Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2066: Sư phụ, thức tỉnh

Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi hai người nhảy ra từ không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng xuất hiện, cùng bọn họ chìm vào suối thần Côn Ngô.

Ngay lập tức.

Thân thể của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi hai người kịch kiệt run rẩy.

Vào khoảnh khắc họ tiếp xúc với nước suối, thật sự đã thăng cấp.

Mặc dù.

Chỉ là cảnh giới Bản Nguyên sơ kỳ tiến vào Bản Nguyên trung kỳ.

Nhưng hai người cũng cực kỳ kinh ngạc khi cảm nhận được sức mạnh của dòng nước này.

“Chị, nước này thật là lợi hại!”

Tiêu Nhã Phi vui mừng tột độ.

Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Đừng nói nữa, nhanh hấp thu nào!”

“Mỗi một giây ở đây bằng chúng ta điên cuồng tu luyện cả một năm, thậm chí là mười năm”.

Tiêu Nhã Phi nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ”.

Đặc biệt là khi tới gần Diệp Bắc Minh, nước suối thần thấm đẫm toàn thân.

Đường cong hoàn mỹ của cơ thể thật sự hoàn toàn lộ ra trước mặt Diệp Bắc Minh.

Đáng sợ hơn nữa là, khi nước này tràn vào cơ thể Diệp Bắc Minh, giữa hai lông mày của anh xuất hiện thần ma chi nhãn.

Đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu.

Máu trong người Diệp Bắc Minh sôi lên, suýt nữa thì phun ra máu mũi.

“Anh Diệp, anh sao vậy?”

Tiêu Nhã Phi nghi hoặc hỏi.

Diệp Bắc Minh vội vàng nhắm mắt lại nói: “Không sao, các em tiếp tục hấp thu đi!”

Lúc này không phải là lúc suy nghĩ những điều vớ vẩn.

Tiêu Dung Phi hiển nhiên biết được suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, bật cười nói: “Nhã Phi, qua đây nào”.

Tiêu Nhã Phi bối rối nói: “Vâng ạ”.

Vẫn là rất nghe lời, xoay người bơi đến bên cạnh chị gái mình.

Diệp Bắc Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, truyền âm: “Tiểu tháp, ông cảm thấy thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đứng trong dòng suối thần, hóa thành cơ thể cao hơn 1 mét.

Xung quanh.

Là dòng khí hỗn độn trôi nổi.

Một lượng lớn nước của suối thần như bị hút vào vòng xoáy, di chuyển về phía bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng vô cùng hưng phấn: “Nhóc con, đây đúng là sức mạnh thuần túy nhất trên thế giới”.

“Tùy ý một ngụm nước ở suối thần này thôi cũng có thế sánh ngang với sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể của đại năng thượng cổ”.

“Bổn tháp hấp thu một hồi thôi, vậy mà giống như hấp thu hàng trăm tên đại năng thượng cổ vậy!”

“Vãi!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nóng rực.

Thân thể cảm nhận được sức công kích của nước suối thần.

Từng tấc da thịt, huyệt đạo đều đang gào thét.

“Cảnh giới Thiên Tôn, trung kỳ!”

Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng, anh vậy mà không chút trở ngại nào đã đột phá.

So với đột phá bất kỳ cảnh giới nào trước đó, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Dường như nó chỉ là một lớp giấy dán cửa sổ, tùy ý đưa tay là có thể chọc thủng.

Ở một bên khác.

Chỉ mười lăm phút ngắn ngủi, hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi cũng tiến vào cảnh giới Thiên Quân.

Cả một cảnh giới lớn.

“Tiếp tục!”

Toàn thân Diệp Bắc Minh run rẩy, giống như bắt được vận may lớn: “Tiền bối Đế Thủ, dựa vào tốc độ này, đừng nói cảnh giới đại năng thượng cổ!”

“Trực tiếp tiến vào cảnh giới Đại Đạo cũng không phải là không có khả năng!”

Đế Thủ khẽ cười nói: “Ha ha, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ở đây ngươi chỉ có thể tiến vào cảnh giới đại năng thượng cổ thôi!”

“Tại sao?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Đế Thủ không trả lời.

Lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nhắc nhở: “Nhóc con, đừng một mình hấp thu thế chứ!”

“Đạo đài Luân Hồi, còn bia mộ 100 vị sư phụ của cậu nữa”.

Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh.

Bằng một niệm thức, anh tế ra đạo đài Luân Hồi.

Khoảnh khắc Đạo đài Luân Hồi xuất hiện, nó thế mà rung lên dữ dội.

Chủ động bạo phát ra một cỗ sức mạnh, giống như một miếng bọt biển, tham lam hấp thu nước suối thần.

Đồng thời.

Bia mộ của 100 vị sư phụ xung quanh Đạo đài Luân Hồi đột nhiên sáng bừng lên.

Từng đạo ảo ảnh linh hồn mơ hồ xuất hiện phía trên bia mộ!

“Sư phụ!”

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.

“Đồ, đồ nhi...”

Vua tàn sát là người đầu tiên tỉnh lại, nhìn mọi thứ xung quanh, kinh hãi nói: “Đây là chuyện gì? Sư phụ ta không phải đã chết rồi sao?”

“Tại sao... lại có thể tỉnh lại?”

“Đồ nhi, chuyện này là sao? Vi sư tại sao cảm thấy được một cỗ sức mạnh cực kỳ thuần khiết đang giúp ta tái tạo lại linh hồn!”

“Vả lại còn giúp ta nuôi dưỡng thần hồn nữa”.

Tiếp theo đó.

Giáo Phụ!

Dược Vương Quỷ Cốc!

Kiếm Chủ Bất Diệt!

Đan Đế Bất Hủ...

Linh hồn của 100 vị sư phụ dần được hồi sinh.

Từng đạo linh hồn ngưng tụ trên bầu trời phía trên bia mộ, vẫn trong suốt nhưng lại cho Diệp Bắc Minh sự tự tin vô cùng lớn.

Đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt trào ra: “Ha ha ha, tốt quá rồi, sư phụ!”

“Mọi người đừng hỏi gì cả, cũng đừng nói gì, cứ hấp thu nước suối thần cho con!”

“Được!”

Tất cả các sư phụ đều đồng thanh trả lời.

Ào ào ào!

Nước suối thần sôi trào, biến mất với tốc độ nhanh chóng.

Nửa tiếng sau, Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kích động kêu lên: “A a a... chị, cảnh giới Nhập Đạo! Em thăng cấp cảnh giới Nhập Đạo rồi!”

“Mới có nửa canh giờ, đã thăng lên bốn cảnh giới lớn”.

Ở một bên.

Tiêu Dung Phi cũng mở mắt: “Đừng làm ồn! Mới có bốn cảnh giới lớn mà thôi, tiếp tục hấp thu đi!”

“Chị, chị đến cảnh giới Ngộ Đạo rồi?”

Tiêu Nhã Phi ngạc nhiên tới ngây người: “Chị vậy mà đã tăng lên năm cảnh giới lớn?”

Đồng thời cùng lúc đó, trên đỉnh núi Côn Ngô mây đen vần vũ, sấm sét ngưng tụ.

Giây tiếp theo.

Rầm!

Một tiếng sấm lớn vang lên, cả bầu trời trên núi Côn Ngô sáng chói.

Một đạo sấm sét dày dường như đánh thẳng vào người Diệp Bắc Minh.

“A!”

Rong và Tiêu Nhã Phi kinh ngạc kêu lên, bị sức mạnh khủng bố này chấn bay ra ngoài.

Thậm chí.

Hai người không thể ngâm mình trong suối thần nữa, chỉ có thể nhảy ra ngoài, kéo lê cơ thể ướt đẫm nước.

Đứng từ xa sửng sốt nhìn cảnh này.

“Anh Diệp, thăng cấp rồi!”

Hai chị em vô cùng vui mừng và ngạc nhiên.

Phía dưới núi Côn Ngô, vô số thành viên của gia tộc nhao nhao lao ra khỏi phòng.

Kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Côn Ngô.

“Chuyện gì vậy? Đỉnh núi Côn Ngô tại sao đột nhiên xuất hiện sấm sét?”

Một lão giả ăn mặc mộc mạc xuất hiện, đôi mắt già nua hiện lên một tia kinh hãi nồng đậm: “Không đúng! Đây không phải là sấm sét bình thường, có người đang độ kiếp!”

Lão giả này tên là Côn Ngô Tuyệt Long, là một vị lão tổ đã sống hàng tỷ năm của tộc Côn Ngô.

“Không ổn!”

“Suối thần! Có người đang lén lút uống nước suối thần! Đáng chết!”

Côn Ngô Tuyệt Long sững sờ mấy vài giây.

Sau đó đột nhiên mới phản ứng lại.

Ông ta điên cuồng lao về chân núi Côn Ngô.

Lúc tới nơi, chân núi đã có một biển người.

Tất cả đám người chức vị cao của tộc Côn Ngô đều tụ tập tại đây, ai nấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.

Thấy Côn Ngô Tuyệt Long xuất hiện, bọn họ nhao nhao quỳ xuống bái lạy: “Lão Tổ...”

“Ngu ngốc!”

Côn Ngô Tuyệt Long vung tay tát cho đám người bảo vệ núi một cái.

Mấy lão giả đó biến thành đám sương máu ngay tại chỗ.

“Hít!”

Những người khác hít vào một ngụm khí lạnh, quỳ trên mặt đất không dám dứng dậy.

Côn Ngô Tuyệt Long trầm giọng gầm lên: “Một đám ăn hại, phế vật, tất cả đều là phế vật!”

“Suối thần là nền tảng của gia tộc Côn Ngô chúng ta, các người lại dám để người lén lút lên núi mà không hề hay biết?”

“Còn ngây ra đó làm gì? Tập hợp tất cả người có cảnh giới Đại Đạo trở lên, lên núi Côn Ngô với ta!”

“Bất kể là ai, dám đột nhập vào núi thiêng của tộc Côn Ngô, đều phải diệt cửu tộc!”

Côn Ngô Tuyệt Long xông lên.

Phía sau.

Hàng ngàn võ giả đi cùng, lao thẳng lên đỉnh núi Côn Ngô.

Côn Ngô Mật Phi cũng nằm trong số người đó.

Cô nhíu chặt mày: “Thật sự có người lên núi rồi! Chẳng lẽ lại là anh ta?”

“Nếu thật sự là anh ta, mình phải làm thế nào? Giết anh ta ư?”

Trong lòng vô cùng phức tạp.

“Cũng có thể không phải anh ta, dù sao thực lực của anh ta cũng không đủ tư cách để lên núi!”
Chương 2067: Điên cuồng truy sát, sự cảnh cáo của Mật Phi

Lúc này trên đỉnh núi Côn Ngô.

Dao Trì bay tới, khẽ quát một tiếng: “Nhóc con, người của gia tộc Côn Ngô phát hiện ra rồi!”

“Một tên lão tổ cảnh giới Tế Đạo mang theo hơn một ngàn tên Đại Đạo đang chạy tới đây!”

“Mau đi thôi! Bổn đế bây giờ vẫn đang ở trong trạng thái khuyết thiếu, không có cách nào đối kháng với một tên Tế Đạo đâu!”

Diệp Bắc Minh khựng người.

Cảnh giới Tế Đạo!

Ngay cả Đế thủ cũng bó tay?

“Tiền bối, thực sự không còn cách nào khác nữa sao?”, Diệp Bắc Minh vẫn muốn kiên trì thêm một lúc nữa.

Dao Trì không nói lên lời: “Nếu có thể kiên trì thì tại sao bổn đế còn nói ngươi chỉ có thể đột phá tới cảnh giới Đại năng thượng cổ cơ chứ?”

“Bởi vì một khi ngươi độ kiếp, người của gia tộc Côn Ngô sẽ lập tức phát hiện ra sự tồn tại ngươi!”

“Bọn chúng đã đuổi tới nơi rồi, nếu còn không đi, sẽ không kịp mất!”

Cùng lúc đó từ dưới chân núi vọng đến một trận gầm vang như động đất!

Toàn bộ ngọn núi Côn Ngô đều đang rung chuyển!

Diệp Bắc Minh ngó đầu nhìn xuống liền nghẹn họng trân trối.

Một ông lão tóc bạc trắng với hơi thở cực kỳ khủng bố dẫn theo hàng ngàn bóng người đang cấp tốc lao về phía đỉnh núi.

Dưới khí thế như càn quét vạn vật của ông ta, toàn bộ trận pháp phòng ngự ven đường của gia tộc Côn Ngô đều nổ tung rồi sụp đổ!

“Đây chính là cảnh giới Tế Đạo sao?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại.

Với thực lực hiện tại của mình, Diệp Bắc Minh căn bản không ngăn cản nổi!

“Đi!”

Diệp Bắc Minh sải bước vọt tới trước người Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi, đường nét thân thể ướt đẫm của cả hai cơ hồ nhìn không sót điểm gì.

Anh một phát tóm lấy vòng eo thon nhỏ của họ, rồi ném vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

“Tiểu Tháp, chết tiệt, ông vẫn còn đang hấp thu à? Mau đi thôi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng rung lắc, gần như sôi sục: “Ha ha ha, nhóc con à, nước suối thần này cũng quá tuyệt vời rồi! Không được, để tôi hút thêm một chút nữa đã!”

“Ông…”

Diệp Bắc Minh sững sờ tại chỗ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với vẻ vô cùng trịnh trọng: “Nhóc con, thứ đồ này không tầm thường đâu!”

“Nếu bây giờ rời đi, thì kiếp này cũng không còn cơ hội nào gặp lại nữa!”

“Cậu để mắt một chút, tôi hút thêm một ít vào trong cơ thể, cho dù không thể hấp thụ trực tiếp cũng có thể dự trữ lại!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt, khóe miệng giật giật: "Tiểu Tháp à, ông cũng qúa tham lam rồi đó, nhưng tôi thích!”

“Cầu phú quý trong nguy hiểm!”

Dứt lời anh liền đi thẳng tới rìa đỉnh núi, nhìn chăm chăm tình huống bên dưới!

Nhìn vào tốc độ của mấy người Côn Ngô Tuyệt Long, thì chỉ khoảng mười giây nữa thôi là leo tới đỉnh núi!

Tầm ba giây hẳn là đủ thời gian để họ rời đi!

Một giây!

Hai giây!

Ba giây...

Trong lòng Diệp Bắc Minh thầm đếm!

Sáu giây!

Bảy giây!

Diệp Bắc Minh đột nhiên xoay người, hô lớn: “Tiểu Tháp, đi thôi!!!”

Một người một tháp nhanh như gió từ một bên khác lao ra khỏi núi Côn Ngô!

Ba giây trôi qua, nhóm người Côn Ngô Tuyệt Long quả nhiên đã lên tới đỉnh núi, thấy suối thần gần như đã chạm đáy, chỉ còn lại độ nông khoảng mười centimet!

Dòng suối thần sâu gần một mét lại bị giày xéo thành dáng vẻ này!

“Chết tiệt!!!”

Cho dù là Côn Ngô Tuyệt Long, sự tồn tại ở cảnh giới Tế Đạo cũng tức giận tới mức gần như hộc máu!

“Đuổi theo! Mau đuổi theo cho tôi!”

“Bất luận thế nào cũng phải bắt được kẻ đã làm ra việc này, lão phu muốn diệt sạch cả gia tộc hắn!”

Hàng ngàn bóng người lao ra, đuổi theo hướng Diệp Bắc Minh vừa đào tẩu!

Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi vô cùng nghiêm nghị!

Vừa rồi cô nhìn thấy rõ bóng dáng của Diệp Bắc Minh, cộng thêm tòa tháp kia cũng quá đỗi quen thuộc với cô!

“Chắc chắn là anh ta! Vậy mà là anh ta? Đúng là anh ta rồi!”

“Anh ta vậy mà có thể leo tới đỉnh núi Côn Ngô! Với tính cách của lão tổ, một khi bắt được, chắc chắn sẽ không thoát khỏi chữ chết!”

“Phải làm sao đây?”

Côn Ngô Mật Phi cũng vội vàng đuổi theo.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, nhưng tốc độ của hàng ngàn người với cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng kia còn nhanh hơn!

“Súc sinh! Đúng là thứ súc sinh mà!”

“Ngươi uống một hai ngụm cũng quên đi, nhưng lại cả gan ăn cắp gần 90% lượng nước trong suối thần!”

“Súc sinh, đứng lại cho lão phu, lão phu phải lột da rút gân ngươi!”

“Giết! Mau giết hắn!”

Người của gia tộc Côn Ngô gần như bị tức chết!

Đây thế nhưng là suối thần đó!

Ít nhất 90% trong số đó đều đã bị Diệp Bắc Minh đánh cắp rồi!

Chỉ những người thực sự có giá trị với gia tộc mới có cơ hội nhận được một giọt mỗi năm!

Mỗi lần có đóng góp lớn cho gia tộc cũng có thể nhận được một giọt làm phần thưởng!

Có thể tưởng tượng được, suối thần Côn Ngô trân quý đến mức nào đối với người của gia tộc Côn Ngô!

Dưới sự truy đuổi ráo riết của hơn một ngàn tên Đại Đạo Chi Thượng, Diệp Bắc Minh căn bản không dám dừng lại!

“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh không ngừng thi triển Ảnh Thuấn, mỗi lần đều lao ra mấy vạn mét!

Đám người Đại Đạo Chi Thượng phía sau vẫn đang áp sát phía sau, vô số tia thần niệm khóa chặt lên người anh!

Hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi sự định vị của họ!

“Nhóc con, cứ tiếp diễn như vậy không phải cách! Tên Tế Đạo còn chưa đuổi theo ngươi đâu! Một khi ông ta ra tay, ngay cả tư cách chạy trốn ngươi cũng không có nữa!”, Dao Trì nói.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng: “Cô có cách gì sao?”

"Tới phía trước thung lũng rồi vận dụng dòng khí hỗn độn để ẩn giấu thân hình!”, Dao Trì nhắc nhở một câu.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, cũng chỉ còn cách này thôi!”

Anh một hơi lao thẳng về thung lũng phía trước!

Sau đó lập tức giải phóng dòng khí hỗn độn che đậy mọi thứ!

Khi hàng ngàn tên Đại Đạo Chi Thượng đuổi tới thung lũng, nào còn bóng dáng của Diệp Bắc Minh?

"Người đâu rồi? Mẹ kiếp! Tên súc sinh đó đâu rồi?”

“Đừng để tôi bắt được, một khi bắt được, tôi sẽ hành hạ hắn theo cách thức đau khổ nhất trên thế gian này!”

Hàng ngàn tên Đại Đạo Chi Thượng quanh quẩn tìm kiếm thung lũng rất nhiều vòng!

Những vẫn không thấy tung tích Diệp Bắc Minh đâu!

Côn Ngô Mật Phi cau mày: “Các vị trưởng lão, người vừa xông vào thung lũng có thể là phân thân của kẻ đó!"

"Sau khi xông vào thung lũng, phân thân biến mất nên mới tìm không ra!”

“Chân thân của hắn nhất định vẫn còn ở núi Côn Ngô, mọi người mau chia ra tìm đi!”

“Có lý!”

“Đi, chia ra tìm!”

“Ngay khi tìm ra manh mối, lập tức phát tín hiệu!"

Nói đoạn họ liền tỏa ra mọi hướng!

Lúc này, trong thung lũng chỉ còn một mình Côn Ngô Mật Phi, gương mặt xinh đẹp liền sầm xuống: “Tôi biết anh đang ở đây, trước đó khi ở dưới chân núi Côn Ngô, tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của anh!”

“Không ngờ anh lại lớn mật đến vậy, dám cướp đi suối thần của gia tộc tôi!”

Một vài giây trôi qua!

Không có bất kỳ âm thanh nào!

“Không nói chuyện có đúng không?”

Côn Ngô Mật Phi cắn cánh môi đỏ mọng: “Dám làm mà không dám chịu? Thế lúc đầu tại lối vào của nhà tù số bảy anh sao dám làm vậy?”

“Tôi mặc kệ tâm thế anh thế nào, tốt nhất anh vẫn nên quên sạch chuyện đó đi, đừng nhắc tới nữa!”

“Nếu không, không chỉ gia tộc Côn Ngô muốn truy lùng anh, mà gia tộc Bất Hủ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”

Sau khi bỏ lại câu này, Côn Ngô Mật Phi liền quay người biến mất!

Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới xuất hiện, cau mày hỏi: “Cô ta đang nói cái gì vậy? Sao tôi một chữ cũng không hiểu thế!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp gọn lỏn: “Tôi không biết!"

“Đi thôi!”

Diệp Bắc Minh cũng lười suy nghĩ thêm, mà dứt khoát rời đi theo hướng khác.

……

Một tiếng sau.

Dưới chân núi Côn Ngô, tất cả những người đứng đầu gia tộc Côn Ngô đều có mặt.

Sắc mặt của Côn Ngô Tuyệt Long âm u tới cực điểm: “Mang người lên đây!”

Hai ông lão áp giải Viên Tử Y một thân be bét máu, bị tra tấn đến mức không còn là hình người tới, rồi hung hăng ném phịch xuống đất!

“Lão tổ, chính là con nhóc ăn cây táo rào cây sung này!”

“Vào ba ngày trước, cô ta dẫn theo một tên đàn ông trở về, chúng tôi từng điều tra qua, sau khi tiến vào gia tộc, tên đó đã hoàn toàn biến mất!"

“Đây là bức chân dung được vẽ bởi người dọc đường từng nhìn thấy tên tiểu súc sinh đó!”

“Đây là dáng vẻ từ phía sau, cùng bóng lưng khi truy đuổi theo tên tiểu súc sinh đó gần như giống hệt nhau, về cơ bản có thể khẳng định rằng chính là tên tiểu súc sinh đó!”

Dứt lời.

Một ông lão liền bước tới, giơ lên hai bức chân dung!

Một bức chính diện, một bức sau lưng!

Chính là Diệp Bắc Minh!

Côn Ngô Tuyệt Long trực tiếp ra lệnh: "Giết chết cả tộc của Viên Tử Y!”

Ông lão cầm bức chân dung sầm mặt, bổ sung thêm một câu: “Lão tổ, có người nghe nói con khốn này lúc dẫn tên súc sinh đó trở về có nói rằng hắn quen biết với tiểu thư Mật Phi!”

"Có vẻ như còn là một người bạn cũ của tiểu thư Mật Phi nữa!”

Lời này vừa vang, ánh mắt của tất cả mọi người thoắt cái đều đổ dồn lên người Côn Ngô Mật Phi!

Sắc mặt Côn Ngô Tuyệt Long cực kỳ âm trầm, ngọn lửa giận dữ như có thể đốt cháy Côn Ngô Mật Phi thành tro bụi bất cứ lúc nào: “Mật Phi, điều này là thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK