Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 944: Sư phụ ra sao thì đồ đệ như thế

Trong nháy mắt hóa thành một con chim đỏ như lửa, bỏ chạy về phương xa.

Người đỡ đầu giống như là thuấn di, một bước đi đến trên bầu trời trên người Chu Tước Tôn Giả.

Sau đó túm lấy cổ Chu Tước Tôn Giả: "Người đỡ đầu đại nhân, Chu Tước biết sai rồi, cầu xin ngài..."

Người đỡ đầu mỉm cười: "Thái độ không tệ, mượn một thứ của bà để dùng".

Ông ấy tiện tay bắt lấy lông vũ của Chu Tước Tôn Giả, rút ra toàn bộ!

"Đừng mà...", Chu Tước Tôn Giả bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.

Người đỡ đầu chỉ dùng mười giây đã rút hết tất cả lông vũ của Chu Tước Tôn Giả ra: "Đồ nhi, đây là Chu Tước vũ!"

"Ngoại trừ dị hỏa ở trong trời đất này ra, bất kỳ loại lửa nào cũng đều không thể phá hủy nó".

"Vâng, sư phụ!"

Diệp Bắc Minh nhìn xem lông Chu Tước trong tay, vô cùng kích động.

Một giây sau, người đỡ đầu đuổi kịp Bạch Hổ Tôn Giả.

Bạch Hổ Tôn Giả có tính khí nóng nảy, hóa thành nguyên hình, sau đó chín cái đầu phun ra một luồng ánh sáng vàng về phía người đỡ đầu!

Ầm! Ầm! Ầm...

Người đỡ đầu đưa tay tung ra từng quyền, đánh nát tám cái đầu của Bạch Hổ Tôn Giả.

Bạch Hổ Tôn Giả nằm rạp trên mặt đất, run run rẩy rẩy: "Đại nhân, tha mạng..."

Người đỡ đầu mỉm cười: "Tôi không giết cậu, chỉ mượn một thứ để dùng thôi".

Bạch Hổ Tôn Giả sợ hãi như muốn khóc: "Tôi có thể không cho mượn được không?"

Phập!

Người đỡ đầu trực tiếp thọc bàn tay vào trong bụng Bạch Hổ Tôn Giả, bắt lấy gan hổ lôi ra.

"Đồ nhi, đây là gan của Bạch Hổ, vật đại bổ!"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người: "Sư phụ, con cảm thấy người còn ngông cuồng hơn con nhiều..."

Sư phụ ra sao thì đồ đệ như thế!

Diệp Bắc Minh cảm thấy.

So sánh với sư phụ, mình đúng là người lương thiện nhất trên thế giới này!

Người đỡ đầu hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, đủ cho con học là được!"

Sau đó ông ấy chuyển ánh mắt, rơi lên trên người Huyền Vũ Tôn Giả.

Huyền Vũ Tôn Giả hóa thành bộ dáng một lão già, quỳ trên mặt đất điên cuồng dập đầu: "Đại nhân, trên người của tôi không có thứ gì tốt cả..."

Người đỡ đầu thản nhiên nói: "Sống mấy trăm ngàn năm, nội đan của ông cũng không tệ lắm".

Khuôn mặt già nua của Huyền Vũ Tôn Giả trong nháy mắt cứng ngắc.

"Tự ông đưa ra hay là để ông đây phải tới lấy?", người đỡ đầu nói.

"Đại nhân, ngài cầm lấy đi..."

Huyền Vũ Tôn Giả há miệng, phun ra một viên nội đan màu vàng.

Người đỡ đầu cầm lấy nội đan, trực tiếp ném cho Diệp Bắc Minh: "Đồ nhi, đón lấy!"

Anh hoàn toàn ngây người: "Sư phụ trâu bò quá..."

Đột nhiên.

Sắc mặt người đỡ đầu ngưng tụ, nhìn về phía một phương hướng nào đó!

"Sao vậy?"

Mọi người ở đây đều ngây người, nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của người đỡ đầu!

Rỗng tuếch, không có cái gì cả!

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh truyền đến giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, không gian dao động, không gian dao động rất mạnh!"

"Có người đến!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Ai?"

Một giây sau.

Không gian ở phương hướng mà người đỡ đầu nhìn nổi lên sóng gió kịch liệt.

Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, thế mà một vùng không gian đó lại bị xé ra một vết rách!

Người đỡ đầu chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía vết nứt không gian: "Ồ, mấy người cũng tới sao!"

Ba lão già đi ra từ đó!

Một người có sắc mặt vàng như nến, gầy như que củi!

Một người người mặc áo bào tím, cõng một thanh thần kiếm!

Một người mặc trường bào màu đen, phía dưới trường bào rỗng tuếch, thế mà lại không có hai chân!

Đôi mắt lão già gầy như que củi lạnh như băng: "Tới thì sao chứ?"

Người đỡ đầu bình tĩnh nói: "Quên ước định năm đó rồi sao?"

"Trong vòng triệu năm, thế giới Cao Võ không được phép nhúng tay vào chuyện ở thế giới Chân Võ!"

"Còn chưa tới triệu năm mà mấy người đã dám làm trái với lời thề?"

Lão già mặc áo bào tím buồn cười lắc đầu: "Quy tắc là do cường giả tạo ra!"

"Người đỡ đầu, nếu triệu năm trước là thời kỳ mạnh nhất của ông, ba người chúng tôi còn kính ông ba phần!"

"Nhưng sau trận chiến ấy, cảnh giới của ông đã tụt xuống, đã sớm không mạnh bằng thời kỳ đỉnh cao năm đó rồi!"

Lão già không có hai chân mặc áo bào đen khinh miệt mở miệng: "Nói nhảm với ông ta nhiều như vậy làm gì?"

"Ba người chúng ta cùng nhau đánh, biết đâu lại có thể giết được ông ta?"

Nhưng vừa dứt lời, ở phương xa đã truyền đến một giọng nói: "Ai nói chỉ có một mình ông ấy đến?"

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co vào một chút: "Đây là..."

Một giây sau.

Một người đàn ông trung niên đi tới.

Diệp Bắc Minh kích động: "Dược Vương sư phụ!"

Dược Vương Quỷ Cốc!

"Đồ nhi, còn có ta nữa!"

Bóng người thứ hai đi ra.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Kiếm Thánh sư phụ!"

Giọng nói thứ ba vang lên!

"Đồ nhi, ta cũng tới!"

"Còn có ta nữa, đồ nhi!"

"Bắc Minh, đã lâu không gặp!"

Bóng người thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Chương 945: Mười sư phụ đồng thời xuất hiện

Bóng người thứ bảy, thứ tám, thứ chín!

Có tổng cộng chín bóng người đi ra, cộng thêm người đỡ đầu.

Tổng cộng là mười người!

Mười sư phụ đồng thời xuất hiện.

"Người đỡ đầu!"

"Dược Vương Quỷ Cốc!"

"Độc Cô Kiếm Thánh!"

"Vua tàn sát!"

"Kiếm Chủ Bất Diệt!"

"Đan Đế Bất Hủ!"

"Thiên Thần Điện Chủ!"

"Thánh Hoàng!"

"Độc Đế!"

"Còn có... Long Huyết Chiến Thần!"

Ba lão già biến sắc, mỗi lần có một người xuất hiện là sắc mặt của bọn họ lại ngưng trọng thêm một phần.

Đợi đến khi toàn bộ mười người xuất hiện, khuôn mặt già nua của bọn họ đã hoàn toàn khó coi như nuốt phải con ruồi!

Những người này, hàng triệu năm trước chính là những nhân vật lớn đỉnh cao trong một lĩnh vực nào đó!

Giờ phút này.

Lại vì một thanh niên mà đồng thời xuất hiện mười người!

Đơn giản là nghịch thiên!

Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, cảm thấy giống như là đang nằm mơ.

Lúc còn ở núi Côn Luân, anh không cảm thấy 99 sư phụ lợi hại bao nhiêu!

Nhưng từ khi sau xuống núi, anh càng cảm thấy sư phụ mình kinh khủng!

"Sư phụ, đồ nhi nhớ mọi người muốn chết!"

Diệp Bắc Minh kêu to.

Dược Vương Quỷ Cốc hừ lạnh một tiếng: "Tên nhóc thối, Quỷ Môn Thập Tam Châm của vi sư cũng không tệ lắm phải không?"

Độc Cô Vũ Vân cười to: "Ha ha, đồ nhi, kiếm thuật của con tiến triển rất nhanh!"

Vua tàn sát hài lòng gật đầu: "Đồ nhi ngoan, con đã học được đạo tàn sát của vi sư tới cùng rồi!"

Kiếm Chủ Bất Diệt liếc Diệp Bắc Minh một chút: "Minh Nhi, con không tệ đâu".

Đám người Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế, Long Huyết Chiến Thần đều mỉm cười gật đầu.

Người đỡ đầu lắc đầu: "Đợi lát nữa ôn chuyện đi, giải quyết phiền toái trước mắt rồi tính sau".

"Được!"

Chín vị sư phụ còn lại đều gật đầu.

Ba lão già của thế giới Cao Võ đều lui lại một bước theo bản năng.

Long Huyết Chiến Thần trực tiếp ra tay, một quyền đánh vỡ bầu trời.

Sau đó lao thẳng về phía lão già mặc trường bào màu đen như sao băng: "Vừa rồi là ông nói muốn giết người đúng không?"

"Nếu đã như vậy, ông lên trước mở đường đi!"

Trường bào màu đen lão già mặt mo trầm xuống: "Long Huyết Chiến Thần ông dám!"

Vừa dứt lời, Long Huyết Chiến Thần một quyền đã xuất hiện trước người lão già trường bào màu đen.

Ông ta gầm thét một tiếng, ra tay chống cự!

Ầm!

Một luồng khí nổ tung, lão già mặc trường bào màu đen phun ra một ngụm máu tươi bay ra ngoài.

Long Huyết Chiến Thần thừa thắng xông lên!

Ánh mắt lão già mặc trường bào màu đen vô cùng kinh hãi: “Làm sao có thể, triệu năm trước ông ta đã đã bị thương!”

“Làm sao còn có thể phát huy ra loại thực lực này chứ?”

Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ nhiều, Long Huyết Chiến Thần đã xông tới trước người.

Đấm ra một quyền!

Gào!

Tiếng rồng gầm phá vỡ bầu trời, lão già mặc trường bào màu đen bị đánh bay ra ngoài, thân thể già nua suýt nữa thì nổ tung.

"Ra tay!"

Lão già gầy như que củi và lão già mặc áo bào tím liếc nhìn nhau, bắt tay đánh lui Long Huyết Chiến Thần!

Kiếm Chủ Bất Diệt cười một tiếng: "Chơi hội đồng đúng không?"

Thiên Thần Điện Chủ tiến lên một bước: "Hội đồng? Tôi thích!"

"Còn chờ cái gì nữa? Đồng loạt ra tay!"

Vua tàn sát quát lên một tiếng lớn, sát ý kinh khủng ngưng tụ.

Mười người đồng thời ra tay, giống như là thiên thần hạ phàm, cảnh tượng kinh khủng đánh sâu vào trái tim tất cả mọi người ở đây!

Đám người tu võ như Kỷ Vô Song, Kỷ Hoài An đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối, toàn thân run rẩy đứng tại chỗ!

"A..."

Lão già gầy như que củi kêu thảm, gân mạch bị đứt vỡ.

Nằm rạp trên mặt đất giống như một con chó chết: "Các ông... Các ông lại dám đối xử với chúng tôi như thế!"

Thần kiếm của lão già mặc áo bào tím đứt gãy.

Đan điền sụp đổ, hoàn toàn biến thành một phế nhân: "Chuyện hôm nay, lão phu sẽ nhớ kỹ!"

"Tất cả đám người các ông đều sẽ không chạy thoát đâu, lão phu sẽ cho các ông phải hối hận!"

Lão già mặc trường bào màu đen bị xé rách hai tay.

Xương cột sống bị đập gãy, vô cùng thê thảm gào thét: "Dựa vào cái gì? Cả đời lão phu chưa bao giờ phải chịu đựng sự nhục nhã như này!"

"Một ngày nào đó, lão phu sẽ khiến cả thế giới Chân Võ phải chôn cùng!"

Người đỡ đầu phun ra một làn khói: "Còn dám mạnh miệng?"

Ầm! Ầm! Ầm!

Ông ấy tung cước ra đá vỡ miệng ba người. Một giây sau.

Ầm ầm!

Một dao động không gian cực kỳ khủng bố truyền đến, trong vết nứt không gian mà ba lão già đi ra truyền tới một giọng nói lạnh như băng.

"Mấy người hơi quá đáng rồi!"

Đám người kinh ngạc nhìn lại.

Diệp Bắc Minh cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía vết nứt không gian.

Giọng nói này lạnh như băng, vô tình.

Không mang theo chút cảm xúc nào cả!

Giống như là một tảng đá vậy!

Người đỡ đầu thản nhiên nói: "Dựa theo ước định thì vẫn chưa tới triệu năm".

"Bất cứ người nào cũng không được xâm phạm thế giới Chân Võ, người vi phạm sẽ bị giết không tha!"

Bên phía đối diện trầm mặc một lát.

Giọng nói lạnh như băng vang lên: "Đã đến triệu năm rồi".
Chương 946: Ở ngay trong Ma Uyên

Người đỡ đầu lắc đầu nói: “Ngày về trời của tôi còn năm năm”.

Người kia hơi sửng sốt rồi cười bảo: “Ha ha, năm năm!”

“Các người có thể thay đổi được gì không?”

Người đỡ đầu hỏi lại: “Thế nào? Không chờ nổi năm năm à? Sợ hả?”

“Ha ha!”

Người kia cười khẩy bảo: “Vậy cho... cho các người năm năm nữa, thả ba người bọn họ ra”.

Người đỡ đầu quả quyết lắc đầu: “Thả ba người bọn họ ra hả? Nghĩ gì hay thế?”

Rồi ông ta bước tới chỗ ba lão già kia.

Ông ta nhấc chân giẫm nát đầu lão già gầy như que củi.

“Ông!”

Giọng nói ấy cực kỳ phẫn nộ còn xen lẫn chút khiếp sợ: “Ông không sợ chết thật sao?”

Lão già áo tím và lão già mặc trường bào màu đen thấy đồng bọn của mình chết thảm bèn sợ xanh mặt.

Người đỡ đầu nhíu mắt: “Ông nghĩ thế nào?”

“Trước giờ ông đây chưa biết chữ sợ viết thế nào!”

“Nhớ kỹ, chưa tới một triệu năm thì không một ai trong các người được đặt chân tới thế giới Chân Võ!”

“Nếu phạm chỉ có một chữ, chết!”

Rầm! Rầm!

Rồi ông ta giẫm chân hai lần liên tục, lão già mặc áo tím và lão già mặc trường bào màu đen đều bị đạp tung tóe.

“Ha ha ha ha...”

Tiếng cười kia vô cùng bình tĩnh không chút tức giận nào.

Thậm chí nó còn xen lẫn chút thương hại: “Vậy hy vọng năm năm sau, các người vẫn còn tự tin như vậy!”

“Hôm nay bổn tọa không so đo với các người nữa nhưng mà tên kia và đứa bé trong bụng người phụ nữ đó...”

“Bổn tọa quyết nó rồi!”

Dứt lời, từ sau khe nứt không gian có một bàn tay con người vươn ra.

Bàn tay đó tóm lấy Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.

“Ra tay!”

Người đỡ đầu nhíu mày.

Mười vị sư phụ đang định ra tay.

Bỗng nhiên, một vệt sáng màu đen cắt ngang qua không gian như sao xẹt, đục thủng cái bàn tay kia.

“Ai?”

Chủ nhân bàn tay kia kinh ngạc.

Một cô gái tóc tím dài thướt tha, vóc người vô cùng quyến rũ bước tới.

Cô gái đó cầm một cây ma cung, bùng nổ khí thế khiếp người.

Trông cô gái đó như một vị nữ đế.

Theo sau cô gái đó là mười người đàn ông như bóng ma, ánh mắt mỗi người đều lạnh băng như nhìn xác chết.

Ngay khi cô gái tóc tím vừa xuất hiện.

Gầm gừ!

Tất cả ma thú, yêu thú nơi đây đều gầm lên, chúng đồng loạt run sợ quỳ xuống đất.

Vạn yêu thần phục.

Cùng lúc đó, máu nóng trong người Diệp Bắc Minh cũng sôi trào.

Như có gì đó đang cộng hưởng với nhau.

“Này...”

Ngoại trừ mười vị sư phụ ra.

Tất cả mọi người thậm chí cả Diệp Bắc Minh cũng ngơ ngác.

Cô gái tóc tím quát to: “Chuyện của Ma tộc mà cũng dám nhúng tay vào sao? Cút mau!”

Một mũi tên lao ra khỏi ma cung, một tiếng hét thảm vọng ra từ trong khe nứt không gian kia, nháy mắt khe nứt kia đã biến mất.

Miệng lưỡi mọi người khô đắng, ánh mắt hừng hực như đang đốt lửa.

Cô gái đó là ai?

Sao lại có thể đánh lùi người của thế giới Cao Võ thế?

Dưới ánh mắt của vô số người, cô gái tóc tím quay qua nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con lớn vậy rồi à!”

Rồi lại nhìn qua Tôn Thiến: “Ồ, sắp sinh!”

“Mau cho tôi xem thử nào!”

Cô gái bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cô là ai?”

Cô gái tóc tím cười khúc khích nào còn chút uy nghiêm như vừa rồi: “Đứa bé ngốc này, Ma Hoàng cuối cùng là bố của tôi và cũng là bố của bố cháu!”

“Bố cháu gọi cô là em gái vậy cháu nói xem cô là ai nào?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt nói: “Cô... là cô của cháu ư?”

Cô gái tóc tím gật đầu nói: “Cũng thông minh đấy”.

Đầu Diệp Bắc Minh ong ong chưa kịp hồi hồn bèn nhìn về phía mười vị sư phụ: “Sư phụ, đó là...”

“Đúng vậy”.

Mười vị sư phụ đều gật đầu.

Diệp Bắc Minh không chút nghi ngờ, chỉ hít một hơi rồi hỏi: “Cô, bố cháu đâu?”

“Bố cháu ở nơi nào?”

“Sao bố cháu lại không gặp cháu?”

“Sao lại để mẹ cháu rơi vào nguy hiểm chứ?”

Cô gái tóc tím thở dài đáp: “Minh Nhi, cháu hỏi một lần nhiều vấn đề như thế thì cô phải trả lời cháu cái nào trước đây?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Bố cháu ở đâu?”

Cô gái tóc tím trả lời: “Ở ngay bên trong Ma Uyên này!”

Diệp Bắc Minh hồi hộp bèn hỏi: “Ở đâu thế?”

Ánh mắt cô gái tóc tím lạnh lùng: “Vậy phải hỏi các sư phụ của cháu rồi”.

“Sư phụ?”

Diệp Bắc Minh quay đầu hỏi mười vị sư phụ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ánh mắt Vua tàn sát như có ý lảng tránh: “Khụ khụ, hay các người nói đi...”

“Không không không, thật lòng xin lỗi đứa bé này...”

Kiếm Chủ Bất Diệt rất ngượng ngùng.

Thiên Thần Điện Chủ kho khan nói: “Khụ khụ, tôi chọn im lặng!”

“Ánh trăng đêm nay đẹp thật đó!”

Thánh Hoàng ngẩng đầu ngắm trời cao.

Long Huyết Chiến Thần chà tay nói: “À thì... Người đỡ đầu, hay là ông nói đi...”

Người đỡ đầu thở dài: “Bắc Minh à, chuyện này dài dòng lắm, sư phụ có thể kể tất cả mọi chuyện cho con”.
Đang tải...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK