Độc Cô Vấn Thiên trực tiếp gật đầu: “Được, bản công tử đồng ý cho cậu một suất!”
“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn công tử Độc Cô!”, Tiêu Ngột kích động đến toàn thân run lên, con mắt không ngừng co giật.
Thiếu chút nữa thì quỳ xuống trước Độc Cô Vấn Thiên!
Một khi có được thứ bậc trong thử thách chư trần thì có thể gia nhập điện Thần Hoàng!
Tiến vào điện Thần Hoàng, tương lai vô hạn!
“Bảy người các cô đừng múa nữa, xuống đây kính công tử Độc Cô một ly cho tôi!”, Tiêu Ngột quát nói.
Trên sân khấu, bảy sư tỷ dừng lại.
Khẽ cau mày!
Thiên Nhận Băng nói với giọng lạnh lùng: “Cậu Tiêu, ban đầu đã nói rõ rồi”.
“Bảy chúng tôi chỉ bán nghệ, những việc khác không cần làm”.
Lời vừa được nói ra, sắc mặt của Tiêu Ngột tối sầm lại!
Có chút khó coi.
Độc Cô Vấn Thiên khẽ cười một tiếng: “Tiêu Ngột, xem ra anh vẫn chưa dạy bảo tốt bọn họ? Vậy mà đã vội tặng cho tôi rồi?”
“Công tử Độc Cô, tôi…”
Tiêu Ngột có chút nóng ruột, hằm hằm trừng nhìn bảy người một cái!
Rất muốn giết người!
Không ngờ.
Độc Cô Vấn Thiên cười: “Vừa hay, bản công tử giỏi nhất là dạy bảo người khác!”
“Cô đấy, xuống đây, cởi giày cho bản công tử!”
Chỉ vào Thiên Nhận Băng: “Đúng rồi, dùng miệng của cô!”
Trong lúc đó, nhà họ Đoạn, thành Vạn Tượng.
Trong phòng luyện đan, Đoạn Bắc Minh và mấy ông lão đang bàn luận với vẻ mặt kích động: “Máu quý, quả nhiên là máu quý!”
“Cô bé này có lai lịch thế nào? Dùng máu của nó luyện đan, lại có thể nâng cao tỷ lệ thành công!”
“Vậy thì cũng thôi đi, lão phu chỉ thêm mấy giọt vào trong lò đan, đã nâng cao chất lượng của đan dược!”
“Toàn thân cô bé này đều quý giá!”
Vừa dứt lời.
Soạt!
Mấy người cùng quay đầu, đôi mắt đỏ bừng như thú hoang!
Nhìn chằm chằm Tiểu Diệp Nặc đang nằm cuộn tròn dưới mặt đất băng lạnh!
“Mẹ… mẹ, Nặc Nhi đói quá… lạnh quá…”
Một ông lão mặt rỗ cau mày nói: “Mạng của con bé này thật lớn, máu chảy cạn rồi vẫn sống được!”
“Lực sinh mệnh kiên cường, chính là biểu hiện của thể chất nghịch thiên!”
Một ông lão một mắt khác vui mừng nói: “Mau để nó ký khế ước máu với nhà họ Đoạn chúng ta đi!”
“Chỉ cần để nó trở thành huyết nô của nhà họ Đoạn, máu của nó, chúng ta lấy không hết, dùng không cạn!”
“Nó sống một ngày, nhà họ Đoạn chúng ta sẽ được cung cấp máu quý liên tục không ngừng!”
“Sau này luyện máu quý của nó, còn có thể cải thiện thiên phú của con cháu nhà họ Đoạn chúng ta!”
“Thậm chí, cho nó kết hợp với con cháu nhà họ Đoạn…”
Ông lão một mắt nói xong, càng lúc càng hưng phấn!
“Vậy còn đợi gì nữa? Mau cho nó ký khế ước máu linh hồn đi!”
Mấy người thúc giục.
“Được!”
Ông lão mặt rỗ gật đầu, bước một bước đến trước Diệp Nặc: “Nhóc con, cháu muốn cứu mẹ cháu không?”
Diệp Nặc khó khăn mở đôi mắt, trong con người đều là nỗi sợ: “Là các người đã hại mẹ tôi, mẹ tôi chết rồi…hu hu hu!”
“Nhóc con, mẹ cháu vẫn sống lành lặn đấy!”
Ông lão mặt rỗ nở nụ cười hiền từ: “Chúng ta đã cứu mẹ của cháu, nhưng nếu cháu muốn gặp mẹ thì nhất định phải làm theo lời của chúng ta!”
Cháu có nghe lời không?”
Diệp Nặc liên tục gật đầu: “Nghe lời, Nặc Nhi nghe lời nhất”.
“Được”.
Ông lão mặt rỗ cười nhẹ một tiếng: “Chỉ cần cháu đồng ý ký khế ước máu linh hồn với nhà họ Đoạn!”
“Chúng ta sẽ cho cháu gặp mẹ, hơn nữa cháu sẽ có đồ ngon ăn không hết”.
“Thật không? Được, Năc Nhi muốn gặp mẹ”, Diệp Nặc ngoan ngoãn đến khiến người ta thương xót.
Cô bé mở to đôi mắt: “Mẹ, sau này không cần chịu đói nữa, mẹ vì Năc Nhi mà nhường hết cho Nặc Nhi rồi”.
“Ông à, cảm ơn ông!”
Ông lão mặt rỗ gật đầu: “Bé ngoan, bây giờ làm theo lời ông nói”.
“Vâng vâng, được”.
Diệp Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Ông lão mặt rỗ cắn đầu lưỡi, vẽ ra một lá bùa màu máu trong hư không!
Cuối cùng điểm chỉ ngón tay, khế ước máu hình thành!”
Vừa giơ tay ném ra một con dao băng lạnh, ‘choang’ một tiếng rơi xuống bên cạnh Diệp Nặc!
“Nhóc con, lấy ra một giot máu!”
“Chỉ cần hoàn thành khế ước máu, cháu có thể được gặp mẹ cháu rồi!”
Diệp Nặc vui mừng: “Thật không? Tốt quá rồi!”
Cầm lấy con dao cứa lên tay!
Đợi hồi lâu cũng không có giọt máu nào.
Ông lão mặt rỗ cau mày: “Chuyện gì vậy? Sao không có máu?”
“Ôi trời!”
Đoạn Bắc Minh vỗ đầu: “Tôi quên mất, tôi đã rút cạn máu của con bé này rồi!”
“Vậy phải làm thế nào?”, ông lão một mắt cau mày.
Chương 1607: Nợ máu trả máu
Ông lão mặt rỗ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không tin trong cơ thể con bé này không còn một giọt máu nào!”
“Ở tay không có thì tìm chỗ khác!”
Nói xong, giọng nói sầm xuồng trở nên hung dữ: “Nhóc con, nếu cháu không cho ra được máu thì mẹ của cháu sẽ chết chắc đấy!”
“A? Đừng… Nặc Nhi không muốn mẹ chết!”
Diệp Nặc nóng ruột đến phát khóc.
“Khóc cái gì mà khóc!”
Ông lão mặt rỗ tức giận quát một tiếng: “Lập tức nhỏ ra một giọt máu cho ta!”
“Được! Nặc Nhi làm ngay! Đừng làm hại mẹ cháu…”, Diệp Nặc run lên.
Cầm lấy con dao cứa một đường lên cổ tay lên người!
Vết thương nứt ra, không có máu chảy ra!
“Máu đâu…mau ra đi!”
Trên khuôn măt non nớt của Diệp Nặc tràn đầy lo lắng, rồi lại rạch một đường lên chân!
Vẫn không có máu chảy ra!
Ông lão mặt rỗ lạnh lùng quát: “Lão phu hết kiên nhẫn rồi, mau lên!”
“Nếu không, tao sẽ cho chó hoang ăn thịt mẹ mày!”
“Hu hu hu… đừng làm vậy với mẹ cháu!”, Diệp Nặc rơi nước mắt.
Cầm con dao không ngừng rạch lên người.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Một lát sau, trên tay, trên chân, lồng ngực, trên vai, sau lưng.
Thậm chí trên khuôn mặt non nớt, khắp chỗ đều là vết dao rạch!
Mỗi một vết thương đều kinh hãi!
Nhưng vẫn không có giọt máu nào chảy ra!
Máu của cô bé đã chảy cạn thật rồi!
Diệp Nặc Nhi nóng ruột òa khóc lớn: “Hu hu hu... ông à, xin lỗi, Nặc Nhi thực sự không còn máu nữa…”
“Cháu đau quá… cầu xin ông đừng giết mẹ cháu… hu hu hu…”
“Vãi!”
Ông lão mặt rỗ tức giận mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, đồ phế vật, lại không còn đến một giọt máu nào thật!”
“Thôi vậy, ném vào chuồng chó, đợi nó hồi phục hai ngày rồi tính!”
Ông lão một mắt hơi lo lắng: “Nó sẽ không chết chứ?”
Đoạn Bắc Minh cười he he: “Lục thúc yên tâm, lực sinh mệnh của con bé này rất mạnh mẽ!”
“Nó có thể chất đặc biệt, máu tươi chảy cạn cũng không chết”.
“Ở trong chuồng chó mấy ngày cũng không sao!”
“Người đâu, ném nó vào chuồng chó!”
Đoạn Bắc Minh hạ lệnh một tiếng.
“Phập!” một tiếng vang lên, cánh cửa của phòng luyện đan bị đạp mở!
“Là ai?”
Mấy người ông lão mặt rỗ, ông lão một mắt, Đoạn Bắc Minh sầm mặt.
Một thanh niên cõng một cô gái đứng trước cửa phòng luyện đan, con mắt nhìn chằm chằm Diệp Nặc!
Lúc này, cơ thể hai người cứng đờ, không ngừng run lên!
“Mẹ của con bé này, cô lại có thể tìm đến đây?”, Đoạn Bắc Minh hơi ngạc nhiên.
“Nặc Nhi…”
Đông Phương Xá Nguyệt nhìn thấy trên người Diệp Nặc đầy vết thương, đôi môi tím ngắt.
Trên khuôn mặt còn đọng nước mắt, không ngừng run lập cập, suýt nữa ngất tại chỗ.
Diệp Bắc Minh xông đến bên cạnh Diệp Nặc: “Nặc Nhi, xin lỗi... bố đến rồi!”
Đau lòng đến toàn thân run lên!
Lúc này, trên người Diệp Nặc đã đầy vết thương, trong tay vẫn cầm chặt con dao: “Bố là bố của con ư? Mẹ, đây là bố của con à?”
Đông Phương Xá Nguyệt ôm chặt con gái: “Đúng thế, Nặc Nhi!”
“Tốt quá rồi mẹ, con cũng có bố rồi”.
Diệp Nặc vui mừng cười.
“Mẹ, Nặc Nhi đói quá, lạnh quá… đau người quá…”
Nói xong, cái đầu nhỏ bất ngờ ngất xỉu trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt.
Diệp Bắc Minh cay sống mũi, đau lòng đồng thời trong lòng nổi lên cơn lửa giận ngút trời: “Đây là con gái của tôi! Các người dám đối xử với con bé như vậy hả?”
Tuy Đoạn Bắc Minh không biết Diệp Bắc Minh tìm được đến đây bằng cách nào, nhưng nơi này là nhà họ Đoạn.
Hắn vốn không sợ: “Thế thì đã làm sao? Bọn tao không những đối xử với con gái mày như vậy!”
“Ngay cả máu tươi của nó cũng bị bọn tao rút cạn rồi!”
Nói xong, Đoạn Bắc Minh lấy ra chiếc bình ngọc, huơ lắc trước mặt Diệp Bắc Minh: “Máu trong này đều là của con gái mày đấy!”
“Vãi!”
Diệp Bắc Minhh hoàn toàn nổi khủng, lao đến như thú hoang!
Đoạn Bắc Minh ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, bị Diệp Bắc Minh trực tiếp bóp cổ!
Cuối cùng trên khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Tứ thúc, lục thúc, cứu tôi!”
Ông lão mặt rỗ và ông lão một mắt trực tiếp ra tay: “Nhóc con, dám ra tay ở nhà họ Đoạn? Muốn chết hả!”
Hai người mau chóng xông đến!
“Cút!”
Diệp Bắc Minh vô cùng cuồng bạo, lật tay tấn công ra một quyền!
Phập! Phập!
Hai người bay ngược đi, phun a một ngụm máu tươi, trực tiếp đập xuyên bức tường phòng luyện đan.
Liền sau đó, Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một con dao róc xương màu đen: “Làm hại con gái tao, nợ máu trả máu!”
“Lăng trì đến chết!”
Chương 1608: Không nghe lời
Dao róc xương giáng xuống.
Đoạn Bắc Minh trực tiếp kêu thảm một tiếng: “A… mày đang cắt thịt của tao hả? Mày dám…”
Ông lão mặt rỗ và ông lão một mắt bò dậy, nhìn thấy một cảnh khó quên lúc cuối đời!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh một tay tóm chặt cổ của Đoạn Bắc Minh!
Dao róc xương điên cuồng giáng xuống!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Mỗi một nhát dao đều mang đi một miếng thịt của Đoạn Bắc Minh!
Một lát sau, Đoạn Bắc Minh chỉ còn lại cái đầu lâu, và cả một bộ khung xương hoàn chỉnh!
Điều khiến người ta kinh hãi là, tuy Diệp Bắc Minh đã cắt hết máu thịt của Đoạn Bắc Minh, nhưng dây thần kinh trên người hắn lại không bị đứt một cái nào!
Đây là khái niệm gì?
Cũng có nghĩa là, Đoạn Bắc Minh có thể cảm nhận được nỗi đau mỗi một miếng thịt bi cắt xuống!
“Suýt!”
Mấy ông lão không hẹn mà cùng hít khí lạnh!
Tên nhóc này không những thủ đoạn kinh người, mà cũng nắm vững về cơ thể người đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần!
Đoạn Bắc Minh vẫn sống, cúi đầu nhìn, mình chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Và cả huyết quản dây thần kinh đáng sợ đó, sợ đến kêu thảm: “A… a… a!”
“Rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
“Làm hại con gái tao, đây là kết cục!”
Diệp Bắc Minh gầm quát một tiếng, bóp vỡ đầu của Đoạn Bắc Minh!
Máu tươi bắn ra!
“Tiểu tháp, sử dụng sức mạnh của ông, Huyết Mạch Chú Sát cho tôi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng: “Tôi muốn cho nhà họ Đoạn tuyệt chủng hoàn toàn!”
Mấy ông lão trong phòng luyện đan còn chưa phản ứng lại, trên người đã bùng lên ngọn lửa!
“A… chuyện gì thế này? Lửa! Lửa ở đâu ra!”
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Khắp nơi nhà họ Đoạn vang lên tiếng kêu thảm trầm bổng!
“Đây là…”
Con ngươi của ông lão một mắt co lại.
“Đừng!”
Ông lão mặt rỗ nhìn ngọn lửa cháy trên lồng ngực, mấy người lập tức hóa thành tro bụi!
Lúc này Diệp Bắc Minh mới đến bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt và Diệp Nặc: “Nặc Nhi thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt làm động tác suỵt, lắc đầu: “Nặc Nhi ngủ rồi”.
“Để tôi xem”.
Diệp Bắc Minh nói rất khẽ.
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, giao Diệp Nặc cho Diệp Bắc Minh.
Nhìn con gái trong lòng, toàn thân đều là vết thương, Diệp Bắc Minh cay sống mũi.
Lấy ra một ít bột thuốc, cẩn thận bôi lên người Diệp Nặc!
Rồi lại lấy ra đan dược, cẩn thận bón cho Diệp Nặc uống.
“Được rồi, cũng may đều là vết thương ngoài da, máu mất đi sẽ có thể phục hồi”, Diệp Bắc Minh nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Ngược lại là cô, tinh khí sinh mệnh tổn thương nghiêm trọng!”
“Cần nghỉ ngơi cho tốt, đúng rồi, sao hai người lại tiến vào thần giới?”
“Các sư tỷ đâu, không phải là nên ở cùng hai người à?”
“Chủ Luân Hồi đang ở đâu?”
Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Sư phụ tôi đã chết rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chủ Luân Hồi đã chết rồi, đã có chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Chuyện này nói ra dài lắm, đợi anh gặp được các sư tỷ thì có thể biết tất cả!”
…
Trong lầu Vạn Hoa, Độc Cô Vấn Thiên vừa dứt lời.
Đạm Đài Yêu Yêu lập tức nổi giận: “Anh coi sư tỷ tôi là gì hả?”
“Ha ha”.
Độc Cô Vấn Thiên cười, lướt nhìn Tiêu Ngột: “Hình như bọn họ không nghe lời lắm hả?”
Trong giọng điệu có ý trách móc!
Tiêu Ngột sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội giải thích: “Công tử Độc Cô, anh cho tôi một cơ hội, bây giờ tôi bắt cô ta cởi giày cho anh!”
Nói xong, bước lên sân khấu.
Con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Thiên Nhận Băng: “Còn không mau đi?”
Thiên Nhận Băng cau mày: “Xin lỗi cậu Tiêu, ngày bảy chị em chúng tôi vào lầu Vạn Hoa đã nói rồi!”
“Chỉ bán nghệ, không bán thân!”
Tiêu Ngột tức giận: “Đã ra ngoài bán rồi, còn chú trọng nhiều thế làm gì?”
“Anh!”
Thiên Nhận Băng dựng ngược lông mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, đã như vậy, chúng tôi rời khỏi lầu Vạn Hoa là được!”
“Ban đầu đã nói trước, chúng tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
“Các sư muội, chúng ta đi!”
Quay người định rời đi.
Sắc mặt của Độc Cô Vấn Thiên đã rất khó coi!
Tiêu Ngột nhìn thấy cảnh này, càng tức gần chết: “Vãi! Tiện nhân, tôi dễ với cô quá phải không?”
“Lầu Vạn Hoa là nơi các cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”
“Nếu không phải tôi thấy các cô đáng thương, giữ các cô ở lại lầu Vạn Hoa, thì các cô sớm đã chết ở bên ngoài rồi!”
“Bây giờ chỉ là bảo cô cởi giày cho công tử Độc Cô, cô giả bộ thanh cao cái gì?”
Dậm chân một cái, Tiêu Ngột trực tiếp xông lên đập ra một chưởng lên sau lưng Thiên Nhận Băng!
“Nhị sư tỷ cẩn thận!”
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Chương 1609: Sư tỷ, đệ đến rồi
Thiên Nhận Băng phản ứng lại, quay đầu ngăn chặn!
Tiếc là khoảng cách cảnh giới quá lớn, Thiên Nhận Băng chỉ cảm thấy như có một tòa núi đụng đến bay ngược ra xa!
Ngã dưới đất phun ra máu tươi!
“Nhị sư tỷ!”
Sáu người xông đến, dìu Thiên Nhận Băng đứng lên.
Liền sau đó, xung quanh xuất hiện hàng chục hộ vệ bao vây bảy người!
Tiêu Ngột âm lạnh lên tiếng: “Một đám đàn bà thối, cho thể diện mà không cần!”
“Còn không mau đi cởi giày cho công tử Độc Cô đi! Dùng miệng!”
“Nếu không, tôi sẽ cho các cô biết kết cục của việc phản bội lầu Vạn Hoa!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Tôi đề nghị, anh đi vặn đầu của công tử Độc Cô xuống!”
“Nếu không, tôi sẽ vặn đầu của anh xuống!”
“Ai đang nói hả?”
Tiêu Ngột sợ đến run lẩy bẩy, không nhịn được nhìn ra ngoài đại điện. Nụ cười trên mặt Độc Cô Vấn Thiên cứng lại, nhìn về phía giọng nói với ánh mắt vô cùng băng lạnh!
“Giọng này là…”
Hoàng hậu Hồng Đào ngẩn người.
Liễu Như Khanh vô cùng kích động: “Đây là giọng của tiểu sư đệ!”
Đạm Đài Yêu Yêu bỗng quay đầu, nhìn ra ngoài đại điện: “Đúng là tiểu sư đệ!”
“Nhị sư tỷ, tiểu sư đệ đến rồi!”
Đám người Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên kích động suýt nhảy lên!
Thiên Nhận Băng cũng vui mừng, kinh ngạc quay đầu, nhìn ra cửa đại điện.
Trong con mắt của mọi người, một thanh niên đa một cô gái, trong lòng bế một bé gái ngủ say chậm rãi đi đến!
“Tiểu sư đệ!”
Bảy vị sư tỷ thấy vậy, kích động nhào đến: “Đúng là đệ rồi, tốt quá rồi, cuối cùng cũng gặp được đệ!”
“Tiểu sư đệ, tất cả đều ổn chứ?”
“Những năm nay đệ sống thế nào?”
“Tiểu sư đệ, các tỷ nhớ đệ lắm…”
Độc Cô Vấn Thiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Cười lạnh lùng một tiếng: “Tiêu Ngột, đây cũng là anh sắp xếp cho bản công tử xem hả?”
“Tôi… công tử Độc Cô, tôi…”
Tiêu Ngột có trăm cái miệng cũng khó biện bạc!
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ, sẽ đột ngột xảy ra chuyện như này!
Lập tức nổi giận gào một tiếng: “Tất cả ngây ra đó làm gì? Chém tên nhóc này thành bùn thịt cho tôi!”
Mười mấy khí tức bùng phát, trực tiếp tấn công về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh đỏ con mắt: “Các vị sư tỷ, đệ rất ổn!”
“Có gì chốc nữa rồi nói, giải quyết chuyện trước mắt trước thì hơn!”
Giao con gái trong lòng cho Đông Phương Xá Nguyệt, bước một bước chặn trước mọi người!
Lúc này, mười mấy bóng hình vừa hay xông đến!
Tấn công ra một quyền!
‘Phập’một tiếng lớn vang lên, người xông lên phía trước nhất nổ tung tại chỗ!
Diệp Bắc Minh không dừng lại, tung từng quyền liên tiếp đánh nổ tất cả bọn họ như quả dưa hấu!
“Mày… làm sao có thể!”
Tiêu Ngột không nhịn được run lên, kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Rốt cuộc mày là ai?”
Hộ vệ cơ thể bán thần, lại bị một quyền đánh nổ toàn bộ?
Đúng là vô cùng khủng bố!
Cảnh này khiến vẻ mặt Độc Cô Vấn Thiên khẽ biến sắc.
“Ừm?”
Ông lão lưng gù ngồi phía sau hắn cũng không nhịn được mở đôi mắt: “Kẻ này, cơ thể rất cường mạnh!”
“Là mày sỉ nhục sư tỷ tao?”
Diệp Bắc Minh khóa chặt Tiêu Ngột, trực tiếp xông đến.
Tiêu Ngột kinh hồn bạt vía, chủ động tung ra một quyền đập về phía Diệp Bắc Minh.
Tay trái chí tôn nghênh đón, khoảnh khắc nắm đấm của hai người chạm vào nhau, rắc một tiếng giòn tan!
“A…”
Tiêu Ngột đau đến như xé tim xé phổi, ôm cổ tay đã mất bàn tay!
Kinh sợ nhìn Diệp Bắc Minh bước từng bước về phía mình: “Người đâu, người đâu! Ai giết được hắn, tôi sẽ trọng thưởng!”
“Rõ!”
Hàng chục bóng hình cùng lướt về phía Diệp Bắc Minh, vô số bình khí tấn công đến!
Hào quang của các loại võ kỹ bùng phát, nghiền áp đến dễ như bẻ cành khô.
Cả đại điện chấn rung, dường như có thể nổ bất cứ lúc nào!
“Cút hết cho tao!”
Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng, năm ngón tay của tay trái chí tôn nắm lại!
Gru!
Lúc tiếng rồng gầm vang lên, một con huyết long từ tay trái chí tôn xông ra!
Giống như sấm sét đôt phá tầng tầng mây đen!
Phập! Phập! Phập…
Lúc hàng chục bóng hình tiếp xúc với huyết long, toàn bộ nổ tung, khí tức chết chóc tràn ngập cả đại điện!
“Xương Chí Tôn!”
Ông lão lưng gù đứng bật lên, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm tay trái của Diệp Bắc Minh!
Độc Cô Vấn Thiên thở gấp: “Lão Ân, ông nói gì? Xương Chí Tôn ư”
Ông lão lưng gù ngưng trọng gật đầu: “Đúng thế! Cánh tay của kẻ này phát ra khí tức của xương Chí Tôn!”
“Hơn nữa còn là cả tay trái chí tôn hoàn chỉnh, quá quý hiếm!”
Chương 1610: Cướp tay trái chí tôn
“Cho dù là nơi sâu nhất của đài kỷ niệm chiến thần, cũng chưa chắc có thể tìm được một cánh tay hoàn chỉnh xương Chí Tôn!”
“Quá tốt rồi!”
Độc Cô Vấn Thiên kích động đến toàn thân run lên, nổi da gà.
Kích động đến trái tim muốn nhảy ra: “Lão Ân, tôi muốn lấy tay trái chí tôn này!”
“Tôi ra lệnh cho ông bây giờ không tiếc mọi giá, mang tay trái chí tôn của tên nhóc này về cho tôi!”
“Rõ!”
Ông lão lưng gù cung kính gật đầu, bước ra một bước!
Vù!
Cả đại điện chấn rung, thời gian dường như ngừng lại.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang ông lão lưng gù!
Ngọa hổ tàng long, uy hiếp bốn phương!
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Tiểu tháp, hình như ông lão này còn cường mạnh hơn đám người Lâm Trọng Sơn, Lục Duệ rất nhiều!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phí lời! Đám người Lâm Trọng Sơn, Lục Duệ cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới chân thần đỉnh phong!”
“Ông lão này ở cảnh giới lớn tiếp theo, cảnh giới thiên thần! Hơn nữa, còn là trung kỳ trở lên!”
“Xương Chí Tôn của cậu vẫn chưa dung hợp hoàn toàn, có thể dùng ông ta luyện tay, tăng thêm độ ăn ý!”
“Nếu không đánh lại, bản tháp ra tay giết luôn!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Giọng của ông lão lưng gù vang lên như mệnh lệnh: “Tự chém tay trái chí tôn, quỳ xuống đưa đến trước mặt công tử nhà tôi!”
“Lão phu có thể suy nghĩ cho cậu toàn thây!”
Diệp Bắc Minh cười: “Bây giờ ông quỳ trước mặt tôi, tự chém đầu!”
“Tôi cũng suy nghĩ cho ông toàn thây!”
“Muốn chết hả!”
Ông lão lưng gù tiến lên một bước, tấn công xuống như sấm sét!
Tốc độ quá nhanh!
“Tiểu sư đệ cẩn thận, ông ta là cảnh giới thiên thần!”
Mấy vị sư tỷ đều lên tiếng.
Diệp Bắc Minh nắm năm ngón tay, tay trái chí tôn giơ lên chống đỡ.
“Phập” một tiếng bức bối vang lên, ông lão lưng gù không những không lùi lại mà còn chặn được một quyền của tay trái chí tôn, sức mạnh lạo tăng mạnh ba phần!
‘Choang’ một tiếng!
Hai chân của Diệp Bắc Minh nghiền nát gạch sàn của đại điện, lún xuống đất một tấc!
Tay trái chí tôn cảm giác có một tòa thái sơn đè xuống!
“A…”
Mấy vị sư tỷ kinh hãi kêu lên.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: ‘Sức mạnh cường mạnh quá!”
Ông lão lưng gù nhếch miệng cười, khí tức chết chóc ập đến: “Nhóc con, chịu một đòn sức mạnh năm phần của lão phu mà không chết, lão phu thừa nhận cậu rất mạnh!”
“Nếu cậu biết nhẫn nại, hôm nay bất mặc kệ mấy cô gái này sống hay chết, sau này đúng là sự uy hiếp!”
“Tiếc là hôm nay cậu phải chết ở đây!”
Vừa dứt lời, bàn tay lại đè xuống hằm hằm lần nữa.
“Muốn giết tôi? Nằm mơ đi!”
Diệp Bắc Minh gầm một tiếng.
Tay trái chí tôn cũng chỉ dùng ba phần!
“Cút cho tôi!”
Liền sau đó, tay trái chí tôn lập tức trở nên đỏ tươi như máu, mỗi một huyết quản dường như đều căng phồng!
Sau trong cánh tay có một con huyết long đang gầm thét!
Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy độ ăn ý với tay trái chí tôn lại tăng lên!
“Xương Chí Tôn, ta ra lệnh cho mày bùng phát toàn lực!”
Gầm một tiếng.
Ầm ầm!
Khí tức hủy diệt tất cả vụt ra, ông lão lưng gù bị đánh lùi lại tại chỗ!
Cánh tay trấn áp Diệp Bắc Minh hoàn toàn biến mất, chỗ vết thương lộ ra xương trắng, máu tươi phun ra!
“Ực ực…”
Tất cả mọi người có mặt không hẹn mà cùng nuốt nước miếng!
“Trời ơi…”
Tiêu Ngột sợ đến rụt cổ, nếu quyền này đánh lên người anh ta, thì anh ta sẽ chết chắc!
Liễu Như Khanh tỏ vẻ mặt kỳ dị: “Xem ra thực lực của tiểu sư đệ lại mạnh lên rồi!”
Toàn bộ các sư tỷ còn lại gật đầu, khóe miệng cong lên ý cười: “Anh chàng này may mắn đến nghịch thiên! Lại có được xương Chí Tôn!”
Độc Cô Vấn Thiên bỗng đứng lên: “Lão Ân, ông không sao chứ?”
Sắc mặt ông lão lưng gù đen xì, thấy lạ vì một quyền của Diệp Bắc Minh lại có thể đánh thương mình thật, đồng thời cũng chấn kinh bởi sức mạnh của tay trái chí tôn hoàn chỉnh!
‘Sức mạnh của xương Chí Tôn lại cường mạnh hơn cơ thể thiên thần!’
“Hôm nay không diệt kẻ này, sau này chắc chắn là sự uy hiếp to lớn!’
‘Hôm nay cậu ta phải chết!’
Nghĩ đến đây, ông lão lưng gù không còn do dự.
Nhìn chỗ cánh tay gãy của mình một cái, giơ tay tóm, máu tươi ào ào phun ra!
Liền sau đó, số máu tươi này lại bùng cháy, hóa thành một con rắn lửa khổng lồ trăm trượng!
Rắn lửa vô cùng dữ tợn, nhiệt độ trong đại điện tăng mạnh!
“Đi!”
Ông lão lưng gù quát lên một tiếng, rắn lửa lao về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, lão phu thừa nhận xương Chí Tôn rất khủng bố, còn đánh thương được cả cơ thể của lão phu!”
“Chỉ tiếc là, cậu vẫn chưa hoàn toàn nắm vững sức mạnh của xương Chí Tôn!”