Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1691: Thần Quốc Hư Không

Trịnh Thiên Quyết cau mày: “Việc này cũng không đến mức, cũng từng có mấy tông môn tự xưng là thiên hạ đệ nhất sát tông!”

“Tuy cuối cùng đều bị Thiên Sát Môn tiêu diệt, hoàn toàn biến mất!”

“Nhưng, chỉ dựa vào hai điều này chắc chắn không đến mức sử dụng Thiên Sát Lệnh với cậu!”

“Trừ phi…”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Trừ phi cái gì?”

Ánh mắt Trịnh Thiên Quyết khóa chặt Diệp Bắc Minh: “Trừ phi Thiên Sát Môn vì nguyên nhân khác phát ra Thiên Sát Lệnh, mà người này vừa hay lại là cậu!”

“Nhưng, Thiên Sát Môn hình như không biết người này là cậu!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Còn có chuyện này sao?”

Trịnh Thiên Quyết nhìn thái độ như không sao của Diệp Bắc Minh, nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, đừng nghĩ rằng Thiên Sát Lệnh là trò đùa!”

“Từ xưa đến nay những người bị Thiên Sát Lệnh nhằm vào chưa quá mười người sống sót, cậu ở lại đây với tôi thì hơn!”

“Ít nhất nơi này rất an toàn, cho dù Thiên Sát Môn cường mạnh đi nữa cũng không dám đến đây giết cậu!”

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tiền bối, tôi đến đây là để hoàn thành lời hứa!”

“Đồng thời, cũng là chào tạm biệt ông một thời gian!”

Trịnh Thiên Quyết lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cậu nhóc, tôi không hiểu lời của cậu”.

Diệp Bắc Minh giải thích: “Tiền bối, tôi nhất định sẽ thực hiện cam kết lời hẹn ngàn năm!”

“Nhưng, tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm, tôi đến đây là để đưa mấy người Nhược Tuyết, Hầu Tử đi!”

Trịnh Thiên Quyết lắc đầu: “Sợ rằng cậu không đưa bọn họ đi nổi!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ tiền bối còn cần con tin?”

Trịnh Thiên Quyết hừ lạnh lùng một tiếng: “Cậu coi lão phu là người thế nào?”

“Tuy lão phu bị nhốt ở đây, nhưng nhìn người rất chuẩn!”

“Cho dù phụ nữ và anh em của cậu không ở đây, cậu cũng sẽ đến!”

“Thôi vậy, đi theo tôi, cậu tự xem đi!”

Nói xong, Trịnh Thiên Quyết dẫn Diệp Bắc Minh đến trước vách đá cao mấy trăm trượng!

Vách đá nguy nga, giống như một dãy núi cao chót vót!

Hầu Tử đứng im, ngẩng đầu nhìn văn tự trên vách đá!

Mặc cho Diệp Bắc Minh hét gọi thế nào, Hầu Tử như không nghe thấy, vẫn luôn đứng ở đó bất động!

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

Trịnh Thiên Quyết cười: “Nơi này là từng là chiến trường của thần, thứ để lại trên vách đá là truyền thừa của thần!”

“Anh em của cậu đã bị nó thu hút, một khi lĩnh ngộ được, bay vút lên trời!”

“Bây giờ cho dù cậu dùng mười con bò kéo cậu ta, cậu ta cũng không muốn rời đi!”

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Thì ra là vậy! Nếu Hầu Tử có cơ duyên lớn, tôi cũng mừng cho anh ta!”

“Nhược Tuyết đâu?”

“Đi theo tôi!”

Trịnh Thiên Quyết quay người đi, một lát sau, hai người đến trước vách núi!

Phía trước là vực sâu vạn trượng, Hạ Nhược Tuyết ngồi trên vách núi!

Ngôi sao ngập trời tập trung thành ánh sáng sao băng bay đến, hình thành một thanh thần kiếm khổng lồ trên đỉnh đầu của Hạ Nhược Tuyết!

“Cô ta đang lĩnh ngộ kiếm ý ngập trời của các thần để lại, bây giờ cậu muốn đưa cô ta đi không?”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.

Trịnh Thiên Quyết lại đưa Diệp Bắc Minh đến gặp Thạch Trung Hổ, ông ta đang ngồi thiền trong chiến trường!

“Lãnh Thanh Thu đâu?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

“Cô ta hồi phục hình người, hình như có chuyện quan trong đã rời đi rồi”.

Diệp Bắc Minh bất lực: “Được thôi, vãn bối cáo từ tại đây, đợi hoàn thành công việc, nhất đinh sẽ thực hiện lời hứa ngàn năm!”

Trịnh Thiên Quyết không nhịn đươc nhắc một câu: “Cậu nhóc, lão phu chỉ là cần một người để giải buồn!”

“Nếu cậu không có thời gian, lão phu không miễn cưỡng cậu”.

“Có điều, lão phu vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, Thiên Sát Lệnh không phải trò đùa!”

“Tốt nhất cậu điều tra rõ ràng, tại sao Thiên Sát Môn lại phát Thiên Sát Lệnh với cậu!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, vãn bối nhớ rồi”.

Đang đinh quay người rời đi.

Trịnh Thiên Quyết gọi Diệp Bắc Minh lại: “Đợi đã, Thiên Sát Môn rất giỏi thuật truy đuổi!”

“Sau khi cậu xuống núi thì đừng trở lại con đường cũ, tốt nhất đổi một con đường khác!”

“Được, cảm ơn tiền bối nhắc nhở!”

Diệp Bắc Minh quay người rời đi.

Chính vì có lời nhắc của Trịnh Thiên Quyết, nên anh rời khỏi rừng rậm Tinh Hồn từ một hướng khác, và không gặp phải đám người số mười bảy!

Khi Diệp Bắc Minh đến nhà họ Vương.

Vương Yên Nhi sớm đã đợi nhiều giờ: “Cậu Diệp, chúng ta xuất phát thôi!”

“Nhưng thân phận của cậu quá nổi bật, để tránh rắc rối không cần thiết, vẫn nên ngụy trang đi?”

Rất nhanh, Diệp Bắc Minh sử dụng thuật dịch dung, đổi một khuôn mặt khác.

Hai người lập tức xuất phát, đi về phía quốc đô của Thần Quốc Hư Không.

Một ngày sau.

Đã đến Thần Quốc Hư Không!

Ba tòa thành trì khổng lồ xuất hiện trước mặt, hai tòa trong dó lại lơ lửng trên không trung!

Ba toàn thành trì cùng nằm trên một mặt phẳng, giống như xem phim khoa học viễn tưởng!

Vương Yên Nhi cười giới thiệu: “Cậu Diệp, tòa thành dưới mặt đất là dành cho người bình thường sinh sống”.
Chương 1692: Công chúa mạnh mẽ!

“Tòa ở giữa tên là thành Võ, là nơi dành cho võ giả!”

“Tòa thanh trên cao nhất là Hoàng Thành, hoàng cung của Thần Quốc Hư Không được xây dựng trên cao nhất!”

Vì Vương Yên Nhi có tín vật, cho nên hai người trực tiếp đến trong Hoàng Thành cao nhất!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, cả tòa Hoàng Thành lại lơ lửng trên không trung cao vạn mét nhờ vào một trận pháp khổng lồ!

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Sức mạnh của trận pháp dồi dào bất tận, cho nên tòa thành này có thể lơ lửng trong không trung!”

“Cậu nhóc, dưới ba tòa thành này chắc chắn có một long mạch vô cùng cường mạnh!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Lúc này.

Vương Yên Nhi dẫn Diệp Bắc Minh đến trước cổng hoàng cung, vô số võ giả nườm nượp tiến vào hoàng cung!

Vương Yên Nhi ngẩn người: “Sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?”

Hộ vệ ở cổng hoàng cung rõ ràng nhận ra Vương Yên Nhi, lập tức cung kính trả lời: “Thì ra là cô Yên Nhi đến! Cô quên rồi à? Ba ngày sau là sinh nhật của công chúa chúng tôi!”

“A!”

Vương Yên Nhi vỗ trán: “Dạo này bận quá, quên mất cả việc này!”

“Sắp sinh nhật Dĩnh Nhi, vừa hay cậu Diệp có chuyện cần đến Thần Quốc Hư Không một chuyến!”

“Nếu không Dĩnh Nhi sẽ trách tôi chết mất!”

Chỉ vào Diệp Bắc Minh bên cạnh: “Đây là bạn của tôi, đi cùng tôi đến, có cần kiểm tra không?”

“Công chúa đã hạ lệnh, chỉ cần cô đến đi cùng ai cũng không cần kiểm tra, mời cô Yên Nhi!”

Hộ vệ cung kính nhường lối.

Sau khi tiến vào hoàng cung, các khách khứa khác đều xếp hàng kiểm tra!

Duy chỉ có Vương Yên Nhi trực tiếp đi qua.

Thậm chí, một vài cung nữ và hộ vệ nhìn thấy Vương Yên Nhi, đều tiến lên hành lễ.

Diệp Bắc Minh đi theo phía sau Vương Yên Nhi, đương nhiên không cần kiểm tra.

Chỉ là tiếu tháp nhắc nhở: “Cậu nhóc, hoàng cung này ngọa hổ tàng long!”

“Theo như bản tháp thăm dò, ít nhất có mười thần hoàng trở lên tọa trấn!”

“Nhiều thế ư?”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Hai người đi thẳng một mạch trưc tiếp vào hoang cung, đến trước một cung điện vô cùng xa hoa!

Một cô gái áo tím đang nhàm chán ngồi trên xích đu, chiếc váy dài đung đưa bay trong không trung!

“Dĩnh Nhi!”

Vương Yên Nhi gọi một tiếng.

“A! Con bé chết tiệt, cô đến rồi, sau sinh nhật lần trước của bản công chúa, cô nói sẽ mau chóng đến thăm tôi!”, lúc cô gái áo tím nhìn thấy Vương Yên Nhi, đôi mắt nhàm chán liền sáng lên.

Cô ta lao đến nhanh như thỏ, ôm lấy vòng eo của Vương Yên Nhi!

Còn hôn mạnh lên má cô ta một cái!

“Một năm rồi cô mới đến! Cô có biết hoàng cung này chán lắm không?”

“Đám thị vệ cung nữ này chán chết được, tôi muốn đấu võ với họ, họ lại không dám ra tay với tôi!”

“Tôi muốn chơi trò khác, cũng không ai dám thắng tôi!”

“Vẫn là con bé nhà cô hợp khẩu vị của tôi, nào, tối nay chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, không say không về!”

Cô gái áo tím trông vô cùng phóng khoáng.

Tóm lấy cổ tay của Vương Yên Nhi, đi vào sâu trong cung điện!

Vương Yên Nhi vội nhắc nhở một câu: “Dĩnh Nhi, đừng làm bừa, tôi tìm cô có chuyện nghiêm túc!”

“Sao thế?”

Cô gái áo tím ngẩn người.

Vương Yên Nhi chỉ vào phía không xa: “Đây là cậu Diệp Phong!”

“Ừm?”

Ánh mắt cô gái áo tím sáng lên: “Cô lại dẫn đàn ông đến gặp tôi? Chẳng lẽ là người cô thích?”

“Cô được đấy, đã nói là giúp nhau giải quyết, cô lại lén tìm đàn ông!”

“Nói mau, hai người đến mức nào rồi? Để tôi xem cô đã trao thân ra chưa?”

Thò ra bàn tay ngọc thon dài tóm về phía tà váy của Vương Yên Nhi!

Liền sau đó.

Cô gái áo tím cười ha ha: “Vẫn còn, hai người chưa đến mức đó hả?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Vãi!

Mạnh mẽ thế sao?

Đây là hành động lang sói gì?

“A… Dĩnh Nhi, cô đừng nói linh tinh!”

Vương Yên Nhi đỏ bừng mặt, mau chóng rút tay của cô gái áo tím ra.

Nhìn sang Diệp Bắc Minh, vội giải thích: “Cậu Diệp, cô ấy là như vậy, trong cung quá nhiều quy tắc, nên hơi tùy tiện!”

“Còn nữa… chúng tôi… chúng tôi không phải quan hệ như anh nghĩ…”

Diệp Bắc Minh vội gật đầu: “Không sao… thế giới của chúng tôi, cũng có người như vậy…”

“Khụ khụ, thực ra rất bình thường, mỗi người đều có quyền chọn người yêu!”
Chương 1693: Tranh phụ nữ

“Cậu Diệp…”

Vương Yên Nhi nóng ruột đến dẫm chân.

Diệp Bắc Minh còn lộ ra vẻ tôi hiểu mà!

Xong rồi, lần này không giải thích rõ được rồi!

“Dĩnh Nhi, tôi đã tìm cô cả nửa ngày! Còn nghĩ cô tiếp khách trong đại điện cơ, không ngờ lại đến đây”.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang sáng vang lên.

Sau đó, một thanh niên phong độ ngời ngời chắp tay sau lưng đi đến.

Một đám thanh niên cùng độ tuổi đi theo phía sau!

‘Cảnh giới thần tôn đỉnh phong?’

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Người này lại là cảnh giới thần tôn đỉnh phong, còn những người cùng tuổi bên cạnh hắn cũng đều là cảnh giới thần tôn!

Xem ra thân phận không đơn giản!

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, vẻ hoạt bát lanh lợi của cô gái áo tím liền biến mất, khuôn mặt khẽ trấm xuống: “Lâm Trần, ai cho anh vào hậu cung?”

“Thần Quốc Hư Không tôi có quy tắc, đàn ông không được phép tự ý vào hậu cung, anh đưa nhiều người đến là có ý gì?”

Lâm Trần không còn mặt mũi nào.

Lướt nhìn Diệp Bắc Minh ở chỗ không xa một cái: “Anh ta là ai?”

Cô gái áo tím cất giọng lạnh lùng: “Không liên quan đến anh!”

Lâm Trần không nghĩ nhiều, dù sao khí tức cảnh giới của Diệp Bắc Minh cực thấp, mới chỉ là cảnh giới hư thần nhỏ bé!

Cảnh giới này, còn chẳng có tư cách làm hộ vệ của hắn.

Lập tức lộ ra vẻ thâm tình: “Dĩnh Nhi, cô còn không biết tâm ý của tôi sao?”

“Lúc trước chúng ta cùng rèn luyện ở điện thần hoàng, trải qua sinh tử, chuyện tôi thích cô cả thế giới đều biết!”

“Lần này tôi đến Thần Quốc Hư Không là để cầu thân, thậm chí đại trưởng lão nhà họ Lâm tôi đích than đến hạ thư sính lễ cho bố của cô!”

“Anh nói cái gì?”

Vẻ mặt cô gái áo tím biến sắc: “Si muốn gả cho anh? Lâm Trần, tôi cảnh cáo anh đừng làm bừa!”

Mấy thanh niên đi cùng Lâm Trần đều lên tiếng: “Công chúa điện hạ, Lâm huynh thực sự có tình sâu với cô! Anh ta chưa kết hôn, cô chưa gả, nam tài nữ sắc có gì không thể chứ?”

“Đúng thế công chúa, nếu cô gả cho Lâm huynh, chắc chắn sẽ thành giai thoại!”

“Mọi người đều đi ra từ trong thí luyện của điện chiến thần, đều là thanh niên anh tài hàng đầu, cô và Lâm huynh đúng là rất xứng đôi!”

“Công chúa lại chưa thích ai, tại sao không cho Lâm huynh một cơ hội chứ?”

“Đúng thế, đúng thế, công chúa chắc chắn sẽ phát hiện điểm ưu tú của Lâm huynh!”, mấy người kẻ bè người hát phụ họa cho nhau.

Cô gái áo tím cười lạnh lùng một tiếng: “Ai nói tôi không thích ai?”

Bóng hình kiều diễm vụt lên, Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy một làn gió thơm thổi qua!

Liền sau đó.

Một cơ thể mềm mại dựa lên người anh, nhẹ nhàng khoác cánh tay của anh!

Lồng ngực dựa lên cánh tay!

Bàn tay ngọc thon dài nắm chặt mười ngón tay của anh!

Quan trọng là bàn tay này vừa rút ra khỏi dưới váy của Vương Yên Nhi, còn có chút ẩm ướt…

Vãi!

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, đang định lên tiếng.

Cô gái áo tím ngẩng đầu, trong đôi mắt có vẻ cầu xin!

Diệp Bắc Minh do dự một lúc, trầm mặc.

Soạt!

Mấy thanh niên đều ngạc nhiên, ánh mắt đều nhìn lên Diệp Bắc Minh: “Anh ta?”

“Công chúa, cô thích một tên vô dụng cảnh giới hư thần ư? Cảnh giới của anh ta còn chẳng bằng tên dắt ngựa của tôi!”

Cô gái áo tím đầy tức giận: “Các anh dám sỉ nhục người tôi thích hả? Rốt cuộc có coi tôi ra gì không?”

Sắc mặt của Lâm Trần cũng khó coi, trong đôi mắt mang theo hàn ý lạnh thấu xương!

Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Diệp Bắc Minh đã hóa thành sương máu!

“Dĩnh Nhi, cô nói có thật không?”

“Cô thực sự thích tên nhóc này?”

Lâm Trần cất giọng khàn khàn, cố kiềm chế ý ghen ghét!

Cô gái áo tím gật đầu: “Đúng thế, tôi thích anh ấy, rất thích!”

“Lâm Trần, anh từ bỏ đi!”

Nói xong, hai người lại nắm chặt tay nhau hơn!

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Trần cũng có cả lòng giết người: “Được!”

Gật đầu mạnh!

Lần đầu tiên ánh mắt nhìn lên Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tôi không biết anh là ai, cũng không có hứng biết cậu là ai!”

“Dĩnh Nhi chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, nếu anh biết điều thì lập tức cút đi cho tôi, có lẽ còn có thể giữ được cái mạng!”

Diệp Bắc Minh vốn không có hứng với chuyện của hai người.

Nhưng đời này anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Liền sau đó, Diệp Bắc Minh cười: “Anh là cái thá gì, cũng xứng tranh phụ nữ với tôi?”
Chương 1694: Tôi muốn thật đấy

Cả hiện trường tĩnh lặng!

“Mày nói cái gì?”

Mấy thanh niên đi đến cùng Lâm Trần tỏ vẻ mặt không dám tin!

Tên nhóc này điên rồi sao? Một cảnh giới Hư Thần nhỏ bé lại dám đối đầu với cảnh giới Thần Tôn?

“Cảnh giới Hư Thần, cảnh giới Đế, cảnh giới Đế Tôn, cảnh giới Chân Thần, cảnh giới Thiên Thần, thần tôn...”

“Sáu cảnh giới lớn, cách đến sáu cảnh giới lớn, tên nhóc này lấy dũng khí ở đâu ra?

Mấy người trợn mắt há hốc miệng.

‘Hả?’

Cô gái áo tím vốn chỉ muốn dùng Diệp Bắc Minh làm bia đỡ đạn.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại cứng rắn như vậy, không khỏi khiến cô ta nhìn bằng ánh mắt khác!

“Ha ha ha!

Lâm Trần lại cười: “Rất tốt, nhớ kỹ lời hôm nay của anh!”

Quay người, trực tiếp bỏ đi. Mấy thanh niên đồng cảm lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, lộ ra nụ cười vui vẻ trên nỗi khổ của người khác, rời đi.

Lúc này cô gái áo tím mới buông tay Diệp Bắc Minh ra: “Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Sở Dĩnh Nhi, là công chúa của Thần Quốc Hư Không!”

“Vừa nãy cảm ơn anh Diệp giúp đỡ, khiến anh chuốc rắc rối rồi!”

“Nhưng không sao, tôi sẽ cho người đưa anh rời khỏi đây ngay lập tức!”

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tôi đến đây, vừa hay có chuyện muốn xin công chúa!”

Sở Dĩnh Nhi gật đầu: “Mời anh Diệp nói”.

Vương Yên Nhi mau chóng đi đến: “Cậu Diệp muốn đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tôi đưa cậu ấy đếntìm cô chính là vì việc này!”

“Thế giới Tam Thiên?”

Sở Dĩnh Nhi suy nghĩ một lát, lập tức gật đầu: “Tôi biết nơi đó, đó là một thế giới cấp thấp!”

“Có lẽ là một thế giới trong vũ trụ, tôi có thể cho người mở một truyền tống trận để anh Diệp đến thế giới Tam Thiên!”

“Có điều, trận pháp chỉ có thể duy trì ba ngày, trong vòng ba ngày, anh Diệp phải quay lại!”

“Nếu không, trận pháp sẽ biến mất, anh Diệp muốn quay lại thì chỉ có thể tự phá mở bức vách không gian rồi!”

“Ba ngày là đủ rồi”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

Sở Dĩnh Nhi lấy ra một tấm thẻ bài ngọc, lập tức truyền âm.

Sau đó, hai ông lão cảnh giới thần hoàng xuất hiện.

“Anh Diệp, anh đi theo họ đi”.

“Ba ngày sau anh quay lại, trực tiếp rời đi là được, không cần lộ mặt vì rắc rối không cần thiết!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh theo hai ông lão rời đi.

Lúc này Sở Dĩnh Nhi mới thay khuôn mặt: “Yên Nhi, người này khá được đấy!”

Vương Yên Nhi bày vẻ cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”

Ánh mắt Sở Dĩnh Nhi lóe lên: “Cô thích anh ta? Nếu cô không thích anh ta, thì tôi lấy thật đấy!”

“Không được!”

Vương Yên Nhi quyết đoán lắc đầu: “Không cho phép cô động vào anh ta!”

Sở Dĩnh Nhi phì cười một tiếng: “Ôi trời, nếu là chị em tốt, thì cùng chia sẻ đồ tốt mà!”

Vương Yên Nhi hoàn toàn hỗn loạn, tay ngọc vỗ lên trán: “Đồ phụ nữ điên khùng nhà cô!”



Sau khi Lâm Trần rời khỏi hoàng cung, cũng không kiềm chế được lửa giận trong lòng.

Phập!

Đập ra một chưởng, tòa giả sơn phía trước lập tức sụp đổ!

“Kẻ nào dám ra tay ở hoàng cung?”, một đám cấm vệ quân xuất hiện.

Kẻ dẫn đầu nhìn thấy là đámngười Lâm Trần, liền ngẩn người: “Cậu Lâm, tôi còn tưởng là khách cơ, thì ra là cậu à?”

“Sắc mặt của cậu không tốt lắm, cậu không sao chứ?”

Lâm Trần lạnh lùng lắc đầu: “Không sao, các anh tiếp tục tuần tra đi”.

Thủ lĩnh cấm vệ quân lướt nhìn Lâm Trần một cái, rồi lại nhìn giả sơn biến thành đống đổ nát: “Chúng ta đi!”

Cấm vệ quân vừa đi, Lâm Trần liền nói ra một câu: “Ba ngày sau là sinh nhật của Dĩnh Nhi, tôi muốn hắn chết trước mặt tất cả mọi người!”

Mấy thanh niên sợ giật mình: “Lâm huynh, huynh điên rồi ư?”

“Nơi này là Thần Quốc Hư Không, dù sao kẻ đó cũng là người đàn ông mà công chúa thích, nếu giết hắn trước mặt nhiều người, sợ rằng nhà họ Lâm khó mà gánh chịu được lửa giận của Thần Quốc Hư Không…”

Lâm Trần cười ngạo mạn: “Lửa giận của Thần Quốc Hư Không? Ha ha!”

“Tôi đã là đệ tử trên danh nghĩa của lão tổ Bích Hỏa, sư phụ đã hứa một khi tôi tiến vào cảnh giới thần hoàng, trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền!”

“Thần Quốc Hư Không dám đắc tội với lão tổ Bích Hỏa không?”

“Lão tổ Bích Hỏa…”

Mấy người sợ đến sượt sượt lùi lại.

Một thanh niên trong đó sắc mặt đỏ bừng: “Vãi, Lâm huynh có chỗ dựa lớn vậy mà không nói sớm!”

“Cho dù vừa nãy anh trực tiếp giết tên phế vật đó, Thần Quốc Hư Không cũng không dám nói gì!”

Lâm Trần nắm năm ngón tay trong hư không, dường như đang tóm tất cả: “Tôi muốn trước mặt tất cả mọi người nói với người thiên hạ, Dĩnh Nhi chỉ có thể là người phụ nữ của tôi!”



Trên không trung dãy núi ít người vắng vẻ của thế giới Tam Thiên.

Trời đất biến sắc, hư không chấn động.

Liền sau đó, một khe nứt hư không xuất hiện, một thanh niên từ trong bước ra một bước: “Tiểu tháp, lập tức tìm kiếm tung tích của Vạn Lăng Phong và tiểu đội sát thần!”
Chương 1695: Hiện đại hóa

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở rộng thần niệm!

Cả thế giới Tam Thiên, đều thu lại trong đáy mắt!

“Tìm được rồi!”

Chưa đến mấy hơi thở: “Đi về hướng Bắc!”

“Đi thôi!”

Diệp Bắc Minh không hề do dự, trực tiếp bước đi trên hư không!

Một ngày sau, Diệp Bắc Minh đến một nơi sâu của dãy núi thần bí.

Nhìn kỹ lại cũng phải giật mí mắt: “Quản lý quân sự hiện đại hóa? Vạn Lăng Phong đã làm đến mức này rồi ư?”

Phía dưới chính là tổng bộ của tiểu đội sát thần!

Hơn chục ngàn người đứng xếp hàng thẳng thắp, hô khẩu hiệu hành quân!

Nếu để người của xã hội hiện đại nhìn thấy, còn tưởng là căn cứ quân sự thần bí nào đó!

Diệp Bắc Minh trực tiếp đáp xuống, biến về khuôn mặt thật rồi đi về hướng tổng bộ tiểu đội sát thần!

Soạt! Soạt! Soạt!

Vừa mới đáp xuống, mười mấy bóng hình xung quanh xông ra, giết về phía Diệp Bắc Minh như quỷ mị!

Diệp Bắc Minh dậm chân, chân nguyên hóa thành một màn ngăn cách chặn tất cả đòn tấn công: “Thân thủ rất tốt, phối hợp cũng rất ăn ý!”

“Ngoài sáng mười bốn người, trong tối còn có mười sáu người, đây là nhóm nhỏ ba mươi người phải không?”

Vẻ mặt mấy người biến sắc: “Anh là ai?”

Trong đôi mắt một thanh niên trong đó bùng lên sát ý kinh thiên: “Bất kể anh là ai, đã mò được đến gần tổng đàn chúng tôi, thì anh phải chết!”

“Giết!”

Mười bốn người cùng ra tay.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một giọng nói kích động vang lên: “Đám ngu xuẩn các người, lại dám ra tay với Diệp soái!”

“Tất cả cút hết cho tôi!”

Liền sau đó, một bóng hình kích động xông ra.

“Diệp soái! Cuối cùng cậu cũng về rồi!”, một người đàn ông trung niên xông ra, vẻ mặt đầy kích động.

Diệp Bắc Minh ngẩn người, lập tức nhận ra người này: “Lư Quốc Phong của đội Thiên Cơ?”

“Là tôi!”

Lư Quốc Phong kích động đến toàn thân run lên: “Diệp soái, không ngờ cậu còn nhớ tôi!”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

Lư Quốc Phong giải thích: “Là chiến thần Lăng Phong đưa chúng tôi đến, ông ấy nói đào tạo sát thủ cần biết gốc rễ!”

“Còn có một vài người bạn cũ, mấy người Đoạn Nha, Thạch Lỗi cũng đến!”

“Diệp soái, hiện giờ Long quốc đã là nước lớn đệ nhất thế giới, bức tượng điêu khắc của cậu trên quảng trường được toàn thế giới tôn kính đấy!”

“Diệp soái, lúc nào thì cậu về Long Quốc?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói sau đi!”

“Đưa tôi đi gặp Lăng Phong!”

“Rõ!”

Lư Quốc Phong không dám chậm trễ, đưa Diệp Bắc Minh vào trong tổng bộ tiểu đội sát thần.

Mọi người được biết Diệp Bắc Minh trở về, hơn chục ngàn người đều tập trung trên thao tường!

Vạn Lăng Phong gác lại toàn bộ công việc, khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, khuôn mặt đỏ bừng quỳ một chân xuống: “Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng về rồi!”

“Năm năm rồi, đã năm năm rồi!”

“Thuộc hạ Vạn Lăng Phong may mà không hổ thẹn, tiểu đội sát thần đã thành lập được năm năm, tổng quy mô ba mươi bảy ngàn người!”

“Mời cậu kiểm tra!”

Diệp Bắc Minh cũng hơi kích động, máu nóng trong cơ thể sôi sục: “Tốt, rất tốt!”

“Lăng Phong, lần này tôi về…”



Hôm nay Thần Quốc Hư Không vô cùng náo nhiệt, chính là ngày sinh nhật của công chúa Dĩnh Nhi!

Ba tòa thành cùng vui, trong hoàng cung, đại diện của các đại tông môn nượm nướp ra vào, đều dâng lên quà chúc mừng.

Trong Điện Kim Loan đã có rất nhiều khách quý.

Chính giữa đại điện có một sân khấu khổng lồ dài rộng trăm mét, biểu diễn các loại tiết mục ca hát, ảo thuật, nhảy múa!

Bố mẹ của Sở Dĩnh Nhi ngồi trên chỗ cao nhất.

Sở Dĩnh Nhi kéo Vương Yên Nhi cười không ngừng, bầu không khí ở hiện trường vô cùng hài hòa!

Đột nhiên.

Lâm Trần chậm rãi đứng lên, bước một bước đến chính giữa sân khấu, màn biểu diễn liền dừng lại!

“Cậu Lâm có lời muốn nói ư?”

Quốc chủ Hư Không Sở Vô Ngân bình thản hỏi.

Lâm Trần cười gật đầu: “Thưa bệ hạ, đúng vậy!”

“Hôm nay tôi muốn nhân cơ hội mọi người đều có mặt, muốn cầu hôn Dĩnh Nhi!”

“Xin bệ hạ đồng ý gả Dĩnh Nhi cho tôi, đồng ý hôn sự của chúng tôi!”

Sở Dĩnh Nhi sầm mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Lâm Trần, anh từ bỏ đi, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”

Sở Vô Ngân bình thản: “Cậu Lâm, chuyện nam nữ không cưỡng ép được!”

“Hơn nữa một mình cậu cầu hơn, cũng thật chẳng ra sao, quay về bàn bạc với trưởng bối trong gia tộc của cậu trước, thế nào?”

Lâm Trần sớm đã dự liệu tất cả, cũng không vội: “Bệ hạ, trưởng bối nhà tôi có chút chuyện, hôm nay sẽ đến đây!”

“Ồ?”

Sở Vô Ngân hơi bất ngờ.

“Ha ha ha, Sở huynh, đã lâu không gặp!”

Đột nhiên, một tràng cười lớn vang lên từ phía sau!

Các vị khách đều quay đầu, một cơ thể cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố truyền đến áp chế mọi người đều phải cúi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK