Nhìn thấy cảnh tượng này.
"Diệp Bắc Minh, mày đang làm gì! Mau nhấc chân của mày ra!"
"Mày đang tự tìm đường chết đấy!"
"Anh ta tên là Tần Phàm, đến từ nhà họ Tần Thái Cổ!"
"Mày điên rồi sao? Mày... Sao mày dám giẫm Tần thiếu dưới chân mình?"
Mấy người trẻ tuổi đi cùng vô cùng hoảng sợ, hoảng hốt kêu la.
Diệp Nguyệt Thiền cũng giật nảy mình: "Diệp Bắc Minh, đừng..."
Diệp Thanh Lam biến sắc: "Minh Nhi, để lại cho anh ta một mạng!"
Khuôn mặt Tần Phàm dữ tợn cười to: "Ha ha ha ha, thứ sâu kiến thế giới Cao Võ, mày đã thấy chưa?"
"Ngay cả mẹ ruột của mày cũng không dám giết tao!"
"Mày dám giết tao? Ha ha ha, mày có biết nhà họ Tần Thái Cổ có hàm nghĩa gì không?"
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn ào!"
Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!
Đầu Tần Phàm nổ tung, âm thanh chợt im bặt.
"A..."
Từ trong thi thể của Tần Phàm lao ra một bóng mờ!
Chạy trốn về nơi xa!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến hai chữ: Thần hồn!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, quát lớn: "Nổ cho tôi!"
Anh đấm ra một quyền!
Rống!
Một con huyết long xông ra, đuổi theo thần hồn của Tần Phàm, rồi ầm ầm nổ tung!
Bốn phía lặng ngắt như tờ!
Mấy người trẻ tuổi đi theo bị dọa không nói nên lời.
Tần Phàm thực sự chết rồi, thần hồn đều đã diệt!
Diệp Nguyệt Thiền hồ đồ, thân thể run nhè nhẹ.
Đôi mắt đẹp của cô ta nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: "Cậu ta... Trên người cậu ta thật sự có bóng dáng của Dạ Huyền!"
"Năm đó Dạ Huyền cũng sát phạt quyết đoán, giết mấy truyền nhân Thánh Tông liền một lúc!"
Một giây sau.
Vù!
Một cỗ sát khí rung trời phong tỏa đám người Diệp Nguyệt Thiền.
Giọng Diệp Thanh Lam vang lên: "Minh Nhi, chờ chút đã!"
Diệp Bắc Minh thu lại sát ý, nhìn về phía Diệp Thanh Lam: "Mẹ?"
Diệp Thanh Lam lắc đầu với anh, lại nhìn về phía Diệp Nguyệt Thiền: "Vừa rồi cô đã cứu tôi một lần, giờ tôi trả lại cho cô một mạng!"
"Dẫn theo người của cô đi đi!"
Diệp Nguyệt Thiền nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: "Chúng ta đi!"
"Anh Diệp, chúng tôi cũng xin từ biệt!"
Những người tu võ còn lại thấy thế thì chuẩn bị quay người rời đi.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Từ từ đã!"
Mọi người sửng sốt, sôi nổi dừng chân, hồi hộp nhìn Diệp Bắc Minh.
"Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn ở lại!"
"Những người khác có thể đi!"
Tạch! Tạch! Tạch!
Mấy chục ngàn người của Thiên Võ Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Kiếm Tông, Quỷ Sát Môn như lâm đại địch!
Hơn mười lão già cảnh giới Giới Vương bước ra khỏi hàng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?"
Đùng!
Diệp Bắc Minh giẫm chân thật mạnh, một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!
Kiếm Đoạn Long!
..
"Đây đều là những kẻ đã từng xúc phạm đến người của Hoa tộc, trên tay dính đầy máu tươi của nhà họ Diệp!"
"Hôm nay, tôi đại diện cho nhà họ Diệp, giết!"
Gào rống!
Kiếm Đoạn Long run lên, ánh sáng đỏ như máu lấp lóe như sống lại!
Một kiếm chém xuống, mấy trăm người hóa thành bãi sương máu!
Ngay trước mặt mấy trăm ngàn người, Diệp Bắc Minh hóa thành Sát Thần.
Điên cuồng giết chóc!
Bất chấp ánh mắt hoảng sợ xung quanh!
Không thèm đếm xỉa đến biểu cảm chấn động của mọi người!
"Tôi liều mạng với cậu!"
"Diệp Bắc Minh, đến chết cậu cũng không được yên đâu!"
"Diệp Bắc Minh, cậu quá hung tàn rồi, cậu sẽ gặp quả báo..."
Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!
Diệp Bắc Minh cười ha hả: "Ha ha ha, năm đó, lúc các người đuổi giết nhà họ Diệp!"
"Rồi chèn ép Hoa tộc, sao không nghĩ tới quả báo đi?"
Một lão già tức giận đến nổ đom đóm mắt: "Diệp Bắc Minh, con cháu của gia tộc Hoàng Phủ tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: "Gia tộc Hoàng Phủ các người không còn con cháu!"
"Thù của nhà họ Diệp, thù của những đại năng Hoa tộc, hôm nay tôi sẽ hoàn trả lại hết!"
Vù!
Hai mắt anh ngưng tụ, ánh sáng đỏ chợt hiện ra!
Huyết Mạch Chú Sát!
Trong phút chốc, trên quảng trường Tổng viện Giám sát ánh lửa ngút trời!
"A..."
Đủ thứ tiếng kêu thảm thiết ùn ùn bên tai, trong nháy mắt toàn bộ Tổng viện Giám sát biến thành địa ngục Tu La!
...
Cùng lúc đó, Thánh Vực, Thánh Tông.
Trong một cung điện rộng rãi đại khí, một trang sách bằng kim loại bay lơ lửng giữa không trung.
Xung quanh, đủ loại phù văn màu vàng lập lòe.
Mười mấy lão già ngồi ở nơi đây không biết ngày đêm, chỉ vì để tìm hiểu huyền bí bên trong Kim Thư.
Đáng tiếc hiệu suất rất thấp.
Suốt một triệu năm qua, mấy đời người mới phiên dịch ra tổng cộng mười phù văn.
Đột nhiên.
Một lão già mặc áo bào trắng cầm đầu đột nhiên mở mắt ra: "Đám người Điền Đằng, Chu Quý ngã xuống!"
Tạch!
Một giây sau.
Mười mấy lão già đồng thời mở to mắt, kinh ngạc nhìn lão già vừa mở miệng: "Cái gì cơ! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lão già áo bào trắng lạnh nhạt nói: "Mặc dù bọn họ đã chết, nhưng không phải không hề có giá trị".
"Bọn họ đã tìm được thanh Ma Kiếm năm đó!"
Soạt soạt soạt!
Mười mấy lão già kích động đứng lên!
Chương 1122: Chuyện của bố mẹ chính là chuyện của tôi!
"Chắc chắn chứ? Thanh Ma Kiếm kia đã biến mất suốt một triệu năm, giờ thật sự xuất hiện?"
"Còn tòa tháp thì sao? Có tin tức không!"
Lão già áo bào trắng lắc đầu: "Tin tức về tòa tháp này tạm thời vẫn chưa biết!"
"Vừa rồi có người truyền tin tức từ thế giới Cao Võ về, thanh kiếm kia đang ở tại thế giới Cao Võ, trong tay một người trẻ tuổi tên Diệp Bắc Minh!"
"Diệp Bắc Minh?"
Mấy chục lão già tại đây ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc.
Giọng nói của lão già mặc áo bào trắng đọng lại: "Đúng vậy, Hoa tộc, đời sau của Diệp Phá Thiên!"
...
Thu xếp ổn thỏa cho Diệp Thanh Lam xong, Diệp Bắc Minh đi vào một căn phòng.
Khương Tử Cơ hỏi: "Tiểu sư đệ, chủ mẫu sao rồi?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Sư tỷ yên tâm, mẹ em không có việc gì".
"Vết thương của mọi người vẫn chưa khỏi, để em chữa thương cho mọi người".
Khương Tử Cơ lập tức che ngực lại: "Tiểu sư đệ, chị đau ngực quá, em xem giúp chị chút đi".
"Được!"
Diệp Bắc Minh kiểm tra một hồi: "Ngũ sư tỷ, ngực chị có sao đâu, chị đau chỗ nào?"
Khương Tử Cơ bắt lấy tay Diệp Bắc Minh, ấn lên ngực: "Đau ở chỗ này này, bị thương đến kinh mạch rồi".
"Tiểu sư đệ, em xoa bóp cho chị một lúc đi!"
Vương Như Yên cười nói: "Tiểu sư đệ, ngực của chị cũng đau, cần em qua kiểm tra một chút!"
"Tiểu sư đệ, chị cũng đau ngực!"
"Ôi trời, đau chết chị rồi!"
Mấy sư tỷ khác cũng ồn ào theo.
Diệp Bắc Minh chật vật chạy ra khỏi phòng.
Tử Long đứng ở phía xa, mỉm cười nhìn anh: "Nhóc, tề nhân chi phúc không sung sướng à?"
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiền bối Tử Long, ông đừng cười nhạo tôi".
Tử Long cười: "Bố cậu muốn hưởng tề nhân chi phúc còn không có cơ hội đâu!"
"Tử Long!"
Giọng nói của Diệp Thanh Lam truyền ra từ căn phòng sau lưng.
Tử Long lập tức nói sang chuyện khác: "Ha ha ha, tôi đùa ấy mà".
Diệp Thanh Lam lại nói: "Minh Nhi, Tử Long, hai người vào đi!"
Hai người nhìn thoáng qua nhau, đi vào phòng của Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam không nói nhiều, quan tâm hỏi: "Tử Long, vừa rồi tôi không kịp hỏi, anh ấy thế nào?"
Nụ cười trên mặt Tử Long đọng lại, lắc đầu: "Tình huống rất không lạc quan!"
Trong lòng Diệp Thanh Lam hồi hộp: "Chúng ta còn bao lâu?"
Tử Long nhả ra một câu: "Hai năm rưỡi!"
Diệp Thanh Lam khiếp sợ đứng dậy: "Không phải ít nhất còn có năm năm sao, sao giờ chỉ còn lại hai năm rưỡi thôi?"
...
Tử Long giải thích: "Đại ca lo lắng cho sự an nguy của Minh Nhi nên bảo tôi ra ngoài bảo vệ Minh Nhi!"
"Tôi vừa rời đi, hiện tại đại ca phải một mình thừa nhận lực lượng của Ma Uyên!"
Diệp Bắc Minh gấp rút hỏi lại: "Tiền bối Tử Long, lời này của ông là có ý gì?"
Tử Long chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc, nếu cậu muốn biết, tôi có thể nói tất cả cho cậu!"
"Nhưng, cậu phải nghĩ kỹ, biết điều này xong cậu sẽ chịu áp lực rất lớn!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Chuyện của bố mẹ chính là chuyện của tôi!"
"Khá lắm!"
Tử Long tán thưởng một câu, chợt chuyển giọng: "Cậu biết Ma Uyên là chỗ nào không?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi từng nghe bố giải thích rồi, Ma Uyên là nơi liên tiếp yếu nhất giữa Ma giới và Nhân giới".
"Người của Ma giới đi qua Ma Uyên là có thể thẳng tới Nhân giới!"
Tử Long nhẹ gật đầu, rồi lắc đầu: "Nói đúng một nửa!"
"Ồ? Tiền bối Tử Long, chẳng lẽ trong đó còn có bí ẩn khác?", ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.
Tử Long yên lặng một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Ma giới còn có một cái tên khác, là Ma Vực!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ma Vực?"
Tử Long nhìn anh: "Nghe được hai chữ Ma Vực này, cậu liên tưởng đến điều gì?"
"Ừm..."
Diệp Bắc Minh trầm ngâm.
Trong đầu chợt lóe lên, bật thốt ra: "Thánh Vực?"
"Chính xác!"
Tử Long hài lòng nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc, cậu thực sự rất thông minh!"
"Một triệu năm trước, Ma giới, Thánh Vực, thế giới Cao Võ tạo thành thế vạc ba chân!"
"Ba thế giới này sinh tồn dựa vào chiến trường Thái Cổ!"
"Vốn cục diện vạc ba chân rất ổn định, mãi cho đến khi..."
Nói đến đây, Tử Long tạm dừng: "Có một tòa Thần miếu cổ xưa giáng từ trên trời xuống, rơi vào bên trong chiến trường Thái Cổ!"
...
“Một người phụ nữ mang theo một thanh kiếm, một tòa tháp tiến vào chiến trường Thái Cổ!"
"Từ đó về sau, tất cả đều thay đổi!"
"Không biết tin tức từ nơi nào truyền đến, đồn đãi rằng chỉ cần lấy được tòa tháp và thanh kiếm trong tay người phụ nữ kia là có thể phá vỡ thế giới này!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh rung mạnh!
Lẽ nào là tháp Càn Khôn Trấn Ngục và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?
Người phụ nữ kia là ai?
Đến từ đâu?
Rồi đã đi đâu?
Chương 1123: Thái Cổ Kim Thư
Tử Long thấy Diệp Bắc Minh im lặng bèn tiếp lời: “Thế lực của Ma giới, Thánh Vực và thế giới Cao Võ liên tục đại chiến với tòa tháp và thanh kiếm kia!”
“Mà điều càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ là có người thấy người phụ nữ kia mang theo tháp mà kiếm tiến vào thần miếu màu đen kia!”
“Trừ lần đó ra còn chưa có ai thấy tháp và thanh kiếm kia!”
“Rốt cuộc ai đã lan tin ra ngoài?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Là ai loan tin không quan trọng, chỉ cần tin tức ấy truyền ra ngoài”.
“Cho dù là thật hay giả thì mọi người đều sẽ bị lòng tham chi phối!”
Tử Long vui vẻ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chỉ có tên nhóc nhà cậu nhìn rõ vấn đề, nhưng cho dù mọi người đều hiểu thì làm được gì?”
“Cho dù chỉ có một phần mười nghìn cơ hội, chẳng sợ gì hư vô mờ mịt!”
“Chỉ cần là người tu võ đều vẽ chém giết vỡ đầu để tranh đoạt nó!”
Diệp Bắc Minh gật đầu tán đồng.
“Tiền bối Tử Long, sau thì thế nào?”
Tử Long thở dài nói: “Sau trận chiến triệu năm trước, thế giới Cao Võ lụi bại xuống thế giới hạng hai!”
“Thực lực của mười kẻ đứng đầu Ma tộc của Ma giới suy giảm, thập đại Ma Hoàng hy sinh mất năm người!”
“Ở trận chiến ấy Thiên Ma Tộc gần như bị diệt tộc...”
“Trận chiến ấy, Thánh Vực đã chiếm lợi nhiều nhất!”
“Nghe nói khi bọn họ tiến vào thần miếu màu đen kia đã mang nửa quyển Thái Cổ Kim Thư!”
Diệp Bắc Minh chợt nghĩ: “Thái Cổ Kim Thư?”
“Chú Tử Long à, ông nói thứ này à?”
Anh vung tay, một quyển sách màu vàng xuất hiện trong tay.
Ngay sau đó.
Cả phòng rực rỡ màu vàng.
Tử Long trừng mắt, không dám tin vào mắt mình: “Ôi! Thái Cổ Kim Thư!”
“Nhóc à, sao vật ấy lại ở trong tay cậu?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tiền bối Tử Long, Thái Cổ Kim Thư này ẩn chứa bí mật gì thế?”
Tử Long nhìn chằm chằm vào Kim Thư trên tay Diệp Bắc Minh, ông ta hít sâu một hơi rồi mới đáp lời: “Về bí mật của Thái Cổ Kim Thư thì có rất nhiều cách nói!”
“Trong đó có mấy cách được mọi người tán thành!”
“Thứ nhất, lời đồn rằng trong Thái Cổ Kim Thư có chứa bí mật về sự diệt vong của thế giới Thái Cổ”.
“Thứ hai là trong Thái Cổ Kim Thư có ghi chép một bộ công pháp siêu đẳng nào đó!”
“Thứ ba, Thái Cổ Kim Thư là một bản đồ kho báu dẫn đến bảo tàng cất chứa bảo vật làm rung chuyển cả thế giới!”
“Nhưng mà, bí mật chứa trong Thái Cổ Kim Thư rốt cuộc là gì lại không ai biết cả!”
“Thái Cổ Kim Thư có tổng cộng mười hai trang, chúng đều bị các thế lực lớn phân chia”.
“Mười hai trang Kim Thư không tập hợp lại một chỗ thì không cách nào giải đáp bí mật ẩn chứa trong đó”.
Tử Long nói liền một mạch.
Ánh mắt ông ta đăm chiêu: “Nhóc à, tấm Thái Cổ Kim Thư này cậu lấy từ đâu thế?”
Diệp Bắc Minh thẳng thắn đáp không hề giấu diếm: “Là tàn hồn của tổ tiên Diệp Phá Thiên cho tôi”.
“Diệp Phá Thiên?”
Tử Long ngơ ngác, rồi gật đầu: “Vậy thì không có gì lạ”.
“Đúng rồi, tiền bối Tử Long, Thánh Tông là thế lực gì vậy?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Còn chuyện gia tộc Thái Cổ là sao ạ?”
Tử Long biến sắc nói: “Nhóc à, tôi đang định nói với cậu chuyện đó đấy”.
“Thánh Tông ở Thánh Vực là một thế lực khổng lồ, những thứ thừa thãi tôi sẽ không nhắc tới nữa”.
“Tôi chỉ nói cậu một câu này thôi, ở trận chiến triệu năm trước, người của Thánh Tông đã trực tiếp tham gia vào trận chiến đó”.
Diệp Bắc Minh gật gù hỏi tiếp: “Vậy còn gia tộc Thái Cổ thì sao?”
Tử Long nhướng mày đáp: “Lai lịch của gia tộc Thái Cổ lại càng thần bí hơn, có lời đồn rằng bọn họ đến từ thế giới Thái Cổ!”
“Thế giới Thái Cổ?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Tử Long giải đáp: “Đó là tên cũ của chiến trường Thái Cổ, thế giới Thái Cổ đã bị phá hủy sau chiến tranh nên mới gọi đó là chiến trường Thái Cổ”.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Ông ta hơi kích động: “Nhóc à, tôi chợt nhớ tới một chuyện!”
“Dường như lai lịch của tôi có liên quan gì đó tới thế giới Thái Cổ”.
“Tiểu Tháp, ông có chắc không?”
Diệp Bắc Minh thầm suy nghĩ gì đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhớ không ra, tuy rằng bản thể của tôi bị thương”.
“Nhưng sâu trong đầu tôi dường như có ai đó đã niêm phong một phần ký ức nào đó!”
Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe sáng: “Tiền bối Tử Long, ông có biết tại sao thế giới Thái Cổ diệt vong không?”
Tử Long lắc đầu đáp: “Không biết”.
Diệp Bắc Minh lại tiếp tục hỏi vài vấn đề về thế giới Thái Cổ.
Tử Long đều lắc đầu: “Nhóc à, đừng hỏi tôi nhiều thế”.
Tử Long gật đầu nói tiếp: “Chiến trường Thái Cổ mở ra định kỳ ba mươi năm một lần, khoảng thời gian gần đây sắp mở ra rồi!”
“Mẹ cậu đã tiến vào chiến trường Thái Cổ ba mươi năm trước đó”.
Chương 1124: Con đường không gian
“Tôi có lời cần chuyển cho cậu: bố của cậu yêu cầu cậu tiến vào chiến trường Thái Cổ làm một việc!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cha tôi hả? Chuyện gì thế?”
Tử Long nhìn thẳng vào anh rồi nói: “Tìm kiếm ma tỷ”.
“Ma tỷ là cái gì?”
Diệp Bắc Minh vô cùng tò mò.
Tử Long nghiêm nghị đáp: “Người có được ma tỷ sẽ chiếm được cả thiên hạ!”
“Nó là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của Ma Giới!”
“Có nó, cậu có thể ra lệnh cho yên ma trong thiên hạ!”
“Chẳng những nó có thể ngăn cản Ma giới xâm lược Nhân Giới mà còn có thể cứu bố cậu nữa!”
Vừa dứt lời, tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thế giới Cao Võ.
Nhẫn chứa vật trên ngón tay Diệp Bắc Minh vừa sáng lên.
Lòng anh chợt nghĩ, lấy ra hai cái lệnh bài hình rồng trong nhẫn chứa vật.
Đó chính là Thăng Long lệnh.
Vào lúc này,
Hai cái Thăng Long lệnh chớp lóe như sao trời.
Sau khi có được hai cái lệnh bài đó, Diệp Bắc Minh chưa từng thấy chúng có phản ứng như vậy.
“Sao chúng bỗng nhiên sáng lên vậy?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Giọng của Tử Long vọng tới đằng sau lưng anh: “Chiến trường Thái Cổ sắp mở ra rồi...”
“Có chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
...
Cùng lúc đó.
Vô số thế lực trên đại lục Huyết Thiên, đại lục Trung Thiên, đại lục Linh La, đại lục Linh Cốt và các đại lục khác đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Đây là... tiếng của long đài ư?”
“Thời hạn ba mươi năm đã tới, chiến trường Thái Cổ lại sắp mở ra!”
“Mau chuẩn bị thôi!”
Những kẻ nắm quyền của vô số thế thực biến sắc.
Đế tộc, đại điện.
Đế Khuyết khiếp sợ nói: “Lão tổ! Chiến trường Thái Cổ sắp mở ra rồi!”
Đế Vô Danh lẳng lặng gật đầu, rồi lấy ra ba cái Thăng Long lệnh đang lóe sáng: “Đế Khuyết, Đế Giang, hai người dẫn Khởi La tiến vào chiến trường Thái Cổ đi!”
...
Trong phòng.
Lạc Khuynh Thành bỗng mở to mắt, lấy một cái Thăng Long lệnh trong ngực ra.
Rồi cô ấy mau chóng đứng dậy.
“Chị ơi!”
Lạc Vô Tà hớt hải chạy vào, trong tay cũng cầm một cái lệnh bài hình rồng đang sáng rực rỡ.
“Đại sư tỷ!”
Cửu sư muội kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành hít sâu một hơi rồi nói: “Các vị sư muội, nói lời từ biệt với tiểu sư đệ giúp chị nhé!”
Rồi cô ấy tóm cổ tay Lạc Vô Tà nói: “Chúng ta đi thôi!”
Hai người họ nhanh chóng biến mất.
...
Thánh Vực, Thánh Tông.
Thái Cổ Kim Thư đang lơ lửng giữa đại điện, mười mấy lão già đang bàn bạc nên xử lý Diệp Bắc Minh thế nào.
Bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm truyền tới.
Ngay sau đó.
Những lão già đó thò tay vào trong ngực, mỗi người móc ra một miếng lệnh bài hình rồng.
“Thăng Long lệnh có phản ứng!”
“Đi, mau đi báo cho đám con cháu biết!”
“Bảo chúng tức tốc đến long đài, chuẩn bị tiến vào chiến trường Thái Cổ!”
Có người hiếu kỳ: “Vậy còn Diệp Bắc Minh thì sao?”
“Diệp Bắc Minh hả? Diệp cái quần á!”, một lão già áo xám phấn khích nói: “Chiến trường Thái Cổ sắp mở ra rồi, Diệp Bắc Minh có nghĩa lý gì so với chiến trường Thái Cổ chứ?”
...
Trong phòng, Diệp Bắc Minh nhanh nhảu hỏi: “Tiền bối Tử Long, Thăng Long lệnh phát sáng có nghĩa là có thể tiến vào chiến trường Thái Cổ à?”
“Tiến vào đó bằng cách nào thế?”
Tử Long trả lời không chút do dự: “Rót chân nguyên của cậu vào Thăng Long lệnh!”
“Vâng!”
Diệp Bắc Minh nghe theo.
Ầm!
Ngay lập tức, một vầng sáng chói lói chợt lướt qua.
Rồi nó bỗng biến mất.
“Minh Nhi!”
Diệp Thanh Lam thốt lên, nén giận trừng mắt nhìn Tử Long: “Tử Long, coi ông làm chuyện tốt gì kìa, chúng ta còn chưa kịp dặn dò gì mà!”
Tử Long cười bảo: “Chị dâu, đừng vội”.
“Thằng nhóc này có thể xử lý được hết mà, vả lại, chẳng phải chín mươi chín vị sư phụ của cậu ta đã tiến vào chiến trường Thái Cổ rồi à?”
“Có bọn họ ở đó thằng nhóc này sẽ không sao đâu!”
Diệp Bắc Minh chợt thấy hoa mắt chóng mặt, đợi đến khi anh mở mắt ra lại.
Anh bỗng thấy mình đã ở trong một lối đi hỗn loạn như một cái cầu thang trượt.
Một luồng sức mạnh thần bí đẩy anh di chuyển tới trước.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Tiểu Tháp, đây là đâu thế?”
“Tôi rót chân nguyên vào Thăng Long lệnh xong sao tới đây rồi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nhóc à, đây là con đường không gian!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Con đường không gian ư?”
“Sao lúc tôi đi từ đại lục Thượng Cổ đến thế giới Cao Võ lại không có đi qua con đường không gian thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đại lục Thượng Cổ và thế giới Cao Võ nhìn như là hai thế giới khác nhau!”
“Nhưng thực tế chúng vẫn nằm trong cùng một thế giới!”
“Con đường không gian mà cậu đứng lúc này mới chính là thứ phải có khi đi xuyên qua cả một thế giới lớn!”
Bỗng nhiên.
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thay đổi: “Từ đã... khí tức này là...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa nói dứt lời thì giọng đã biến mất.
“Tiểu Tháp? Sao thế?”
Cho dù Diệp Bắc Minh có gọi to thế nào chăng nữa.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn luôn không hồi đáp.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện ra thậm chí đến cả liên hệ thần niệm giữa bọn họ cũng đã biến mất.
“Có chuyện gì thế này?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Ngay sau đó.
Chương 1125: Điểm đến đầu tiên
Đôi mắt anh mở to, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Đây là đâu thế?”
Phía cuối con đường không gian là một khoảng sân trời rộng lớn màu trắng.
Bên dưới đó được chín mươi chín phù điêu hình rồng màu đen bảo vệ xung quanh.
Mỗi một phù điêu hình rồng đều cao hơn mười nghìn mét.
Huy hoàng!
Khí thế ngút trời.
Trên khoảng sân trời ấy có rất nhiều người, trong đó còn có một vài gương mặt thân quen.
Đế Giang, Đế Khuyết, Đế Khởi La.
Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long.
Huyết Thí Thiên, quỷ mẫu Bạch Liên và phu nhân Hợp Hoan.
Diệp Bắc Minh sững sờ nhìn một người: “Đại sư tỷ? Sao cô ấy lại ở đây nhỉ?”
Lạc Khuynh Thanh và Lạc Vô Tà đứng chung một chỗ.
Cả hai giữ khoảng cách với những người khác.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, phía cuối con đường chính là khoảng sân trời màu trắng kia.
Hai chân anh đáp xuống khoảng sân trời kia.
Bỗng bốn phía xung quanh vang lên rất nhiều giọng nói: “Đây là long đài à?”
“Từ đây sẽ dẫn đến chiến trường Thái Cổ ư?”
“Ở đây có nhiều người vậy, tất cả đều đi tới đây qua Thăng Long lên à?”
“Hừ, đừng nói nữa, để xem thử xem!”
Lạc Khuynh Thành liếc mắt nhìn thoáng qua đám đông, chớp mắt đã phát hiện Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em... sao em cũng đến đây thế?”
Lạc Vô Tà mỉm cười ngây ngô nói: “Anh rể, trùng hợp thật nhỉ!”
Diệp Bắc Minh đi qua đó: “Đại sư tỷ, đây là đâu thế?”
Lạc Khuynh Thành sửng sốt: “Em không biết hả?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Lạc Khuynh Thành lại càng thêm bất ngờ, cô ấy bèn giải thích cho anh: “Nơi này có tên là long đài. Muốn tiến vào chiến trường Thái Cổ bắt buộc phải đi ngang qua đây!”
“Hóa ra là thế!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh.
Bỗng nhiên.
Anh nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Con gái của sư phụ Thần Chủ Tuyệt Thế, Nhan Như Ngọc.
Còn có Diệp Tiêu Tiêu của nhà họ Diệp thượng cổ.
Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: “Sao bọn họ cũng đến đây thế?”
Hai người họ cũng nhận ra Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
“Ba người kia tránh ra cho tôi!”
Sau lưng anh truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
Xoạt!
Tất cả mọi người trên long đài đều nhìn sang.
Diệp Bắc Minh, đại sư tỷ và Lạc Vô Tà đều quay đầu lại.
Lấy ba người họ làm trung tâm, phạm vi trăm mét quanh đó đã vắng tanh.
Chỉ còn lại mười mấy thanh niên nam nữ kiêu căng ngạo mạn đang đứng đằng trước.
Một người thanh niên mặc áo lam lạnh giọng, chỉ xuống dưới chân: “Trong vòng trăm mét, cho dù là ai cũng không được tới gần, chúng tôi phải nghỉ ngơi!”
“Đứng ngơ ra đó làm gì? Tránh ra một bên!”
Lạc Vô Tà nổi đóa: “Đây cũng đâu phải nhà các người, dựa vào đâu bắt chúng tôi phải tránh sang một bên chứ?”
“Còn dám cãi à?”
Sắc mặt người thanh niên mặc áo lam trầm xuống, vung tay qua chỗ Lạc Vô Tà: “Chán sống à!”
Cảnh giới Giới Chủ sơ kỳ.
Sắc mặt Lạc Vô Tà nháy mắt trắng bệch: “Chị ơi, cứu em...”
Lạc Khuynh Thành vừa định ra tay.
“Đại sư tỷ, để em!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh chợt lóe.
Tất cả mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì cơ thể người thanh niên mặc áo lam đó đã nổ tung.
Hóa thành một màn sương máu.
Đồng đội của người thanh niên mặc áo lam kia biến sắc, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Oắt con, sao mày dám giết người của nhà họ Tần ở Thánh Vực hả?”
“Lá gan cũng to lắm đó!”
“Oắt con, mày chán sống rồi à?”
“Ranh con kia, mày tên gì?”
Người trên long đài biến sắc.
Bọn họ đến từ Thánh Vực, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế.
Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi là Diệp Bắc Minh!”
“Cái gì, Diệp nam thần Diệp Bắc Minh đó hả!”
“Từ từ... mày nói cái gì?”
“Mày là Diệp Bắc Minh hả?”
“Sát Thần Diệp Bắc Minh!”
Sắc mặt lũ người nhà họ Tần thay đổi đột ngột, bọn chúng sợ hãi lùi về phía sau: “Tần Phàm... là do mày giết hả?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chúc mừng các người, câu trả lời chính xác!”
Rồi anh nhảy thẳng vào mười mấy người đó.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười tên đi đời.
“Ôi!”
Trên long đài rộ lên những tiếng than thảng thốt: “Đây chính là Diệp Bắc Minh, con cháu của Diệp Phá Thiên, sao?”
“Là cậu ta ư?”
“Quả nhiên danh bất hư truyền, sát tâm của cậu ta quá nặng!”
Người của một vài thế lực ở Thánh Vực thì thầm bàn tán.
Chuyện xảy ra ở thế giới Cao Võ không thể nào qua mắt được bọn họ.
Chỉ có người của thế giới Cao Võ mới có dáng vẻ quá quen với chuyện này rồi: “Ôi cái tên Sát Thần này. Quả nhiên đi đến đâu giết người đến đấy mà!”
Diệp Tiêu Tiêu chủ động bước tới: “Tôi biết anh sẽ tới mà!”
“Dù tôi ở đâu trên thế giới Cao Võ cũng đều nghe được truyền thuyết của anh đó!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật: “Có phóng đại như vậy không?”
“Đương nhiên là có rồi, tên tuổi của Sát Thần rất đáng sợ mà”, Diệp Tiêu Tiêu cười nói.