Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Tôi không sợ các tông môn và thế lực đó, trong bảy ngày, tôi sẽ hoàn toàn tiêu diệt bọn họ!”
“Bảy ngày sau, tôi phải đến một nơi!”
Nghê Hoàng giật mí mắt: “Diệp Bắc Minh, anh đang nói đùa phải không?”
“Trong bảy ngày tiêu diệt bọn họ? Ngoại trừ một số tông môn bình thường, kẻ địch của anh chắc còn có Kim Phật Tông và Xích Diễm Cốc!”
“Và cả năm thần tông lớn Trấn Hồn Tông, Vạn Thần Tông, Thất Tinh Các, Độn Thế Thần Tông, thần cung Lục Đạo!”
“Đối với anh hiện tại mà nói, bảy tháng cũng chưa chắc đã đủ ấy chứ?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Vậy cô cứ chống mắt lên đợi đi!”
Nghê Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, tên nhóc này lấy đâu ra tự tin thế?
“Đã như vậy, anh phải đi đâu?”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nghê Hoàng.
Phải đến mười mấy giây!
Nghê Hoàng cười thú vị: “Diệp Bắc Minh, bản cô nương rất đẹp phải không? Anh mất hồn trước tôi cũng là rất bình thường!”
“Tiếp tục cố gắng, qua mấy vạn năm nữa đợi bản cô nương sàng lọc một lượt những người theo đuổi, có lẽ anh có cơ hội đấy”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng với cô”.
“Tôi chỉ đang nghĩ, chắc cô đến từ Thần Quốc Hỗn Độn phải không? Cho nên, tôi muốn nhờ cô giúp một việc!”
Diệp Bắc Minh không những không bị cô ta hấp dẫn!
Lại còn muốn nhờ cô ta giúp?
Trên đời lại có chuyện như vậy!
Nghê Hoàng tức đến bật cười: “Cậu nhóc, rốt cuộc ai giúp ai?”
Diệp Bắc Minh cau mày, không rảnh để đùa với cô ta, trực tiếp nói: “Tôi muốn đến giới U Minh một chuyến, tôi biết cô có năng lực này!”
“Chỉ cần tôi từ giới U Minh về, cô bảo tôi giúp cô việc gì cũng được!”
Nghê Hoàng hơi ngạc nhiên.
“Anh muốn đến giới U Minh làm gì?”
Diệp Bắc Minh không che giấu, nói ra tình hình của bố mẹ mình.
“Bố của tôi lưu lạc ở giới U Minh, hơn nữa bây giờ rất có khả năng đang gặp nguy hiểm!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm trọng: “Nếu là cô, cô sẽ chọn thế nào?”
Mấy giây sau, giọng của Nghê Hoàng vang lên: “Đẳng cấp của giới U Minh cùng gần với thần quốc, có hơn một trăm thế giới như vậy đẳng cấp thấp hơn Thần Quốc Hỗn Độn!”
“Chuyện của tôi, trong vòng một tháng, cần anh ra tay giúp”.
“Cho nên, thời gian anh đến giới U Minh chắc chắn không đủ”.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh dần băng lạnh!
Nghê Hoàng bổ sung một câu: “Có điều, tôi có thể sắp xếp người đến giới U Minh một chuyến!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, hơi do dự!
Mình đích thân đi, chắc chắn bảo đảm hơn người của Nghê Hoàng một chút!
Nhìn ra nỗi lo của Diệp Bắc Minh.
Nghê Hoàng tiếp tục nói: “Yên tâm, người mà tôi sắp xếp đến giới U Minh, chắc chắn mạnh về thực lực!”
“Nghê Hoàng tôi dùng tính mạng bảo đảm, chỉ cần bố mẹ của cậu vẫn ở giới U Minh, chắc chắn sẽ đưa họ về an toàn!”
Diệp Bắc Minh đang định nói.
“Nghê Hoàng tỷ tỷ, có chuyện gì khiến tỷ để tâm như vậy? Còn giới U Minh?”
Giọng của một thanh niên vang lên.
Nghê Hoàng ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy có ba bóng người đứng ở cửa đại điện!
Thanh niên ở giữa tự đi vào đại điện, hai ông lão như thâm uyên đứng gác ngoài cửa điện!
Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng lóe lên tia chê ghét: “Bạch Tuấn Khanh, cậu đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh cậu, cút di!”
Bạch Tuấn Khanh cười tà mị: “Nghê Hoàng tỷ tỷ, đều là người một nhà!”
“Tỷ ở đây một tiếng đệ hai tiếng đệ với hắn ta, sao mà với đệ đệ cùng huyết mạch như đệ lại bảo cút đi chứ?”
Vừa dứt lời, nhìn sang Diệp Bắc Minh với ánh mắt không hề khách sáo!
Thần niệm càng lướt trên người Diệp Bắc Minh không hề che đậy!
Khi cảm thấy Diệp Bắc Minh mới chỉ là cảnh giới Thần nhỏ bé, lập tức mất hứng!
Diệp Bắc Minh cau này: “Cô Nghê Hoàng, cô đã có việc nhà, tôi đi trước đây”.
“Việc của chúng ta làm theo như lời cô nói”.
Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.
Ý cười trên khuôn mặt Bạch Tuấn Khanh càng rõ ràng: ‘Tên nhóc này sợ rồi sao? Cũng phải, một người thâm sâu khó lường xuất hiện trước mặt hắn, cảnh giới Thần nhỏ bé sợ là đúng rồi!’
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước ra cửa đại điện.
Một ông lão mặt rỗ chặn trước người Diệp Bắc Minh, nhếch miệng cười: “Cậu thanh niên, đi nhanh như vậy làm gì?”
Nghê Hoàng quát một tiếng: “Để anh ta đi!”
Bạch Tuấn Khanh cười thú vị: “Không nghe thấy Nghê Hoàng tỷ tỷ nói hả? Để anh ta đi!”
“Vâng, công tử”.
Ông lão mặt rỗ gật đầu, đưa tay vỗ hẹ lên vai của Diệp Bắc Minh: “Cậu có thể đi rồi”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống, mau chóng rời đi.
“Ông cũng cút đi!”
Nghê Hoàng nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Khanh, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Chương 1807: Con mồi
Bạch Tuấn Khanh bày vẻ lưu manh, cười he he quái dị hai tiếng: “Nghê Hoàng tỷ tỷ, cho tỷ hống hách thêm một tháng!”
“Một tháng sau, nếu bố của tý không xuất hiện, tỷ có kết cục gì thì tỷ biết rồi chứ?”
“Ha ha ha…”
Bạch Tuấn Khanh và hai ông lão biến mất.
Chỉ còn lại một mình Nghê Hoàng đứng tại chỗ, nắm chặt nắm đấm!
Móng tay rạch lên da thịt cũng không phát hiện ra!
Sau khi Bạch Tuấn Khanh rời khỏi phủ thành chủ, trực tiếp đến không trung cao mấy ngàn mét: “Tên nhóc đó đâu?”
Ông lão mặt rỗ cung kính trả lời: “Thiếu chủ, cậu yên tâm, vừa nãy lão nô đã cấy một đạo ám kình trong cơ thể, nếu không ngoài dự liệu, bây giờ hắn đã đứt hết kinh mạch rồi!”
“Bây giờ hắn bỏ chạy rất nhanh, có lẽ là vội chạy trốn!”
“Cậu cho tôi nửa canh giờ, tôi bảo đảm đưa hắn về gặp cậu!”
Bạch Tuấn Khanh cười lạnh lùng một tiếng: “Chỉ một con kiến, cũng xứng để tôi lãng phí nửa canh giờ?”
“Tôi về Thần Quốc Hỗn Độn trước, ông đi giết hắn!”
“Đúng rồi, vừa nãy khi tôi dùng thần hồn kiểm tra hắn, phát hiện trên người hắn có một luồng sức mạnh ngăn cản tôi thăm dò!”
“Có lẽ trên người con kiến này có bảo bối có thể ngăn cản thần hồn, mang về cho tôi”.
“Vâng, công tử”, ông lão mặt rỗ cung kính trả lời một tiếng.
Bạch Tuấn Khanh vụt người biến mất.
Ông lão mặt rỗ ngẩng đầu, nhìn về phía Bắc: “Đi về phía Bắc? Ha ha, tốc độ nhanh đấy!”
“Lão phu thích nhất là săn giết, ừm? Dừng lại rồi!”
“Săn giết bắt đầu!”
Ông lão mặt rỗ phá hư không bay đi, đuổi đến trên không trung một sơn cốc!
Diệp Bắc Minh cau mày, dường như hơi thất vọng: “Lâu như vậy mới đến? Sao lại chỉ một người?”
“Sao công tử nhà ông không đến? Trên người ông có bảo bối không?”
Trái tim của ông lão mặt rỗ trùng xuống: ‘Hỏng rồi, mình thành con mồi rồi?’
Liền sau đó.
Gru!
Một tiếng rồng gầm vang lên, ông lão mặt rỗ cảm thấy không khí xung quanh ngưng tụ, một luồng khí tức chết chóc không thể ngăn cản cuốn đến!
“Mày không phải cảnh giới Thiên Thần!”
Đồng tử co mạnh lại, quay người định bỏ chạy!
Huyết long lao đến, vuốt rồng đập mạnh xuống!
Ông lão mặt rỗ dựng đứng lôn tóc, với thực lực Tổ Cảnh hậu kỳ của ông ta, lại cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết!
“Rút!”
Đây là ý nghĩ duy nhất của ông.
Diệp Bắc Minh làm sao có thể để ông ta bỏ chạy?
Bước ra một bước, Ảnh Thuấn!
Xuất hiện phía sau ông lão mặt rỗ một cách quỷ dị, tấn công ra một quyền!
Ông lão mặt rỗ chỉ cảm thấy lồng ngực mình đau rát, thê thảm bay đi, vừa hay rơi xuống trong lòng của huyết long!
Roẹt!
Năm móng vuốt của huyết long tóm thật mạnh, trực tiếp xuyên qua đan điền của ông lão mặt rỗ!
Bóp mạnh!
“A!”
Ông lão mặt rỗ thét lên ghê rợn, từ độ cao mấy trăm mét ngã xuống đất!
Khuôn mặt cắm vào trong bùn đất.
Diệp Bắc Minh cười đi đến: “Tiếc là chủ nhân của ông không đến”.
Trên trán ông lão mặt rỗ nổi gân xanh, vẻ mặt đầy tức giận: “Súc sinh, là lão phu khinh địch rồi!”
“Nếu sớm biết con kiến nhà mày có thực lực như vậy, lão phu tuyệt đối sẽ không mạo nhiên xông lên!”
“Nếu chủ nhân nhà tao có ở đây, thì mày chết không có chỗ chôn thân!”
Diệp Bắc Minh cũng chẳng có hứng để nói.
Một nô tài, không xứng để anh tốn nước bọt!
Năm ngón tay tóm hư không, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!
Chuẩn bị nuốt chửng ông ta!
“Sao thanh kiếm này lại ở trong tay mày? Mày… mày… rốt cuộc mày là ai?”
Khoảnh khắc ông lão mặt rỗ nhìn thấy thanh kiếm này,giống như con mèo rụng lông!
Diệp Bắc Minh dừng lại: “Ông biết thanh kiếm này?”
Vẻ mặt ông lão mặt rỗ đầy chấn kinh: “Cả Thần Quốc Hỗn Độn có ai mà không biết thanh kiếm này? Vật này là vật của phản đồ Hoa tộc!”
“Nhóc con, sao thanh kiếm này lại ở trong tay mày?”
Ông lão mặt rỗ đỏ bừng khuôn mặt, kích động hít thở hổn hển.
Ông ta trừng mở to mắt, thậm chí quên cả tính mạng của mình đang ở trong tay Diệp Bắc Minh!
“Tao ra lệnh cho mày mau giao thanh kiếm này cho tao!”
“Mày biết thanh kiếm này có nghĩa là gì không? Người của cả Thần Quốc Hỗn Độn đều đang tìm thanh kiếm này, chỉ cần mày giao nó ra!”
“Lão phu có thể thề bằng thần hồn, ân oán giữa tao và mày xóa bỏ, thậm chí có thể đưa mày đến Thần Quốc Hỗn Độn, cho mày tài nguyên tu võ vô hạn!”
“Việc duy nhất mà mày phải làm là giao thanh kiếm này ra…”
Ông lão mặt rỗ nói.
Bỗng nhiên.
Ông ta như nghĩ đến điều gì: “Đợi đã! Sao thanh kiếm này lại ở trong tay mày?”
Diệp Bắc Minh cười thú vị: “Ông nói xem?”
Đồng tử của ông lão mặt rỗ co mạnh lại: “Mày là người Hoa tộc? Không thể nào…”
Phụt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên lồng ngực của ông lão mặt rỗ, khô héo với tốc độ cực kỳ khủng bố!
Hóa thành một cái xác khô!
Chương 1808: Tiêu diệt
Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi, cau mày: “Một lão nô cũng biết kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tại sao Nghê Hoàng không nhắc nhở mình?”
“Chẳng lẽ cô ta cũng có ý đồ với thanh kiếm này?”
“Nghê Hoàng, tốt nhất cô đừng có ý đồ gì!”
Diệp Bắc Minh tóm chặt năm ngón tay, chiếc nhẫn trữ vật ở đầu ngón tay của xác khô rơi vào trong tay anh!
Kiểm tra kỹ một lượt, phát hiện mười mấy món thần khí.
Chỉ tiếc là không cái nào có khí linh.
Diệp Bắc Minh cất nhẫn trữ vật, đi về hướng Kim Phật Tông!
…
Thần Quốc Hỗn Độn.
Bạch Tuấn Khanh vừa về đến vương phủ, đột nhiên dừng bước chân: “Ô Hùng chết rồi!”
Ô Hùng chính là tên của ông lão mặt rỗ!
“Cái gì?”
Một ông lão khác phía sau cứng đờ người: “Tên nhóc đó đã giết Ô Hùng? Không thể nào!”
“Cảnh giới của hắn rõ ràng mới là cảnh giới Thiên Thần! Một đầu ngón tay của Ô Hùng đã có thể giết hắn!”
“Ngu xuẩn!”
Bạch Tuấn Khanh lạnh lùng lướt nhìn người này một cái: “Cho tên nhóc đó thêm một vạn năm hắn cũng không có tư cách giết Ô Hùng, rất hiển nhiên là Nghê Hoàng đã ra tay!”
“Nghê Hoàng, vì một con kiến cảnh giới Thiên Thần nhỏ bé, cô còn dám giết cả người của tôi, ha ha…ha ha!”
…
Kim Phật Tông.
Ầm ầm!
Một con huyết long từ trên trời giáng xuống không hề báo trước, tấn công vỡ sơn môn của Kim Phật Tông với khí thế sét đánh không kịp che tai!
Rất nhiều hòa thượng đang ngồi khoanh chân niệm kinh ngạc nhiên đứng lên, nhìn về hướng sơn môn!
Mười tám vị La Hán trong bảo điện hùng vĩ vút lên trời, kinh hãi tức giận đan xen nhìn một thiếu niên toàn thân tắm huyết quang: “Diệp Bắc Minh, là cậu? Gan to bằng trời, nơi này là thánh địa phật môn Kim Phật Tông, cậu dám ngang ngược ở đây?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, không nói một chữ!
Cũng không có gì để nói!
Nếu không phải tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghịch chuyển thời gian không gian, Thái Dương Tông đã bị diệt dưới tay Kim Phật Tông!
Gru!
Tiếng rồng gầm vang khắp không trung Kim Phật Tông!
Diệp Bắc Minh một mình một kiếm, điên cuồng tàn sát!
Hôm nay.
Kim Phật Tông mây đen giăng kín, gió tanh mưa máu, như địa ngục trần gian!
…
Cùng lúc đó, ở Trấn Hồn Tông.
Một ông lão mặc áo xanh giật mí mắt, giật mìn tỉnh lại khi đang bế quan.
Người này chính là lão tổ cuối cùng của Trấn Hồn Tôn, Viên Thanh Cương.
Phập!
Mật thất bế quan ầm ầm nổ tung, bước một bước lên không trung Trấn Hồn Tông, nhìn về hướng Kim Phật Tông!
Cho dù cách vạn dặm, vẫn nhìn thấy mây máu khủng bố trên không trung Kim Phật Tông!
Viên Thanh Cương há hốc miệng, giọng cũng hơi run run: “Mấy máu khủng bố như vậy, rốt cuộc Kim Phật Tông đã trải qua chuyện gì?”
“Người đâu, mau đi điều tra cho tôi!”
Không chỉ Trấn Hồn Tông, các tông môn lớn ở thần giới đều phát hiện cảnh tượng khủng bố này!
Đều đi về phía Kim Phật Tông!
Các võ giả đến dưới chân Kim Phật Tông, người nào cũng sợ đến gần như bò dưới đất!
“Ôi mẹ ơi!”
“Nơi này thực sự là lãnh thổ phật môn, chứ không phải địa ngục sao?”
“Ọe…”
Một vài võ giả buồn nôn!
Cảnh tượng trước mắt khiến cả đời người không thể quên!
Trong sơn môn của Kim Phật Tông, máu tươi trút ra như hồng thủy!
Trong máu tươi còn lênh đênh đầu người trọc lốc, các loại nội tạng, chân tay vỡ vụn… Trên mặt người nào cũng sót lại vẻ kinh hoàng!
Trong sơn môn của Kim Phật Tông, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên!
“A! Phật tổ cứu mạng!”
“Mày là ác quỷ chui ra từ địa ngục sao? Trời ơi!”
“Kim Phật Tông có tội gì, ác quỷ, mày sẽ không được chết tử tế đâu!”, một số đệ tử của Kim Phật Tông kêu thảm thiết.
Diệp Bắc Minh càng lạnh lùng!
Kim Phật Tông vô tội? Thái Dương Tông thì không vô tội? Giết!
Nửa ngày sau, Kim Phật Tông hoàn toàn yên tĩnh.
Một thanh niên toàn thân đầy máu từ Kim Phật Tông đi ra, lúc nhìn thấy người đó, tất cả võ giả hít khí lạnh: “Diệp Bắc Minh!”
…
Cùng lúc đó ở Trấn Hồn Tông.
“Báo…”
Thám tử chạy về với tốc độ nhanh nhất, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Báo cáo lão tổ, một mình Diệp Bắc Minh giết vào Kim Phật Tông, hiện giờ Kim Phật Tông như biển máu núi xác, đúng là địa ngục trần gian!”
“Kim Phật Tông, diệt vong rồi…”
“Cái gì?”
Viên Thanh Cương sượt một cái đứng bật lên.
Khuôn mặt già co giật: “Kim Phật Tông diệt vong rồi? Không thể nào!”
“Theo lão phu biết, trong Kim Phật Tông có ba thánh tổ tọa trấn, làm sao có thể diệt vong?”
“Nếu cậu dám lừa tôi, lão phu sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn thân!”
Viên Thanh Cương giơ tay bóp cổ của tên thám tử!
Cảm giác khó thở truyền đến!
Thám tử sợ đến tái mặt, hít thở khó khăn nói: “Lão tổ, tôi đâu dám lừa ông!”
“Thật đấy… là sự thật, lúc đệ tử quay về, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Kim Phật Tông, không biết đi đâu…”
“Không biết đi đâu?”
Sắc mặt Viên Thanh Cương sầm xuống.
Bỗng nhiên.
Ông ta thắt tim: “Không ổn! Tiếp theo sẽ là chúng ta!”
Viên Thanh Cương cũng không thể bình tĩnh!
“Liên lạc với người của Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, bảo lão tổ của họ đến Vạn Thần Tông!”
“Mở truyền tống trận, tôi muốn đến Vạn Thần Tông! Mau! Mau lên!”
Chương 1809: Tôi sinh ra để chém giết
Tin tức Kim Phật Tông diệt vong truyền đi khắp cả thần giới giống như gió bão!
“Một mình Diệp Bắc Minh tiêu diệt Kim Phật Tông?”
“Ôi trời ơi… nghe nói Kim Phật Tông có ba vị thánh tổ, đều bỏ mạng dưới tay hắn?”
Những người được biết tin này đều kinh sợ!
Một mình giết vào Kim Phật Tông, trưc tiếp tiêu diệt phật môn hàng đầu!
Một người một kiếm, rời đi không hề tổn hại!
Chỉ chiến tích tự hào này, sợ rằng thực sự sắp vô địch thần giới rồi!
Nhà họ Trần ở thành thứ nhất rừng rậm Tinh Hồn.
Sau khi Trần Lục Chỉ nghe thấy tin này, suýt cắn đứt lưỡi: “Cái gì? Cậu ta thực sự làm được ư?”
“Kim Phật Tông hoàn toàn diệt vong?”
Trong thời gian một chén trà, Trần Lục Chỉ vẫn giữ trạng thái ngẩn người trố mắt há hốc miệng!
“Suýt…”
Không biết qua bao lâu, Trần Lục Chỉ mới hít khí lạnh!
Nhà họ Trương ở Dịch Bảo Các.
“Vãi! Diệp tông chủ đã diệt Kim Phật Tông?”, Trương Đạc suýt nhảy lên.
Khuôn mặt già của Trương Chính Càn nghiêm trọng: “Nhìn thái độ của Diệp tông chủ, sợ rằng tiếp theo ra tay với Trấn Hồn Tông, Vạn Thần Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo!”
“Có ý gì?”, Trương Đạc ngẩn người.
Trương Chính Càn nhìn cháu trai: “Diệp tông chủ muốn giệt năm thần tông!”
Trương Đạc cảm thấy một luồng khí lạnh từ bàn chân vụt thẳng lên thiên linh cái: “Không… không phải chứ…”
…
Tổng đà Thiên Sát Môn, một trăm linh sáu vị phân đà chủ ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn lớn.
Hội trường yên tĩnh đến đáng sợ!
Một luồng khí tức chết chóc bao trùm đỉnh đầu mọi người!
Không biết qua bao lâu, một giọng khàn khàn vang lên: “Hủy bỏ tất cả phân đà, bắt đầu từ bây giờ tất cả sát thủ ẩn mình!”
Soạt!
Một trăm linh năm ánh mắt đều nhìn sang đà chủ phân đà thứ nhất!
“Tôi biết mọi người không cam tâm, Thiên Sát Môn hành nghề nhiều năm mới có ngày hôm nay”.
“Nhưng với thực lực của kẻ này, chúng ta cứ đợi tiếp chỉ có diệt vong!”
Đà chủ phân đà thứ nhất lắc đầu: “Bây giờ chỉ có một con đường, đó là ẩn đi tất cả phân đà, tạm thời không lộ diện!”
Đà chủ phân đà thứ sáu tức giận đứng lên: “Không thể nào! Thiên Sát Môn là thiên hạ đệ nhất sát tông, đâu thể làm con rùa rụt cổ như vậy?”
“Đúng thế!”
“Tôi không đồng ý!”
“Tôi cũng không đồng ý, một khi chúng ta trốn đi, sau này quay trở lại, ai còn coi trọng Thiên Sát Môn chúng ta?”
Một trăm linh năm phân đà chủ tức giận.
Đà chủ phân đà thứ nhất quát một tiếng: “Đủ rồi! Chẳng lẽ lão phu muốn làm con rùa rụt cổ sao?”
“Các ông phải biết, nếu không làm vậy, hôm nay của Kim Phật Tông chính là ngày mai của Thiên Sát Môn!”
“Nếu các ông muốn chết, lão phu không ngăn các ông, sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi Kim Phật Tông, đã tiến vào một khu rừng cách mấy trăm dặm rồi!”
“Ai muốn chết, bây giờ có thể đi tìm hắn!”
Cả hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nói nhiều thêm một chữ!
…
Cùng lúc đó, không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Tầng thứ hai.
Ba cái bục nhỏ xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh!
Một viên sá lợi tử phật cốt!
Một cái chày kim cang!
Một tòa bảo tháp phục ma!
Lúc đặt ba món thần khí lên bục nhỏ.
Tầng thứ hai khẽ rung lên, cảnh cửa thông đến tầng ba ầm ầm mở ra!
“Tiếp theo là đến Trấn Hồn Tông…”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên ý cười lạnh lùng: “Chuyện của Kim Phật Tông có lẽ đã truyền đi, chắc họ đã có chuẩn bị!”
“Nghỉ nửa ngày trước đã, để họ căng thẳng thêm một lúc!”
Một ý niệm.
Thần hồn ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục, mở mắt!
Cả khu rừng tràn ngập sát khí tanh máu!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng cách mặt đất hơn một mét, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục sau khi uống no máu tươi cả thân đỏ tươi, như vừa rút ra từ nước máu!
Trong phạm vi trăm mét quanh Diệp Bắc Minh, tất cả lá cây trở nên khô héo vì sát khí lan rộng.
Vù!
Huyết khí tụ lại, trên thân kiếm ngưng tụ một con huyết long sống động như thật!
“Chủ nhân, bây giờ tôi cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng!”
“Nếu hút thêm sức mạnh của mười thánh tổ, tôi cảm thấy tôi có thể tiến hóa!”, giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Cô còn có thể tiến hóa?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Đúng thế, chủ nhân, hơn nữa tôi đã hồi phục một phần ký ức”.
“Chủ tháp có thể nuốt chửng tất cả binh khí trên thế gian, còn tôi có thể nuốt chửng tất cả sinh mệnh trên thế gian, càng nuốt chửng nhiều sinh mệnh thì tôi càng cường mạnh!”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên: “Nói như vậy, cô là một thanh kiếm sinh ra để tàn sát?”
“Đúng thế!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Khi chủ nhân đời thứ nhất đúc tạo ra tôi, đã từng nói tôi sinh ra để chém giết!”
Diệp Bắc Minh cất Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.
Chuẩn bị đến Trấn Hồn Tông.
Bỗng nhiên.
Hư không xung quanh dao động, không gian cách anh một trăm mét nứt ra, một cô gái nhếch nhác lăn ra!
“Phụt!”
Cô ta phun ra ngụm máu tươi, mau chóng lướt nhìn xung quanh!
Chương 1810: Người không liên quan
Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt đen xì khẽ run lên!
Khi cô ta phát hiện cảnh giới của Diệp Bắc Minh chỉ là cảnh giới Thiên Thần, dường như thở nhẹ nhõm!
Cô gái mau chóng chạy đến trước người Diệp Bắc Minh, tiện tay ném cho anh hai viên đan dược: “Viên đan dược này có thể trợ giúp anh tiến vào cảnh giới Thiên Thần hậu kỳ, nếu anh có thiên phú tốt, tiến vào cảnh giới thần tôn cũng không phải không có khả năng!”
“Bây giờ, anh hộ pháp cho tôi!”
“Lúc tôi trị thương, không được phép để bất kỳ ai làm phiền”.
Ngồi khoanh chân, lấy ra mấy viên dan được nuốt xuống bụng!
Vốn không quan tâm Diệp Bắc Minh có đồng ý hay không.
“Ha ha!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay vứt viên đan dược của cô ta đưa anh.
Quay người định bỏ đi!
Đúng lúc này.
“Cô ta ở đây!”
Trong khe nứt không gian mà cô ta chui ra vang lên giọng nói của một người đàn ông, ba bóng hình lập tức lao ra, lại đều là Tổ Cảnh hậu kỳ!
Ba người quét thần niệm lên Diệp Bắc Minh một lượt, cảm thấy không có uy hiếp.
Lập tức khóa chặt cô gái bị thương!
“Tiểu thư, cô chạy cái gì?”
“Chúng tôi đáng sợ thế sao?”
Ba ông lão cười xấu xa.
Cô gái mặt tái xanh: “Các người dám động vào một cọng lông của tôi, sau khi quay về, ông nội nhất định sẽ không tha cho các người!”
Ông lão ở giữa cười: “Tiểu thư, nơi này cách nhà xa như vậy, ai biết là chúng tôi đã giết cô chứ?”
Cô gái quay đầu theo bản năng!
Nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi.
Ba người cau mày, mới phát hiện Diệp Bắc Minh đã đi được trăm mét!
Vãi!
Một thiếu niên cảnh giới Thiên Thần nhỏ bé lại không sợ đến lập tức quỳ xuống dưới uy áp của ba Tổ Cảnh, ngược lại còn đi hơn trăm mét?
“Đùa đi vậy!
“Nhóc con, đứng lại!”
Ông lão áo đen bên trái quát một tiếng.
Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về hướngTrấn Hồn Tông!
Ông lão áo đen sầm đôi mắt, lao đến như cơn gió!
Phập! Phập! Phập!
Những chỗ đi qua, toàn bộ cây cối hóa thành mảnh vụn, bước một bước chặn trước người Diệp Bắc Minh: “Lão phu bảo mày đứng lại, mày không nghe thấy hả?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Các người cứ giết người, có liên quan gì đến tôi?”
“Ha ha, vừa nãy không liên quan, bây giờ thì liên quan rồi!”
Ông lão áo đen cười hung dữ.
Bàn tay khô gày vươn ra, nghiền áp xuống thiên linh cái của Diệp Bắc Minh!
Hai ông lão còn lại thu lại ánh mắt, khóa chắt cô gái bị thương: “Tiểu thư, bây giờ không còn ai biết rồi?”
Cô gái tuyệt vọng nhắm mắt!
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên!
Cơ thể của cô gái run lên: “Tiếng hét này là…”
Hai ông lão khác cũng phản ứng lại, đồng thời nhìn về hướng Diệp Bắc Minh!
Lập tức hít khí lạnh!
Chỉ thấy.
Cánh tay phải của ông lão áo đen biến mất, trong không khí tỏa ra một làn sương máu!
Chẳng lẽ cánh tay của ông lão áo đen hóa thành sương máu?
Làm sao có thể!
“Mày… mày… mày là ai?”, ông lão áo đen sượt sượt lùi lại, trong mắt không còn tự tin như vừa nãy, chỉ có nỗi sợ vô tận!
Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Vừa nãy là người đi đường!”
Năm ngón tay nắm lại trong hư không!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!
“Bây giờ, là người giết ông!”
Phụt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lập tức xuyên qua lồng ngực của ông lão áo đen, huyết khí ngập trời chui vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Ông lão áo đen lập tức hóa thành cái xác khô, bốp một tiếng ngã xuống chết tại chỗ!
“Suýt!”
Hai ông lão còn lại hít khí lạnh.
Đôi mắt của cô gái bị thương run lên dữ dội, cái miệng nhỏ há hốc, nhìn chằm chằm nét mặt nghiêng của Diệp Bắc Minh giống như nằm mơ!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn hai ông lão còn lại: “Các người tự đến nộp mạng, hay là để tôi ra tay?”
“Đi!”
Hai ông lại cũng không phải kẻ ngốc, người trước mắt dễ dàng chém giết đồng đội như vậy!
Bóng người Diệp Bắc Minh vụt đi, xuất hiện trước khe nứt không gian!
Quét ngang thanh kiếm trong tay ra!
Một ông lão râu cá chê trong đó lấy binh khí ra theo bản năng, còn nghĩ có thể ngăn được uy lực của đường kiếm này!
Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng vang lên, binh khí của ông lão râu cá trê vỡ thành mảnh vụn, đồng thời kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng lên lồng ngực của ông ta!
Ông lão râu cá trê trực tiếp bay đi mấy chục mét, lúc đập xuống đất cơ thể thành hình chữ V!
Xương cột sống gãy tại chỗ!
“A…”
Ông lão râu cá trê phát ra tiếng kêu thảm thiết ghê rợn, hoàn toàn bị phế!
Soạt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, đâm xuyên cơ thể của ông ta!
Trong chớp mắt hút thành cái xác khô!
Cô gái bị thương trợn mắt há hốc miệng!
Nhanh!
Tất cả xảy ra quá nhanh!
“Suýt!”
Ông lão cuối cùng chấn hãi nhìn tất cả, mồ hôi trên trán rào rào chảy ra: “Công… công tử này, à không… vị đại nhân này!”