, mặc cho mày giương oai!!!”

Ba người đứng cùng một chỗ, một luồng khí tức Võ Thánh khủng khiếp tấn công tới, khiến tất cả mọi người xung quanh đài võ đạo kinh sợ!

Lúc này.

Tất cả mọi người đều cảm giác giống như đối mặt với con mãnh thú cực kỳ hung tàn!

“Giết!!!”

“Liệt Hỏa Băng!”

Một tiếng rống giận gầm thét.

Tần Quân Lâm xông lên đầu tiên, quả đấm của ông ta vô cùng tàn bạo, một quyền đánh thủng không khí!

“Cút!!!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, đối quyền với Tần Quân Lâm.

Tần Quân Lâm bị đánh bay ra ngoài, lùi về phía sau mấy chục bước, ngã vào trong đám người đang xem cuộc chiến.

Một lượng lớn võ giả bị đập gây trọng thương, cánh tay của Tần Quân Lâm cũng bị gãy, máu tươi đầm đìa.

“Rít!”

Mọi người có mặt tại đây đều hít hơi lạnh, điên cuồng nuốt nước miếng,

“Tôi đến chém người này!”

Phương Dã Ma thấy vậy, bước ra, trong tay có thêm một thanh kiếm dài hoa lệ!

Mí mắt Diệp Lăng Tiêu giật giật: “Kiếm Hiên Viên, Phương Dã Ma lại sử dụng kiếm này!”

“Kiếm Hiên Viên?”

Diệp Như Ca ở bên cạnh ngây người.

Diệp Lăng Tiêu nghiêm tức gật đầu: “Kiếm nảy rất khủng khiếp, mặc dù là bản phỏng theo, nhưng cũng là một trong mười món thần khí lợi khí mạnh mẽ nhất Long Quốc!”

“Sử dụng kiếm Hiên Viên?”, Vân Chi Lan ở phía xa cũng nhướng mày.

Vân Kiếm Bỉnh lo lắng: “Ông nội, sẽ không sao chứ?”

“Khó nói lắm, kiếm này khiến Phương Dã Ma dùng thực lực Võ Thánh hậu kỳ chưa đến đỉnh phong, trở thành một trong những người canh giữ của Long Quốc”, Vân Chi Lan lắc đầu.

“Thậm chí còn phụ ma, vị trí kiếm cách có một viên ma thú tinh hạch cấp bốn”.

“Cho dù là lão phu cũng chưa chắc có thể tiếp một kiếm này!”

Sắc mặt Vân Chi Lan càng nghiêm túc.

“Cái gì?”

Vân Kiếm Bỉnh vẻ mặt khó có thể tin nổi: “Ông nội, ngay cả ông cũng không tiếp nổi?”

Vẻ mặt của Vân Chi Lan càng nghiêm trọng: “Cháu cho rằng sức mạnh ma thú tinh hạch cấp bốn bộc phát ra là đùa giỡn sao, uy phong một kiếm có thể so với một Võ Đế ra tay!”

Người xem dưới võ đài cũng đổ mồ hôi lạnh vì Diệp Bắc Minh!

Lăng Thi Âm phẫn nộ quát: “Chư vị trọng tài, Phương Dã Ma dùng kiếm Hiên Viên, có phải là không tuân theo quy tắc?!!!”

“Hừ, đây là Diệp Bắc Minh chủ động khiêu khích, chính hắn phá hỏng quy tắc trước!”

Một lão giả hừ lạnh.

“Không sai, bây giờ không phải vấn đề kiếm Hiên Viên, mà là vấn đề Diệp Bắc Minh!”

Một lão giả khác lạnh nhạt nói.

“Các ông!!!”

Lăng Thi Âm cắn răng.

Vạn Lăng Phong vô cùng phẫn nộ.

Lâm Thương Hải điên cuồng gào thét: “Con mẹ nó, đám canh giữ gia tộc chó má chúng mày, mẹ kiếp đúng là tiêu chuẩn kép!!!”

“Mẹ! Mẹ! Mẹ!!! Đám lão cẩu chúng mày, chết cũng không được tử tế đâu!!!”

Hai mắt ứ máu, tức giận đến cùng cực!

Rất nhiều người canh giữ gia tộc nhìn tới, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải đúng không, nhớ ra ông rồi!”

“Bắt đầu từ hôm nay, giới võ đạo hành tỉnh Đông Nam không cần phải tồn tại!”

“Nhà họ Lâm, ha ha…”

Nghe đến đây, nét mặt già nua của Lâm Thương Hải trắng bệch.

Nhà họ Lâm sắp xong rồi sao?

“Quá vô liêm sỉ!!!”

Ngụy Yên Nhiên cắn răng.

“Gia chủ, đừng nói lung tung!”

Những người khác của nhà họ Ngụy bị dọa cho sắc mặt tái nhợt: “Nếu người canh giữ truy cứu, nhà họ Ngụy chúng ta cũng xong đời!”

“Có gì giỏi chứ? Người canh giữ gia tộc quả đúng là trò cười nhạo!”

Tính khí Ngụy Yên Nhiên rất nóng nảy.

Soạt!

Mấy lão giả nhìn sang, cười nham hiểm: “Nếu đã như vậy, chúng tôi thỏa mãn cô!”

“Nhà họ Ngụy Long Đô, ghi chép tại án, sau này từ từ trừng trị”.

Vù!

Một vài võ giả và người của gia tộc lớn xung quạnh đều chạy mất.

Không dám ở cùng một chỗ với Ngụy Yên Nhiên!

Trong nháy con ngươi của Ngụy Yên Nhiên tràn đầy tia máu.

“Xong rồi…”

Những người còn lại của nhà họ Ngụy khóc không ra nước mắt.

Đột nhiên, Lý Gia Hinh quát lớn: “Tính cả nhà họ Lý Cảng Đảo tôi nữa!!!”

“Cái gì?”

Mọi người rối rít nhìn, kinh hãi!

Một lão giả nhìn sang: “Được đấy. Tính cả nhà họ Lý Cảng Đảo các người, sau trận chiến, nhà họ Lý bị diệt”.

“Diệt đúng lúc lắm, tẩy chay một lần!”

Một lão giả khác gật đầu.

“Đều là gia tộc thân cận với Diệp Bắc Minh, diệt toàn bộ, bọn họ không cần phải tồn tại”.

Còn có lão giả mở miệng.

Giọng điệu bọn họ ngạo mạn, giống như hoàng đế cao cao tại thượng.

Vài ba câu liền quyết định số mệnh của nhà họ Ngụy Long Đô, nhà họ Lý Cảng Đảo.

Rất nhiều nhà giàu giá trị mấy chục mấy trăm tỷ hoảng sợ cúi đầu!

Thế nào là nhân vật lớn?

Đây mới thật sự là nhân vật lớn!

Một câu nói liền quyết định sống chết của một gia tộc đứng đầu!
Chương 418: Không tiếc bất kỳ giá nào giết Diệp Bắc Minh

Con mẹ nó quá kinh khủng!

Bỗng nhiên.

Một giọng nói quát khẽ truyền tới: “Những người này là tiền bối của giới võ đạo!”

“Có một vài người đã từng là người canh giữ, đều là những người đứng đầu, chẳng lẽ thật sự không phân biệt trắng đen sao?”

"Nếu là cuộc chiến Long Môn nên làm theo lần lượt!”

“Thân là người canh giữ Long Quốc, chơi xấu cũng thôi đi, lại còn sử dụng vũ khí phụ ma, thật sự không cần một chút mặt mũi nào sao?”

Tất cả mọi người đều ngây ra!

Chấn động nhìn Lục Khi Sương.

Sợ đến mức tim sắp nổ tung!

Lá gan của cô gái này quả thật quá lớn.

Mỗi một câu một chữ của cô ta đều kích thích sâu sắc những lão giả canh giữ gia tộc kia!

Lục Lâm Thiên thiếu chút nữa bị hù chết, kéo tay Lục Khi Sương: “Khi Sương, con làm gì thế? Mau ngồi xuống!”

“Ha ha ha ha!”

“Được! Được! Được lắm!”

Đám lão giả canh giữ gia tộc ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt cay độc nhìn về phía Lục Lâm Thiên: “Lục Lâm Thiên, nhà họ Lục các người được đấy!”

“Mấy trăm năm qua, nhà họ Lục rất vững vàng, cảm thấy ngày tháng tươi đẹp đã qua rồi sao?”

“Bây giờ lại còn làm ngược lại với chúng tôi!”

“Được lắm, sau khi chuyện này kết thúc, trừng trị từng người, tính cả người nhà họ Lục các người!”

Lục Lâm Thiên cúi đầu xuống, mặt xám như tro tàn.

Nhà họ Lục xong rồi!

Phương Dã Ma tay cầm kiếm Hiên Viên, khí thế không ngừng tăng: “Diệp Bắc Minh, mày có thể chết dưới kiếm Hiên Viên là phúc mười đời mày tu được đấy!”

Soạt!

Kiếm Hiên Viên không chút do dự chém xuống!

Ma thú tinh hạch cấp bốn trên kiếm cách lóe lên một đường tinh mang, năng lượng bên trong giống như biển lớn vỡ đê, khơi thông toàn bộ.

Đùng đoàng!

Không khí chấn động, toàn bộ đài võ đạo chế tạo bằng sắt thép lay động kịch liệt.

Một đường kiếm khí tung hoành trên trăm mét, bộc phát ra từ trong kiếm Hiên Viên!

Một kiếm rơi xuống!

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: “Tới đúng lúc lắm!”

Anh giẫm dưới chân, khí thế bộc phát: “Long Đế Trảm!!”

“Gào!”

Một tiếng long ngâm.

Mọi người mơ hồ nhìn thấy trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí ngất trời, ngưng tự thành một hình đầu rồng!

Long Đế Quyết, Thương Long Kình, Kinh Lôi Trảm!

Ba loại võ kỹ kết hợp.

Dễ như trở bàn tay!

Một đường kiếm khí màu máu, bộc phát ra từ trong kiếm Đoạn Long.

Trong nháy mắt tiếp xúc với kiếm khí kiếm Hiên Viên chém ra, lập tức hòa tan!

Giữa điện quang hỏa thạch.

Một tiếng ‘keng’ thật lớn!

Kiếm Hiên Viên rung mạnh!

Hóa thành vô số mảnh vụn bay ra ngoài!

Giống như đồ chơi, vừa đụng liền vỡ!

Đồng thời, toàn bộ đài võ đạo chế tạo từ sắt thép chia năm xẻ bảy!

Trực tiếp chìm vào trong đất!

Đây chính là đài võ đài xây từ sắt thép một lần, con mẹ nó là sắt thép đấy!!!

Lại một kiếm chấn động nứt qua, nhìn thấy khe hở mà giật mình!

“Sao có thể!!!”

Phương Dã Ma ngây người, toàn thân hóa đá giống như điêu khắc.

Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng!

Diệp Bắc Minh bước ra, lưu ra một tàn ảnh tại chỗ, xuất hiện trước mặt Phương Dã Ma!

Phương Dã Ma cảm nhận được nguy điểm, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt coi thường tất cả của Diệp Bắc Minh!

Giơ kiếm Đoạn Long, chém về phía cổ Phương Dã Ma!

“Đừng, cậu Diệp, tôi biết lỗi rồi…”

“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Phương khuất phục dưới chân cậu, để mặc cho cậu sai khiến!”

Phương Dã Ma luống cuống, ánh mắt kinh hoàng.

Phụt!

Một người canh giữ lập tức quỳ xuống, làm con mắt tất cả mọi người đều hiện lên kinh hoàng!

Một kiếm vừa rồi hoàn toàn nghiền nát lòng tin của Phương Dã Ma!

Phương Dã Ma biết chỉ có thần phục mới có thể miễn chết, nhà họ Phương mới có khả năng tồn tại!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nghe ông ta nói nhảm, giơ kiếm lên.

Phốc!

Một cái đầu dữ tợn liền bị chém đứt, lăn bảy tám vòng trên đất mới dừng lại.

Toàn trường tĩnh mịch!

Biểu cảm những lão giả vừa uy hiếp nhà họ Ngụy, nhà họ Lý Cảng Đảo, nhà họ Lục Cổ Võ giống như ăn phải phân vậy!

Kiếm Hiên Viên vỡ rồi?

Đài võ đạo sập?

Phương Dã Ma chết?

Thời gian ở đây giống như ngừng lại.

Ánh mắt cả mọi người nhìn về phía Diệp Bắc Minh từ chấn động biến thành kinh hoàng!

Cuối cùng hóa thành nỗi kinh sợ nồng nặc!!!

Ngụy Yên Nhiên giống như nằm mơ: “Anh… anh ấy một kiếm giết chết Phương Dã Ma?”

Lý Gia Hinh kích động đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt đều chảy ra: “Chủ nhân, chủ nhân thắng rồi!”

Lục Khi Sương kích động nhảy cẫng lên: “Bố, bố xem! Thần y Diệp thắng rồi, anh ta đã giết Phương Dã Ma!!!”

“Cái gì?”

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ khiếp sợ.

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải kích động đến mức toàn thân run rẩy!

Sướng!

Con mẹ nó quá sướng!

Trận chiến còn chưa kết thúc!

Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người, xông về phía hai người Tần Quân Lâm và Chu Nhân Tiên.

“Rít rít rít rít!”

Hai người hít khí lạnh, không còn ngạo mạn như lúc trước, chỉ có vẻ kiêng kỵ vô tận!

Năm người canh giữ đã chết ba, bọn họ nào còn dám khinh thường Diệp Bắc Minh?

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Hai người bị dọa cho liên tục lùi lại phía sau.

Nếu Diệp Bắc Minh lại chém ra một kiếm đầy uy lực như vừa rồi, chắc chắn bọn họ phải chết!

“Đến lượt các người!”

Giọng nói Diệp Bắc Minh lạnh như băng truyền tới.

Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tần Quân Lâm, một kiếm chém tới!

Vành mắt Tần Quân Lâm sắp nứt ra: “Toàn thể nhà họ Tần ra tay cho tôi! Ra tay hết, không tiếc bất cứ giá nào, xóa bỏ Diệp Bắc Minh!!!”

“Toàn thể nhà họ Tiêu, toàn thể nhà họ Phương, các người còn đang chờ cái gì?”

“Chờ Diệp Bắc Minh giết bọn tôi, sau đó diệt cả gia tộc các người hả?!!!”

“Toàn thể nhà họ Tần giết cho tôi tôi!!!”

Tần Quân Lâm hoàn toàn điên rồi!

Sợ choáng váng!

Con mẹ nó quá kinh khủng!

Nhóc con này năm năm trước thật sự là một phế vật sao?

Bây giờ anh mới chỉ 23 tuổi sao?

Quá dọa người!

Giới võ đạo Long Quốc tuyệt đối không cho phép có nhân vật lợi hại như vậy tồn tại!!!

Đám người nhà họ Tiêu và nhà họ Phương sửng sốt!

Giây tiếp theo.

Chu Tiên Nhân quát lớn: “Toàn thể nhà họ Chu ra tay cho tôi!!!”
Chương 419: Hắn thật sự đã học Long Đế Quyết!

“Không tiếc bất cứ giá nào, giết Diệp Bắc Minh!”

“Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh, vị trí gia chủ nhiệm kỳ tới sẽ là của người đó!”

“Nhất mạch của người đó lập tức trở thành nhất mạch của gia chủ nhà họ Chu!”

Đám người nhà họ Chu lao ra khỏi khán đài.

Ngoài nhà họ Long, người của bốn gia tộc canh giữ là nhà họ Tần, nhà họ Tiêu, nhà họ Phương, nhà họ Gia lập tức xông ra.

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Bóng người trùng trùng, mấy trăm Võ Tông!

Khoảng gần một trăm Võ Tôn!

Võ Thánh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cộng lại cũng ba bốn mươi người.

Vây quanh đài võ đạo!

Kinh khủng!

Quá kinh khủng!

Mấy người có mặt tại chỗ nơm nớp lo sợ!

Mấy trăm võ giả hàng đầu cộng lại, khí tức mỗi người tản mát ra giống như hồng thủy mãnh thú vậy!

Bốn phương tám hướng đài võ đạo vỡ nứt, nội lực dâng trào mãnh liệt, giống như hình thành một khu vực năng lượng vậy!

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, đứng ở khu vực trung tâm.

Ánh mắt nghiêm túc!

Tần Quân Lâm ngửa mặt cười lớn: “Ha ha ha ha, con mẹ nó tiếp tục điên cuồng cho tao đi!!!”

“Không thể không nói, mày quả thật khủng khiếp, quá mức kinh khủng!”

“Long Quốc từ ngàn năm qua chưa từng xuất hiện thiên tài yêu nghiệt như mày!”

“Nhưng…”

Tần Quân Lâm dừng lại, tức giận gầm thét: “Vậy thì sao?”

“Mày vẫn phải chết, người mày quen biết, bạn bè của mày, người từng giúp mày, tất cả phải chết!!!”

“Nợ máu mày gây ra, bọn tao sẽ khiến bọn họ phải bồi thường gấp trăm, gấp ngàn, gấp chục ngàn lần!”

“Vô liêm sỉ! Lão thất phu nhà họ Tần mày quá vô liêm sỉ!”

Vạn Lăng Phong quát lên.

Lâm Thương Hải cũng gào thét: “Con mẹ nó lão thất phu, bọn tao dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Ông nội... Cái này... Diệp Bắc Minh chết chắc sao?”

Vân Kiếm Bỉnh giọng run rẩy.

Vân Chi Lan nuốt nước miếng: “Không cứu được, bốn gia tộc canh giữ cùng ra tay, dù là ông cũng phải chết”.

Phong Cửu U than thở một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu hà cớ gì phải thế? Ban đầu trở thành đệ tử của tôi thì sao có thể có ngày hôm nay?”

“Ha ha, sư phụ, hắn đáng đời”.

Cô gái xinh đẹp sau lưng Phong Cửu U cười nhạt.

Diệp Bắc Minh chết rồi cũng đáng tiếc!

Nhưng.

Thật sự quá sướng!

Tên nhãi vừa phách lối lại ngông cuồng cuối cùng phải chết!

Mắt đẹp của Lăng Thi Âm toàn là tia máu, nghiêm nghị gầm thét: “Truyền lệnh xuống, toàn bộ Vạn Bảo Lâu đánh ra!”

“Không tiếc bất cứ giá nào cứu thiếu chủ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, để tôi ra tay…”

Diệp Bắc Minh đang muốn trả lời.

Đột nhiên toàn thân chấn động!

Giây tiếp theo.

Từ trong cơ thể anh trào ra sát khí và mây đen đầy trời, ánh sáng bốn phía cũng ảm đạm!

Một đường hư ảnh huyết long màu máu xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh.

Dữ tợn!

Hung tàn!

Bá đạo!

Cảnh tượng này khiến đám người xung quanh đài võ đạo hoàn toàn ngây người.

Đây có phải hiệu ứng 3D không?

Con huyết long kia trông rất sống động, giống y như thật!!!

Cuồng phong bốn phía chấn động, cát bay đá chạy!

Một luồng huyết quang đậm đà lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

“Gầm!!!”

Một tiếng long ngâm.

Hư ảnh huyết long kia lên tiếng, từ trong con ngươi Diệp Bắc Minh bộc phát ra hàn mang kinh người: “Truyền nhân của Long Đế tao, đám kiến hôi chúng mày cũng vọng tưởng giết cậu ta?”

“Tao ban cho chúng mày cái chết!”

“Máu tươi hóa thành năng lượng, nuôi dưỡng truyền nhân của Long Đế!”

“Linh hồn chôn vùi, trọn đời không được siêu sinh!”

Trong góc khán đài, một cậu thanh niên anh tuấn đứng dậy: “Long Đế Quyết, quả nhiên là Long Đế Quyết! Thằng nhóc này đã học Long Đế Quyết, mẹ kiếp!!!”

Diệp Phi Phàm ở bên cạnh ngây người: “Cái gì… công tử, hắn thật sự đã học Long Đế Quyết?”

Tần Quân Lâm sửng sốt, đột nhiên trong người bộc phát ra sát ý lạnh như băng: “Tên Long Đế chó má gì đó giả thần giả quỷ!”

“Chúng ta cùng tiến lên, nghiền nát tên tạp nham này, mặc kệ Long Đế hay Xà Đế gì đó, xóa bỏ hết!!!”

“Giết!”

“Giết!!!”

Mấy trăm võ giả hàng đầu bộc phát ra sát khí kinh thiên động địa.

Bốn phương tám hướng liều chết xông tới!

Trong phạm vi võ giả đầu tiên xông vào huyết quang, một tiếng nổ tung ‘Phụt’, hóa thành sương máu!

Những võ giả khác còn chưa kịp phản ứng, liên tục vọt vào.

Giây tiếp theo.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm…

Tất cả võ giả xông lên, khi tiến vào trong phạm vi ánh sáng màu máu.

Cơ thể nổ tung giống như dưa hấu, hóa thành sương máu!

“A! Chạy mau!”

“Rút lui!”

Võ giả ở phía sau kịp phản ứng, giống như gặp ma quỷ liền xoay người bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Muốn đi?”

Giơ tay túm không khí!

Ầm!

Từ trong huyết quang lao ra mười mấy móng rồng màu máu, túm nổ tất cả những võ giả kia!

Dù là Võ Tông hay Võ Thánh, chúng sinh ngang hàng.

Một kích túm nổ, hóa thành sương máu!

Mấy trăm võ giả bị tiêu diệt toàn bộ!

Thời gian như ngừng lại!

Tất cả người xem bốn phía đài võ đạo hoảng sợ lùi về phía sau, giống như gặp quỷ.

“Cái… cái này rốt cuộc là thế nào?”

“Tất cả đều nổ... Tại sao có thể như vậy?!!!”

“Trời ơi, chuyện gì vậy!”

Người canh giữ gia tộc cũng điên rồi!

Trong mắt đều là tia máu!

Toàn thân Tần Quân Lâm ngây ngốc tại chỗ: “Tại sao có thể như vậy…”

Chu Nhân Tiên sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ phập một tiếng trên đất, điên cuồng dập đầu: “Tha mạng, tha mạng!!! Đại nhân, tha mạng!!! Chu Nhân Tiên tôi sai rồi, sai hoàn toàn!”

“Toàn thể nhà họ Chu biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha mạng!”

Bùm bùm bùm bùm!

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, không mang một chút cảm xúc.

Giơ tay lên, đè nén không khí!

Một móng vuốt rồng màu máu xuất hiện!

Phụt!

Thân thể hai người nổ tung, hóa thành sương máu nhập vào trong huyết long!

Tất cả đều quay về yên tĩnh!

Bốn phía đài võ đạo chỉ còn lại mùi máu tanh đậm đà.

Thi thể tất cả mọi người đều biến mất hết không thấy!
Chương 420: Người này đệ nhất Long Quốc

Biểu cảm của mọi người cực kỳ ngoạn mục!

“Ông nội, ông nội... anh ta thắng rồi? Cháu không nằm mơ chứ”, Vân Kiếm Bỉnh không ngừng nuốt nước miếng,

Vân Chi Lan ngơ ngác, lẩm bẩm: “Người này đệ nhất Long Quốc!”

Thân thể Ngụy Yên Nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, gần như mệt lả!

Diệp Bắc Minh thắng!

Thắng một cách dứt khoát, nhưng cô ta thiếu chút nữa bị hù chết!

“Chủ nhân… phù phù phù…”

Lý Gia Hình miệng lớn thở hổn hển, cảm giác toàn thân nóng ran khó chịu.

Mặt đẹp cô ta đỏ bừng, ngực phập phồng kịch liệt!

Kích động muốn nhào ra!

Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành liếc nhìn nhau, mặt đầy khiếp sợ.

Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca run rẩy, thiếu chút nữa kích động đến bất tỉnh!

Trong đám người, mẹ Hạ ngồi ở đó, từ đầu đến giờ miệng vẫn chưa khép lại.

“Hắn… Thằng nhóc này sao có thể?”

Toàn thân mẹ Hạ run rẩy.

Chấn động!

Ngạc nhiên mừng rỡ!

Bất ngờ!

Còn có chút sợ hãi!

Bà ta nắm chặt thành quả đấm!

Móng tay bấm vào trong thịt!

Trong lòng bà ta thậm chí còn nảy sinh chút hối hận.

‘Nếu để Nhược Tuyết ở lại bên cạnh hắn, không phải sẽ càng tốt sao? Suy cho cùng, dù là trong Côn Luân Hư cũng sẽ không có cậu thanh niên thiên phú khủng khiếp như vậy?’

Mẹ Hạ ngây ra suy nghĩ.

Trong sự im lặng.

Một giọng nói phá vỡ yên tĩnh!

“Chủ nhân vô địch thiên hạ!!!”

Vạn Lăng Phong quát lên.

Lục Lâm Thiên vội đứng dậy, ra khỏi khán đài, đi tới dưới đài võ đạo, dứt khoát quỳ xuống.

“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Lục Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”

“Bố…”, Lục Khi Sương che miệng nhỏ nhắn.

Mọi người sững sờ!

Mẹ kiếp!

Con mẹ nó ông ta đúng là biết gió chiều nào xoay chiều nấy!

Giây tiếp theo.

Vô số người của gia tộc Cổ Võ rối rít xông ra đài võ đạo, đứng xung quanh đài.

Mọi người chen lấn, tất cả đều quỳ xuống.

“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Khương Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”

“Nhà họ Tống Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”

“Nhà họ Chu Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”

“Nhà họ Mặc Cổ Võ tôn sùng cậu Diệp!”

Mấy trăm người quỳ rạp xuống dưới chân Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều là người của tầng lớp cấp cao Long Quốc!

Những người canh giữ gia tộc bị dọa cho hồn siêu phách lạc, nằm trên đất.

Sau trận chiến này, giới võ đạo Long Quốc sẽ không còn âm thanh thứ hai nữa.

Cá chép hóa rồng!

“Xuất sắc, quả đúng là xuất sắc!”

Bỗng nhiên.

Một giọng nói không êm ái truyền tới.

“Aiz ya!”

“Ai mà lá gan lớn vậy?”

“Muốn chết phải không? Dám nói chuyện với cậu Diệp như vậy?”

Soạt!

Vô số ánh mắt quay đầu nhìn về phía một góc khán đài hàng sau cùng.

Chỉ thấy một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, anh tuấn khiến người ta ghen tỵ đang chậm rãi đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, quả nhiên anh đã cho cậu đây xem được màn kịch hay, cũng không tệ!”

“Có chút như vậy cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc!”

“Câu chuyện của anh đến đây là kết thúc”.

Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại, nhìn cậu thanh niên này, bên cạnh còn có Diệp Phi Phàm.

Sau lưng người này có một lão giả đang đứng!

Rất vâng lời, hai tay buông thỏng tự nhiên.

Ông ta giống như vực sâu không lường được!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đây là một Võ Đế!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Người đến từ Côn Luân Hư?”

Các võ giả có mặt ở đây kinh hãi, người của Con Luân Hư?

Người đàn ông trẻ tuổi cười ngạo mạn: “Thông minh đấy, không tệ, cậu đây đến từ học viện Thiên Thần Côn Luân Hư!”

“Học viện Thiên Thần?”

Người ở đây mặt đầy nghi ngờ, chưa từng nghe nói qua cái tên này.

Chỉ có một vài người bảo vệ gia tộc mặt hốt hoảng, lập tức biến sắc!

Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘Học viện Thiên Thần’, sát ý trong lòng tăng vọt ngút trời: “Năm đó đuổi giết mẹ tôi có học viện Thiên Thần các người?”

“Không sai!”

Người đàn ông trẻ tuổi quả quyết thừa nhận: “Ai bảo trong tay mẹ anh có thứ đồ không nên có, bây giờ giao ra đi!”

“Sau đó...”

Diệp Bắc Minh trầm giọng cắt đứt: “Mẹ tôi chết?”

Người đàn ông trẻ tuổi cười lớn: “Ha ha ha ha, đương nhiên, năm đó bà ta quay lại Côn Luân Hư, bị mấy thế lực liên thủ bắt”.

“Sau đó, bà ta không nói ra đồ ở đâu, vì vậy chúng tôi liền giết bà ta!”

“Người phụ nữ này thật lợi hại, đủ các loại hình phạt tàn khốc bà ta đều có thể chống cự!”

“Bà ta chết rất thảm, ừm, ngay cả thi thể cũng cho chó ăn mất!”

“Mày nói bậy!”

Diệp Bắc Minh tức đến mức toàn thân run rẩy, trán nổi gân xanh: “Chờ tao bắt được mày, sưu hồn luyện phách!”

“Có một chữ là giả, tao giết cả nhà mày!”

Thuật Đằng Không!

Lôi ảnh trùng trùng!

Bước ra một bước, sấm chớp rền vang.

Bay về phía cậu thanh niên!

Cậu thanh niên vui mừng: “Anh còn biết võ kỹ bay? Hay lắm nhóc con, người phụ nữ kia để lại cho anh bao nhiêu đồ tốt!”

“Ông Giới, tôi cần hắn sống, giữ lại cho hắn một hơi thở, không giết chết là được!”

Lão giả sau lưng ngẩng đầu, con ngươi đang híp lại liền mở ra: “Đơn giản, con kiến nhỏ thôi, một ngón tay là có thể giải quyết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK