Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 667: Giết thật rồi?

“Suýt, đây là…?”



Diệp Bắc Minh đến bên ngoài Thanh Huyền Tông, bị cảnh náo nhiệt trước mặt làm cho chấn kinh ngẩn người.

Hàng triệu người tập trung trên quảng trường rộng lớn bên ngoài cổng Thanh Huyền Tông.

Hôm nay, vừa hay là nghi thức nhập môn tổ chức ba năm một lần của Thanh Huyền Tông!

Anh trực tiếp lấy ra một tấm thẻ bài ngọc, sau khi liên hệ mấy vị sư tỷ.

Đứng ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi các sư tỷ đến đón anh.

Cách cách cách!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên: “Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”

Đám đông nhường ra một lối đi.

Một đám người mặc trang phục đệ tử của Thanh Huyền Tông từ xa vội vàng đi tới.

Mọi người nhìn thấy đệ tử của Thanh Huyền Tông, tất cả đều cung kính cúi đầu!

Những người xung quanh Diệp Bắc Minh cũng lùi lại về sau.

Xung quanh anh lập tức trống không.

Lúc này.

Diệp Bắc Minh một mình trơ chọi đứng ở đó!

“Này, cậu thanh niên, mau tránh ra!”

“Đừng ngủ nữa, người của Thanh Huyền Tông đến rồi!”

“Cậu đang làm gì thế hả, mau tránh ra!”

“Còn không tránh ra, cậu sẽ gặp rắc rối đấy!”

Một vài võ giả có lòng tốt nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh nghe thấy, nhưng phớt lờ.

Đường rộng như vậy, người của Thanh Huyền Tông đi vòng qua chẳng phải là được rồi sao?

Soạt! Soạt! Soạt!

Mười mấy ánh mắt băng lạnh lập tức nhìn sang Diệp Bắc Minh.

“Cậu nhóc, có biết nơi này là nơi nào không?”

“Ai cho cậu đứng ở đây? Cậu đang cản đường đấy, có biết không hả?”

Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ!

“Xong rồi xong rồi…”

“Tên nhóc này thật xui xẻo, không chết thì cũng bị lột lớp da!”

Rất nhiều võ giả lắc đầu.

Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Đường rộng như vậy, tại sao các người cứ phải đi qua chỗ tôi?”

“Đi vòng qua không được hả?”

Cái gì?

Vãi!

Trái tim của tất cả mọi người run lên, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!

Tên nhóc này là ai?

Lại bảo đệ tử của Thanh Huyền Tông đi đường vòng?

Rất hiển nhiên, đám đệ tử của Thanh Huyền Tông cũng không ngờ, cũng phải ngẩn người vì câu trả lời của Diệp Bắc Minh.

Người thanh niên dẫn đầu tức đến bật cười: “Anh biết tôi là ai không?”

“Ô Tử Tuấn tôi ở Thanh Huyền Tông trước nay chưa từng phải đi đường vòng, tôi muốn đi từ đâu thì đi từ đó!”

“Hôm nay, tôi muốn đi từ chỗ anh, anh tránh hay không tránh đây?”

Ô Tử Tuấn?

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại: “Anh họ Ô?”

Từ chỗ hai trưởng lão của Thanh Huyền Tông, anh được biết.

Sau khi mẹ gia nhập Thanh Huyền Tông, từng bị lão tổ nhà họ Ô uy hiếp thu nhận làm lư đỉnh!

Huyết hải thâm thù đó!

Một cơn lửa giận lập tức bùng lên!

Sát ý cũng không kiềm chế được!

Nếu không phải nhà họ Ô, thì mẹ anh làm sao lại thê thảm như vậy?

Làm sao lại gặp những tai họa sau này!

Tất cả người nhà họ Ô đều đáng chết!

“Đúng thế!”

Ô Tử Tuấn cười thích thú: “Tôi họ Ô, chính là giống như trong lòng anh nghĩ!”

“Tổ tiên nhà ho Ô tôi chính là một trong mười gia tộc lớn sáng lập Thanh Huyền Tông!”

“Bố của tôi, Ô Kiếm Phong là trưởng lão nội môn, anh trai tôi là thiên tài trong top một ngàn của bảng xếp hạng Thanh Huyền!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vậy thì đúng rồi”.

Ô Tử Tuấn cười: “Bây giờ muốn tránh đường rồi?”

Khuôn mặt anh tuấn bỗng sầm xuống: “Muộn rồi!”

Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói tôi muốn tránh đường?”

Ô Tử Tuấn phát hiện có gì không đúng, lạnh mặt: “Anh có ý gì?”

Diệp Bắc Minh giơ tay, một luồng sức mạnh khủng bố ập đến!

Ô Tử Tuấn vẫn chưa phản ứng kip, đã bị luồng sức mạnh này trực tiếp hút đến!

Anh tóm chặt cổ họng của Ô Tử Tuấn!

Hai chân lơ lửng rời khỏi mặt đất!

Khó thở!

Kinh sợ!

Cảm giác cái chết ập đến!

“Ô sư huynh!”

“Nhóc con, mày thả Ô sư huynh ra!”

Vẻ mặt của mười mấy đệ tử Thanh Huyền Tông bỗng biến sắc.

Diệp Bắc Minh dồn lực vào cổ tay.

‘Rắc’ một tiếng giòn tan!

Cổ họng của Ô Tử Tuấn trực tiếp vỡ nát, bỏ mạng tại chỗ!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu: “Lấy chút lãi từ mày trước!”

“Cái gì?”

“Vãi!

“Giết thật rồi?”

Các võ giả có mặt cũng sợ đến sượt sượt sượt lùi lại, trong vòng bán kính hơn trăm dặm lập tức trống không.

Mọi người đứng cách hơn trăm mét, kinh sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

“Tên nhóc này là ai?”

“Hắn điên rồi phải không?”

“Nơi này là Thanh Huyền Tông đó! Hắn lại dám giết đệ tử Tông Thanh Huyền Tông?”

“Trời ơi… tôi từng gặp rất nhiều kẻ to gan, nhưng chưa từng gặp ai to gan như vậy!”

“Tôi cho rằng hắn đang đùa, không ngờ…”

“Ực! Ực!!”

Rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng.

Chấn hãi đau thương nhìn cảnh này.

Động tĩnh ở bên này đã kinh động đến một số trưởng lão kiểm tra nhập môn ở xa.

Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh tóm thi thể của Ô Tử Tuấn, cũng phải dụi mắt thật mạnh.

Còn tưởng mình nhìn nhầm!

Ô Tử Tuấn chết rồi?

Cứ vậy nằm dưới đất, con ngươi lồi ra, vẻ mặt đầy kinh sợ.

Dường như vốn không tin mình lại chết như vậy!

“Suýt!”

Mấy ông lão hít khí lạnh, cơ thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.

Bọn họ chỉ là trưởng lão ngoại môn bình thường, thân phận của Ô Tử Tuấn đặc biệt, cho dù cái chết của hắn không liên quan đến bọn họ!

Nhưng cũng là chết trước mắt bọn họ!

Nhà họ Ô mà truy cứu, bọn họ không chết thì cũng mất một lớp da!

“Bắt lấy tên nhóc đó! Phải bắt sống!”

“Giao cho nhà họ Ô, không chừng chúng ta có thể miễn trách nhiệm!”
Chương 668: Các tỷ bảo vệ đệ

Vừa dứt lời, mấy ông lão trực tiếp xông lên, tốc độ nhanh như điện giật.

Còn có người có thêm một tấm lưới sắt trong tay, trùm về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh đang định ra tay.

Bỗng nhiên.

Trên không trung vang lên trang cười!

“Ai dám động vào sư đệ của tôi?”

“Tiểu sư đệ, tỷ tới đây!”

“Tiểu sư đệ đừng sợ, các tỷ bảo vệ đệ!”

Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Khương Tử Cơ.

Sáu mỹ nữ tuyệt sắc từ trên trời giáng xuống.

Chém một đường kiếm xuống!

Roạt!

Lưới sắt đang bao trùm về phía Diệp Bắc Minh ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn!

Thập sư tỷ Vương Như Yên, ngự tỷ lạnh lùng!

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào, mê hoặc lòng người!

Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ nghiêng nước nghiêng thành.

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh không hề thua kém đấng mày râu!

Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu xinh đẹp hoạt bát!

Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ đoan trang dịu dàng!

Khoảnh khắc sáu cô gái giáng xuống, xinh đẹp áp đảo toàn hiện trường!

Sáu người không những cực kỳ đẹp, mà khí chất còn khiến người ta không rời nổi mắt!

“Mấy ccô gái này đẹp quá!”

“Nếu có thể cưới được một trong số bọn họ, tôi tình nguyện giảm một trăm tuổi thọ!”

Có người trong mắt rực lửa!

Mấy ông lão kinh ngạc, nhận ra các cô gái này.

Mấy người này gia nhập Thanh Huyền Tông không lâu, đã rất nổi tiếng.

Lại là đệ tử nội môn, bọn họ không đắc tội được!

“Tử Tuấn, con trai tôi! Không!”

Một tiếng gầm thét điên cuồng vang lên, trên không trung xuất hiện một bóng người.

Ô Kiếm Phong chỉ nhìn thi thể dưới đất một cái, mái tóc xám trắng lập tức thành trắng tinh!

Ông ta tu luyện ở sâu trong Thanh Huyền Tông, đèn thần hồn đại diện cho Ô Tử Tuấn bỗng nhiên tắt lịm.

Ông ta lập tức định vị vị trí của Ô Tử Tuấn, phát hiện lại ở cổng núi Thanh Huyền Tông?

Phản ứng đầu tiên của Ô Kiếm Phong chính là đèn thần hồn có vấn đề!

Con trai ở cổng núi Thanh Huyền Tông, làm sao có thể chết được?

Nhưng ông ta vẫn ôm lòng nghi ngờ đến trước cổng núi Thanh Huyền Tông.

Vậy mà… thực sự nhìn thấy thi thể của Ô Tử Tuấn!

Lúc này.

Trái tim của Ô Kiếm Phong đang nhỏ máu!

Hai tay ông ta run lên, đôi mắt già nua trào ra một hàng nước mắt máu: “Là ai, là ai đã giết con trai tôi!”

“Là mày!”

“Đồ tạp chủng đáng chết, mày dám giết con trai tao? Mày đáng chết!”

Ô Kiếm Phong cảm nhận được mùi máu tanh trên người Diệp Bắc Minh!

Thánh Vương hậu kỳ!

Khí tức khủng bố, bao trùm cả không trung cổng núi Thanh Huyền Tông!

Trong tích tắc, hàng triệu võ giả đều cảm thấy như đối diện với tử thần, hai chân run rẩy!

Ầm ầm!

Lòng bàn tay Ô Kiếm Phong hiện lên một thanh thần kiếm màu đen, mang theo sát ý khủng bố chém xuống!

Khuôn mặt Khương Tử Cơ nghiêm lại, quát lên: “Cùng ra tay, bảo vệ tiểu sư đệ!”

“Được!”

Năm vị sư tỷ đồng thanh hô lên.

Sáu người cùng ra tay!

Mỗi người lấy ra binh khí của mình, lại thực sự ngăn được đòn tấn công này.

‘Choang’ một tiếng kinh thiên động địa vang lên.

Sóng khí cuồn cuộn, rất nhiều người bị hất bay ra xa.

Ô Kiếm Phong tỏ vẻ mặt hung dữ: “Sáu con đê tiện các người dám chặn tôi? Hôm nay tên này chết chắc rồi!”

Bỗng nhiên, một giọng nói cực kỳ băng lạnh vang lên: “Ô Kiếm Phong, đệ tử của Lãnh Nguyệt tôi lại là đồ đê tiện trong miệng ông?”

“Ông thật to gan!”

Vù!

Một luồng sức mạnh cường mạnh ập đến, đập về phía Ô Kiếm Phong.

Ô Kiếm Phong vốn không chịu nổi đòn tấn công này, miệng phun ra máu tươi, rơi từ trên không trung xuống.

Vô cùng nhếch nhác!

“Bà!”

Ô Kiếm Phong bò dậy, nhìn chằm chằm về một hướng.

Liền sau đó.

Một người phụ nữ mặc cung trang đi ra, vô cùng khoan thai sang trọng.

Trưởng lão ngoại môn, đệ tử của Thanh Huyền Tông có mặt ở đó đều đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến thái thượng trưởng lão!”

“Thái thượng trưởng lão?”

Các võ giả đến tham gia thi nhập môn Thanh Huyền Tông kích động toàn thân run lên, mặt đỏ tía tai!

Thái thượng trưởng lão?

Đây là nhân vật lớn hàng đầu của Thanh Huyền Tông!

Thanh Huyền Tông có hơn triệu đệ tử, thái thượng trưởng lão cộng lại không quá mười người!

Địa vị của mỗi thái thượng trưởng lão đều sánh ngang với tông chủ Thanh Huyền Tông!

Ô Kiếm Phong lau sạch máu ở khóe miệng: “Lãnh Nguyệt trưởng lão, kẻ này giết con trai tôi, cho dù bà là thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ có thể bao che cho hắn như vậy sao?”
Chương 669: Đạo tàn sát

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bà ấy có cảnh giới gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vượt qua Thánh Vương, ít nhất là cấp Thánh Chủ!”

“Cấp Thánh Chủ?”

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại!

Vãi!

Võ Thần, Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, cảnh giới Hợp Nhất, Thánh Vương, Thánh Chủ?

Mẹ kiếp, hơn anh bao nhiêu cảnh giới lớn đây!

Lãnh Nguyệt đưa tay ra, vuốt má của Diệp Bắc Minh: “Con ơi…”

Diệp Bắc Minh lùi lại nửa bước theo bản năng: “Vị tiền bối này, bà… có ý gì?”

Tay của Lãnh Nguyệt lơ lửng không trung, ngẩn người.

Cảm thấy nơi này đông người phức tạp, bèn dẫn Diệp Bắc Minh vào một tòa cung điện sâu trong Thanh Huyền Tông.

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Con à, dì là chị em tốt của mẹ con!”

“Con có thể gọi dì là Dì Nguyệt, con và mẹ con thực sự quá giống nhau!”

“Mau cho dì Nguyệt ôm một lúc!”

Lãnh Nguyệt không quan tâm Diệp Bắc Minh phản đối.

Liền kéo anh vào lòng.

Diệp Bắc Minh suýt nữa bị ép chết: “Khụ khụ… dì Nguyệt, con không thở nổi”.

Lãnh Nguyệt không buông tay, ôm chặt Diệp Bắc Minh trong lòng: “Nhìn thấy con giống như nhìn thấy Lam Nhi năm đó!”

“Con ngoan, sau này ở Thanh Huyền Tông, dì bảo vệ con!”

“Bảo đảm không ai dám ức hiếp con!”

Lãnh Nguyệt buông Diệp Bắc Minh ra, nhìn anh với vẻ cưng chiều: “Bắt đầu từ hôm nay, con chính là đệ tử của Lãnh Nguyệt!”

“Bắc Nhi, con muốn học cái gì cũng được, dì Nguyệt có thể truyền thụ cho con!”

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Dì Nguyệt, con gia nhập Thanh Huyền Tông, không phải để học võ”.

“Con chỉ muốn điều tra thông tin của mẹ con, con nhất định phải tìm bố mẹ của con!”

Lãnh Nguyệt ngẩn người.

Khẽ cau mày: “Bắc Nhi, thế giới này võ lực là hàng đầu!”

“Con mới là cảnh giới Võ Thần sơ kỳ, mãi mãi không thể có chỗ đứng ở Đại Lục Chân Võ”.

“Với thực lực hiện tại của con vốn không giúp được gì cho bố mẹ con, con ở Thanh Huyền Tông tăng cảnh giới trước rồi tính”.

Diệp Bắc Minh lập tức phản ứng lại: “Dì Nguyệt, dù biết thông tin của bố mẹ con, đúng không?”

Lãnh Nguyệt thấy Diệp Bắc Minh kích động như vậy, trong đôi mắt lóe lên vẻ thương xót.

Cậu bé này bắt đầu từ khi sinh ra, cũng chưa từng gặp bố mẹ!

Cả đoạn đường từ nhỏ đến hiện tại, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Lãnh Nguyệt thở dài: “Dì cũng không biết”.

Diệp Bắc Minh kích động tóm cổ tay của Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, xin dì nói cho con biết!”

Trong lòng Lãnh Nguyệt kinh sợ.

Sao sức lực của cậu bé này lại khủng bố như vậy?

Chắc chắn vượt xa Võ Thần bình thường!

Bà ta nghiêm trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bắc Nhi, sức mạnh của con sao lại lớn như vậy?”

“Thực lực thực sự của con chỉ là Võ Thần sơ kỳ sao?”

“Không dùng bí pháp gì che giấu cảnh giới chứ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có”.

“Dì Nguyệt, đừng thảo luận việc này nữa, bố mẹ của con, họ đang ở đâu?”

“Ầy!”

Lãnh Nguyệt thở dài một tiếng: “Dì thực sự không biết”.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu: “Dì Nguyệt, dì không gạt con chứ?”

Lãnh Nguyệt vô cùng chắc chắn gật đầu.

Diệp Bắc Minh thất vọng.

Lãnh Nguyệt nói: “Lần đó sau khi mẹ con rời khỏi Thanh Huyền Tông, thì rất lâu không quay về”.

“Lúc quay về, thì đã mang thai”.

“Bà ấy nó với dì một số kế hoạch của bà ấy, sẽ có một ngày con đến Thanh Huyền Tông, bảo dì chăm sóc cho con, chỉ vậy thôi”.

Diệp Bắc Minh rất thất vọng.

Hỏi cả hồi lâu lại vẫn không có chút manh mối nào.

“Xem ra mẹ con không hề để lộ chút thông tin nào, sao lại đề phòng con trai cứ như phòng cướp vậy?”

Lãnh Nguyệt ôm miệng cười lén: “Nhóc con, con không thể nói mẹ con như vậy”.

“Mẹ con là một phụ nữ rất thông minh, bà ấy làm như vậy chắc chắn có lý do của bà ấy”.

“Con ở Thanh Huyền Tông cũng rất tốt, dì Nguyệt bảo đảm trong vòng mười năm, con sẽ trở thành đệ tử mạnh nhất Thanh Huyền Tông!”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Lãnh Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì, nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, con tuyệt đối không được nói với những người khác, con là con trai của Thanh Lam đấy!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Dì Nguyệt, con hiểu dì lo lắng điều gì!”

Lãnh Nguyệt cau mày: “Vừa nãy dì luôn âm thầm quan sát, lúc con giết Ô Tử Tuấn rất quyết đoán!”

“Chuyện nhà họ Ô, con cũng biết rồi ư?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Dì Nguyệt, lão tổ nhà họ Ô muốn dùng mẹ con làm lư đỉnh, đây là huyết hải thâm thù!”

Vù!

Trong tích tắc, một luồng sát ý khủng bố cuồn cuộn ra.

Lúc này, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy nhiệt độ trong cung điện giảm mấy phần!

Bà ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ kỳ lạ: “Sát khí cường mạnh quá!”

“Minh Nhi, con theo đạo tàn sát ư?”

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý ngập trời!

Bình tĩnh trở lại.

“Đúng thế, con học đạo tàn sát từ một vị sư phụ”.

“Hỏng rồi!”

Lãnh Nguyệt rất lo lắng.

Bà ta cau chặt mày, đi đi lại lại trong cung điện.

Cuối cùng.

Ánh mắt bà ta sầm xuống, nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, sau này đừng đi theo con đường đạo tàn sát này nữa!”
Chương 670: Con sẽ giúp bố giết Diệp Bắc Minh

Diệp Bắc Minh cũng cau mày: “Dì Nguyệt, tại sao?”

Giọng của Lãnh Nguyệt vô cùng nghiêm trọng: “Trong cơ thể con chảy máu dòng ma tộc, ma tộc vô cùng khát máu!!”

“Theo lý mà nói, đạo tàn sát là một loại võ đạo vô cùng hợp với con!”

“Nhưng con vẫn chưa thức tinh ma huyết đang chảy trong cơ thể!”

“Một khi con thức tỉnh ma huyết, dì sợ con sẽ không kiểm soát được lòng tàn sát của mình”.

“Đến lúc đó…”

Lãnh Nguyệt vẫn chưa nói hết.

Diệp Bắc Minh trực tiếp hành động!

Anh khởi động con mắt thần ma!

Ma huyết trong cơ thể sôi sục.

Trong tích tắc.

Cả cung điện lập tức tràn đầy ma khí vô tận!

Một vùng tối tăm!

Giống như tiến vào ngày tận thế!

Lãnh Nguyệt kinh hãi, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Con… con đã thức tỉnh ma huyết?”

“Đúng thế”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Làm sao có thể!”

Lãnh Nguyệt kinh hãi kêu một tiếng, giống như gặp ma.

Bà ta tiến lên một bước, kiểm tra kỹ Diệp Bắc Minh.

Nhìn trái, nhìn phải!

Phát hiện Diệp Bắc Minh thần trí bình thường, không có hiện tượng nhập ma!

Không những vậy, còn có thể kiểm soát ma khí một cách hoàn hảo!

“Việc này…”

Lãnh Nguyệt kinh ngạc ngẩn người, cuối cùng chấp nhận sự thực này: “Minh Nhi, con… con thực sự quá nghịch thiên rồi!”

“Dì còn lo lắng nếu con tiếp tục đi theo đạo tàn sát, sẽ kích phát hung tính trong cơ thể!”

“Bây giờ xem ra, sau khi con học đạo tàn sát, lại không hung ác và tàn sát như ma tộc!”

“Ngược lại, ma huyết của con lại hỗ trợ thêm cho đạo tàn sát!”

Lúc này.

Lãnh Nguyệt giống như nhìn thấy một bảo bối tuyệt thế!

Trong mắt phát ra tinh quang, nhìn Diệp Bắc Minh không chớp mắt.

“Minh Nhi, đi thôi, theo dì đến một nơi!”

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi.

Như đã đưa ra quyết định!

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Dì Nguyệt, đi đâu?”

Lãnh Nguyệt cười thần bí: “Con học đạo tàn sát, dì không thích hợp dạy con”.

“Thanh Huyền Tông có một lão quái vật thích hợp dạy con hơn, dì đích thân đến, chỉ cần con bái sư đi theo môn hạ của ông ta!”

“Sau này con sẽ ngang bằng địa vị với tông chủ của Thanh Huyền Tông!”



Trong đại sảnh hoa lệ bên ngoài Thanh Huyền Tông.

Thi thể của Ô Tử Tuấn được bê về đặt dưới đất.

Ô Kiếm Phong nhìn thi thể của con trai, đau lòng đến muốn chết.

Ông ta điên cuồng đập bàn, phát ra tiếng phập phập phập!

Nghiến răng nghiến lợi tức giận hét: “Diệp Bắc Minh, đều do tên Diệp Bắc Minh đó!”

“Bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ ai trong chi chúng ta giết Diệp Bắc Minh, thưởng mười viên đan dược thánh phẩm!”

Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều hiện vẻ mặt tham lam!

Mười viên đan dược thánh phẩm!

Có lẽ cả đời bọn họ cũng không mua nổi!

Nhưng

Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh thì có thể có được dễ như trở bàn tay!

Đột nhiên, một giọng nói băng lạnh vang lên: “Mối thù của em trai, giao cho con đi, để con giết tên Diệp Bắc Minh này!”

Soạt!

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đại sảnh.

Một thanh niên mang theo khí tức băng lạnh và chết chóc đi đến.

Khoảnh khắc mọi người nhìn thấy kẻ này, không nhịn được phải ớn lạnh: “Cậu chủ!”

Ô Kiếm Phong cũng sượt một cái đứng bật dậy: “Lục… Lục Nhi!”

“Cuối cùng con cũng về rồi, em trai con chết thảm quá, bị một tên tạp chủng là Diệp Bắc Minh bóp vỡ cổ!”

Trong đôi mắt Ô Kiếm Phong long lanh nước mắt.

Ô Lục mặt không cảm xúc: “Chết rồi thì mau chôn đi, có gì mà phải khóc?”

“Con nói cái gì?”

Ô Kiếm Phong ngẩn người, một luồng lửa giận bùng phát: “Nó là con trai của bố!”

“Con trai bố chết, chẳng lẽ bố không được đau lòng sao?”

“Tử Tuấn cũng là em trai của con, em trai của con chết rồi, sao con không đau lòng chút nào?”

“Con còn là con người không?”

Ô Lục cười lạnh lùng một tiếng: “Bố, bố đứng quên”.

“Con tu đạo tàn sát, tàn sát vô tình, năm đó chẳng phải bố cho con đi theo con đường này sao?”

“Sao bây giờ lại quay ra trách con?”

Một luồng sát ý băng lạnh ập đến, bao trùm cả Ô Kiếm Phong trong đó!

Trong tích tắc!

Ô Kiếm Phong cảm thấy mình như bị tử thần nhằm vào.

Ông ta hít khí lạnh, chỉ vào Ô Lục: “Con… con muốn làm gì?”

“Bố là bố của con!”

“Ha ha ha!”

Ô Lục cười điên cuồng: “Bố, bố đừng sợ, con vẫn chưa biến thái đến mức giết bố!”

“Nếu thực sự có ngày đó, nói không chừng còn cần bố giúp đấy!”

“Con!”

Ô Kiếm Phong cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy lên cổ!

Ô Lục lạnh lùng ném ra một câu: “Con sẽ giúp bố giết Diệp Bắc Minh!”

“Hơn nữa con nhất định sẽ bái sư đi theo môn hạ của Sát chủ, trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của ông ta!”

“Ông bố vừa nhu nhược vừa vô dụng của con, bố ở đây canh thi thể của em trai con đi, đợi tin tốt của con!”

Quay người bỏ đi.

Chỉ để lại Ô Kiếm Phong đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng hình rời đi của Ô Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK