“Bố mẹ, anh trai, mọi người yên tâm, những người có liên quan đến cái chết của mọi người, cho dù chỉ có một chút liên quan”.
“Diệp Minh Viễn, người Đông Doanh… con cũng không tha cho ai hết”.
Lúc này, Diệp Minh Viễn khẽ nhướn mày.
Anh cảm thấy ở chỗ cách năm trăm mét có một chiếc xe sang màu đen đang đi đến mộ tổ.
Chu Thiên Hạo mang mâm cơm đến.
“Bắc Minh, chú nghe nói cháu đến đây, cho nên đến thăm cháu”.
Chu Thiên Hạo đặt mâm cơm trước mộ.
Rót cho mỗi ngôi mộ một ly rượu.
Rồi rót cho Diệp Bắc Minh và mình một ly!
“Người một nhà chúng ta vui vẻ uống một ly”, Chu Thiên Hạo cười nói.
Hai người cùng uống cạn.
Cho đến buổi trưa, Chu Thiên Hạo mới vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, anh Diệp, bây giờ Bắc Minh rất giỏi giang”.
“Đám người xấu đó đã chết gần hết rồi”.
“Mọi người trên trời có linh cũng được yên nghỉ rồi”.
“Sau này cho nó kết hôn với Nhược Giai, sinh nhóc con bụ bẫm”.
“Nối dõi tông đường cho nhà họ Diệp, tiếp tục hương hỏa!”
“Còn nữa, công ty của anh Diệp anh, tôi đã giúp anh gây dựng lại”.
“Công ty nhỏ ban đầu, bây giờ đã là doanh nghiệp lớn hàng đầu cả thành phố Giang Nam”.
Cho đến buổi chiều, hai người mới rời khỏi khu mộ nhà họ Diệp.
Sau khi lên xe, Chu Thiên Hạo lau nước mắt: “Bắc Minh, công ty của nhà họ Diệp được gây dựng lại, tiếp tục phát triển theo đường lối của anh Diệp năm đó”.
“Mối thù của bố mẹ và anh trai cháu, cũng coi như đã báo rồi”.
“Bây giờ có phải nên suy nghĩ đến hôn sự của cháu và Nhược Giai rồi không?”, Chu Thiên Hạo say ngà ngà, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lúc: “Chú Chu, cháu còn rất nhiều việc chưa xử lý xong”.
“Hôn sự của cháu và Nhược Giai, để sau này rồi bàn đi”.
Chu Thiên Hạo ngẩn người.
Cười ngại ngùng.
“Được, sau này rồi tính”.
“Ầy, rồng vàng đâu phải sinh vật thích sống trong ao?”
Chu Thiên Hạo thở dài trong lòng một tiếng: “Cậu ta là rồng, con gái, phải xem con có thể bắt được không đây”.
Sáng sớm ngày hôm sau, một mình Diệp Bắc Minh đến Trung Hải.
Bát sư tỷ cho anh một số điện thoại.
Bảo sau khi anh đến Trung Hải thì liên lạc với người này!
Đối phương sẽ sắp xếp cho Diệp Bắc Minh tham gia một đại hội quân võ vào một tuần sau.
Trung Hải, được gọi là Thượng Hải của Long Quốc!
Đông đúc tấp nập.
Xa hoa lấp lánh.
Nhà cao chọc trời!
Phồn hoa quyến rũ!
Lúc trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh gọi đến một số điện thoại: “A lô”.
Một chữ lãnh đạm khiến Hàn Nguyệt phía bên kia điện thoại suýt kích động nhảy lên: “Thần… thần y Diệp!”
“Là tôi, tôi đến Trung Hải rồi”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
Anh đã từng đồng ý với Hàn Nguyệt, sau khi đển Trung Hải.
Sẽ lập tức đến chữa trị đôi chân cho Hàn Kim Long!
Hàn Nguyệt vô cùng kích động, gác lại tất cả công việc đang làm: “Được, anh đang ở đâu, tôi đến ngay!”
“Một tiếng nữa tôi sẽ đến trạm tàu cao tốc”.
“Được, tôi sẽ đến đón anh!”
Ba mươi phút sau, Hàn Nguyệt dẫn người đến trạm tàu cao tốc.
Bốn năm mươi người canh ở hai bên đường, đứng thành một hàng.
Hàn Nguyệt kiễng mũi chân đợi Diệp Bắc Minh xuống tàu!
Mặc cả bộ Givenchy, khí chất nho nhã.
Cô ta trang điểm nhẹ, dáng người uyển chuyển duyên dáng.
Đứng bên đường rất thu hút ánh nhìn!
“Cô cả nhà họ Hàn, Hàn Nguyệt? Sao cô ta lại đến trạm tàu cao tốc!”
“Vãi, đúng là cô ta!”
“Quý cô nổi tiếng hàng đầu của Trung Hải chúng ta đấy!”
“Nhìn cô ta sốt ruột như vậy, chắc không phải đón nhân vật lớn nào chứ?”
Trong đám đông, một vài hành khách nhận ra Hàn Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi trạm tàu cao tốc.
Hàn Nguyệt lập tức phát hiện ra Diệp Bắc Minh trong đám đông.
“Anh… Diệp!”
Hàn Nguyệt vưa định gọi “thần y Diệp”, lại cảm thấy nơi này quá đông người.
Gọi thần y Diệp Bắc Minh thì không hay lắm!
“Cô chơi lớn thế?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Tôi lo không thể đón được anh ngay lập tức mà”.
“Tôi đã chuẩn bị xe rồi, chúng ta xuất pháp ngay thôi”.
Diệp Bắc Minh không nói nhiều, lên xe cùng Hàn Nguyệt đi thẳng đến phủ nhà họ Diệp.
Để lại đám đông bàn tán phía sau.
“Anh ta là ai vậy?”
“Vừa trẻ vừa đẹp trai!”
“Chắc không phải thịt tươi vừa xuất đạo chứ?”
“Cái gì mà thịt tươi, có thể xứng với cô cả nhà họ Hàn chắc?”
Chiếc xe đi thẳng vào nơi sâu nhất nhà họ Hàn.
Diệp Bắc Minh gặp được Hàn Kim Long, đối phương cười nói: “Thần y Diệp, chào mừng cậu đến tệ xá!”
Chuyện ở tiệc từ thiện Long Đô đã bị phong tỏa thông tin!
Chuyện Tần Thiếu Dương bị giết, Đường Kình Thương bại trận, không được truyền đến Trung Hải.
Nếu không Hàn Kim Long chắc chắn sẽ không đối đãi với Diệp Bắc Minh bằng thái độ này!
Ý?
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Hàn Kim Long còn là một võ giả!
Thực lực khoảng cấp Thiên!
Chẳng lẽ là kinh mạch của ông ta bị tổn thương, đôi chân bị hỏng, cho nên dẫn đến thực lực giảm sút chăng?
“Tôi còn có chút việc, chữa trị luôn đi”.
Diệp Bắc Minh rất thản nhiên.
“Không cần chuẩn bị à?”, Hàn Kim Long cau mày.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, ông ngồi xuống là được”.
“Được!”
Hàn Kim Long hơi bất ngờ.
Nếu không phải đơn thuốc mà Diệp Bắc Minh kê thực sự có hiệu quả.
Cũng khiến ông ta đi lại được.
Thì Hàn Kim Long sẽ không tin tưởng Diệp Bắc Minh!
Bây giờ, chỉ có thể tin tưởng anh một lần!
Dù sao cả Long Quốc cũng không có ai chữa được bệnh của ông ta.
Diệp Bắc Minh rút ra kim châm từ trong túi, thản nhiên nói: “Kinh mạch hai chân bị tổn thương, vì đã uống thuốc nên hồi phục được một chút”.