“Làm càn!”
“Thật to gan!”
“Con mẹ nó, coi Huyền Thiên tông là chỗ nào vậy? Những người đó muốn chết sao?”
Mấy trưởng lão gầm lên một tiếng, lao ra ngoài đại điện.
Vừa tới sơn môn Huyền Thiên tông, trong nháy mắt đã cảnh tượng bị bên ngoài doạ sợ!
Phía trước đông nghìn nghịt.
Đều là người tu võ của mấy trăm thế lực, trên triệu bóng người giống như mây đen tiêu sái đến gần!
“Thiên Đạo Tông...”
“Thành Thiên Đan...”
“Sát Minh...”
“Vũ Cực Tông...”
“Tinh Khư Môn... Mấy người cũng biết đây là Huyền Thiên tông, không kiêng nể gì xâm nhập như thế, chẳng lẽ không thèm để ý đến uy nghiêm của Huyền Thiên tông chúng tôi sao?”, ông Điền cả giận nói.
Một lão già áo xám đi ra khỏi đám người: “Chúng tôi chỉ cần mạng sống của hai người, một người là tên Diệp Bắc Minh súc sinh kia!”
“Một người là con gái của Diệp Bắc Minh, tiểu súc sinh kia!”
“Chỉ cần Huyền Thiên tông giao ra đầu của hai người này, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức!”
“Nếu không, hôm nay chúng tôi sẽ san bằng Huyền Thiên tông!”
Lão già áo xám đúng là ông Phùng.
Sau khi Cổ Trần Đan Tôn chết, bây giờ ông ta chính là người thống lĩnh thành Thiên Đan!
“Ông!”
Đám người Huyền Thiên tông đều biến sắc!
Nếu tính riêng bất cứ thế lực nào trong này, Huyền Thiên tông đều không sợ!
Nhưng nếu những thế lực này cộng lại, cũng đủ để phá vỡ Huyền Thiên tông!
“Giao người ra! Giao người ra! Giao người ra!”
“Tên súc sinh kia giết Cổ Trần Đan Tôn, đã là tội nhân của cả thiên hạ!”
“Giao tên súc sinh và tiểu súc sinh kia ra đây, nếu không hôm nay Huyền Thiên tông sẽ bị diệt môn!”
Từng mũi nhọn lạnh như băng bắn lại đây!
Hiển nhiên đám người ông Phùng, chủ nhân Sát Minh, Bách Lý Tranh Vanh đều ở trong đó.
Hiên Viên Đại Long tiến lên từng bước, đi đến bên cạnh ông Điền: "Ông Điền, chúng ta còn chờ cái gì nữa?”
“Diệp Bắc Minh đã chết, chúng ta giao cậu ta ra đi!”
Ông Điền nhướng mày.
Nhậm Kiếm Hành ở một bên lắc đầu: “Không được! Sáu vị lão tổ đã hạ lệnh, không tiếc bất cứ cái giá nào cũng phải bảo vệ Diệp Bắc Minh!”
“Không tiếc bất cứ cái giá nào? Hay cho một câu không tiếc bất cứ cái giá nào!”
Hiên Viên Đại Long phẫn nộ rít gào, chỉ vào Nhậm Kiếm Hành: “Cái mà ông gọi là không tiếc bất cứ cái giá nào, chẳng lẽ ngay cả Huyền Thiên tông bị diệt cũng tính vào đó sao?”
“Này...”
Nhậm Kiếm Hành giật mình!
“Ông Điền, còn chờ cái gì nữa?”
“Đúng vậy ông Điền, Hiên Viên trưởng lão nói rất đúng!”
“Dù sao Diệp Bắc Minh đã chết, không cần thiết làm nhiều như vậy vì một người chết!”, có mấy trưởng lão đều mở miệng khuyên bảo.
Mấy người còn lại đều ngậm miệng không nói gì.
Ông Điền suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được rồi, chúng ta sẽ giao Diệp Bắc Minh ra!”
Vài lão già vừa mở miệng khuyên bảo lập tức quay người, vọt vào đại điện.
Sau đó khiêng Diệp Bắc Minh ra, tùy ý để trên bậc thang ngoài đại điện!
Ông Điền chỉ vào cơ thể Diệp Bắc Minh: “Các vị, Diệp Bắc Minh mà mấy người muốn đã mất thần hồn rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi cái xác thôi!”
“Chỉ cần các vị lập tức rút lui, mọi người có thể tuỳ ý xử lý cơ thể kẻ này!”
Vèo! Vèo! Vèo!
Vô số ánh mắt dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.
Không kiêng nể gì mà dùng thần niệm thăm dò!
“Thật sự đã không có một chút khí tức thần hồn nào cả!”
“Tên nhóc này thật sự đã chết ư?”
“Đậu má! Quá tiện nghi cho cậu ta!”
Đám người ở đây đều thấp giọng nghị luận .
Một gã trưởng lão của Thiên Đạo Tông nói nhỏ: “Tông chủ, sao lại thế này? Không phải tên nhóc này giả chết đấy chứ?”
Bách Lý Tranh Vanh nhìn chằm chằm “thi thể” Diệp Bắc Minh, ánh mắt chớp động: “Cho dù có phải giả chết hay không, khí tức trong Huyết Mai Lâm kia tuyệt đối không phải giả vờ!”
“Nhất định phải mang thi thể của tên súc sinh này đi, trên người cậu ta có bí mật động trời của Hoa tộc!”
Ở bên khác, chủ nhân Sát Minh nhíu mày: “Đây là Diệp Bắc Minh - người mà ông nói chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết chết Giang Lục Đế Cảnh ư?”
Ông lão Thiên Khiếm nuốt nước miếng, gật đầu nói: “Minh chủ, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, không dám lừa ngài!”
“Ồ?”
Chủ nhân Sát Minh vô cùng khó hiểu.
Đột nhiên.
Một bóng người lao tới.
“Bố ơi... Mấy người làm gì vậy?”
Diệp Tâm lao ra, ôm lấy Diệp Bắc Minh!
Vẻ mặt uy hiếp nhìn chằm chằm đám người tu võ ở đây: “Mấy người đừng hòng chạm vào bố tôi!”
“Ha ha ha ha!”
Trong đám người truyền đến những tiếng cười vang!
Đôi mắt ông Phùng đỏ bừng: “Chính là vì tiểu súc sinh này, nếu không Cổ Trần Đan Tôn sẽ không chết!”
“Ông Kỷ cũng sẽ không chết, giết!”
Ông ta bước ra từng bước, trực tiếp vươn bàn tay khô quắt chụp vào cơ thể bé nhỏ của Diệp Tâm!
Tôn Thiến đi ra ngoài đại điện, vừa vặn nhìn thấy một màn này!
“Tâm nhi!”
Cô ấy xông lên giống như nổi điên!
“Cút ngay!”
Ông Phùng gầm lên một tiếng, khí tức trên người chợt bùng nổ, trực tiếp đánh bay Tôn Thiến ra ngoài!
Cả người cô ấy quay cuồng trên không trung, cuối cùng nện mạnh xuống đất, máu tươi phun ra!
Trọng thương, gần chết!
“Mẹ!”
Chương 1422: Huyền Thiên tông mặc kệ
Diệp Tâm hét lên một tiếng, chạy tới chỗ Tôn Thiến.
Ông Phùng không chút cảm xúc: “Tiểu súc sinh, nếu mày đau lòng cho người mẹ tiện nhân của mày như vậy!”
“Mày hãy đi cùng với cô ta đi!”
“Cổ Trần Đan Tôn, anh Kỷ, hôm nay tôi sẽ dùng máu tươi của tiểu súc sinh này để an ủi hai người trên trời có linh thiêng!”
Ông ta cong ngón tay lại, trực tiếp chụp vào đầu Diệp Tâm!
Chuẩn bị đánh chết con bé ngay tại chỗ!
Nhậm Kiếm Hành cũng không nhìn được nữa, quát lên một tiếng: “Ông Phùng, ông hơi quá đáng rồi đấy, cô nhi quả phụ mà ông cũng muốn giết sao?”
Ông ấy tiến lên từng bước, bảo vệ Diệp Tâm ở phía sau!
Lực lượng bùng nổ cường đại đẩy lui ông Phùng ra ngoài.
“Ông dám chắn tôi?”
Ông Phùng hoàn toàn nổi giận, nhìn về phía ông Điền: “Đây là thái độ của Huyền Thiên tông mấy người sao?”
Ông Điền nhíu mày: “Ông Phùng, chúng tôi có thể giao Diệp Bắc Minh cho ông, cô nhi quả phụ thì thôi đi?”
“Thôi đi? Ha hả!”
Vẻ mặt ông Phùng âm trầm: “Huyền Thiên tông muốn bảo vệ hai người đó cũng được, vậy hôm nay Huyền Thiên tông cũng không cần tồn tại nữa!”
“Sát Minh chủ, Bách Lý tông chủ, các ông ra tay đi, tôi mặc kệ!”
Chủ nhân Sát Minh và Bách Lý Tranh Vanh nhìn thoáng qua nhau.
Sau đó bước về phía trước từng bước!
Đám người phía sau cũng tiến lên từng bước, tình hình cực kỳ căng thẳng!
“Chuyện này...”
Một đám quản lý của Huyền Thiên tông đều luống cuống!
Sắc mặt Hiên Viên Đại Long cực kỳ khó coi: “Ông Điền, ông muốn để Huyền Thiên tông hoàn toàn bị tiêu diệt sao?”
“Khoan đã!”
Cuối cùng.
Ông Điền cắn răng một cái, chỉ vào một nhà ba người Diệp Bắc Minh: “Ba người này, Huyền Thiên tông chúng tôi mặc kệ!”
“Được!”
Cuối cùng ông Phùng đã nở nụ cười.
Nhậm Kiếm Hành cả giận nói: “Điền Bá Quang, ông điên rồi sao?”
“Cho dù cả nhà cậu Diệp là ba người thường, Huyền Thiên tông cũng không thể chịu uy hiếp mà giao bọn họ ra được!”
“Ông làm như vậy, về sau Huyền Thiên tông còn sống yên ổn như thế nào?”
“Ông câm mồm!”
Điền Bá Quang quát một tiếng: “Người đâu, bắt Nhậm Kiếm Hành lại cho tôi!”
“Rõ!”
Mấy trưởng lão tiến lên khống chế Nhậm Kiếm Hành!
Nhậm Kiếm Hành điên cuồng giãy giụa: “Buông lão phu ra! Mấy người sẽ hối hận...”
“Cậu Diệp không phải người thường, sự tồn tại của cậu ấy đối với Huyền Thiên tông mà nói, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì!”
Hiên Viên Đại Long không ngừng cười lạnh: “Ha ha, một người chết ư?”
Đám trưởng lão còn lại đều nhìn về phía Nhậm Kiếm Hành bằng vẻ mặt lạnh lùng!
“Tổ tiên, mọi người hãy nhìn xem những người này đi!”
Nhậm Kiếm Hành bi phẫn rống to, đáng tiếc không thể thay đổi cái gì!
Ông Phùng thấy thế, lộ ra nụ cười vừa lòng: “Điền trưởng lão, ông làm không tồi!”
“Việc này không có liên quan gì đến Huyền Thiên tông, thành Thiên Đan sẽ giải trừ phong sát với Huyền Thiên tông!”
Điền Bá Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắp tay: “Cảm ơn ông Phùng!”
Phùng lão gật đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Lại dừng ở trên người Diệp Tâm một lần nữa: “Tiểu súc sinh, bây giờ không ai có thể cứu mày hết!”
Nói xong, ông ta liền tung một chưởng về hướng cơ thể nhỏ bé của Diệp Tâm như cuồng phong mưa rào!
“Răng rắc!”, “phụt”, xương cốt vỡ nát, máu tươi phun ra!
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
“Đáng chết!”
Điều khiến ông Phùng giận dữ chính là một chưởng này không đánh trúng lên người Diệp Tâm.
“Chị Vị Ương!”
Trong khoảnh khắc Sở Sở lao ra ngoài đại điện, hoàn toàn bị một màn trước mắt dọa sợ!
Vậy mà Sở Vị Ương lại đứng chắn ở trước người Diệp Tâm, thay con bé chặn một kích trí mạng của ông Phùng!
Một chưởng đó đã đánh mạnh lên lưng cô ta!
Ngay lập tức, xương cốt cả người Sở Vị Ương gần như vỡ nát!
“Lão phu cũng không tin, tiểu súc sinh này lại khó giết đến thế sao?”
Ông Phùng cực kỳ giận dữ: “Cô muốn bảo vệ con bé? Vậy cô cũng chết luôn đi!”
Ông ta gần như bùng nổ hết toàn bộ chân nguyên trong đan điền, nghiền áp về phía Sở Vị Ương!
Sở Vị Ương lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Anh Diệp, tôi đã cố hết sức ...”
“Một mạng đổi một mạng...”
Sau đó cô ta nhắm mắt lại chờ chết!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn ở trước mặt Sở Vị Ương!
Ầm!
Một kích này của ông Phùng giống như là nện vào một tấm ván sắt!
Không hề động đậy được!
“Cậu... Tiểu súc sinh cậu không chết!”
“Sao có thể?”
“Thần hồn của tên nhóc này đã hoàn toàn biến mất, sao có thể còn sống được?”
“Chẳng lẽ chúng ta gặp quỷ sao?”
Bên tai Sở Vị Ương vang lên từng giọng nói khiếp sợ.
Cô ta kích động mở hai mắt ra, nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đứng chắn ở trước người!
Thân thể mềm mại run lên!
Sở Sở ở phía xa kích động đến mức nước mắt giàn giụa: “Anh Diệp, tôi biết anh không chết mà...”
Chương 1423: Hôm nay, cậu ta phải chết
“Không chết, anh ấy không chết... Thật tốt quá…”
Trước mắt Sở Vị Ương tối sầm, ngất đi!
Lại cảm giác được có một cánh tay vô cùng rắn chắc ôm lấy cơ thể mình, không để cô ta ngã xuống!
Diệp Bắc Minh nhìn vết thương của Sở Vị Ương, còn có Tôn Thiến đã sớm bị thương nặng hôn mê ở một bên!
“Bố ơi, bố mau cứu mẹ đi...”
Diệp Tâm vươn hai tay ôm lấy đùi Diệp Bắc Minh.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, chậm rãi ôm lấy Diệp Tâm.
Sau đó đi từng bước đến bên cạnh Tôn Thiến, nhẹ nhàng đặt Sở Vị Ương ở trên bậc thang.
Anh lấy đan dược và ngân châm ra trước mặt mọi người, tạm thời ổn định thương thế của Tôn Thiến và Sở Vị Ương!
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Không hẹn mà cùng nhau.
Đáy lòng ai nấy cũng đều sinh ra một cảm giác lạnh thấu xương!
Sự bình tĩnh của Diệp Bắc Minh làm cho người ta sợ hãi!
Người phụ nữ của anh bị thương nặng gần chết, con gái anh suýt nữa bị giết ngay trước mặt mọi người!
Vậy mà còn có thể bình tĩnh như vậy ư?
Rất nhiều người tu võ đều lùi về phía sau vài bước theo bản năng, ngừng thở!
Cả quảng trường Huyền Thiên tông lập tức trở nên lặng ngắt như tờ!
Đột nhiên.
Giọng nói của Nhậm Kiếm Hành vang lên: “Cậu Diệp, tôi...”
“Suỵt...!”
Diệp Bắc Minh vươn tay ra làm động tác im lặng.
Trong lòng Nhậm Kiếm Hành lộp bộp một chút.
Diệp Bắc Minh quay về phía Diệp Tâm mỉm cười: “Tâm Nhi, bố sẽ dạy cho con bài học đầu tiên!”
“Đối phó kẻ địch thì đừng khóc, không cần sợ hãi, không cần sợ hãi!”
“Điều duy nhất con cần làm chính là giết sạch bọn họ!”
Diệp Tâm cái hiểu cái không gật đầu.
“Xem kỹ nhé”.
Vừa dứt lời, một con huyết long lao ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang vọng chín tầng trời, quanh quẩn khắp bầu trời Huyền Thiên tông!
Ông Phùng đứng mũi chịu sào, bị huyết long tập trung.
Trên người ông ta sáng lên bảy tám luồng hào quang, đủ loại bảo bối đồng thời vỡ nát!
Lúc này mới khó khăn lắm ngăn cản được đa số lực lượng của huyết long!
Ngay cả như thế, ông Phùng vẫn bay ngược ra ngoài như diều đứt dây trong cuồng phong mưa rào, nện mạnh xuống mặt đất!
Xương cốt cả người đứt gãy, đan điền vỡ nát!
Ông Phùng nằm trên mặt đất, kêu lên thê thảm như chó chết: “A... Ngăn cậu ta lại, mau ngăn cậu ta lại!”
Hơn mười bóng người xông lên, muốn ngăn cản Diệp Bắc Minh.
Huyết long lao tới, một đống máu tươi bắn ra!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi tới giống như thần chết, ông Phùng không ngừng lùi về phía sau như chó chết: “Không được... Không được...”
“Diệp Bắc Minh... À không, cậu Diệp... cậu Diệp, chúng ta có gì từ từ nói!”
“Có gì từ từ nói? Ha ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Lúc ông làm người phụ nữ của tôi bị thương có nghĩ đến có gì từ từ nói không?”
“Lúc ông muốn giết con gái tôi có nghĩ đến có gì từ từ nói không?”
“Chết đi cho ông đây!”
Anh hét to một tiếng!
Trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt ông Phùng, đạp mạnh một chân xuống!
Đầu ông ta lập tức nổ tung như quả dưa hấu!
Mọi người đồng loạt run lên!
Một đám Đan Tôn thành Thiên Đan kịp phản ứng lại, mí mắt như nứt ra, rống giận: “Giết! Giết! Giết! Chỉ cần có người giết được tên nghiệt súc này, về sau sẽ là khách quý mãi mãi của thành Thiên Đan!”
“Con cháu trong gia tộc người đó, đời đời kiếp kiếp đều được thành Thiên Đan che chở!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt rất nhiều người tu võ đều đỏ bừng!
Trên triệu người tu võ đều lấy binh khí ra, vọt về phía Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt anh đỏ như máu, nhảy vào trong đám người như một vị sát thần!
Từng đợt mưa máu nổ tung, những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp!
Chỉ trong chốc lát, cả quảng trường Huyền Thiên tông đã bị mưa máu bao phủ!
Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng những tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại!
Mưa máu tán đi, chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh đứng trên núi thi thể!
“A!”
Mọi người đều hít một hơi lạnh, con ngươi điên cuồng co rút lại!
Sắc mặt ông lão Thiên Khiếm tái nhợt: “Sao có thể... Tên nhóc này là sát thần sao?”
Chủ nhân Sát Minh híp hai mắt lại, vô cùng nghiêm nghị: “Sát khí thật nặng! Kẻ mà đã lên tới đỉnh cảnh giới giết chóc rồi...”
Bách Lý Tranh Vanh cũng tỏ ra vô cùng kiêng kị, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu không tiêu diệt kẻ này, chắc chắn sau này sẽ là kẻ địch lớn của Thiên Đạo Tông!”
“Hôm nay, cậu ta phải chết!”
Nghĩ đến đây, giọng nói lạnh lẽo của Bách Lý Tranh Vanh vang lên: “Các vị, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy đi!”
“Người này đã hoàn toàn nhập ma, chẳng những tùy ý giết chóc người tu võ, mà thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn!”
“Hôm nay Huyền Thiên tông không cho chúng tôi một lẽ công bằng, đó là đối đầu với toàn bộ người tu võ Huyền Giới!”
Ánh mắt ông ta trầm xuống, nhìn về phía Điền Bá Quang.
“Ông Điền, là Huyền Thiên tông mấy người tự mình tiêu diệt kẻ này, hay là để Thiên Đạo Tông tôi làm cho?”
Diệp Bắc Minh dừng lại.
Nhìn về phía Điền Bá Quang!
Vừa rồi Huyền Thiên tông đã từ bỏ anh một lần.
Chương 1424: Chẳng lẽ ông cảm thấy đây là ý của một mình tôi sao?
Nhưng mà anh vẫn không để ở trong lòng, dù sao vừa rồi tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết!
Bởi vì một người chết, không đáng để đối địch với cả Huyền Giới!
Nhậm Kiếm Hành biết, đây là Diệp Bắc Minh cho Huyền Thiên tông một cơ hội nữa.
Ông ấy lập tức kêu to: “Ông Điền, không được...”
Giọng nói của Hiên Viên Đại Long trầm xuống: “Ông Điền, nếu người này không chết, từ nay về sau Huyền Thiên tông sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích!”
“Cho dù hôm nay chúng ta bảo vệ được kẻ này, về sau Huyền Thiên tông cũng hoàn toàn phế đi!”
“Vì Huyền Thiên tông, vì đại cục...”
Ánh mắt Điền Bá Quang ngưng tụ, giống như đã hạ quyết định: “Vẫn là câu nói kia, Huyền Thiên tông không hề nhúng tay vào chuyện của người này!”
“Mấy người cứ tùy ý!”
Khi ông ta vừa thốt ra chữ cuối cùng.
Nhậm Kiếm Hành thất hồn lạc phách, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất: “Tâm huyết của sáu vị lão tổ đã là nước chảy về biển đông...”
Hiên Viên Đại Long lại lộ ra một nụ cười đắc ý!
Bách Lý Tranh Vanh giống như đã sớm nghĩ đến đáp án đó!
Ông ta bước ra từng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Tiểu phế vật, con đường của cậu đã đến hồi kết rồi!”
“Là cậu tự nói ra bí mật trên người mình, hay là để tôi tự mình ra tay cạy miệng cậu?”
Diệp Bắc Minh không thèm để ý đến lời ông ta nói.
Ngược lại anh nhìn bốn phía xung quanh, thét dài một tiếng: “Bắt đầu từ hôm nay, Sát Minh, Thiên Đạo Tông, Vũ Cực Tông, Tinh Khư Môn, Dã Lang Bang, Vũ Hồn Điện...”
“Tất cả những thế lực xuất hiện ở Huyền Thiên tông, đều xuất hiện trên danh sách phải giết của Diệp Bắc Minh tôi!”
Anh vừa dứt lời, bầu không khí hoàn toàn im lặng!
Vẻ mặt mọi người đều dại ra!
Mí mắt nhảy liên tục!
Ở đây có hơn một ngàn tông môn, gần như đại diện cho một phần ba thế lực ở Huyền Giới!
Điên rồi!
Tiểu súc sinh này tuyệt đối là điên rồi!
Nhậm Kiếm Hành nuốt nước miếng: “Không cần... nhóc Diệp, cậu làm như vậy chẳng khác gì đối địch với cả thế giới!”
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Đối địch với cả thế giới thì sao chứ? Giết sạch là được!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện!
Kiếm thứ nhất, Cửu Tiêu, Đồ Long!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên, huyết quang đầy trời!
Kiếm khí huyết sắc xé rách tất cả, Diệp Bắc Minh cũng đồng thời lao vào trong đám người!
Đám người Huyền Thiên tông cảm nhận được sát khí của Diệp Bắc Minh, suýt nữa thì bị dọa chết: “Trời! Trời! Trời! Tên nhóc này đúng là kẻ điên!”
“Cậu ta muốn một mình khiêu chiến cả triệu người sao?”
Hiên Viên Đại Long liên tục cười lạnh: “Là kẻ điên, nhưng cũng là một kẻ ngu ngốc!”
“Một người đối địch với hàng triệu người? Quả thực là ngu xuẩn!”
Nhậm Kiếm Hành tức giận dậm chân: “Mấy người… Mấy người có biết cậu Diệp quý giá thế nào với Huyền Thiên tông không?”
“Sáu vị lão tổ đã tốn bao nhiêu tâm huyết mới để cậu ấy gia nhập Huyền Thiên tông được!”
“Hành động của mấy người đã khiến Huyền Thiên tông hoàn toàn mất đi một vị thiên tài!”
Điền Bá Quang lạnh lùng lắc đầu: “Thiên tài ở đâu cũng có!”
Nhậm Kiếm Hành tức giận suýt nữa thì hộc máu: “Đệch! Loại thiên tài lấy một địch hàng triệu như cậu Diệp ở đâu cũng có sao?”
“Lấy một địch hàng triệu?”
Điền Bá Quang lạnh lùng cười: “Nằm mơ giữa ban ngày!”
“Ông!”
Nhậm Kiếm Hành tức giận đến mức gần như hôn mê, lại nhìn về phía trung tâm chiến trường: “Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhóc Diệp sẽ thật sự gặp nguy hiểm!”
“Mình sẽ đi thông báo với sáu vị lão tổ, để bọn họ xuất quan…"
Ông ấy lập tức chạy về phía cấm địa mà không hề quay đầu lại!
Hiên Viên Đại Long có chút lo lắng: “Ông Điền, Nhậm Kiếm Hành đã đi vào cấm địa, nhỡ may mấy lão tổ biết...”
Ánh mắt Điền Bá Quang lạnh như băng, cười một tiếng đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ ông cảm thấy đây là ý của một mình tôi sao?”
“Cái gì?”
Cả người Hiên Viên Đại Long run lên: “Chẳng lẽ các lão tổ đã sớm biết...”
Ngay sau đó.
Ông ta sợ hãi cúi đầu!
“Trời ạ… Vẫn là tôi quá ngây thơ, đúng thế! Hơn một ngàn thế lực, hơn triệu người tu võ tiến vào Huyền Thiên tông uy hiếp…”
“Sao các lão tổ lại không biết được? Bọn họ lựa chọn coi như không nhìn thấy mới đúng…”
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Đại Long đồng tình nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Kẻ này, sợ là đến chết cũng sẽ không thể hiểu nổi!
Ở trung tâm trận chiến, Diệp Bắc Minh một hơi giết hơn trăm ngàn người.
Anh điên cuồng hấp thu huyết khí, càng đánh càng hăng!
“A... Không cần, tôi là Đan Tôn của thành Thiên Đan...”
“Tôi giết Đan Tôn đấy!”
Dưới sự tấn công của hàng triệu người, vậy mà Diệp Bắc Minh lại dựa vào thân pháp và huyết long đánh đi đánh lại, mở ra từng con đường máu!
“Mẹ nó, cứ tiếp tục như vậy căn bản không phải cách hay!”
“Cả triệu người căn bản không thể giết được cậu ta!”
“Đệch! Tiểu súc sinh này rất linh hoạt, nếu chúng ta ra tay toàn lực sẽ làm người một nhà bị thương!”
Mười mấy người cảnh giới Hư Thần tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Bắc Minh chỉ có một mình nên ra tay không kiêng nể gì!
Bọn họ lại khác, bởi vì lo lắng làm người một nhà bị thương nên căn bản không dám ra tay toàn lực!
Chương 1425: Diệp Bắc Minh tôi ở chỗ nào, chỗ đó chính là địa ngục
Đột nhiên.
“Tránh ra hết cho tôi!”
Bách Lý Tranh Vanh rít gào!
Một kiếm khí vô cùng bá đạo nghiền áp đến, điên cuồng chém về phía đầu Diệp Bắc Minh: “Tiểu phế vật, xuống địa ngục đi!”
“Địa ngục? Ha ha!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười: “Diệp Bắc Minh tôi ở chỗ nào, chỗ đó chính là địa ngục!”
“Giết!”
...
Cùng lúc đó, Nhậm Kiếm Hành đã đi đến bên ngoài cấm địa: “Lão tổ... có chuyện lớn rồi, Sát Minh, Thiên Đạo Tông, Vũ Cực Tông...”
“Hơn một ngàn tông môn tập trung ở Huyền Thiên tông chúng ta, bọn họ muốn lấy mạng cậu Diệp...”
Trong cấm địa không hề có tiếng đáp lại!
Hoàn toàn tĩnh mịch!
Nhậm Kiếm Hành vẫn không hết hy vọng, vẫn hô to về phía cấm địa.
Khoảng một giờ sau, vẫn không có ai đáp lại!
Gào!
Ở phương hướng quảng trường Huyền Thiên tông, những tiếng rồng gầm không ngừng vang lên!
Trên bầu trời Huyền Thiên tông đã rơi đầy mưa máu!
Nhậm Kiếm Hành quỳ xuống đất bùm một tiếng, dập đầu rầm rầm: “Lão tổ... Sư huynh!”
“Chẳng lẽ mọi người thật sự không nghe thấy, không nhìn thấy sao?”
Đôi mắt Nhậm Kiếm Hành đỏ bừng!
Giờ phút này, dường như ông ấy đã nhận ra được điều gì đó!
Giọng nói của ông ấy đã khàn cả đi, phẫn nộ nhìn chằm chằm phương hướng cấm địa: “Cho dù mấy người đang bế quan, không biết trong tông môn xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn mấy người có thể nhìn thấy chuyện bên ngoài cấm địa!”
“Tôi đã đến đây rồi, vì sao mấy người lại làm như không nghe thấy?”
“Cậu Diệp sẽ chết, mấy người thật sự mặc kệ sao?”
“Mấy người rất dối trá! Còn nói không giống với tổ tiên của Huyền Thiên tông!”
“Mấy người quả thực là người giống nhau!”
“Năm đó, Hoa tộc Thượng Cổ bị giết, rõ ràng đã truyền tin tức cầu viện Huyền Thiên tông!”
“Chỉ là tổ tiên chúng ta lại làm như không phát hiện ra, để mặc Hoa tộc Thượng Cổ bị tiêu diệt!”
“Bây giờ cậu Diệp là huyết mạch duy nhất của Hoa tộc Thượng Cổ, mấy người lại làm như không thấy được!”
“Tôi còn cho rằng chúng ta không giống với tổ tiên, có được tấm lòng võ đạo thuần túy nhất!”
“Tôi nghĩ Huyền Thiên tông sẽ đại diện cho chính nghĩa, đại diện cho vô tư! Không nghĩ tới mấy người lại theo chân bọn họ!”
“Là bản thân tôi ngu xuẩn... Ha ha ha...”
Nhậm Kiếm Hành điên cuồng tức giận mắng mỏ, phát tiết!
Cuối cùng.
Giọng nói của Tuyệt Vô Trần truyền ra từ trong cấm địa: “Lão Thất, chúng tôi đã cho cậu Diệp cơ hội!”
“Nếu cậu ấy nguyện ý bái chúng tôi làm sư phụ, ở lại Huyền Thiên tông chỗ nào cũng không đi!”
“Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy, sau này nhất định cậu ấy cũng sẽ là người đứng đầu Huyền Thiên tông!”
“Chỉ tiếc kẻ địch của cậu ấy quá nhiều, quá mạnh mẽ...”
“Lấy cớ, đều là lấy cớ!”, Nhậm Kiếm Hành tức giận mắng: “Nếu mấy người ra mặt, đám tông môn đó dám không nể mặt sao?”
“Ít nhất, mấy người có thể bảo vệ được mạng sống của cậu Diệp!”
“Đại sư huynh, cầu xin ông hãy bảo vệ mạng sống của cậu Diệp đi!”
Trong cấm địa hoàn toàn trầm mặc!
Không còn âm thanh nào khác truyền ra!
...
Ầm!
Một luồng khí tức cuồng bạo lao đến, đánh bay Diệp Bắc Minh ra ngoài.
Vài giây sau, cả người anh mới rơi mạnh xuống đất, quay cuồng một cái lại đứng lên chém ra một kiếm!
Phụt!
Một đống máu tươi nổ tung, mấy trăm người lập tức ngã xuống!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đã giết đỏ cả mắt rồi, ai cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại khủng bố như thế!
Vậy mà lại có thể kiên trì được khoảng hai tiếng!
Số lượng người bị anh giết cũng đang điên cuồng tăng lên!
Gần như đã có một phần ba số người tu võ đã chết dưới tay anh!
Hơn ba trăm ngàn người!
Mẹ nó quá khoa trương!
Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người tu võ đã đánh trống lui quân, sinh ra một cảm giác sợ hãi vô tận!
Phụt!
Diệp Bắc Minh lại phun ra một ngụm máu tươi, cắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống đất, dùng một tay chống đỡ!
“Tiểu phế vật, không trụ được nữa chứ gì?”
Trên người Bách Lý Tranh Vanh có bảy tám miệng vết thương khủng bố, tất cả đều là Diệp Bắc Minh để lại!
Ông ta chính là Đế Cảnh!
Cho dù là Đế Cảnh sơ kỳ, nhưng Diệp Bắc Minh mới là cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!
Điều này quả thực khó có thể tưởng tượng nổi!
Kẻ này phải chết!
Chủ nhân Sát Minh liên tục chớp mắt: “Loại yêu nghiệt này, vẫn nên giết thì hơn!”
“Nếu để cậu ta tiếp tục trưởng thành, tôi có một loại ảo giác, cậu ta nhất định sẽ thực hiện lời nói của mình!”
“Chỉ sợ tất cả những thế lực ở đây của chúng ta đều sẽ bị giết ở dưới tay cậu ta!”
Trong lòng mọi người đều vang lên lộp bộp!
Nếu là lúc trước, những lời này chẳng khác gì chuyện cười!
Nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều có có thể!
“Vậy còn vô nghĩa làm gì? Giết!”
Trong khoảng thời gian ngắn, từng đợt lực lượng quét đến, giống như ngân hà rơi xuống khỏi chín tầng trời vậy!
Diệp Bắc Minh thở ra một hơi dài, huyết khí bốn phía lập tức không ngừng chui vào trong cơ thể anh, chuẩn bị ra tay một lần nữa!
Vèo!