Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1346: Nào so sánh được

“Người cậu ta đắc tội không phải người thường mà là chủ Luân Hồi!”

“Tuy rằng thằng nhóc kia có thể giết cảnh giới Động Hư, nhưng đó chẳng qua là vì trên cảnh giới Động Hư hạn chế tiến vào thế giới Vũ Nội!”

“Cho dù những kẻ trên cảnh giới Động Hư đến đây thì cảnh giới cũng sẽ áp chế ở cảnh giới Động Hư!”

“Nếu một vị cảnh giới Hư Vương đến đây, em còn cảm thấy cậu ta có thể toàn mạng không?”

“Nếu em muốn bảo vệ cậu ta thì chỉ có một lựa chọn duy nhất là nói hết cho chị biết!”

Sau khi nói xong, Giang Thục Nhiên lẳng lặng quan sát Sở Sở.

Lòng Sở Sở đấu tranh một hồi rồi quyết định: “Vâng, chị Thục Nhiên, em sẽ nói cho chị...”

Khóe miệng Giang Thục Nhiên cong lên như mục đích đã đạt được.

...

Diệp Bắc Minh đứng trước một sơn cốc, cởi mặt nạ xuống.

“Cậu Diệp, quả nhiên là cậu!”, Thôi Nhân Lôi kích động nói.

Diệp Bắc Minh bảo: “Các người chớ kích động, từ nay trở đi các người hãy sống ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đi!”

“Cần cái gì thì tôi sẽ cố gắng cung cấp, nếu các người không muốn thì tôi cũng có thể giúp các người rời khỏi Thiên Uyên!”

Người nhà họ Thôi vội vàng đáp lời: “Chúng tôi đồng ý ạ!”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho người nhà họ Thôi.

Đầu Diệp Bắc Minh thoáng một suy nghĩ, chốc lát anh đã tiến vào nghĩa trang.

Bia mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế và Băng Phách ảm đạm không chút ánh sáng.

Một đòn vừa rồi đã khiến hai người họ chìm vào giấc ngủ say.

Anh gọi vài câu chẳng ai đáp lại.

Diệp Bắc Minh chỉ đành rời khỏi nghĩa trang.

Lúc này, giọng của Sửu Long vang lên: “Chủ nhân, cậu đến đây một lát!”

Anh đi vào di tích Côn Luân Hư thượng cổ.

Sửu Long hóa thành dáng vẻ của một người đàn ông trung niên, bóng người mờ ảo, chưa khôi phục hoàn toàn.

Thìn Long đứng một bên, hóa thành một người đàn ôn nhã nhặn.

Sắc mặt cả hai trông rất nghiêm trọng.

Diệp Bắc Minh thấy thế bèn hỏi: “Sao cả hai bày ra vẻ mặt như thế vậy? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì chăng?”

Hai người họ nhìn thoáng qua nhau.

Sửu Long bước lên bẩm: “Chủ nhân, chúng tôi cảm nhận được khí tức của các long mạch con giáp khác!”

Nghe vậy, mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Nói, chúng đang ở đâu?”

Sửu Long trầm giọng đáp: “Ngay lúc nãy, trên người mấy kẻ nắm quyền của Thiên Đạo Tông, Thiên Cực Môn và đảo Vô Cấu đều có khí tức của long mạch!”

“Cả trên người mấy lão già của Yêu tộc cũng có khí tức của long mạch!”

“Thuộc hạ hoài nghi rằng bọn họ dựa vào long mạch để tăng cảnh giới!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Lẽ nào long mạch con giáp ở trong tông môn của bọn họ ư?”

“Rất có khả năng ấy!”, Sửu Long trả lời.

Trong lúc Diệp Bắc Minh đang suy tư.

“Ai đó? Mau bước ra!”

Một người đi tới.

“Đông Phương Xá Nguyệt?”, Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.

Đông Phương Xá Nguyệt cao ngạo, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh rồi ném một thứ gì đó qua.

Diệp Bắc Minh đưa tay tóm lấy, phát hiện đó một cây trâm cài tóc.

Anh vừa định hỏi.

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh giọng nói: “Mỗi một câu tôi nói sắp tới đây đều phải nghe cho kỹ!”

“Một vị thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông ở Huyền Giới là bạn bè lâu năm của tôi!”

“Không muốn chết thì giờ tôi có thể giúp cậu đến Huyền Giới, cậu lấy tín vật của tôi để gia nhập vào Huyền Thiên Tông!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tại sao?”

Đông Phương Xá Nguyệt phun ra hai chữ: “Đừng hỏi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Xin lỗi, đầu tiên, tôi không có hứng thú gì với Huyền Thiên Tông”.

“Thứ hai, nếu tôi muốn đến Huyền Giới thì sẽ tự đến đó thôi nhưng không phải là bây giờ!”

“Cậu!”

Đông Phương Xá Nguyệt nổi nóng, đôi mắt đỏ bừng: “Cậu có biết mình sắp chết không hả?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Liên quan tới cô và chủ Luân Hồi à?”

Đông Phương Xá Nguyệt im lặng.

Một lát sau, cô ta gật đầu.

“Ông ta là sư phụ của tôi!”

Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày, giọng lạnh hơn vài phần: “Vậy nên sau này chúng ta là kẻ địch à?”

“Phải?”

Đông Phương Xá Nguyệt trả lời.

“Được!”

Diệp Bắc Minh cười hỏi: “Vấn đề thứ ba, giữa chúng ta có con à?”

Anh vừa nói xong, cơ thể mềm mại của Đông Phương Xá Nguyệt run lên.

Cô ta gầm lên: “Nói hưu nói vượn, sao chúng ta có con chung được chứ!”

“Tôi là Thần Đế còn cậu chỉ là một người phàm mà thôi!”

“Sau này nói những câu như thế nữa thì tôi sẽ giết chết cậu!”, sau khi nói xong, Đông Phương Xá Nguyệt nhanh chóng rời đi như đang bỏ chạy trối chết.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng đuổi theo: “Vấn đề cuối cùng, sư tỷ của tôi ở đâu?”

Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi, không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại đuổi theo mình.

Cô ta rất phẫn nộ: “Cậu đang quan tâm chín cô gái kia à?”

“Nếu cho cậu lựa chọn, cậu chọn chín cô gái kia hay tôi?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dần lạnh xuống: “Cô có tư cách gì so sánh với các sư tỷ của tôi chứ?”

“Cậu!”

Đông Phương Xá Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng.

Cô ta gầm lên: “Diệp Bắc Minh, cậu đúng là đồ lòng lang dạ sói! Đồ mặt dày trơ tráo!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Cô nói sao cũng được, trả sư tỷ lại cho tôi!”

“Nếu không thì hôm nay cô đừng hòng chạy thoát!”
Chương 1347: Muốn trở thành người đàn ông của tôi sao?

Đông Phương Xá Nguyệt hừ nói: “Bổn đế muốn chạy, cậu cản không được đâu!”

“Thế hả?”

Diệp Bắc Minh rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, tiếng rồng ngâm vang lên.

Sau lưng anh hiện lên chín con Ma Long màu đen kèm theo một hư ảnh huyết long khổng lồ to lớn cả nghìn trượng.

Anh vung kiếm chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt.

Phụt!

Đông Phương Xá Nguyệt không thể đỡ được đòn đánh ấy, phun một ngụm máu tươi, rồi bay ra ngoài.

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Ôi vãi, chuyện gì thế này?”

Anh bước ra, thi triển Ảnh Thuấn.

Đón được Đông Phương Xá Nguyệt đang bay ra ngoài kia, khí tức của cô ta vô cùng yếu ớt.

Bất cứ lúc nào cũng có thể đi xa.

“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này? Sao cô ta không ra tay đỡ đòn?”

Trái tim Diệp Bắc Minh luống cuống, lòng anh hoảng hốt kinh hoàng.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Không phải cô ta không ra tay đỡ đòn mà là không thể ra tay!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận bảo: “Đầu tiên, cô ta đã bị người trong gia tộc Đông Phương phản bội, vốn đã bị trọng thương rồi!”

“Thứ hai, vết thương cũ còn chưa khôi phục đã bị cậu bồi thêm một kiếm!”

“Thứ ba, tất cả sức mạnh của của cô ta tập trung hết vào bụng, như đang bảo vệ cái gì đó!”

Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên.

Ngay sau đó.

Con mắt Thần Ma mở ra giữa mi tâm.

“Đây...”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, đã có con của tôi rồi sao không chịu thừa nhận chứ?”

“Ha ha...”

Đông Phương Xá Nguyệt cười tự giễu: “Bởi vì đứa bé nên cậu mới chịu đối xử dịu dàng với tôi sao?”

“Muốn giết thì cứ giết, thâm tình tới chậm còn ti tiện hơn cỏ ven đường!”

“Tôi...”

Diệp Bắc Minh cứng họng không biết nói gì.

Anh vừa tức giận vừa buồn cười: “Đến giờ mà cô vẫn còn cứ ngoan cố sao? Nếu cô không giết tôi thì sao tôi làm vậy chứ?”

“Sợ rằng cô chưa biết xưa nay tôi chưa bao giờ nương tay với kẻ địch!”

“Nếu tôi muốn giết cô thì khi ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ cô đã chết từ thuở nào rồi!”

“Dẫu cho cô có là Thần Đế!”

Anh nói chắc như đinh đóng cọc, không để cô ta nghi ngờ.

Đông Phương Xá Nguyệt hoảng hốt, gương mặt ửng hồng.

“Á... lẽ nào cậu ta thích mình thật? Không... không thể nào…”

Ánh mắt cô ta lảng tránh.

Giờ phút này, một niềm vui kỳ lạ dâng trào trong lòng cô ta.

“Đây là... tình yêu nam nữ à? Thật kỳ lạ, thật diệu kỳ làm sao...”

“Bỗng nhiên cảm giác tất cả mọi thứ…”

Diệp Bắc Minh thở dài: “Tôi đưa cô đi chữa trị trước”.

Anh nghĩ một ý rồi đưa Đông Phương Xá Nguyệt vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.

Cả hai bước đến chỗ Long Thai Trì, Hầu Tử vẫn đang tĩnh dưỡng trong đó.

Diệp Bắc Minh hái vài lá Long Huyết Bồ Đề, đút cho Đông Phương Xá Nguyệt ăn.

Vết thương trên người Đông Phương Xá Nguyệt chuyển biến tốt đẹp hơn, cô ta kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào, đây là di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ sao?”

“Sao nó lại ở trong cơ thể cậu chứ?”

“Còn cả Long Huyết Bồ Đề nữa, sao cậu có được nó thế?”

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta rồi nói: “Đừng đánh trống lảng sang chuyện khác, lòng cô nghĩ thế nào vậy?”

Đông Phương Xá Nguyệt dời mắt, bỗng cười một cách ngạo mạn: “Muốn trở thành người đàn ông của tôi sao? Được chứ!”

“Đầu tiên, từ nay trở đi cậu phải đoạn tuyệt quan hệ với những cô gái khác, đặc biệt là các sư tỷ của cậu!”

“Thứ hai là sau này trong lòng cậu chỉ có mình tôi!”

Diệp Bắc minh quả quyết phủ định: “Không thể nào!”

“Vậy thì không cần thảo luận nữa!”

Sắc mặt Đông Phương Xá Nguyệt thay đổi ngay lập tức, nói: “Từ nay trở đi, chúng ta là kẻ thù!”

Diệp Bắc Minh cười khẩy nói: “Cô muốn làm kẻ thù của tôi à? Phải được tôi đồng ý đã!”

Anh bước từng bước tới chỗ cô ta, ma khí tuôn trào, khống chế Đông Phương Xá Nguyệt.

Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc: “Cậu định làm gì đó?”

Diệp Bắc Minh cười đầy hàm ý: “Có một số việc cần phải để cô nhớ lại một chút!”

Cơ thể mềm mại của Đông Phương Xá Nguyệt run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm ấy.

Mặt cô ta đỏ bừng, tim như ngừng đập: “Không được...”

Ngay sau đó.

Ma khí ngùn ngụt bao phủ cả hai người họ.

...

Huyền Giới, Huyền Thiên Tông.

Giang Thục Nhiên đi vào một đại điện tọa lạc trên một miệng núi lửa: “Sư phụ, đệ tử xin được gặp mặt ạ!”

“Vào đi!”

Giọng nói trầm khàn vang lên.

Giang Thục Nhiên đẩy cửa bước vào, không khỏi bất ngờ: “Sư muội, em làm sao thế?”

Gương mặt Sở Vị Ương trắng bệch, cả người đều là máu, nằm trong một cái lồng giam bằng huyền thiết.

Tứ chi đều bị huyền thiết khóa chặt, móc sắt đâm xuyên qua xương bả vai cô ta.

Kinh mạch trên người và đan điền đều bị đánh nát, người đang hấp hối.

“Đồ phế vật này dám vọng tưởng đánh cắp nhân dược của vi sư!”

Bà lão ngồi trên đài cao cười khinh khỉnh.

“Nhân dược ư?”

Giang Thục Nhiên lạnh run người.

Sắc mặt bà lão kia lạnh như băng: “Không nên hỏi thì chớ hỏi!”

“Thục Nhiên, nhiệm vụ sư phụ giao cho con tiến triển thế nào rồi?”
Chương 1348: Lấy máu Hoa tộc tế trời, mở đường đến Thần Giới

Giang Thục Nhiên nuốt một ngụm nước miếng: “Sư phụ, đệ tử thất bại rồi ạ!”

“Con nói cái gì?”

Trên người bà lão kia bùng lên một luồng hàn ý lạnh như băng.

Giang Thục Nhiên sợ hãi quỳ ngay xuống đất: “Sư phụ, người hãy nghe con giải thích!”

“Tuy rằng đệ tử không tìm được thứ người cần, nhưng có tin tức khác bẩm báo cho người ạ!”

Giọng bà lão lạnh như băng: “Tin gì?”

Giang Thục Nhiên ngẩng đầu: “Sư phụ, con phát hiện ra con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ...”

Sắc mặt bà lão kia chuyển dần từ lạnh lẽo rồi cuối cùng hóa thành mừng như điên.

Bà ta đứng lên, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Giang Thục Nhiên, ôm chặt cổ tay của cô ta: “Con nói gì? Con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Lời con nói là thật sao? Con biết kết cục khi lừa dối vi sư là gì không?”

Giang Thục Nhiên gật đầu lia lịa: “Sư phụ, những gì con nói đều là sự thật ạ”.

Cô ta nói hết tất cả những thông tin cô ta moi được từ chỗ Sở Sở.

“Được! Được! Tốt quá!”

Bà lão vui sướng khua tay múa chân: “Hay! Hay lắm! Thục Nhiên con làm tốt lắm!”

“Nhớ kỹ, không được nói chuyện này cho bất kỳ ai!”

“Con muốn được thưởng gì? Vi sư sẽ đồng ý cho con hết!”

Giang Thục Nhiên nhìn Sở Vị Ương, suy nghĩ một lát rồi nói: “Sư phụ, con mong người thả sư muội Vị Ương ạ!”

“Hả?”

Bà lão nhướng mày.

Giang Thục Nhiên quỳ xuống: “Sư phụ, sư muội Vị Ương đã tàn phế, chắc chắn sư muội đã biết mình sai rồi ạ!”

“Nể mặt tình thầy trò nhiều năm qua, đồ nhi không cần ban thưởng gì hết chỉ xin người tha cho sư muội một mạng!”

“Hừ!”

Bà lão hừ nói: “Nể mặt con, ta tha cho đứa đồ đệ tội lỗi đầy người này!”

“Dẫn sư muội của con cút đi, vi sư không muốn gặp lại cô ta nữa!”

“Vâng vâng vâng, con cảm ơn sư phụ ạ!”

Giang Thục Nhiên bước lên, mở cửa lồng giam, dẫn Sở Vị Ương nhanh chóng rời đi.

Bà lão không nhịn được mà cười cuồng loạn: “Ha ha ha ha, người của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Lão tìm các người cả đời này, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi!”

Bà ta vung bàn tay to lên, một tấm bản đồ xuất hiện, rồi nhìn chằm chằm vào một vị trí trong đó.

Trong góc bản đồ có viết mấy chữ bằng máu.

“Dùng máu Hoa tộc tế trời, mở ra con đường đến Thần Giới!”

“Huyết Long xuất, đế tinh hiện! Huyền Giới rung chuyển!”

Bà lão kia lẩm bẩm nói: “Bây giờ lấy máu tươi của người Hoa tộc tế trời, con đường dẫn tới Thần Giới sẽ mở ra!”

“Còn về vế sau ‘huyết long xuất, đế tin hiện’, chắc chắn có nghĩa là lão đột phá cảnh giới Phong Hào Thần Đế, cá chép vượt long môn rồi!”

“Nếu lão tiến vào Thần Giới, tất nhiên cả Huyền Giới sẽ rung chuyển rồi...”

“Ha ha ha ha ha...”

Bà ta không thể kiềm chế tâm trạng phấn khích của mình, tiếng cười trầm khàn rợn người quanh quẩn khắp đại điện.

Sau khi rời khỏi đại điện, Giang Thục Nhiên dẫn Sở Vị Ương trở về phòng.

Đút vài viên đan dược cho cô ta.

Sở Vị Ương khá hơn nhiều: “Mau... Thục Nhiên, mau báo cho anh Diệp!”

Giang Thục Nhiên sửng sốt: “Vị Ương, em đã thành như vậy rồi mà còn nhắc tới anh Diệp gì chứ?”

“Từ từ, anh Diệp... em... em cũng quen biết Diệp Bắc Minh à?”

Sở Vị Ương vô cùng lo lắng nói: “Sư phụ điên rồi, bà ta định dùng con gái của anh Diệp để luyện đan!”

“Em nói gì?”

Giang Thục Nhiên trừng to mắt, chợt nhớ tới “nhân dược” trong lời sư phụ khi nãy.

Lẽ nào chính là ý đó?

Sở Vị Ương giải thích một lượt.

Giang Thục Nhiên chết trân tại chỗ: “Đừng nói là Huyền Thiên Tông, cho dù là cả Huyền Giới thì cũng không cho phép dùng người để luyện đan!”

“Sư phụ làm vậy lẽ nào không sợ trời phạt ư?”

...

Cùng lúc đó, trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.

Ma khí ngút trời biến mất, Diệp Bắc Minh ôm Đông Phương Xá Nguyệt: “Ăn no chưa?”

“Cậu... buông...”

Mặt Đông Phương Xá Nguyệt ửng đỏ, cả người yểu xìu không sức lực.

Hai tay đặt lên ngực Diệp Bắc Minh, định đẩy anh ra.

Nhưng cái eo thon nhỏ của cô ta đã bị một bàn tay to tóm chặt, cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra khỏi lồng ngực của người đàn ông.

“Cô còn như vậy thì tôi sẽ tức giận đấy!”

Đông Phương Xá Nguyệt kêu nhỏ.

Diệp Bắc Minh vô cùng ngang ngược: “Vậy thì hỏi cô có phục hay không?”

“Cậu...”

Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt phiếm hồng, cắn răng nói: “Vậy nên cậu đang sỉ nhục tôi sao?”

“Nếu tôi không phục... không lẽ cậu, cậu sẽ làm nhục tôi lại lần nữa như vừa rồi sao?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Tôi không có ý đó!”

“Vậy ý của cậu là gì?”

Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt đỏ hồng, chậm rãi mặc quần áo dưới ánh mắt bàng hoàng của Diệp Bắc Minh.

Cô ta nhìn dáng vẻ xấu hổ của Diệp Bắc Minh.

Đông Phương Xá Nguyệt mừng thầm: “Hừ, giỡn với tôi đó à? Bản đế sống cả triệu năm rồi, cái gì mà chưa từng gặp chứ?”

“Xem tôi khiến cậu áy náy hơn đi, cho cậu càng thấy có lỗi với tôi hơn!”
Chương 1349: Diệp Càn Khôn chết

Nghĩ đến đây.

Đông Phương Xá Nguyệt nghiêm mặt nói: “Đứa bé không liên quan gì tới cậu hết, tôi sẽ nuôi nó khôn lớn thành người!”

“Tất cả đều là số mệnh của tôi, cho dù Đông Phương Xá Nguyệt tôi bị người trong tộc phản bội!”

“Hay bị cậu ức hiếp, tất cả đều là kiếp nạn vốn có trên con đường của tôi!”

Đông Phương Xá Nguyệt nói xong rồi giả bộ mất mác.

Quả nhiên.

Diệp Bắc Minh nói: “Diệp Bắc Minh tôi dùng tính mạng thề rằng!”

“Chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không để bất cứ ai làm mẹ con cô bị tổn thương!”

Chắc như đinh đóng cột, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Đặc biệt là đôi mắt vô cùng chân thành kia.

Trong chốc lát, Đông Phương Xá Nguyệt ngơ ngác nhìn anh.

“Mình làm vậy với cậu ta hình như không ổn lắm nhỉ?”

Mặt cô ta ửng hồng, nhổ nước bọt: “Ai cần cậu bảo vệ chứ!”

“Tôi là Thần Đế, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình!”

Bỗng nhiên.

Cô ta như nghĩ đến chuyện gì đó: “Nhắc nhở cậu một câu, chủ Luân Hồi phái tôi tới đây giết cậu!”

“Nhưng mà, ông ta không biết thân phận thật sự của cậu!”

“Trong mắt ông ta, cậu là Diệp Càn Khôn!”

Đông Phương Xá Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, im lặng một hồi rồi mới nói: “Diễn một vở kịch với tôi đi!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Diễn à?”

“Đúng vậy”.

Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu nói: “Chủ Luân Hồi biết thuật đọc tâm, nếu cậu không chết thì tôi không thể lừa gạt ông ta được!”

“Vậy nên, cậu chỉ cần ngất trên tay tôi là được!”

Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Chủ Luân Hồi đáng sợ đến vậy à?”

Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu: “Tin tôi đi, không ai hiểu rõ ông ta hơn tôi đâu!”

“Vậy nên, cậu chỉ cần phối hợp với tôi một lần, được chứ?”

Diệp Bắc Minh thấy hổ thẹn trong lòng nên gật đầu đồng ý: “Được!”

Hai người rời khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, đến một sơn cốc vắng vẻ.

Đông Phương Xá Nguyệt cười nói: “Chúng ta cố gắng diễn chân thật một chút, nếu không sẽ rất dễ bị lộ!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, thẳng tay giết tôi luôn là được!”

“Cái gì?”

Đông Phương Xá Nguyệt kinh ngạc, cô ta không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh muốn chết thật.

Diệp Bắc Minh không giải thích mà chỉ triệu hồi hình nộm ra.

Anh lấy mặt nạ màu tím ra rồi ra lệnh hình nộm đeo lên.

Đông Phương Xá Nguyệt chợt hiểu ngay, không cần nhiều lời.

Cả hai lao vào chiến đấu căng thẳng, ngay khi hình nộm hóa thành bột mịn, Đông Phương Xá Nguyệt cầm lấy cái mặt nạ màu tím kia: “Được rồi, như vậy là được!”

“Hình ảnh giết chết cậu đã được khắc ghi trong đầu tôi rồi!”

“Tôi phải đi đây, còn có gì muốn nói với tôi không?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Các sư tỷ của tôi khỏe không?”

Lòng Đông Phương Xá Nguyệt hơi thất vọng, hừ đáp: “Thần hồn của chủ Luân Hồi bị thương, trong vòng nửa năm tới các cô ấy vẫn sẽ an toàn”.

“Nửa năm sau thì tôi không biết, cậu vẫn nên tự lo cho chính mình đi!”

“Từ nay trở đi, Diệp Càn Khôn đã chết, đừng dùng thân phận đó nữa...”

Sau khi nói xong, cô ta nhanh chóng biến mất.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được mà mắng anh: “Nhóc ơi, cậu ngu chết đi được!”

Diệp Bắc Minh hỏi lại: “Tiểu Tháp, ông có ý gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc ơi, cậu còn chưa hiểu hả?”

“Cậu đã chinh phục được trái tim của người phụ nữ kia rồi, cô ta còn định làm những việc vô cùng nguy hiểm!”

“Chỉ cần đi sai một bước thì đều có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”

“Cậu không quan tâm người ta thì thôi đi, vậy mà còn hỏi sư tỷ của mình có an toàn không hả? Cho dù cậu không hỏi thì chắc chắn cô ta cũng sẽ bảo vệ các sư tỷ của cậu thôi!”

...

Sau khi Đông Phương Xá Nguyệt rời đi thì tìm một nơi vắng lặng.

Cô ta bố trí một pháp trận khởi động phép tắc Luân Hồi.

“Nghịch chuyển Luân Hồi, tái hiện ký ức!”

Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt lại.

Sau đó.

Cảnh tượng quay cuồng với Diệp Bắc Minh hiện lên trước mắt.

“Xóa ký ức!”

Đông Phương Xá Nguyệt ra tay xóa sạch ký ức giữa mình và Diệp Bắc Minh ở Côn Luân Hư.

Khi trong đầu hiện lên cảnh tượng trong màn ma khí dày đặc kia, mặt cô ta chợt ửng hồng.

Cơ thể mềm mại bất giác run rẩy.

Cô ta cắn đôi môi đỏ mọng: “Thôi, chắc ông ta sẽ không phát hiện cảnh này đâu”.

“An táng nó ở nơi sâu nhất đáy lòng đi!”

...

Cách Thiên Đạo Tông khoảng trăm dặm.

Một đám người đang mặc đồng phục của Thiên Đạo Tông truy sát một cô gái què.

Rầm!

Một luồng sức mạnh cuồn cuộn ập tới.

Cô gái què phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào xuống đất.

Phụt!

Một thanh kiếm dài đâm xuyên qua cô gái què từ đằng sau, đính chặt cô gái trên mặt đất.
Chương 1350: Anh hùng cứu mỹ nhân

Không thể cử động.

“Chạy đi! Con mẹ mày chạy tiếp đi!”

Một lão già tiến lên, trên gương mặt già nua tràn đầy sự phẫn nộ: “Chỉ mới một tháng ngắn ngủi mà đã giết mấy nghìn tên đệ tử của Thiên Đạo Tông tôi!”

“Long Khuynh Vũ cô đúng là đồ điên!”

Cô gái què kia chính là thánh nữ Tổ Long điện, Long Khuynh Vũ.

Trong ánh mắt của Long Khuynh Vũ tràn đầy sự cuồng loạn: “Ha ha ha... hơn trăm nghìn người của Tổ Long điện tôi bị các người giết sạch gần như chẳng còn ai!”

“Tôi hận không thể nhấn tất cả người của Thiên Đạo Tông các người xuống địa ngục!”

“Muốn giết thì cứ giết, Long Khuynh Vũ tôi thành quỷ cũng không bỏ qua các người đâu!”

“Hừ!”

Sắc mặt lão già kia trầm xuống: “Muốn làm quỷ không đơn giản vậy đâu!”

Rồi lão già kia vung kiếm lên.

Xoẹt xoẹt.

Kiếm khí cắt ngang qua quần áo của Long Khuynh Vũ.

Máu tươi trào ra, lộ một phần da thịt trắng nõn không tì vết.

Ánh mắt đệ tử Thiên Đạo Tông đỏ bừng, miệng lưỡi khô quắc.

“Mau giao máu Tổ Long ra đây, lão phu cho cô ra đi thanh thản!”

“Nếu không, lão phu sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Trường kiếm trong tay lão già kia vung qua vung lại.

Trong lúc ấy, sau lưng Long Khuynh Vũ đầm đìa máu tươi, chi chít vết kiếm.

Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời.

Lão già kia bất đắc dĩ, chỉ đành sai người bắt Long Khuynh Vũ về Thiên Đạo Tông rồi tính.

Bỗng nhiên.

Một người đàn ông tiến lên: “Ô trưởng lão, tôi có cách ép cô ta nói ra nơi cất giữ máu Tổ Long!”

Lão già kia nhướng mày: “Hàn Thông, cách gì thế?”

Hàn Thông nhếch mép cười khẩy: “Ô trưởng lão, nếu đưa về Thiên Đạo Tôi rồi để những người khác ép cung hỏi ra nơi cất giữ máu Tổ Long!”

“Vậy chẳng phải công lao sẽ thuộc về kẻ khác sao?”

Ô trưởng lão nhíu mày, quả thật khá có lý.

“Cậu có cách nào bắt cô ta mở miệng à?”

“Khà khà!”

Vẻ mặt của Hàn Thông rất đáng khinh: “Ô trưởng lão, Long Khuynh Vũ là tuyệt sắc đại mỹ nhân đứng thứ ba trong bảng Nữ Thần của thế giới Tam Thiên!”

“Chắc chắn sẽ có rất nhiều gã đàn ông muốn lột bỏ vẻ ngoài của cô ta, nếu chúng ta sẽ dụng lưu ảnh thạch ghi hình lại...”

Rồi gã ghé bên tai Ô trưởng lão.

Ô trưởng lão chợt hiểu ngay: “Thằng nhóc cậu nghĩ chu đáo đấy!”

Rồi ông ta lấy ra một lưu ảnh thạch.

Hàn Thông nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Ô trưởng lão, tôi đồng ý làm nam diễn viên!”

Ô trưởng lão nhíu mày: “Bảo đao của lão phu còn chưa già đâu!”

“Đương nhiên là lão phu ăn thịt còn cậu theo sau húp canh là được?”

Dứt lời, ông ta lấy ra một cái mặt nạ rồi đeo lên: “Khà khà khà, làm vậy sẽ không ai biết lão phu là ai!”

Hàn Thông mắng thầm trong lòng.

Gã nuốt một ngụm nước miếng rồi rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch.

Định bụng ghi hình lại khoảnh khắc ngàn năm có một này.

Long Khuynh Vũ tức giận run người: “Các người... các người định làm gì?”

Lẽ nào trước khi mình chết còn khó giữ được tấm thân trong trắng này hay sao?

Ô trưởng lão nhếch mép: “Chỉ cần cô giao máu Tổ Long ra đây, lão phu có thể tha cho cô!”

“Nếu không, lão phu sẽ không khách khí...”

Ô trưởng lão bắn ra vài luồng khí kình, cố định tứ chi của Long Khuynh Vũ lại.

Rồi kéo cô ta ra tạo thành một hình chữ “đại”.

Long Khuynh Vũ vốn đang trọng thương, bị trường kiếm ghim trên mặt đất, không cách nào phản kháng.

Động tác ngượng ngùng này làm cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên.

Vút!

Một tiếng xé gió ập tới.

Sau đó, bên tai cô ta truyền tới tiếng la hoảng sợ: “Ô trưởng lão!”

Long Khuynh Vũ mở to mắt, đúng lúc bắt gặp cái đầu đang trừng mắt của Ô trưởng lão lăn lóc trên mặt đất.

“Cậu là ai?”

“Nơi đây là Thiên Đạo Tông...”

Tiếng kêu la thảm thiết vang một hồi rồi im lặng lại.

Chỉ còn tiếng bước chân từ tốn lại gần mình.

Lúc này, Long Khuynh Vũ quỳ trên mặt đất, tạo thành một hình chữ “đại”.

Nên cô ta không thể thấy đó là ai.

Chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người nọ, cô ta lòng đầy căm phẫn quát: “Tôi mặc kệ anh là ai, nếu anh dám làm gì quấy rối tôi!”

“Tôi cam đoan dù thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô Long, cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy à?”

Long Khuynh Vũ ngẩng ra, bỗng mừng rỡ: “Anh Diệp, cứu tôi với!”

Phụt!

Diệp Bắc Minh bước tới, rút trường kiếm của Ô trưởng lão ra.

Ngân châm giáng xuống, nháy mắt Long Khuynh Vũ đã có thể cử động.

Cô ta vừa định đứng lên thì một bộ quần áo đàn ông bay tới.

Nó bay tới đắp lên người Long Khuynh Vũ, che khuất vùng da thịt lộ ra ngoài.

Người đứng trước mặt cô quả nhiên là Diệp Bắc Minh.

Cô ta kích động đứng lên hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”

Bản thân cô ta vẫn còn trọng thương, chưa khôi phục.

Nên hai chân mềm nhũn, bổ nhào người về phía trước.

Diệp Bắc Minh bước lên đỡ lấy Long Khuynh Vũ.

Tay anh đúng lúc chạm vào cặp đồi núi mềm mại, mặt Long Khuynh Vũ đỏ bừng lan đến tận mang tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK