Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1196: Cấm địa Phong Ma

Người họ hóa thành một màn sương máu bao phủ Dạ Huyền và Tử Huyền.

“Bố!”

Diệp Bắc Minh gầm lên, khung cảnh ấy biến mất.

“Chồng ơi, anh sao thế?”

Nữ hoàng Ly Nguyệt mặc quần áo xong vừa mới bước ra đại điện thì phát hiện mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu.

Anh lao thẳng ra khỏi hoàng cung Tu La Tộc.

Nữ hoàng Tu La vừa nghe thấy ồn ào bèn chạy tới hỏi: “Nguyệt Nhi, có chuyện gì thế?”

Nữ hoàng Ly Nguyệt lo âu nói: “Mẫu hoàng, con cũng không biết có chuyện gì!”

“Chồng con vừa mới hét gọi bố rồi nổi điên xông ra ngoài!”

Nữ hoàng Tu La nhướng mày.

Sau đó.

“Không ổn!”

Nữ hoàng Tu La biến sắc: “Trong tay cậu ta có ma tỷ!”

“Nếu còn ở trong hoàng cung Tu La Tộc thì còn tạm thời an toàn!”

“Nhưng một khi cậu ta bước chân ra khỏi hoàng cung Tu La Tộc thì sẽ bị truy sát liên hồi!”

Ly Nguyệt nôn nóng: “Mẫu hoàng, vậy giờ phải làm sao ạ?”

Nữ hoàng Tu La quả quyết ra lệnh: “Đi, đi theo mẹ báo tin cho lão tổ!”

Hai mẹ con bọn họ xoay người đi sâu vào trong hoàng cung.

Ngay khi Diệp Bắc Minh rời khỏi Tu La Tộc, vô số ánh mắt dõi theo anh: “Không ổn, tên này định bỏ chạy rồi!”

“Trên người cậu ta còn có ma tỷ, chủ nhân ra lệnh cho dù chết cũng phải bắt được cậu ta!”

“Đi, mau báo cho chủ nhân!”

Hơn mười người nhanh chóng lao đi.

Hàng trăm người khác thì bám sát theo đuôi Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cảm giác được có người bám đuôi nhưng anh mặc nhiên chả thèm quan tâm.

Trong lòng anh lo lắng cho an nguy của bố mình: “Tiểu Tháp, khí tức bố tôi còn không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Khí tức vẫn còn đây nhưng mà đang dần mờ đi, nhóc à cậu phải nhanh thêm chút nữa!”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh tức giận mắng to, rồi dùng tốc độ bàn thờ chạy tới cấm địa Phong Ma.

Sau đó.

Vút!

Một cây thương màu đen lao vút tới chỗ trái tim Diệp Bắc Minh.

“Nhóc à, mau giao ma tỷ ra đây!”

Một lão già ma tộc ba mắt, tóc bạc phơ đi tới.

Gương mặt gầy gò kia lạnh lùng, khóe mắt xếch lên nhọn hoắc: “Nếu không, lão phu sẽ...”

“Cút mau, đừng ngáng đường!”

Diệp Bắc Minh quát to, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bùng nổ.

Lão già ba mắt kia nổ tung, máu thịt bay tứ tung.

Diệp Bắc Minh lại lao vút đi như sao xẹt.

Trong góc tối, hàng trăm Ma tộc chết lặng đứng ngây người: “Thằng nhóc đó nổi điên gì thế?”

“Cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ bị cậu ta giết ngay nháy mắt ư?”

“Đến cả cảnh giới Tạo Hóa còn giết được chứ nói gì cảnh giới Siêu Phàm!”

“Đừng chọc vào cậu ta, theo cậu ta được rồi, có gì thì về báo chủ nhân!”

Mọi người lủi thủi theo sau Diệp Bắc Minh.

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh đi tới một sơn cốc trầm lặng.

Màn sương đen dày đặc phía trước dần tản ra.

“Nhóc à, ở đây tử khí rất nồng, cậu cẩn thận chút...”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa nhắc nhở xong.

“Bố tôi sắp chết tới nơi rồi đó, cho dù nơi đây có là địa ngục thì tôi cũng vào!”

Diệp Bắc Minh xông vào đó không chút do dự.

Lũ Ma tộc kia dừng bước.

Một số ít Ma tộc vừa định đuổi theo thì bị đồng đội cản lại.

“Điên rồi à, đây là cấm địa Phong Ma đó, dám xông vào à?”

Mấy Ma tộc bị ngăn lại sợ hãi nói: “Cái gì? Cấm địa Phong Ma sao!”

“Cấm địa Phong Ma nơi phong ấn thập đại ma thần đó sao?”

Có người gật đầu nói: “Chính là đây!”

Mấy người kia kinh hãi: “Diệp Bắc Minh chán sống rồi à? Dám xông vào đó ư!”

“Mặc kệ, báo cho chủ nhân trước đã!”

...

Cấm địa Phong Ma, tế đàn.

Dạ Huyền cảm giác sức sống của mình đang dần biến mất, máu thịt cả người đang dần khô héo.

Gương mặt trông khoảng hơn ba mươi giờ đã già năm mươi sáu mươi tuổi.

“Tử Huyền, em sao rồi?”

Dạ Huyền vừa cất giọng, giọng ông ấy vô cùng khàn.

Nghe như giọng của một lão già sắp chết.

Tử Huyền gian nan mở mắt, cất giọng khàn đặc như bà già: “Anh trai, em không ổn lắm...”

“Thật xin lỗi, là do em vô dụng, em không cứu được anh”.

“Hu hu hu...”

Dạ Huyền lắc đầu: “Đừng khóc, ít nhất thì hai anh em chúng ta có thể chết chung một chỗ”.

“Hu hu hu, anh ơi, em xin lỗi”.

Nước mắt Tử Huyền tuôn rơi không ngừng nghỉ: “Em tha thứ cho anh, dù anh có lấy người ngoại tộc thì em cũng không cản anh nữa”.

“Nếu sau hôm nay chúng ta còn sống thì sau này anh muốn bên ai thì bên!”

“Em rất hối hận, nếu em không quấy rối hai người thì anh và Diệp Thanh Lam đã sống hạnh phúc rồi”.

Dạ Huyền mỉm cười nói: “Đừng trách bản thân, nếu hôm nay chúng ta chết rồi!”
Chương 1197: Thằng nhóc đó sắp nhận truyền thừa của ma tỷ

“Nếu nay hai ta chết thì xuống dưới hoàng tuyền gặp phụ hoàng và mẫu hậu thôi!”

Nghe đối thoại của hai người họ, bóng dáng đỏ thẫm kia lạnh lùng nói: “Đúng là những con kiến ngu xuẩn khờ khạo, kẻ bị bổn hoàng cắn nuốt sẽ không còn thần hồn nữa!”

“Các người muốn gặp lại bố mẹ mình sao? Đừng mơ mộng nữa!”

Bóng đỏ kia gầm lên: “Cắn nuốt!”

Trên người hai anh em họ bốc lên một màn sương máu.

Cơ thể Tử Huyền vặn vẹo, sức sống liên tục giảm xuống.

Tử Huyền nhắm mắt lại, yếu đuối nói: “Anh ơi, em không chịu được nữa rồi!”

Dạ Huyền gầm lên: “Tiểu Tử, đừng nhắm mắt, một khi nhắm mắt rồi thì sẽ không mở ra được nữa đâu!”

Sau đó.

Dạ Huyền cảm thấy đầu óc mình choáng váng.

Trước mắt ông ấy hiện lên hình bóng của bố mẹ và Diệp Thanh Lam.

Bỗng nhiên.

Gầm gừ!

Một tiếng rồng ngâm vang lên.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống.

Dạ Huyền sửng sốt, trong cơn hoảng hốt nhìn thấy Diệp Bắc Minh.

Ông ấy còn ngỡ mình gặp ảo giác bèn mỉm cười đau thương: “Minh Nhi à, bố thật lòng xin lỗi con...”

“Bố, bố đừng nói nữa, con tới cứu bố đây!”

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ, vung kiếm chém qua màn sương máu kia: “Mau cút ngay cho tôi!”

Nghe giọng nói quen thuộc ấy.

Tử Huyền ngẩng đầu lên rồi mở mắt ra: “Anh ơi... hình như em thấy... Tiểu Minh Tử?”

“Con... thằng nhóc chết tiệt này...”

Dạ Huyền bỗng hoàn hồn: “Đây không phải là ảo giác!”

Ông ấy tức điên người: “Con... con tới đây làm gì... mau... chạy mau...”

Ông ấy vừa nói xong chữ cuối cùng thì đầu nghiêng sang một bên.

Ông ấy ngất lịm đi.

Mạc Huyền kinh ngạc: “Mày là Diệp Bắc Minh hả? Sao mày tìm được đây?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng xuống, kiếm khí cuồn cuộn trào dâng.

Màn sương máu nhanh chóng lùi về sau rồi ngưng tụ thành một cơ thể con người.

Nội tạng và mạch máu của cơ thể hiện rõ trong thể xác ấy.

Huyết nhân kia cười khẩy nói: “Khí huyết thật sung túc!”

“Mày chính là Diệp Bắc Minh à?”

“Thật to gan! Dám ngăn cản tao cắn nuốt hai con kiến hôi kia ư?”

Diệp Bắc Minh thấy dáng vẻ thê thảm của bố mình thì sát ý trên người bùng nổ: “Mày tưởng mình là ai hả? Mở miệng ra là chửi con kiến hôi!”

“Chết mẹ mày luôn đi!”

Đồng thời hét thầm trong lòng: “Tiểu Tháp, bắt bọn chúng vào thế giới bỏ túi cho tôi, bùng nổ cho tôi!”

“Bất chấp mọi thứ cũng phải giết chết chúng!”

Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được sự nguy hiểm khôn cùng của huyết nhân kia.

Vậy nên anh mới định bụng giết huyết nhân kia ngay tức khắc.

Huyết nhân nở một nụ cười chế nhạo, giọng điệu vô cùng phách lối: “Mày cũng chỉ là con kiến hơn mạnh chút thôi!”

“Chỉ bằng mày mà cũng muốn giết tao à? Tới kiếp sau cũng chưa đủ tư cách đâu!”

Ngay sau đó.

Gầm gừ!

Chín con Ma Long lao vút lên trời.

Nụ cười của huyết nhân biến mất, không dám tin nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Sức mạnh này... không thể nào, mày...”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.

Rầm!

Một luồng lực lượng cuộn trào, huyết nhân bốc hơi trong nháy mắt.

Cùng lúc đó, luồng sức mạnh từ một kiếm ấy cũng quét ngang ra ngoài làm chấn động cả cấm địa Phong Ma.

Một đám mây hình nấm mọc lên.

Trong vòng một trăm dặm, tất cả mây đen tiêu tán.

Ma khí dần xua tan.

Ngoài cấm địa Phong Ma.

Bốn phía vẫn yên lặng như nghĩa địa.

Mọi người nghẹt thở trừng to mắt, khiếp sợ nhìn vào trong cấm địa Phong Ma.

Bọn họ nhìn thẳng vào đám mây hình nấm giữa trung tâm cấm địa Phong Ma kia.

“Ôi vãi!”

“Luồng sức mạnh vừa rồi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Vô số người nuốt nước miếng.

Dạ Xoa Hoàng trầm ngâm, trong mắt phản chiếu hình ảnh cái đám mây hình nấm kia: “Chúng bây có chắc là Diệp Bắc Minh đã tiến vào cấm địa Phong Ma không?”

Một tên đàn ông thuộc Dạ Xoa Tộc quỳ xuống thưa: “Bệ hạ, thuộc hạ đã tận mắt chứng kiến!”

“Không chỉ có thuộc hạ mà những người khác cũng thấy Diệp Bắc Minh tiến vào cấm địa Phong Ma!”

Dạ Xoa Hoàng chớp mắt: “Rất có thể đó là sức mạnh của ma tỷ!”

Huyết Linh Hoàng vỗ đùi: “Không ổn, có lẽ cậu ta sắp nhận truyền thừa của ma tỷ rồi!”

Huyết Linh Hoàng vừa nói xong đã nhảy vọt vào trong cấm địa Phong Ma.

“Cái gì?”

Dạ Xoa Hoàng phản ứng lại rồi bám sát theo sau.

“Thằng nhóc đó sắp nhận truyền thừa của ma tỷ ư?”

“Không được, nhất định phải ngăn cản cậu ta!”

“Đi thôi!”

Những Ma tộc còn lại vô cùng kích động chạy vào trong cấm địa Phong Ma.

Cách đó không xa, nữ hoàng Ly Nguyệt lo lắng hỏi: “Lão tổ, chúng ta nên làm gì giờ?”

Lão tổ Tu La đứng một bên trầm ngâm nói: “Chúng ta cũng vào đó thôi!”

...
Chương 1198: Giao ma tỷ ra đây

Lúc này, tế đàn màu đen vỡ nát, tất cả ký hiệu trên đó đều hư hại.

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, mặt đất đổ sụp thành một lỗ thủng.

Một kiếm đơn giản kia như có thể phá trời lấp đất, Mạc Huyền chứng kiến Ám Sắc Ma Thần vừa mới ngưng tụ được cơ thể kia bị kiếm chém nát.

Biến mất ngay tức khắc không để lại chút cặn bã nào.

Bản thân Mạc Huyền cũng vô cùng thê thảm, áo bào đen trên người rách rưới như bị chó cắn.

Chỉ là dư chấn của một kiếm kia đã khiến gã trọng thương nặng nề rồi.

“Đại nhân, không!”

Mạc Huyền phẫn nộ gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày có biết vì để có ngày hôm nay tao đã tốn biết bao nhiêu công sức không hả?”

“Hủy hết rồi, tất cả bị hủy hết rồi!”

“Nếu không có mày, đại nhân Ma Thần đã ngưng tụ được cơ thể hồi sinh từ lâu rồi!”

“Mày thật đáng chết, con mẹ mày thật đáng chết!”

“Tao muốn giết chết mày!”

Mạc Huyền gào lên, chật vật đứng dậy rồi lại té ngã lăn quay.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười khẩy, máu tươi trào ra từ trong khóe miệng: “Mày cũng là người của Thiên Ma Tộc nhỉ?”

“Trông mày khá giống với bố tao nhưng mặc kệ mày là ai đi chăng nữa!”

“Dám làm bố tao bị thương thì chết mẹ mày đi!”

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ngay khi anh vừa định ra tay.

Phụt!

Anh trượt chân, phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn ngục rất nghiêm nghị: “Nhóc à, thực lực của tên huyết nhân vừa rồi rất khủng khiếp!”

“Bổn tháp bùng nổ toàn bộ sức mạnh của cậu mới có thể gắng gượng giết chết tên đó!”

“Cơ thể cậu chịu không nổi nên cũng bị thương luôn rồi!”

Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Tên huyết nhân vừa rồi mạnh đến vậy à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu chắc nịch: “Tên huyết nhân kia rất có thể là một Ma Thần!”

“Ma Thần ư?”

Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Không đợi anh hỏi.

Một lão già mặc áo bào đen bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy Mạc Huyền: “Chủ nhân, có người đến đây, đi thôi!”

Rồi cả hai xoay người biến mất.

Mạc Huyền vừa mới rời khỏi thì một tràn tiếng bước chân dồn dập ập tới.

Vô số người bay từ khắp bốn phương tám hướng tới, vây kín tế đàn chật ních không có chỗ chen.

“Diệp Bắc Minh!”

Có người khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì thế, hình như cậu ta bị thương rồi!”

“Mày chính là Diệp Bắc Minh hả?”

Dạ Xoa Hoàng nhanh chóng xông lên tế đàn, bóp cổ Diệp Bắc Minh: “Oắt con, mau giao ma tỷ ra đây, bổn hoàng sẽ cho mày ra đi thanh thản!”

“Dạ Xoa Hoàng, đây là con rể của Tu La Tộc, mau thả cậu ta ra!”

Lão tổ Tu La quát khẽ, một bàn tay to vươn tới chỗ Dạ Xoa Hoàng.

Vút! Vút!

Hai bóng người già nua xuất hiện che chắn trước người Dạ Xoa Hoàng.

Cả hai tung chưởng.

Lão tổ Tu La lùi về sau vài chục bước mới đứng vững lại, e dè nhìn hai lão già đến từ Dạ Xoa Tộc kia: “Lão tổ Thanh Bức, lão tổ Huyết Vân, hai lão già cảnh giới Tạo Hóa các người cũng đến đây à!”

Lão tổ Thanh Bức cười nói: “Lão Tu La đây chẳng phải cũng là cảnh giới Tạo Hóa à?”

Lão tổ Huyết Vân lắc đầu: “Đều là cảnh giới Tạo Hóa, lão Tu La đến được sao chúng tôi không được tới đây chứ?”

Lão tổ Tu La bình tĩnh đáp: “Diệp Bắc Minh là con rể của Tu La Tộc tôi!”

“Bảo cậu ta giao nộp ma tỷ ra, bọn tôi sẽ không làm khó cậu ta nữa!”

Lão tổ Thanh Bức mỉm cười nói: “Hay là lão tổ Tu La khuyên cháu rể mình đi?”

Dạ Xoa Hoàng tóm Diệp Bắc Minh lên: “Oắt con, nếu lão tổ lên tiếng thì bổn hoàng sẽ cho mày một cơ hội!”

“Giao nộp ma tỷ ra thì tao sẽ tha mày một mạng!”

“Chuyện mày giết ngũ hoàng tử bổn hoàng cũng không so đo tính toán nữa!”

Rồi Dạ Xoa Hoàng hét to: “Ma tỷ đâu? Mau giao ra đây!”

Diệp Bắc Minh không còn chút sức phản kháng nhưng vẫn cười khinh khỉnh.

“Buông tay ra, nếu không ông sẽ chết rất thê thảm đấy!”

Dạ Xoa Hoàng sửng sốt.

Ông ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh còn có thái độ đó.

Ông ta híp mắt: “Ranh con, bây giờ mày chẳng khác nào một con chó trước mắt bổn hoàng cả, vậy mà mày còn dám đe dọa tao à?”

“Được! Nếu vậy thì để bổn hoàng giết mày trước rồi lấy ma tỷ ra!”

Ông ta nắm chặt ngón tay.

Chuẩn bị bóp nát cổ họng của Diệp Bắc Minh.

“Hừ!”

Một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Bà đây không muốn các người giết cậu ta đó!”

Mọi người sửng sốt.

Kẻ nào dám to gan hồ ngôn loạn ngữ như vậy chứ?

Bọn họ quay đầu lại theo bản năng, thấy một cô gái loli cao khoảng ba mét bẻ đôi chậm rãi đi tới.

Ngay khi bé loli kia vừa xuất hiện.

Dạ Xoa Hoàng kinh ngạc phát hiện cổ anh cứng kinh khủng.

Ông ta dùng hết sức mà cũng chẳng thể bóp nát được cổ Diệp Bắc Minh.
Chương 1199: Chúng ta đi tìm kẹo que!

Cộng thêm việc một cô bé loli đột nhiên xuất hiện nói ra những lời này!

Dạ Xoa Hoàng thẹn quá hoá giận: "Vật nhỏ, không muốn chết thì cút ngay cho tôi, nếu không..."

Còn chưa nói xong một câu.

"Lời của bà cô đây mà anh cũng dám nghi ngờ?"

Cô gái loli trầm mặt, nắm đấm béo mập đánh úp lại!

Trực tiếp lách qua hai lão tổ Thanh Bức, Huyết Vân của Dạ Xoa tộc!

Ầm!

Một đám sương máu nổ tung!

Dạ Xoa Hoàng, chết!

Thân thể Diệp Bắc Minh mềm nhũn, suýt nữa té ngã.

"Hít hà!"

Mọi người ở đây hít ngược một hơi khí lạnh, khiếp sợ nhao nhao lùi lại: "Cô... Cô là ai?"

Cô gái loli không đếm xỉa đến câu hỏi của mọi người, nhẹ nhàng tiến lên.

Ôm chầm lấy Diệp Bắc Minh!

Cô bé loli mỉm cười nói: "Kẹo que anh cho tôi đã ăn hết rồi, tôi tìm khắp ba ngàn thế giới mà hoàn toàn không tìm được kẹo que giống thế!"

"Mau nói, nơi nào còn có kẹo que đấy?"

Diệp Bắc Minh ngây người, khóe miệng không ngừng run rẩy!

Cô nhóc này đấm một quyền nổ tung Dạ Xoa Hoàng!

Chẳng lẽ chỉ vì một cây kẹo que?

..

..

"Anh sao thế? Anh không nói được sao?"

Cô gái loli thấy Diệp Bắc Minh không nói lời nào.

Bèn cẩn thận kiểm tra cơ thể anh!

Đôi mắt đẹp không ngừng chuyển động: "Thì ra là thế, một kích toàn lực dẫn đến chân nguyên trong cơ thể khô kiệt!"

Cô ấy duỗi bàn tay nhỏ ra, lục lọi trên người Diệp Bắc Minh!

"Ồ? Không hề đơn giản!"

"Rõ ràng anh mới chỉ là cảnh giới Giới Chủ, thế mà lại có thể bộc phát ra lực lượng giết chết người trên cảnh giới Tạo Hóa!"

"Khó trách thân thể của anh không chịu nổi, mới khiến nội tạng bị tổn thương!"

Tiếp tục tìm tòi!

"Ồ, đây là cái gì thế?"

Thiếu nữ chợt cầm chặt: "Sao không giống với tôi lắm nhỉ? Là đồ ăn ngon hả?"

Nữ hoàng Ly Nguyệt tức giận dậm chân: "Này, đừng có sờ loạn chồng của tôi!"

Diệp Bắc Minh vội vàng lùi lại: "Khụ khụ, đừng sờ loạn!"

Rốt cuộc cô bé này là ai?

Chỉ tùy tiện tìm tòi trên người anh mấy lần!

Mà đã biết được tình trạng của anh!

Chẳng lẽ y thuật còn nghịch thiên hơn cả anh sao?

"Có điều..."

Đôi mắt đẹp của cô gái loli xoay tròn: "Đây đều là vấn đề nhỏ!"

Cô ấy khoát tay, lấy ra một viên đan được màu vàng kim!

Trong miệng còn thầm thì một câu: "Viên Thiên Hư đan này rất quý giá, nếu anh không dẫn tôi đi tìm kẹo que!"

"Bà cô đây tuyệt đối không tha cho anh!"

Vừa dứt lời, Thiên Hư đan vào miệng.

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong miệng ngòn ngọt!

Một giây sau.

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ bộc phát từ trong đan điền, lực lượng kinh khủng mà tinh khiết lập tức chảy khắp toàn thân!

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, tay chân anh có thể hoạt động tự nhiên!

Nội tạng bị tổn thương do bộc phát toàn lực cũng hồi phục bảy tám phần trong chớp mắt!

Cả người anh như được sống lại!

Diệp Bắc Minh trừng to mắt: "Sao có thể!"

"Thiên Hư đan này rốt cuộc là thứ gì?"

"Này..."

Đám người lão phu Thanh Bức, lão tổ Tuyết Vân vô cùng kiêng kỵ nhìn theo!

Mấy người nữ hoàng Tu La, nữ hoàng Ly Nguyệt, lão tổ Tu La giật nảy mình!

Đôi mắt những người còn lại của Ma tộc toát ra vẻ tham lam, nhìn chòng chọc vào thiếu nữ!

..

Người mà có thể tùy tiện cho đi viên đan dược khủng bố như vậy, chắc chắn trên người vẫn còn có bảo bối kinh khủng hơn!

Thiếu nữ bỏ qua ánh mắt của những người khác, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Vết thương của anh khỏi rồi, mau đi!"

"Dẫn bà đây đi tìm kẹo que!"

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Ma tộc tại đó: "Cô gái nhỏ, nơi này là Ma Giới, không có kẹo que mà cô muốn!"

"Hơn nữa, cho dù cô muốn kẹo que, những người này sẽ thả cô đi sao?"

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng.

Cô ấy quay đầu nhìn đám người Ma tộc tại chỗ: "Chỉ bằng đám người này thì không ngăn cản được tôi".

"Bây giờ chúng ta đi tìm kẹo que, ai dám ngăn cản tôi, tôi giết kẻ ấy!"

Nói xong, cô ấy không quan tâm Diệp Bắc Minh có phản đối không.

Thiếu nữ nắm lấy tay của anh, cảm giác mềm mại truyền đến: "Chúng ta đi!"

"Dừng lại!"

Lão tổ Thanh Bức và lão tổ Huyết Vân khẽ quát lên, con ngươi lóe lên ánh sáng màu đỏ: "Cô nhóc, cô coi Dạ Xoa tộc chúng tôi là cái gì?"

"Giết Hoàng đế của Dạ Xoa tộc tôi, giờ ngay cả một lời giải thích cũng không có?"

"Muốn đi thì đi? Thật sự đơn giản thế sao?"
Chương 1200: Tôi muốn thân thể của Diệp Bắc Minh!

Hai người sải bước lên trước, hơi thở của cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ bộc phát ra!

Hai người cho rằng thiếu nữ này hẳn là lão quái vật nào đó!

Cô ấy đang đang giả heo ăn thịt hổ!

Mặc dù cô ấy giết được Dạ Xoa Hoàng trong chớp mắt, nhưng đó là trong tình huống hai người họ không hề phòng bị!

Nếu hai người họ bắt tay, chưa chắc không thể bắt cô ấy lại!

Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ trầm xuống, nóng nảy quát lên: "Cút!"

Đôi bàn tay trắng như phấn chợt nắm lại, liên tục đấm ra hai quyền với hai người kia!

Ầm! Ầm!

Lão tổ Thanh Bức và lão tổ Huyết Vân như bị sét đánh, lồng ngực nổ tung thành một lổ thủng kinh người!

Bọn họ bay ngược ra ngoài chẳng khác gì chó chết, nằm rạp trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy, hoàn toàn bị phế!

"Trời ạ!"

Trái tim tất cả mọi người điên cuồng đập loạn, bị dọa đến gần như ngạt thở!

Diệp Bắc Minh cũng giật nảy mình!

Khó trách tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói thiếu nữ này rất mạnh, quả thực kinh khủng!

Thiếu nữ kéo lấy tay Diệp Bắc Minh: "Chúng ta đi!"

Giẫm chân một cái, hai người đột ngột biến mất.

Toàn bộ cấm địa Phong Ma như ong vỡ tổ: "Thiếu nữ kia rốt cuộc là ai?"

"Quan hệ giữa cô ấy và Diệp Bắc Minh là như thế nào?"

"Nếu như cô nàng này ra tay trợ giúp Diệp Bắc Minh, chúng ta rất khó chiếm được ma tỷ!"

...

Chục ngàn dặm bên ngoài cấm địa Phong Ma, Mạc Huyền chạy trốn đến tận đây!

Đột nhiên.

Đằng trước, một đám sương máu dâng trào, ngưng tụ thành một bóng người đỏ như máu: "Ma nô!"

Mạc Huyền vội vàng quỳ xuống: "Chủ nhân, tôi có lỗi!"

"Tôi chẳng thể ngờ thằng này lại đột nhiên lao ra, quấy rầy đến kế hoạch sống lại của chủ nhân!"

"Ma nô tự nguyện bị phạt!"

Bóng người màu đỏ kia hừ lạnh: "Chỉ là một phân thân mà thôi, tôi lại ngưng tụ ra một cái nữa là được!"

"Có điều, thân thể của tên Diệp Bắc Minh đó thực sự không tệ, nếu như tôi có thể đoạt xá thân xác của anh ta, thực lực nhất định sẽ tiến thêm một bước!"

Mạc Huyền sững sờ: "Chủ nhân, ý của ngài là?"

Bóng dáng màu đỏ lạnh như băng mở miệng: "Tôi sẽ tìm một chỗ để sắp xếp một trận pháp, cậu dẫn anh ta tới là được!"

"Chủ nhân, thực lực của thằng này quá kinh khủng, một mình tôi thì e rằng..."

Mạc Huyền thấy hơi khó làm.

"Yên tâm đi, tôi tìm cho cậu một người trợ giúp!"

"Ma Long, ra đây!"

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy một con rồng màu đen nhanh chóng bay tới.

Rồi hóa thành một người đàn ông trung niên, quỳ một chân xuống: "Ám Sắc Long Hoàng tham kiến đại nhân Ma Thần!"

"Ám Sắc Long Hoàng! Trời ạ!"

Mạc Huyền hít sâu một hơi: "Chủ nhân, chuyện gì đây vậy?"

Bóng đỏ cười một tiếng: "Nó là tọa kỵ năm đó của tôi!"

Mạc Huyền ngây người.

"Hắc Long, ông trợ giúp Mạc Huyền một phen!"

"Không tiếc bất cứ giá nào, tôi muốn thân thể của Diệp Bắc Minh!"

...

Sau khi rời khỏi cấm địa Phong Ma.

Thiếu nữ vội vã nói: "Mau giao kẹo que đây!"

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ đáp: "Cô nương, tất cả kẹo que của tôi đã cho cô rồi".

"Thật sự đến một cái cũng chẳng còn!"

"Không có khả năng!"

Thiếu nữ lắc đầu, hai tay chống nạnh: "Vừa rồi tôi đã lục lọi được, trên người của anh vẫn còn giấu một cái".

Đôi mắt đẹp đọng lại, rơi xuống vị trí năm tấc bên dưới đan điền Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh cảm thấy nơi nào đó hơi lành lạnh, nuốt nước miếng: "Cô nương, cái này không phải kẹo que!"

"Tôi không tin!"

Thiếu nữ nhướng mày.

Chộp lấy Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng trốn tránh!

Anh đã lĩnh ngộ phép tắc thời gian, nhưng tốc độ của thiếu nữ còn kinh khủng hơn cả anh!

Bịch!

Diệp Bắc Minh ngã lăn xuống đất, ngực chợt đau nhức!

Một giây sau.

Thiếu nữ ngồi thẳng lên người anh, chộp về phía dưới của Diệp Bắc Minh!

"Á, đây là cái gì? Xấu quá vậy".

Thiếu nữ biểu cảm ngây thơ, nói thầm một tiếng: "Thật sự không phải kẹo que".

Diệp Bắc Minh xoay người, rời xa cô ấy: "Bà cô à, cô thật sự không hiểu gì hết hả?"

Thiếu nữ nghi hoặc: "Anh có ý gì?"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to truyền âm: "Ha ha ha ha, nhóc, e rằng cô nương này chính là người Thiên Tâm trong truyền thuyết!"

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Cái gì gọi là người Thiên Tâm?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Người Thiên Tâm chính là loại người luôn hồn nhiên ngây thơ, vĩnh viễn duy trì vẻ ngây thơ chất phác!"

"Cô ấy không những có thể chất Thông Linh, lại còn là người Thiên Tâm!"

"Loại người này cực kỳ hiếm thấy, mấy triệu năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một người".

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: "Nếu như cậu có thể kết bạn với cô ấy, nói không chừng bên cạnh cậu sẽ có thêm một tay đấm tuyệt đỉnh!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng!

Thiếu nữ nhướng mày: "Anh đang nói chuyện với ai đấy?"

"Không đúng, anh đang dùng thần niệm giao lưu với nó?"

"Có người ở gần đây?"

Diệp Bắc Minh giật mình, chẳng lẽ anh bị phát hiện?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK