Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1716: Chị có biết Diệp Phong không?

Ngư Thất Tình còn chưa kịp nói xong một câu.

Diệp Bắc Minh đã ngắt lời: "Gia chủ nhà họ Ngư, cô suy nghĩ nhiều!"

"Đối với tôi mà nói, chuyện của nhà họ Ngư không đáng nhắc đến, càng chưa nói đến tổn thương!"

"Hơn nữa, lão tổ nhà họ Ngư cũng nói, sau này mọi người coi nhau như người qua đường, không phải sao?"

"Này...", Ngư Thất Tình ngậm miệng không trả lời được.

Gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch!

Cô ta gắt gao cắn chặt môi đỏ, gần như muốn nhỏ máu: "Cậu Diệp! Anh còn nợ tôi một nợ ân tình!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Gia chủ nhà họ Ngư, quả thực tôi đã từng thiếu cô một ân tình, nhưng tôi trả lại cho cô hai ân tình!"

"Gia chủ nhà họ Ngư sẽ không phải là quý nhân hay quên chứ?"

"Tôi..."

Ngư Thất Tình há to miệng, một câu cũng không nói nên lời!

Cô ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Vương Yên Nhi sau lưng Diệp Bắc Minh: "Yên Nhi, cô giúp tôi cầu xin cậu Diệp một chút được không?"

Vương Yên Nhi hơi khó xử!

Dù thế nào.

Hai người vẫn luôn là bạn bè cực thân thiết!

Chỉ là gần đây, cô ta qua lại với Diệp Bắc Minh gần hơn chút.

Mà sau khi trở thành gia chủ nhà họ Ngư, Ngư Thất Tình không còn liên hệ với cô ta nữa!

Vương Yên Nhi nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh, cô ta biết, chỉ cần cô ta mở miệng, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ đồng ý hỗ trợ!

Nhìn thấy đôi mắt Diệp Bắc Minh tràn ngập tơ máu, ba ngày ba đêm chưa chợp mắt.

Cô ta thấy hơi đau lòng!

Vương Yên Nhi hít sâu một hơi: "Thất Tình, cậu Diệp đã không nghỉ không ngủ suốt ba ngày ba đêm!"

"Suốt ba ngày này, anh ấy luyện đan, chữa bệnh với cường độ cao".

"Dù cho cô thật sự có việc gấp, có thể bàn bạc vào lần sau không? Tôi đăng ký cho cô nhé?"

Ngư Thất Tình tức giận đến thân thể phát run, nỗi oán hận xông lên tận trời: "Lần sau? Nào còn có lần sau?"

"Cô không muốn giúp tôi thì cứ việc nói thẳng! Còn dám nói là bạn thân của tôi?"

"Cô có biết là nợ ân tình mà cậu Diệp thiếu tôi bị tôi dùng trên người thằng em trai Vương Nguyên rác rưởi của cô không!"

"Nếu không có tôi cầu xin, hắn sớm đã bị cậu Diệp tát cho một cái thành bãi sương máu!"

Vương Yên Nhi không dám tin tưởng nhìn Ngư Thất Tình phẫn nộ vô cùng, nước mắt lưng tròng: "Thất Tình, cô hiểu lầm tôi... Tôi không có!"

Ngư Thất Tình thấy người tu võ xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, chút lòng tự ái này rốt cuộc không chịu nổi!

Hoàn toàn bùng nổ: "Được rồi, không cần giải thích nữa!"

Ầm!

Cô ta nắm lấy một góc váy dài, một kiếm chém đứt!

"Bắt đầu từ hôm nay, tình nghĩa chị em của chúng ta giống như cái váy này!"

"Hoàn! Toàn! Ân! Đoạn! Nghĩa! Tuyệt!"

Ngư Thất Tình gầm lên từng chữ một!

Thân thể Vương Yên Nhi run rẩy: "Thất Tình, cô..."

"Đồ hèn hạ như cô, đừng có nói chuyện với tôi nữa, tôi ngại bẩn!"

Ngư Thất Tình cười lạnh: "Nhà họ Vương là cái thá gì chứ, vuốt mặt dán vào thân người ta!"

"Tôi nói cho cô biết, kết cục sau này của cô nhất định sẽ thê thảm hơn tôi chục ngàn lần!"

Chát!

Một tiếng vang giòn!

Ngư Thất Tình bụm mặt, không dám tin nhìn cô gái mặc đồ tím đột nhiên xuất hiện!

"Cô dám đánh tôi? Cô lại dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không?"

Sở Dĩnh Nhi cười lạnh: "Cô là ai chứ? Chỉ là gia chủ của nhà họ Ngư mà thôi!"

"Dù là lão tổ nhà họ Ngư cô tới, thấy tôi cũng phải kẹp chặt cái đuôi làm người!"

Mặt mũi Ngư Thất Tình tràn ngập khuất nhục: "Cô là ai? Dám cả gan nhục nhã nhà họ Ngư?"

Giọng điệu của Sở Dĩnh Nhi lạnh lẽo: "Tôi là Sở Dĩnh Nhi, bố của tôi là quốc chủ Thần Quốc Hư Không - Sở Vô Ngân!"

"Đủ chưa?"

Ngư Thất Tình theo bản năng lui lại hai bước!

Thần Quốc Hư Không!

Trước mắt, đối với nhà họ Ngư mà nói, quả thực là quái vật khổng lồ!

"Công chúa, tôi xin lỗi..."

Ngư Thất Tình nhục nhã cúi đầu xuống.

Sở Dĩnh Nhi lạnh giọng mở miệng: "Tôi cảnh cáo cô, Yên Nhi là người bạn tốt nhất của tôi!"

"Nếu như cô còn dám nhục mạ cô ấy, tôi đảm bảo sẽ khiến phụ hoàng của tôi san bằng nhà họ Ngư cô! Cút!"

Ngư Thất Tình không dám ở lâu hơn một giây phút nào, chật vật che mặt chạy đi!

Diệp Bắc Minh thấy thế: "Mọi người cũng giải tán đi!"

Người tu võ còn lại thấy thế thì không dám ở lâu.

Sôi nổi lên tiếng từ biệt!

Sở Dĩnh Nhi quay trở lại bên cạnh Vương Yên Nhi đầy mặt tủi thân, dịu dàng an ủi.

Cô ta vốn chỉ muốn hỏi thăm tin tức của Diệp Phong, thấy Vương Yên Nhi vừa mới chịu chỉ trích liền vứt bỏ suy nghĩ này!

Sở Dĩnh Nhi nhìn về phía Diệp Bắc Minh: "Diệp tông chủ, tôi muốn hỏi thăm anh về một người!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Sở Dĩnh Nhi trực tiếp hỏi: "Xin hỏi Diệp tông chủ, anh có quen biết một người tên là Diệp Phong không?"

"Diệp Phong?"

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Chín vị sư tỷ xấu xa mỉm cười nhìn qua!

Diệp Bắc Minh chưa kịp trả lời.

Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ cười hỏi: "Dĩnh Nhi công chúa, cô tìm Diệp Phong làm gì?"

Con ngươi Sở Dĩnh Nhi sáng lên: "Chị gái xinh đẹp này, chị biết Diệp Phong?"

"Phụt..."
Chương 1717: Có biết Diệp Phong không?

Lục Tuyết Kỳ cười khúc khích: "Tôi tên là Lục Tuyết Kỳ, đừng gọi tôi là chị gái xinh đẹp, gọi tên tôi là được!"

"Được!

Chị Tuyết Kỳ, chị có biết Diệp Phong không?", Sở Dĩnh Nhi liền vội vàng gật đầu, tiến lên nắm lấy tay Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: "Đương nhiên là biết, nhưng mà cô muốn hỏi tôi có biết cậu ấy không để làm gì?"

Gương mặt xinh đẹp của Sở Dĩnh Nhi đỏ lên, kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật của mình một lần!

"Diệp Phong đã giúp tôi giải vây, hơn nữa… hơn nữa anh ấy còn nói tôi là người anh ấy thích trước mặt mọi người!"

"Tôi... đường đường là công chúa của một nước, cũng không thể để anh ấy nói vậy mà không tính toán gì hết chứ?"

Nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó của cô ta, tất cả các sư tỷ còn lại đều che miệng cười ra tiếng!

Ai nấy đều không nhịn được liếc về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh cảm thấy rất đau đầu!

Anh thật sự không có cảm giác yêu đương nam nữ gì với Sở Dĩnh Nhi!

Chuyện của Thái Dương Tông còn chưa được giải quyết, cũng còn chưa biết được tình huống của bố mẹ!

Bên cạnh anh đã có đủ hồng nhan tri kỷ rồi, anh quả thật không hề có ý tưởng gì về phương diện kia!

"Phì..."

Chín sư tỷ đều muốn cười đến điên rồi!

Sở Dĩnh Nhi có chút tức giận: "Tôi rất nghiêm túc đấy!"

Thiên Nhận Băng tiến lên an ủi: "Được được được, chúng tôi biết rồi!"

"Diệp Phong đúng là người của Thái Dương Tông chúng tôi, không ngờ vậy mà tên nhóc đó lại không chịu trách nhiệm như thế!"

"Đợi cậu ấy trở lại tông môn, chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu ấy!"

Sở Dĩnh Nhi liền vội vàng lắc đầu: "Đừng... tôi tới đây chỉ là muốn cho thấy tâm ý của tôi thôi, chứ không phải là tìm phiền toái cho anh ấy!"

"Nếu như anh ấy không thích tôi, tôi hy vọng anh ấy sẽ từ chối tôi ở trước mặt!"

"Sở Dĩnh Nhi tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa! Chỉ là tôi đã không còn nhiều thời gian lắm!"

"Ba ngày sau, tôi sẽ đến điện Thần Hoàng tìm sư phụ tôi, cho nên hy vọng các chị có thể đưa vật này cho Diệp Phong!"

Nói xong.

Sở Dĩnh Nhi khoát tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một pho tượng phượng hoàng màu đỏ như máu!

Tỏa ra ánh sáng long lánh đỏ tươi như tuyết!

"Đây là?"

Chín sư tỷ đều sững sờ.

Sở Dĩnh Nhi giải thích: "Vật này tên là Phượng Huyết Bảo Ngọc, nghe nói là thứ được ngưng tụ từ tinh huyết của một con phượng tổ sau khi chết đi!"

"Bắt đầu từ khi tôi sinh ra, vật này đã làm bạn bên cạnh tôi rồi!"

"Hy vọng sau khi Diệp Phong trở về sẽ dùng nó để liên hệ với tôi!"

Sau khi để lại Phượng Huyết Bảo Ngọc, Sở Dĩnh Nhi cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Cô ta tạm biệt chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi, sau đó quay người biến mất!

"Đúng là một cô bé thẳng thắn dứt khoát!"

Tiểu Độc Tiên tán thưởng một câu.

Liễu Như Khanh gật đầu: "Tôi thích cô ta!"

Khương Tử Cơ liếc mắt một cái: "Khó mà làm được, người ta lại thích tiểu sư đệ mà!"

"Ha ha ha ha..."

Chín sư tỷ đều cười vang!

Diệp Bắc Minh đau cả đầu: "Các sư tỷ, đừng cười nữa! Em thật sự không có cảm giác gì với cô ta cả!"

Thiên Nhận Băng thấy Diệp Bắc Minh không giống như đang nói đùa, liền nghiêm túc nhắc nhở: "Tiểu sư đệ, nếu em không thích thì hãy tìm cơ hội từ chối đi!"

"Đừng khiến người ta bị tổn thương!"

Nói rồi liền đưa Phượng Huyết Bảo Ngọc cho anh!

Diệp Bắc Minh nhận lấy Phượng Huyết Bảo Ngọc, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, em sẽ tìm cơ hội nữa để biến thành dáng vẻ của Diệp Phong rồi từ chối cô ta vậy!"

"Sau ngày hôm nay, Thái Dương Tông xem như đã hoàn toàn đứng vững gót chân ở thành phố Thần!"

"Về sau Cuồng Đan và các vị sư tỷ hãy cũng nhau tọa trấn Thiên Hạ Đệ Nhất Đan và Thiên Hạ Đệ Nhất Y, chín phần thu nhập đều dành cho Thái Dương Tông!"

"Một phần thu nhập dành cho nhà họ Vương!"

Vương Yên Nhi giật mình: "Cậu Diệp, sao có thể..."

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chuyện mà tôi đã đồng ý với nhà họ Vương thì nhất định sẽ làm được!"

Đôi mắt Vương Yên Nhi đỏ lên, vô cùng cảm động!

Đột nhiên.

Sở Dĩnh Nhi vọt vào: "Thế mà mấy người lại lừa tôi? Diệp Bắc Minh chính là Diệp Phong đúng không?"

Đám người sững sờ!

Sau khi ngây người một chốc ngắn ngủi!

Nhị sư tỷ Thiên Nhận Băng đi lên trước, đang muốn mở miệng giải thích!

Diệp Bắc Minh cảm giác được một chút sát ý ẩn giấu rất kỹ: "Nhị sư tỷ cẩn thận, cô ta không phải Sở Dĩnh Nhi!"

Đáng tiếc đã trễ!

Xoẹt!

Một thanh loan đao bắn ra từ trong tay Sở Dĩnh Nhi, chém về phía cổ Thiên Nhận Băng!

"Đậu má! Sát thủ của Thiên Sát Môn!"

Thanh đao lạnh như băng chỉ còn cách cổ của Thiên Nhận Băng không đến nửa mét, lấy tốc độ của sát thủ Thiên Sát Môn, nhị sư tỷ căn bản không thể tránh thoát được!

"Nhị sư tỷ!"

Tám vị sư tỷ còn lại nhanh chóng xông lên!

"Chết đi!"

Sát thủ Thiên Sát Môn nhe răng cười một tiếng, ngay lúc cô ta cho rằng chắc chắn sẽ chém đứt đầu Thiên Nhận Băng!

“Keng” một tiếng vang giòn!

Thế mà thanh loan đao trong tay cô ta bỗng nhiên dừng lại!

Chỉ thấy một bàn tay nắm chặt lấy lưỡi đao, khống chế nó giống như là kìm sắt!

Khiến thanh loan đao không có cách nào tiến lên trước một bước!

"Cái gì? Anh!"

Sát thủ khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!

Thanh đao này không gì là không phá nổi, ngay cả sắt thép thần thánh gì cũng đều có thể chặt đứt!

Thế mà lại bị Diệp Bắc Minh dùng tay không bắt lấy, bàn tay của tên này làm bằng sắt sao?

Theo pháp tắc của Thiên Sát Môn!

Một kích không trúng!

Lập tức trốn xa!

"Đi!"
Chương 1718: Làm người vẫn nên biết điều một chút thì hơn

Sát thủ không chút do dự, vứt một quả đạn sương mù xuống rồi xoay người bỏ chạy!

Diệp Bắc Minh lập tức đuổi theo: "Người của Diệp Bắc Minh tôi mà cô muốn ám sát liền ám sát, muốn đi thì đi sao?"

Anh vươn năm ngón tay chộp lấy không trung!

Ầm!

Một tiếng vang trầm!

Sát thủ thê thảm ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi!

Cô ta không có chút do dự nào, ngưng tụ lực lượng toàn thân vào trong đan điền, chuẩn bị tự bạo!

Phut!

"A..."

Tiếng đan điền nổ tung và tiếng kêu thảm gần như vang lên đồng thời!

Sát thủ hoảng sợ cúi đầu, thế mà vị trí đan điền của mình lại nổ ra thành một cái lỗ thủng kinh khủng!

Đan điền của cô ta đã hoàn toàn bị phế đi!

Muốn tự bạo cũng không thể!

Ầm!

Một lực lượng chộp tới, mặt nạ da người của sát thủ bị xé rách xuống, để lộ ra một khuôn mặt phụ nữ bình thường!

"Cô đến từ phân đà thứ mấy? Ai là đà chủ của cô?"

Người phụ nữ giật mình: "Thế mà cậu còn biết cả những điều này, số mười bảy phân đà thứ một trăm lẻ tám quả nhiên đã làm phản rồi!"

"Diệp Bắc Minh, cậu vẫn sẽ chết thôi..."

"Hỏi một đằng, trả lời một nẻo!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu.

Anh tiến lên một bước, đạp mạnh xuống, đùi của nữ sát thủ nổ tung tại chỗ!

"A..."

Nữ sát thủ kêu lên một tiếng đau đớn, mạnh mẽ nhẫn nhịn đau nhức kịch liệt!

Cô ta còn quay về phía Diệp Bắc Minh, nhếch miệng cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng tôi sẽ sợ đau sao?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Suýt nữa thì quên mất, mấy người ngay cả chết còn không sợ, đương nhiên là sẽ không sợ đau!"

Nữ sát thủ cười lạnh: "Biết là được, cho tôi chết sảng khoái đi!"

"Tôi sẽ không nói cái gì cả, càng sẽ không phản bội Thiên Sát Môn!"

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: "Chẳng lẽ cô không biết, trên thực tế còn có thứ đáng sợ hơn cả chết sao?"

Anh vươn tay ra, mười ba cái kim châm màu bạc hiện lên ở lòng bàn tay!

"Cậu muốn làm cái gì với tôi?"

Nữ sát thủ không tự chủ được run rẩy một chút!

Số mười bảy đã phản bội Thiên Sát Môn, chắc chắn là có liên quan đến những cái kim châm này!

Lúc này.

Một giọng nói uy nghiêm từ ngoài cửa truyền đến: "Dừng tay!"

Một giây sau.

Hai lão già mặt trắng không râu đi vào cửa y quán, nhìn lướt qua hiện trường!

Một lão già trong đó mở miệng nói: "Diệp tông chủ, lão phu là Hà Bại Đông, vị này là ông Lãnh - Lãnh Đoạn Ly!"

"Hai người chúng tôi phụ trách trị an bên trong thành phố Thần này, mấy ngày nay danh tiếng của Thái Dương Tông và Diệp tông chủ vang vọng khắp thành phố Thần, chúng tôi đều đã thấy!"

"Nhưng mà thành phố Thần cấm chỉ sử dụng tư hình, chúng tôi muốn đưa sát thủ của Thiên Sát Môn đi!"

Hiển nhiên hai người đều là cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ!

Diệp Bắc Minh trầm mặt xuống: "Vừa rồi cô ta suýt thì giết chết sư tỷ tôi, mấy người vừa xuất hiện đã muốn đưa cô ta đi sao?"

"Ông cảm thấy trên đời này có chuyện như vậy sao?"

Hà Bại Đông mỉm cười: "Diệp tông chủ, cậu đừng hiểu lầm!"

"Hai người chúng tôi tuyệt đối không phải nhằm vào cậu, mà là gần đây Thiên Sát Môn không chỉ muốn ám sát mỗi mình cậu ở thành phố Thần!"

"Mấy nhân vật lớn đều đã chết trong tay sát thủ của Thiên Sát Môn, bây giờ người trong tay cậu chính là người duy nhất còn sống!"

Lãnh Đoạn Ly hừ nhẹ một tiếng: "Giải thích nhiều với cậu ta như vậy làm gì?"

"Trực tiếp đưa đi, cậu còn dám phản kháng hay sao?"

Nói xong liền tiến lên một bước, đi về phía nữ sát thủ!

Diệp Bắc Minh siết chặt năm ngón tay lại, trực tiếp bóp nát cổ nữ sát thủ!

"Cậu!"

Lãnh Đoạn Ly giận dữ đến mức hai tay đều đang run rẩy: "Nhóc con, vất vả lắm chúng tôi mới bắt được một người sống, cậu lại giết như vậy sao?"

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn ông ta: "Giết thì sao chứ?"

Ầm!

Một luồng sát ý ngút trời xông ra, trong nháy mắt đã khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!

Lúc sắp ra tay!

"Ông Lãnh, được rồi!"

Hà Bại Đông ngăn Lãnh Đoạn Ly lại, đẩy ông ta ra khỏi y quán.

Sau đó nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh một chút rồi mở miệng: "Diệp tông chủ, lão phu nhắc nhở cậu một câu, Thái Dương Tông mới vừa đứng vững gót chân ở thành phố Thần!"

"Làm người vẫn nên biết điều một chút thì hơn".

"Thành phố Thần ngọa hổ tàng long, đã có rất nhiều người chú ý tới cậu và Thái Dương Tông rồi đấy!"

"Nếu như đắc tội quá nhiều người, sẽ rất dễ chết không rõ ràng!"

Nói xong liền quay người rời đi.

Chín sư tỷ đi tới: "Tiểu sư đệ, lời của ông Hà không sai".

"Nếu như em đi một mình, làm như vậy không có gì đáng trách, nhưng bây giờ sau lưng em đang có Thái Dương Tông, vẫn nên khiêm tốn một chút!"

Cuồng Đan suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Sư phụ, thành phố Thần rất không bình thường!"

"Các tông môn lớn cũng không dám giương oai ở thành phố Thần đâu".

"Cho dù là điện Thần Hoàng ở thành phố Thần thì cũng vô cùng khiêm tốn!"

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Tiểu tháp, ông đã dùng thần niệm thăm dò hết thành phố Thần này chưa?"

Bắt đầu từ khi tiến vào thành phố Thần.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn luôn thăm dò!

Cuối cùng.

Trong đầu anh vang lên giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, thành phố Thần này rất đặc biệt!"

"Đặc biệt là khu vực ở trung tâm kia, giống như là hình thành từ thời hỗn độn vậy, bản tháp không thể cưỡng ép đi vào thăm dò được!"
Chương 1719: Xương Chí Tôn chẳng có gì ghê gớm

"Vì sao vậy?"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tôi nghi ngờ bên trong đó có người vượt qua Tổ Cảnh tồn tại!"

"Vượt qua Tổ Cảnh?"

Diệp Bắc Minh giật mình.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Diệp tông chủ có ở trong đó không?"

Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi ra khỏi cửa.

Dưới bậc thang có một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh: "Cậu chính là Diệp tông chủ sao?"

"Là tôi!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Người đàn ông trung niên lấy ra mười hai tấm thiếp mời: "Hôm nay là tiệc tháng của phủ thành chủ, đặc biệt mời Diệp tông chủ và chín vị sư tỷ, Cuồng Đan, cô Vương Yên Nhi đến dự tiệc!"

Sau khi đặt thiệp mời xuống, người đàn ông trung niên nhanh chóng rời đi!

Diệp Bắc Minh và chín sư tỷ vô cùng khó hiểu!

Chỉ có Vương Yên Nhi ngạc nhiên đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên: "tiệc tháng của phủ thành chủ! Trời ạ, lại là tiệc tháng của phủ thành chủ!"

"Làm sao vậy?"

Diệp Bắc Minh nhìn sang: "Bữa tiệc này có gì đặc biệt sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Vương Yên Nhi đỏ bừng, hô hấp dồn dập gật đầu: "Cậu Diệp, tiệc tháng của phủ thành chủ thành phố Thần cứ ba tháng là được tổ chức một lần!"

"Những người có thể tham gia tiệc tháng hoặc là tông chủ của các thế lực lớn đỉnh cao, hoặc là những người có thân phận tôn quý!"

Cô ấy vô cùng hổ thẹn: "Không lừa dối cậu, nhà họ Vương chưa bao giờ nhận được lời mời tham gia tiệc tháng cả!"

Cuồng Đan gật đầu: "Đệ tử đã từng tham gia một hai lần, đúng là giống như cô Vương nói!"

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lấp lóe: "Nói như vậy, tất cả chủ nhân của Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các vân vân cũng sẽ đi?"

Cuồng Đan suy nghĩ một chút, gật đầu: "Bọn họ đều có sản nghiệp ở thành phố Thần, hẳn là đều ở trong danh sách được mời!"

"Sư phụ, vì sao người lại hỏi bọn họ? Khoan đã!"

Cuồng Đan giật mình, bỗng nhiên trừng to mắt!

Ông ta ngẩng đầu!

Không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: "Sư phụ... Người... không phải là người muốn đòi nợ trong tiệc tháng của thành chủ chứ?"

Phủ thành chủ, trong đại sảnh yến hội.

Nếu người tu võ ở bên ngoài vào đây, nhất định sẽ bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến chết!

Tông chủ của những thế lực đỉnh cao như Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, Lục Đạo Thần Cung, thế mà giờ phút này toàn bộ đều đang ngồi xung quanh một cái bàn vuông!

Phía trước bàn là bốn người trẻ tuổi!

Ba nam một nữ!

Mà các tông chủ của những thế lực đỉnh cao kia lại bưng trà rót rượu rót rượu.

Giống như là nhân viên phục vụ trong khách sạn vậy!

Điều càng khiến người ta kinh ngạc chính là bọn họ chẳng những không có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại trên mặt lại tràn đầy nụ cười nịnh nọt!

Những người khác muốn tới gần lại không dám tới gần, chỉ có thể ở nơi xa thèm muốn nhìn.

Một thanh niên có chút hứng thú hỏi: "Tên nhóc tên là Diệp Bắc Minh kia thật sự có một trăm bốn tám khúc xương Chí Tôn trong cơ thể sao?"

Ngụy Thương Hải không dám thất lễ: "Cực kỳ chính xác!"

Sau khi anh trai Ngụy Thương Lan chết, ông ta đã kế thừa vị trí tông chủ Trấn Hồn Tông!

Thanh niên vừa rồi lên tiếng hỏi tên là Từ Tử Lâm.

Một thanh niên khác hơi mập tên là Trương Đạc.

Về phần cô gái kia, nếu như Diệp Bắc Minh ở đây nhất định sẽ nhận ra cô ấy!

Nguyễn Thanh Từ!

Lúc này trong lòng Nguyễn Thanh Từ đã sớm nổi lên sóng to gió lớn: "Không ngờ sau khi cậu Diệp tiến vào Thần Giới, thế mà lại tạo ra danh tiếng lớn như thế! Còn chiếm được hơn một trăm khúc xương Chí Tôn!"

"Lúc trước không phải trong cơ thể anh ấy chỉ có một khúc xương Chí Tôn sao?"

Nghĩ tới đây.

Trong lòng Nguyễn Thanh Từ có một cảm giác vô cùng khó tả!

Giống như trở lại hôm đó...

Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ đỏ lên!

Đột nhiên, một thanh niên trầm mặc ít nói cõng một thanh cổ kiếm bên cạnh mở miệng: "Từ, cô sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Hả?"

Nguyễn Thanh Từ kịp phản ứng, liền vội vàng lắc đầu: "Anh Đường Hạo, tôi không có không thoải mái".

Đường Hạo gật đầu: "Nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói cho tôi biết".

"Được!"

Nguyễn Thanh Từ gật đầu.

Ngụy Thương Lan phát hiện ra lúc Đường Hạo nói chuyện, tư thế ngồi của Từ Tử Lâm và Trương Đạc đều vô cùng ngay ngắn!

Bốn người này đều đến từ điện Thần Hoàng!

Ngoại trừ Nguyễn Thanh Từ ra, ba người đều là cảnh giới Thần Hoàng!

Trẻ tuổi như vậy mà đã là cảnh giới Thần Hoàng!

Kinh khủng!

Tuyệt đối kinh khủng!

Trương Đạc cầm một cái chân giò lên gặm: "Xương Chí Tôn chẳng có gì ghê gớm cả, trong cơ thể tôi cũng có ba khúc đây!"

"Cái gì? Trong cơ thể của cậu Trương cũng có xương Chí Tôn!", Ngụy Thương Hải hít sâu một hơi!

Đám tông chủ còn lại cũng kinh ngạc nhìn qua, suýt nữa thì cắn phải lưỡi!

Trương Đạc rất hài lòng với phản ứng khiếp sợ của mọi người: "Đối với mấy người mà nói, xương Chí Tôn có lẽ rất có giá trị!"

"Nhưng đối với điện Thần Hoàng mà nói, xương Chí Tôn thật sự không tính là gì cả!"
Chương 1720: Đòi nợ

"Chỗ rèn luyện của điện Thần Hoàng chúng tôi là chiến trường của các vị thần thượng cổ, khắp nơi đều có thi cốt của thần..."

Từ Tử Lâm lập tức ngắt lời: "Trương Đạc, chớ nói nhảm!"

Trương Đạc lúc này mới kịp phản ứng, lắc đầu cười: "Tóm lại chỉ có một câu, xương Chí Tôn đối với chúng tôi mà nói cũng không phải là thứ hiếm có! Ngược lại, cũng không phải là càng có nhiều xương Chí Tôn càng tốt!"

"Thứ này ở trong cơ thể người, cần dùng rất nhiều thần lực để nuôi dưỡng!"

"Mặc dù càng có nhiều xương Chí Tôn, lực lượng bản thân sẽ càng nhiều! Nhưng nhiều lực lượng cũng không có nghĩa là lực lượng cường đại, nói không chừng còn trở thành một loại vướng víu!"

"Khoảng mười khúc xương Chí Tôn là số lượng tốt nhất, vượt qua số lượng này chính là muốn chết..."

Ngụy Thương Hải nhíu mày: "Sao có thể? Không phải càng có nhiều xương Chí Tôn sẽ càng tốt sao?"

Bạch tông chủ của Độn Thế Thần Tông cũng gật đầu: "Xương Chí Tôn là thần cốt mà các vị thần thượng cổ để lại sau khi ngã xuống, càng có nhiều vật này thì thực lực phải càng mạnh chứ!"

"Khí tức cảnh giới mà tên nhóc Diệp Bắc Minh để lộ ra mới chỉ là cảnh giới khí Hư Thần, so sánh với chúng tôi đơn giản là cách xa vạn dặm!"

"Thế nhưng tên nhóc này lại có thể giết được cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong, quá kinh khủng, nhất định là tác dụng của xương Chí Tôn!"

Đám tông chủ còn lại đều nhao nhao gật đầu.

Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh dẫn chín vị sư tỷ và Vương Yên Nhi, Cuồng Đan xuất hiện!

"Diệp tông chủ! Tài năng mà cậu thể hiện ra hôm nay khiến chúng tôi vô cùng bội phục!"

"Đã sớm nghe nói đến Diệp tông chủ tuổi trẻ tài cao, thiên hạ vô song, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền!"

"Diệp tông chủ không chỉ có thiên phú võ đạo dị bẩm, y thuật vô song, đan đạo cũng vô cùng tuyệt vời!"

Rất nhiều người lập tức tiến lên, những tiếng ca ngợi vang lên bên tai không dứt!

Diệp Bắc Minh thuận miệng đáp lại.

Thái Dương Tông muốn đặt chân ở thành phố Thần, không thể không có sự ủng hộ của những người này!

Đồng thời, trong đầu anh cũng không ngừng truyền đến giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, phủ thành chủ này không đơn giản, bản tháp đã phát hiện ít nhất là mười mấy nơi có cấm chế!"

"Chỉ cần bản tháp cưỡng ép thăm dò tình huống bên trong, sẽ lập tức phát động cảnh báo!"

"Hơn nữa đồng thời còn có ít nhất là mười người cảnh giới Thần Hoàng nấp trong bóng tối tuần tra! Sau khi vào cửa, còn có hai người cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong đang gác cửa!"

Diệp Bắc Minh hiếu kì: "Rốt cuộc chủ nhân phủ thành chủ là ai?"

"Thành phố Thần này được thành lập từ khi nào?"

Vừa rồi anh đã hỏi Vương Yên Nhi và Cuồng Đan, hai người đều không trả lời được!

Đúng lúc này.

Một giọng nói kích động vang lên: "Anh Diệp!"

Vèo!

Ánh mắt mọi người lập tức rơi lên trên người Nguyễn Thanh Từ!

Từ Tử Lâm và Trương Đạc vô cùng kinh ngạc!

Ngụy Thương Hải suýt nữa thì cắn phải lưỡi: "Cô Nguyễn, cô quen tên nhóc Diệp Bắc Minh kia sao?"

Ngay cả Đường Hạo cũng sửng sốt, bên trong đôi mắt hiện lên một sự lạnh lẽo không dễ phát hiện ra!

Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ, anh không nghĩ tới thế mà cô nhóc này cũng ở đây: "Cô Thanh Từ, sao cô lại ở chỗ này?"

Nguyễn Thanh Từ nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Sau khi đến Thần Giới, mẹ tôi đã cảm ứng được lực lượng huyết mạch của tôi rồi tìm được tôi, bây giờ tôi đã là đệ tử của điện Thần Hoàng rồi!"

Cô ấy rời khỏi chỗ ngồi.

Chạy chậm đến trước mặt Diệp Bắc Minh!

"Chúc mừng!"

Diệp Bắc Minh chắp tay, chân thành chúc phúc.

"Cậu Diệp, các cô ấy là?"

Lúc này Nguyễn Thanh Từ mới chú ý tới sau lưng Diệp Bắc Minh có mười người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp!

Sắc mặt cô ấy có chút mất mát!

Hôm đó vào lúc tuyển chọn thần giáng, bên cạnh Diệp Bắc Minh đã có rất nhiều phụ nữ rồi!

Lần này thế mà lại đổi thành một nhóm người khác, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh là người dễ thay lòng đổi dạ sao?

Trong đôi mắt cô ấy có cái gì đó đang thay đổi, có chút không khống chế nổi!

"Phì..."

Vương Như Yên cười khúc khích: "Cô Thanh Từ đừng khẩn trương, chúng tôi đều là sư tỷ của cậu ấy!"

"Đúng, chúng tôi đều là sư tỷ của cậu ấy cả!"

Các sư tỷ còn lại đều cười gật đầu.

Chút mất mát nho nhỏ vừa rồi của Nguyễn Thanh Từ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, đôi mắt đẹp sáng lên: "Ặc... Chào các chị!"

"Thái độ của cô gái điện Thần Hoàng đối với Diệp Bắc Minh không đúng lắm..."

"Nói nhảm, tôi cũng không phải mù lòa, chắc chắn là coi trọng Diệp Bắc Minh!"

"Móa nó, sao tên nhóc này lại có duyên với phụ nữ như thế?"

Một số người thấp giọng phàn nàn.

Từ Tử Lâm và Trương Đạc liếc nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Đường Hạo!

Sắc mặt Đường Hạo đã âm trầm tới cực điểm, thậm chí trên mặt bàn phía trước còn ngưng kết ra một tầng sương lạnh!

"Cô Nguyễn, chúng ta ôn chuyện sau đi, tôi còn có chút nợ nần phải xử lý!", Diệp Bắc Minh nói.

"Được rồi".

Nguyễn Thanh Từ nghe lời gật đầu.

Một giây sau, Diệp Bắc Minh bước ra một bước!

Ánh mắt anh rơi vào trên người đám người của sáu thế lực lớn Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, Lục Đạo Thần Cung, nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ!

"Các vị đều ở đây sao, đến sớm không bằng đến đúng lúc!"

"Ba ngày trước các thế lực tông môn mà các vị đại diện đã thua mười năm ích lợi, tất cả mọi người hãy giao ra hết đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK