Vua thời gian nghe được lời này của Diệp Bắc Minh thi có chút ngớ người.
Rồi lập tức phá lên cười: “Ha ha ha, nhóc con, nếu cậu thực sự có thể tán tỉnh người phụ nữ đó, không biết chừng chuyện này thật sự sẽ xoay chuyển được!"
"Tuy nhiên, tôi từng gặp cô ta trước đây rồi, tính cách lạnh lùng lắm!”
“Căn bản không có thứ gì có thể làm cô ta rung động cả, trừ khi cô ta chủ động lựa chọn cậu, nếu không tất cả cũng chỉ là hy vọng hão huyền!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh khẽ động: "Vua thời gian tiền bối, không lẽ thực sự không còn cách nào khác sao?”
“Năm đó mọi người đều đi đến cuối sông Mặc Uyên liền không có bước ngoặt nào nữa à?"
Vua thời gian thở dài một tiếng: "Mộ chủ, không phải bổn tọa muốn đả kích cậu”.
"Khi cậu được nhìn thấy thủ đoạn của người phụ nữ đó cũng sẽ tuyệt vọng giống như tôi vậy!”
“Cả đời bổn tọa đều dốc sức nghiên cứu lĩnh vực thời gian, thậm chí có thể đảo ngược thời gian cùng không gian, quay về quá khứ trong chốc lát!"
“Bổn tọa tưởng rằng có thể lợi dụng lĩnh vực thời gian để đánh bại người phụ nữ đó!”
"Nhưng……"
Nói tới đây.
Vua thời gian run rẩy: “Cậu có biết bổn tọa đã nhìn thấy cái gì không?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì?”
Vua thời gian nhắm mắt lại: "Khi tôi thi triển lĩnh vực thời gian, người phụ nữ đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới!”
“Thậm chí tốc độ của cô ta còn nhanh hơn cả tôi, dường như cô ta mới là chủ nhân thật sự nắm giữ thời gian!”
“Vào lúc đó, đạo tâm của tôi đã hoàn toàn sụp đổ..."
Khi nói những lời này, giọng nói của Vua thời gian vẫn đang run rẩy!
Diệp Bắc Minh im lặng, trên thế gian này thực sự có người không thể đánh bại sao?
Không thể nào!
Chỉ cần là người, cho dù là người sáng tạo ra thế giới này, thậm chí là vị thần tạo ra cả thế giới cũng phải có điểm yếu.
Đột nhiên.
Toàn bộ Hỗn Độn Giới rung chuyển, hang động nơi Diệp Bắc Minh và Phượng Cửu ẩn náu cũng bắt đầu rung chuyển theo!
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Kết giới bao quanh toàn bộ Hỗn Độn Giới vậy mà sáng lên!
Giọng nói của Đế Ngao thông qua nút nối sức mạnh vang vọng tới toàn bộ Hỗn Độn giới: “Diệp Bắc Minh, bổn vương biết mày đang nghe, nếu mày muốn trốn liền dẫn theo Phượng Cửu trốn chạy cả đời đi!”
“Bổn vương sẽ không lãng phí thời gian truy tìm mày nữa, từ giờ phút này trở đi, cứ mỗi mười lăm phút, tao sẽ giết chết một ngàn người của Phượng tộc!”
“Sau bốn mươi năm phút, tất cả thủ lĩnh cấp cao của Phượng tộc sẽ bị chém đầu trước công chúng tại thành Thiên Ma!”
“Có tới hay không đều tùy thuộc vào mày!”
“Nhưng bổn vương tin, mày nhất định sẽ tới!"
Âm thanh đột ngột dừng lại.
“Em phải đi cứu phụ vương cùng mọi người!”, Phượng Cửu đã tỉnh lại, giống như phát điên lao về phía thành Thiên Ma.
Diệp Bắc Minh một phát tóm lấy cô, ôm vào trong lòng: “Tiểu Cửu à, đừng manh động!”
"Bắc Minh, em cầu xin anh, để em đi đi mà!”
Phượng Cửu bật khóc nghẹn ngào: "Đây đều là lỗi của em, nếu em không dẫn anh về Phượng tộc!”
“Thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, đều là lỗi của em”.
Diệp Bắc Minh ôm chặt lấy Phượng Cửu, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Tiểu Cửu, em nghe tôi nói đã!”
“Chỉ cần em làm theo lời tôi nói, tôi bảo đảm phụ vương của em, còn có cả những người khác đều sẽ bình an vô sự!"
……
Thành Thiên Ma
Quảng trường có sức chứa hàng trăm triệu người một mảnh sôi trào, còn náo nhiệt hơn cả dịp lễ Tết.
Ánh mắt của tất cả đều dán chặt lên bục cao được xây dựng ở trung tâm quảng trường.
Hàng chục ngàn người của Phượng tộc đều bị trói bằng gông cùm và quỳ trên mặt đất!
“Tới giờ rồi, chém!”
Ở bên bục cao, một ông lão mặt không cảm xúc hô vang.
Một ngàn người Phượng tộc bị đè xuống ở mép đài cao, tên đao phủ giơ cao thanh đao sắc lẹm!
“Đừng mà!!!”
Phượng Vương đau đớn gào lên.
Đao sắc hạ xuống, một ngàn chiếc đầu lăn lông lốc xuống từ bục cao, một đám ma thú cấp thấp bên dưới vội lao tới, thi nhau ngấu nghiến phần xác và đầu!
Chúng ăn xong còn ngẩng đầu nhìn lên, liếm lưỡi ra chiều thòm thèm!
“Đế Ngao!!!”
Phượng Vương không thể nhẫn nhịn được nữa, phẫn hận gầm lên giống như dã thú: “Ông muốn giết thì giết một mình tôi, tại sao lại tàn sát người Phượng tộc tôi!”
“Thả bọn họ ra, mạng của tôi ông cứ lấy!”
Đế Ngao ngồi cách đó không xa, nửa thân thể bị Diệp Bắc Minh phá hủy vẫn còn rất yếu.
Ông ta nở nụ cười hung ác: “Phượng Vương, mạng của ông sớm muộn đều nằm trong tay tôi!”
“Bây giờ là đang trừng phạt Phượng tộc các ông cấu kết với tên tiểu tạp chủng Diệp Bắc Minh kia, muốn trách thì hãy trách con gái Phượng Cửu yêu quý của ông!”
“Nếu không phải tại nó, Phượng tộc các ông sao có thể rơi đến bước đường cùng này?”
Phượng Vương đỏ mắt gầm lên: “Đế Ngao, đừng có buộc tội lên đầu con gái tôi!”
“Đế tộc tâm địa hiểm độc!”
“Các người mới thực sự là đám tạo phản, lão Ma hoàng năm đó…”
Nói tới đây, Phượng Vương lại im bặt!
Bởi tiếng truyền âm của Đế Ngao đã văng vẳng bên tai ông ấy: “Ông nói đi! Chỉ cần ông nói ra bí mật năm đó, tôi cam đoan một nghìn cái đầu nữa sẽ lại rơi xuống!”
“Ông!”
Phượng Vương cắn chặt răng.
“Hãy nói ông tự mình nổi lòng mưu phản, cầu xin tôi tha thứ!”
Đế Ngao tiếp tục đùa bỡn: “Không nói phải không? Vậy lại chém thêm một nghìn người nữa!”
“Tôi nói!”
Phượng Vương bất lực đành phải ngửa mặt lên trời hét lớn: "Xin lỗi Đế chủ! Là Phượng tộc tôi mưu đồ tạo phản, là tôi cấu kết với Huyền tộc!”
“Xin Đế chủ hãy tha thứ, xin tổ tiên Ma tộc tha thứ!”
“Phượng tộc tôi biết sai rồi, sẵn sàng chịu chết!!!”
“Vương thượng! Người đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Mọi người trong Phượng tộc kinh ngạc trợn mắt.
Bọn họ đương nhiên không tin Phượng Vương sẽ tạo phản!
“Quả nhiên là do Phượng Vương phản loạn thất bại, bị Đế chủ mạnh mẽ trấn áp!”
“Hừ! Phượng tộc đúng là đám lòng muông dạ thú, bao nhiêu năm qua chúng đã giành được bao nhiêu lợi ích rồi? Nhưng lại vẫn cấu kết với tàn dư của Huyền tộc để tạo phản!”
“Phượng tộc đúng là đáng chết!”
“Đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung, tôi nhổ vào!”
Vô số trứng thối và rau cỏ nát đồng loạt ném về phía Phượng vương!
Thức ăn ôi thiu cơ hồ chôn vùi ông ấy!
Nhưng Phượng Vương vẫn cắn chặt răng, một dòng huyết lệ lăn dài xuống má.
Đế Ngao, Đế Cơ, Đế Trần cười ung dung xem kịch.
“Trần Nhi, chiêu này của con thật sự có tác dụng sao?", Đế Cơ nhìn con trai bên cạnh hỏi.
Đế Trần mặc mãng bào, nhưng lại ngồi trên ngai vàng của Ma hoàng!
Ông ta gật đầu: “Mẫu hậu, con rất hiểu Diệp Bắc Minh!”
“Tên tiểu tạp chủng này vô cùng quan tâm đến người xung quanh. Phượng Cửu nay đã là người phụ nữ của hắn, vậy hắn chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ với sự sống chết của Phượng tộc!”
Đế Cơ suy tư gật đầu!
Giây tiếp theo.
“Phụ hoàng!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếp đó.
Một người phụ nữ mặc cung trang đỏ rực như lửa lao vụt tới như sao băng, quỳ xuống trước mặt Phượng Vương, những ngón tay mảnh khảnh điên cuồng gạt bỏ đống đồ ăn hôi thối xuống.
Hàng chục cường giả của Đế tộc sầm mặt chuẩn bị tiến lên!
“Dừng tay!”
Đế Ngao lắc đầu.
Mấy chục cường giả Đế tộc lúc này mới dừng lại bước chân, không ngăn cản hành động của Phượng Cửu!
“Mẫu hậu, người xem, không phải người tới rồi đó sao?”, khóe miệng Đế Trần hiện lên một tia trêu chọc.
Ánh mắt Đế Cơ vừa chuyển liền hướng về phía cuối đám người.
Chỉ thấy một người thanh niên xuất hiện ở cuối quảng trường Thiên Ma, xung quanh rực cháy ngọn lửa trông vô cùng đáng sợ!
“Trời… dị hỏa!”
“Phần Thiên Chi Diễm!”
Đám Ma tộc xung quanh đều giật mình, nháo nhào lui lại!
Đây thế nhưng là Phần Thiên Chi Diễm, một khi bị nhiễm phải, nhất định sẽ biến thành tro bụi!
Ngay lập tức.
Tất cả nhường ra một con đường, để mặc Diệp Bắc Minh đi qua!
Ánh mắt Đế Ngao âm trầm, như móc câu nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc: “Tên tiểu tạp chủng này đúng là dám tới thật!”
Đế Trần cười đầy kiêu ngạo: “Diệp Bắc Minh, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt!"
“Đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, mày vậy mà thực sự dám tới, xem ra tao không nhìn lầm mày!”
Chương 2037: Chương 2037: Tiểu Tháp ra tay, một trăm đại năng thượng cổ xuất thế!
Diệp Bắc Minh thở dài: “Ừm, không đến thì cũng không có cách nào khác”.
“Cũng không thể đơ mắt nhìn ông giết tộc nhân của người phụ nữ của tôi chứ?”
“Phượng Cửu, cậu ta chính là...”
Ánh mắt Phượng Vương rơi trên người Diệp Bắc Minh.
Đồ ăn bị thối rữa xung quanh đã sớm được Phượng Cửu dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Phượng Cửu đỏ mặt, khẽ gật đầu: “Phụ hoàng, anh ấy là Diệp Bắc Minh, là người đàn ông con đã chọn!”
“Được!”
Phượng Vương nặng nề gật đầu.
Trước tiên, không nói đến thực lực của Diệp Bắc Minh như thế nào.
Chỉ với hành dộng dám đến đây, trách nhiệm và dũng khí đó, đã hơn một đám người rồi.
“Mẹ nó! Ranh con, mày cũng xứng làm đàn ông của quận chủ Phượng Cửu à?”
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Quận chủ Phượng Cửu xinh đẹp như vậy, mày có tư cách gì mà làm người đàn ông của cô ấy?”
Trong đám người, có một vài người của Ma tộc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Phụt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét qua.
Hơn trăm người vừa mở miệng mỉa mai anh biến thành sương máu ngay tại chỗ.
Những người khác của Ma Tộc sợ hãi không ngừng lui về phía sau, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, không ngờ anh lại dám ra tay,
Hừ!
Mười mấy người cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ của Đế Tộc lao ra, bao vây Diệp Bắc Minh.
“Không được cử động!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: “Ai dám lên trước một bước, tôi lập tức dùng Dị Hỏa tự sát!”
Quả nhiên.
Lời này vừa nói ra.
Đế Trần sợ hãi vội vã hét lên: “Dừng lại, tất cả dừng lại cho tôi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên một nụ cười.
Xem ra, cách này thật sự có hiệu quả.
“Trần Nhi?”
Đế Cơ cau mày: “Chúng ta muốn thằng ranh này chết, nếu nó tự sát, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?”
Hốc mắt Đế Trần đỏ bừng: “Mẫu thân, không được!”
“Trong cơ thể thằng nhóc này có huyết mạch của Huyền Tộc, nếu nó chết đi, sao con có thể thu thập huyết mạch của tứ đại ma tộc, mở ra cấm địa Thiên Ma chứ?”
“Không vào được cấm tộc Thiên Ma, sẽ không có cách nào được tổ tiên Thiên Ma thừa nhận!”
“Hoàng Vị này, con đã thừa kế mấy chục triệu năm rồi! Mẫu thân, hoàng vị này của con danh không chính ngôn không thuận!”
Đắc vị bất chính, luôn là cái gai trong lòng Đế Trần.
Ông ta nhất định phải danh chính ngôn thuận, nhất định phải được tổ tông Thiên Ma công nhận.
Vì thế.
Diệp Bắc Minh, tạm thời không thể chết.
“Được, dù sao nó cũng xuất hiện rồi, để nó sống thêm một lát cũng không sao”, Đế Cơ gật đầu, không nói gì thêm.
Đế Trần cố gắng dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh, lộ ra một nụ cười: “Diệp Bắc Minh, đừng xúc động!”
“Có chuyện gì, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện!”
Diệp Bắc Minh cười: “Nói cái con mẹ nhà ông!”
“Mẫu thân của ông Đế Cơ, loạn luân với anh trai ruột của mình, đẻ ra em trai tên là Đế Cuồng, ông có biết không?”
Toàn trường trở nên náo nhiệt.
Con mẹ nó!
Tin tức hot vậy sao?
Hàng trăm đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đế Cơ và Đế Ngao.
Sốc!
Ngạc nhiên.
Nghĩ ngợi.
Bừng tỉnh.
“Mày đang nói gì?”
Đế Trần sững sờ đứng bật dậy, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Đế Cơ.
Sắc mặt Đế Cơ khó coi đến cực điểm, hận không thể xé nát Diệp Bắc Minh ngay tại chỗ.
Đế Cơ gần như sụp đổ, căn bản không ngờ Diệp Bắc Minh dám nói những điều này ra, giống như phát điên gầm lên: “Diệp Bắc Minh, con mẹ nó mày muốn chết sao? Còn dám nói nhảm nữa, tao cam đoan sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất thế gian giết chết mày!”
“Thần hồn của mày sẽ bị ném vào sông Mặc Uyên, vĩnh viễn không thể đầu thai!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Đây chính là lý do bà làm xằng làm bậy với Đế Ngao à?”
“Mày muốn chết!!!”
Đế Cơ tức giận đến mức toàn thân run rẩy!
Một thanh ma kiếm lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay bà ta, rồi dồn lực chém về phía Diệp Bắc Minh!
“Mẫu hậu!”
Sắc mặt Đế Trần tái mét: “Mau ngăn bà ấy lại!”
Mười bóng người lập tức tiến lên ngăn cản Đế Cơ, chính là mười tên Thiên Ma thượng cổ trước đó từng lùng giết Diệp Bắc Minh!
“Các ngươi dám cản ta?”, Đế Cơ phẫn nộ tới cực điểm.
Mười tên Thiên Ma thượng cổ liên tục lên tiếng: “Thái hậu, xin lỗi! Mệnh lệnh của Thiên Ma hoàng là trên hết!"
Đế Trần cưỡng ép đè nén lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh chăm chăm: “Diệp Bắc Minh, mày là một người thông minh!"
“Nếu mày đã dám tới đây, nhất định phải có con át chủ bài cho riêng mình!”
“Chúc mừng, mày cược đúng rồi, nói đi, mày muốn thứ gì?”
Diệp Bắc Minh thẳng thắn đáp: “Thả tất cả người của Phượng tộc, khởi động kết giới của Hỗn Độn Giới!”
“Diệp Bắc Minh tôi tùy các người xử lý!”
"Không thể nào!"
Đế Trần quả quyết lắc đầu.
“Vậy thì không cần phải đàm phán nữa nhỉ?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Vậy tôi đi đầu thai đây, tạm biệt!”
Nói đoạn Phần Thiên Chi Diễm liền dựa sát vào cơ thể anh!
Trong phút chốc, một góc quần áo đã bốc cháy!
“Đợi đã, cứ bình tình, chúng ta thương lượng lại!”, hai mắt Đế Trần đỏ ngầu cuống quýt gầm lên.
Thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh khẽ buông, góc áo rách nát vừa chạm đất liền hóa thành tro bụi!
“Mày!”
Lồng ngực Đế Trần phập phồng kịch liệt!
Diệp Bắc Minh quả thực là một kẻ điên, đây thế nhưng là Phần Thiên Chi Diễm đó!
Không cẩn thận liền biến thành tro tàn, muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
“Người đâu, mở ra kết giới, thả người!”
"Cái gì? Thả người?”, Đế Ngao lập tức giãy nảy, giận dữ gào lên:
“Đế Trần, Phượng tộc mưu phản, người vậy mà thả người?”
Đế Trần nhìn qua với đôi mắt đỏ hoe: "Đế Ngao, ngươi là Thiên Ma hoàng hay là trẫm?”
“Cái này…”
Đế Ngao giật mình, sắc mặt thoắt cái đen như đáy nồi, xem ra Đế Trần đã không còn trong tầm khống chế của ông ta nữa.
Một lúc sau, xiềng xích vây hãm trên người các thành viên Phượng tộc đều được dỡ bỏ, toàn bộ tụ tập lại với nhau.
Răng rắc! Một tiếng nổ lớn vang lên!
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy kết giới phía trên Hỗn Độn Giới mở ra một lỗ hổng!
Diệp Bắc Minh hét lớn: "Tiểu Cửu, mang người trong tộc của em rời đi đi!”
Phượng Cửu liều mạng lắc đầu: "Không được! Bắc Minh, anh đi cùng chúng em đi!”
“Diệp Bắc Minh, đi cùng chúng tôi! Cho dù phải mở đường máu ra ngoài!”
Bàn tay Phượng Vương nắm vào không trung, cung thần liền xuất hiện!
Những thành viên khác của Phượng tộc cũng tế ra vũ khí, sẵn sằng chiến đấu bất cứ lúc nào!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiền bối, nếu khai chiến ở trong tình huống này, kết cục cuối cùng nhất định chỉ có Phượng tộc diệt vong!”
Vì vậy, tốt nhất mọi người vẫn nên rời khỏi Hỗn Độn Giới đi!”
Đế Trần cười khẩy: “Nhóc con, mày ngược lại khá thông minh đó!”
"Nhưng……"
Trên gương mặt già nua của Phượng Vương không giấu được nét đấu tranh.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, đây là tôi nợ Tiểu Cửu!”
Nói đoạn.
Ánh mắt lại rơi xuống người Phượng Cửu: “Tiểu Cửu, em quên những gì đã hứa với tôi rồi sao? Đưa người trong tộc của em tới nơi đó đi!”
“Tôi hứa với em, nhất định sẽ sống sót! Ngoan, nghe lời!”
"Bắc Minh..."
Phượng Cửu nước mắt rơi như mưa, cắn chặt răng ngà, tha thiết gật đầu: “Được! Em rất ngoan… Tiểu Cửu nhất định sẽ ngoan ngoãn…”
“Toàn bộ Phượng tộc đi theo tôi!”
Sải bước phá không, tiếng Phượng hoàng ngân vang vọng khắp trời!
Hóa thành một con phượng hoàng rực lửa, đập cánh hướng về vết nứt không gian của Hỗn Độn Giới!
“Diệp Bắc Minh, là chúng tôi nợ cậu!”
Phượng Vương liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, rồi dứt khoát đưa người của Phượng tộc rời đi.
Diệp Bắc Minh dõi mắt nhìn theo hướng đi của Phượng tộc, xuyên qua khe nứt không gian anh có thể thấy Phượng Cửu lưu luyến liếc anh một cái rồi mới đành lòng rời đi.
Kết giới đóng lại!
“Diệp Bắc Minh, mày đã vừa lòng chưa?”, Đế Trần lạnh giọng hỏi.
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: "Cám ơn, tạm biệt!”
Dứt lời liền tiến lên trước một bước, Ảnh Thuấn!
Trong nháy mắt đã xuất hiện ở nơi cách xa vạn mét!
Đế Trần cười dữ tợn: “Muốn đi? Mời lão tổ hãy giữ hắn lại!”
Một giọng nói ực kỳ già nua vang lên: "Nhóc con, là cậu tự mình ở lại? Hay là để lão phu phải ra tay đây?”
Lời này vừa vang thì một thân hình cao hàng tỷ thước hiện ra từ trong hư không, bao trùm lấy toàn bộ vòm trời.
Một bàn tay khô khốc vươn về phía Diệp Bắc Minh giống như muốn tóm một con kiến.
Đại năng thượng cổ của Ma tộc!
Một áp lực vô hình bùng nổ!
Lão tổ Thiên Ma!
Vô số ma tộc có mặt tại quảng trường Thiên Ma bất giác quỳ sụp xuống đất, điên cuồng dập đầu.
Diệp Bắc Minh khẽ quát: “Tiểu Tháp, ra tay đi!”
Một thanh âm như chuông đồng ngân vang, từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh lập tức bộc phát ra một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố!
Lão tổ Thiên Ma chỉ kịp nhìn thấy một tòa bảo tháp cổ kính giống như sao băng lao vút ra khỏi lồng ngực Diệp Bắc Minh, đâm sầm vào cánh tay ông ta!
Cánh tay tức khắc nổ tung!
Mưa máu bắn tung tóe.
Nhưng tòa tháp đó không có dấu hiệu dừng lại, mà tiếp tục mang theo khí thế hủy thiên diệt địa không gì ngăn cản nổi đè ép về phía trước!
“Không…”
Lão tổ Thiên Ma không cam lòng rít lên một tiếng, toàn thân phát ra một tiếng nổ vang tanh bành tạo thành một màn sương máu nuốt gọn lấy thành Thiên Ma.
“Lão tổ…. Làm sao có thể như vậy!”
Đế Trần há hốc mồm kinh ngạc!
“Cái này…”
Đế Ngao cùng Đế Cơ cũng bị doạ cho ngây ngốc, thân thể không kìm được run lẩy bẩy.
Diệp Bắc Minh vậy mà có năng lực giết chế lão tổ Thiên Ma? Vậy tại sao hắn lại phải lấy việc tự sát ra uy hiếp họ?
Thậm chí sau khi hạ gục được lão tổ Thiên Ma, đầu cũng không ngoảnh lại liền co cẳng chạy đi mất!
“Hắn chạy làm cái gì?”
Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người lúc này.
Tiếp đó.
Toàn bộ thành Thiên Ma rung chuyển dữ dội, nguồn gốc đến từ nơi sâu nhất trong hoàng cung Thiên Ma, cấm địa Thiên Ma!
Răng rắc!
Kết giới của cấm địa Thiên Ma vỡ nát!
Một giọng nói già nua đan xen nhiều loại cảm xúc, kích động, ngạc nhiên, không dám tin tưởng vọng tới: “Tháp Trấn Ngục đại nhân… thần hồn của nó trở lại rồi?”
“Tốt quá rồi! Nó quả nhiên chưa chết, mau đuổi theo nó!”
“Chỉ cần nuốt nó, chúng ta liền có thể giành được truyền thừa của người đó!”
“”Đuổi theo!”
Hơn trăm bóng người giống như sao băng vút bay lên trời, lao ra khỏi cấm địa Thiên Ma!
Tựa hồ hơi thở của từng người đều mang sức mạnh của đại năng thượng cổ!
“Trời ạ… hơn một trăm vị đại năng thượng cổ? Đều đuổi theo Diệp Bắc Minh rồi…”
“Chẳng trách hắn lại phải chạy… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”