Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 517: Trèo lên thang Long Môn

Tất cả mọi người chết lặng, há to miệng nhìn về phía lều trại nhà họ Kim.

18 cái lệnh bài huyền thiết!

Quả thực là còn khiến người ta chấn động hơn việc giết Võ Thần trong một giây!

Tiêu Nhã Phi không ngừng nuốt nước miếng: "Chị, ai mà khủng bố như vậy, lại có đến tận 18 cái lệnh bài huyền thiết!"

"Cho dù là cung Tuyết Thần chúng ta cũng không thể thu thập được 18 lệnh bài huyền thiết!"

Tiêu Dung Phi chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm lều trại của Diệp Bắc Minh: "Là anh ấy sao? Nếu không phải anh ấy, vậy tiếng rồng kêu vừa rồi là như thế nào"

"Em nhớ trước kia lúc anh ấy giết lão già nhà họ Võ có cầm kiếm Đoạn Long trong tay, bộc phát ra một tiếng rồng gầm!"

Trong đầu.

Hiện lên bộ dáng của Diệp Bắc Minh.

Vô cùng rõ ràng!

Ầm vang!

Đột nhiên.

Phía cuối sơn cốc vang lên một tiếng nổ giống như có động đất.

Bụi mù đầy trời, một long môn vô cùng to lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Phía sau long môn là một trăm bậc thang!

Đi đến đất tổ của Côn Lôn Hư!

Một giọng nói uy nghiêm truyền đến: "Cánh cửa đến đất tổ của Côn Lôn Hư đã mở, mọi người hãy nhanh chóng đến tập hợp!"

Một lão già có dáng người cao lớn xuất hiện.

Ông ta đi ra từ trong đất tổ Côn Lôn Hư, bên trong sơn cốc lập tức an tĩnh lại.

Lúc mọi người nhìn về hướng lão già kia chỉ có một loại cảm giác.

Người này sâu không lường được giống như một vực thẳm!

Lão già đứng ở cuối 100 bậc thang, ánh mắt giống như chim ưng nhìn mọi người: "Lão phu tên là Hoàng Phủ Nguyên, hôm nay chủ trì mở ra thang Long Môn".

"Dưới 200 tuổi, mỗi người nộp mười ngàn đồng!"

"Người nào trèo lên thang Long Môn, vượt qua được 10 bậc sẽ có thể tiến vào đất tổ Côn Lôn Hư".

"Ngoài ra, nếu giao ra một lệnh bài huyền thiết sẽ có thể vào đất tổ Côn Lôn Hư".

Xung quanh lặng ngắt như tờ!

Tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe.

Sợ lỡ mất một chữ.

Hoàng Phủ Nguyên hét lớn một tiếng: "Bây giờ, bắt đầu!"

Sau đó ông ta khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm mắt lại!

Giống như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan gì đến ông ta vậy.

Sau đó.

Một đám người đi tới sau lưng Hoàng Phủ Nguyên, bọn họ nhanh chóng lao xuống bậc thang, đi vào bên trong sơn cốc.

Một người đàn ông trung niên ngồi ở trước thang Long Môn, lấy một cái bàn ra từ nhẫn trữ vật: "Bắt đầu báo danh!"

Vèo!

Trong nháy mắt, một đám võ giả xông lên.

Sau khi nộp mười ngàn đồng liền trèo lên thang Long Môn!

"Phụt!"

Người tu võ thứ nhất bước lên thang Long Môn, một giây sau đã phun ra một ngụm máu.

Không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống!

Lại có mấy võ giả tuổi trẻ bước lên trên thang Long Môn.

Tất cả đều phải quỳ xuống đất hộc máu khi vừa bước lên bậc đầu tiên.

"Đậu má!"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mọi người hoảng sợ!

Mấy thanh niên đi ra từ trong đất tổ cười nhạt: "Đúng là vô dụng, không ngờ ngay cả một bậc bậc thang cũng không thể đi lên".

"Loại phế vật này tiến vào đất tổ làm gì?"

"Đúng là sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất!"

Vẻ mặt Bạch Kiều Sở ghét bỏ: "Vì sao loại người vô dụng này còn muốn đến tham dự thang Long Môn?"

"Mẹ nó đúng là lãng phí thời gian của chúng ta!"

Hắn chỉ vào người tu võ bên trong sơn cốc: "Đám phế vật các ngươi, dưới cảnh giới Võ Thánh đừng đến đây góp vui nữa!"

"Chẳng những lãng phí nguyên, mà còn lãng phí thời gian của chúng tôi".

"Anh Bạch nói rất đúng".

"Ha ha ha ha!"

"Tôi biết bên ngoài đất tổ có rất nhiều phế vật, nhưng thật sự không nghĩ tới lại có nhiều phế vật như vậy!"

Mấy người trẻ tuổi không kiêng nể gì mà cười.

Căn bản không hề để đám người tu võ vào mắt.

Sắc mặt mọi người tối đen, gân xanh nổi đầy trán, giận mà không dám nói gì!

"Để tôi đến thử xem!"

Lôi Bằng nộp mười ngàn đồng rồi trực tiếp đi lên thang Long Môn.

Vào giây phút vừa bước lên bậc đầu tiên.

Sức nặng vượt qua năm mươi ngàn cân trực tiếp nghiền áp đến.

Cả người hắn run lên, tiếp tục bước lên bậc thang thứ hai!

Áp lực tăng vọt lên một trăm ngàn cân!

Một bước, hai bước, ba bước... Sau khi bước lên khoảng 16 bậc thang!

Cho dù làm như thế nào cũng không thể bước lên bậc thang thứ 17!

Lôi Bằng hoàn toàn nhụt chí.

Xoay người đi xuống!

Đi lên rất khó, đi xuống lại không có một chút áp lực nào cả.

"Được!"

Mọi người không nhịn được ủng hộ.

Đám người Bạch Kiều Sở khinh thường cười: "Coi như không tồi, có tư cách làm người chăn ngựa của chúng tôi".

Đi lên mười sáu bậc thang mới có tư cách làm một người chăn ngựa sao?

Trong lòng mọi người vô cùng tuyệt vọng!

Kế tiếp.

Những người khác đều lần lượt đi lên bậc thang.

Có rất nhiều người tu võ tư chất bình thường chỉ kiên trì tới bậc thứ 3, thứ 4, thứ 5.

Cả người nứt ra, gân cốt đứt từng khúc!

Bọn họ không ngừng kêu thảm thiết, máu tươi chảy ròng ròng!

Cuối cùng mọi người đã biết vì sao những bậc thang cấp thấp có màu đen, trên cấp mười là màu trắng rồi.

Đây là do máu tươi của vô số người tu võ đọng lại, hóa thành bậc thang màu đen!

Mục Thừa cắn răng đi đến bậc 17!

Tống Điệp Y chỉ đến bậc 14!

Mộc Tuyết Tình rất nghịch thiên, không ngờ lại đi đến bậc thứ 29!

Chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể đến bậc 30!

Trước mắt Bạch Kiều Sở sáng ngời: "Tôi tên là Bạch Kiều Sở, cô có bằng lòng gia nhập nhà họ Bạch không?"

Mộc Tuyết Tình này rất được!

Dáng người đầy đặn, đường cong hình chữ S, vô cùng sinh động.

Lại còn có thiên phú tu võ không tồi.

Nếu có thể thu cô ta làm người phụ nữ của mình, chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Mộc Tuyết Tình đi xuống, đổ mồ hôi đầm đìa, tái nhợt cười: "Bạch công tử, tôi còn không biết các thế lực lớn trong đất tổ phân chia như thế nào, cho nên vẫn để tôi hiểu rõ rồi nói sau".

Sắc mặt Bạch Kiều Sở trầm xuống: "Cô có ý gì, xem thường nhà họ Bạch?"

Khí tức của Võ Thần trung kỳ trực tiếp nghiền áp lại!

A!

Sắc mặt Mộc Tuyết Tình trắng bệch, không ngừng lui về phía sau.

Khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi!

Cô ta vẫn cắn răng: "Bạch công tử, nhiều người đang nhìn đấy".

Bạch Kiều Sở quay đầu lại, nhìn thấy vô số ánh mắt trách móc!
Chương 518: Tôi muốn dùng nó để rèn luyện mình

Hắn hung ác liếc Mộc Tuyết Tình một cái: "Ha ha, cô giỏi lắm, bản công tử nhớ kỹ cô".

"Sau khi cô tiến vào đất tổ, bản công tử sẽ có thời gian ôn chuyện với cô!"

Hắn ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "ôn chuyện".

Mộc Tuyết Tình cắn môi, yên lặng lùi sang một bên.

Tiếp theo là Văn Nhân Mộc Nguyệt, trực tiếp đi lên bậc 46!

Khiến mọi người không ngừng ngạc nhiên kêu lên!

Vượt qua bậc 30 là có thể tự do lựa chọn thế lực.

Bậc 46 tuyệt đối là cái bánh thơm ngon!

Sau khi Văn Nhân Mộc Nguyệt đi xuống, mấy thế lực đại diện đất tổ trực tiếp đi lên.

"Cô nương, gia nhập nhà họ Chu chúng tôi đi!"

"Nhà họ Hàn chúng tôi sẽ cho cô đãi ngộ như con cháu dòng chính!"

"Bọn họ ra điều kiện nào, nhà họ Cổ tôi cũng có thể ra!"

"Gia nhập với chúng tôi đi..."

Hơn mười người không ngừng nói.

Bạch Kiều Sở đẩy mọi người ra, đưa ra một điều kiện mê người: "Cô nương này, gia nhập nhà họ Bạch, trước khi cô tiến vào Võ Thần hậu kỳ, chúng tôi sẽ chu cấp tất cả tài nguyên võ đạo!"

Xung quanh lập tức im lặng!

Điều kiện này không ai có thể từ chối được.

Văn Nhân Mộc Nguyệt lạnh lùng nhìn mọi người một cái: "Tôi tên là Văn Nhân Mộc Nguyệt!"

"Văn Nhân?"

Đám người đất tổ chấn động.

Sau khi nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt một cái thật sâu, tất cả đều không quấy rầy nữa.

Bạch Kiều Sở kiêng kị nhìn qua: "Là con cháu của gia tộc Văn Nhân ở bên ngoài sao?"

"Khó trách có thiên phú nghịch thiên như vậy!"

"Anh Bạch, tôi thấy hay là bỏ đi!"

"Hôm nay có không ít người đẹp đến đây, không thiếu một hai người như vậy!"

Mấy người trẻ tuổi lắc đầu.

Bạch Kiều Sở oán hận nói: "Nhưng mà so với các cô ấy thì còn kém nhiều lắm".

Mộc Tuyết Tình và Văn Nhân Mộc Nguyệt đều rất được.

Nếu không nắm trong tay được thì rất đáng tiếc!

Bỗng nhiên.

Một người trẻ tuổi đất tổ kích động mở miệng: "Anh Bạch, bên kia có người đẹp hơn này!"

Vèo!

Đám người Bạch Kiều Sở nhìn lại theo ánh mắt người này.

Lập tức không thể rời mắt được.

Chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi đi tới.

Trong nháy mắt đã đưa tới vô số ánh mắt ngưỡng mộ!

Hai chị em này có thể đặt song song ở vị trí thứ nhất bảng nữ thần Côn Lôn Hư!

Một người lạnh như băng tuyết, một người hoạt bát lanh lợi.

Chiều cao, cân nặng, màu da, ngũ quan của hai người gần như giống nhau như đúc, lại có hai loại tính cách khác hẳn nhau!

Không có người đàn ông nào có thể chống cự được!

Sau khi nộp hai mươi ngàn.

Hai cô gái trực tiếp trèo lên bậc thang!

"Đậu má!"

Bạch Kiều Sở co rúm khóe miệng.

Đám người tu võ khác cũng ngây ra!

Tiêu Dung Phi, 76 bậc!

Tiêu Nhã Phi, 70 bậc!

Mọi người còn chưa hết khiếp sợ.

Bỗng nhiên.

Vèo!

Một bóng người màu vàng bay nhanh lên thang Long Môn, một đường chạy như điên!

Giống như một cơn gió lốc, trực tiếp đứng ở bậc thứ 90!

"Đậu má!"

"Mẹ nó, đây là muốn nghịch thiên sao?"

"Ai vậy?"

Tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được rùng mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt!

Đám người Lôi Bằng, Mục Thừa, Tống Điệp Y, Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt, Hứa Yến Như đều choáng váng.

Người này là ai?

Đây là một người đàn ông da trắng, tóc vàng mắt xanh.

Ngũ quan góc cạnh rõ ràng!

Hắn ta rất trẻ, nhìn qua chỉ khoảng tầm 20 tuổi.

Đứng ở bậc thứ 90 của thang Long Môn!

Vố số người ngước nhìn!

Giống như là một diễn viên trong vùng trời đất này vậy!

Sau đó.

Vèo!

Ngay cả Hoàng Phủ Nguyên cũng mở mắt ra, trong đôi mắt già nua toàn là vẻ bất ngờ: "Cậu là ai, tên là gì?"

Vừa rồi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi đi đến bậc thứ bảy mươi, ông ta còn thờ ơ.

Giờ phút này.

Đối mặt với người đàn ông da trắng này, ông ta lại mở to mắt, có thể thấy được trình độ coi trọng của ông ta!

Người đàn ông da trắng kiêu ngạo cười: "Tiền bối, tôi tên là William".

"Đến từ điện kỵ sĩ Thánh Long của núi Chúng Sơn!"

Một phần ba lãnh thổ ngoài Côn Lôn Hư là phương Tây!

Côn Lôn Hư không chỉ có một lối ra.

Một lối ra khác là ở bờ biển Âu Châu.

Côn Lôn Hư là cách gọi của người Long Quốc, ở phương Tây nó có một cái tên: núi Chúng Sơn!

Hoàng Phủ Nguyên gật đầu: "Cậu có đồng ý gia nhập Long Đường không?"

William mỉm đích gật đầu: "Tôi đồng ý!"

Hoàng Phủ Nguyên nói: "Cậu có thể đi xuống chờ đợi".

Nhưng William lại không có ý định đi xuống khỏi thang Long Môn: "Tiền bối, tôi muốn thử leo lên những bậc thang tiếp theo!"

"Ồ?"

Hoàng Phủ Nguyên có chút bất ngờ : "Ý của cậu là?"

Vẻ mặt William kiêu ngạo: "Tiền bối, thang Long Môn có một lực lượng thần bí áp chế".

"Tôi muốn dùng nó để rèn luyện mình!"

Rèn luyện mình?

Đậu má!

Ngươi muốn nghịch thiên sao!

Mọi người khiếp sợ nhìn bóng dáng của William, chỉ có ngưỡng mộ vô tận.

Đám người Mộc Tuyết Tình, Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn William một cái thật sâu!

Có người nghi hoặc nói: "William điện hạ và sát thần Diệp Bắc Phong, ai mạnh hơn?"

Một người đàn ông da trắng khinh thường cười lạnh: "Diệp Bắc Phong là rác rưởi gì?"

"William điện hạ một lần vọt tới bậc thang thứ 90, Diệp Bắc Phong có thể làm được không?"

Đám người tu võ ở đây lập tức ngây ngẩn cả người.

Trong lòng đều hiện ra một đáp án: không có khả năng!

Sau đó.

Mọi người tiếp tục trèo lên thang Long Môn!

Nửa ngày sau, gần như tất cả những người tu võ dưới 200 tuổi đều đã thử một lần.

Ở đây có hơn một trăm ngàn người.

Nhưng chỉ có chưa đến một ngàn người thông qua thử thách thang Long Môn!

Xác suất rất thấp.

Bạch Kiều Sở lớn tiếng kêu lên: "Được rồi, bây giờ ai có lệnh bài huyền thiết thì giao ra!"

"Sau khi đăng ký tên sẽ có thể theo chúng tôi tiến vào đất tổ!"

Mọi người vô cùng hưng phấn.

Có khoảng hơn trăm người lấy lệnh bài huyền thiết ra nộp lên.

...

"Cũng gần được rồi".

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, lấy mặt nạ da người ra.

Chậm rãi đeo lên!

Đám người nhà họ Kim nhìn thấy một màn này, hoàn toàn choáng váng: "Ngài... Ngài chính là sát thần đại nhân?"

...

Sau khi tất cả mọi người ở đây đều nộp lệnh bài huyền thiết lên.

Bỗng nhiên.

Bạch Kiều Sở ngăn cản mười tám người trong đó: "Lệnh bài huyền thiết của mấy người đều trở thành phế thải!"

Lệnh bài huyền thiết của mười tám thế lực này là mua từ trong tay Diệp Bắc Minh!

Lão già nhà họ Hứa nhíu mày: "Bạch công tử, lệnh bài huyền thiết của chúng tôi đều không có vấn đề, vì sao lại trở thành phế thải?"

Phải dùng mấy trăm ngàn đồng để mua.

Nói trở thành phế thải liền trở thành phế thải, trong lòng mọi người đều nhỏ máu!

Đột nhiên.

Bốp!
Chương 519: Sụp đổ trước ánh mắt của hơn trăm ngàn người

Bạch Kiều Sở nâng tay lên tát một cái lên mặt lão già nhà họ Hứa!

Ầm!

Đối phương là Võ Thần trung kỳ, lão già nhà họ Hứa căn bản không kịp phản ứng.

Trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất như chó chết, phun ra một ngụm máu đen!

Hứa Yến Như kêu thảm một tiếng: "Ông nội!"

Cô ta tiến lên đỡ lão già dậy: "Anh... sao anh có thể tùy tiện đánh người như thế?"

Bạch Kiều Sở trêu tức nở nụ cười: "Ha ha ha, tùy tiện đánh người?"

"Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, trong đất tổ cũng như thế!"

"Nếu không tin thì cô hỏi Hoàng Phủ tiền bối đi?"

Mọi người đều nhìn về phía cuối thang Long Môn!

Hoàng Phủ Nguyên khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại.

Căn bản mặc kệ chuyện đã xảy ra.

Sắc mặt mọi người trắng bệch!

Điều duy nhất đã thay đổi là không biết khi nào William đã đứng ở bậc thứ 91 của thang Long Môn!

Bạch Kiều Sở nghiền ngẫm nhìn Hứa Yến Như: "Bản công tử cho cô một cơ hội, theo tôi trở về đất tổ, tôi sẽ tha cho ông nội cô một mạng!"

"Nếu không chỉ bằng việc lão già này vừa nãy dám tranh luận với tôi đã phải chết rồi!"

Hứa Yến Như là người đứng thứ 4 bảng nữ thần Côn Lôn Hư.

Vô cùng xinh đẹp!

Tuyệt đối là mỹ nữ cực phẩm!

Không chiếm được Mộc Tuyết Tình và Văn Nhân Mộc Nguyệt, bắt Hứa Yến Như vào trong tay cũng được.

Khuôn mặt già nua của ông nội Hứa Yến Như trắng bệch, miễn cưỡng cười một tiếng: "Bạch công tử, chúng tôi biết sai lầm rồi!"

"Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức rời đi, về sau không bao giờ đến thang Long Môn nữa!"

Nói xong.

Ông ta liền bảo Hứa Yến Như nâng mình rời đi!

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Bạch Kiều Sở nở nụ cười: "Anh Bạch, hình như ông ta coi lời anh nói thành gió bên tai rồi?"

"Ha ha ha!"

"Anh Bạch, lão già kia không coi anh ra gì rồi!"

"Anh nhìn đi, bọn họ chẳng những không muốn ở lại mà còn muốn đi!"

Mấy tên bạn cùng lứa tuổi nở nụ cười.

Trong lòng Bạch Kiều Sở vô cùng tức giận!

Hắn đã bị chọc giận!

Vèo!

Bóng người Bạch Kiều Sở như ma quỷ, trực tiếp ngăn cản ở trước mặt hai ông cháu: "Lão già này, tôi đã cho ông đi chưa?"

"Hả?"

Hắn vô cùng kiêu ngạo hét to một tiếng: "Tôi đã cho ông đi chưa? Mẹ nhà ông!"

"Tôi không mở miệng, ai cho ông đi?"

Hắn nâng tay lên chộp tới đầu lão già!

"Ông nội!"

Hứa Yến Như nhắm mắt lại, che ở trước người lão già.

Lão già quát to một tiếng: "Cháu gái, mau tránh ra!"

Lúc mọi người ở đây đều nghĩ hai ông cháu sẽ bị giết ngay tại chỗ!

Đột nhiên.

Một tiếng "răng rắc" giòn vang.

Một bóng người đứng chắn ở trước mặt hai ông cháu, bắt lấy cổ tay Bạch Kiều Sở!

"Đây là... ?"

Giờ phút này.

Thế giới giống như an tĩnh lại!

Đám người trong sơn cốc nhìn về phía người đứng ở trước mặt Bạch Kiều Sở, cả người không ngừng run rẩy!

"Sát thần... Diệp Bắc Phong..."

"Trời!"

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người kia!

Lôi Bằng là người đầu tiên kêu ra tiếng: "Anh sát thần, là anh sát thần!"

Hắn điên cuồng vẫy tay: "Anh sát thần, tôi là thần tượng của anh... A không đúng, anh là thần tượng của tôi!"

"Anh ta đã đến đây!"

Mục Thừa sợ hãi cúi đầu.

Trong đôi mắt đẹp của Mộc Tuyết Tình toàn là vẻ ngạc nhiên vui mừng!

Văn Nhân Mộc Nguyệt nhướng mày, cô ta đã liên hệ với gia tộc Văn Nhân ở đất tổ rồi.

Sát thần? Có chút không đủ nhìn!

Tiêu Nhã Phi vui vẻ nắm lấy cánh tay Tiêu Dung Phi: "Chị, anh ấy chính là người đã cứu chị?"

Tiêu Dung Phi sững sờ tại chỗ, theo bản năng gật đầu: "Sao anh ấy lại đến đây?"

"Đúng rồi, sao anh ấy lại không thể tới!"

"Hả?"

Hứa Yến Như mở to mắt nhìn bóng dáng của Diệp Bắc Minh.

Được cô ta ghi nhớ rất kỹ trong đầu!

Cả đời không thể xoá nhoà!

Giờ phút này.

Ngay cả William đứng ở bậc 91 thang Long Môn cũng nhạt nhoà hẳn đi!

Đồng tử hắn ta co rút lại: "Sát thần Diệp Bắc Phong?"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Bạch Kiều Sở: "Đất tổ cũng không có quy củ người mua lệnh bài huyền thiết không thể vào đất tổ!"

Anh có thể mặc kệ chuyện này.

Nhưng lệnh bài huyền thiết là do anh bán ra!

Vậy không thể không quản.

Bạch Kiều Sở kinh hãi muốn chết nhìn Diệp Bắc Minh, giống như là bị nhục nhã cực lớn: "Anh chính là sát thần kia? Anh có biết bản công tử là ai không?"

"Bản công tử ra lệnh cho anh bây giờ hãy buông tay bản công tử ra!"

"Sau đó, quỳ xuống nhận lấy cái chết!"

Bạch Kiều Sở không ngừng rít gào, khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác vô cùng đáng sợ: "Bản công tử còn có thể nói cho anh một câu, anh dám nói quy củ với tôi?"

"Quy củ của tôi chính là quy củ!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh vô cùng lạnh nhạt, thản nhiên phun ra một chữ: "Ồ!"

"Anh có thái độ gì thế kia?"

Bạch Kiều Sở sắp điên rồi.

Hắn giống như một con chó sủa trong một vở hài kịch, nói nhiều như vậy.

Đối phương lại chỉ trả lời một chữ “Ồ” thản nhiên?

Giờ phút này.

Bạch Kiều Sở sắp sụp đổ, rít gào nói: "Buông ông đây ra..."

Ầm!

Diệp Bắc Minh tung ra một quyền, Bạch Kiều Sở còn không có cả cơ hội phản ứng.

Cả đầu trực tiếp nổ tung!

Thân thể ngã thẳng xuống!

"Này..."

Xung quanh tĩnh mịch.

Bạch Kiều Sở lại chết như vậy ư?

Ông trời ơi!

Sát thần chính là sát thần!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại!

Diệp Bắc Minh đã tiện tay lấy ra hai viên đan dược cấp Thiên đưa cho Hứa Yến Như: "Hai viên đan dược này có thể cứu ông nội cô".

Sau đó anh xoay người đi từng bước đến trước thang Long Môn.

Người đàn ông trung niên canh giữ ở cổng thang Long Môn mở miệng theo bản năng: "Người trẻ tuổi, nếu cậu muốn leo lên thang Long Môn, trước hết phải nộp mười ngàn đồng!"

"Leo lên thang Long Môn?"

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Tôi cóc thèm đi!"

Nếu không có quy củ.

Cá lớn nuốt cá bé!

Thực lực là vua!

Vậy là dễ làm rồi!

Anh nâng tay lên lấy kiếm Đoạn Long ra!

Chém một cái về phía thang Long Môn!

Một kiếm, chém rồng!

Thang Long Môn tồn tại mấy ngàn năm ầm ầm nổ tung, bụi mù đầy trời.

Trước ánh mắt của hơn trăm ngàn người... Sụp đổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK