Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701: Rốt cuộc cậu là người hay quỷ?

Một cơn mưa máu nổ tung!

Người thứ hai, người thứ ba, người thư tư...

Ở dưới ánh mắt của đám người Ô Đạo Nguyên, Hình Sư, Tô Thanh Ca, Tô Tuyết Hồng, Giang Hàn Mai, hơn một trăm người tu võ nổ tung trong nháy mắt, tất cả đều hóa thành mưa máu!

Ô Đạo Nguyên sợ tới mức lui về phía sau từng bước!

Hình Sư hít một hơi lạnh!

Tô Thanh Ca dại ra tại chỗ!

Tô Tuyết Hồng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!

Hai chân Giang Hàn Mai mềm nhũn, ngã xuống đất bịch một tiếng!

Hơn một trăm cảnh giới Thánh, Thánh Vương!

Giờ phút này, thời gian giống như dừng lại!

Diệp Bắc Minh nhìn về phía hai người Ô Đạo Nguyên và Hình Sư: “Đến lượt các ông rồi!”

“Cậu!”

Ô Đạo Nguyên sợ tới mức da đầu run lên, trái tim suýt nữa thì nổ tung!

Tất cả sự tự tin của ông ta đều hoàn toàn biến mất vào giây phút này!

Hình Sư cũng không tốt hơn là bao, con ngươi già nua co rút lại một chút: “Đi!”

Vèo!

Ông ta lập tức bay lên trời giống như sao băng!

“Còn muốn chạy sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười, dẫm mạnh chân xuống một cái.

Mặt đất nổ tung!

Trong nháy mắt anh đã đuổi theo Hình Sư, xuất hiện ở phía trên ông ta!

Đạp một cú xuống!

Hình Sư đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là tức giận: “Cậu coi lão phu là ai? Muốn dùng chân đạp là có thể dùng chân đạp ư? Cút đi cho lão phu!”

Ông ta hét to một tiếng!

Hình Sư vận chuyển pháp tướng ma sư, lao về phía Diệp Bắc Minh.

Trong nháy mắt hai người tiếp xúc, pháp tướng ma sư sụp đổ ầm ầm!

“Cậu... A!”

Hình Sư kêu thảm thiết một tiếng, cả người rơi mạnh xuống đất giống như sao băng.

Mặt đất cũng bị lún xuống thành một lỗ thủng.

Ông ta loạng choạng đi ra khỏi cái hố, Thần Ma Liêm Đao đã quét ngang đến.

“Chờ một chút...”

Hình Sư vô cùng sợ hãi, cảm thấy cổ chợt lạnh.

Một cái đầu bay lên cao!

Ô Đạo Nguyên không thể tin quát to một tiếng: “Hình Sư!”

Ông ta trơ mắt nhìn thấy đầu của Hình Sư bay lên, rơi xuống mặt đất.

Chết không nhắm mắt!

“A!”

Cả người Ô Đạo Nguyên đã tê rần, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh trêu tức mở miệng: “Ông thông minh lắm mà, thử đoán xem nào, tôi tin chắc ông sẽ có thể đoán được thôi.”

“Cậu!”

Ô Đạo Nguyên thiếu chút nữa bị tức tử, anh phẫn nộ đích rít gào: “Nơi này là phạm vi thế lực nhà họ Ô, cho dù cậu có thể giết lão phu!”

“Cho dù cậu có chạy đến chân trời góc biển, nhà họ Ô cũng sẽ đuổi giết cậu!”

“Chạy?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Vì sao tôi lại phải chạy chứ? Vì sao ông lại có loại suy nghĩ kỳ quái như vậy?”

“Mục tiêu của tôi là tiêu diệt nhà họ Ô mà!”

“Cậu nói cái gì?”

Ánh mắt Ô Đạo Nguyên vô cùng chấn động!

Đám người Tô Thanh Ca, Tô Tuyết Hồng, Giang Hàn Mai cũng sợ ngây người!

Mục tiêu của Diệp Phong là tiêu diệt nhà họ Ô?

Chẳng lẽ anh không biết nhà họ Ô có nghĩa là gì sao?

Lúc mấy người còn đang ngẩn ra, Diệp Bắc Minh đã đi từng bước đến trước mặt Ô Đạo Nguyên.

Ô Đạo Nguyên biết chắc chắn mình sẽ phải chết, con ngươi lập tức tràn ngập tơ máu, ông ta giận dữ rít gào một tiếng: “Cậu cho là lão phu sẽ khoanh tay chịu chết sao?”

“Cậu sai lầm rồi! Cho dù lão phu có phải chết, cũng sẽ kéo cậu để đệm lưng!”

Tất cả chân nguyên trong cơ thể Ô Đạo Nguyên điên cuồng ngưng tụ tới đan điền!

Ông ta muốn tự bạo!

Cấp Thánh Chủ tự bạo, tuyệt đối còn khủng bố hơn cả vũ khí hạt nhân.

Trong phạm vi mười km tuyệt đối không có một vật còn sống!

“Ha ha ha ha! Nhóc con, cho dù cậu là ai, chúng ta cũng sẽ gặp lại ở địa ngục”, Ô Đạo Nguyên điên cuồng cười một tiếng, không chút do dự nổ tung đan điền.

Vèo!

Trong phút chốc, một cây ngân châm bay tới.

Chui vào trong đan điền của Ô Đạo Nguyên!

Ngay sau đó.

“Sao lại thế này?”

Sắc mặt Ô Đạo Nguyên biến đổi.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh mở miệng: “Muốn tự bạo ở trước mặt tôi ư? Ông cảm thấy ông có thể làm được sao?”

“Cậu! Rốt cuộc cậu là người hay quỷ...”

Cả người Ô Đạo Nguyên sợ run, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi.

Ông ta là Thánh Chủ, vậy mà ngay cả tự bạo cũng không làm được!

Thần Ma Liêm Đao quét ngang đến, mãi cho đến khi đầu người rơi xuống đất, trên khuôn mặt già nua của Ô Đạo Nguyên vẫn còn tràn ngập nghi hoặc và khiếp sợ!

Rốt cuộc Diệp Phong này là ai?

“A!”

Đột nhiên, bên tai anh truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Tô Thanh Ca.

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Hàn Mai cầm dao găm trong tay để ở cổ Tô Thanh Ca: “Diệp Phong, tôi biết anh đến để cứu Tô Thanh Ca.”

“Bây giờ anh hãy lập tức dùng trái tim võ đạo để thề sẽ thả tôi rời đi, tôi sẽ thả Tô Thanh Ca!”

“Nếu không...”

Giang Hàn Mai còn chưa nói xong.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người cô ả như một bóng ma, nâng tay lên chộp về hướng cổ tay Giang Hàn Mai!

“Tốc độ của anh...”

Giang Hàn Mai sợ tới mức đồng tử co rút lại.

Răng rắc!

Diệp Bắc Minh bắt lấy tay Giang Hàn Mai, dùng sức kéo một cái.

Cả cánh tay bị kéo đứt!

“A!”

Giang Hàn Mai phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Toàn bộ gân tay chân cân của Tô Thanh Ca đã bị đứt, sau khi thoát khỏi tay Giang Hàn Mai, cả người lập tức ngã xuống đất.

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước, ôm lấy Tô Thanh Ca.

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy một chút!

Giờ phút này, trong lòng cô ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một cảm giác an toàn chưa bao giờ có sinh ra!

Diệp Bắc Minh đặt cô ta ở trên bàn: “Tôi tới nơi này được tính là một cơ hội của cô!”

“Bây giờ tôi có thể cứu cô một lần, tính là cô đã dùng hết cơ hội thứ hai!”
Chương 702: Cơ hội lần thứ ba

Tô Thanh Ca không ngừng run lên: “Cậu… cậu Diệp…”

“Kinh mạch chân tay của tôi đứt hết, cậu có thể cứu tôi ư?”

Kể cả bác sĩ giỏi nhất nhà họ Tô cũng không thể chữa được cho người bị đứt hết kinh mạch chân tay.

Cô ta còn cho rằng cả đời sẽ là một phế nhân, không ngờ còn có hy vọng!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Có thể”.

Tô Thanh Ca không hề do dự: “Được, tôi sử dụng cơ hội lần thứ hai!”

Diệp Bắc Minh không nhiều lời, lấy ra mấy cây kim châm, trực tiếp cắm vào trong cơ thể của Tô Thanh Ca.

Sau đó, lại cho cô ta uống mấy viên đan dược màu đỏ!

Một luồng sức sống cường mạnh chảy trong cơ thể Tô Thanh Ca.

“Ư…”

Tô Thanh Ca rên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên đỏ bừng.

Hơn nữa cơ thể có cảm giác kỳ lạ, giống như có đôi tay đang vuốt ve!

Rất dễ chịu, rất đắm đuối!

Cúi đầu nhìn, đúng là Diệp Bắc Minh đang xoa bóp đôi chân của cô ta.

“A!”

Cô ta kêu lên theo bản năng, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, càng thêm xấu hổ.

“Ấy?”

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh dừng lại, tay vẫn nắm chân của Tô Thanh Ca: “Mười tám năm trước, cô từng trúng độc à?”

Tô Thanh Ca đỏ mặt: “Cậu Diệp… làm… làm sao cậu biết?”

Diệp Bắc Minh giữ nguyên tư thế cầm chân của cô ta, cô ta vô cùng xấu hổ.

Toàn thân tê dại, hai chân khẽ run rẩy.

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Cô vốn có thiên phú học võ rất tốt, nhưng vì lần trúng độc dó, dẫn đến kinh mạch tắc nghẽn!”

“Lại thêm mấy năm nay, cô dùng thuốc điều dưỡng”.

“Không những không có chuyển biến tốt, ngược lại còn làm độc tính của tất cả thuốc tắc trong kinh mạch, nếu không phải gặp được tôi, cả đời này của cô đừng nghĩ đến tập võ nữa”, anh khẽ lắc đầu.

Nghe đến đây, trái tim của Tô Thanh Ca đập điên cuồng.

Cô ta hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Cậu Diệp, cậu nói vậy có ý gì?”

“Cái gì mà nếu không phải gặp được cậu? Cậu…”

“Chẳng lẽ cậu có cách giúp tôi ư?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Thôi vậy, cứu người cứu đến cùng, lần này coi như tôi tặng cô”.

“Trong cơ thể cô có kinh mạch ở một số chỗ cần lưu thông, cho nên… đắc tội rồi!”

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh giơ tay về phía đùi của Tô Thanh Ca!

Điểm trúng một huyệt đạo!

“Ừm!”

Tô Thanh Ca khẽ hừ một tiếng.

Tay của Diệp Bắc Minh tiếp tục hành động, điểm đến chỗ bên dưới cách rốn năm phân.

Ở đó là…

Trái tim của Tô Thanh Ca cũng sắp ngừng đập, nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm, cắn môi đỏ!

“Ừm!”

Khoảnh khắc ngón tay của Diệp Bắc Minh tiếp xúc với cơ thể của cô ta, Tô Thanh Ca cảm thấy trong cơ thể có dòng điện nhanh chóng chạy qua!

Dâng trào từng đợt liên tiếp!

Cơ thể cô ta run lên dữ dội.

Bất giác tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh!

Giữ lại!

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Tô, cô yên tâm, không phải tôi sàm sỡ cô”.

“Mà kinh mạch của cô bị tắc nghẽn, bây giờ phần lớn độc tố đều tập trung ở vị trí dưới đan điền”.

“Cũng chính là… chỗ đó của cô…”

“Bây giờ, tôi phải đả thông chỗ đó mới có thể bài trừ độc cho cô!”

Ánh mắt của Tô Thanh Ca hơi mơ màng: “Cậu… cậu Diệp…”

Trong đầu tỉnh táo lại một chút, buông tay Diệp Bắc Minh ra.

Ngón tay anh điểm mấy cái liên tiếp.

Hai chân của Tô Thanh Ca kéo căng!

Trái tim đập mạnh điên cuồng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng bừng.

Một lát sau, cuối cùng Diệp Bắc Minh bỏ tay khỏi chỗ đó, sau đó điểm nhẹ mấy cái ở bụng cô ta.

Cơ thể Tô Thanh Ca run lên, phun ra một ngụm máu đen!

Liền sau đó.

Cô ta cảm thấy thoái mái dễ chịu chưa từng có.

Đan điền vốn tĩnh lặng mười mấy năm, lại cũng có phản ứng!

“Tôi… tôi hồi phục rồi ư? Đan điền của tôi hồi phục rồi ư?”

Nước mắt lập tức trào ra, cô ta vui mừng phát khóc.

Nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn, cậu Diệp, cảm ơn cậu!”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện nhỏ thôi”.

“A?”

Khuôn mặt Tô Thanh Ca đỏ bừng.

Diệp Bắc Minh phản ứng lại: “Khụ khụ, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.

“Tôi hiểu!”

Tô Thanh Ca vội nói, nhớ lại cảm giác kỳ lạ vừa nãy, toàn thân lại tê dại.

Cô ta do dự một lát, bỗng lên tiếng: “Cậu Diệp, tôi vẫn còn cơ hội thứ ba phải không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, cô muốn dùng luôn bây giờ à?”

Tô Thanh Ca hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định: “Đúng thế!”

“Cô nói đi”.

“Tôi muốn cậu Diệp tháo mặt nạ xuống, cho tôi nhìn mặt của cậu!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô chắc chắn chứ?”
Chương 703: Lựa chọn của Đạm Đài Yêu Yêu

Tô Thanh Ca cắn môi đỏ, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu Diệp, nếu tôi không dùng cơ hội lần thứ ba này, có lẽ cả đời tôi cũng sẽ không nhìn được khuôn mặt của cậu”.

“Cho nên, cho dù cơ hội lần thứ ba quý giá đi nữa, tôi cũng quyết định sử dụng!”

“Nếu không sử dụng, tôi biết tôi nhất định sẽ hối hận cả đời”.

Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Được!”

Tô Thanh Ca nín thở!

Tô Tuyết Hồng ở chỗ không xa cũng nhìn qua, nhìn chằm chằm mặt nạ của Diệp Bắc Minh.

Giang Hàn Mai cố nhịn cơ đau dữ dội, cũng ngẩng đầu nhìn qua!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay, cầm mặt nạ màu đen, nhẹ nhàng tháo xuống.

Một khuôn mặt anh tuấn thanh tú xuất hiện trước mắt.

Tô Thanh Ca nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh không chớp mắt, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu!

“Là anh!”

Tô Tuyết Hồng cất giọng kinh hãi: “Làm sao có thể là anh?”

“Thực sự là anh, Diệp Bắc Minh? Anh…”

“Làm sao có thể! Thực lực của anh làm sao có thể giết Thánh Chủ? Không thể nào… tuyệt đối không thể nào!”

Tô Tuyết Hồng giống như bị kinh sợ.

Cô ta quay người định bỏ chạy ra ngoài trang viên.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xuất hiện trước người Tô Tuyết Hồng: “Cô muốn đi đâu?”

Tô Tuyết Hồng sợ đến lùi lại mấy bước, đồng tử co lại: “Tôi…”

Nhìn mặt nạ lạnh như băng đó, hai chân Tô Tuyết Hồng mềm nhũn: “Diệp Bắc Minh, tôi lấy trái tim võ đạo ra thề, chuyện hôm nay, tôi không nhìn thấy gì hết!”

“Tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, cầu xin anh thả tôi đi, làm gì tôi cũng được!”

“Không cần đâu”.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng.

Trực tiếp giơ tay, tóm về phía cổ của Tô Tuyết Hồng!

“Rắc” một tiếng giòn tan.

Tô Tuyết Hồng còn không có cả dũng khí phản kháng, trực tiếp bỏ mạng!

Đồng tử của Tô Thanh Ca co lại, không nói nhiều.

Diệp Bắc Minh chỉ vào Giang Hàn Mai: “Người này, cô tự xử lý đi”.

Anh giơ tay, mấy cây kim châm cắm vào trong cơ thể Giang Hàn Mai!

Khiến cô ả hoàn toàn mất hết võ lực!

Quay người bỏ đi.

Tô Thanh Ca nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, đôi mắt trầm xuống, nhìn sang Giang Hàn Mai!

Giang Hàn Mai không hề do dự, bò đến dưới chân Tô Thanh Ca như một con chó: “Tiểu thư, xin lỗi, tôi sai rồi”.

Phập phập phập!

Cô ta không ngừng dập đầu, cầu xin Tô Thanh Ca tha thứ.

Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên vẻ phức tạp: “Tiểu Mai, lúc cô phản bội tôi, đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”

Giang Hàn Mai vừa nghe Tô Thanh Ca gọi mình là Tiểu Mai, lập tức cảm thấy có hy vọng sống tiếp: “Tiểu thư, tôi thực sự biết sai rồi”.

“Tôi thề bắt đầu từ bây giờ…”

“Không cần đâu…”, Tô Thanh Ca thở ra một hơi nặng nề.

“Tiểu thư?”

Giang Hàn Mai ngẩng đầu.

Trong tích tắc, Tô Thanh Ca lấy ra một con dao găm từ trong tay áo, ánh sáng lạnh lóe lên rồi vụt tắt!

Giang Hàn Mai kinh sợ ôm cổ họng của mình, ngã xuống đất.



Sâu trong kết giới hậu sơn nhà họ Ô.

Rắc rắc!

Trong một mật thất tĩnh lặng như cái chết, đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan.

Hai ông lão một mập một gầy cùng mở mắt, nhìn một tấm bài linh hồn trong đó: “Ừm?”

“Ô Câu chết rồi?”

Ông lão lùn mập hơi kinh ngạc: “Cảnh giới của Ô Câu hình như đạt đến Thánh Vương đỉnh phong rồi phải không?”

“Nếu không phải cơ thể ông ta có bệnh khó nói, thì sớm đã tiến vào cảnh giới Thánh Chủ rồi”.

“Chẳng lẽ ông ta tu luyện xảy ra sai sót? Làm sao lại chết được chứ?”

Sắc mặt ông lão cao gầy nghiêm trọng: “Không đúng, Ô Câu rất thận trọng, không thể nào dễ dàng ngã xuống được”.

“Sợ là có…”

Còn chưa nói hết một câu.

Rắc! Rắc! Rắc!

Một tràng âm thanh vang lên.

Trong ánh mắt chấn hãi của hai ông lão, toàn bộ hơn một trăm tấm bài linh hồn trong mật thất nổ tung!

“Việc này…”

Hai người ngẩn người.

Liền sau đó.

Tấm bài linh hồn của Ô Đạo Nguyên nứt ra một đường.

Rắc!

Đột nhiên vỡ tan, rơi xuống đất!

“Tam đệ… chết rồi?”

“Làm sao có thể!”

Hai ông lão gần như cùng gào lên: “Là ai? Là ai đã giết tam đệ của tao!”



Cùng lúc đó, trong một sân viện của Thanh Huyền Tông.

Cửa lớn được đẩy mở, Đạm Đài Yêu Yêu đi vào.

Đạm Đài Trần nhìn sang Đạm Đài Lâm với ánh mắt ngạc nhiên!

Vậy mà bị Đạm Đài Lâm đoán trúng?

Đạm Đài Yêu Yêu thực sự lựa chọn quay về gia tộc Đạm Đài!

Trong mắt Đạm Đài Lâm lóe lên vẻ đắc ý, lập tức tươi cười: “Yêu Yêu, cuối cùng cô cũng đến, chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi”.

Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ: “Tôi cùng các người quay về, có thể gặp được bố mẹ tôi thật không?”

“Đương nhiên rồi”, Đạm Đài Lâm mỉm cười, thân thiết kéo tay của Đạm Đài Yêu Yêu: “Yêu Yêu muội muội, bố mẹ của cô đều ở gia tộc Đạm Đài, chỉ cần cô quay về thì có thể gặp được họ”.

Đạm Đài Yêu Yêu khẽ gật đầu.

Từ trước tới nay, hai chữ bố mẹ vẫn luôn nằm im lìm trong lòng.

Sau khi cô ấy để lại một bức thư, liền lén rời khỏi Thanh Huyền Tông.

Đạm Đài Lâm cất giọng dịu dàng: “Yêu Yêu muội muội, chúng ta quay về thôi”.

“Tin rằng cô cũng muốn mau chóng gặp được bố mẹ của cô!”

Ba người nhanh chóng rời đi, biến mất.
Chương 704: Tiêu diệt nhà họ Ô

Sau khi rời khỏi thành Thanh Huyền, Diệp Bắc Minh trở về Thanh Huyền Tông.

Vừa về đến nơi ở, thì thấy mấy vị sư tỷ vây đến.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Vương Như Yên tiến lên: “Lục sư tỷ để lại một bức thư rồi tự rời đi rồi”.

Diệp Bắc Minh ngẩn người, liền hiểu ra: “Tỷ ấy đi tìm hai người của gia tộc Đạm Đài phải không?”

“Ừm”.

Vương Như Yên khẽ gật đầu.

Liễu Như Khanh đi đến, đưa bức thư trong tay cho Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đệ tự xem đi”.

Diệp Bắc Minh mở thư ra đọc một lượt.

“Ầy”.

Thở nhẹ một tiếng: “Đây là lựa chọn của bản thân Tiểu Yêu tỷ tỷ, cũng là chuyện thường tình”.

“Nếu đệ biết tung tích của bố mẹ, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống tỷ ấy”.



Hai canh giờ sau, một tin kinh thiên động địa truyền khắp Thanh Huyền Tông.

Hai thái thượng trưởng lão Ô Đạo Nguyên, Hình Sư và cả hơn một trăm cao thủ hàng đầu nhà họ Ô.

Tất cả đều ngã xuống trong một trang viên ở ngoại thành Thanh Huyền!

Hiện trường vô cùng tanh máu.

Toàn bộ hơn một trăm cao thủ hàng đầu nhà họ Ô đều hóa thành sương máu!

Ô Đạo Nguyên và Hình Sư bị chém đầu, chết không nhắm mắt!

Hai vị lão tổ nhà họ Ô đích thân đến hiện trường, tức giận gầm thét, không tiếc mọi lực lượng truy nã hung thủ!

Thông tin được phát ra, cả Thanh Huyền Tông đều sôi sục!

“Vãi, hai thái thượng trưởng lão Ô Đạo Nguyên và Hình Sư đều là cảnh giới Thánh Chủ đấy, vậy là đều ngã xuống?”

“Còn có hơn một trăm Thánh Cảnh, mấy chục cao thủ cảnh giới Thánh Vương, sợ rằng lần này nhà họ Ô tổn thương nguyên khí trầm trọng rồi!”

“Trời ơi, rốt cuộc là kẻ nào làm?”

“Nghe nói hình như là kẻ cầm liềm đó, có người nhìn thấy một người đeo mặt nạ màu đen, khoác áo choàng đen ra vào trang viên đó!”

“Kẻ cầm liềm?”

Đồng tử của rất nhiều đệ tử co lại.

“Thủ đoạn của kẻ cầm liềm này rất hung tàn, hơn một trăm cao thủ hàng đầu đều bị đánh thành sương máu!”

“Ngoài việc này, còn có một chuyện!”

“Ồ? Chuyện gì?”

“Tô Thanh Ca của nhà họ Tô có thể tập võ rồi, đã gia nhập Thanh Huyền Tông…”

“Tô Thanh Ca? Là cô gái được gọi là bình hoa lớn nhất của nhà họ Tô đó phải không?”

Nghe mọi người bàn tán.

Ánh mắt của Tiêu Dung Phi trong đám đông lóe lên: ‘Sao có vẻ giống với thủ đoạn của anh Diệp? Nhưng chắc không phải anh ta đâu’.

‘Anh ta mới là cảnh giới võ thần, làm sao có thể giết chết Thánh Chủ!’

‘Nếu thực sự là anh ta, thì cũng thật đáng sợ quá’.

Cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt được biết tin Ô Đạo Nguyên và Hình Sư đã chết.

Bà ta nghĩ đến lời nói của Diệp Bắc Minh, tiêu diệt nhà họ Ô!

“Chắc không phải là Minh Nhi làm thật chứ?”

Trong đầu Lãnh Nguyệt hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

Đồng tử co lại: “Làm sao có thể chứ? Thực lực của Minh Nhi có thể giết Thánh Vương sơ kỳ, đã khiến người ta bất ngờ rồi!”

“Cậu ta còn có thể giết Thánh Chủ? Thực lực của Ô Đạo Nguyên kém hơn mình một chút, lại thêm Hình Sư, tuyệt đối mạnh hơn mình”.

“Nếu Minh Nhi có thể giết chết hai người cùng lúc, chẳng phải ngay cả mình cũng không phải là đối thủ của cậu ta?”

Lãnh Nguyệt sượt một cái đứng bật dậy.

Đi đi lại lại trong đại điện!

Cuối cùng.

Bà ta hít sâu một hơi: “Không được, mình phải đi hỏi Minh Nhi!”



Trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Khu vực thời gian tầng thứ mười!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, điên cuồng chém giết với hình nộm!

Sau khi anh bị hình nộm chém giết mấy trăm lần liên tiếp, cuối cùng giết hình nộm bằng một đòn.

“Vù!”

Diệp Bắc Minh mệt đến hư yếu, thở hổn hển.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm thấy thế nào?”

Diệp Bắc Minh ngồi dưới đất: “Vô cùng sảng khoái!”

“Lần chiến đấu này kết thúc, cậu có gì tâm đắc?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Tôi phát hiện đẳng cấp của võ giả không phải là vấn đề, chỉ cần có đủ sức mạnh, tốc độ, hoàn toàn có thể giết kẻ địch hơn mấy cảnh giới lớn!”

“Đúng thế”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: “Đẳng cấp của võ giả chỉ phân theo sức mạnh thôi, nếu cậu có đủ sức mạnh, cho dù cậu chỉ là một võ giả bình thường thì đã làm sao?”

“Cậu mới là cảnh giới võ thần, tại sao có thể giết Thánh Vương đỉnh phong, thậm chí là Thánh Chủ?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Bởi vì ông cho tôi sức mạnh”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một chữ: “Sai!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục lên tiếng: “Không phải tôi cho cậu sức mạnh, mà là sức mạnh của bản thân cậu”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, hiểu ra: “Đúng, là sức mạnh của bản thân tôi”.

“Chỉ là dưới sự hỗ trợ của ông, tôi bùng phát tất cả sức mạnh ra một lần!”

“Cho nên, sau mỗi lần tôi chiến đấu vượt cấp, sức mạnh cả người đều bị rút sạch”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Đúng thế, cậu hiểu rất nhanh”.

“Không biết bây giờ cậu có cảm ngộ khác không?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Ngồi khoanh hai chân.

Rơi vào trầm tư!

Một lát sau.

Giọng của Diệp Bắc Minh vang trong khu vực thời gian: “Tôi hiểu rồi, nếu bản thân tôi có thể bùng phát ra sức mạnh toàn thân trong một lần”.

“Cho dù không cần ông, cũng có thể vượt cảnh giới giết Thánh Vương, thậm chí là… Thánh Chủ!”
Chương 705: Suýt thành gia tộc thượng cổ

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Ha ha ha, cậu nhóc, quả nhiên cậu đã thông hiểu điều này!”

Diệp Bắc Minh nhìn nắm đấm nắm chặt của mình, rơi vào trầm tư: “Phải làm thế nào mới làm được đây?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hữu nghị nhắc nhở một câu: Long Đế Quyết!”

“Long Đế Quyết?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Nhắm mắt, trong đầu vận hành Long Đế Quyết!

Liền sau đó.

Gru!

Một tiếng gầm vang lên.

Phía sang lưng anh, một con huyết long hiện lên!

Từ sau khi học được Tổ Long Pháp Tướng, anh cũng chưa dùng đến Long Đế Quyết.

Tấn công ra một quyền!

Huyết long bay ra, rơi lên hình nộm.

Cơ thể hình nộm nứt ra, xuất hiện một đường khe nứt khủng bố!

Diệp Bắc Minh tự nhủ: “Quyền này còn mạnh hơn rất nhiều so với tôi tự tấn công ra một quyền, là vì có Long Đế Quyết hỗ trợ”.

“Sở dĩ Long Đế Quyết cường mạnh, là vì lúc vận hành, sẽ xuất hiện một con huyết long!”

“Nếu tôi truyền chân nguyên vào trong huyết long, thì có thể bùng phát ra đòn tấn công khủng bố hơn phải không?”

Nghĩ đến đây.

Diệp Bắc Minh không hề do dự!

Chân nguyên trong cơ thể nổi lên, vận hành Long Đế Quyết.

Huyết long hiện lên!

Anh truyền toàn bộ chín phần chân nguyên vào trong huyết long.

Đánh ra một quyền!

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Đánh một quyền lên hình nộm.

Trong tích tắc, tan thành tro bụi.

Diệp Bắc Minh hít khí lạnh: “Vãi, mạnh thế sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Ha ha ha, nhóc thối, thiên phú tập võ của cậu còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!”

“Mấy chủ nhân trước đây, tôi nhắc nhở mấy lần, họ mới lĩnh ngộ được”.

“Vậy mà cậu đã lĩnh ngộ được ra ngay!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “May mắn, đều là may mắn”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một câu: “Được rồi, cậu đừng có vừa được khen còn giả bộ khiêm tốn, thừa nhận mình ưu tú khó đến thế hả?”

Diệp Bắc Minh cười không nói gì.

Anh lấy một nắm đan được nuốt vào bụng.

Một lúc sau, chân nguyên từ từ hồi phục.

Khi anh định thử lại lần nữa.

“Minh Nhi, con có ở đây không?”

Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói.

“Dì Nguyệt?”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Một ý nghĩ, trở về hiện thực.

“Dì Nguyệt, mời dì vào!”

Lãnh Nguyệt đẩy cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh đứng lên: “Minh Nhi, dì Nguyệt hỏi con một chuyện, cái chết của Ô Đạo Nguyên và Hình Sư, rốt cuộc có liên quan đến con không?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp thừa nhận: “Đúng thế, là con đã giết bọn họ!”

“Cái gì?”

Lãnh Nguyệt từng nghĩ đến vô số câu trả lời.

Chỉ duy nhất không nghĩ đến, Diệp Bắc Minh lại trực tiếp thừa nhận.

Đồng tử của Lãnh Nguyệt co lại: “Không thể nào!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tại sao lại không thể?”

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Thứ nhất, con mới là cảnh giới võ thần, có thể giết Thánh Vương đã vô cùng nghịch thiên rồi!”

“Vốn không thể nào giết được Thánh Chủ!”

Diệp Bắc Minh cũng không che giấu.

Lấy mặt nạ đeo lên.

Liền sau đó.

Áo choàng màu đen xuất hiện, bao bọc anh trong bóng tối!

Anh giơ tay, một thanh liêm đao màu đen nằm trong lòng bàn tay!

“Con…”

Đôi mắt Lãnh Nguyệt như trố ra!

Diệp Bắc Minh trước mặt, đúng là giống y hệt với bức chân dung trên lệnh truy nã của nhà họ Ô!

Minh Nhi… đúng là kẻ cầm liềm?

Làm sao có thể!

Thực lực của Minh Nhi đã có thể giết được Thánh Chủ?

Lúc này, trong lòng Lãnh Nguyệt dấy lên làn sóng kinh hãi!

“Dì Nguyệt, dì tin rồi chứ?”

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.

Lãnh Nguyệt ớn lạnh, hoàn hồn lại từ chấn hãi: “Con… Minh Nhi, con…”

Bà ta đã quên mất phải nói thế nào.

Chấn kinh một hồi lâu mới hỏi ra một câu: “Rốt cuộc con muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Tiêu diệt nhà họ Ô!”

Lãnh Nguyệt hoàn toàn ngẩn người.

Bà ta phát hiện, trước đây Diệp Bắc Minh nói muốn tiêu diệt nhà họ Ô không phải là nói đùa, mà là nghiêm túc.

Sau khi chấn hãi một lúc, Lãnh Nguyệt phản ứng lại: “Minh Nhi, cho dù con có sức mạnh giết Thánh Chủ, nhưng xin con tin dì, đừng tùy tiện chọc vào nhà họ Ô!”

“Hơn nữa, tuyệt đối đừng kích động nhất thời, giết vào nhà họ Ô!”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Anh đang có ý này đấy!

Nếu nhà họ Ô chỉ có ba võ giả cấp Thánh Chủ, đúng là anh muốn trực tiếp giết vào nhà họ Ô!

“Dì Nguyệt, dì nói vậy có ý gì?”

Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Nhà họ Ô không đơn giản như con tưởng tượng đâu”.

“Với thực lực hiện nay của con, nếu một mình giết nhà họ Ô thì cũng chết chắc!”

“Nói với con một chuyện, nhà họ Ô chỉ thiếu chút nữa là trở thành gia tộc thượng cổ…”

Lần này đến lượt Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cái gì?”

Lãnh Nguyệt cũng nghĩ vậy lên tiếng: “Nếu không phải lão tổ khủng bố đó đã chết, thì bây giờ nhà họ Ô đã là một trong gia tộc thượng cổ rồi”.

“Nếu không, con cho rằng tại sao nhà họ Ô xây dựng Thanh Huyền Tông? Nói là nhà họ Ô và chín gia tộc khác cùng xây dựng Thanh Huyền Tông”.

“Thực ra, chín gia tộc khác chỉ là làm nền, nhà họ Ô mới là có căn cơ nguồn lực khủng bố nhất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK