Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, chuồn thôi! Cậu không giết được chúng đâu...”
Lão già gầy gò kia dữ tợn nói: “Mày chết đi!”
Diệp Bắc Minh cười rộ lên như tử thần: “Hahahaha! Kẻ phải chết là chúng bây!”
“Long mạch! Nổ cho tôi!”
Dứt lời, hai mươi long mạch lao ra khỏi long tích sau lưng Diệp Bắc Minh rồi nổ tung.
“Cái gì?”
“Tự bạo long mạch ư?”
“Thằng nhóc đó điên rồi à?”
Đám người tu võ đang đứng đằng xa quan sát trận chiến ngẩn ngơ đứng nhìn.
Bọn Tần Hồng Bân, Diệp Nguyệt Thiền, lão tổ nhà họ Diệp, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu kinh hãi.
Long mạch nổ tung.
Luồng sức mạnh hủy diệt bùng nổ chui vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Phụt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục sáng lên, nó như có sự sống đâm xuyên trái tim của lão già gầy gò kia.
Rầm!
Lão ta bị găm trên thanh kiếm bay ra xa vài trăm mét rồi ghim trên vách tường thần miếu màu đen.
“Á... cứu tôi... cứu tôi...”
Lão già gầy gò kinh hoàng biến sắc, hoảng hốt cầu cứu.
Lão Phương run rẩy: “Nhóc con, mày dám...”
Lão ta nhanh chóng chạy qua giúp lão già gầy gò kia.
Diệp Bắc Minh nắm chặt ngón tay: “Nổ!”
Ầm!
Lực lượng trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bùng nổ, cơ thể lão già gầy gò kia nổ tung, máu bay đầy trời.
“Ôi!”
Người võ giả ở đây sợ vỡ mật.
Thật đáng sợ.
Lão Phương suýt nữa tức chết: “Á... người anh em, đừng mà...”
Cơ thể thần nữ Túc Hoàng khẽ run: ‘Thằng nhóc này có thiên phú chiến đấu thật đáng sợ!’
‘Cậu ta có thể vận dụng thuần thục tất cả mọi nguồn lực mình có!’
‘Tự bạo long mạch sao? Thủ đoạn và khí phách nhường đó còn ai có thể địch lại!’
Vẻ mặt người thanh niên kia tĩnh lặng như nước, vô cùng âm u.
Rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Lão Phương, giết!”
Lão Phương gầm đau thấu tận xương tủy: “Mày giết anh em của tao, lão phu phải rút thần hồn của mày ra rồi nhốt vĩnh viễn trong biển lửa!”
Diệp Bắc Minh cười như sấm rền: “Trong cơ thể tôi còn hai mươi mấy long mạch nữa, hôm nay tôi sẽ cho ông mở mang kiến thức!”
“Sau khi long mạch tự bạo hết liệu có thể giết chết được ông hay không đây!”
Chân anh giẫm mạnh, tất cả long mạch lao ra khỏi cơ thể rồi tập trung lại một chỗ.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm khủng khiếp vang lên, hai mươi mấy long mạch thiêu đốt hừng hực.
Một luồng khí tức hủy diệt ập tới, chui vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Tất cả mọi người trừng mắt, không dám tin nhìn vào mắt mình.
“Mày điên rồi!”
Lão Phương biến sắc, xoay người tháo chạy: “Tự bạo tất cả long mạch thì chính mày cũng chết!”
Tần Hồng Bân kinh hoảng nhảy lên: “Điên rồi! Cậu ta điên rồi!”
“Tự bạo tất cả long mạch? Cậu ta không định chừa cho mình đường lui luôn!”
Diệp Bắc Minh đuổi sát theo sau: “Lão già kia, ông chạy cái gì?”
Lão Phương quay đầu lại.
Diệp Bắc Minh đỏ mắt đuổi tới: “Đến đây giết tôi đi!”
Lão Phương hãi hùng: “Mày... oắt con, mày...”
Ngay khi lão ta mất tập trung.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt lão Phương, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hùng dũng chém xuống.
Lão Phương biết kiếm kia đáng sợ nhường nào bèn xoay người tháo chạy.
Ảnh Thuấn.
Anh nhanh chóng đuổi theo lão Phương.
Kiếp Càn Khôn Trấn Ngục bay tới như sao xẹt, đâm xuyên qua cơ thể của lão Phương.
“Á...”
Lão Phương hoảng hốt kêu la.
Một giọng nói như của thần chết vang lên: “Nổ cho tôi!”
Phụt!
Máu thịt nổ tung.
Tất cả mọi người lặng thinh.
Ai nấy đầy hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh, mọi chuyện quả thật đã khiến bọn họ hãi hùng.
Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc: “Thiên phú của cậu ta còn khủng khiếp hơn của bố mình nữa!”
Nhan Như Ngọc sững sờ.
Mắt Diệp Tiêu Tiêu đỏ ngầu, cảm xúc dữ dội như con sóng trào.
Trong đám đông.
Lúc này, Tần Hồng Bân chỉ có một suy nghĩ: ‘Cậu ta không chết thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của nhà họ Tần Thái Cổ!”
“Phụt...”
Ngay sau đó, cơ thể Diệp Bắc Minh run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Cảnh tượng đó khiến mọi người sửng sốt.
“Diệp Bắc Minh bị thương rồi à?”
“Không phải bị thương, chắc là bị phế rồi!”
“Chắc vậy, tự bạo tất cả long mạch trên người sao không bị phế cơ chứ?”
Vô số ánh mắt tập trung lên người Diệp Bắc Minh.
Nhan Như Ngọc chạy tới bên cạnh Diệp Bắc Minh rồi đỡ anh dậy: “Cậu sao rồi?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười, máu tươi trào ra từ khóe miệng: “Yên tâm đi, chưa chết được!”
Thần nữ Túc Hoàng khá ngạc nhiên.
Người thanh niên bên cạnh cô ta bỗng vỗ tay, kinh hãi cười nói: “Thật khiến người ta bất ngờ mà!”
“Không ngờ rằng ở một thế giới đã bị hủy diệt như vậy lại còn có người như thế!”
Chương 1142: Nữ hoàng Tu La
Người thanh niên kia lạnh lùng trảo vào không gian, một thanh kiếm xuất hiện trong tay: “Tiếc rằng thiên tài thường sẽ chết non!”
Người nọ vung kiếm định chém đầu Diệp Bắc Minh.
Thần nữ Túc Hoàng biến sắc: “Từ từ, Phương Nguyên, đừng giết cậu ta!”
Phương Nguyên kinh ngạc.
Hắn ta quay đầu nhìn nữ thần Túc Hoàng: “Hoàng Nhi, em đang cầu xin cho cậu ta à?”
Sắc mặt thần nữ Túc Hoàng hơi mất tự nhiên: “Em...”
Cô ta không thể nói ra chuyện xảy ra giữa thần hồn của mình và Diệp Bắc Minh.
Nếu nói ra Phương Nguyên chắc chắn sẽ nổi điên.
Cô ta suy nghĩ một lát rồi tìm được một lý do: “Năm ấy khi em đuổi theo thế giới của mình đã tới thần miếu này, rồi thần hồn bị nhốt trong đó một triệu năm!”
“Em nghi ngờ cậu ta có liên quan tới sư tỷ của mình nên thôi tạm thời giữ cậu ta một mạng!”
Phương Nguyên sửng sốt, trong đầu thoáng hiện lên một bóng dáng mỹ miều.
“Nể mặt em, anh có thể giữ cậu ta một mạng!”, Phương Nguyên gật đầu.
Thần nữ Túc Hoàng vui vẻ: “Thật tốt quá!”
Phương Nguyên chuyển chủ đề: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!”
Hắn ta dứt lời rồi bỗng nhiên ra tay.
Hắn vung kiếm chĩa vào đan điền của Diệp Bắc Minh: “Để cho cậu ta vĩnh viễn làm một kẻ tàn phế được rồi!”
Thần nữ Túc Hoàng kinh hãi: “Không được!”
Phương Nguyên như không nghe thấy gì, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.
Vung kiếm chém vào đan điền của anh.
Nhan Như Ngọc tung song chưởng che chắn giữa Diệp Bắc Minh và Phương Nguyên.
Ngay tại khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.
Vút!
Một bóng đen chợt lướt qua.
Mọi người cảm thấy hoa mắt, một cô gái bỗng nhiên xuất hiện.
Cô gái đó đứng giữa ba người họ.
Một luồng khí thế ngông cuồng quét qua.
Người tu võ ở đây vừa nhìn thấy cô gái đó thì trong lòng chợt có xúc động muốn quỳ xuống.
Cô gái đó thật đáng sợ.
Cô gái đó nhấc cổ tay, Phương Nguyên bị đánh bay ra ngoài.
Hắn ta kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt: “Cô là ai? Cô dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Phương tại thế giới Tam Thiên sao?”
Cô ta trông khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất như một vị nữ hoàng.
Trên người có một luồng khí tức khinh thường vạn vật.
Cô gái đó bình thản nói: “Tu La Tộc, nữ hoàng Tu La!”
“Cái gì? Tu La Tộc!”
Phương Nguyên mở to cặp mắt, lùi về sau theo bản năng.
Sắc mặt hắn ta tối sầm: “Tu La Tộc muốn xen vào chuyện của nhà họ Phương?”
Chát!
Nữ hoàng Tu La tát Phương Nguyên một cú rồi nói: “Dù lão tổ nhà họ Phương có đến đây thì cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy đâu!”
“Cậu một là cút, hai là chết!”
Phương Nguyên lại lùi về sau.
Hắn ta có thể cảm nhận được nếu mình lại nói nhảm thêm một câu thì nữ hoàng Tu La sẽ giết mình thật.
Hắn ta hung tợn nhìn Diệp Bắc Minh: “Chúng ta đi thôi!”
Rồi hắn ta dẫn theo thần nữ Túc Hoàng nhanh chóng biến mất.
Sau đó.
Nữ hoàng Tu La liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Người con gái tôi vừa lòng là cậu à? Hừ!”
“Đồ ngu xuẩn, còn dám chọn cách tự bạo long mạch!”
“Long tích bị hư hại, cậu sẽ trở thành kẻ tàn phế!”
Cô ta lạnh lùng cảnh cáo: “Nhớ kỹ, sau này gặp con gái tôi thì cút xa xa vào!”
Nói xong, cô ta lười liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Chỉ thong dong bước vào trong thần miếu.
Người tu võ còn lại thấy thế, sắc mặt liên tục thay đổi.
Một người tu võ nhà họ Tần hỏi: “Lão tổ, bây giờ chúng ta làm sao? Thanh ma kiếm còn ở trong tay cậu ta!”
“Hay là cướp nó?”
Tần Hồng Bân tát người nọ một cú: “Nữ hoàng Tu La vừa mới bảo kê cậu ta, muốn chết thì đừng có kéo theo chúng tôi!”
Ánh mắt lão ta chợt lóe, âm u nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Thằng nhóc này chạy không thoát đâu, sư phụ của cậu ta đã chết hết rồi!”
“Chỗ dựa vững chắc nhất đã không còn, chúng ta tiến vào thần miếu tìm bảo vật trước rồi nói tiếp!”
“Đợi khi chúng ta ra khỏi thần miếu thì có thể từ từ chơi với cậu ta!”
Lão ta dứt lời.
Rồi dẫn người của nhà họ Tần nhảy vào thần miếu.
Đám người Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan thấy thế cũng nhanh chóng tiến vào.
Những người tu võ còn lại sợ tụt lại đằng sau bèn lũ lượt nhảy theo.
“Chúng ta đi thôi!”
Đế Giang quát khẽ rồi dẫn đoàn người đi vào thần miếu.
Đế Khởi La lấy một viên đan dược ra định tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Đế Khuyết quát: “Khởi La, cháu đang làm gì?”
“Cháu... cậu ta bị thương, ở chỗ cháu còn có đan dược...”, Đế Khởi La giải thích.
Đế Khuyết lạnh lùng liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu ta đã trở thành kẻ tàn phế, không cần lãng phí đan dược lên người cậu ta!”
Chương 1143: Sư phụ vẫn còn chưa chết hẳn
Đế Khuyết mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, tôi nói đúng không?”
Diệp Tiêu Tiêu giận dữ: “Bỏ đá xuống giết sao? Vừa rồi ở long đài, các ông còn muốn lập đội với chúng tôi đấy!”
“Chỉ là nhất thời, nhất thời thôi!”
Đế Khuyết khinh miệt nói tiếp: “Phượng Hoàng rớt đất không bằng gà, long tích của Diệp Bắc Minh đã bị phế rồi!”
“Cậu ta còn nghịch thiên được nữa à! Còn cả thanh kiếm trong tay kia còn giữ được sao?”
Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: “Nhớ kỹ, cho dù tôi thành người tàn phế cũng không phải người mà ông có thể sỉ nhục!”
Anh bỗng vùng dậy.
Vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.
Một luồng kiếm khí đỏ sẫm ập tới, bóp nghẹt Đế Khuyết.
Trong ánh mắt Đế Khuyết hiện lên sự hoảng sợ, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Ông ta quỳ xuống: “Đừng mà, cậu Diệp tôi sai rồi...”
Phụt!
Ông ta nổ tung.
“Cậu!”
Đế Giang khiếp sợ, phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu đã thành vậy rồi mà còn dám giết người!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Hay là tôi giết cả ông luôn?”
“Hả!”
Đế Giang hoảng hốt lùi về sau, nở một nụ cười làm lành: “Cậu Diệp hiểu lầm rồi, Đế tộc chúng tôi không có ác ý gì hết!”
“Đi mau!”
Rồi ông ta ra lệnh dẫn người của nhà họ Đế vào thần miếu.
Đợi đến khi tất cả mọi người biến mất, Diệp Bắc Minh mới phun ra một ngụm máu tươi.
“Cậu sao rồi?”
Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu biến sắc.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lắc đầu đáp: “Tôi không sao!”
Diệp Tiêu Tiêu tức giậm chân: “Anh đã như vậy rồi thì đừng có cứng miệng”.
“Đây là Tố Nguyên đan, anh mau nuốt nó đi!”
Nhan Như Ngọc lấy ra một cái bình nhỏ, không hề do dự dí cho Diệp Bắc Minh: “Đây là địa tủy, tuy chỉ có một giọt!”
“Nhưng ít ra nó có thể bảo vệ cậu không bị thương trong vòng mười hai giờ!”
“Sau đó tìm một chỗ chữa trị, có thể giữ được một mạng!”
Diệp Bắc Minh không cứng miệng nữa: “Ân tình này tôi sẽ khắc ghi!”
Anh cầm đan dược và bình ngọc nốc hết vào miệng mình.
Rồi anh tẩm liệm xác của tất cả sư phụ.
Nhìn sang cửa vào thần miếu.
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc à, có lẽ sư phụ của cậu chưa chết đâu!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Tiểu Tháp, ông nói thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một lát rồi bảo: “Sau khi vào thần miếu bổn tháp phải nghiệm chứng một chút!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự bước vào cánh cửa thần miếu.
Diệp Tiêu Tiêu thấy Diệp Bắc Minh hành động như vậy thì hoảng sợ nói: “Này, anh không tìm chỗ nào dưỡng thương sao!”
Hai người theo sau anh nhảy vào thần miếu.
Sau khi tiến vào thần miếu thì anh xuất hiện trong một đại điện.
“Quả nhiên là thế!”
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất trầm.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: “Tiểu Tháp, chuyện gì thế?”
“Sư phụ của tôi vẫn chưa chết thật ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Thần miếu này có thể lưu giữ thần hồn, sau khi sư phụ của cậu tử vong, thần hồn đã tiến vào thần miếu!”
“Nói cách khác, tuy thể xác của bọn họ bị hủy hoại nhưng thần hồn vẫn còn sống!”
“Nó khá giống với Long Đế và thần nữ Túc Hoàng!”
“Nói như vậy thì sư phụ của tôi có thể sống lại sao?”, hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đúng vậy!”
“Thật may quá!”
Diệp Bắc Minh vui vẻ hỏi tiếp: “Thần hồn của các sư phụ đang ở đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thả thần hồn ra ngoài thăm dò: “Ở sâu trong thần miếu, nhưng thần miếu này có chỗ không hợp lý lắm, cậu nên cẩn thận một chút!”
Lúc này, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu tiến vào: “Đây là bên trong thần miếu sao? Hình như không có chỗ nào đặc biệt!”
Diện tích đại điện rất rộng lớn.
Phía trước bày biện ba pho tượng màu đen đang được cúng bái.
Mà điều khiến người ta thấy lạ là đầu của ba pho tượng kia đều đã bị người ta chém xuống, biến mất không thấy đâu.
Trên mặt đất là hơn mười cái xác mặc trang phục của Đế tộc.
Bọn họ đều là người tu võ vừa tiến vào đại điện, chắc là chết vì cướp đoạt bảo vật với nhau.
Nhan Như Ngọc chợt nghĩ tới điều gì đó bèn nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, tôi còn có việc phải làm nên cáo từ trước!”
Cô ta không đợi Diệp Bắc Minh mà đi thẳng tới một hướng.
Vừa mới đi được mười mét.
Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân cô ta sáng lên.
Ầm!
Một tia sáng đỏ sẫm lao tới cổ Nhan Như Ngọc.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến cô ta có chút thẫn thờ.
Đứng im tại chỗ.
“Cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ.
Anh bước tới ôm vòng eo thon thả của Nhan Như Ngọc nhanh chóng lùi về sau.
“Á...”
Nhan Như Ngọc hét lên, cơ thể mềm mại xụi lơ vào lòng Diệp Bắc Minh.
Mặt cô ta trắng bệch, lòng chợt hoảng hốt.
Nếu không nhờ Diệp Bắc Minh thì cô ta đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thần miếu này thật kỳ lạ, cho dù các cô tiến vào đây với mục đích nào đi chăng nữa”.
“Thì hành động đơn lẻ sẽ rất nguy hiểm, đi theo sau tôi đi!”
“Vâng!”
Chương 1144: Cú tự hủy cực mạnh của hai anh em Hợp Hoan
Nhan Như Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh rồi gật đầu.
Diệp Bắc Minh buông Nhan Như Ngọc ra, đầu chợt nghĩ, Thần Ma chi nhãn xuất hiện giữa mi tâm.
Khu vực đang yên tĩnh lạ thường bỗng tràn ngập sát khí.
Đi sai một bước đều có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Đi thôi!”
Trước mắt Thần Ma chi nhãn không gì có thể che giấu được.
Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi: “Đây là gì thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang hai cô gái, Thần Ma chi nhãn có thể nhìn thấy tất cả.
Kể cả cơ thể của hai người cũng không sót chỗ nào.
Anh xấu hổ dời mắt sang chỗ khác.
Hai người họ dường như không phát hiện điều bất thường.
Cả hai đi loanh quanh Diệp Bắc Minh vô cùng hứng thú với con mắt thứ ba của anh.
“Ông Ba, ông không được chết...”
Bỗng nhiên một giọng nói đầy tuyệt vọng lọt vào tai anh.
Đó là của Đế Khởi La.
“Hahaha, người đẹp ơi, đừng từ chối nữa, theo anh đi!”
Một giọng nói tởm lợm truyền tới.
Đế Giang đang nằm hấp hối trên mặt đất.
Bọn họ vừa mới tiến vào thần miếu mười lăm phút, tất cả người của nhà họ Đế đều đã hy sinh.
Chỉ còn lại ông ta và Đế Khởi La!
Ông ta đã xem nhẹ lòng người rồi.
Đế Giang hộc máu gầm lên: “Lão quỷ Hợp Hoan, ông là đổ tiểu nhân!”
“Chúng ta đã thống nhất hợp tác với nhau ai ngờ các người lại đánh lén giữa đường như thế!”
“Trơ tráo, Hợp Hoan Tông các người đều là đồ mặt dày trơ tráo!”
Lão quỷ Hợp Hoan nhếch mép cười khẩy lộ ra cái răng vàng khè: “Tôi trơ tráo hả? Khà khà, dù tôi có trơ tráo thì cũng thua xa các ông à nha!”
“Vừa rồi các người đối xử với Diệp Bắc Minh thế nào? Các người có thể chọn phản bội đồng minh của mình!”
“Vậy chúng tôi không được phản bội các người à?”
Phu nhân Hợp Hoan bình thản cười nói: “Anh, nói nhảm với ông ta làm gì!”
“Giết lão già kia là được rồi, còn về người phụ nữ kia, bắt về làm lô đỉnh cho anh thôi!”
Cạch cạch cạch!
Một loạt tiếng bước chân truyền tới.
“Ai đó!”
Người của Hợp Hoan Tông cảnh giác quay đầu lại.
Bọn họ thấy ba người Diệp Bắc Minh đang chậm rãi đi tới.
“Diệp Bắc Minh!”
Người của Hợp Hoan Tông hoảng sợ, vội vã lùi về sau.
Biển hiện của tên sát thần ở bên ngoài khi nãy đã khiến bọn họ khiếp sợ.
Đế Giang ngẩng đầu lên, như tóm được cọng rơm cứu mạng cầu xin: “Cậu Diệp, cứu, cứu tôi...”
Tuy thực lực của lão quỷ Hợp Hoan là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong nhưng giờ lão ta lại rất căng thẳng: “Diệp Bắc Minh, chúng ta không thù không oán!”
“Hơn nữa tôi cũng không ra tay với cậu, càng không bỏ đá xuống giết, cậu làm người cũng không thể không bàn võ đức được!”
Lão ta nói xong bèn e dè nhìn Diệp Bắc Minh.
“Đừng hiểu lầm, chỉ đi ngang qua thôi!”
Diệp Bắc Minh đáp một câu ngắn gọn.
Anh còn chả thèm liếc mắt xem đám người Đế Giang mà đi thẳng qua bọn họ.
Người Hợp Hoan Tông sửng sốt.
Đế Giang tuyệt vọng, lòng vô cùng hối hận.
Báo ứng tới quá nhanh rồi.
Bỗng nhiên.
Giọng phu nhân Hợp Hoan trầm xuống: “Anh, không hợp lý lắm!”
Lão quỷ Hợp Hoan nhướng mày: “Có chỗ nào không hợp lý?”
Phu nhân Hợp Hoan thấp giọng thì thầm: “Theo như em biết, Diệp Bắc Minh là kẻ sát phạt quyết đoán, giết người không cần lý do!”
“Tất cả đều tùy vào tâm trạng của cậu ta, dựa vào thực lực của cậu ta, giết chúng ta chỉ là chuyện nhỏ!”
“Hơn nữa, thằng nhãi này cực kỳ thích trò anh hùng cứu mỹ nhân!”
Rồi phu nhân Hợp Hoan nhìn sang Đế Khởi La: “Cô gái này xinh đẹp vậy mà sao cậu ta không anh hùng cứu mỹ nhân chứ?”
“Thật khó hiểu!”
Ánh mắt lão quỷ Hợp Hoan trầm xuống, rồi liếc sang bóng dáng của Diệp Bắc Minh: “Ý em là gì?”
Phu nhân Hợp Hoan liếm môi: “Anh, cậu ta tự bạo long mạch bị thương, còn là trọng thương!”
“Hơn nữa, anh xem hai cô gái bên cạnh cậu ta kìa, dung nhan chẳng kém cạnh cô nàng kia!”
“Thằng nhóc đó của em, còn hai cô gái kia là của anh!”
Phu nhân Hợp Hoan tưởng tượng cơ thể vạm vỡ cường tráng của Diệp Bắc Minh mà lòng đầy hưng phấn.
Thề phải đại chiến ba trăm hiệp với anh.
Lão quỷ Hợp Hoan lạnh giọng quát: “Diệp Bắc Minh đứng đó! Cậu đi vội như vậy làm gì?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Hàng chục người xông lên bao vây ba người Diệp Bắc Minh, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu.
Lão quỷ Hợp Hoan đẩy đám đông ra rồi bước tới: “Diệp Bắc Minh, tôi rất hiếu kỳ, cậu...”
Xoẹt!
Một tia sáng đỏ thẫm như máu thoáng qua, lão ta còn chưa dứt lời.
Đầu mình đã rơi xuống đất.
“Hiếu kỳ cái gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua cái xác trên mặt đất, bình tĩnh hỏi.
“Anh...”
Ánh mắt phu nhân Hợp Hoan hiện lên sự hoảng sợ sâu sắc.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh nhìn sang phu nhân Hợp Hoan và những người khác: “Các người cũng muốn giết tôi à?”
“Không không không!”
“Cậu Diệp chớ hiểu lầm!”
“Cậu Diệp, chúng tôi cút ngay đây!”
Chương 1145: Đế Khởi La đi theo
Người của Hợp Hoan Tông lắc đầu lia lịa, hoảng hốt lùi về phía sau.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ngại quá, trễ rồi!”
Anh bước lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục di chuyển, một tia kiếm quang đỏ như máu quét ngang.
Nháy mắt hàng chục người đã nở rộ thành đóa hoa máu.
Chúng chui vào cơ thể Diệp Bắc Minh.
Phu nhân Hợp Hoan sợ hãi quỳ gối cầu xin: ‘Long tích của cậu ta nổ tung hết rồi mà còn có thực lực đáng sợ vậy sao!’
Phu nhân Hợp Hoan bò tới như một con chó hèn mọn: “Cậu Diệp... cậu Diệp... đại nhân...”
“Đại nhân, cậu thấy tôi có đẹp không!”
Phu nhân Hợp Hoan uốn éo bày ra động tác quyến rũ, chớp mi nói: “Cầu xin cậu đừng giết tôi, tư thế gì tôi cũng chơi được hết!”
“Chỉ cần cậu không giết tôi, muốn chơi tôi kiểu gì cũng được!”
Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt.
Khinh thường nhìn phu nhân Hợp Hoan.
Đồng thời, các cô cũng lo rằng Diệp Bắc Minh không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn ấy.
“Đại nhân ơi, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng, tôi sẽ...”
Diệp Bắc Minh thờ ơ vung kiếm lên.
Phụt!
Phu nhân Hợp Hoan nở rộ thành đóa hồng đỏ thẫm.
Đế Giang nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp: “Cảm tạ ơn cứu mạng của cậu Diệp, từ nay về sau, nhà họ Đế...”
Diệp Bắc Minh như không nghe thấy mà chỉ xoay người đi luôn.
Đế Giang ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, tôi sai rồi!”
“Nhà họ Đế sai rồi, nhà họ Đế không nên kinh thường cậu Diệp!”
Ông ta quỳ gối, liên tục dập đầu.
Diệp Bắc Minh không hề dừng bước, rồi từ từ khuất bóng phía cuối con đường.
Đế Giang vô cùng hối hận: “Là ông có mắt không tròng, Khởi La à, ông Ba nhận kết cục này!”
“Là do bản thân xứng đáng, cháu đừng nên học theo ông Ba nhé!”
Nước mắt Đế Khởi La chảy ròng ròng: “Ông Ba, ông đừng nói nữa”.
“Chỗ cháu còn đan dược, ông ăn rồi sẽ tốt lên thôi!”
Đế Giang cười u sầu: “Vô dụng thôi, đan điền của ông đã bị hủy rồi!”
“Lục phủ ngũ tạng cũng vỡ hết, trừ phi cậu Diệp ra tay cứu nếu không ông phải chết!”
Đế Khởi La đứng dậy: “Để cháu đi cầu xin cậu ta!”
“Không cần!”
Đế Giang lắc đầu, giữ chặt Đế Khởi La: “Ông đã không còn mặt mũi cầu xin cậu Diệp rồi!”
“Khởi La, là do ông Ba vô dụng, không thể bảo vệ cháu an toàn!”
“Bây giờ cháu nhanh chóng đuổi theo đi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đi theo cậu Diệp!”
“Trong thần miếu rất nguy hiểm, chỉ có cách đi theo cậu Diệp mới có thể giữ mạng!”
“Ông Ba, cháu không đi!”
Đế Khởi La đau thương lắc đầu.
Sột soạt!
Đế Giang rút một con dao ra kề lên yết hầu mình: “Nếu cháu không đi, ông Ba chết ngay cho cháu xem!”
Nghe vậy, Đế Khởi La biến sắc: “Ông Ba...”
“Đi!”
Đế Giang nổi giận gầm lên.
Đế Khởi La bất đắc dĩ, cẩn thận từng bước đuổi theo Diệp Bắc Minh.
Đế Giang thấy Đế Khởi La khuất bóng rồi mới nở một nụ cười vui vẻ, con dao lướt qua yết hầu.
Đế Khởi La đuổi theo một mạch, cuối cùng đã đuổi kịp Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, tôi có thể theo anh không?”
Vẻ mặt khẩn cầu của cô ta trông rất đáng yêu.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Chân của cô, cô làm gì tùy cô”.
“Tôi nói trước, nếu gặp nguy hiểm, tôi sẽ không lo cho cô đâu!”
“Vâng!”
Mắt Đế Khởi La sáng ngời, vui vẻ gật đầu.
‘Anh Diệp chỉ hơi độc miệng chút thôi chứ rất mềm lòng, nếu có nguy hiểm, anh Diệp sẽ không mặc kệ mình đâu!’
Rồi cô ta chủ động đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Cô ta đường đường là cô công chúa nhỏ của Đế tộc giờ lại trông giống như một người hầu gái.
Bỗng nhiên, phía trước truyền tới tiếng đánh nhau khốc liệt.
“Bảo bối kìa!”
“Của tao, của tao, tất cả đều là của tao!”
“Cút mau, đây là đồ của tao!”
“Mẹ kiếp, đừng tưởng tao sợ mày, tiến vào thần miếu rồi thì chỉ so thực lực thôi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, đi theo tiếng động vào một cung điện bằng đá vô cùng rộng lớn.
Nơi này là một kho báu, dưới đất la liệt đủ các loại đan dược, võ kỹ, thần binh lợi khí.
Đằng trước là một kim tự tháp cao ngất.
Một vầng sáng khổng lồ bao phủ kim tự tháp, trên đó bày biện vô số bảo vật.
Tất cả bảo vật đều tỏa sáng rực rỡ.
Trên tầng cao nhất của kim tự tháp có đặt một cái hòm đen tuyền.
Nó ảm đạm không chút ánh sáng.
Ngay khi nhìn thấy nó, máu trong người Diệp Bắc Minh như sôi trào.
Đám người Tần Hồng Bân và lão tổ nhà họ Diệp đứng dưới đài.
Hiển nhiên những bảo vật ở đây càng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ hơn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng lên tiếng: “Nhóc à, thần hồn của sư phụ cậu đang ở trong những bảo vật đó!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi lại: “Tiểu Tháp, ông nói thật à?”
“Đương nhiên!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Tuy thần miếu này có thể lưu giữ thần hôn của bọn họ, nhưng thần hồn muốn ở lại thì phải có vật chứa!”