Hai mắt mọi người mù tạm thời, không thấy cái gì hết.
Đợi đến khi bọn họ mở mắt ra lại, sáu lão già của nhà họ Phương chỉ còn mỗi Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Phùng Tam Dương và ba lão già khác đã biến mất không thấy tăm hơn.
“Anh Hai!”
Phương Vô Đạo gào lên đau đớn.
Cả người Phương Vô Đạo đầm đìa máu tươi, một cánh tay đã biến mất, một cái chân đã bị gãy.
Phương Cửu Lê cũng vô cùng thê thảm, nửa người dưới đã không thấy đâu nữa.
Nhìn sang Long Đế, ông ta đã thiêu đốt máu thịt, hóa thành đống tro tàn.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ngay bên cạnh.
Diệp Bắc Minh đau xót nói: “Sư phụ Long Đế!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, thần hồn của Long Đế còn đang ở trong cung điện đá!”
“Sử dụng Thần Ma chi nhãn để tìm vị trí của ông ta đi!”
Diệp Bắc Minh chợt nghĩ, Thần Ma chi nhãn xuất hiện giữa mi tâm.
Xoạt!
Ánh mắt anh tập trung vào đài cao như Kim Tự Tháp kia.
Thần hồn của Long Đế đã nằm ở hướng đó, Diệp Bắc Minh đuổi theo nó không hề do dự.
Thậm chí anh còn chả thèm thu hồi lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Phương Vô Đạo thấy thế bèn quát lớn: “Phương Nguyên, mau cần thanh kiếm kia tới!”
“Hả?”, Phương Nguyên nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng ạ!”
Hắn ta nhanh chóng xông lên, đỏ mắt tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, có cảm giác như mình đã nắm được luồng sức mạnh vô địch thiên hạ.
"Kiếm tốt, quả nhiên là kiếm tốt!"
"Chỉ cần có được thanh kiếm này, Phương Nguyên mình cần gì băn khoăn về con đường tu võ nữa chứ! Ha ha ha, giờ nó là của mình rồi!"
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ thần hồn Long Đế.
Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng vang lên: “Nhóc à, áo giáp Hắc Long có thần tính rồi!”
“Sử dụng áo giáp Hắc Long để thu hồi thần hồn của Long Đế, một ngày nào đó có thể giúp ông ta sống lại!”
Diệp Bắc Minh chợt nghĩ, áo giáp Hắc Long xuất hiện trong tay mình: “Sư phụ Long Đế, tiến vào áo giáp Hắc Long đi ạ!”
Thần hồn của Long Đế sửng sốt rồi hóa thành một tia sáng chui vào áo giáp Hắc Long.
Cùng lúc đó, sau lưng anh vọng tới tiếng cười cuồng loạn hung tợn: “Đồ chó chết, con mẹ mày đi chết đi!”
Hai tay Phương Nguyên nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh lén sau lưng anh.
“Diệp Bắc Minh, cẩn thận!”
Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu đồng thanh hét lên.
Trái tim Diệp Nguyệt Thiền như bị bóp chặt, phẫn nộ hét to: “Đồ khốn nạn, Diệp Bắc Minh cẩn thận sau lưng!”
Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy.
Một cái hòm máu đen trong ngực Diệp Bắc Minh bỗng vỡ ra.
Một hòn đá đen tuyền bay ra ngoài.
Luồng ma khí lan ra khắp nơi, chín con ma long màu đen cùng gào thét: “Gầm gừ!”
Hai tay của Phương Nguyên tan nát thành bãi máu thịt tung bay đầy trời.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra ngoài rồi nện mạnh xuống đất.
“Đó là gì thế?”
Người ở dưới đài đều kinh hãi.
Cơ thể nữ hoàng Tu La run lên: “Ma tỷ chủ động bảo vệ chủ nhân sao? Cậu ta... chính là người định mệnh!”
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh cầm ma tỷ, xoay người nhìn xuống dưới đài.
Đôi mắt anh đen láy, ánh mắt trông hệt như của thần chết.
Anh thốt ra một giọng không chút cảm xúc: “Ma Đế giáng trấn, chúng sinh phục tùng, quỳ xuống!”
“Ma tỷ kìa, nó lại ở trong thần miếu này sao!”
Phương Vô Đạo chợt hiểu: “Chẳng trách ở trận đại chiến ấy lại có nhiều người tới đây, hóa ra là vì thế!”
“Bảo vật tối thượng của Ma giới, ma tỷ!”
Ầm!
Ma tỷ run kịch liệt, chín con ma long gào thét.
Ngay sau đó.
Từ trong ma tỷ truyền tới một giọng nói hoài cũ: “Ma tỷ xuất hiện, sứ mệnh của thần miếu đã hoàn thành!”
Tiếng răng rắc vỡ nát vang lên khắp bốn phía.
Mọi người khiếp hãi phát hiện, trên vách tường cung điện đá xuất hiện vết nứt.
Rầm! Rầm! Rầm!
Trên đỉnh cung điện đá, từng hòn đá rơi xuống chóng mặt nhanh như sao xẹt, nháy mắt hàng chục người tu võ đã bị đè nát.
Tần Hồng Bân không hề do dự chạy nhanh ra ngoài cung điện bằng đá kia: “Nguy rồi, cung điện bằng đá sắp sụp rồi, đi mau!”
“Mẹ kiếp, bảo bối gì cũng không có mà còn phải chôn thây ở đây hả?”
“Khốn thật! Lảm nhảm gì nữa, chạy mau đi!”
Vô số người tu võ ào ào chạy ra ngoài cung điện đá như phát điên.
Trên đài cao, Diệp Bắc Minh vẫn đứng đó mặc cho đá đang rơi xuống bên cạnh.
Nhan Như Ngọc kêu to: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đứng đó làm gì nữa!”
“Thần miếu sắp sụp rồi, mau chạy!”
Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Cô ta cắn răng, giẫm chân bay tới đài cao.
Nữ hoàng Tu La bước tới ngăn cản cô ta, giữ chặt bả vai rồi nói: “Cậu ta không sao đâu, các người đi theo tôi!”
Nháy mắt ba người Nhan Như Ngọc, Diệp Tiêu Tiêu và Đế Khởi La biến mất.
“Diệp Bắc Minh, lão tổ cứu cậu ta một mạng với!”
Chương 1152: Diệp Bắc Minh tử trận
Diệp Nguyệt Thiền hơi lo âu.
Diệp Thương Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh trên đài cao: “Bồ Tát sang sông, bản thân khó bảo toàn!”
“Tất cả người của nhà họ Diệp Thái Cổ nghe lệnh, nhanh chóng rời khỏi thần miếu!”
Lão ta tóm cổ tay Diệp Nguyệt Thiền rồi lao nhanh tới cửa cung điện đá.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều chạy ra khỏi thần miếu, bọn họ quay đầu lại nhìn, tất cả đều sững sờ.
Cả thần miếu đổ sụp, hoàn toàn biến mất.
Ngay ở đó chỉ còn lại một cái lốc xoáy đen ngòm đáng sợ.
Nó trông như một cái động màu đen không đáy, nuốt chửng hết mọi thứ.
Mắt Phương Vô Đạo đỏ ngầu: “Chết tiệt! Thương vong giờ rất nghiêm trọng!”
Mười bốn cao thủ cảnh giới Siêu Phàm đã chết mất mười hai người giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Thương vong quá nghiêm trọng.
Phương Cửu Lê lắc đầu nói: “May là chúng ta đã lấy được thanh kiếm này!”
Họ nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Có thanh kiếm này, nhà họ Phương chúng ta còn lo gì nữa!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Sau đó.
Vô số ánh mắt tập trung vào ba người họ.
Phương Vô Đạo quát khẽ: “Đi mau!”
Bọn họ lê lết cơ thể trọng thương của mình rời đi một cách chật vật.
Có mấy lão già âm thầm lén theo sau bọn họ.
Những người tu võ còn lại không quan tâm tới họ mà chỉ nhìn chằm chằm vào lốc xoáy đen ngòm đằng trước.
Bỗng nhiên, có người thắc mắc hỏi: “Diệp Bắc Minh đâu rồi? Sao cậu ta không ở đây?”
“Hình như là không đi ra...”
“Thần miếu sụp đổ hóa thành hư vô, thằng nhóc kia chết rồi!”, có người lắc đầu than thở.
“Cậu ta chết rồi à?”
Ai nấy ở đây cũng hoảng hốt.
Có người vỗ tay vui mừng, có người lại âm thầm lắc đầu tiếc nuối.
Tên này quá nghịch thiên, nếu hy sinh như vậy thật đáng tiếc làm sao.
Diệp Nguyệt Thiền cảm thấy hơi mông lung: “Lão tổ, cậu ta đã chết thật rồi à?”
Diệp Thương Thiên quan sát lốc xoáy đen ngòm kia, gật đầu chắc nịch: “Sức mạnh không gian bị bóp méo, đến cả thần miếu ở đây cũng bị tan biến theo đó!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh có thủ đoạn nghịch thiên đến đâu chăng nữa thì cũng phải chết mà thôi!”
Mặt mày Tần Hồng Bân trắng bệch: “Cuối cùng thằng oắt kia cũng chết, chỉ tiếc cho đám bảo bối trên người cậu ta thôi!”
Lâm Bách Hùng nghiến răng nói: “Mẹ kiếp, lão phu hận thằng chó ấy thấu xương!”
“Cậu ta chết rồi thì để người nhà cậu ta bù đắp lại mối hận này cho lão phu!”
...
Tin tức ấy lan truyền khắp thế giới Cao Võ.
Tổng viện Giám Sát, trong đại điện.
Chín mươi chín vị cường giả Thái Cổ bị sát hại, Diệp Bắc Minh bỏ mạng ở chiến trường Thái Cổ.
Tin tức rúng động ấy nháy mắt đã lan truyền khắp nơi, Diệp Thanh Lam nhận được tin sốc nặng phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhìn kỹ đi!”
Chín vị sư tỷ chảy lệ, ai nấy đều đỏ mắt.
“Không thể nào! Không thể nào có chuyện đó!”
Mắt Diệp Thanh Lam đỏ ngầu: “Sao Minh Nhi lại chết?”
“Sao Minh Nhi lại chết được chứ?”
“Sao Minh Nhi lại chết được chứ?”
Bà không thể chấp nhận chuyện đó được, lòng đầy tuyệt vọng: “Là giả, tất cả là giả, tin tức đều là giả!”
Vương Như Yên run rẩy: “Đúng, đúng, đúng! Chắc chắn tin tức ấy là giả!”
Mặt Lục Tuyết Kỳ tái nhợt: “Tiểu sư đệ chưa chết đâu, không thể nào đâu!”
“Chắc chắn là có người truyền tin sai!”, Liễu Như Khanh lắc đầu.
“Tôi phải đến chiến trường Thái Cổ, tôi không tin tiểu sư đệ đã chết! Lại càng không tin có ai có thể giết sư phụ của chúng ta!”, Chu Lạc Ly đứng ngồi không yên.
Các sư tỷ thấy thế, đều gật đầu.
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đi vào đại điện.
Cô ấy thẫn thờ như cái xác không hồn.
“Đại sư tỷ!”
Chín vị sư tỷ chạy tới: “Đại sư tỷ về rồi, thật may quá!”
“Tiểu sư đệ đâu rồi?”
“À này đại sư tỷ, tiểu sư đệ đâu rồi?”
“Chúng ta vừa mới nghe tin rằng tiểu sư đệ đã qua đời, các sư phụ cũng đã tử trận ở chiến trường Thái Cổ!”
“Ha ha ha, đại sư tỷ tất cả đều là giả phải không!”
Đối diện với câu hỏi của chín vị sư muội.
Nước mắt Lạc Khuynh Thành bất giác rơi xuống: “Quả thật... các sư phụ đã tử trận...”
“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ... hu hu hu!”
Cô ấy lấy ra một miếng hồn ngọc.
Ngay khi thấy hồn ngọc.
Lòng chín vị sư tỷ như chết lặng.
Tuy rằng hồn ngọc không bị nứt nhưng ánh sáng trên đó đã ảm đạm hơn nhiều.
Chứng tỏ nó đã mất liên hệ với Diệp Bắc Minh, đủ để chứng minh rằng tiểu sư đệ đã...
Diệp Thanh Lam gầm nhẹ: “Không, con tôi không chết, Minh Nhi chưa chết!”
Lúc này, một giọng nói rét lạnh truyền tới: “Không, con trai bà đã chết rồi!”
Hơn mười bóng dáng thân quen tiến vào đại điện: “Diệp Thanh Lam, nếu Diệp Bắc Minh đã chết thì các người cũng không cần phải ở lại Tổng viện Giám Sát đâu nhỉ?”
“Để bọn tôi ra tay hay là các người tự cút? Hả?”
...
Cùng lúc đó, chiến trường Thái Cổ, trong đống đổ nát.
Sau khi thần miếu biến mất, Diệp Bắc Minh bị hút vào trong lốc xoáy!
Chương 1153: Tổng viện Giám Sát đuổi đi
Luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách cơ thể gần như nghiền nát cơ thể anh: “Tiểu Tháp, nơi đây rất nguy hiểm, có cách nào rời khỏi đây không?”
“Hình như tôi không kiên trì được bao lâu nữa!”
Sức mạnh càn quét bừa bãi, không hề tuân theo quy tắc nào.
Chúng nghiền nát xé rách tất cả mọi thứ tiến vào lốc xoáy.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, nhóc con, nếu không có bổn tháp thì cậu lâm nguy thật đấy!”
“Nhưng mà có bổn tháp ở đây, trong đống hỗn độn ấy có một vật đại bổ năng lượng đó!”
“Chỉ cần cắn nuốt bọn họ thì bổn tháp có thể khôi phục một phần sức mạnh đã mất!”
“Đến khi đó, trên trời dưới đất tùy ý cho bổn tháp tung hoành ngang dọc!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: “Vô địch, vô địch thật sự!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Vậy ông còn đợi gì nữa! Cắn nuốt cho tôi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: “Như cậu mong muốn, cắn nuốt!”
Dứt lời, tất cả năng lượng trong lốc xoáy cuồn cuộn trào về phía tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Cùng lúc đó, Tổng viện Giám Sát.
Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái mét: “Bạch trưởng lão, con tôi chưa chắc đã qua đời đâu”.
“Các người vội vàng đuổi chúng tôi đi như vậy à?”
Một lão già mặc áo bào tím suy tư nói: “Chưa chắc qua đời hả? Sau khi tên súc sinh Diệp Bắc Minh kia đến Tổng viện Giám Sát, bầu không khí cả học viện luôn âm u xám xịt!”
“Nếu không phải ngại thực lực của tên oắt kia quá đáng sợ thì chúng ta đã đuổi cổ các người đi từ lâu rồi!”
“Bây giờ mới đuổi các người đã nể mặt các người lắm rồi đó!”
Dứt lời, hơn mười ông lão bước ra khỏi hàng, hét: “Còn không mau cút đi”
“Mau rời khỏi Tổng viện Giám Sát, mau cút khỏi đây!”
“Nơi đây không chào đón các người!”
“Một lũ phế thải của Hoa tộc mà cũng dám chiếm nhiều tài nguyên tu võ của Tổng viện Giám Sát như vậy, các người xứng hả?”
Diệp Thanh Lam giận dữ hét lên: “Các ông!”
Cả bọn trừng mắt, xông pha lý luận với người của Tổng viện Giám Sát.
Hầu Tử chửi ầm lên: “Con mẹ nó, lũ chó già các ông!”
“Khi người anh em tôi ở đây, thực lực và danh tiếng của anh ấy đã giúp Tổng viện Giám Sát có biết bao nhiêu thế lực thuần phục hả?”
“Bây giờ có tin người ta chết, các ông trở mặt ngay vậy hả?”
Sắc mặt Bạch trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, cậu chán sống rồi à?”
Hầu Tử gầm lên: “Đệch mợ nhà ông, ngon thì tới đây giết tôi đi!”
“Cậu!”
Bạch trưởng lão đang định ra tay, Tử Long đã bước vào đại điện.
Đám lão già kia thấy Tử Long bèn lùi về sau.
Nếu không có Tử Long, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.
Tử Long không đếm xỉa tới người của Tổng viện Giám Sát mà đi thẳng tới chỗ Diệp Thanh Lam: “Chị dâu, kẻ địch đến, mau đi thôi!”
Diệp Thanh Lam sửng sốt: “Cái gì?”
Tử Long lắc đầu đáp: “Có hai luồng khí tức rất mạnh đang lao tới đây, mọi người đi trước đi!”
Vừa dứt lời, trên trời cao vọng xuống một giọng nói lạnh như băng: “Mẹ và sư tỷ của thằng oắt kia đều ở đây hết nhỉ?”
“Ha ha, thằng oắt kia tưởng chết là xong chuyện à, để mẹ và sư tỷ của cậu ta đến bù đắp tội lỗi đi!”
Một giọng nói tàn độc vọng xuống.
Ầm!
Hai luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ ập tới.
Tử Long kinh hãi: “Các ngươi đi trước đi!”
Một quyền giáng xuống phá tan đại điện.
...
Lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn đang hấp thu sức mạnh hỗn độn.
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày: “Tiểu Tháp, đã bảy ngày rồi, còn bao lâu nữa?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, cho tôi chút thời gian đi!”
“Bổn tháp cần thời gian để chữa thương”.
“Hơn nữa ở đây có nhiều lực hỗn độn lắm, nếu hấp thu hết phải mất khoảng đâu đó hai năm rưỡi!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi đổi: “Hai năm rưỡi sao?”
“Tiểu Tháp, cần nhiều thời gian vậy luôn à?”
“Đúng thế!”
“Chết tiệt!”
Diệp Bắc Minh nắm chặt nắm đấm: “Tiền bối Tử Long nói với tôi rằng Ma Uyên không thể chịu nổi hai năm rưỡi nữa!”
“Hơn nữa, nếu hai năm rưỡi tôi vẫn luôn không ra mặt, người ngoài sẽ cho rằng tôi đã qua đời!”
“Mẹ và các sư tỷ phải làm sao đây?”
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh quát: “Tiểu Tháp, mau hấp thu chúng!”
...
Đại lục Cao Võ, bên một vách núi.
Cả bọn Diệp Thanh Lam chạy trối chết đến đây một cách chật vật.
Liễu Như Khanh lấy ra một viên đan dược: “Chủ mẫu, hồi phục chút vết thương thôi”.
Mắt Diệp Thanh Lam đỏ ngầu vươn đầy tơ máu, mặt bà tiều tụy, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người: “Các cháu đi trước đi, bọn họ chỉ muốn giết tôi thôi!”
“Chỉ cần các cháu chạy thì có thể giữ được mạng sống!”
Mười vị sư tỷ đồng loạt lắc đầu: “Chủ mẫu, người nói gì thế!”
“Nếu không nhờ có người, chúng cháu đã chết từ lâu rồi, nào có ngày hôm nay chứ!”
Diệp Thanh Lam nhìn họ rồi bảo: “Thi Âm, Khinh Diên, Lê Y, các cháu tự do rồi! Mau chạy đi!”
Lăng Thi Âm nghiêm nghị nói: “Chủ nhân, từ ngày trở thành Võ Đế kia, mạng của tôi là của người rồi!”
Chương 1154: Truy sát
Ngô Khinh Diên cười u sầu, đỏ mắt nói: “Được làm con gái của chủ nhân rồi giờ chết cùng với chủ nhân cũng rất tốt!”
Trần Lê Y lắc đầu nói: “Tôi không sợ chết!”
Diệp Thanh Lam thở dài nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, cháu còn trẻ, đừng bỏ mạng tại đây!”
Hầu Tử nhếch miệng cười: “Dì Diệp, mẹ của người anh em cháu cũng chính là mẹ cháu!”
“Dì có thấy ai vứt mẹ mình bỏ chạy không?”
Một câu ấy đã chặn họng Diệp Thanh Lam.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói trầm thấp bất thình lình vang vọng từ trên bầu trời xuống: “Khà khà khà, thật là cảm động quá đi!”
“Nếu đã không định chạy thì ở lại đây hết đi!”
“Chết cùng nhau, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có vài người bầu bạn!”
Mấy trăm người xuất hiện, bao vây bọn họ.
Diệp Thanh Lam đứng lên phía trước che chắn: “Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông, các người không sợ con trai tôi trở về à?”
Một bà lão chống gậy đầu rắn cười âm hiểu nói: “Thằng ranh con kia còn có thể sống sót trở về à?”
“Xưa đến nay, đã có biết bao nhiêu thiên tài đã bỏ mạng ở chiến trường Thái Cổ chứ?”
“Sư phụ của thằng ranh con đó cũng đã chết, cậu ta còn có thể toàn mạng à?”
Một lão già mặc đạo bào khinh khỉnh nói: “Sơn Quỷ bà bà, nói thừa với bà ta làm gì, giết!”
Rồi lão già đó giơ thần kiếm lên, kiếm khí cuồn cuộn cả trời đất, hướng thẳng tới chỗ Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam hộc máu, hai tay xếp ký hiệu trong không trung.
Lực lượng bùng nổ.
Đùng đùng đùng, một tiếng nổ đã ngăn cản đòn đánh ấy.
Nhưng giờ bà cũng bị đánh bay ra ngoài như lá rụng mùa thu.
“Chủ mẫu!”
Hai vị sư tỷ tiến lên.
Tám sư tỷ khác cùng liên thủ ngăn cản người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông.
Nháy mắt, tiếng la hét chém giết vang vọng khắp thế gian.
“Không có Diệp Bắc Minh, các người đều là đồ vô dụng!”
Sơn Quỷ bà bà cười khẩy, dư chấn lan mạnh, mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.
Hầu Tử tức giận gầm lên: “Mụ già kia, cút, chết đi!”
Rồi anh ta tung đâu ra mười viên Lôi Bạo Châu về phía Sơn Quỷ bà bà.
Sơn Quỷ bà bà lạnh lùng nhìn anh ta: “Chỉ là ám khí cỏn con mà cũng dám tổn thương tôi à?”
Bà ta nâng tay lên đánh trả.
Sau đó.
Rầm!
Lôi Bão Châu nổ tung rân trời, Sơn Quỷ bà bà hét thảm, một cánh tay đã đi đời.
Nửa người đầm đìa máu tươi.
Người của Quỷ Sát Môn xông lên truy sát đã chịu thương vong thảm trọng.
Sơn Quỷ bà bà thở hổn hển: “Đồ oắt con, mày còn đáng chết hơn tên Diệp Bắc Minh kia nữa!”
Hầu Tử ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, đồ mụ già!”
“Thấy bà tức hận không thể đánh chết tôi thật sướng á!”
Sơn Quỷ bà bà gầm lên: “Chán sống à!”
Dù bà ta bị thương cũng muốn bằm thây Hầu Tử.
Sắc mặt Hầu Tử trầm xuống, nâng tay lên tung ra hơn trăm viên Lôi Bạo Châu: “Đến đây, thử sức mạnh Lôi Bạo Châu của anh Diệp nào?”
“Mày!”
Sơn Quỷ bà bà sợ hãi lùi về sau, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Hầu Tử: “Đồ oắt con, lão đây thề phải để mày sống không bằng chết!”
Hầu Tử khinh thường đáp lại: “Không dám lên thì ngậm mẹ miệng lại đi!”
Ánh mắt anh ta kiên định, đứng lên quay đầu quát khẽ: “Mọi người đi trước đi!”
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Hầu Tử, cháu định làm gì đó?”
Hầu Tử cười sảng khoái đáp: “Dì Diệp, nếu hy sinh một mình cháu đổi lại tất cả mọi người đều sống!”
“Cháu thấy trao đổi đó rất đáng giá!”
“Hầu Tử!”
Mọi người rung động, ánh mắt đầy chua xót.
Hầu Tử định dùng tính mạng bản thân để bảo vệ bọn họ.
“Đi mau!”
Hầu Tử gầm lên.
Mười vị sư tỷ nhìn thoáng qua anh rồi đỡ Diệp Thanh Lam tháo chạy.
“Đuổi theo!”
Lão già mặc đạo bào quát lớn.
Hầu Tử bước tới, lấy ra thêm mười viên Lôi Bạo Châu nữa: “Tôi cho ông đuổi cái đếch!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lôi Bạo Châu nổ tung, hàng chục người tu võ bỏ mạng.
Lão già mặc đạo bào tức hộc máu: “Ranh con, mày không sợ chết thật à!”
“Chặn chúng tao lại để làm gì? Chỉ cần bây giờ mày đầu hàng, lão phu sẽ lấy sơ tâm võ đạo thề không giết mày!”
“Hơn nữa còn sẽ cho mày gia nhập Thiên Võ Tông trở thành đệ tử của lão phu!”
Hầu Tử mỉm cười đáp lại: “Chỉ là một con chó mà cũng xứng làm sư phụ của tao à?”
“Mày chán sống rồi!”
Lão già mặc đạo bào tức điên xông lên.
Hầu Tử lấy Lôi Bạo Châu ra nổ tung bọn họ.
Lão già mặc đạo bào phun ra một ngụm máu tươi màu đen, xương sườn nứt gãy, máu tươi đầm đìa.
Sơn Quỷ bà bà dữ tợn hét: “Giết! Giết thằng oắt con kia, kẻ nào giết được thưởng mười viên đan dược cấp đế chín đường đan văn!”
“Cái gì!”
Mắt đệ tử Quỷ Sát Môn đỏ bừng.
Hàng trăm người liều chết xung phong lên hiến máu.
Hầu Tử cười điên loạn: “Tới đúng lúc lắm, Lôi Bạo Châu!”
“Nổ cho tôi! Nổ! Nổ!”
Rầm! Rầm! Rầm!
Hơn trăm viên Lôi Bạo Châu nổ tung, tất cả những người tu võ xông lên đều hy sinh anh dũng.
Chương 1155: Đã đến lúc kết hôn rồi nhỉ?
Ngay khi viên Lôi Bạo Châu cuối cùng nổ tung, sát ý trong Sơn Quỷ bà bà và lão già mặc đạo bào dâng trào: “Oắt con, mày còn Lôi Bạo Châu nữa không?”
“Lão đây thề phải xé nát máu thịt của mày, nghiền nát xương cốt của mày thành tro tàn!”
“Bố mẹ của mày, người thân, bạn bè, tao phải tra tấn chọn chúng tới chết!”
“Kết cục khi đắc tội bọn tao chính là thế đó!”
Hai người họ bước tới như thần chết.
Hầu Tử mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Người anh em à, tôi hết sức rồi, tôi đã không hề sợ hãi!”
“Tôi đi theo anh đây!”
Vừa dứt lời, anh ta xoay người nhảy xuống vách núi.
“Mẹ kiếp!”
Sơn Quỷ bà bà tức điên, chạy vọt tới bên cạnh vách núi nhìn xuống: “Sơ sẩy quá rồi! Oắt con, lão còn chưa tra tấn mày đâu!”
“Sao mày chết như vậy hả? Mau chạy xuống dưới tìm cho tôi!”
“Sống phải thấy người chết phải thấy xác!”
Lão già mặc đạo bào lắc đầu, ngăn cản bà ta: “Đây là Thiên Nguyên, độ sâu không thể đo được!”
“Cho dù là bà hay tôi rớt xuống thì đều phải chết!”
Sơn Quỷ bà bà thở hổn hển: “Để tên đó rớt núi chết như vậy quá nhân từ rồi!”
Lão già mặc đạo mào hờ hững nói: “Bỏ đi, chỉ là một con kiến mà thôi!”
“Không cần lãng phí thời gian vì tên đó, chắc là bọn Diệp Thanh Lam còn chưa chạy xa!”
Sơn Quỷ bà bà cắn răng nói: “Đuổi theo!”
...
Cùng lúc đó, trong thế giới bỏ túi.
Một con suối trong lành chảy róc rách, hình thành lên một cái hồ nước đường kính khoảng một mét.
Xung quanh ao nước là một trăm món bảo vật xếp thành vòng.
Thần hồn của trăm vị sư phụ đều ngủ say trong đó.
Diệp Bắc Minh tự tay làm một tượng đài định hình linh hồn cho bọn họ.
Sau khi làm xong, Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Tháp, được chưa? Nửa năm trôi qua rồi đó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc à, chờ tôi thêm chút nữa!”
“Được rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Suy nghĩ anh chợt lóe, anh tiến vào trong lĩnh vực.
Triệu hồi con rối hình người ra chiến đấu.
...
Thế giới Tam Thiên, sâu trong nhà họ Phương.
Phương Nguyên cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ngang không gian.
Luồng khí hủy diệt ập tới, pháp trận phòng ngự của nhà họ Phương sáng lên, kinh thiên động địa.
“Lão tổ, thanh kiếm này rất mạnh!”
Phương Nguyên kích động nói: “Chẳng trách tên Diệp Bắc Minh kia lại có sức chiến đấu khủng khiếp như vậy!”
“Thì ra là nhờ thanh kiếm này nên cậu ta mới có thể khiêu chiến vượt cấp tận mấy cảnh giới lớn”.
Ánh mắt Phương Vô Đạo sắc bén như chim ưng: “Sau này thanh kiếm này sẽ là bảo vật trấn tộc của gia tộc chúng ta!”
“Tiếc rằng để có được bảo vật ấy mà nhà họ Phương chúng ta đã phải chịu tổn thất nặng nề!”
“Sư phụ của thằng oắt kia lại liều mạng giết nhiều thành viên của nhà họ Phương chúng ta như vậy!”
“Anh Hai của tôi chết thảm, đến xác cũng chả còn lại gì!”
Phương Cửu Lê bỗng nói: “Người nhà của thằng ranh kia đâu rồi? Có đuổi cùng giết tận không!”
Phương Nguyên mỉm cười đáp: “Cháu đã sai người truy sát bọn họ rồi!”
“Nhưng mà bọn chúng rất tinh ranh, theo tin tức mới nhất, người anh em kết nghĩa của tên oắt con kia đã nhảy vực tự sát rồi!”
“Mấy vị sư tỷ của cậu ta đã mất tích khi bảo vệ mẹ của cậu ta!”
“Trước khi mất tích, bọn họ đã bị trọng thương, chắc là không sống nổi đâu!”
“Còn về mẹ của tên oắt con kia vẫn còn bị truy sát!”
Phương Cửu Lê vỗ bàn nói: “Bọn họ phải chết, diệt cả họ cho lão phu!”
“Một tên cũng không được để lại!”
“Vâng!”
Phương Nguyên bình thản gật đầu rồi chuyển chủ đề: “Lão tổ, Túc Hoàng và cháu còn có hôn ước!”
“Bây giờ, cơ thể của Túc Hoàng đã khôi phục rồi, vậy đã đến lúc cho chúng cháu kết hôn rồi phải không ạ?”
Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê nhìn thoáng qua nhau: “Túc Hoàng là thần nữ của Hoàng Cực điện, nếu vào nhà họ Phương quả thật có thể tăng thêm tiếng tăm cho nhà họ Phương!”
“Hơn nữa, còn có thanh kiếm này nữa, nếu có thể nằm trong top một trăm của đại hội đại hội Chân Võ hai năm sau...”
Phương Nguyên cười nói: “Lão tổ, trong cơ thể Túc Hoàng có huyết mạch Phượng Hoàng!”
“Nếu cháu có thể giao hợp với cô ta thì rất có hy vọng tiến vào cảnh giới Chân Linh trước đại hội Chân Võ!”
Hắn ta nắm chặt tay: “Còn cả thanh kiếm này nữa!”
“Đừng nói là top một trăm, cho dù là top mười!”
“Phương Nguyên cháu cũng có lòng tin!”
Xoạt! Xoạt!
Mắt Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê sáng ngời: “Được!”
“Xem ra chúng ta phải đến Hoàng Cực điện một chuyến rồi!”
...
Sâu trong Hoàng Cực điện, trong một cung điện cổ kính.
Một cô gái xinh đẹp không tỳ vết đang khoanh chân ngồi, chân mày khẽ run.
Sắc mặt cô gái thay đổi liên hồi.
Hình ảnh trong đầu khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng.
Cánh tay mềm mại mong manh không nhịn được vuốt ve người mình.