Mười võ hoàng đỉnh phong của đội Thần Cơ chỉ cảm thấy tê dại da đầu, nổi da gà.
Đây là người của gia tộc cổ võ đó!
Một võ tông đấy!
Vậy mà lại chết như thế?
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.
Tình báo nhầm lẫn rồi!
Rốt cuộc Diệp Bắc Minh có thực lực thế nào? Cảnh giới võ đạo gì?
“Đi thôi!”
Một người khẽ quát một tiếng.
Mười võ hoàng đỉnh phong quay người định bỏ đi.
Một khắc cũng không muốn ở lại!
Bỗng nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Tôi cho các anh đi chưa?”
Mười võ hoàng đỉnh phong dừng bước chân, quay đầu với vẻ mặt kinh sợ:
“Cậu còn muốn làm gì?”
“Diệp Bắc Minh, ngay cả chúng tôi mà cậu cũng muốn giết sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt chỉ vào thi thể của Tần Hóa Thiên: “Thi thể rác rưởi này, mang đi cho tôi”.
“Còn nữa, tôi cảnh cáo đội Thần Cơ các anh, không có chuyện gì thì đừng gây chuyện với tôi”.
“Tôi nể mặt quan chức, lần sau còn xuất hiện thế này, muốn cướp người trong tay tôi, bao nhiêu người đến thì tôi giết bấy nhiêu!”
Mấy người chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Anh đang uy hiếp đội Thần Cơ ư?
“Cậu…”
“Cút!”
Một tiếng quát lớn.
Hổ thét rồng gầm!
Mười võ hoàng đỉnh phong như con chó chết chủ, mang theo thi thể của Tần Hóa Thiên nhếch nhác rời đi.
Khi Diệp Bắc Minh quay đầu lại.
Mấy người Vạn Lăng Phong đều kinh ngạc ngẩn người!
“Thiếu chủ, cậu… cậu thật dũng mãnh! Đó là đội Thần Cơ đấy!”, Vạn Lăng Phong không ngừng nuốt nước miếng.
Chu Thiên Hạo cau mày, không nói gì.
Vẻ mặt lo lắng.
Hầu Tử hưng phấn: “Anh Diệp, sướng! Quá sướng!”
“Anh Diệp, anh chính là vị thần trong lòng tôi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi trị thương cho mọi người trước đã”.
…
Nửa tiếng sau.
Diệp Bắc Minh chữa khỏi thương tích cho mọi người.
Kinh mạch chân tay của Vạn Lăng Phong và Thẩm Hạc bị chém đứt, vốn sẽ thành phế nhân, cũng được Diệp Bắc Minh nối liền lại.
Đối với Quỷ Môn Thập Tam Châm, thì việc này vốn chẳng là gì.
Lý Hải Hà nói mát chửi kháy, bị Chu Thiên Hạo dẫn xuống dưới nghỉ ngơi.
Diệp Bắc Minh nhìn vết máu đầy mặt đất: “Cứ tiếp tục như vậy thì không được, tôi phải có thế lực của mình, nếu không, nội bộ sẽ luôn mâu thuẫn”.
Vạn Lăng Phong kinh hãi: “Thiếu chủ, ý của cậu là?”
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư: “Tuy vũ khí nóng hiện đại rất lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn không bằng võ giả”.
“Võ giả có cảnh giới võ hoàng trở lên có thể không thèm nhìn đến quân đội, chỉ sợ bom đạn”.
“Võ tông trở lên, ngay cả bom đạn cũng không sợ!”
“Tuy ông là chiến thần Lăng Phong, thống lĩnh hơn một triệu đại quân, nhưng trước mặt võ giả hàng đầu vẫn chỉ như con kiến”.
Vạn Lăng Phong ngưng trọng gật đầu: “Đúng thế”.
“Võ giả hàng đầu, lấy thủ cấp tướng quân từ trong vạn quân, dễ như trở bàn tay.
Diệp Bắc Minh nói: “Tìm cho tôi một trăm thanh niên khoảng mười tám tuổi, thân thế trong sạch”.
“Tôi muốn đích thân bồi dưỡng bọn họ trở thành cao thủ hàng đầu!”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc: “Thiếu chủ, mười tám tuổi liệu có muộn quá không?”
“Nếu một võ giả muốn tập võ, thì phải bắt đầu tập từ sáu tuổi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, chỉ cần muốn tập võ, thì lúc nào cũng được”.
“Ông chỉ cần đi tìm người là được!”
“Rõ!”
Vạn Lăng Phong đáp lại.
Diệp Bắc Minh có thủ đoạn như thần tiên, có lẽ thực sự có thể làm được.
Anh lại nhìn sang Thẩm Hạc: “Thực lực của ông quá thấp, cho ông chỗ đan dược này đấy”.
Anh giơ tay ném ra hai mươi mấy viên đan dược.
Đồng tử của Thẩm Hạc co lại: “Suýt! Đan dược cực phẩm!”
“Cậu Diệp, cậu?’
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Ông đã là người của tôi, thì thực lực không được quá thấp”.
“Nếu không, lần sau lại gặp phải tình huống này, ngay cả cơ hội tự bảo vệ bản thân, các ông cũng không có, càng đừng nói là bảo vệ người bên cạnh mình”.
Thẩm Hạc gật đầu, không nói nhiều thêm.
Nhận lấy đan dược!
Hầu Tử muốn nói lại ngừng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh Diệp, tôi cũng muốn theo anh tập võ”.
Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử: “Được, nhưng tôi xử lý xong công việc, rồi sẽ nói chuyện với anh”.
“Được!”
Hầu Tử thấy vậy, không nói nhiều thêm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhược Tuyết đâu?”
Vạn Lăng Phong trả lời: “Thiếu chủ, tôi không gặp cô Hạ”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Không hay rồi, Đường Môn!”
Tôn Thiến thông báo với anh, Nhược Tuyết bị Đường Môn bắt đi.
Ở đây không thấy người của Đường Môn, cũng không thấy Nhược Tuyết!
Hỏng rồi!
Diệp Bắc Minh lấy điện thoại, vội vàng gọi cho Diệp Bắc Minh.
“Tắt máy rồi?”
“Đi thôi, chuẩn bị máy bay, đến Đường Môn!”
…
Mười một giờ năm mươi phút đêm.
Đường Môn
Tất cả mọi người đều mặc trang phục mừng cưới.
Một cỗ quan tài gỗ lim đen xì được bày trong đại sảnh của Đường Môn.
Hạ Nhược Tuyết đội mũ phượng mặc áo choàng cưới, bị người ta điều khiển, khuôn mặt tái nhợt.
Âm hôn! (Đám cưới ma)
Đa số phú hào có máu mặt ở Thục Trung đều được mời đến.
Bầu không khí cả Đường Môn vô cùng quỷ dị, khiến người ta không lạnh mà run.
“Đường Môn chủ điên rồi phải không? Lại làm đám cưới ma!”
“Đường Tư Triết chết rồi, anh ta là con trai út được ông ta yêu thương nhất, cô gái nhà họ Hạ cũng xui xẻo, phải bồi táng theo Đường Tư Triết!”
Các phú hào có mặt không nhịn được bàn tán.
Sau lưng mọi người đều ướt dẫm mồ hôi.
Bọn họ cũng không muốn dự lễ cưới như này.
Nhưng không thể không đến!
Đường Phá Thiên mặc trang phục thời Đường, ngồi trên vị trí chủ nhà.
Đột nhiên.
“Gia chủ, giờ lành đã đến, có thể bái đường rồi”.
Đôi mắt của Đường Phá Thiên mở to, đầy tia máu.
Hạ Nhược Tuyết lên tiếng: “Đường môn chủ, ông làm như vậy, không sợ nhà họ Hạ cổ võ chúng tôi sao?”
Đường Phá Thiên cười: “Cô Hạ, chắc nhà họ Hạ các cô sẽ không vì cô mà đối đầu với Đường Môn chúng tôi đâu”.
“Ông!”
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, cô ấy cắn răng: “Đường Phá Thiên, người sống kết hôn với người chết, cũng chỉ có ông nghĩ ra”.
“Ông thực sự không sợ bị ông trời phạt giảm tuổi thọ hả?”
“Ha ha ha!”
Đường Phá Thiên cười lớn điên cuồng: “Hạ Nhược Tuyết, cô còn quá trẻ, những lời như trời phạt giảm thọ mà cô cũng tin?”
“Yên tâm đi, cô gả cho con trai tôi, tôi sẽ không để cô thiệt đâu”.
“Tôi sẽ tổ chức đại tang cho cô thật hoành tráng, cho cô rất nhiều đồ bồi táng”.
“Hai ngươi ở dưới suối vàng, nhất định sẽ được vinh hoa phú quý!”
Chương 247: Thần y có quan hệ gì với mày?
“Tôi sẽ đốt thêm mấy chục người giấy cho hai người”.
“Hạ Nhược Tuyết, cô ở dưới đó, nhất định phải hầu hạ con trai tôi thật tốt, khà khà khà…”
Đường Phá Thiên cười lớn.
Ông ta sắp phát điên rồi!
Hạ Nhược Tuyết không nhịn được run lên, trong lòng đầy tuyệt vọng!
Liền sau đó.
Giọng khàn khàn của Đường Phá Thiên vang lên: “Cử hành hôn lễ!”
Tiếng kèn trống vang lên.
Thổi điệu nhạc chúc mừng.
Tất cả mọi người tê dại da đầu, không dám thở mạnh!
Hạ Nhược Tuyết bị người khác kèm hai bên, cử hành nghi thức hôn lễ với Đường Tư Triết trong quan tài.
“Nhất bái thiên địa!”
Người chủ trì hô một tiếng.
Đột nhiên.
Phụt!
Một luồng kiếm khí ập đến, tốc độ cực nhanh như điện giật!
Người chủ trì của Đường Môn nổ tung tại chỗ.
“Chuyện gì thế này?”
Cả hội trường lập tức sôi sục.
Sau đó.
Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Nhà họ Đường cổ võ các người chán sống rồi phải không?”
Soạt!
Mọi người cùng quay đầu.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm đi đến.
Đường Phá Thiên hơi bất ngờ: “Diệp Bắc Minh?”
Điện Huyết Hồn lấy đi một phật nộ đường liên, mà không giết chết Diệp Bắc Minh?
Con ngươi băng lạnh.
Không chết thì đã làm sao!
Hôm nay bất luận là ai, cũng không thể ngăn cản con trai ông ta thành hôn!
Ông ta hạ lệnh: “Giết hắn!”
“Giết!”
Một tiếng quát lớn, mấy chục võ giả xông ra từ bốn phía.
Xông về phía Diệp Bắc Minh!
Thực lực võ linh, võ vương, võ hoàng đều có đủ, nhưng không chịu nổi một đòn!
Kiếm Đoạn Long gào thét, kiếm khí đảo quét dập dềnh, các võ giả Đường Môn đều nổ tung, hóa thành một màn sương máu màu xanh!
Có độc!
“A!”
Rất nhiều phú hào đứng gần bị dính máu độc, khuôn mặt lập tức tan chảy, giống như bị tạt axit.
Đau đớn lăn lộn dưới đất
“Mau tránh đi!”
Các phú hào khác đều kinh sợ, lùi lại.
Đường Phá Thiên vẫn ngồi ở đó: “Người đâu, mau ngăn hắn lại, tiếp tục lễ cưới!”
“Rõ!”
Trong bóng tối có người đáp lại một tiếng.
Lại một tốp cao thủ Đường Môn xông ra!
Bọn họ giỏi dùng độc, các loại ám khí, độc dược, cơ quan, các loại thủ đoạn.
Soạt! Soạt! Soạt!
Âm thanh phá rách không trung vang lên không ngừng, ám khí bắn về phía Diệp Bắc Minh như mưa rơi.
Tất cả đều là ám khí đã bôi độc!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, như đi vào chỗ không người.
Ám khí không thể làm anh bị thương!
Có người phóng sương độc, hỏa độc, Diệp Bắc Minh lại như không sao, bước ra từ trong làn độc!
“Mày…”
“Làm sao có thể?”
“Mày không sợ kịch độc của Đường Môn bọn tao?”
Các độc sư của Đường Môn đều thộn người!
Con ngươi cũng sắp lòi ra!
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Mấy loại độc này, tôi đã biết giải từ bốn năm trước rồi”.
“Tôi còn tự lấy bản thân ra thí nghiệm, trong cơ thể đã có kháng thể rồi”.
“Đường Môn các ông có loại độc nào lợi hại hơn không? Nếu không có thì chịu chết đi!”
Đám người Đường Môn trợn mắt há hốc miệng: “Cái gì?”
Phụt!
Diệp Bắc Minh chém một kiếm đến, giết sạch toàn bộ mấy chục độc sư Đường Môn.
“Cậu!”
Trái tim của Đường Phá Thiên cũng đang nhỏ máu, họ đều là độc sư hàng đầu, nguồn lực căn cơ của Đường Môn.
Một độc sư có thể sánh được với một võ vương!
Độc sư hàng đầu, còn có thể hạ độc chết võ tông!
Cho dù là đối diện với đại quân trăm ngàn người, mười độc sư Đường Môn cũng có thể hóa giải.
Một người có sức mạnh vạn quân!
Cho nên.
Tuy thực lực võ đạo của Đường Môn không ổn, nhưng có thể tiến vào hàng ngũ gia tộc cổ võ.
Chính là dựa vào độc dược và thuật cơ quan đáng sợ!
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính được Diệp Bắc Minh không sợ kịch độc!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, trực tiếp đến trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nhìn Diệp Bắc Minh, không thể nói, không thể hành động.
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Trúng độc rồi ư?”
Đường Phá Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là độc dược độc môn của Đường Môn, không có thuốc giải của tao, thì không ai cứu được cô ta!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh không thèm để ý đến Đường Phá Thiên.
Cầm năm cây kim châm!
Phụt phụt phụt!
Cắm vào các vị trí lồng ngực, cánh tay, sau tai của Hạ Nhược Tuyết.
“Phụt!”
Hạ Nhược Tuyết phun ra một ngụm máu đen.
Nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Đường Phá Thiên giật mí mắt điên cuồng, sắc mặt tái nhợt: “Làm sao có thể!”
“Năm cây kim châm đã có thể giải được kịch độc Đường Môn?”
“Đợi đã!”
“Đây là… suýt!”
Đường Phá Thiên hít khí lạnh: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, thần y có quan hệ gì với mày?”
Quỷ Môn Thập Tam Châm, là Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền từ lâu!
Quỷ Môn Thập Tam Châm mà cả giới y học luôn luôn khao khát có được.
Vậy mà Diệp Bắc Minh lại biết?
Chắc chắn là Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Ngoại trừ Quỷ Môn Thập Tam Châm, còn có châm pháp gì mà chỉ năm cây kim châm có thể giải quyết được độc dược độc môn của Đường Môn?
Diệp Bắc Minh tiện tay cởi bỏ mũ phượng áo choàng cưới trên người Hạ Nhược Tuyết.
Choàng áo khoác của mình lên cho cô ấy.
Roạt!
Vung kiếm Đoạn Long trong tay, kiếm khí tỏa ra, chém một đường qua!
Đường Phá Thiên lập tức né tránh, cơ thể gập lại, ngã bay ra xa!
Phập!
Bàn ghế gỗ lim dưới người ông ta và người giúp việc Đường Môn nổ tung như trúc nổ, tất cả đều nát vụn!
Đường Phá Thiên rơi xuống ở phía xa, khuôn mặt âm trầm.
“Diệp Bắc Minh, tao có tu vi võ tông, mày chắc chắn muốn ra tay với tao chứ?”
“Hôm nay tao cho mày một cơ hội, giao ra Quỷ Môn Thập Tam Châm, mày có thể dẫn Hạ Nhược Tuyết rời đi”.
Đường Phá Thiên trầm giọng nói.
“Chết!”
Diệp Bắc Minh chỉ có một chữ.
Huyết khí kiếm Đoạn Long sôi sục, sớm đã kêu vù vù không ngớt, đang muốn uống máu!
Roạt!
Một đường kiếm khí màu đỏ cuộn lên, ập đến giống như gió lốc.
Đường Phá Thiên chấn hãi: “Muốn chết hả!”
Ông ta chắp hai tay lại, nội lực ngưng tụ, đập một chưởng ra!
Ầm!
Chưởng phong và kiếm khí đập vào nhau, năng lực khủng bố ào ra khắp xung quanh.
Tất cả bàn ghế xung quanh đều bay đi, hóa thành mảnh vụn!
Sượt sượt sượt!
Sóng khí cường mạnh dội ngược lại, Đường Phá Thiên bị đẩy lùi lại ba bước.
Soạt!
Diệp Bắc Minh không lùi lại mà còn tiến lên, giơ cao kiếm Đoạn Long.
Một đường kiếm từ trên trời giáng xuống!
Đồng tử của Đường Phá Thiên co lại, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng vô cùng.
Thực lực võ đạo của Diệp Bắc Minh vượt ra sức tưởng tượng của ông ta!
Đáng sợ hơn là, anh còn biết Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Còn không sợ kịch độc của Đường Môn!
Mẹ kiếp, con trai của người phụ nữ đó thực sự đáng sợ như vậy sao?
Đường Phá Thiên giật khóe mắt, đường kiếm của Diệp Bắc Minh đã chém xuống!
Phập!
Đường Phá Thiên vội vàng né tránh.
Kiếm khí rơi xuống, đập xuống mặt đất!
Lập tức chém ra một đường rãnh đáng sợ, sâu đến hơn một mét, dài mười mấy mét!
Sượt sượt sượt!
Chương 248: Bí mật
Đường Phá Thiên lại bị đánh bay ra xa mười mấy bước, khuôn mặt già của ông ta đen xì: “Diệp Bắc Minh, mày muốn đối đầu với Đường Môn cổ võ tao hả?”
“Ồn ào!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh bùng khí thế, anh nhảy vọt lên, chém một đường kiếm từ không trung xuống!
Hoàn toàn không phòng ngự!
Chỉ có tấn công!
Đường Phá Thiên bị cách đánh liều mạng của Diệp Bắc Minh làm cho kinh sợ đến vẻ mặt cứng đờ: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, mày điên rồi hả?”
“Mày không hề phòng bị như vậy, nếu tao toàn lực tấn công thì mày sẽ chết!”
“Mày muốn cùng tao một mạng đổi một mạng sao?”
Diệp Bắc Minh cười: “Vậy thì một mạng đổi một mạng đi!”
“Mày!”
Đường Phá Thiên nhảy lên như sấm.
Ông ta thực sự có thể tấn công!
Nhưng chắc chắn mình sẽ phải chịu một nhát kiếm của Diệp Bắc Minh.
Kiếm Đoạn Long khoa trương như vậy, có một con rồng bị đứt, còn mang theo huyết khí.
Chắc chắn không phải là binh khí bình thường.
Bị thanh kiếm này chém trúng, mình sẽ gặp nguy hiểm!
Hai người chắc chắn sẽ một mạng đổi một mạng!
Đương nhiên.
Đó chỉ là suy nghĩ của bản thân Đường Phá Thiên.
Diệp Bắc Minh làm sao có thể ngu đến mức cùng Đường Phá Thiên một mạng đổi một mạng?
Trên người anh có giáp kim ty tằm, Bất Diệt Kim Thân Quyết đã luyện đến tầng thứ nhất.
Cho dù Đường Phá Thiên toàn lực ra tay, anh chắc chắn sẽ không chết!
Cùng lắm chỉ bị thương thôi.
Nếu Đường Phá Thiên đánh trả, cùng anh một mạng đổi một mạng, kết cục chắc chắn là Đường Phá Thiên chết!
Cho nên.
Diệp Bắc Minh mới điên cuồng tấn công như vậy!
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, đừng giết ông ta, người này còn có ích”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Thực chiến là cách huấn luyện kỹ năng kiếm tốt nhất, cậu và ông ta chênh nhau một cảnh giới lớn”.
“Dùng để luyện kiếm rất là tốt”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Luyện kiếm?”
“Được!”
Soạt!
Một kiếm giết đến!
“Mày điên rồi hả?”
Soạt!
“Vãi! Diệp Bắc Minh, cút đi!”
Soạt!
Kiếm khí không ngừng ập đến!
Sượt sượt sượt!
Đường Phá Thiên không ngừng lùi lại, tức giận hét: “Mẹ kiếp, rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp lại một câu: “Dùng ông để luyện kiếm!”
Đường Phá Thiên vẫn sống, đều là vì Diệp Bắc Minh đã nương tay.
Khó khăn lắm mới gặp được một võ tông, không thể lãng phí.
Đúng thế, anh đang luyện kiếm!
Luyện chiêu Kinh Lôi Trảm!
Đường Phá Thiên gào lên: “Cút!”
Ông ta tấn công ra một quyền!
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ tay đập vào cú đấm của ông ta.
Đường Phá Thiên là võ tông sơ kỳ, có thể phát ra sức mạnh một trăm ngàn cân!
Diệp Bắc Minh là võ vương đỉnh phong, cũng có thể phát ra sức mạnh một trăm ngàn cân!
Khoảnh khắc cú đấm của hai người đập vào nhau, cả hai cùng lùi lại.
Soạt!
Diệp Bắc Minh ấn mũi chân xuống mặt đất, rồi lại xông lên.
“Vãi! Mẹ kiếp, sao mày lại hống hách như vậy?”, Đường Phá Thiên cũng không nhịn được phải mắng chửi.
Ông ta là tông chủ Đường Môn!
Võ tông sơ kỳ!
Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Dựa vào đầu mà đánh với ông ta như vậy?
Hơn nữa.
Ông ta còn có dấu hiệu bị đàn áp, khí thế, sức mạnh, tốc độ, lực tấn công của đối phương đều vô cùng hung mãnh.
Đường Phá Thiên lại cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc!
Đúng lúc ông ta thất thần.
“Xoẹt!”
Kiếm khí của kiếm Đoạn Long lướt ngang đến.
Đường Phá Thiên chậm nửa nhịp, một cánh tay bị chém đứt.
“A!”
Tiếng la hét xé phổi xé gan.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xông đến phía trước Đường Phá Thiên.
Đá ra một cái!
“Rắc’ một tiếng vang lên.
Sức mạnh một trăm ngàn cân, đan điền của Đường Phá Thiên lập tức tan vỡ.
Ông ta bò dưới đất như con chó chết, không ngừng co giật!
“Môn chủ!”
Những người khác của Đường Môn nhìn thấy cảnh này, tất cả đều kinh hãi, định xông lên cứu người.
Phụt!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, chém lướt ngang một vòng!
Cao thủ Đường Môn xông lên, bị chém ngang hông một cái, thi thể ngổn ngang khắp đất.
“Ai dám ra tay? Chết!”
Diệp Bắc Minh lướt nhìn xung quanh!
Đôi mắt băng lạnh!
Những người khác của Đường Môn không dám tiến lên, kinh hãi nhìn tất cả.
Cách cách cách!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, bước từng bước đi đến: “Ấy, tôi còn muốn luyện thêm mấy chiêu cơ, ông không được rồi”.
“Phụt!”
Đường Phá Thiên tức đến phun ra một ngụm máu tươi, đổng tử co mạnh: “Mày… mày có cảnh giới gì?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Võ vương”.
“Không thể nào!”
Đường Phá Thiên gầm thét một tiếng: “Làm sao mày có thể mới chỉ cảnh giới võ vương được?”
“Võ vương làm sao có thể vượt cảnh giới giết võ tông? Mày cũng là võ tông sơ kỳ? Hay là võ tông trung kỳ?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đường Phá Thiên.
Đường Phá Thiên không ngừng lắc đầu: “Không đúng, mày mới hai mươi ba tuổi!”
“Làm sao có thể có thực lực võ tông?”
Ông ta suy sụp, chửi mắng: “Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, rốt cuộc mày là quái vật gì!”
“Lên đường thôi”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh bình tĩnh.
Vô cùng ung dung!
Giơ cao kiếm Đoạn Long!
Đường Phá Thiên sợ đến run cầm cập, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ kinh hoàng!
Ông ta hối hận rồi!
Ông ta không nên chọc vào thanh niên này, càng không nên nghe lời của điện Huyết Hồn.
Cũng không nên bắt cóc Hạ Nhược Tuyết!
Tóm lại, Đường Phá Thiên hối hận rồi.
Gần như tất cả độc sư của Đường Môn đều chết hết!
Căn cơ nguồn lực của nhà họ Đường cổ võ mất trong nháy mắt.
Nếu Đường Phá Thiên cũng chết, sau này Xuyên Thục không còn Đường Môn nữa.
Đường Phá Thiên gầm thét: “Không được giết tao, Diệp Bắc Minh, mày không được giết tao!”
“Con trai cả và con trai thứ của tao đang ở Côn Luân Hư, đã gia nhập tông môn cường mạnh của Côn Luân Hư!”
“Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao!”
“Nếu mày giết tao, chúng nó sẽ không tha cho mày đầu, Diệp Bắc Minh, mày không chọc được vào tông môn của Côn Luân Hư chứ phải không?”
Diệp Bắc Minh cười, chậm rãi đi đến.
Thì thầm nhỏ tiếng chỉ có Đường Phá Thiên có thể nghe được: “Nói cho ông một bí mật”.
“Côn Luân Hư, tôi đi ra từ nơi đó đấy”.
Chương 249: Không còn Đường Môn
“Cái gì? Mày… mày…”
Đồng tử của Đường Phá Thiên co mạnh lại.
Toàn thân run lên, như con cầy sấy.
Phải rồi!
Thì ra là vậy!
Thì ra là vậy!
Một người đi ra từ Côn Luân Hư, hai mươi ba tuổi có thực lực như vậy cũng không lạ, chẳng trách Đương Môn bị diệt cũng phải…
Đường Phá Thiên cười khổ một tiếng, trong mắt phản chiếu ngược hình ảnh của kiếm Đoạn Long.
Nhanh chóng lại gần.
Phụt!
Đường Phá Thiên chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, hình như cái đầu bị bay đi.
“Bốp!”
Một tiếng bức bối vang lên.
Nhận thức về thế giới bên ngoài đột ngột dừng lại.
Lúc này.
Đường Môn tĩnh lặng như cái chết!
Gia chủ của Đường Môn, Đường Phá Thiên đã chết.
Rất nhiều phú hào của tỉnh Xuyên Thục và cả những người họ hàng thân thích, người giúp việc của Đường Môn có mặt ở đó đều hóa đá.
Trái tim dường như sắp nổ tung!
Kinh sợ nhìn cái đầu của Đường Phá Thiên lìa khỏi thi thể.
Đường Phá Thiên đã chết!
Đường Phá Thiên, thần thoại của tỉnh Xuyên Thục đã chết!
Đường Môn xong đời rồi.
“Suýt!”
Hội trường vang lên tiếng hít khí lạnh phập phồng.
Đồng tử của tất cả mọi người co mạnh lại.
Khi nhìn sang Diệp Bắc Minh, chỉ có sự kinh hãi, kính sợ khủng khiếp!
Đúng là Diệp Bắc Minh đi ra từ Côn Luân Hư, sơn cốc của chín mươi chín sư phụ, chính là một khu vực của Côn Luân Hư.
Chỉ là khu vực đó hẻo lánh rất ít người đến.
Người bình thường sẽ không đặt chân đến đó!
Chín mươi chín sư phụ nói Côn Luân Hư rất rộng lớn, có rất nhiều tông môn khác, tóm lại Diệp Bắc Minh chưa từng thấy qua.
Diệp Bắc Minh suy đoán.
Trong các sư phụ của anh, có lẽ có một số người là cao thủ ẩn sĩ của Côn Luân Hư đấy?
Phần lớn là ghét tranh đấu, hoặc là các trường hợp máu chó như trốn tránh thù nhà, mới trốn vào trong sơn cốc đó.
Diệp Bắc Minh không biết rằng, cho dù là ở Côn Luân Hư.
Các sư phụ của anh cũng là một truyền thuyết!
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: “Bắt đầu từ nay, gia tộc cổ võ”.
“Đường Môn, giải tán tại đây!”
“Sáng ngày mai, nếu tôi còn nghe thấy bất kỳ người nào tự xưng là người của Đường Môn, giết không tha!”
Vẻ mặt của tất cả mọi người của Đường Môn đều xám lại như người chết!
Lời của Diệp Bắc Minh như thánh chỉ, không ai dám phản bác!
Rồi anh kéo tay của Hạ Nhược Tuyết, quay người bỏ đi.
Một đám người bò đến chặn lối đi của Diệp Bắc Minh.
“Cậu Diệp, cứu tôi với!”
“Cứu chúng tôi đi, chúng tôi không muốn chết!”
Mười mấy phú hào xông đến.
Toàn thân họ lở loét, vết thương chảy mủ.
Vừa nãy họ đã nhiễm kịch độc của độc sư Đường Môn.
Có người sùi bọt mép, trợn mắt trắng liên tục.
Sắp không sống nổi rồi!
“Cậu Diệp, tôi là người giàu có nhất Xuyên Thục, chỉ cần cậu cứu tôi, sau này tài sản của tôi là của cậu hết”.
“Cậu Diệp, nhà tôi có mười mấy cái mỏ khoáng sản, cậu cứu tôi đi, tôi tặng cho cậu hết…”
“Cậu Diệp, tôi kinh doanh ô tô…”
“Cậu Diệp…”
Diệp Bắc Minh giơ tay.
Ném ra một nắm kim châm.
Rồi đi vòng qua những người này.
“Ọe!”
Phía sau vang lên tiếng nôn ọe.
Sau đó.
Thụp! Thụp!
Tiếng dập đầu không dứt.
“Cảm ơn cậu Diệp đã cứu mạng!”
“Thần y Diệp, ơn của cậu như cha mẹ tái tạo!”
…
Sau khi rời khỏi Đường Môn.
Trong một sân bay nhỏ gần đó.
Vạn Lăng Phong đang đợi ở đây, đi đi lại lại liên tục.
Ông ta rất lo lắng.
Ban đêm một mình thiếu chủ xông vào Đường Môn, thực sự không vấn đề chứ?
Mới một tiếng trôi qua, đã thấy Diệp Bắc Minh dẫn theo Hạ Nhược Tuyết xuất hiện.
Vạn Lăng Phong ngây ra, ngẩn người tại chỗ mất ba giây, sau đó xông đến: “Thiếu chủ… cậu… cậu đưa cô Hạ quay về rồi?”
“Đường Môn thì sao? Đường Môn không làm khó cậu ư?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bắt đầu từ bây giờ, không còn Đường Môn cổ võ nữa”.
Sau khi được biết chân tướng sự việc.
“Cái gì? Vãi!”
Vạn Lăng Phong chấn hãi.
Không còn Đường Môn cổ võ nữa?
Không phải chứ…
Thiếu chủ, cậu muốn nghịch thiên à!
“Bớt lắm lời đi, về nhà”.
…
Trên máy bay, Diệp Bắc Minh ngồi trên sofa, Hạ Nhược Tuyết giống như con gấu túi, bám trên người anh.
Hai tay vòng ôm cánh tay của Diệp Bắc Minh.
Ngồi trong lòng Diệp Bắc Minh.
Đầu dựa vào lồng ngực anh.
Cứ như vậy không muốn rời một giây phút nào.
Vạn Lăng Phong rất biết ý, trực tiếp đóng cửa lại, đi sang một khoang khác.
Lúc này.
Trong khoang chỉ còn lại hai người Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết.
“Này, Nhược Tuyết… hay là…”
Diệp Bắc Minh vừa lên tiếng.
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp dùng miệng của cô ấy chặn miệng của anh.
Một cảm giác nóng ấm ập đến.
Hai tay của Diệp Bắc Minh cũng rất không an phận.
Gần mười phút sau, hai người phải tách nhau ra.
Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện!
Đến lúc đó sẽ là gì?
Máy bay chấn rung?
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Khụ khụ… may mà Tôn Thiến gửi tin nhắn cho tớ, nếu không phải có cô ấy, tớ cũng không biết”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu: “Ừm, may mà có Tôn Thiến”.
“Tôn Thiến?”
Đợi đã!
Hạ Nhược Tuyết lập tức căng thẳng, tóm chặt tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, mau đi cứu Tôn Thiến”.
“Cô ấy xảy ra chuyện rồi, cô ấy đã uống thuốc độc của Đường Môn, bây giờ sợ là…”
…
Thành phố Giang Nam.
Trong một con ngõ gần quán bar của khu phố cũ kỹ.
“Hu hu hu!”
Một cô gái ngồi dưới đất, quấn ga giường lên người.
Khóc lóc không dứt!
Đột nhiên mấy thanh niên tóc vàng đi đường phía xa nghe thấy tiếng khóc liền dừng bước chân, nhìn vào con ngõ.
“Là một cô gái?”
“Nhìn dáng người cũng ngon đấy!”
“He he, các anh em, đêm nay có trò để chơi rồi”.
Bọn họ đi vào trong ngõ với mùi rượu nồng nặc.
“Cô em, ai ức hiếp em thế, các anh đánh hắn giúp em!”, một tên tóc vàng cười nói.
“Tránh ra, mau tránh ra!”
Cô gái cất giọng khàn khàn.
Một tên tóc vàng khác tiến lên, tóm chặt ga giường trên người cô gái: “Trời nóng như này, em còn ôm quấn ga gường làm gì?”
“Để các anh xem xem…”
Xoẹt!
Một tiếng giòn tan.
Ga giường bị giật ra.
Chương 250: Tổng bộ đội Huyền Cơ
Lộ ra một khuôn mặt đầy lỗ rỗ giống như da con cóc hình mặt trăng.
“A!”
Mấy tên tóc vàng bị dọa sợ đến tỉnh cả rượu.
“Vãi!”
“Xấu xí thế này còn ra ngoài dọa người hả?”
“Xấu thế này sao còn không đi chết đi?”
Mấy tên tóc vàng nổi giận, nhặt mấy viên đá dưới đất đập về phía cô gái.
“A…”
Cô gái hét lên, ôm mắt.
Phụt!
Bỗng nhiên.
Một tiếng bức bối vang lên, âm thanh bỗng dừng lại.
Cô gái ngẩng đầu nhìn theo bản năng, mấy tên thanh niên tóc vàng đó sớm đã đầu lìa khỏi xác.
Một thanh niên đứng trước mặt cô ta: “Tôn Thiến?”
Đồng tử của Tôn Thiến bỗng co lại: “Diệp Bắc Minh… A không không, tôi không phải là Tôn Thiến, anh nhận nhầm người rồi!”
“Tôi không phải cô ta!”
Tôn Thiến đứng lên định bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh tiến lên phía trước.
Giơ tay đánh vào sau ót của cô ta.
Hôn mê bất tỉnh!
Nửa tiếng sau.
Phủ Diệp.
Hạ Nhược Tuyết nhìn Tôn Thiến hôn mê, tức đến toàn thân run run: “Tôn Thiến luôn thích xinh đẹp, vậy mà… vậy mà…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không sao đâu, có thể hồi phục”.
Anh trực tiếp thi triển châm pháp, ép độc dược trong cơ thể Tôn Thiến ra.
Nhưng làn da khó mà hồi phục ngay được.
Diệp Bắc Minh lại lấy ra mấy phương thuốc: “Uống theo đơn thuốc trên đây, mấy ngày là Tôn Thiến có thể hồi phục”.
“Hơn nữa, những đơn thuốc này, có thể làm thành sản phẩm của tập đoàn Tuyết Minh, bán ra bên ngoài”.
Hạ Nhược Tuyết tin tưởng Diệp Bắc Minh vô điều kiện: “Được!”
Tút tút tút!
Lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh đổ chuông.
Anh đi ra khỏi phòng, nghe điện: “A lô, Tô Mạc Già, có chuyện gì?”
Tô Mạc Già cất giọng nghiêm trọng: “Tiểu sư bá, xả ra chuyện rồi, hình như bạn gái của anh bị người của điện Huyết Hồn đưa đi rồi”.
“Tô Ấu Ninh, người chứng kiến duy nhất cũng bị người của đội Huyền Cơ Long Hồn đưa đi thẩm vấn rồi”.
“Tôi muốn đưa Tô Ấu Ninh về, nhưng người của đội Huyền Cơ không đồng ý!”
Điện Huyết Hồn!
Nghe thấy mấy lời này, vẻ mặt Diệp Bắc Minh băng lạnh.
Lại là điện Huyết Hồn!
“Cô đang ở đâu?”
Tô Mạc Già trả lời: “Tôi đã đến Giang Nam, vừa xuống máy bay”.
“Đang đi đến nhà họ Diệp rồi, còn năm phút nữa là đến”.
“Chốc nữa gặp”.
Diệp Bắc Minh tắt máy.
Trao đổi với Hạ Nhược Tuyết mấy câu, anh mới đi ra ngoài cổng nhà họ Diệp.
Tô Mạc Già lái xe đi đến, mở cửa xe, Diệp Bắc Minh trực tiếp ngồi lên: “Rốt cuộc là thế nào?”
Tô Mạc Già ném một chiếc ipad qua.
Trên đó vừa hay có một đoạn video đang ở chế độ tạm dừng.
Diệp Bắc Minh kick vào nút phát.
Trong video xuất hiện một người phụ nữ trung niên, bà ta chặn hai người Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh từ trong thư viện đi ra.
Không biết bọn họ đang nói gì.
Đây là camera giám sát gần thư viện, cách rất xa.
Chỉ có hình ảnh mờ mờ.
Sau đó.
Mấy người mặc áo choàng đen xuất hiện, một lời không hợp liền ra tay.
Trông cách ăn mặc có lẽ là người của điện Huyết Hồn!
Người phụ nữ trung niên đó ra tay một lần, năm tên mặc áo choàng đen lập tức bỏ mạng!
Sau đó hình ảnh lóe sáng.
Video dừng tại đây.
Tô Mạc Già giới thiệu nói: “Đây là toàn bộ hình ảnh cô Chu bị đưa đi rồi, thân phận của năm gã mặc áo choàng đen đã chết đó cũng được chứng thực, họ đến từ điện Huyết Hồn”.
“Nhưng lai lịch của người phụ nữ đó rất thần bí”.
“Hơn nữa bà ta mặc trang phục cổ trang, không biết là ai”.
“Sau khi chuyện này xảy ra, người của đội Huyền Cơ lập tức ra tay, đưa Tô Ấu Ninh đi”.
“Cho nên, tôi liên lạc với anh ngay lập tức”.
Trong ánh mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia lạnh: “Có biết người của đội Huyền Cơ đưa cô ta đi đâu không?”
Tô Mạc Già trả lời: “Long Đô, tổng bộ của đội Huyền Cơ”.
“Đi thôi, đến Long Đô!”
…
Đứng sau đội Thần Cơ là gia tộc cổ võ.
Đứng sau đội Thiên Cơ là Long Chủ.
Đứng sau đội Huyền Cơ là các thế gia võ đạo của Long Quốc.
Tuy đều thuộc chi nhánh của Long Hồn, nhưng mỗi bên có chức trách khác nhau.
Năm giờ sáng.
Trời còn chưa sáng rõ, Diệp Bắc Minh từ Giang Nam chạy đến Long Đô với tốc độ nhanh nhất.
Bên ngoài đại doanh đội Huyền Cơ vô cùng nghiêm ngặt.
Tất cả xe cộ trong bán kính mười kilomet đều phải xếp hàng kiểm tra.
Trong vòng ba kilomet, không có giấy chứng nhận thì khó mà bước vào nửa bước.
Xe của Tô Mạc Già dừng trước một trạm gác trong vòng bán kính ba kilomet: “Tiểu sư bá, xe của tôi không đi vào được nữa”.
“Anh bình tĩnh một chút, tuy đội Huyền Cơ có thực lực yếu nhất trong ba đại doanh Long Hồn”.
“Nhưng nơi này là tổng bộ đội Huyền Cơ, một mình anh đi như vậy, sợ rằng…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô ở đây đợi tôi”.
Tô Mạc Già còn muốn khuyên thêm một câu: “Tiểu sư bá…”
Diệp Bắc Minh đã đẩy mở cửa xe.
Đi về phía trạm gác trước mặt.
“Đứng lại!”
Binh sĩ mặc áo giáp phía trước chặn anh lại.
“Anh là ai?”
“Muốn làm gì?”
“Bên trong là trọng địa đội Huyền Cơ, người không nhiệm vụ cấm vào trong!”
Những người này rất khác với binh sĩ bình thường.
Từ khí thế phong thái cho thấy, họ xuất thân từ gia tộc võ đạo.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra một huy hiệu hình rồng: “Thiếu soái Long Hồn, Diệp Bắc Minh!”
“Tôi muốn gặp lãnh đạo đội Huyền Cơ các anh, đưa một người đi!”
“Diệp Bắc Minh? Anh chính là Diệp Bắc Minh!”
Những người này sợ giật mình.
Hiển nhiên không ngờ Diệp Bắc Minh sẽ đến đây.
Cái tên Diệp Bắc Minh, bọn họ nghe như sấm rền bên tai!
Cả Long Hồn, mẹ kiếp, có ai mà không biết Diệp Bắc Minh!
Sau ba giây kinh ngạc.
Đột nhiên.
Một giọng nói truyền ra từ trong một phòng trực ban bên cạnh:
“Diệp Bắc Minh, cấm cậu vào trong!”
Một người đàn ông trung niên đi ra!
Diệp Bắc Minh từng gặp ông ta.
Chu Chính Quốc.
Lúc trước khi ở Kim Lăng, người này dẫn một tiểu đội Long Hồn đi bắt anh.