Trong một thung lũng cách biệt với thế giới bên ngoài.
Hai người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi xếp bằng trên đất.
Một người không thoa phấn son, đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Trên đầu người còn lại mọc hai cái tai, phía dưới thắt lưng có chín chiếc đuôi hồ ly!
Chính là thất sư tỷ Liễu Như Khanh cùng lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu!
Đột nhiên.
Một bà lão còng lưng chống gậy cưỡi gió mà đến.
“Sư phụ!”
Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu lập tức đứng lên hành lễ!
Bà lão còng lưng nhàn nhạt hỏi: “Các con tới Luân Hồi tông bao lâu rồi?”
Hai người nghe vậy đều khựng lại.
Mặc dù không biết tại sao sư phụ lại hỏi như vậy nhưng vẫn thành thực trả lời: “Thưa sư phụ, đã một trăm năm rồi”.
“Trăm năm?”
Bà lão còng lưng gật đầu cười với hai người: "Một trăm năm trước, ta cưỡng ép đưa hai người các con đến Luân Hồi tông, các con sẽ không trách cứ ta chứ?”
Hai người bất giác đưa mắt nhìn nhau.
“Sư phụ, người đã dạy bảo chúng con tu võ suốt trăm năm qua!”
"Hiện tại chúng con đã đều đạt tới cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là tiến vào Đạo Tôn!”
“Chúng con cảm ơn người còn không kịp, sao còn có thể vô ơn mà trách người đây?”
Hai người lắc đầu.
“Được!”
Bà lão còng lưng mỉm cười yên lòng, quay đầu hỏi tiếp: “Ta nhớ là lúc đầu hai con vẫn luôn tìm kiếm một người tên Diệp Bắc Minh phải không?”
Nghe được ba chữ này.
Đôi mắt của Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu thoắt cái đỏ hoe.
“Không giấu gì sư phụ, chúng con tới biển Hỗn Độn chính là để tìm tiểu sư đệ”, Đạm Đài Yêu Yêu trả lời.
Bà lão còng lưng hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ta nói với các con vị tiểu sư đệ đó đã chết rồi thì sao?”
“Cái gì?”
Thân thể yêu kiều của cả hai run rẩy.
Liễu Như Khanh thở gấp, vội bước lên hỏi: “Sư phụ, người đang lừa con có đúng không?”
“Sư phụ, ngươi đang nói đùa sao?”, con ngươi Đạm Đài Yêu Yêu co rụt lại.
Bà lão còng lưng lắc đầu: “Con nhìn ta giống như đang đùa cợt lắm sao? Từ mười ngày trước, ta đã được nghe nói tới cái tên Diệp Bắc Minh này…”
Bà lão lần lượt giải thích sự việc tại đại hội Thiên Đan và dị hỏa cho hai người họ.
"Một ngày trước, hắn bị một đám người chặn lại ở một hải vực trong biển Hỗn Độn”.
“Nhưng tên nhóc này đúng là đủ tàn nhẫn, vậy mà lựa chọn tự bạo ngay trước mặt hàng vạn người!"
“Một hơi kéo theo hàng chục ngàn người thương vong, toàn bộ những người thuộc cảnh giới Đạo Tổ đều bị thương nặng, từ Đạo Tôn trở lên cũng bị thương mười mấy người…”
Liễu Như Khanh nghe được tin dữ thì điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể!"
“Sao tiểu sư đệ có thể lựa chọn tự bạo… là giả!”
"Sư phụ, đây nhất định là giả! Người đang lừa chúng con có đúng không?”
Giọng nói của bà lão lưng gù lạnh băng: “Không tin thì các con có thể tự mình ra ngoài nghe ngóng một chút!”
Dứt lời liền vươn tay chỉ thẳng lên trời, trực tiếp kích hoạt trận pháp bao quanh thung thũng!
“Đừng mà!”
Liễu Như Khanh đau đớn ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu!
Không có cách nào chấp nhận sự thật này!
Đạm Đài Yêu Yêu siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt khiến lòng bàn tay rỉ máu từ lúc nào không hay.
“Sư phụ, những thế lực đó là ai?!!!”
Giọng cô khàn đặc, gầm lên giống như dã thú!
Bà lão còng lưng thấy vậy ngược lại còn lộ ra ý cười đạm mạc: “Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa, Đế Nữ Các…. đại khái có tới mấy chục thế lực gộp lại!"
“Bọn chúng đều phải chết!!!”
Đạm Đài Yêu Yêu ngửa mặt lên trời mà gầm lên!
Trên người bạo phát ra sát khí nồng đậm!
Toàn bộ thung lũng đều đang rung chuyển!
Bà lão còng lưng nheo mắt đánh giá, huyết mạch của tộc Thiên Hồ quả nhiên vô cùng khủng bố!
“Đạo Tôn, con phải đột phá cảnh giới Đạo Tôn…. giết sạch bọn chúng, báo thù cho tiểu sư đệ…”
Hai người như tẩu hỏa nhập ma, lẩm bẩm không ngừng.
"Nếu cái chết của thằng nhóc này có thể thúc đẩy các con tiến vào cảnh giới Đạo Tôn thì cũng không tính là vô ích”, bà lão còng lưng mỉm cười hài lòng.
Sau đó liền xoay người rời đi, thung lũng bị phong ấn hàng trăm năm nay đã không cần tới bố trí phòng vệ nữa!
Bởi bà ta biết hai người họ sẽ không còn trốn chạy.
Ngay khi bà lão còng lưng rời khỏi, Đạm Đài Yêu Yêu cùng Liễu Như Khanh mới dừng lại!
Gạt khô nước mắt!
Đưa mắt nhìn nhau!
“Phì!”
Cả hai bật cười.
Liễu Như Khanh: “Lục sư tỷ, em còn tưởng chị điên thật rồi đó! Chị diễn cũng giống quá rồi!”
Đạm Đài Yêu Yêu nào còn dáng vẻ điên loạn vừa rồi: “Không ra sức diễn một chút sao có thể qua mắt được sư phụ?”
“Chúng ta đều đã nghe tin tiểu sư đệ bỏ mình không biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ chị một chữ cũng không tin!”
Đôi mắt đẹp của Liễu Như Khanh xẹt qua một tia gian xảo: “Không biết vì sao lần này tiểu sư đệ lại giả chết nữa đây?”
Đạm Đài Yêu Yêu chống chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của mình: "Tiểu sư đệ giả chết khiến cả thế giới biết đến!"
"Có khả năng đệ ấy biết chúng ta đang ở Luân Hồi tông!”
“Ngoại trừ giả chết để giải quyết phiền toái, còn có một khả năng khác chính là báo tin cho chúng ta!"
Lời này vừa vang.
Đôi mắt ngập nước của Liễu Như Khanh hiện lên một tia kinh ngạc!
"Lục sư tỷ, ý của chị là…”
Đạm Đài Yêu Yêu nở nụ cười tự tin: “Tiểu sư đệ nhất định sẽ tới tìm chúng ta!"
"Trong vòng vài ngày nữa, đệ ấy chắc chắn sẽ xuất hiện ở Luân Hồi tông!”
Liễu Như Khanh hưng phấn: “Vậy chúng ta còn đợi cái gì? Đi, đi tìm tiểu sư đệ thôi!”
Hai người lao thẳng ra khỏi thung lũng.
……
Bên ngoài Luân Hồi tông trăm dặm.
Diệp Bắc Minh đã dịch dung từ lâu.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng vang lên: “Nhóc con, cậu cứ tự tin như vậy, tin rằng hai vị sư tỷ kia biết mình sẽ tới Luân Hồi tông sao?”
Diệp Bắc Minh cười đầy tự tin: “Đương nhiên!”
“Chúng tôi tâm ý tương thông, chỉ cần hai vị sư tỷ nghe được tin tức tôi giả chết, họ chắc chắn sẽ nghĩ tới chuyện này!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút do dự: "Sao tôi lại không tin được đây!”
"Bất quá, cho dù hai vị sư tỷ của cậu đều đang ở Luân Hồi tông, thì trước tiên cậu vẫn nên cân nhắc làm sao thâm nhập được vào đó đi!”
Lúc này.
Xung quanh Diệp Bắc Minh khắp nơi đều là võ giả!
Người đông nghìn nghịt.
Phóng mắt nhìn ra quảng trường vô tận, người đông như nêm cối!
Những người này kỳ thực đều đến đây để tham dự cuộc sát hạch nhập môn của Luân Hồi tông!
Diệp Bắc Minh cũng không ngờ tới bản thân thân lại tình cờ đụng trúng dịp tốt như vậy!
Phía trước quảng trường có một bục cao chót vót!
Trên bục cao là một cánh cửa truyền tống màu xanh lam.
Phía sau cánh cửa truyền tống là con đường luân hồi dài hàng trăm dặm!
Bất cứ ai muốn gia nhập Luân Hồi tông đều phải giao nộp 1 vạn viên đá tinh thần mới đủ điều kiện thách đấu với con đường luân hồi!
Nếu thử thách thành công liền có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Luân Hồi tông!
Một lúc sau!
Diệp Bắc Minh đã hòa mình trong đội ngũ tham gia khảo hạch: “Tiểu Tháp à, thực sự không còn cách nào khác nữa sao? Không thể đi đường vòng à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, xem ra trước mắt đây chính là cách đơn giản nhất rồi!”
“Bốn bề Luân Hồi tông đều có trận pháp bảo vệ, một khi đụng phải sự phá hoại sẽ lập tức bị phát hiện!”
“Cậu không muốn vừa giả chết xong lập tức bị người khác phát hiện ra thân phận đó chứ? Vậy chỉ có thể thành thật vượt qua bài kiểm tra này thôi!”
Chờ gần hai tiếng đồng hồ.
Một nhóm người bay từ trên không xuống, vững vàng đáp xuống đài cao.
Ông lão cầm đầu là người Diệp Bắc Minh quen biết, chính là Bảo Kiếm Phong, Lục Thiêu với sắc mặt âm trầm theo sát phía sau.
Trong lòng Bảo Kiếm Phong ngột ngạt tới cực điểm: “Mẹ nó! Nếu không phải tên tiểu súc sinh Diệp Bắc Minh đó hại lão phu làm mất hết thể diện của Luân Hồi tông thì lão phu sao có thể bị phân công tới giám sát cuộc khảo hạch nhập môn cơ chứ?”
“Công việc này vừa mệt nhọc vừa nhàm chán! Còn không có tí ích lợi nào!”
“Nếu không phải tên nhãi đó tự bạo mà chết, lão phu thật muốn tìm một cơ hội róc xương lóc thịt hắn!”
“Chỉ là đáng tiếc cho ngọn dị hỏa kia…”
“Thật sự hy vọng tên Diệp Bắc Minh đó không chết, lại xuất hiện ở trước mặt lão phu thêm một lần! Để lão phu đích thân chém hắn thành vạn mảnh, giải tỏa mối hận trong lòng!"
Chương 2009: Sư tỷ? Thái thượng trưởng lão
Bảo Kiếm Phong nghĩ vậy, đảo mắt liền nói: “Lục Thiêu, con ở đây trông chừng đi”.
“Vâng!”
Lục Thiêu chán nản bước về phía trước.
Bảo Kiếm Phong bước sang một bên, tìm một chiếc ghế tựa đặt mông ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Thiêu quét mắt nhìn quanh, thản nhiên mở lời: “Ta là Lục Thiêu, năm nay 13.000 tuổi, cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Là đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, hưởng thụ đãi ngộ cấp tông chủ!”
“Trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn đứng thứ 563!"
“Oa! Đạo Tổ đỉnh phong 13.000 tuổi, trẻ quá vậy!”
“Nội môn của Luân Hồi tông ít nhất cũng có mười vạn đệ tử, Lục sư huynh vậy mà nằm trong 600 vị trí đầu?”
“Đãi ngộ cấp bậc tông chủ, thiên tài trẻ tuổi!”
“Lục sư huynh, thực lực của huynh ắt hẳn rất mạnh mẽ phải không?”
Hàng trăm ngàn người phía dưới không ngừng xuýt xoa thán phục.
Lục Thiêu rất hài lòng với phản ứng này của họ, cả người cũng có chút lâng lâng phấn chấn!
“Lục sư huynh đẹp trai quá!”
“Nếu ta có thể gả cho Lục sư huynh thì thật tốt!”
Vô số người phía dưới ngước lên với ánh mắt ngưỡng mộ, nữ tu võ lại càng thêm phần trầm trồ!
“Yên lặng!”
Lục Thiêu hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn hiển lộ khí chất của bậc cường giả!
Mọi người im chặt miệng.
Lục Thiêu quét mắt nhìn quanh: “Kỳ thực, bổn công tử không cần giảng giải thêm về con đường Luân Hồi thì tin rằng mọi người cũng đều đã hiểu rõ rồi”.
"Thông qua con đường Luân Hồi liền có cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn của bổn tông!”
"Thật ra, ngoại trừ con đường Luân Hồi thì vẫn còn một cách khác?”
“Đó chính là khiêu chiến một đệ tử nội môn bất kỳ, chỉ cần đánh bại hắn liền có thể trở thành đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, hơn nữa còn trực tiếp thay thế xếp hạng của hắn trong nội môn”.
Vừa dứt lời, hiện trường liền râm ran tiếng thảo luận!
“Thách đấu với đệ tử nội môn?”
“Điên rồi sao? Lục sư huynh đều đã là cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong rồi, chúng ta mới là Hợp Đạo, Đạo Quân… chênh lệch quá lớn”.
Rất nhiều người đều lắc đầu.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Vẫn là quên đi, dù sao mình cũng chỉ cần tiến vào Luân Hồi tông là được, không cần quá nổi bật làm gì!”
Vừa nghĩ đến đó, Lục Thiêu đã nhấc tay chỉ vào đám đông: “Ngươi! Ngươi… còn có ngươi, tiến lên khiêu chiến với ta!”
Hai võ giả bị Lục Thiêu chỉ mặt đều sợ tới mức trắng bệch mặt mày!
Hai chân cũng thoáng chốc mềm nhũn không còn chút sức lực!
Phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất!
“Lục sư huynh huynh tha cho chúng ta đi mà…”
“Lục sư huynh huynh đừng đùa nữa, ta nào có gan dám tuyên chiến với huynh!”
Hai người vội vàng xin tha.
Chỉ có duy nhất người thứ ba lặng yên đứng nguyên tại chỗ.
Hắn chỉ thờ ơ đứng đó, vậy mà không hạ mình cầu xin, cũng không chút sợ hãi!
Cứ như một ngọn núi đứng sừng sững nơi đó!
Trong thoáng chốc vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người này!
Người thứ ba đó chính là Diệp Bắc Minh!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Mẹ nó… cũng quá trùng hợp rồi đi…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phá lên cười:”Ha ha ha, nhóc con, cậu đúng là càng nghĩ gì thì nó càng tới mà!”
Ánh mắt của Lục Thiêu đương nhiên cũng rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Từ hơi thở thì mới là một Nhập Đạo hèn mọn!
Lục Thiêu một bước tiến tới, đanh giọng hỏi: “Nhóc con, cậu tên là gì?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Dạ Huyền!”
Anh lười phải bịa mà trực tiếp dùng tên của bố mình!
“Dạ Huyền?”
Ánh mắt Lục Thiêu tối sầm lại, có chút bất mãn: “Hai người còn lại đã dập đầu xin tha rồi, xin hỏi cậu hờ hững đứng đó là có ý gì?”
“Nếu cậu làm giống hai người bọn họ, tôi sẽ coi như chưa từng điểm tên cậu!”
Diệp Bắc Minh ồ một tiếng: “Nếu tôi lựa chọn khiêu chiến thì sao?”
Toàn trường chết lặng!
Lặng ngắt như tờ!
Mấy vạn người trên quảng trường đều hít ngược một ngụm khí lạnh, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Hô hấp của từng người gần như ngừng bặt, không dám tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy!
Lục Thiêu cũng có một thoáng ngẩn người, lát sau bèn cười nói: “Khiêu chiến với tôi? Được! Vậy bổn công tử đứng ở đây, chỉ cần công kích của cậu có thể phá vỡ lớp phòng ngự của tôi, coi như cậu thách đấu thành công!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh tiến tới nhảy vọt lên đài cao!
Con ngươi của đám đông nheo lại!
Thằng nhóc này vậy mà thực sự dám thách đấu!
Sắc mặt Lục Thiêu âm trầm như nước.
Thân là đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, vậy mà bị một tên ất ơ tới tham gia khảo hạch khiêu chiến? Hơn nữa đối phương còn chỉ là cảnh giới Nhập Đạo, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn đâu thể diện lăn lộn trong nội môn nữa?
“Dạ Huyền, bổn công tử nhắc nhở cậu một câu, đừng bị thần lực của bổn công tử làm chấn động nhé!”
Ánh mắt Lục Thiêu rét lạnh.
Hắn đã quyết định rồi, sẽ dùng thần lực phản kích trực tiếp biến tên phế vật không có mắt nhìn trước mắt này thành một vũng máu!
Diệp Bắc Minh nhấc tay, cực kỳ bá đạo đấm ra một quyền!
Bụp!
Khoảnh khắc nắm đấm của anh chạm tới lồng ngực của Lục Thiêu, toàn bộ đài cao bỗng rung chuyển dữ dội!
Một tiếng nổ cực lớn!
Đài cao dưới chân Lục Thiêu nứt toác tạo thành những đường gân như mạng nhện trải rộng ra mọi hướng, còn bản thân hắn thì quỳ thụp xuống đất!
Thân thể hắn giống như một miếng giẻ rách bị lôi về phía sau, hai chân kéo ra một cái rãnh thật sâu trên đài cao!
Nôn ra một ngụm máu!
Cả người đập mạnh vào đài cao cách đó hàng trăm mét, tức giận chỉ ngón tay run run vào Diệp Bắc Minh, miệng lắp bắp nói: “Mày… mày… mày…hự….”
Lại một ngụm máu nữa không kìm được mà hộc ra!
Bất tỉnh ngay tại chỗ!
“Cậu là ai?”
Bảo Kiếm Phong kinh ngạc ngồi bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Diệp Bắc Minh quát: “Đúng là lớn mật, dám giết đệ tử nội môn của Luân Hồi tông?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Yên tâm, hắn chưa chết được đâu, cùng lắm là tàn phế thôi”.
Một màn này khiến những người chứng kiến không khỏi bàng hoàng!
Ai có thể ngờ rằng một Nhập Đạo tham gia khảo hạch lại có thể một quyền đánh chết Lục Thiêu!
Khóe mắt Bảo Kiếm Phong giật giật, nhìn chòng chọc vào người thanh niên trước mặt, nếu không phải mấy chục thế lực lớn tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh tự bạo mà chết thì ông ta thậm chí còn hoài nghi rằng, thằng nhóc này chính là tên biến thái Diệp Bắc Minh kia?
Thói đời sao có thể như vậy?
Ở đâu mà mọc ra nhiều biến thái như thế!
“Dạ Huyền, cậu vậy mà dám đánh tàn phế đệ tử nội môn của Luân Hồi tông, cậu đã biết tội chưa?”, Bảo Kiếm Phong phẫn nộ rống lên.
Diệp Bắc Minh bày ra dáng vè đầy nghi hoặc: "Vị trưởng lão này, ông đang nói cái gì vậy?”
“Thứ nhất, tôi không phải là người chủ động khiêu chiến Lục Thiêu!”
"Thứ hai, là anh ta chọn trúng tôi!”
"Thứ ba, tôi thách đấu thành công thì Luân Hồi tông phải ban thưởng cho tôi mới phải, xin hỏi tôi có tội lỗi gì ở đây?”
Nói đoạn anh lại ngây thơ lắc đầu: “Không lẽ Luân Hồi tông chỉ có chút tài đức này sao?”
Một loạt lý lẽ hợp tình hợp lý!
“Tên Dạ Huyền này nói cũng đâu có sai, anh ta phạm tội gì cơ chứ?”
“Còn không phải là do tên Lục Thiêu này tự mình ra vẻ thất bại, nếu Diệp Bắc Minh có tội, vậy Luân Hồi tông đúng là không công bằng!"
Võ giả phía dưới đài cao bắt đầu thảo luận rôm rả, náo động hẳn lên!
Ánh mắt Bảo Kiếm Phong trở nên lạnh băng, hừ lạnh một tiếng: “Nhãi con, chớ mơ tới việc dùng dư luận để uy hiếp lão phu!”
“Lão phu nói cho cậu biết, cậu nghĩ sai rồi! Lục Thiêu kêu cậu lên khiêu chiến, chứ không phải để cậu phế bỏ nó!”
“Loại tâm tư ác độc như cậu căn bản không xứng gia nhập Luân Hồi tông, hôm nay lão phu sẽ cho cậu thấy, cái gì gọi là quyền giải thích cuối cùng nằm ở chỗ tôi đây!”
Bảo Kiếm Phong vừa định ra tay.
“Bảo trưởng lão, ông đúng là đủ phách lối mà!”
"Quyền giải thích cuối cùng? Ông có quyền giải thích cuối cùng nào?"
Đột nhiên hai giọng nói như âm vang từ thiên nhiên vọng tới!
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong Luân Hồi tông.
Vừa đảo mắt nhìn tới đều không kìm được sửng sốt!
Là hai cô gái tuyệt sắc đang thướt tha từ trên trời giáng xuống!
Rõ ràng chỉ mới có thực lực Đạo Tổ nhưng Bảo Kiếm Phong nhìn thấy hai người này lại sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống tại chỗ: "Đệ tử Bảo Kiếm Phong tham kiến hai vị thái thượng trưởng lão….”
“Trời ạ…”
“Trẻ như vậy đã là thái thượng trưởng lão?”
Hàng trăm ngàn người ở dưới đài cao đều choáng váng!
Trố mắt đứng nhìn như hóa đá!
Diệp Bắc Minh thì kích động, hô hấp cũng trở nên cực kỳ gấp gáp!
Anh nhìn chăm chăm hai cô gái xinh đẹp vô song bỗng nhiên xuất hiện kia!
Chính là thất sư tỷ Liễu Như Khanh cùng lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu!