Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1996: Diệp Bắc Minh à, cậu còn có thể kiên trì được bao nhiêu lần nữa đây?

Uông Hoàn Vũ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một người trung niên mặc mãng bào cùng một ông lão cụt một tay đang đứng trước mặt hàng trăm cường giả Luân Hồi Tông.

Cả hai đều ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.

Hơn chục Đạo Tổ cùng hàng trăm Đạo Quân!

“Sư phụ, phải làm thế nào đây?”

Nghê Hoàng hoảng sợ hỏi.

Thiên Cơ lão nhân liếc Diệp Bắc Minh một cái rồi lắc đầu: “Đừng sốt ruột, tùy cơ ứng biến là được!”

Giọng nói của Uông Hoàn Vũ vang lên: "Hai vị tiền bối, tên tiểu súc sinh này là kẻ thù của tôi”.

"Mặc kệ hôm nay có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải áp giải hắn về gia tộc Tử Kim Hoa, khiến hắn muôn đời vạn kiếp không trở mình được!”

“Xin hai vị tiền bối hãy nể mặt tôi, đợi ngày khác tôi nhất định sẽ tới Luân Hồi Tông tỏ lòng thành kính!"

Gã đàn ông mặc mãng bào tỏ vẻ khinh thường: "Gia tộc Tử Kim Hoa không có bất kỳ thể diện nào trước mặt Luân Hồi Tông!”

“Người này Luân Hồi Tông chúng ta muốn chắc rồi!”

"Cho các người thời gian mười hơi thở, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta!”

“Ông!”

Trong mắt Uông Hoàn Vũ xẹt qua một tia phẫn hận.

Nhìn thấy người đàn ông mặc mãng bào nở nụ cười khinh miệt, được, hảo hán không ăn thiệt trước mắt.

Uông Hoàn Vũ chỉ đành lạnh giọng hạ lệnh: “Chúng ta đi!”

Đợi khi người của Uông Hoàn Vũ rời khỏi, gã đàn ông mặc mãng bào mới hạ mi nhìn xuống!

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh? Theo chúng ta trở về Luân Hồi Tông thôi!”

Giọng điệu có phần thờ ơ!

Giống như mệnh lệnh vậy!

“Nếu tôi không làm theo thì sao?”

Diệp Bắc Minh đáp.

Người đàn ông mặc mãng bào tựa hồ đã sớm biết câu trả lời của anh, khóe miệng vẽ lên ý cười trêu chọc: "Không đi? Vậy phiền cậu phải chịu ít thiệt thòi rồi”.

“Cậu nói thử xem nếu tôi đánh gãy tứ chi, rồi phế bỏ đan điền của cậu”.

“Hay là đập nát miệng cậu, rồi phá bỏ kinh mạch toàn thân đây?”

Nói đoạn lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, vẫn là tiến hành cùng lúc vậy! Giữ lại thần hồn của hắn ta là được, làm đi!”

Hơn chục Đạo Tổ gần như bước ra cùng lúc, trong chớp mắt đã xuất hiện xung quanh Diệp Bắc Minh.

Hơn chục loại vũ khí sắc bén bổ xuống, chuẩn xác ngoan độc nhắm tới phần đầu, tim, đan điền và các vị trí yếu hại khác trên người anh.

Mỗi một đao chém xuống đều cực nhanh!

Diệp Bắc Minh không nén nổi kinh ngạc: "Bọn hắn vậy mà cũng biết phép tắc thời gian, tuy rằng chưa tiến tới giai đoạn thời gian đóng băng, chỉ lĩnh ngộ được tầng thứ nhất là lĩnh vực tăng tốc!”

“Nhưng lại nhanh hơn tốc độ của Đạo Tổ bình thường rất nhiều”.

Lúc này ra tay có thể giết chết vài người.

Nhưng bản thân Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ bị những người còn lại làm bị thương!

Anh cấp tốc lùi bước!

Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bay tán loạn, trên mặt đất mở ra hơn chục vết nứt đáng sợ.

Hơn mười Đạo Tổ dậm chân lấy đà, vọt thẳng về phía Diệp Bắc Minh đang rút lui kia.

Một gã để râu quai nón vòng ra phía sau Diệp Bắc Minh, vũ khí trong tay quét thẳng vào cổ anh: “Nhóc con, tốc độ của cậu rất nhanh, nhưng tốc độ của chúng tôi còn nhanh hơn!"

“Chết đi!”

Một giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh dùng một động tác cực kỳ quái dị ngoảnh đầu lại!

Khoảnh khắc gã đàn ông quai nón chạm mắt với anh, giống như nhìn thấy thần chết bò lên từ địa ngục vậy!

Không kìm được rùng mình!

Chỉ thất thần trong giây lát, cần cổ đã truyền tới một cơn đau nhói.

Đầu lìa khỏi cổ mà bay cao!

Thi thể rơi phịch xuống đất!

Những người còn lại không kịp cảm thấy ngỡ ngàng thì Diệp Bắc Minh đã chủ động phản công, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay chém xuống một Đạo Tổ ở bên cạnh!

Tiếng rồng ngâm vang vọng!

Tên Đạo Tổ kia chỉ cảm thấy một con huyết long nghiền ép xuống khiến hắn bất giác phải vươn tay lên để ngăn cản!

Sương máu nổ tung!

“Cẩn thận phía sau…. a!”, một tiếng hét thê lương vang lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang, lại gặt hái được thêm máu tươi của ba người.

Mười một tên Đạo Tổ còn lại khiếp sợ nhìn nhau: “Rút lui!”

Diệp Bắc Minh bước đến đuổi theo: “Muốn đi? Để lại mạng đã!”

Anh bắt kịp họ gần như ngay lập tức!

Một kiếm hiên ngang vung tới!

Mười một tên Đạo Tổ còn lại đồng thời xoay người, trong mắt lộ ra tia cay nghiệt nồng đậm: “Nhóc con, mày mắc bẫy rồi!”

Mười một món vũ khí như nhận được hiệu lệnh, đồng loạt đâm về phía Diệp Bắc Minh.

Cho dù Diệp Bắc Minh ra tay cũng không thể chém giết toàn bộ mười một người này cùng lúc!

Cho dù bản thân họ có bỏ mạng thì cũng nhất định phải khiến Diệp Bắc Minh tổn thương nặng nề.

Ba tên Đạo Tổ hóa thành làn sương máu dưới kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Còn vũ khí của tám tên còn lại giữ nguyên thế công xuyên thẳng qua cơ thể anh, máu tươi lập tức nở rộ!

“Anh Diệp!”

Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng thất thanh kêu lên!

“Đồ nhi!”

Mí mắt Thiên Cơ lão nhân co giật điên cuồng.

Gã đàn ông mặc mãng bào cười giễu cợt: “Hai chúng ta còn chưa ra tay mà thằng nhãi này đã không kiên trì nổi rồi?”

“Thực sự không hiểu nổi hắn làm thế nào sát phạt được cả một đội quân của gia tộc Tử Kim Hoa, cho dù là một triệu con lợn cũng sẽ không dễ dàng bị làm thịt như vậy!"

Giọng điệu đầy bỡn cợt!

“Không ổn!”

Ông lão cụt một tay ở bên cạnh nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc!

“Hả?”

Gã đàn ông mặc mãng bào cau mày, đưa mắt nhìn sang theo.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, con ngươi nay đã giăng đầy tia máu: “Muốn giết tôi? Ông cảm thấy có khả năng đó sao?”

Một tên Đạo Tổ cười gằn: “Nhãi con, kiếm của lão phu đã đâm xuyên đan điền của mày, mày ắt hẳn phải chết…”

"Chờ đã, đây là nơi nào!"

Tám tên Đạo Tổ kinh hãi phát hiện ra bản thân vậy mà lặng yên không tiếng động bị đưa tới một không gian khác!

Dưới chân là một bệ cao hình tròn có đường kính khoảng một trăm mét!

Một nửa trắng, một nửa đen.

Giống như hoạ tiết song ngư trong Thái Cực!

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi!

“Đạo đài Luân Hồi!”

Tám tên Đạo Tổ hãi hùng hít ngược một hơi khí lạnh.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng quét tới, …

Tám cái đầu bay thẳng ra ngoài, hòa thành một đám sương mù đẫm máu trong không trung!

Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ chấn động, vũ khí đâm vào cơ thể liền bắn ngược ra ngoài, đinh một tiếng rơi xuống đạo đài Luân Hồi!

Vết thương lập tức được chữa lành!

“Hay lắm nhóc con!”

Thiên Cơ lão nhân tán thưởng.

Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cái này…”

Gã đàn ông mặc mãng bào ngẩn người.

Ông lão cụt tay phía sau cũng sửng sốt không kém: “Đây chính là đạo đài Luân Hồi sao? Theo như truyền thuyết thì trên đạo đài này, chỉ cần thần lực không tiêu hao sạch sẽ liền có thể trường sinh bất tử!"

“Chẳng trách vài vị lão tổ lại coi trọng hắn như vậy, nếu đem thần thông này trở lại Luân Hồi Tông, thì trong biển Hỗn Độn này còn ai có thể là đối thủ của Luân Hồi Tông nữa đây?”

Trong mắt ông ta xẹt qua tia tham lam mãnh liệt!

“Cùng nhau ra tay đi, chớ để mình rơi vào phép tắc lĩnh vực của tên này!”

Gã đàn ông mặc mãng bảo trầm giọng: “Hắn là vô địch trong trong phạm vi trăm mét của phép tắc lĩnh vực, chúng ta cứ hành động bên ngoài là được!”

“Rồng, tới!”

Gã đàn ông mặc mãng bào giậm chân, liền có chín con rồng đất lao ra khỏi mặt đất, vọt về phía đạo đài Luân Hồi.

Bụp.

Trong chớp mắt.

Chín con rồng đất đồng loạt phun trào, Diệp Bắc Minh liền cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong trung tâm vụ nổ hạt nhân!

Chín luồng năng lượng tàn sát bừa bãi quét tới, cho dù anh có uống Cổ Kim Tủy đan cũng hoàn toàn không thể ngăn cản nổi sức mạnh của Đạo Tôn trung kỳ!

Phun ra một ngụm máu!

Hung hăng ngã đập xuống đạo đài Luân Hồi!

"Ha ha ha… Tôi biết mà, sự vô địch của thằng nhãi này chỉ là giả thôi, chúng ta chỉ cần không tiến vào phép tắc lĩnh vực của hắn thì hắn sẽ bị chúng ta vờn tới chết!”, gã đàn ông mặc mãng bào cười khoái trá.

Ông lão một tay giơ tay lên rồi nắm lại, một thanh trường thương liền xuất hiện, dứt khoát ném ra ngoài!

Trực tiếp đâm thủng trái tim của Diệp Bắc Minh, ghim chặt anh xuống đạo đài Luân Hồi!

Thảm thương tới cực điểm!

“Anh Diệp…. đừng mà!”

Nghê Hoàng nghẹn ngào bật khóc.

Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi kinh sợ bịt chặt miệng!

Máu của Diệp Bắc Minh đã nhuộm đỏ cả đạo đài Luân Hồi, anh dùng hết sức lực rút thương ra!

Vết thương nhanh chóng hồi phục!

Nhưng nhìn bằng mắt thường thì sắc mặt anh vẫn có chút tái nhợt.

“Xem ra mỗi lần bị thương thì thần lực của hắn đều sẽ bị tổn hại rất lớn!"

Gã đàn ông mặc mãng bào cười gằn: “Diệp Bắc Minh à, cậu còn có thể kiên trì được bao nhiêu lần nữa đây?"
Chương 1997: Nghê Hoàng, tôi không cho phép em chết!

Diệp Bắc Minh hai mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Có gan thì bước lên đạo đài Luân Hồi đấu với tôi một trận!”

“Lên đạo đài Luân Hồi? Ha ha ha, cậu tưởng tôi là đồ ngốc à?”, gã đàn ông mặc mãng bào cười nhạo nói.

“Tôi cứ ở bên ngoài chậm rãi đùa chết cậu đó!”

“Rồng đất, ra đi!”

Năm ngón tay tóm vào trong không trung!

Chín con rồng đất lại lao ra khỏi mặt đất một lần nữa, vọt thẳng lên đạo đài Luân Hồi!

Rồi nổ tung, cuốn lên khói bụi mù mịt!

Khi khói bụi tan đi, Diệp Bắc Minh quả nhiên lại khôi phục, nhưng thân thể lại lung lay chực đổ.

Ngay cả lĩnh vực phép tắc cũng bắt đầu chớp tắt, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

“Ha ha ha ha!”

Gã đàn ông mặc mãng bào nhấc chân bước đến ngoài rìa lĩnh vực phép tắc!

Ông lão một tay vội cảnh cáo: “Kim huynh, cẩn thận đó! Ông tốt nhất vẫn nên tránh xa lĩnh vực phép tắc của thằng nhóc này ra một chút, ngộ lỡ bị hút vào trong thì hậu quả khó lường!”

Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu: “Tưởng huynh, ông lo lắng thái quá rồi đó”.

“Thằng nhãi này sắp không trụ nổi nữa rồi, hơn nữa tôi cách vùng giáp giới của lĩnh vực phép tắc còn hơn mười mét”.

“Nếu hắn đột nhiên tấn công tôi vẫn có đủ thời gian để rút lui!"

Ông lão một tay thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.

“Rồng đất, lên!”

“Rồng đất, nổ cho ta!”

“Nổ! Nổ!....”

Liên tiếp hơn chục đòn đánh tới tấp khiến Diệp Bắc Minh chật vật rơi vào thế bị động.

Anh siết chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rã rời khụy một gối xuống đạo đài Luân Hồi!

Thần lực cơ hồ đã cạn kiệt!

lĩnh vực phép tắc chập chờn không rõ, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào!

“Anh Diệp…”

Nghê Hoàng hớt hải xông tới muốn giúp đỡ Diệp Bắc Minh!

“Kiến hôi từ đâu tới vậy?”

Gã đàn ông mặc mãng bào giậm giậm chân, một con rồng đất tức khắc vọt lên từ dưới đất đánh mạnh vào ngực Nghê Hoàng, khiến cô ta bắn ngược ra xa!

Phun ra một ngụm máu, lâm vào hôn mê!

“Nghê Hoàng!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, tia máu hằn lên con ngươi như muốn vỡ lìa!

"Ha ha ha ha! Tưởng huynh ông đứng ở xa như vậy làm gì? Mau tới nhìn xem!”, gã đàn ông mặc mãng bào vẫy tay: “Ông mau lại đây nhìn tên nhãi này xem, vẻ mặt phẫn nộ này thực sự rất thú vị!”

Ông lão một tay không đáp, chỉ đứng đó cau mày suy ngẫm.

Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó bất ổn ở đây!

Nhưng.

Diệp Bắc Minh đã bị thương nặng, không lẽ còn có thể gây ra bước ngoặt gì?

Suy nghĩ một lát ông ta liền tiếp cận phạm vi lĩnh vực phép tắc của anh.

Gã đàn ông mặc mãng bào chỉ còn cách lĩnh vực phép tắc tầm mười mét!

Vì lý do an toàn, ông già cụt tay vẫn giữ khoảng cách xa hơn, duy trì khoảng ba mươi mét!

“Tưởng huynh, ông cũng quá thận trọng rồi đó!”

Gã đàn ông mặc mãng bào lắc đầu thích thú.

Ông lão cụt tay liếc xuống ống tay áo trống không của mình, nói: “Trước đây lão phu đã suýt chết vì không đủ đề phòng!”

"Cánh tay này mất chính là vào lúc đó, lão phu không tái tạo lại cũng là để nhắc nhở bản thân mọi lúc”.

Vừa dứt lời, một giọng nói mang đậm mùi chết chóc vờn qua tai ông tai: “Vậy ông nên cẩn thận hơn một chút đi!”

“Cái gì?”

Ông lão cụt tay thầm kêu không ổn.

Tiếp đó.

Môi trường xung quanh ông ta cùng gã đàn ông mặc mãng bào đột ngột thay đổi đáng kể, cả hai vội cúi đầu nhìn xem.

Đều không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh.

Hai người họ vậy mà đã đứng ở trên đạo đài Luân Hồi!

"Xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta rõ ràng đang ở bên ngoài...", gã đàn ông mặc mãng bào biến sắc.

Mồ hôi ông lão cụt tay đổ như mưa: “Phạm vi ảnh hưởng của lĩnh vực phép tắc mở rộng rồi, cho nên đạo đài Luân Hồi cũng lớn hơn!”

“Phạm vi của đạo đài Luân Hồi này từ một trăm mét tăng lên thành một trăm ba mươi mét!"

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Chúc mừng, ông trả lời đúng rồi!”

“Nhãi con, thần lực của mày đã…”

Câu nói này của gã đàn ông mặc mãng bào còn chưa hết câu.

Diệp Bắc Minh đã trực tiếp lấy ra một viên đan dược!

“Quy Linh đan!”

Hai người bàng hoàng nhận ra.

Diệp Bắc Minh một ngụm nuốt xuống!

Toàn bộ thần lực trong cơ thể lập tức khôi phục!

“Ông không phải rất thích hành hạ người khác sao?"

Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.

Tiếng gầm của rồng vang vọng, chín con huyết long nổ tung!

Chín con huyết long nện mạnh lên người gã đàn ông mặc áo bào, ông ta vội vàng dùng hết sức lực chống cự, năng lượng bùng nổ!

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại, lại có chín con huyết long khác ập tới!

Sau hơn mười hiệp, thể lực của gã đàn ông mặc áo bào đã suy kiệt, một mỗi tấc da thịt trên người đều bị vụ nổ của huyết long xé nát!

Thảm hại nằm vật xuống đất: “Diệp Bắc Minh… mày… mày….”

Con huyết long cuối cùng đập xuống, gã đàn ông mặc áo bào liền hóa thành sương máu!

“Kim huynh!”

Ông lão cụt tay sợ đến mức gan mật thắt lại!

Đạo đài Luân Hồi có thể khiến chủ nhân khôi phục vô hạn vết thương, thậm chí ngay cả dũng khí tấn công Diệp Bắc Minh cũng đã bay sạch!

Ra tay chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ!

“Cậu Diệp, có gì từ từ nói…”

Còn chưa nói xong.

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đi!"

Diệp Bắc Minh quát một tiếng.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay thẳng ra ngoài!

“Cậu!”

Ông lão cụt một tay méo mặt kinh hoàng, vội vã ra tay phản kháng.

Nhưng hoàn toàn không cản nổi thế công của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

“A!”

Bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục găm chặt xuống đạo đài Luân Hồi, toàn bộ xương cốt như muốn nổ tung!

Điều khiến ông ta càng ghê sợ là thanh kiếm dường như mang một loại sức mạnh thần bí đang cấp tốc rút cạn máu tươi cùng sức sống của ông ta!

“Đừng… tôi là trưởng lão của Luân Hồi tông, cậu không thể giết tôi…”

Ông lão một tay bám lấy tia hy vọng cuối cùng!

Lúc này ông ta thực sự hoảng sợ!

“Tưởng trưởng lão…”

Hàng trăm đệ tử của Luân Hồi tông đứng bên ngoài run sợ chứng kiến cảnh tượng này!

Chỉ trong chớp mắt ông ta đã biến thành một cái xác khô.

Diệp Bắc Minh tùy tiện phất tay ấn xuống liền hóa thành bột phấn!

Anh giơ kiếm, một bước xông vào trong đám người: “Bây giờ đến lượt các người rồi!”

Các đệ tử của Luân Hồi tông có chết cũng không ngờ tới bản thân vậy mà có ngày luân lạc trở thành mục tiêu bị truy giết của người khác như vậy!

Một lát sau, toàn bộ đệ tử của Luân Hồi tông nối bước nhau ngã xuống!

……

Đội quân của gia Tộc Tử Kim Hoa tưởng chừng đã rời đi từ lâu nhưng trên thực tế chỉ rút lui hàng trăm dặm.

Một màn hình pha lê khổng lồ hiển thị rõ nét mọi thứ xảy ra ở Thiên Cơ Môn!

“Hai Đạo Tôn trung kỳ vậy mà cũng chết thảm dưới tay hắn!”

“May mà bổn công tử thông minh, nếu không người nằm ở đó chính là mình rồi! Thằng nhãi này đúng là quái vật!”

Giọng nói của Uông Hoàn Vũ có chút run rẩy.

Một người bên cạnh hỏi: “Đại công tử, người của Luân Hồi tông đều đã bị tiêu diệt, bây giờ sẽ không còn ai tranh cướp với chúng ta nữa”.

“Hay là ra tay bắt lấy Diệp Bắc Minh?”

Bốp!

Uông Hoàn Vũ thẳng tay quăng tới một bạt tai, há miệng chửi té tát: “Mẹ nó! Ông cũng muốn tôi chết có đúng không?”

“Ông tự tin như vậy thì tự mình đi đi, đừng xui dại tôi!”

“Đại công tử…”

Người đàn ông che mặt tỏ vẻ uất ức.

“Giải tán! Trở về gia tộc báo cáo lại cho vài vị lão tổ những chuyện đã xảy ra ở đây, thằng nhãi này…. không phải là người tôi có thể đối phó được…”, Uông Hoàn Vũ không muốn chết, cũng tự hiểu rõ tình huống trước mắt.

……

Diệp Bắc Minh quay lại chỗ mọi người, hỏi: “Nghê Hoàng thế nào rồi?”

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: “Nội tạng và tim đều vỡ nát hết cả rồi! Sống không nổi nữa!”

“Con nhóc này quá bốc đồng, vậy mà vì con ngay cả Đạo Tôn cũng dám chống lại…”

“Khốn kiếp!”

Diệp Bắc Minh lửa giận ngập trời phun ra một câu chửi thề.

Những chiếc trâm bạc trong tay không ngừng hạ xuống!

Thậm chí anh còn lấy ra hai viên Quy Linh đan nhét vào miệng Nghê Hoàng!

Thiên Cơ lão nhân nhìn anh một cái thật sâu: “Vừa rồi nó đã uống một trong hai viên Quy Linh đan ở đại hội Thiên Đan trên đạo đài Luân Hồi!”

“Bây giờ lại lấy ra hai viên, người đồ đệ này của mình rốt cuộc đã luyện chế được bao nhiêu viên Quy Linh đan đây?”

“Khụ khụ…”

Uống xong Quy Linh đan , mí mắt Nghê Hoàng khẽ giật.

Vừa mở mắt ra khóe miệng liền trào ra một lượng lớn máu đen: “Anh Diệp, anh không sao thì tốt…. Hoàng Nhi….”

“Liền… an tâm rồi….”

Đầu nhỏ oặt ngang, hoàn toàn mất đi ý thức!

“Nghê Hoàng!”

Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Tôi không cho phép em chết!”
Chương 1998: Hạ Nhược Tuyết, cảnh giới Đạo Tổ!

Ôm Nghê Hoàng với thân thể mềm nhũn vô lực.

Xương cốt toàn thân đã vỡ vụn.

Một đòn của cảnh giới Đạo Tôn, với thực lực của Nghê Hoàng chưa biến thành sương máu đã may mắn lắm rồi!

Diệp Bắc Minh quay đầu lại nhìn Thiên Cơ lão nhân: “Sư phụ, nơi này không thể ở lại lâu, người của Luân Hồi Tông có thể quay lại đây bất cứ lúc nào!”

“Con cần một nơi an toàn để chữa thương cho Nghê Hoàng!”

“Được, đi cùng ta!”

Thiên Cơ lão nhân biết, Diệp Bắc Minh là đang muốn cứu người.

Mặc dù ông ta không biết đồ nhi của mình rốt cuộc có thủ đoạn gì, nhưng ông ta vẫn lựa chọn tin tưởng, đưa Diệp Bắc Minh đến nơi sâu nhất của Thiên Cơ Môn, khởi động một trận truyền tống đã bị bỏ hoang.

Nửa tiếng sau.

Mọi người xuất hiện ở trong một thung lũng sâu.

“Động này là nơi năm đó vi sư lười luyện tập đến đây trốn, tuyệt đối không có ai biết được!”

Thiên Cơ lão nhân chỉ vào một hang động: “Đồ nhi, con mau đi cứu người, vi sư đảm bảo không có ai quấy rầy con!”

“Cô Hướng, Linh Nhi, hai người canh gác ở đây, xem có cần giúp đỡ không!”

Hai người theo Diệp Bắc Minh vào trong hang động.

Thiên Cơ lão nhân ấn vào một khối đá nhô ra ngoài, một trận pháp được kích hoạt để che đậy khí tức ở trong hang động.

Sau khi vào trong hang động.

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra một khối mẫu thạch Hỗn Độn, đặt trên ngực của Nghê Hoàng.

Khoảnh khắc tiếp xúc với máu thịt Nghê Hoàng, mẫu thạch Hỗn Độn tan chảy và lập tức dung hòa vào cơ thể Nghê Hoàng.

“Khí tức Hỗn Độn!”

Hướng Ly Ly mở to hai mắt: “Đây là mẫu thạch Hỗn Độn! Anh Diệp, vậy mà anh lại sở hữu vật này?”

Lục Linh Nhi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Bắc Minh: “Mẫu thạch Hỗn Độn... Anh Diệp thế nhưng dùng nó để cứu Nghê Hoàng...”

Khí tức của mẫu thạch Hỗn Độn một khi truyền ra.

Toàn bộ biển Hỗn Độn sẽ trở nên điên cuồng mất.

Cái gì mà Phần Thiên Chi Diễm!

Quy Linh Đan!

So sánh với mẫu thạch Hỗn Độn, chẳng khác nào rác rưởi.

Đột nhiên!

“Hừ hừ hừ...”

Nghê Hoàng bỗng run rẩy dữ dội.

Sức mạnh đáng sợ dao động, thân thể như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

“Chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi: “Mẫu thạch Hỗn Độn không phải có thể hình thành lại máu thịt của cơ thể sao?”

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Không hay rồi, quên không nhắc nhở cậu!”

“Mẫu thạch Hỗn Độn có thể tái tạo lại cơ thể, nhưng chỉ có thể làm được khi ngưng tụ bằng máu tươi!”

“Cơ thể của Nghê Hoàng chưa thật sự bị phá hủy hoàn toàn, cậu dùng mẫu thạch Hỗn Độn giúp cô ấy tái tạo lại thân thể, sức mạnh của Hỗn Độn sẽ phá vỡ cơ thể của cô ấy trước rồi mới bắt đầu ngưng tụ lại!”

Diệp Bắc Minh thầm than: “Sẽ có hậu quả như thế nào?”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Không có thứ gì có thể chống lại sức mạnh của Hỗn Độn!”

“Bao gồm thần hồn của Nghê Hoàng!”

Diệp Bắc Minh bị dọa cho giật mình, trong mắt vằn lên tia máu: “Tiểu tháp, sao ông không nói sớm chứ?”

“Bổn tháp không ngờ rằng cậu lại quyết đoán như vậy!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhóc con, không còn thời gian nữa, bây giờ cậu dùng sức mạnh của mình để trấn áp sức mạnh của Hỗn Độn!”

“Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được thần hồn của Nghê Hoàng!”

Không kịp nói thêm.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sau lưng xuất hiện chín con ma long, ma khí ngập trời hướng về phía Nghê Hoàng.

Năng lượng của Hỗn Độn cảm giác được bị đe dọa, trực tiếp phản công.

Rắc rắc!

Chín con huyết long lập tức vỡ tung.

Diệp Bắc Minh bị phản phệ, áp lực sót lại khiến anh bị văng ra xa, quần áo nát thành từng mảnh.

“Anh Diệp!”

Hướng Ly Ly và Lục Linh Nhi kêu lên, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh.

“Tôi không sao!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Nhìn thấy Nghê Hoàng sắp bị sức mạnh Hỗn Độn xé nát.

Anh bước lên lao tới phía trước, trực tiếp nhảy thẳng vào khí tức Hỗn Độn.

Ôm lấy cơ thể của Nghê Hoàng, cùng nhau chịu đựng sức mạnh Hỗn Độn.

Hướng Ly Ly và Lục Linh Nhi như hóa đá tại chỗ.

Giây tiếp theo.

Sức mạnh Hỗn Độn trào ra, bao quanh thân thể hai người.

Máu nóng dâng trào.

“Cái này... anh Diệp sẽ không có chuyện gì đấy chứ?”, Hướng Ly Ly có chút lo lắng.

Lục Linh Nhi cau mày, nhìn chằm chằm vào khí tức Hỗn Độn: “Anh Diệp đến mẫu thạch Hỗn Độn cũng có, chắc chắn sẽ có cách cứu người!”

“Chúng ta cứ đợi xem sao, anh ấy nhất định sẽ cứu được chị Nghê Hoàng...”

Đột nhiên.

“Anh Diệp... ưm...”

Tiếng kêu của Nghê Hoàng phát ra từ trong dòng không khí Hỗn Độn.

Nghe thấy âm thanh này, khuôn mặt xinh đẹp của Hướng Ly Ly và Lục Linh Nhi đỏ hừng: “Bọn họ... vậy mà...”

...

Bắc Hải, Thương Khung Kiếm Tông.

Một người với mái tóc đen như thác, làn da hoàn mĩ không tì vết.

Đôi chân dài tuyệt đẹp không chút mỡ thừa, vòng eo con kiến, bộ ngực nở nang và vòng hông săn chắc đang ngồi khoanh chân dưới một thác nước khổng lồ.

“Ai? Ra đây!”

Hạ Nhược Tuyết hé mở đôi mắt xinh đẹp, khẽ gầm lên một tiếng.

“Nhược Tuyết, là tôi đến thăm em đây!”

Một thanh niên ôn nhu như ngọc, trên miệng nở nụ cười ấm áp bước tới.

“Lục sư huynh, sao anh lại tới đây?”

Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết bình tĩnh.

Trong tay Lục Hách Tuyên là một hộp thức ăn, bên trong chưa đầy điểm tâm hảo hạng: “Nhược Tuyết, tôi thấy em bế quan cực khổ, thế nên mang đến cho em một ít đồ ăn!”

“Không cần!”

Hạ Nhược Tuyết trực tiếp lắc đầu: “Tôi nói rồi, trước khi bước vào cảnh giới Nhập Đạo, bất kỳ ai cũng không được đến làm phiền tôi!”

“Lục sư huynh, phiền anh trở về!”

Lục Hách Tuyên cười nói: “Nhược Tuyết, thật ra em không cần phải nỗ lực như vậy!”

“Một trăm năm trước em gia nhập Thương Khung Kiếm Tông, mỗi ngày đều nghiên cứu kiếm đạo, gần như không ra khỏi cửa!”

“Mặc dù thể Kiếm Tâm có thể rút ngắn thời gian tu luyện, nhưng chỉ với một trăm năm em đã bước vào cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, điều đó đã phá vỡ kỷ lục của Thương Khung Kiếm Tông rồi!”

“Cảnh giới Đạo Tôn không thể cầu, sư huynh ta 8000 tuổi đã là cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong rồi!”

“Bây giờ đã gần 1 vạn tuổi rồi, vẫn đang kẹt ở đó!”

“Đôi khi, nếu duyên phận chưa đến, thì không thể đột phá được!”

“Có điều gần đây có một người tên là Diệp Bắc Minh, không những đạt được công thức luyện Quy Linh Đan, còn luyện thành công nữa!”

“Quay về ta sẽ tìm một viên Quy Linh Đan, bảo đảm em có thể tiến vào cảnh giới Đạo Tôn!”

Lục Hách Tuyên nói.

Ánh mắt thâm tình nhìn Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em cũng nên nghĩ về vấn đề cá nhân rồi!”

Hắn ta bước lên trước một bước, muốn nắm lấy tay của Hạ Nhược Tuyết.

“Em biết tâm ý của tôi mà, từ ngày đầu tiên gặp tôi đã thích em rồi!”

“Một trăm năm rồi, lẽ nào em không thể cho tôi một chút cơ hội sao?”

Hạ Nhược Tuyết tránh khỏi tay Lục Hách Tuyên, đôi mắt đẹp trừng to: “Ai? Anh nói ai?”

Trong não cô hiện lên một bóng người mờ ảo, chính là Diệp Bắc Minh.

Một trăm năm ở Thương Khung Kiếm Tông này.

Hạ Nhược Tuyết gần như quên mất Diệp Bắc Minh, cũng quên mất quá khứ của chính mình.

Kí ức trên trái đất sớm đã trở nên mờ mịt, chỉ trong mơ mới nhìn thấy người đàn ông đó, điên cuồng hết lần này đến lần khác cho đến khi gục ngã!

Hạ Nhược Tuyết thậm chí còn nghi ngờ nơi đó có thực sự tồn tại hay không.

Hôm nay.

Nghe được tin tức của Diệp Bắc Minh, làm sao có thể không kích động chứ?

Lục Hách Tuyên cười nói: “Đương nhiên là tôi rồi!”

“Không phải, tôi đang hỏi về Quy Linh Đan...”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu.

Lục Hách Tuyên có chút thất vọng, đem chuyện xảy ra gần đây ở đảo Rùa giải thích một lượt cho cô nghe.

“Diệp Bắc Minh may mắn giành được vị trí thứ nhất, trong tay có công thức của Quy Linh Đan, còn có dị hỏa Phần Thiên Chi Diễm!”

Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lấp lánh ánh sáng.

Gương mặt thanh tú vô thức hiện lên một nụ cười: “Bây giờ anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp Diệp Bắc Minh!”

Lục Hách Tuyên chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy ở Hạ Nhược Tuyết, không khỏi mê mẩn nói: “Nhược Tuyết, em thật đẹp. Em muốn gặp hắn ta, e rằng có chút khó khăn đó!”

“Hắn ta đắc tội Luân Hồi Tông, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa, các thế lực khác ở biển Hỗn Độn cũng đang truy tìm tung tích của hắn ta!”

“Thằng nhóc này chắc chắn không sống được mấy ngày nữa, chỉ cần hắn ta chết, công thức luyện Quy Linh Đan sẽ rơi vào tay một thế lực lớn nào đó!”

“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ nghĩ cách lấy cho em một viên Quy Linh Đan!”

“Nhược Tuyết...”

Nói xong, hắn ta lại muốn nắm lấy bàn tay thon dài của Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết nhanh như một con thỏ, lao nhanh về phía ngoài nơi bế quan: “Tôi phải xuất quan, phải đi tìm anh ấy!”
Chương 1999: Chồng ơi, em rất nhớ anh

Một tiếng sau.

Hạ Nhược Tuyết đã tập hợp 10 vạn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông, mười con thuyền gỗ Vạn Niên Dương rời khỏi Hỗn Độn Bắc Hải lái về thế giới của Thiên Cơ Môn.

Bên trong một trong những con thuyền gỗ Vạn Niên Dương.

“Hách Tuyên à, vì một người phụ nữ con đến mức phải dốc hết sức như vậy sao?”, Lục Tả Xương cau mày hỏi.

Lục Hách Tuyên cười đáp: “Bố à, theo đuổi phụ nữ luôn phải bỏ ra chút công sức mới được”.

“Thật không dễ dàng gì mới có một việc khiến người phụ nữ lạnh lùng như băng, người lạ chớ lại gần như Hạ Nhược Tuyết cảm thấy hứng thú!”

"Hơn nữa Hạ Nhược Tuyết còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, mấy vị lão tổ rất coi trọng cô ấy”.

“Chúng ta ngày thường đến gặp mặt lão tổ cũng khó như lên trời!”

Khóe miệng hắn nhếch lên ý cười nghiền ngẫm: “Bố, với thực lực Đạo Tôn trung kỳ của bố, chỉ cần giúp đỡ hạ gục Diệp Bắc Minh thì việc con trở thành người đàn ông của Hạ Nhược Tuyết cũng có khả năng nữa!”

Lục Tả Xương nhíu chặt mày kiếm.

Hạ Nhược Tuyết sở hữu thể Kiếm Tâm!

Lại còn là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, làm sao có thể dễ dàng bị chinh phục như vậy?

Đứa con trai này của ông ta vẫn còn quá ngây thơ!

“Thôi được rồi, đi theo nhìn xem sao rồi nói, cho dù Hạ Nhược Tuyết không nhìn trúng con trai mình thì bắt Diệp Bắc Minh trở về Thương Khung Kiếm Tông cũng là công lớn!”

……

Ba ngày sau.

Bùm! Một âm thanh đè nén vang lên, cánh cửa đá trước mặt Thiên Cơ lão nhân chậm rãi hé mở.

Mấy người Diệp Bắc Minh bước ra khỏi hang động.

“Hoàng Nhi tốt quá rồi, con bình an là tốt rồi!”

Thiên Cơ lão nhân kích động bước tới.

Đảo mắt liền thấy gương mặt xinh đẹp của Lục Linh Nhi và Hướng Ly Ly đểu đỏ bừng như trái đào, hô hấp có chút dồn dập!

“Hai đứa sao thế? Có phải là ngột ngạt trong động lâu quá nên cảm thấy không thoải mái hay không?”, Thiên Cơ lão nhân thân thiết hỏi thăm.

Hướng Ly Ly ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Sư phụ, người đừng nói nữa….”

Lục Linh Nhi ngượng ngùng dậm chân.

Suốt ba ngày trời, họ đã nghe thấy những điều không nên nghe, làm thế nào cũng không ngờ tới hai người này có thể dày vò nhau đến như vậy!

“Có ý gì?”

Thiên Cơ lão nhân bối rối hỏi lại: “Đồ nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh lúng túng sờ mũi, anh cũng không ngờ dòng khí hỗn độn sẽ khiến con người ta chìm vào trong một khoảng hỗn độn, chỉ sót lại bản năng nguyên sơ nhất.

Đột nhiên.

“Bọn họ ở đây!”

Một thanh âm từ trên trời vọng xuống: “Lập tức thông báo cho tông môn!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh như phủ một tầng sương lạnh: “Còn dám tới? Đúng là ngại sống quá lâu mà!”

Anh vừa định ra tay thì Thiên Cơ lão nhân đã lắc đầu ngăn cản: “Chờ một chút! Đồ nhi, những người này hình như là người của Thương Khung Kiếm Tông…”

“Thương Khung Kiếm Tông?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, là tông môn Nhược Tuyết đang ở?

Vào lúc anh còn đang lơ đễnh thì vô số bóng người đã bay vụt qua không trung.

Toàn bộ thung lũng bị bao vây kín kẽ tới giọt nước không lọt, một thanh niên vội vã lao tới phía trước đám đông, rũ mắt nhìn xuống: “Ngươi chính là Diệp Bắc Minh? Người của Thương Khung Kiếm Tông ở đây còn không mau giơ tay chịu trói!”

Chính là Lục Hách Tuyên.

“Ngoan ngoãn giao Quy Linh đan và dị hỏa ra đây, bổn công tử có thể bảo đảm cho ngươi một mạng!"

“Nếu không….”

Lời nói hùng tráng còn chưa dứt câu.

“Chồng ơi!”

Thì một giọng nói đầy kích động đã vang lên.

"Âm thanh này là..."

Dưới cái nhìn kinh ngạc của 10 vạn đệ tử Thương Khung Kiếm Tông, Hạ Nhược Tuyết trong bộ váy trắng như tuyết đã lướt qua không trung và đáp xuống trước mặt Diệp Bắc Minh.

Nhẹ nhàng yếu đuối rơi vào vòng tay anh!

Hai tay cô ôm chặt lấy eo anh, đầu vùi vào trong ngực anh: “Chồng ơi, thật sự là anh sao! Em nhớ anh lắm!”

“Chồng ơi anh biết không? Em chăm chỉ tu luyện chỉ để được gặp lại anh thôi!"

“Em sẽ không còn là vật kéo chân anh nữa!”

“Trong vòng một trăm năm em đã đột phá tới Đạo Tổ đỉnh phong rồi!”

“Chồng ơi, bây giờ em là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông, ai dám ức hiếp anh em sẽ kêu cả tông môn tiêu diệt hắn!”

“Chồng ơi, anh có nhớ em không…”

Vị thiếu tông chủ lạnh lùng như tảng băng, luôn xa lánh người lạ, cũng chưa bao giờ mỉm cười với bất kỳ người đàn ông nào trong môn phái nay lại hô to gọi nhỏ một gã đàn ông là chồng ngay trước mặt đám đông?

Hơn nữa… giọng nói đó, ngữ điệu đó thực sự khiến ta phải tan chảy cả xương tủy!

“Trời ạ, tôi đang nằm mơ sao?”

Toàn bộ người của Thương Khung Kiếm Tông như hóa đá!

Thiên Cơ lão nhân sửng sốt!

Hướng Ly Ly trợn tròn mắt!

Lục Linh Nhi há hốc mồm!

Nghê Hoàng thì thừ người ra!

Lục Tả Xương liếc con trai bên cạnh một cái!

Sắc mặt Lục Hách Tuyên tối sầm, mắt như nổ đom đóm, bờ môi hắn run cầm cập, xém chút thì tức giận tới mức ngất lịm.

“Không thể nào… tuyệt đối không thể!!!”

“Hạ Nhược Tuyết, sao em có thể có người đàn ông khác? Là giả, đều là giả dối có đúng không, em đang lừa tôi!”

Diệp Bắc Minh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Hạ Nhược Tuyết, khẽ cau mày: “Đây là ai?”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: "Không liên quan!"

Chỉ ba chữ ngắn gọn đã thành công đả kích Lục Hách Tuyên tới mức phun ra một ngụm máu!

Trước mắt quay cuồng, cả người liền rơi từ trên cao xuống!

“Con trai à!”

Lục Tả Xương thấp giọng gầm một tiếng, một phát đón lấy Lục Hách Tuyên.

Rồi lại nhìn Diệp Bắc Minh cùng Hạ Nhược Tuyết một cái thật sâu, sau đó quay người liền biến mất.

“Chồng ơi, họ là?”

Hạ Nhược Tuyết lúc này mới chú ý tới mấy người Thiên Cơ lão nhân.

Diệp Bắc Minh lần lượt giới thiệu: “Đây là sư phụ của anh!”

“Đây là Hoàng Nhi, cô Hướng và cô Lục”.

Hạ Nhược Tuyết cười dịu dàng: “Chào ba em gái!”

Nói xong lại khẽ nhéo eo Diệp Bắc Minh: “Anh đúng là không ngại nhiều người mà, lại lừa gạt được ba mỹ nhân rồi đúng không?”

“Nghe giọng điệu thì em gái Hoàng Nhi này bị anh tóm được rồi, hai người còn lại thì vẫn đang trong quá trình phát triển?”

Diệp Bắc Minh khóe miệng giật giật: "Lần này thực sự không phải thế!”

“Em còn chưa đủ hiểu rõ anh sao?”

Hạ Nhược Tuyết trừng anh một cái, thân thiện bước tới nắm lấy tay Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi: “Hai em gái à, tên này luôn thích giả vờ vô tội! Thực ra trong lòng lại ôm tâm tư xấu xa, sau khi đánh cắp được trái tim của các em liền thích đi tìm những người phụ nữ khác!”

“Hả?”

Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi hoảng loạn.

Hạ Nhược Tuyết cười hì hì: “Nhưng các em cũng đừng sợ hãi, ít nhất anh ấy vẫn là một người có trách nhiệm!"

“Được rồi, đừng trêu chọc họ nữa!”

“Trên đường tới đây em đã được nghe hết chuyện của đảo Rùa rồi, chỉ cần Thương Khung Kiếm Tông còn thì Luân Hồi tông, Đại Lâm Tự hay gia tộc Tử Kim Hoa gì đó đừng hòng động tới một cọng tóc của anh”.

“Đi, theo em trở về Thương Khung Kiếm Tông!”

Gương mặt Hạ Nhược Tuyết tràn đầy kiêu ngạo giống như nữ hoàng thống trị thiên hạ!

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Nhược Tuyết, Thương Khung Kiếm Tông sẽ nghe theo lời em sao?”

Hạ Nhược Tuyết cười ngọt ngào: "Chồng à, em hiện tại là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”

“Mấy vị lão tổ kia đều rất xem trọng em, chỉ cần em tiến vào cảnh giới Đạo Tôn, tương lai chính là tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông!”

“Anh với tư cách là người đàn ông của tông chủ còn có thể để mặc người khác ức hiếp sao?”

……

Trong một căn phòng sang trọng của Thương Khung Kiếm Tông.

“A….a! A!!!”

Lục Hách Tuyên vừa mở mắt liền đau khổ than khóc giống như lợn bị chọc tiết: “Là giả! Tất cả đều là giả! Bố, con chỉ là đang nằm mơ thôi đúng không?”

“Hạ Nhược Tuyết vậy mà có đàn ông rồi? Cô ta sao có thể cư xử với tên đàn ông khác như vậy?"

“Cô ta thật chủ động!!! Bố ơi! Con chưa bao giờ thấy Hạ Nhược Tuyết chủ động với một người đàn ông nào như vậy!!!”

"Bố ơi, nói cho con biết, con đang mơ phải không?"

Đạo tâm của Lục Hách Tuyên gần như đã đứng trên bờ vực sụp đổ!

Trọn vẹn một trăm năm!

Trong lòng hắn chỉ chứa bóng hình của Hạ Nhược Tuyết!

Bốp!

Lục Tả Xương tát hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phẫn nộ rống lên: “Con có thể có chút tiền đồ hơn không? Đúng là thứ vô dụng!”

“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Có gì tốt đẹp cơ chứ!”

Lục Hách Tuyên lại phun ra một ngụm máu: “Nhưng con thực sự rất thích cô ấy! Bố, con không cam tâm!”

“Kể từ ngày Hạ Nhược Tuyết gia nhập Thương Khung Kiếm Tông, con đã không chạm tới những người phụ nữ khác nữa!”

“Đối tượng trong mỗi giấc mơ đều là cô ấy! Bố, con chỉ muốn cô ấy thôi!”

Lục Tả Xương không chút do dự cho hắn thêm một cái tát điếng người: “Con như vậy mà là thích cô ta? Con chỉ thèm muốn cơ thể của cô ta thôi!”

Lục Hách Tuyên bị đánh tới ngây ngốc, gào thét giống như phát điên: “Diệp Bắc Minh, đều là lỗi của tên Diệp Bắc Minh đó!!!”

“Chỉ cần hắn chết thì Hạ Nhược Tuyết liền thuộc về con rồi!”

"Chết đi! Chết đi! Chết đi!!!"

“Bố, con muốn hắn phải chết!!!”

Lục Tả Xương cười toe toét: "Không cần con yêu cầu! Hắn mang trên mình công thức của Quy Linh đan, còn có cả dị hỏa Phần Thiên Chi Diễm!”

“E rằng người muốn hắn chết không chỉ có con thôi đâu!”

“Lão phu bảo đảm, thằng nhóc này sống không quá ba ngày!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK