Anh Kỷ giơ tay ra tóm, một luồng sức mạnh vô hình tóm người thanh niên, vứt hắn sang bên cạnh xác khô: “Mày vừa nói cái gì? Mày biết những xác khô này?”
Sắc mặt người thanh niên trắng bệch: “Trang phục này là của con trai tông chủ Trấn Hồn Tông tôi, nhưng công tử, rõ ràng cậu ấy còn sống lành lặn mà!”
“Hơn nữa cậu ta còn dẫn theo tiền bối Mạc Bỉ Đông cùng truy giết Diệp Bắc Minh, chắc chắn là có người giở trò đùa!”
Người đàn ông trung niên và anh Kỷ quay sang nhìn nhau một cái.
Đôi mắt của hai người cùng tỏa ra một luồng hào quang vàng kim, lục soát chín cái xác khô!
“Suýt! Chết vì bị hút hết tinh khí sinh mệnh? Thủ đoạn thật khủng bố!”
“Chẳng lẽ có yêu tộc vượt qua Lưỡng Giới Sơn? Xương Chí Tôn trong cơ thể Diệp Bắc Minh thì sao?”
“Nói không chừng đã bị yêu tộc đưa đi!”
“Bất luận thế nào xương Chí Tôn nhất định không được rơi vào tay yêu tộc, đi! Đến Lưỡng Giới Sơn trước đã!”
Hai người gần như đồng thanh nói, lúc bay ra ngoài, đồng thời bổ sung một câu với người thanh niên: “Về nói với tông chủ nhà cậu, công tử của các người đã chết rồi!”
“Cái gì…”
Người thanh niên chân mềm nhũn, trượt mông ngồi xuống đất.
Đại điện Trấn Hồn Tông.
Một đám trưởng lão ngồi trên ghế thái sư đang bàn bạc: “Hiện nay các thế lực lớn đều đang dõi theo Thái Dương Tông, tông chủ Thái Dương Tông rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
“Không chỉ Bá Đạo Thần Hoàng truy giết hắn, dung hợp hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn!”
“Lại còn được mười Thần Hoàng chúc mừng!”
“Bất kể tên nhóc này có lai lịch thế nào, chúng ta nhất định phải lấy được số xương Chí Tôn đó!”
“Hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn đấy! Cho dù Trấn Hồn Tông chúng ta chỉ có thể lấy được một nửa, tương lai cũng có thể có mấy chục Thần Hoàng!”
Lời vừa được nói ra, khuôn mặt già của tất cả mọi người kích động đến đỏ bừng!
Mấy chục thần hoàng!
Có nghĩa là gì chứ?
Cho dù là điện Thần Hoàng cũng không có nhiều thần hoàng như vậy!
“Tông chủ, vậy chúng ta còn đợi cái gì?”
Chỗ cao nhất trên đại điện, một người đàn ông trung niên nho nhã ngồi yên tĩnh.
Không biết tại sao hôm nay mí mắt của ông ta cứ giật suốt, dường như có dấu hiệu gì đó!
Nghe lời của các trưởng lão, tông chủ Trấn Hồn Tông cau mày: “Cho dù đi cướp xương Chí Tôn, cũng cần một lý do chứ?”
“Các tông môn các còn chưa ra tay, chính là vì thiếu lý do!”
“Trấn Hồn Tông chúng ta là thần tông, ra tay không có lý do sẽ bị người ta chỉ trách!”
Mọi người liền trầm mặc!
Đúng là thiếu một lý do!
Bỗng nhiên.
Vù!
Chiếc nhẫn trữ vật của tông chủ Trấn Hồn Tông sáng lên, ngón tay ông ta búng ta!
Một miếng ngọc bội bay ra, bên trong truyền ra giọng nói run run: “Thưa… thưa tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi…”
Tông chủ Trấn Hồn Tông cau mày: “Có chuyện gì?”
“Thiếu… thiếu tông chủ đã bỏ mạng ở rừng rậm Tinh Hồn!”
“Cậu nói cái gì?”
Khuôn mặt của tông chủ Trấn Hồn Tông liền dữ tợn, khí tức vốn hiền hòa đều biến mắt!
Điên cuồng gào thét: “Con trai tôi chết rồi? Làm sao có thể?”
“Ai dám giết nó? Chẳng lẽ kẻ giết nó không biết nó là thiếu tông chủ của Trấn Hồn Tông sao?”
“Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là yêu tộc?”
“Nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào!’
Trong ngọc bội truyền ra giọng nói kinh hãi: “Không không không… không phải yêu tộc, là một người thanh niên tên là Diệp Bắc Minh!”
“Nghe họ nói, kẻ này là tông chủ mới của Thái Dương Tông…”
Cả đại điện Trấn Hồn Tông tĩnh lặng như cái chết!
Mấy chục trưởng lão quay sang nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi!
Một ông lão mặc áo choàng xám tiến lên kích động nói: “Chúc mừng tông chủ, lầ này có lý do rồi!”
“Chúc mừng?”
“Tông chủ Trấn Hồn Tông tức đến suýt thổ huyết, giơ tay tát bay ông lão mặc áo choàng xám: “Ông cảm thấy đây là chuyện đáng mừng với bản tông chủ hả?”
“Không không không, thiếu tông chủ đại nghĩa!”
Ông lão mặc áo choàng xám vội lắc đầu: “Chúng tôi thực sự là không có lý do để ra tay, thiếu tông chủ lấy tính mạng của mình để cho chúng ta một lý do!”
“Thiếu tông chủ đại nghĩa!”
“Thiếu tông chủ đại nghĩa!”
Mọi người phản ứng lại, tất cả đều hô vang.
Sắc mặt tông chủ Trấn Hồn Tông tái xanh, tức giận gầm một tiếng xông ra khỏi đại điện: “Đi, đi vào rừng rậm Tinh Hồn, tôi phải giết chết tên nhóc đó!”
…
“Cô gọi nơi này là núi hả?”
Nhìn dãy núi màu đen trước mắt nhô lên khỏi đất, đỉnh núi biến mất sâu trong tầng mây!
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng
Ai từng thấy núi cao mấy chục vạn mét?
Đúng là một tức tường đặt ngang phía trước!
Lãnh Thanh Thu cười nói: “Núi này là do nhân vật lớn hàng đầu của nhân tộc thượng cổ và yêu tộc liên thủ tạo nên!”
“Nó dùng để vạch rõ ranh giới giữa nhân tộc và yêu tộc!”
“Không làm cao một chút, mọi người đều không được yên bình!”
“Không tin thì anh xem, trên núi này còn có các loại trận pháp lớn nhỏ, người bình thường đi vào, nếu không hiểu trận pháp thì sẽ bị lạc đường ở bên trong!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Sao Nhược Tuyết lại xuất hiện ở nơi này?”
Chương 1662: Phá trận pháp
Anh nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Thu: “Cô chắc chắn Nhược Tuyết ở đây chứ?”
Lãnh Thanh Thu lắc đầu: “Tôi không chắc chắn!”
“Cô lừa tôi?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt, trong lòng nổi lên sát ý.
Lãnh Thanh Thu không vui nói: “Làm ơn mắc oán, tôi chỉ nói với anh là tôi từng thấy một cô gái loài người!”
“Hơn nữa tôi hóa thành hình người theo dáng vẻ của cô ta, tôi không biết cô ta có phải là Nhược Tuyết mà anh nói không!”
Diệp Bắc Minh dần thu lại sát ý trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn Lưỡng Giới Sơn: “Nói đi, cô nhìn thấy cô ấy ở chỗ nào?”
“Đi theo tôi!”
Lãnh Thanh Thu bước ra một bước, trực tiếp tiến vào Lưỡng Giới Sơn.
Diệp Bắc Minh, Thạch Trung Hổ, Hầu Tử đi theo.
Nửa canh giờ sau, Lãnh Thanh Thu dừng lại, chỉ vào một bãi đất trống: “Đó, chính là chỗ này!”
“Lúc đó tôi vừa hay đi qua, thì nhìn thấy cô gái đó bị một đám yêu tộc truy giết, bắt cô ta giao ra thứ gì đó!”
“Cuối cùng, cô gái đó đi về phía đỉnh núi”.
Diệp Bắc Minh đi lên trước.
Xung quanh vô cùng rộng lớn, đúng là có dấu vết chiến đấu!
Anh tìm kiếm kỹ càng, phát hiện ra một chiếc kẹp tóc màu xanh trong đống đổ nát chiến đấu!
“Nhược Tuyết!”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Hầu Tử ghé lại xem: “Vãi! Chiếc kẹp tóc nhựa này vừa nhìn là biết là đồ của xã hội hiện đại!”
“Cô Hạ đã từng đến nơi này thật!”
Diệp Bắc Minh kích động, đồng thời sắc mặt trầm xuống: “Đã một tháng trôi qua, không chừng Nhược Tuyết thực sự lành ít dữ nhiều rồi!”
Năm ngón tay co lại nắm chặt kẹp tóc!
“Cuối cùng cô ấy đi về hướng nào?”
“Hướng đỉnh núi!”
Lãnh Thanh Thu chỉ vào một con đường lên núi.
Diệp Bắc Minh không hề do dự xông lên, Lãnh Thanh Thu vội gọi lớn theo sau: “Này! Anh đừng kích động, trên núi này khắp nơi đều là trận pháp!”
“Chỉ không lưu ý một chút thì có thể vạn kiếp không hồi sinh, anh cứ lao đi hư vậy chẳng khác gì đi nộp mạng!”
Liền sau đó.
Quả nhiên Diệp Bắc Minh dừng lại.
Lãnh Thanh Thu thấy vội vàng vàng tiến lên: “Diệp Bắc Minh, anh nghe tôi”.
“Thực sự không thể lên núi nữa, các loại trận pháp trên tòa Lưỡng Giới Sơn này không những ngăn cách mâu thuẫn giữa hai tộc nhân yêu!”
“Nghe nói còn vì che giấu bí mật của đỉnh núi, cho dù đại sư trận pháp hàng đầu đến cũng không thể nào hoàn toàn tránh được tất cả các trận pháp mà đi qua không hề tổn hại.
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Bình tĩnh nhìn phía trước!
Đột nhiên.
Anh đá một hòn đá!
Ầm!
Đường núi vốn yên ả phía trước liền chấn rung, một trận pháp nhỏ đường kính mười mấy mét bỗng khởi động!
Trên đường núi nhỏ hẹp bỗng lóe lên vô số đường kiếm khí, xé rách không khí, lộ ra không gian màu đen!
“Suýt!”
Thạch Trung Hổ hít khí lạnh, khuôn mặt già hơi trắng bệch: “Kiếm ý thật đáng sợ, có thể giết chết thần tôn!”
“Hơn nữa trước khi kiếm trận này khởi động lại không có dấu hiệu gì, nếu là tôi sợ rằng đã trúng chiêu rồi!”
Hầu Tử nuốt nước miếng: “An Diệp, nơi nguy hiểm thế này, chúng ta đi đường vòng đi!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không sao!”
Liền sau đó.
Tiện tay điểm một cái, một đường kiếm khí bắn ra rơi vào chỗ nào đó trên đường núi!
Sau dó, Diệp Bắc Minh trực tiếp đi về phía kiếm trận.
Lãnh Thanh Thu sợ giật mình: “Này, anh đừng nộp…”
Một chữ ‘chết’ còn chưa ra khỏi miệng, một cảnh không thể tin nổi diễn ra.
Diệp Bắc Minh bước vào phạm vi kiếm trận, kiếm trận lại không khởi động!
Chỉ có một khả năng, trận này đã bị phá!
“Chẳng lẽ vừa nãy anh ta điểm tay một cái, thì đã phá được kiếm trận này? Làm sao có thể!”
Lãnh Thanh Thu ngạc nhiên há hốc cái miệng nhỏ.
Thạch Trung Hổ ánh mắt rực lửa, trong lòng kêu gào: ‘Vãi! Chủ nhân không chỉ y võ song toàn, mà còn tinh thông trận pháp!’
‘Mẹ kiếp, lão nhặt được vật báu rồi!’
Lúc này, phía trước vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo đi”
Ba người nhanh chóng đi theo.
Trên đường, Diệp Bắc Minh lúc thì đi lúc thì dừng, không ngừng phá trận pháp!
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ầm thầm tìm kiếm, Lưỡng Giới Sơn nguy hiểm trùng trùng với người khác, đúng là như vùng đất bằng!
Lãnh Thanh Thu càng đi càng kinh hồn bạt vía: ‘Trời ơi! Đã trèo mấy chục ngàn mét rồi! Vậy mà không có trận pháp nào kích hoạt, rốt cuộc anh chàng này có lai lịch thế nào?’
Đang suy nghĩ.
Phía trước bỗng vang lên giọng nói tức giận: “Đồ đàn bà đáng chết! Bọn tao đã đuổi theo cô hơn một tháng, bao nhiêu đồng đội đã chết!”
“Bây giờ cho dù cô chủ động giao thứ đó ra, chúng tôi cũng phải lột sống cô!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cô Hạ ở ngay phía trước!”
Chương 1663: Độ kiếp phi thăng
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch, tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh lam mới có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể!
Chiếc váy dài trắng tinh cũng nhuốm màu đỏ máu!
Một tháng nay, cô ấy lợi dụng trận pháp của Lưỡng Giới Sơn mới có thể quần nhau với đám yêu tộc trước mặt này!
Hiện giờ cô ấy đã tiêu hao hết đan dược mang theo!
Thể lực cùng gần như cạn kiệt!
“Giết!”
Bảy con yêu tộc mặt mày dữ tợn, cùng tấn công từ ba hướng!
Hạ Nhược Tuyết cắn đầu lưỡi, cố gắng ép ra một giọt máu tinh!
Tay cầm trường kiếm vung lên, liên tục chém ra ba đường kiếm khí băng lạnh, ba con yêu tộc tấn công chính diện tạm thời lùi lại né tránh!
Hai con yêu tộc bên trái tìm được sơ hở xông lê.
Hạ Nhược Tuyết quay người đẹp mắt, tay cầm trường kiếm lên chặn!
‘Choang’ một tiếng giòn tan.
Cả người và kiếm bị đánh bay!
Hai con yêu tộc xông ra phía sau giơ móng vuốt sắc nhọn cào mạnh!
Xoẹt!
Máu thịt bên hông Hạ Nhược Tuyết bị cào rách, lộ ra xương trắng, không còn tia máu tươi nào chảy ra!
Cơ thể phập một tiếng nặng nề ngã xuống đất.
“Giết!”
Bảy con yêu tộc vây lên với đôi mắt đầy máu.
Hạ Nhược Tuyết không còn sức lực kháng cự!
‘Đáng tiếc, vẫn không thể gặp được Bắc Minh… thôi vậy, nếu có duyên kiếp sau gặp lại!”
Nghĩ đến đây, Hạ Nhược Tuyết nhắm mắt đợi chết!
Bỗng nhiên.
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Sau đó, tiếng cơ thể nố tung vang lên!
“A…”
“Mày là ai?”
Phụt! Phụt! Phụt!
Lại có tiếng mấy cơ thể nổ tung vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh!
Hạ Nhược Tuyết vẫn nhắm mắt, mí mắt run run: ‘Cảm giác thật thân thuộc? Chẳng lẽ là anh ấy…’
Trong lòng đang nghĩ vậy, một đôi tay tráng kiện có lực ấn lên vị trí hông eo của cô ấy!
Mấy cây châm giáng xuống!
Tạm thời ổn định thương tích!
Một giọng nói ấm áp vang lên: “Được rồi, chúng chết hết rồi, thương tích cũng ổn định rồi”.
“Em có thể mở mắt rồi!”
“A!”
Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, mở đôi mắt vừa hay là khuôn mặt luôn khao khát nhớ đến: “Đáng chết!”
“Quả nhiên là anh! Hu hu hu, sao anh lại ở đây!”
“Em còn tưởng anh không cần em nữa! Hu huh hu!”
Rồi lao vào lòng Diệp Bắc Minh.
Dúi mạnh lên vai của anh!
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ôm chặt Hạ Nhược Tuyết, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
“Anh từng tìm em, nhưng mãi không tìm thấy!”
“Có điều ông trời không bạc với anh, không ngờ chúng ta còn có thể gặp nhau ở thần giới! Nếu không tìm được em, anh cũng định về thế giơi Tam Thiên, trở về Huyền Giới, lật tung ở trời đất tìm em!”
“Hả?”
Hạ Nhược Tuyết ngẩn người, buông Diệp Bắc Minh ra.
Quỷ dị nhìn xung quanh: “Nơi này là… thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh nhìn đôi mắt của Hạ Nhược Tuyết, nghi hoặc: “Sao thế? Em không biết ư?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu “Em không biết, sao em lại đến thần giới rồi?”
“Em không biết làm sao mình đến thần giới ư?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Hạ Nhược Tuyết giải thích: “Ban đầu em rời đi, là vì sư phụ em Vạn Đạo kiếm chủ có một di nguyện!”
“Ông ấy hy vọng em sẽ phát huy làm rạng rỡ truyền thừa của ông ấy, nên trước khi chết đã để lại một bản đồ trong não hải của em!”
“Đó là một di tích, hồi còn trẻ sư phụ từng đến đó!”
“Sau khi em tìm được di tích đó, cũng tiến vào thành công”.
“Ai ngờ sau khi tiến vào thì không ra được, bên trong tự có một không gian, hơn nữa còn có rất nhiều dược liệu!”
“Em liền không ngừng nâng cao cảnh giới, có lẽ đột phá mấy chục lần…”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng thộn người: “Đột phá mấy chục lần? Thế bây giờ em có cảnh giới gì?”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: Em cũng không biết, em không biết phân chia cảnh giới phía sau thế nào!”
“Em ở trong di tích đó không ra, chỉ có thể không ngừng tu luyện, nghĩ có một ngày đến cảnh giới cao hơn chắc có thể rời đi!”
“Cho đến một ngày, sau khi em đột phá, bầu trời đột nhiên xuất hiện thiên lôi!”
“Sau khi em vượt qua thiên lôi, đột nhiên xuất hiện một thông đạo không gian, khi em phản ứng lại thì đã xuất hiện dưới chân núi này!”
“Kết quả, đám yêu tộc đó bỗng đuổi giết em, còn muốn em giao ra thứ gì đó!”
Kết hết xong một lượt.
Diệp Bắc Minh vẫn trong trạng thái sửng sốt!
“Vãi!”
Thạch Trung Hổ sớm đã đi theo ở phía xa đợi nghe thấy lời này, không nhịn được buột miệng: “Cô Hạ, cô nói sau khi trải qua lôi kiếp, thì trực tiếp xuất hiện ở thần giới ư?”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
“Mẹ kiếp!”
Thạch Trung Hổ suýt nhảy lên: “Độ kiếp phi thăng?”
“Vãi! Không ngờ có chuyện đó thật!”
Chương 1664: Xa xỉ
Thạch Trung Hổ đi đi lại lại, kích động đến toàn thân run rẩy!
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Thạch Trung Hổ.
Đôi mắt đẹp của Lãnh Thanh Thu ngưng trọng, nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tuyết!
Thạch Trung Hổ giải thích với sắc mặt kích động: “Chủ nhân, có biết tại sao bây giờ người ở hạ giới tiến vào thần giới phải trải qua thần giáng tuyển chọn không?”
“Tại sao?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Sắc mặt Thạch Trung Hổ nghiêm trọng: “Vì nếu không tiến hành thần giáng tuyển chọn, người của hạ giới vốn không thể tiến vào thần giới!”
“Nhưng, nghe nói rất nhiều năm trước người của hạ giới không cần trải qua thần giáng tuyển chọn nữa!”
“Chỉ cần có đủ cảnh giới, có thể vượt qua thiên kiếp, phi thăng tiến vào thần giới!”
“Hơn nữa những người thông qua con đường phi thăng tiến vào thần giới, đều được pháp tắc thần giới công nhận! Loại người này tu võ một ngày ngàn dặm!”
“Nói cách khác, chủ nhân, thiên phú của cô Hạ có thể còn khủng bố hơn cậu!”
Nói xong, Thạch Trung Hổ nhìn Hạ Nhược Tuyết với ánh mắt đố kỵ!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu tháp, ông ta nói có thật không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế! Sau cuộc chiến đó, pháp tắc thần giới sụp đổ!”
“Đã ảnh hưởng đến người của hạ giới phi thăng, hơn nữa bản tháp còn phát hiện tòa Lưỡng Giới Sơn này rất có thể là chiến trường của cuộc chiến năm đó!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, nhướn mày: “Thật hay đùa?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Ban đầu bản tháp cũng nghi ngờ, sau này tiến vào phạm vi Lưỡng Giới Sơn!”
“Khi bản tháp muốn tìm kiếm tung tích của cô Hạ, lại không tìm được, nên đã nảy sinh nghi ngờ!”
“Đỉnh Lưỡng Giới Sơn chắc chắn là chiến trường đó!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Nói như vậy, chúng ta còn phải lên đỉnh núi xem rồi?”
Bỗng nhiên, phía sau vang lên một giọng nói.
“Diệp tông chủ thật có thủ đoạn đấy, chúng tôi cả đường đuổi theo, cậu lại có thể chạy đến Lưỡng Giới Sơn!”
Vừa dứt lời.
Một đám người khí tức khủng bố xuất hiện phía sau!
Chậm rãi đi lên đài dành cho mọi người nghỉ chân!
Chính là người đàn ông mặt chữ điền và anh Kỷ.
“Cảnh giới thần hoàng…”
Thạch Trung Hổ mặt xám như tro!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Các người là ai?”
Người đàn ông mặt chữ điền mỉm cười: “Diệp tông chủ, chúng tôi là ai, cậu không cần biết!”
“Chúng tôi đến đây chỉ muốn hỏi Diệp tông chủ hai thứ!”
“Thứ nhất, nhẫn tông chủ của Thái Dương Tông!”
“Thứ hai, tất cả xương Chí Tôn trong cơ thể Diệp tông chủ!”
“Chỉ cần Diệp tông chủ giao ra hai thứ này, chúng tôi lập tức bỏ đi, bảo đảm sẽ không làm hại đến một cọng lông của Diệp tông chủ và bạn bè cậu!”
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
Người đàn ông mặt chữ điền cười: “Không dưa? Chúng tôi tự lấy vậy!”
“Có điều Diệp tông chủ, cậu phải biết, xương đã dung hợp xong mà bị moi ra từng cái một, thì rất đau đấy!”
Lời vừa được nói ra.
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng phát ra sát ý băng lạnh: “Tiểu tháp, chuẩn bị giết hai người này bất cứ lúc nào!”
Đang chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên, một giọng nói vô cùng bá đạo vang lên: “Vạn Hóa Nguyên, Kỷ Sinh, tốc độ của hai lão già các ông cũng nhanh thật đấy!”
“Ngày đó ở ngoài Thái Dương Tông, hai ông âm thầm không dám ra tay!”
“Hôm nay lại đuổi đến Lưỡng Giới Sơn! Các ông nghĩ chạy đến trước tôi thì có thể lấy được cái đầu của kẻ này sao?”
“Mạng của hắn, chỉ có tôi có thể lấy!”
Liền sau đó, một người đàn ông có khí tức cực kỳ khủng bố xuất hiện!
Cả người như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, con mắt lạnh như băng lướt nhìn người đàn ông mặt chữ điền và anh Kỷ rồi lại nhìn sang Diệp Bắc Minh!
“Bá Đạo thần hoàng Độc Cô Bá Đạo, lại thêm một thần hoàng!”
Thạch Trung Hổ sợ đến run rẩy.
Vẻ mặt của Người đàn ông mặt chữ điền Vạn Hóa Nguyên và Kỷ Sinh khẽ biến sắc!
“Diệp Bắc Minh, mày nộp mạng ra đây!”
Còn chưa đợi hai người liên tiếng, lại một giong nói vang lên: “Kẻ độc ác như vậy, không những giết con trai tao!”
“Còn khiến nó thần hồn tiêu tan, Diệp Bắc Minh, cho dù mày chết một vạn lần cũng không đủ!”
Một đám người mau chóng xông đến, người nào cũng mang theo sát khí kinh thiên!
Đặc biệt là người đàn ông dẫn đầu càng suýt nữa lồi cả con mắt.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
“Tông chủ Trấn Hồn Tông! Thần hoàng thứ tư rồi...”
Thạch Trung Hổ sắp phát khóc luôn.
Vạn Hóa Nguyên và Kỷ Sinh quay sang nhìn nhau: “Lão già này đến nhanh thế!”
Độc Cô Bá Đạo nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt quái dị: “Súc sinh, mày cũng chọc đến không ít người đấy! Sợ rằng hôm nay ngay cả cái chết cũng là một loại xa xỉ!”
Chương 1665: Chỉ có tôi được lấy mạng hắn
Vừa dứt lời, phía sau đám người Trấn Hồn Tông lại vang lên một giọng nói khàn khàn!
“Các vị đều ở đây à, xem ra hôm nay nơi này thật náo nhiệt đông vui!”
Một luồng khí tức như thú hoang ập đến.
Tất cả mọi người kinh ngạc!
“Là ai?”
Vạn Hóa Nguyên, Kỷ Sinh, Bá Đạo Thần Hoàng, bốn người Trấn Hồn Tông gần như quay đầu cùng lúc.
Chỉ thấy, một ông lão mặc áo choàng xanh cùng mấy chục người theo sau đi đến: “Lão phu Thanh Huyền Tử!”
“Quốc sư của Thần Quốc Đại Ngụy, Thanh Huyền Tử!”
Vạn Hóa Nguyên và Kỷ Sinh quay sang nhìn nhau, bất giác lùi lại nửa bước!
Vẻ mặt của tông chủ Trấn Hồn Tông sầm xuống!
Trên khuôn mặt của Bá Đạo Thần Hoàng cũng phải lóe lên vẻ kiêng sợ!
Thanh Huyền Tử thản nhiên gật đầu: “Là tôi!”
Sau đó, con mắt như chim ưng nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”
“Thế thì đã làm sao?”
Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên.
Sát ý trên người Thanh Huyền Tử bùng phát: “Chính cậu đã giết thái tử Thần Quốc tôi, lại cướp đi kiếm Long Đạo thần khí trấn quốc?”
“Lập tức giao ra kiếm Long Đạo, sau đó quỳ xuống chịu chết!”
“Bản Quốc sư đồng ý cho cậu và chín đời nhà cậu đươc chết toàn thây!”
Lãnh Thanh Thu cũng phải thộn người: “Này, rốt cuộc anh đã gây ra họa gì? Sao chọc vào nhiều cường giả cảnh giới thần hoàng như vậy!”
Thạch Trung Hổ sợ đến không ngừng run lên: “Chết rồi chết rồi, lần này chết thật rồi…”
Diệp Bắc Minh vẫn thản nhiên: “Tôi thấy hay là ông quỳ xuống trước đi? Tránh để tôi ra tay, ông còn chẳng có tư cách giữ toàn thây!”
“Chết đến nơi rồi còn cứng miệng, tôi xem là cậu cứng miệng hay là thủ đoạn của bản tọa cứng hơn!”
Sắc mặt Thanh Huyền Tử âm sầm, uy áp phá thiên nổi lên bừng bừng: “Chết đi cho tôi!”
Trong phút chốc, đại địa dưới chân chấn rung dữ đội!
Mặt đất ầm ầm nứt nẻ!
Hai con rồng đất hình thành thừ nham thạch từ khe nứt xông ra tấn công về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu tháp, có cách nào giết được năm người này không?”
“Có thì có!”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: “Nhưng mức độ nguy hiểm rất lớn!”
“Trong lúc bản tháp ra tay, có thể giết hai cảnh giới thần hoàng!”
“Xét từ độ mạnh cơ thể của cậu, cần khoảng thời gian một hơi thở mới có thể ra tay lần thứ hai!”
“Lần thứ hai ra tay vẫn có thể giết được hai cảnh giới thần hoàng, nhưng vẫn còn lại một người!”
“Giữa hai lần một khi xảy ra sai sót, cảnh giới thần hoàng cũng có thể phản ứng lại giết cậu! Cho dù không thể giết chết cậu ngày, cũng có thể quay người bỏ chạy!”
“Một khi có người tháo chạy, bản tháp chắc chắn sẽ bị lộ! Đến cảnh giới thần hoàng chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của bản tháp, thân phận của bản tháp cũng sẽ bại lộ theo!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Xác xuất là bao nhiêu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Tỷ lệ giết hai người, ba người bỏ chạy là một phần ba!”
“Tỷ lệ giết bốn người, một người tháo chạy là một phần ba!”
“Tỷ lệ giết năm người, không còn ai sống sót là một phần ba!”
“Vậy thì cược đi!”
Diệp Bắc Minh cắn răng, đang định ra tay.
“Khoan đã!”
Độc Cô Bá Đạo bước ra một bước, lại giúp Diệp Bắc Minh chặn đồ long tấn công đến!
Dậm chân, hai con đồ long lập tức tan vỡ!
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Độc Cô Bá Đạo lại ra tay giúp anh?
Sắc mặt Thanh Huyền Tử lạnh lùng: “Độc Cô Bá Đạo, ông có ý gì? Muốn đối đầu với Thần Quốc Đại Ngụy tôi hả?”
Độc Cô Bá Đạo không hề sợ hãi, cười lạnh lùng: “Con trai tôi chết trong tay tên súc sinh này, chỉ có tôi mới được lấy mạng của hắn!”
Với ông ta, hôm nay giết Diệp Bắc Minh đơn giản giống như giết một con kiến!
Ông ta hận Diệp Bắc Minh thấu xương, hận không thể ăn thịt anh!
Thậm chí đến mức không đích thân hành hạ Diệp Bắc Minh đến chết, thì không thể thông suốt được!
Sẽ ảnh hưởng đến con đường võ đạo sau này!
Cho nên, Diệp Bắc Minh chỉ có thể chết trong tay ông ta!
Thanh Huyền Tử cười lạnh lùng: “Tôi cứ muốn lấy mạng của hắn đấy, ông có thể ngăn cản tôi không?”
“Vậy thì thử xem?”
Trong con mắt của Độc Cô Bá Đạo nổi lên sát ý: “Giết!”
Thanh Huyền Tử quát một tiếng, cơ thể xông về phía Diệp Bắc Minh giống như sao băng!
Độc Cô Bá Đạo đuổi theo lên, tấn công mạnh một quyền!
Không khí chấn rung, sức mạnh pháp tắc sôi trào bùng bùng!
“Cút ra!”
Thanh Huyền Tử gào thét một tiếng, một chưởng kèm theo sức mạnh pháp tắc đập đến!
‘Choang’ một tiếng vang kinh thiên động địa, năng lượng khủng bố bùng phát ra!
Hai người cùng bay ngược ra!
Chân dậm một cái xuống mặt đất, lại xông ra chiến đấu lần nữa!
“Chúng ta đi!”