Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1566: Thánh vật Hoa tộc

“Kẻ này, nhà họ Ngư tôi cần rồi!”

Vương Nguyên cười quái dị một tiếng: “Chị Thất Tình, tôi thấy ánh mắt của chị nhìn anh ta không đúng lắm!”

“Là nhà họ Ngư cần anh ta, hay là chị Thất Tình chị cần anh ta?”

“Cậu!”

Ngư Thất Tình ngẩn người, trong đầu bất giác lóe lên bóng hình của Diệp Bắc Minh: “Cậu nói linh tinh gì thế hả? Tuy anh ta có thiên phú nghịch thiên, lại còn đẹp trai!”

“Nhưng ai mà thích một kẻ cuồng ngạo tự đại như anh ta chứ?”

“Hơn nữa, bên cạnh anh ta có quá nhiều phụ nữ, tôi với anh ta vốn là không thể nào!”

“Vậy sao?”

Thấy Vương Nguyên cười quái dị.

Ngư Thất Tình đỏ mặt, tức giận nói: “Nhóc thối, cậu dám giỡn tôi?”

“Tôi phải nói chuyện này với chị của cậu mới được!”

“A, chị Thất Tình, đừng mà....”, Vương Nguyên cầu xin.



Những người trên quảng trường học viện Viễn Cổ lần lượt giải tán.

Mặc Phong Hành đứng từ xa nhìn Diệp Bắc Minh, truyền âm nói: “Thiếu chủ, bây giờ còn không đi xem thánh vật của Hoa tộc thượng cổ sao?”

Diệp Bắc Minh kích động trong lòng, dặn dò mọi người mấy câu: “Tôi có việc phải rời đi mấy ngày, nhất định sẽ quay về trước ngày thần giáng!”

Nói xong, cùng hai người Mặc Phong Hành và Mặc Đình Đình rời khỏi học viện Viễn Cổ.

Đi thẳng đến ngoài sơn cốc nhà họ Mặc!

Nhà họ Mặc Huyền Bảng ngày xưa, đã hóa thành đống đổ nát!

Mặc Phong Hành dẫn Diệp Bắc Minh vào sâu trong nhà họ Mặc.

Mở ra một cánh cửa đá ở tận cuối kho báu đã bị cướp sạch sẽ.

Đi thẳng xuống theo bậc thềm!

Sau khi vượt qua bảy tám trận pháp cấm chế, ba người đi thẳng vào sâu trong cùng!

Đây là quảng trường dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, phải to bằng mười sân bóng.

Trần nhà cực cao!

Một tấm bia đá màu đen được dựng ở khu vực trung tâm quảng trưởng!

Khí hỗn độn màu đen như thác nước, chậm rãi chảy từ bia đá xuống!

“Vãi!”

Mặc Phong Hành vẫn chưa lên tiếng, trong đầu của Diệp Bắc Minh lập tức vang lên giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Mẹ nó! Vãi! Vãi! Vãi!”

“Mẫu thạch hỗn độn, đúng là mẫu thạch hỗn độn!”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Tiểu Tháp, tôi nhớ lần trước ông từng nói đến!”

“Mẫu thạch Hỗn Độn đươc sinh ra từ thiên địa sơ khau, có thể diễn hóa ra vạn vật!”

“Chẳng lẽ vật này thực sự là mẫu thạch Hỗn Độn?”

“Phí lời!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn kích động: “Có được vật này, cậu có thiên hạ!”

“Cho dù là người sáng tạo ra tôi, cũng từng có ý nghĩ dùng mẫu thạch Hỗn Độn để đúc tạo thân tháp cho tôi!”

“Chỉ đáng tiếc, vốn không tìm được vật liệu như này, chỉ đành giảm yêu cầu dùng vật liệu khác đúc tạo bản tháp!”

“Cho dù như vậy, bản tháp vẫn vô địch chư thiên vạn giới!”

“Nếu...nếu... năm đó tìm được mẫu thạch Hỗn Độn này, đúc tạo thân tháp cho bản tháp!'

“Bản tháp cũng sẽ không vỡ, người đó cũng sẽ không chết!”

Thậm chí Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được, vị trí trái tim không ngừng run lên!

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được tiểu tháp kích động như vậy, nghĩ cũng biết mẫu thạch Hỗn Độn trước mặt quý giá thế nào!

Liền sau đó.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.

Nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Được! Đã như vậy, tôi sử dụng mẫu thạch Hỗn Độn đúc tao thân tháp hoàn chỉnh cho ông!”

“Hứa với tôi, sau này đừng tìm những mảnh vỡ đó nữa, được không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “… Cậu nhóc, tôi muốn cười!”

“Thật đấy, tôi muốn cười! Nhưng là cười vui mừng, ha ha ha!”

Trong lúc một người một tháp nói chuyện.

Mặc Phong Hành đã đi đến phía trước mẫu thạch Hỗn Độn, quỳ một chân xuống: “Tổ tiên nhà họ Mặc chịu ơn Hoa tộc, canh giữ thánh vật Hoa tộc, Mặc Phong Hành, gia chủ đời thứ một ngàn chín trăm bảy mươi năm nhà họ Mặc!”

“Cung nghênh con cháu đời sau của Hoa tộc quay về! Đình Đình, còn không đế quỳ xuống!”

“Á? Ồ?”

Mặc Đình Đình kinh ngạc, mau chóng xông đến bên cạnh ông nội.

Cũng quỳ xuống trước Diệp Bắc Minh!

Lúc này Mặc Phong Hành mới quay đầu, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Bắc Minh: “Thiếu chủ, mời nhận lại thánh vật Hoa tộc!”

Diệp Bắc Minh đật đầu: “Được!”

Anh bước ra một bước, đứng dưới bia đá khổng lồ.

Bia đá cao đến mấy trăm mét, khí tức hỗn độn lưu chảy không ngừng!

Trong lúc Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ, làm thế nào để cất bia đá này đi.

Giọng của Mặc Phong Hành vang lên: “Thiếu chủ, mời thiếu chủ dùng máu tươi kích hoạt thánh vật Hoa tộc!”

“Máu tươi?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, sau đó lấy ra một con dao găm rạch lòng bàn tay!

Ấn lòng bàn tay lên bia đá!

Liền sau đó.

Một cảnh không thể tin nổi xuất hiện!

Bia đá vốn màu đen xì, vì hấp thụ máu tươi của Diệp Bắc Minh lập tức biến thành màu đỏ máu!
Chương 1567: Thánh vật

Ngẩng đầu nhìn.

Một con huyết long quấn lên bia đá, có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một vẩy rồng và huyết quản!

“Đây là…”

Mặc Phong Hành kích động đến khuôn mặt già đỏ bừng: “Thánh vật thức tỉnh rồi, cuối cùng thánh vật cũng thức tỉnh rồi!”

Điên cuồng dập đầu!

Mặc Đình Đình ở một bên chỉ có thể há hốc cái miệng nhỏ, giữ tư thế ngước nhìn.

Gru!

Huyết long gầm thét một tiếng, cả quảng trường dưới lòng đất chấn rung dữ dội!

Chỉ thấy, huyết long xông ra bia đá, sau khi xoay tròn mười mấy trên không trung rồi cắm đầu chui vào sâu trong giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh!

Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên: “Đây là cái gì?”

Anh kinh ngạc phát hiện, sâu trong ý thức lại có thêm một cuốn kinh văn!

Mỗi một chữ đều viết bằng chữ giáp cốt.

Diệp Bắc Minh chỉ nhìn một cái, lập tức hít khí lạnh: “Vãi! Đây là truyền thừa vô thượng của Hoa tộc thượng cổ, không chỉ có các loại công pháp, còn có rất kiến thức uyên thâm về y thuật, đan dược, luyện khí, trận pháp!”

“Mẹ kiếp, lại còn có lĩnh vực về mặt pháp tắc?”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người!

Thánh vật Hoa tộc, đúng là bách khoa toàn thư!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng nói: “Cậu nhóc, cậu còn nhớ ngôi thần miếu ở chiến trường thượng cổ không?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Đương nhiên là nhớ, sao thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: “Cậu cũng có lấy được một tấm bia đá trong thần miếu đó, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?”

“Tôi nhớ ra rồi!”

Cơ thể Diệp Bắc Minh rung lên: “Sau khi tôi có được bia đá đó, tiểu thế giới kèm theo hoàn toàn tiến hóa!”

“Nghĩ kỹ lại, hai tấm bia đá này lại có bảy phần giống nhau!”

“Chẳng lẽ có người chế tạo ra bia đá mô phỏng theo thánh vật?”

“Rất cả khả năng!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, hìn lên kinh văn trên bia đá.

Lướt nhìn mấy cái, hít sâu một hơi: “Vãi, tôi nhìn thấy gì thế này? Cách đúc tạo tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

“Cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người: “Cậu nhóc, cậu nhìn thấy gì?”

Tôi nhìn thấy cách đúc tạo tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng: “Trên mẫu thạch Hỗn Độn khắc cách làm thế nào để luyện chế tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Càn Khôn vạn cổ, tháp trấn vực!”

“Pháp tắc chí tôn, trụ đá vạn giới!”

“Đạo pháp tự nhiên, bắt đầu từ Càn Khôn!”

“Một tháp xuất hiện, vạn pháp diệt!”

“Hỗn độn mở, vạn vật sinh ra!”

“Đây là khẩu quyết cơ bản, bên dưới còn có chi tiết các loại vật liệu chuyện thế tháp Càn Khôn Trấn Ngục…”

Nói đến đây, Diệp Bắc Minh hít khí lạnh: “Cũng có nghĩa là, nếu tôi có thể thu thập được những nguyên vật liệu này!”

Tôi cũng có thể tạo ra một tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lẩm bẩm: “Một tháp xuất hiện… vạn pháp diệt…”

“Hỗn độn mở, vạn vật sinh ra!”

“Chẳng lẽ… tôi là do Hoa tộc thượng cổ luyện chế ra? Chủ nhân đầu tiên của tôi cũng là người của Hoa tộc thượng cổ sao?”

Nghe thấy lời này.

Diệp Bắc Minh cũng vô cùng khó hiểu, lắc đầu: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để mang mẫu thạch Hỗn Độn này đi thì hơn!”

“Tấm bia lớn thế này, muốn vác đi cũng không thể nào!”

“Hay là thu vào trong Côn Luân Hư thượng cổ?”

Trong đầu chỉ nảy ra suy nghĩ này.

Liền sau đó.

Bia đá lại thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau mấy hơi thở ngắn ngủi!

Lại hóa nhỏ như bia mộ!

Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Diệp Bắc Minh nảy ra một ý nghĩ: “Bia mộ? Chẳng lẽ cũng có liên quan đến nghĩa địa Hỗn Độn sao?”

Đột nhiên.

“Chúc mừng thiếu chủ, thánh vật đã công nhận thiếu chủ rồi!”

Mặc Phong Hành từ lúc nãy đến bây giờ vẫn luôn dập đầu.

Lúc này trán đã đầm đìa máu tươi, lại không kiềm chế được sự kích động trong lòng: “Đình Đình, còn không mau qua đây? Bắt đầu từ bây giờ, cháu đi theo hầu hạ thiếu chủ!”

“Thiếu chủ đi đâu, thì cháu theo đó!”

“Thiếu chủ muốn cháu làm gì thì cháu làm việc đó!”

Mặc Đình Đình không hề do dự trả lời: “Vâng, ông nội!”

“Đây là nhận thức mà con cháu nhà họ Mặc từ nhỏ đã được thấm nhuần!

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mặc tiến bối, thực sự không cần!”

“Đình Đình đang độ tuổi như hoa như ngọc, hơn nữa còn như nụ hoa sắp nở!”

“Cô ấy nên có cuộc sống của mình, cho dù tổ tiên nhà họ Mặc các ông là bộc thần của Hoa tộc, đến bây giờ cũng nên được tự do rồi!”

Là một người hiện đại.

Bảo anh đưa theo một nha hoàn, cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Hơn nữa, anh lại không phải không có chân tay, không cần người hầu.
Chương 1568: Nuốt chửng

Không ngờ, lời vừa được nói ra, đôi mắt của Mặc Phong Hành lập tức đỏ bừng: “Thiếu chủ, cậu không cần thật sao?”

Mặc Đình Đình vốn đang đỏ mặt, lập tức trắng bệch như máu!

Cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi không cần thật”.

“Được…”

Mặc Phong Hành thở dài một hơi.

Tinh khí trên người dường như bị rút cạn!

Khuôn mặt Mặc Đình Đình càng trắng bệch!

Diệp Bắc Minh đang cảm thấy kỳ lạ.

Hai ông cháu nhìn nhau một cái, Mặc Phong Hành cười thảm một tiếng: “Thiếu chủ đã không cần chúng tôi, vậy chúng tôi đi theo tổ tiên đây!”

Vừa dứt lời.

Trong tay hai người có thêm một con dao găm, đâm về phía cổ họng!

Tốc độ nhanh như không hề có ý do dự!

Vãi!

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại, một bước xuất hiện trước hai người.

Hai tay tóm chặt hai con dao, hét lớn một tiếng: “Hai người làm gì vậy? Cho dù tôi không cần Đình Đình hầu hạ, hai người cũng không cần chết chứ?”

“Hai người bị bệnh gì hả?”

Mặc Phong Hành mặt xám như tro, cười khổ một tiếng: “Thiếu chủ, sứ mệnh của nhà họ Mặc từ xưa là như vậy!”

“Tổ tiên từng nói, nếu Hoa tộc không cần nhà họ Mặc hầu hạ!”

“Con cháu nhà họ Mặc tồn tại trên đời không còn ý nghĩa, cứ đi theo tổ tiên là được!”

“Mẹ kiếp…”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Tổ tiên nhà họ Mặc các ông ngốc hết hả? Tôi không cho hai người hầu hạ, hai người lại muốn chết?”

Mặc Phong Hành trừng mở con mắt.

Tuy tổ tiên bị mắng, nhưng người trước mặt là thiếu chủ!

Ông ta chỉ đành lắc đầu: “Thiếu chủ, đây là lời dạy của tổ tiên!”

“Nếu cậu không cần chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể đi chết thôi!”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt cạn lời!

Đây là truyền thừa cặn bã gì chứ!

Nhìn Mặc Đình Đình vô tội một cái, rồi lại nhìn Mặc Phong Hành cố chấp.

Chỉ đành thở dài một tiếng: “Được thôi, Đình Đình ở lại bên cạnh hầu hạ tôi!”

“Còn ông, cũng đừng chết, để lại cái mạng già còn có chỗ dùng!”

Mặc Phong Hành mừng đến phát khóc: “Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Hai người đi ra trước đi, ở đây tôi còn có việc phải xử lý”.

“Tuân lệnh!”

Hai ông cháu vui mừng đứng lên, mau chóng biến mất.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi sầm xuống: “Tiểu tháp, đã có được mẫu thạch Hỗn Độn, là lúc đúc tạo thân tháp cho ông rồi!”

“Thu!”

Quát nhẹ một tiếng.

Bia mẫu thạch Hỗn Độn biến mất, lập tức chui vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Bòng hình lập tức hóa thành cao hàng trăm mét như ban đầu!

Trong tích tắc, thế giới bên trong tháp vốn bình lặng lập tức nổi gió nổi mây!

Không gian xung quanh méo mó, dao động dữ đội!

Hư ảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn dựng trên hỗn độn cũng không ngừng rung lên, dường như chịu ảnh hưởng nào đó!

“Rắc” một tiếng bức bối!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nứt ra một đường, dường như có thể sập đổ bất cứ lúc nào!

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sao lại như vậy?”

Cuối cùng tháp Càn Khôn Trấn Ngục phản ứng lại, giọng cũng biến đổi: “Bản tháp nhớ ra rồi, mẫu thạch Hỗn Độn sinh ra từ vũ trụ sơ khai!”

“Nó là gốc của vạn vật, có thể diễn hóa vạn vật!”

“Nhưng đồng thời, cũng có thể nuốt chửng vạn vật!”

“Không gian bên trong bản tháp ẩn chứa năng lượng lớn, nó coi bản tháp là đồ ăn rồi!”

“Cậu nhóc, mau ngăn nó lại, nếu không bản tháp sẽ bị nó nuốt chửng thật đấy!”

Lúc này.

Mẫu thạch Hỗn Độn giống như cái động đen!

Tất cả vật chất và năng lượng xung quanh đều bị nó nuốt chửng!

Diệp Bắc Minh thầm niệm, thần hồn tiến vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Điều khiến anh bất ngờ là, cho dù không gian xung quanh méo mó!

Các loại năng lượng hoành hành!

Nó vẫn không hề bị ảnh hưởng.

“Tiểu tháp, tôi phải làm thế nào?”

“Bất kể cậu làm thế nào, ngăn nó lại trước đã!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi về phía mẫu thạch Hỗn Độn.

Một tay ấn lên mẫu thạch Hỗn Độn: “Dừng lại cho tao!”

Lời vừa được nói ra, mẫu thạch Hỗn Độn lại dừng nuốt chửng thật.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thở nhẹ nhõm.

Thân tháp tàn hồn của ông ta đã vô cùng tồi tàn, khắp chỗ đều là vết nứt: “Khụ khụ… đáng ghét, bản tháp khó khăn lắm mới hồi phục được một phần trăm sức mạnh, giờ toàn bộ bị nó nuốt chửng rồi…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khóc không ra nước mắt!

Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Tiểu Tháp, tại tôi không suy nghĩ chu đáo!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mắng một câu: “Mẹ nó, thiệt quá rồi!”

“Cậu nhóc, đợi sau khi cụa vào thần giới, nhất định phải tìm mấy vạn thần khí cho bản tháp nuốt đấy!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chuyện nhỏ”.

“Có điều, tôi muốn luyện hóa mẫu thạch Hỗn Độn thành bản thể của ông, thì phải làm thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người, hoàn toàn trầm mặc.
Chương 1569: Đúc tạo thân tháp

Môt lúc sau, giọng nói âm u vang lên: “Cậu nhóc, cậu chắc chắn thật không?”

“Luyện chế vật này thành bản thể cho bản tháp?”

“Đương nhiên!”, Diệp Bắc Minh không hề do dự trả lời.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại trầm mặc!

Lần này, qua mấy canh giờ, cuối cùng lên tiếng: “Cậu nhóc, bản tháp nhắc cậu một câu lần cuối!”

Mẫu thạch Hỗn Độn vô cùng vô cùng hiếm có, nếu nó xuất hiện ở thần giới...”

“Thậm chí là những nơi như thần quốc Hỗn Độn, thế giới Bản Nguyên, cũng sẽ khiến các thế lực lớn tranh giành đánh nhau vỡ đầu!”

“Nói một câu khó nghe, cho dù đánh đến diệt thế, cả thế giới hủy diệt!”

“Họ cũng không tiếc mọi giá để cướp được vật này, mẫu thạch Hỗn Độn có thể diễn hóa ra bất kỳ thứ gì khác!”

“Cậu thực sự định dùng nó luyện chế bản thể cho bản tháp ư?”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng như vậy, có thể thấy vật này thực sự không tầm thường!

Anh suy nghĩ một lúc: “Có thể diễn hóa thành bất kỳ vật gì ư? Thân thể cũng được sao?”

“Phí lời”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mắng một câu: “Ở nơi Hỗn Độn, nguồn gốc vạn vật!”

“Vũ trụ, không gian, bùn đất, không khí, nước… tất cả mọi thứ đều từ Hỗn Độn diễn hóa ra!”

“Con người cũng do các loại vật chất tạo thành, cậu nói xem?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, vậy thì giữ lại một phần”.

“Một phần còn lại, luyện thành bản thể thân tháp cho ông!”

“Hu hu hu…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục òa khóc hu hu!

Cảm động thực sự: “Ha ha ha… Cậu nhóc, bản tháp không nhìn nhầm người mà!”

“Ơn nghĩa của chủ nhân hôm nay, tiểu tháp sẽ sống chết cùng chủ nhân!”

Diệp Bắc Minh trừng đôi mắt to: “Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa!”

“Bây giờ, ông nói cho tôi biết dùng mẫu thạch Hỗn Độn luyện chế thân tháp cho ông bằng cách nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bây giờ cậu là chủ nhân của mẫu thạch Hỗn Độn, như những gì cậu nghĩ!”

“Cậu có suy nghĩ thế nào thì nó sẽ diến hóa thành ra như vậy”

“Ồ?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sang lên.

Đưa tay ra, ấn lên mẫu thạch Hỗn Độn.

Một ý nghĩ!

Một cảnh không thể tưởng tượng xảy ra!

Mẫu thạch Hỗn Độn lập tức hóa thành hai nửa!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, vừa nãy anh đang nghĩ làm thế nào để cắt đôi mẫu thạch Hỗn Độn!

Không ngờ một ý nghĩ thôi mà đã thành sự thực!

“Tốt! Hóa thành tháp, Càn Khôn Trấn Ngục!”

Diệp Bắc Minh ấn một tay lên một nửa mẫu thạch Hỗn Độn trong đó.

Vù!

Mẫu thạch Hỗn Độn rung lên dữ dội, khí tức Hỗn Độn lưu chảy!

Trong mấy hơi thở ngắn ngủi, một tòa bảo tháp màu đen cao trăm trượng nhô lên từ mặt đất!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Trên thân tháp có các loại phù văn lấp lánh.

Nhìn kỹ lại, đều là chi chít các loại kinh văn mà tổ tiên Hoa tộc để lại!

“Tiểu tháp, thần hồn đi vào xem sao!”, Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.

“Được!”

Hư ảnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên, chui vào trong thân tháp màu đen.

Một lát sau, trong tháp vang lên một giọng nói: “Cậu nhóc, cậu thành công rồi!”

“Bản thể của tôi, phục hồi rồi!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Cảm thấy thế nào?”

tháp Càn Khôn Trấn Ngục

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Rất tuyệt, thân thể này quá hoàn hảo!”

Diệp Bắc Minh cười thích thú: “Đừng nói lời vô dụng, chiến lực của tôi có tăng lên không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo mạn: “Bản tháp ra tay, chỉ cần cách trăm mét, thần hoàng cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của bản tháp!”

“Nếu bản tháp ra tay, cho dù cậu và thần hoàng cách mười tám dặm, cô ta cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bản tháp!”

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Lợi hại thế sao? Vậy chẳng phải tôi vô địch rồi sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát: “Là tôi vô địch, không phải cậu vô địch!”

“Hãy nhớ, cậu vẫn có khả năng bị cảnh giới trên thần hoàng giết!”

“Bản tháp không cần phải lo lắng, có thể bỏ chạy, nhưng cũng có thể bị người cảnh giới cao hơn bắt được!”

“Vì thần hồn của bản tháp chưa hồi phục, một khi thần hồn bị luyện hóa, để lại thân tháp không cũng vô dụng...”

“Có điều, chỉ cần cậu cố gắng hết sức khiêm tốn!”

“Trong vòng trăm mét, ai chọc vào cậu, giết là được!”

Diệp Bắc Minh cười: “Như ông muốn! Được rồi, chúng ta nên quay về học viện Viễn Cổ rồi”.

“Cậu nhóc, nói cho cậu thêm một tin tốt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Vì cậu là chủ nhân của tôi, bản tháp có thể cảm nhận được sự tồn tại của huyết mạch của cậu!”

“Cho nên, tôi đã cảm nhận được khí tức của bố mẹ và con của cậu rồi!”

“Tâm Nhi không cần nói, ở trong Côn Luân Hư thượng cổ!”

“Một cô con gái khác của cậu, con gái của cậu và Đông Phương Xá Nguyệt!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Tôi có thêm một con gái nữa! Nó đang ở đâu?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ: “Thần giới!”
Chương 1570: Học viện Viện Cổ tới

Thần Giới ư?

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chẳng phải Đông Phương Xá Nguyệt đang ở U Minh Giới cùng với các sư tỷ của tôi hay sao? Tại sao giờ lại ở Thần Giới?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chuyện này thì bản tháp cũng không biết nhưng có thể chắc chắn rằng mẹ con họ đều bình an!”

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh bỗng hỏi tiếp: “Vậy còn bố mẹ tôi và các sư tỷ thì sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Tạm thời bản tháp không cảm ứng được hơi thở của họ!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành!

...

Bên ngoài thành Thiên Dung, người đông nghìn nghịt.

Hơn một triệu người tu võ tề tựu về đây, hôm nay chính là ngày thần giáng!

Một khi vượt qua được tuyển chọn thần giáng là sẽ được lên Thần Giới.

Dù chỉ trở thành một người hầu của Thần thôi thì tiền đồ tương lai cũng vẫn vô cùng rộng mở!

Nếu như may mắn được thế lực Thần Giới chọn trúng thì không chỉ bản thân người đó một bước lên mây mà thế lực sau lưng người này cũng sẽ được thơm lây!

Lúc này, cửa thành Thiên Dung đóng kín.

Tất cả mọi người đều mong mỏi trông ngóng.

Toàn bộ người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ, nhà họ Phó đều đã có mặt đầy đủ.

Diệp Kinh Vân, Diệp Cuồng Nhân dẫn theo mười truyền nhân thuộc chi trưởng của nhà họ Diệp, trong đó có Diệp Vy Ny, lẳng lặng chờ đợi!

“Sao người của học viện Viễn Cổ vẫn chưa tới vậy? Nếu bọn họ không tới thì cửa thành Thiên Dung sẽ không mở!”

“Chẳng lẽ mọi người lại phải chờ đám người của học viện Viễn Cổ hay sao?”

“Đúng là chẳng ra làm sao, rõ ràng bọn họ là thế lực yếu nhất trong số chúng ta nhưng lại dám kiêu ngạo như vậy!”

Trong đám người nhà họ Diệp, nhà họ Cổ, nhà họ Phó, có một số thanh niên tỏ ý không vui.

Tất cả bọn họ đều là thiên tài kiệt xuất hàng đầu được gia tộc tuyển chọn nên!

Đâu ai chịu bằng lòng đứng chờ người khác dưới ánh nắng mặt trời chói chang cơ chứ?

“Thôi được rồi,

Nói bớt lại vài câu!”

“Im lặng đi!”

Diệp Kinh Vân và một ông lão nhà họ Cổ gần như đồng thanh lên tiếng.

Đám thanh niên của hai gia tộc lập tức ngậm miệng!

Phó Toàn Thịnh cười khẩy nói: “Mười người các cô các cậu phải ghi nhớ điều này cho tôi, tới lúc cuộc tuyển chọn thần giáng bắt đầu, nhất định không được nương tay!”

“Hễ là người của học viện Viễn Cổ thì đều giết chết, không tha!”

“Vâng!”

Mười người thanh niên nam nữ của nhà họ Phó khẽ hô lên một tiếng.

Tới gần giữa trưa, người của học viện Viễn Cổ vẫn chưa tới.

Một thanh niên của nhà họ Phó cười, nói đểu: “Không phải là người của học viện Viễn Cổ không dám tới đấy chứ?”

“Mặc kệ bọn họ có tới hay không, cứ tới trưa mà chưa tới thì coi như là chủ động bỏ cuộc!”

Một thanh niên khác cười gằn.

Trong đội ngũ của nhà họ Diệp, Diệp Vy Ny nhíu mày: ‘Nghe nói một năm trước cậu Diệp gặp phải chuyện bất trắc nên mất sạch tu vi!’

'Sau đó cậu ta đã phải bế quan một năm, hình như chỉ mới xuất quan gần đây'.

'Không biết lần này cậu ta có tới không?’

Diệp Vy Ny nghĩ thầm.

Sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu!

Đồng hồ ở cửa thành cho thấy chỉ còn không đầy mười phút nữa là sẽ tới buổi trưa.

Liệu người của học viện Viễn Cổ có kịp tới không? Liệu Diệp Bắc Minh có tới không?

Đột nhiên.

“Rầm” một tiếng thật to, cửa thành Thiên Dung mở ra!

Một nam một nữ chậm rãi đi ra khỏi cửa thành, bầu không khí ồn ào lập tức yên tĩnh hẳn!

“Kính chào thần sử!”

Hai người vừa đi ra ngoài chính là Vương Nguyên và Ngư Thất Tình.

Vương Nguyên nhìn lướt qua đám đông: “Tất cả đã tới đủ chưa?”

“Bẩm thần sử, mười người nhà họ Diệp đã tới đủ!”

“Bẩm thần sử, mười người nhà họ Cổ đã tới đủ!”

“Bẩm thần sử, mười người nhà họ Phó đã tới đủ!”

“Thế người của học viện Viễn Cổ thì sao?”

Không ai trả lời!

Ngư Thất Tình nhướng mày: “Đã sát giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa tới ư?”

Phó Toàn Thịnh không nén nổi cười, ông ta nói: “Bẩm thần sử, thế hệ trước và thế hệ trước nữa của học viện Viễn Cổ đều không có ai có thể vượt qua được cuộc tuyển chọn thần giáng!”

“Ngay cả một suất làm người hầu của Thần thôi cũng không có ai giành được, không như nhà họ Phó chúng tôi có tổng cộng ba người hầu của Thần!”

Mặt mày ông ta rạng rỡ, thái độ nói năng đầy kiêu ngạo: “Chắc là bọn rác rưởi ấy không dám tới rồi!”

“Haha...”

Bầu không khí bên ngoài thành Thiên Dung cực kỳ hoan hỉ!

Vương Nguyên nhìn về phía Ngư Thất Tình: “Làm sao bây giờ?”

Ngư Thất Tình thầm thở dài trong lòng một tiếng, lắc đầu đáp: “Thôi vậy, nếu bọn họ không tới thì đành phải làm theo quy định thôi”.

Thời gian cứ thế trôi đi từng giây từng phút, tới khi chỉ còn lại vài giây cuối cùng.

“Xem ra học viện Viễn Cổ bỏ cuộc thật rồi!”

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Đột nhiên.

“Học viện Viễn Cổ tới!”

Ngoài cùng đám đông chợt vang lên một tiếng hô vang dội!

Một giây sau, Kiếm Phá Thiên dẫn theo mười người nhóm Diệp Bắc Minh xuất hiện.

Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vy Ny và Ngư Thất Tình đồng thời nở nụ cười!

“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh ư?”

“Hơi thở được giấu kĩ, không thể nhìn ra cảnh giới cụ thể!”

Mấy người trẻ tuổi của nhà họ Cổ thì thầm to nhỏ với nhau.

Một chàng trai có nước da màu đồng lắc đầu: “Đừng nhiều chuyện, dù sao tương lai của chúng ta cũng nằm ở Thần Giới!”

“Chuyện ở Huyền Giới không liên quan gì tới chúng ta!”

“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK