Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2048: Chương 2048: Ma Công Thôn Phê, Hạ Nhược Tuyết xuất hiện

Sắc mặt Diệp Bắc Minh cũng trở nên ngưng trọng.

Thần hồn bị nước đen ăn mòn, ngộ lỡ thân thể hoàn toàn bị chiếm giữ thì đây quả thực là một vấn đề lớn.

"Dù thế nào đi nữa, trước hết cứ tìm Nhược Tuyết đã!”

Diệp Bắc Minh đóng lại lĩnh vực luân hồi.

Cảnh tượng trở lại thực tại!

“Anh Diệp!”

Tiêu Nhã Phi vội vàng chạy tới, trong đôi mắt đẹp có chút sợ hãi: "Cảnh tượng vừa rồi là thế nào vậy? Chị Nhược Tuyết sao rồi?”

“Có lẽ cô ấy đã bị nước đen làm ô nhiễm, thần chí không còn thanh tỉnh nữa”.

“Dung Phi, Nhã Phi, bây giờ tôi phải đi tìm Nhược Tuyết, các em có hai lựa chọn!"

“Thứ nhất là tôi sẽ đưa các em trở lại đại lục Hỗn Độn trước, ở cùng với bố mẹ tôi, nơi đó rất an toàn!"

"Thứ hai là đi theo tôi, nhưng mà….”

Diệp Bắc Minh còn chưa dứt lời thì hai người gần như đồng thanh nói: "Chúng em muốn đi cùng anh!”



Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc: “Đi theo tôi có thể sẽ rất nguy hiểm, các em đã nghĩ kỹ chưa?”

Tiêu Nhã Phi ôm chặt cánh tay anh, đôi gò bồng đào bị ép sít sao tới biến dạng: "Anh Diệp, em ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ nguy hiểm sao?"

Diệp Bắc Minh lại nhìn sang Tiêu Dung Phi như đang hỏi ý, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cúi đầu phun ra một câu: “Em cũng vậy!”

Hai chị em này có chút thú vị!

Chị gái có tính cách quyết liệt, can đảm táo bạo, nhưng lại vô cùng nhút nhát trong việc biểu hiện tình cảm!

Em gái thì lại hồn nhiên dễ thương, mềm mại và lạc quan nhưng lại dám tỏ bày, tư tưởng cởi mở!

Không lẽ đó chính là sự tương phản của song sinh?

Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa: “Được, nếu đã như vậy thì hai người đi theo tôi!”

Sau đó anh xác định rõ ràng phương hướng, một con huyết long vọt thẳng lên trời, biến mất cùng với ba người họ.

……

Tại một nơi cách đó hàng chục ngàn dặm.

Một nhóm người ăn mặc như người tu võ dừng lại trước cửa vào của một thung lũng.

Trên mặt đất khắp nơi đều là sương máu, còn có vài mảnh quần áo nát vụn, chính là hiện trường nơi hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi bị bắt nạt!

“Thiếu chủ, họ hẳn là đều chết rồi!”

“Thủ đoạn của người ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đều đánh nát bọn họ thành sương máu!”, một ông già áo đen đi tới, cúi đầu bẩm báo.

“Ai lại to gan như vậy, dám giết người của liên minh Thiên Đạo chúng ta?”

Trước mặt ông ta là một tên thanh niên mặc áo tím đứng chắp hai tay sau lưng!

Liên minh Thiên Đạo!

Sau khi nước đen hủy diệt thế giới, các tông môn đứng đầu đều trở tay không kịp!

Rất nhiều tông môn đã bị tiêu diệt, nhưng một số vẫn giữ vững thực lực, lợi dụng tình thế để trỗi dậy, thành lập lên Liên minh Thiên Đạo!

"Xung quanh không có ai nhìn thấy cả, muốn tìm ra hung thủ e là rất khó!”

"Không khó, gần đây bất kể là ai đi qua nơi này đều bắt giữ lại cho tôi, tra tấn thật nặng”, tên thanh niên áo tím mỉm cười nói.

“Vâng!”

Ông lão kính cẩn gật đầu.

Hiện tại căn bản không có ai dám làm mích lòng Liên minh Thiên Đạo!

Đột nhiên, ông lão áo đen nâng tay, một viên đá truyền âm liền xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.

Một giọng nói vang lên: "Vưu lão, mau thông báo cho thiếu chủ, người phụ nữ bị nước đen ăn mòn đó của Thương Khung Kiếm Tông lại xuất hiện rồi!”

“Cô ta đã giết rất nhiều người của chúng ta, hiện đang bị Mạc lão, Quân lão chặn lại trong một hang động!”

“Đi, chúng ta đi nhìn thử xem!”

Ánh mắt tên thanh niên áo tím khẽ động.

Giây tiếp theo, hắn dẫn theo đám người của Liên minh Thiên Đạo tiến thẳng về phương hướng của Mạc lão và Quân lão.

Một giờ sau, tên thanh niên áo tím tới được điểm cuối của một dãy núi, trước đó khi biển Hỗn Độn tràn đầy nước, nơi đây hẳn là dãy núi dưới đáy biển!

Sau khi nước biển cạn khô, dãy núi này rải rác đủ loại hang động!

Có hai ông lão mặc trang phục của Liên minh Thiên Đạo đang canh gác trước một trận pháp.

Trận pháp đó bao trùm lên một hang động.

Thấy tên thanh niên áo tím xuất hiện, Mạc lão cùng Quân lão đều tiến lên: “Thiếu chủ!”

“Tình hình thế nào rồi?”

Tên thanh niên áo tím nhìn về phía hang động được trận pháp trùm kín kia!

Mạc lão là một ông già gầy gò với mái đầu thưa thớt, răng lợi chẳng còn mấy cái.

Ông ta lộ ra một nụ cười ghê rợn: “Xin thiếu chủ yên tâm, chắc chắn lần này người phụ nữ kia sẽ không chạy thoát được!”

"Hơn nữa, cô ta đã bị nước đen làm ô nhiễm suốt nửa năm, trong khoảng thời gian này, đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người!”

“Cô ta không chỉ có sức mạnh của nước đen mà còn có lượng lớn sát khí, chỉ cần thiếu chủ nuốt chửng cô ta, công lực nhất định sẽ bước lên một tầm cao mới!”

Tên thanh niên áo tím vội nói: “Vậy còn đợi gì nữa? Dụ cô ta ra ngoài rồi bắt lấy đi!”

Mạc lão cùng Quân lão liếc nhau một cái, sau đó tiến lên một bước đi tới gần hai tên đệ tử của Liên minh Thiên Đạo, quyết đoán tóm lấy cổ họ rồi thẳng tay vặn gãy.

Sau đó họ gỡ bỏ trận pháp, trực tiếp ném hai thi thể ra ngoài, đáp xuống trước cửa hang.

Giây tiếp theo.

Trong hang vọng lên một tiếng gầm gừ như dã thú, một đôi mắt đỏ như máu xuất hiện!

Sau đó, một đôi cánh tay tái trắng vô cùng, móng tay rất dài, trực tiếp túm lấy cổ của hai tên đệ tử kia, kéo tọt họ vào trong hang!

Trong chớp mắt, hai cái xác khô đã bay trở lại.

“Tới rồi, cẩn thận!"

Mạc lão khẽ quát một tiếng, chủ động xông lên.

Hạ Nhược Tuyết lao ra khỏi hang, cả người cô chìm trong khí đen, đôi mắt đẹp chỉ còn một màu đỏ như máu, kiếm Thương Khung trong ray quét ngang tới!

Mạc lão vội tế ra một cây gậy đen phóng tới, chiến đấu với Hạ Nhược Tuyết!

Quân lão ở một bên nheo mắt, nhanh nhẹn thả một tấm lưới lớn màu máu kéo theo sấm sét hạ xuống!

Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết xẹt qua một tia sợ hãi, muốn co mình lùi lại!

Vừa rồi cô bị chính tấm lưới sét này đánh trọng thương, bức ép tới mức phải chui vào trong hang!

“Đứng để cô ta chạy thoát!”

Quân lão hét lên một tiếng, vội rạch một đường trên năm đầu ngón tay, máu tươi lập tức phun ra, rồi dùng chính nó vẽ ra vài tấm bùa chú trong không trung phong ấn lên trên!

Mạc lão thì bước tới chặn lối vào hang động mà Hạ Nhược Tuyết muốn rút lui, dùng cây gậy đen trên tay đánh tới!

Đập thật mạnh xuống ngực cô!

Hạ Nhược Tuyết lộn một vòng né thoát, nhưng lại bị lưới sét bao trùm lấy, sấm sét màu vàng ngập trời lập tức ập xuống!

Trên người cô truyền tới một mùi máu thịt cháy khét, năm tấm huyết chú kia đã phong ấn khoảng không xung quanh!

Cho dù cô có giãy giụa thế nào cũng không phá nổi tấm lưới sét này!

“Thiếu chủ, xong rồi!”

Mạc lão cùng Quân lão kéo lưới sét chậm rãi bước tới.

Trong mắt tên thanh niên áo tím lóe lên một tia hưng phấn: "Sau khi bị nước đen lây nhiễm, rất nhiều người đều đột tử, chỉ có một số ít người sống sót, nhưng cũng trở thành nô lệ của nước đen!”

“Người phụ nữ này trước kia hình như là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”

“Còn là thể kiếm tâm nữa, nếu nuốt chửng cô ta, tôi ít nhất cũng có thể tăng hai cảnh giới nhỏ!”

“Hai người các ông hộ pháp cho tôi!”

“Vâng!”

Mạc lão cùng Quân lão cung kính lùi sang một bên!

Tên thanh niên áo tím khoanh chân ngồi xuống, một luồng máu đen nở rộ, ngưng tụ thành vô số phù văn thoáng chốc bao trùm lấy Hạ Nhược Tuyết!

"Ah!"

Hạ Nhược Tuyết đau đớn hét lên.

Đáng tiếc cô đã bị lưới sét phong ấn, không cách nào thoát ra được.

Huyết khí trên người cô điên cuồng trào dâng rồi hội tụ về phía tên thanh niên áo tím kia!

"Ha ha ha ha! Sức mạnh huyết khí quá lớn mạnh, không hổ là thể kiếm tâm!”, tên thanh niên áo tím kích động gào lên, tia sáng đen trên người bộc phát, sắp bao phủ hoàn toàn Hạ Nhược Tuyết.

Cũng chính tại khoảnh khắc này!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cảm nhận được hơi thở của Hạ Nhược Tuyết đang dao động!

Cả người cô đã bị nước đen bao bọc lấy, căn bản không dò ra được chút tung tích nào.

Nhưng khi tên thanh niên áo tím hút máu tươi của cô, ngược lại trong nháy mắt khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục cảm nhận được!

“Nhóc con, tìm ra rồi!”

“Cách đây ba mươi tám ngàn dặm!"


Chương 2049: Chương 2049: Đàn tế dưới dòng nước đen

Trong khoảnh khắc, thần niệm của Diệp Bắc Minh cùng tháp Càn Khôn Trấn Ngục cộng hưởng với nhau!

Trước mắt anh hiện lên một cảnh tượng!

Hạ Nhược Tuyết bị lưới sấm sét vây khốn, có một tên thanh niên áo tím ngồi trước mặt cô đang cuồn cuộn hơi thở cắn nuốt.

Trông Hạ Nhược Tuyết cực kỳ thống khổ, tinh huyết trong cơ thể đều đang tụ tập về phía tên thanh niên kia!

“Nhược Tuyết!”

Trong mắt Diệp Bắc Minh ánh lên ngọn lửa giận dữ, vội ôm lấy Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi cùng di chuyển: “Ảnh thuấn! Ảnh thuấn! Ảnh thuấn!”

……

Cùng lúc đó.

Hơn một nửa lượng máu trên cơ thể Hạ Nhược Tuyết đã bị hút đi!

Trong máu cô thậm chí còn mang theo kiếm vận vô thượng, vô số lĩnh ngộ về kiếm đạo đã được hấp thu vào tâm trí của tên thanh niên áo tím kia!

“Chân truyền kiếm đạo của Thương Khung Kiếm tông? Ha ha ha, môn thần công cắn nuốt này thật lợi hại, không hổ là công pháp mà sư phụ đại năng thượng cổ truyền thụ lại cho tôi!”, tên thanh niên áo tím phấn khích vô cùng.

“Nếu nuốt thêm vài tên bị nước đen làm ô nhiễm nữa, thì La Vân Phong tôi có thể trực tiếp đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn rồi!”

Nửa năm trước La Vân Phong vẫn chỉ là một Đạo Quân cỏn con!

Cũng vào nửa năm trước, một ông lão tự xưng là đại năng thượng cổ gia nhập Liên minh Thiên Đạo.

Một hơi chiêu mộ hơn chục thanh niên làm đệ tử!

La Vân Phong chính là một trong số đó!

Hắn học được một loại thần công cắn nuốt, chỉ cần là người bị nước đen vấy bẩn đều có thể bị hắn nuốt chửng!

Trong nửa năm qua, La Vân Phong đã cắn xé mấy chục người!

Thực lực cũng tăng vọt từ Thần Quân lên Đạo Tổ, một đường thẳng tiến tới Đạo Tôn đỉnh phong!

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã tăng hai cảnh giới lớn, đây là điều mà trước đây hắn có mơ cũng không dám nghĩ tới!

"Ha ha ha, cảnh giới Thiên Tôn… chẳng bao lâu nữa, La Vân Phong tôi cũng có thể trở thành Thiên Tôn rồi!”, nghĩ tới đây La Vân Phong lại phá lên cười đầy khoái trá.

Đúng lúc này.

“Nhược Tuyết!”

Một giọng nói cực kỳ tức giận vang lên từ phía sau!

Giây tiếp theo.

Một bóng người từ trong hư không xuất hiện, cấp tốc lao về phía hắn!

“Kẻ nào dám quấy rầy thiếu chủ, muốn chết!”, Mạc lão cùng Quân lão quát lên một tiếng, lập tức vọt tới ngăn cản kẻ đột nhiên xuất hiện là Diệp Bắc Minh.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên, nhấc chân đá tới khiến Quân lão đang lao tới phía trước kia run rẩy cả người, biến thành sương máu ngay tại chỗ!

"Ôi trời ơi...", Mạc lão kinh hãi vội vã lùi lại, liên tiếp lộn vài vòng trên không mới dừng lại được.



Diệp Bắc Minh vọt tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết, trong ngực còn đang ôm một cặp chị em song sinh!

“Mày là ai?”

La Vân Phong vô cùng chấn động!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh một cước đá hắn ra ngoài, La Vân Phong lập tức cảm giác được hơi thở tử vong bủa vây tới!

Hắn nhanh chóng ném ra một món vũ khí phòng thủ, nhưng trong chớp mắt đã bị Diệp Bắc Minh giẫm nát toàn bộ, các mảnh vỡ cũng bắn trúng lên người hắn ta!

"Ah!"

La Vân Phong hét lên một tiếng thảm thiết, lăn ra ngoài như một con chó chết!

Khắp người hắn bê bết máu tươi, trông thảm hại vô cùng!

“Nhược Tuyết!”

Diệp Bắc Minh ngó lơ kẻ này, nóng lòng bước tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết.



Anh không chút ngần ngại dùng tay không xé nát tấm lưới sét đang phong ấn Hạ Nhược Tuyết kia!

Sau khi thoát khỏi khống chế, cổ họng Hạ Nhược Tuyết phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, hai mắt cô đỏ ngầu bổ nhào về phía Diệp Bắc Minh!

Tiêu Dung Phi hoảng hốt che miệng: “Sao cô Hạ lại thành ra thế này?"

“Anh Diệp, cẩn thận!”

Tiêu Nhã Phi hãi hùng kêu lên.

Diệp Bắc Minh không hề có ý định né tránh, mà cứ để mặc Hạ Nhược Tuyết nhào vào trong ngực mình, rồi trở tay ôm ngược lấy cô!

Hơi thở của nước đen lan tràn, trong nháy mắt nuốt chửng Diệp Bắc Minh, khiến toàn thân anh bao phủ một tầng khí đen!

Một cảnh tượng khiến người ta phải ngỡ ngàng xuất hiện!

Dưới sự ô nhiễm của nước đen, Diệp Bắc Minh không có bất kỳ thay đổi bất thường nào!

Mạc lão cùng La Vân Phong bị thương nặng đều trợn mắt kinh ngạc, giống như nhìn thấy quỷ vậy!

"Giết! Giết..."

Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết khản đặc, không ngừng phát ra thanh âm chết chóc, thậm chí còn há miệng cắn mạnh xuống cổ Diệp Bắc Minh!

Trong nháy mắt, động mạch chủ của anh đã bị cắn đứt, máu tươi lập tức phun ra!

Điên cuồng dung hòa vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết!

"A...", Hạ Nhược Tuyết thất thanh hét lên.

Một phát đẩy ra Diệp Bắc Minh, như điên loạn chạy về phía xa!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo khôn lường, ôm lấy Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi cấp tốc đuổi theo!

Chỉ còn lại Mộ lão cùng La Vân Phong ngơ ngác nhìn theo!

“Ai có thể nói cho tôi biết, thằng nhãi đó rốt cuộc là ai không?”

……

Tốc độ của Hạ Nhược Tuyết rất nhanh, cô cứ điên cuồng lao thẳng về một hướng như vậy!

Diệp Bắc Minh vừa đuổi theo, vừa vội truyền âm: “Tiểu tháp, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

“Ông có cảm nhận được thần niệm của Nhược Tuyết chưa? Tình trạng hiện tại của cô ấy thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhóc con, xem ra trước mắt thần niệm của cô Hạ đã không còn tồn tại nữa rồi!”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng, hai mắt sậm màu máu: “Nhược Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Dù phải trả giá thế nào, tôi cũng muốn cô ấy bình phục!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng!

Một lúc sau mới phun ra một câu: “Tuy nhiên vừa rồi cậu tiếp xúc với cô ấy gần như vậy thực sự quá nguy hiểm”.

“May mà trong người cậu có dòng khí hỗn độn, mặc dù sức mạnh ăn mòn của nước đen vô cùng đáng sợ nhưng nó vẫn không có cách nào làm ô nhiễm dòng khí hỗn độn cả!”

Tròn một ngày một đêm!

Cuối cùng Hạ Nhược Tuyết cũng dừng lại trước một vùng nước tối tăm, không chút đắn đo nhảy vào trong đó!

"Nước đen!"

Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi bàng hoàng thốt lên.

Hai người họ hiển nhiên đã được chứng kiến sự khủng khiếp của nước đen, hoàn toàn không dám tiến lên!

Diệp Bắc Minh dừng bước, nhìn chằm chằm vào dòng nước đen kịt trước mặt: “Sau khi nước đen trôi đi, phần lớn đều sẽ biến mất! Duy nhất chỉ còn tồn tại ở nơi này, Nhược Tuyết tiến vào rồi, tôi cũng phải xuống đó xem xem!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình: “Nhóc con, cậu điên rồi à!”

“Nước đen cực kỳ đáng sợ, cậu có khí hỗn độn trong người nên mới có thể tạm thời bảo vệ chính mình!"

"Nhưng... nhưng nếu cậu nhảy thẳng xuống đó, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đề nghị cậu canh giữ ở gần đây chờ cô Hạ ra ngoài rồi lại bàn tiếp!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không còn thời gian nữa rồi!"

“Từ biểu hiện vừa rồi của Nhược Tuyết, có lẽ cô ấy vẫn chưa bị ô nhiễm hoàn toàn!"

"Tôi phải nắm bắt cơ hội này!"

Dứt lời.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi: “Dung Phi, Nhã Phi, tôi phải đi vào vùng nước đen này một chuyến, hai người các em trốn ở bên cạnh đi!”

“Bất luận tôi có thể mang Nhược Tuyết ra ngoài hay không, thì trong vòng ba ngày tôi nhất định sẽ trở lại!”

"Nếu tôi không ra ngoài được, các em hãy tự mình tới đại lục Hỗn Độn, tìm bố mẹ tôi!”

"KHÔNG!"

Hai người bỗng nhiên hoảng sợ.

Gấp đến mức rơi nước mặt lộp bộp, mỗi người túm chặt lấy một cánh tay của Diệp Bắc Minh, không dám buông lỏng!

“Anh Diệp, chúng ta không dễ dàng gì mới gặp lại nhau, nước đen nguy hiểm lắm, anh không thể xuống đó được!”

Hai người khóc rấm rứt, nước mắt chảy không ngừng!

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi, chỉ nói một câu: “Nếu các em bị nước đen làm ô nhiễm, tôi cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp cứu các em!”

Thân thể yêu kiều của cả hai run lên.

Lặng yên buông tay Diệp Bắc Minh ra.

Tiếp đó, Diệp Bắc Minh dùng ý nghĩ kêu gọi dòng khí hỗn độn bao trùm lấy toàn thân mình!



Tiến lên một bước và nhảy xuống dòng nước đen!

Cơ thể anh nhanh chóng chìm xuống, giống như có một lực lượng nào đó đang kéo lấy chân anh vậy!

Không biết qua bao lâu, tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi sáng sủa!

Tất cả dòng nước đen đều biến mất, sâu dưới lòng đất có một tế đàn cổ xưa màu đen!

Có vô số bóng hình đứng xung quanh tế đàn!

"Đây là……"

Thân thể Diệp Bắc Minh cứng ngắc, không kìm được hít một ngụm khí lạnh!

Xung quanh tế đàn đen cao hàng trăm mét, vô số người bị nước đen ô nhiễm đứng yên tại chỗ như tượng đá!

Nhìn thoáng qua có tới hàng triệu người!

Họ đều mặc trang phục cổ xưa, hầu hết không thuộc thời đại này!

Hạ Nhược Tuyết đang ngây ngô đứng trong đám đông đó!

Diệp Bắc Minh nuốt khan: "Những người này sẽ không phải là những người đến từ những thời đại khác nhau đều bị nước đen làm ô nhiễm đó chứ?”

Ngước đầu nhìn lên.

Trên tế đàn đen kịt, từ trong một chiếc quan tài không ngừng tuôn ra nước xác đen!

Chỉ cần bị nước xác màu đen đó nhiễm phải, lập tức bị đồng hóa!

"Trong quan tài là cái gì vậy?”, Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, một giọng nói như du hành vạn cổ, xuyên suốt thời gian cùng không gian vọng tới từ trong quan tài: “Sau hàng trăm triệu năm, cuối cùng cũng có người có thể sống sót tới gặp tôi rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK