Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2297: Đấu trường võ thuật!

Chương 2297: Đấu trường võ thuật!

"Cái gì?"

Chu Nham ngẩn ra một lát, rồi lắc đầu ngay: "Bách Lý cô nương, cô đang đùa gì vậy?"

"Tên nhóc này mới đến cảnh giới Đại Đạo tầng một, loại rác rưởi này mà cô bảo tôi sẽ chết á?"

"Tôi có cho cậu ta thêm một trăm vạn năm nữa, cậu ta cũng không có bản lĩnh làm tôi mất một sợi tóc!"

"Phì!"

Thiếu nữ váy trắng cười một tiếng, làm cho tất cả nữ nhân ở đây phải ảm đạm thất sắc!

Cô ta nhếch môi cười ý vị: "Thế sao?"

"Nếu anh đánh lại được thể chất Hỗn Độn, thì anh cứ việc ra tay!"

"Thể chất Hỗn Độn?"

Chu Nham sởn tóc gáy, như là con mèo bị dẫm phải đuôi vậy: "Cô bảo tên nhóc này là thể chất Hỗn Độn á?"

"Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!"

Không chỉ Chu Nham, những người đi cùng Chu Nham cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!

Còn mọi người nhà họ Diệp thì khá là bình tĩnh.

Chuyện Thánh tử có thể chất Hỗn Độn, không phải bí mật gì.

Hầu như tất cả mọi người ở Nguyên Thủy Chân Giới đều biết!

Thiếu nữ váy trắng bỏ qua sự kinh ngạc của Chu Nham, cô ta nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, tôi tên là Bách Lý Thanh!"

"Tôi thay mặt Chu Nham xin lỗi anh, anh ta trước giờ toàn kiêu căng như này, không ngờ hôm nay lại đạp phải tấm sắt!"

"Anh đừng trách anh ta, chuyện này đến đây là xong nhé, được không?"

Diệp Bắc Minh dịu giọng đi: "Được!"

Bản thân anh không sợ Chu Nham!

Nhưng để tránh việc nhà họ Diệp bị trả thù, dừng ở đây là tốt nhất!

"Đa tạ Diệp công tử!"

Bách Lý Thanh cười xinh đẹp: "Nếu Diệp công tử đã tới, Thánh nữ cũng đang ở đây, vậy hai người đi cùng chúng tôi luôn nhé?"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ mấy giây!

Các sư tỷ của anh khả năng đều ở vị diện phía trên!

Hạ Nhược Tuyết cũng đang ở cạnh Dao Trì!

Anh cũng muốn làm rõ chuyện về Hoa Tộc và Côn Luân Điện, rốt cuộc họ có liên quan với Hoa Hạ không!

"Bố, mẹ, chăm sóc bản thân thật tốt nhé ạ!"

Diệp Bắc Minh đi đến trước mặt bố mẹ: "Tài nguyên tu luyện của nhà họ Diệp có đầy đủ, bố mẹ đợi con về nhé!"

Diệp Thanh Lam rưng rưng nước mắt: "Minh Nhi, gia đình ta vừa mới đoàn tụ, đã phải chia xa rồi sao?"

"Mẹ! Các sư tỷ đang chờ con, vả lại con cũng có lý do không thể không đi!"

Diệp Bắc Minh giải thích.

"Lam Nhi, tin tưởng Minh Nhi!"

Dạ Huyền vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Thằng nhóc này giống anh, đường đời gặp bao nhiêu chông gai mà nó vẫn vượt qua kìa."

"Một cái vị diện phía trên thôi mà, chẳng mấy nữa Minh Nhi lại vô địch ý mà!"

"Phụt..."

Trong nhóm người đi cùng Chu Nham, có không ít người cười ra tiếng!

Còn có người nói nhỏ: "Có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, còn đòi vô địch..."

Diệp Bắc Minh nhíu mày!

Không có nhiều lời.

"Cô có muốn đi không?"

Anh quay sang nhìn Diệp Quỳnh!

"Có lẽ sẽ rất nguy hiểm, chuyện này tôi quyết định được, cô không cần đi theo đâu!"

Chu Nham lạnh lùng mở miệng: "Nhóc con, cậu nghĩ mình là ai?"

"Theo quy củ, thánh tử và thánh nữ nhà họ Diệp, bắt buộc phải đi..."

Xoẹt!

Diệp Bắc Minh đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng!

Một cỗ khí tức tử vong bao trùm!

Chu Nham nuốt ngụm nước miếng!

Không ngờ nửa câu sau lại nghẹn trong cổ họng!

Diệp Quỳnh chưa khỏi bệnh, nhưng vẫn quật cường gật đầu: "Tôi muốn đi! Anh còn không sợ, tôi sợ gì?"

"Cùng lắm thì chết cùng anh! Dù sao tôi cũng bị anh..."

Nghĩ nghĩ.

Diệp Quỳnh lại đỏ mặt.

Dạ Huyền nghi hoặc nói nhỏ một câu: "Lẽ nào Minh Nhi lại có thêm một người nữa?"

Diệp Thanh Lam lườm ông ấy một cái, Dạ Huyền thức thời ngậm miệng!

Bách Lý Thanh nhìn Diệp Bắc Minh một cái với vẻ sâu xa: "Diệp công tử, Diệp cô nương, giờ không còn sớm nữa."

"Nếu hai người đã quyết định xong, vậy chúng ta xuất phát thôi!"

Giây tiếp theo.

Bách Lý Thanh lấy ra một truyền tống trận khổng lồ có khắc đầy phù văn không gian, đang trôi nổi giữa không trung!

Trên bề mặt truyền tống trận có mấy chục rãnh lõm, bên trong là những khối nguyên thạch to bằng quả dưa hấu!

Ong!

Một cỗ năng lượng ngưng tụ!

Nguyên thạch nhanh chóng thu nhỏ lại!

Một cánh cửa mở ra, Bách Lý Thanh dẫn mọi người bước vào trong!

Diệp Bắc Minh chỉ thấy trước mắt sáng lên, anh bước vào một hành lang không gian, đợi đến khi chân chạm đất, anh đã ở trên một quảng trường cực kỳ lớn!

Xung quanh, tường vây cao vút!

Nhìn thoáng qua, các công trình kiến trúc cực kỳ cổ kính.

Không ngờ chúng đều được xây từ những khối nham thạch cắt ra!

Diệp Quỳnh tò mò: "Chỗ này chính là vị diện phía trên sao?"

Chu Nham lắc đầu cười nhẹ: "Mới đi mà hai người đã muốn đến vị diện phía trên hả? Hai người nghĩ nhiều rồi, chỗ này là đấu trường võ thuật!"

Diệp Quỳnh nghi hoặc: "Đấu trường võ thuật? Anh dẫn chúng tôi đến đây làm gì?"

Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày: "Tôi cần một lời giải thích!"

"Ha ha ha ha, bản công tử cần giải thích gì với ngươi chứ?"

Chu Nham cười thích chí, nét mặt hiện rõ vẻ hả hê!

Diệp Bắc Minh nheo mắt, nhìn Chu Nham chằm chằm!

Đột nhiên.

Giọng Bách Lý Thanh truyền tới: "Diệp công tử, vị diện cấp tám thật sự quá đông! Chỉ nguyên vị diện mà bọn tôi biết đã có mười mấy vạn người!"

"Mỗi vị diện, mỗi lần chọn sẽ chọn mười người tiến vào vị diện phía trên!"

"Mỗi lần sẽ có khoảng hơn hai trăm vạn người muốn đi lên, nhưng vị diện phía trên không tiêu hóa nổi nhiều tu võ giả thiên tài cùng một lúc như thế!"

"Cho nên, các thế lực lớn ở vị diện phía trên đã dựng một đấu trường võ thuật!"

"Chỉ những người có được thành tích nhất định trong đấu trường võ thuật, mới được đi lên vị diện phía trên!"

Diệp Quỳnh ngây người!

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cho nên, các thành viên nhà họ Diệp ngày trước mới một đi không trở lại!"

"Họ đã chết hết trên đấu trường võ thuật rồi nhỉ? Đám người ở vị diện phía trên bọn cô tính toán giỏi thật đấy, một mặt có thể xem đấu võ giải trí!"

"Mặt khác, có thể nhanh chóng tiêu hao thiên tài ở các vị diện phía dưới, củng cố địa vị của các cô, đúng không?"

Mặt Bách Lý Thanh biến sắc!

Anh nói một câu trúng luôn rồi!

Không ngờ Diệp Bắc Minh nhìn qua liền hiểu!

"Diệp công tử, anh nói đùa rồi."

Bách Lý Thanh cười nhẹ, sau đó tiện tay ném ra hai cái thẻ, hai cái thẻ rơi vào tay Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh!

Hai người cúi đầu xem!

Phía trên viết tên của từng người, cùng một mã số!

"Phải rồi Diệp công tử, nhắc nhở anh một câu, những người vừa tới đấu trường võ thuật, phải lập tức tham gia mười trận đấu võ ngẫu nhiên, chỉ những người chiến thắng cuối cùng mới được tiến vào đấu trường chính thức!"

Nói xong.

Cô ta nở một nụ cười xấu xa rồi chỉ vào điểm cuối tầm nhìn, chỗ đó có một tòa kiến trúc khổng lồ giống Kim tự tháp!

Bên trong vọng ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, chắc là đám đông xem đấu võ reo hò!

"À phải rồi, có một câu nói, chắc anh biết chứ nhỉ?"

"Trên võ đài, không chỉ phân thắng thua, còn quyết sinh tử nữa!"

"Cái gì?"

Mặt Diệp Quỳnh tái nhợt!

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên nỗi căm giận ngút trời: "Cho nên, chúng tôi chắc chắn sẽ chết?"

"Không không không!"

Bách Lý Thanh cười giảo hoạt: "Diệp công tử, anh đánh chết hết đối thủ của mình, anh có thể sống sót!"

"Đúng rồi, nếu có thể tiến vào trận quyết đấu, có khi còn nhận được một số phần thưởng nữa."

Keng!

Đột nhiên.

Một tiếng chuông vang lên!

"Số 137589, Diệp Quỳnh!"

Trên một sân võ, một trọng tài trung niên hô: "Lên đài!"

Xẹt!

Cùng lúc đó, thẻ thân phận trong tay Diệp Quỳnh phát ra một tia sáng đỏ rực!

Đâm thẳng lên trời!

Vù!

Lập tức có vô số ánh mắt nhìn sang đây, nhìn Diệp Quỳnh!

"Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy?"

"Tên Bạo Viêm kia đang ở Tế Đạo Chi Thượng tầng ba, hơn hẳn hai cảnh giới lớn!"

"Cô gái tên Diệp Quỳnh này, chết chắc rồi!"

Mọi người nghị luận sôi nổi.

Trên võ đài, một người đàn ông để trần thân trên, cơ bắp màu đồng cổ nở nụ cười dữ tợn: "Ha ha ha ha! Ông trời thật ưu ái Bạo Viêm tôi!"

"Đối thủ cuối cùng lại là một nữ nhân yếu đuối!"

"Cô! Lên đây chịu chết đi, tôi sẽ cho cô được toàn thây!"

Khí tức của cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng ba tỏa ra!

Thấy Diệp Quỳnh bất động!

Một nhóm hộ vệ mặc áo giáp, vẻ mặt lạnh lùng đi tới!

Lão giả dẫn đầu còn tỏa ra khí tức cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng tám: "Số 137589! Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau lên võ đài đi!"

Chu Nham vui sướng khi thấy người gặp họa: "Quy định của đấu trường võ thuật là, người bỏ cuộc, chết!"

Mấy hộ vệ lạnh lùng đi tới!

Diệp Quỳnh mặt xám như tro tàn: "Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?"
Chương 2298: Nữ nhân càng xinh đẹp, càng ác độc!

Vào lúc Diệp Quỳnh tuyệt vọng.

Một bóng dáng đã chắn trước mặt cô ta: "Đợi đã!"

"Nhóc con, cậu dám cản chúng tôi?"

Mấy tên hộ vệ ánh mắt lạnh như băng, giọng nói tỏa ra sát ý!

Diệp Bắc Minh giật lấy thẻ thân phận trong tay Diệp Quỳnh: "Tôi lên đài thay cô ấy!"

"Cái gì?"

Mấy mấy hộ sửng sốt, họ quay đầu nhìn lão giả đội trưởng đội hộ vệ!

Bọn họ chưa gặp tình huống này bao giờ!

Lão giả lạnh nhạt nhìn rồi bảo: "Người trẻ tuổi, tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của cậu!"

"Nhưng lão phu khuyên cậu, đừng lo chuyện sống chết của người khác, cậu trả lại thẻ thân phận cho cô ta, tôi sẽ coi như như có chuyện gì xảy ra!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng phí lời nữa!"

"Đấu trường võ thuật có quy định cấm lên võ đài thay người khác không? Có hay không?"

Lão giả bật ra hai chữ: "Không có!"

"Không thì được rồi!"

Diệp Bắc Minh quay đầu lại, an ủi một câu: "Yên tâm đi, cô không cần lên võ đài đâu!"

Diệp Quỳnh thở phào một hơi!

Sau đó.

Cô ta lại căng thẳng: "Anh... có ổn không?"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cô không biết thực lực của tôi à?"

Diệp Quỳnh sửng sốt, lập tức yên tâm luôn!

Nụ cười của Chu Nham đông cứng: "Thằng cha này điên rồi! Đi nộp mạng giúp người ta à?"

Bách Lý Thanh khẽ nhíu mày, nhắc nhở một câu: "Diệp công tử, theo quy định của đấu trường võ thuật! Mỗi trận phải thắng một đối thủ, độ khó của các trận tiếp theo sẽ tăng lên đấy!"

"Nếu anh chỉ đánh mười trận cho mình, độ khó chỉ tăng lên mười!"

"Nếu anh đánh giúp Diệp Quỳnh, thì buộc phải đánh đủ mười trận, rồi đánh thêm mười trận của anh nữa!"

"Anh phải đánh thắng 20 người liên tiếp, như thế xác suất sống sót của anh sẽ giảm đi rất nhiều!"

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn cô ta!

Anh cầm lấy thẻ thân phận của Diệp Quỳnh, đi đến võ đài của Bạo Viêm!

"Anh! Anh dám phớt lờ bản tiểu thư?"

Bách Lý Thanh tức đến giậm chân!

Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đi tới trước võ đài mà Bạo Viêm đang đứng!

Mọi người xung quanh sửng sốt: "Tên nhóc này đang cậy mạnh đấy hả?"

"Muốn anh hùng cứu mỹ nhân đây mà!"

"Anh hùng cứu mỹ nhân á? Cảnh giới Đại Đạo tầng một, khác gì tự đi nộp mạng đâu?"

Rất nhiều người lắc đầu!

Bạo Viêm trên võ đài tỏa ra sát ý cực kỳ mãnh liệt: "Nhóc con, cậu đang sỉ nhục Bạo Viêm tôi đấy à? Một phế vật cảnh giới Đại Đạo tầng một, mà cũng dám chấp nhận lên đài đánh với tôi?"

Vào khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước lên võ đài!

"Đi chết đi cho tôi!"

Bạo Viêm quát một tiếng!

Sau đó bất ngờ nhảy lên như sư tử vồ thỏ!

Bổ mạnh tới!

Diệp Bắc Minh lẳng lặng nhìn, hờ hững!

"Ha ha, tên nhóc này sợ choáng váng rồi!"

Rất nhiều người đứng xung quanh võ đài lắc đầu.

Đúng vào lúc mọi người tưởng, Diệp Bắc Minh sẽ bị Bạo Viêm đập chết, Diệp Bắc Minh hành động rồi!

Anh nhấc chân đá một cước!

Cú đá cực kỳ dứt khoát, nhanh nhẹn!

Răng rắc! Một tiếng thanh thúy vang lên, máu tươi bắn ra!

"A..."

Bạo Viêm hét thảm như chó chết, cả người bay ra ngoài, đập thẳng vào võ đài đối diện, sau đó phát ra một tiếng ầm vang dội!

Võ đài đối diện nổ tung!

Hai người đang đánh ở đối diện cúi đầu nhìn một cái, lập tức hít một ngụm khí lạnh, da đầu tê rần!

Chỉ thấy.

Bạo Viêm bị cắm đứng trên võ đài, nét mặt đầy kinh hãi, chết không nhắm mắt!

Giờ phút này, xung quanh im phăng phắc!

Ngay cả tiếng hít thở cũng dừng lại.

"Ừm?"

Lão giả đội trưởng đội hộ vệ giật giật hàng lông mày, nét mặt mấy hộ vệ bên cạnh cũng thay đổi!

"Sao có thể chứ?"

Chu Nhan trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!

Anh ta mới đến cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng bốn, anh ta mà đánh một trận sống chết với Bạo Viêm thì cũng không thể giết chết đối phương đơn giản như thế được, thế mà Diệp Bắc Minh lại làm được?!

'Ực... đệt! Lúc ở nhà họ Diệp, nếu mình mà ra tay với tên này, liệu mình có chết không?'

Nghĩ tới đây.

Chu Nham lạnh cả người!

Anh ta chân thành nhìn Bách Lý Thanh một cái: "Đa tạ ơn cứu mạng của Bách Lý cô nương!"

Bách Lý Thanh cười nhẹ: "Ha ha, không hổ là thể chất Hỗn Độn!"

"Tin đồn không sai, cảnh giới của thể chất Hỗn Độn, không thể dùng cảnh giới võ đạo mà đo được!"

"Cảnh giới Đại Đạo tầng một? Đây chỉ là cảnh giới võ đạo của anh ta, chứ không phải cảnh giới chiến lực của anh ta! Cảnh giới chiến lực của tên này, chí ít phải ngang với Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, có khi là tầng bảy, tầng tám!"

Cùng lúc đó.

Thẻ bài thân phận thuộc về Diệp Bắc Minh sáng lên!

Đồng thời, thẻ bài thân phận trong tay một thanh niên đang ở trong đám đông cũng sáng lên!

"Tôi á? Không... tôi không muốn đánh với anh ta!"

Người thanh niên sợ đến nỗi quay người bỏ chạy.

Lão giả đội trưởng đội hộ vệ khẽ quát một tiếng: "Không đánh mà bỏ chạy, giết!"

Một thanh trường mâu bay ra, hung bạo đâm xuyên qua cơ thể người thanh niên đang bỏ chạy!

Cơ thể anh ta nổ tung, hóa thành một làn sương máu!

"Trận thứ hai, Diệp Bắc Minh, thắng!"

Trọng tài hô.

Giây tiếp theo.

Thẻ bài thân phận trong tay Diệp Bắc Minh lại sáng lên, đối thủ lần này là một người đàn ông trung niên ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng bốn!

Vừa bước lên võ đài, ông ta đã bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất!

Sau đó điên cuồng lao đến, như một cỗ máy chiến tranh vậy!

Diệp Bắc Minh vung tay lên đấm một quyền!

Gào!

Một con huyết long hư ảnh lao ra, người đàn ông hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!

Trọng tài nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Trận thứ ba, Diệp Bắc Minh, thắng!"

Tiếp sau đó.

Trận thứ tư!

Trận thứ năm!

...

Trận thứ tám!

Trận thứ chín!

...

Trận thứ mười một!

Trận thứ mười hai!

...

Diệp Bắc Minh liên tục giành thắng lợi, hầu như mọi đối thủ đều bị anh giết trong một chiêu!

Xung quanh võ đài mà Diệp Bắc Minh đứng, người xem cũng càng ngày càng đông!

Chu Nham mặt trắng bệch, anh ta hoàn toàn không ngờ, tên này lại đánh giỏi đến vậy!

"Ha ha! Thú vị, càng ngày càng thú vị!"

Bách Lý Thanh ở bên cạnh đã ngồi xuống ghế, hạt dưa và trái cây đã được bày đủ!

Cô ta vừa ăn, đôi mắt xinh đẹp vừa đảo: "Nhưng cứ đánh mãi thế này thì nhạt nhẽo quá! Toàn là cục diện áp đảo, chi bằng chúng ta đổi cách chơi đi?"

Nói xong.

Bách Lý Thanh lôi ra một cục đá truyền âm!

Rót thần lực vào.

Giây tiếp theo.

Trong đá truyền âm truyền ra một giọng nói uể oải: "Thanh Nhi, sao thế?"

"Anh, anh có còn ở Tử Đấu Trường không?" Bách Lý Thanh mỉm cười.

Nghe thấy ba chữ 'Tử Đấu Trường', Chu Nham và mấy thanh niên ngồi bên cạnh tê cả da đầu!

Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp!

Tâm tư càng ác độc!

Đối phương trả lời: "Có đấy, sao thế? Chẳng phải em không thích Tử Đấu Trường máu me à? Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

Bách Lý Thanh cười yêu kiều: "Anh, có một tên nhóc rất lợi hại mới từ ngoài đến!"

"Anh ta không chỉ lên võ đài thay người khác, trước mắt đã thắng liên tục mười bốn trận, hơn nữa hầu như toàn là một chiêu xử xong người đối thủ!"

"Chi bằng, kéo anh ta vào Tử Đấu Trường chơi thử?"

Đối phương lập tức lên tinh thần!

Giọng nói đang uể oải cũng không kìm được cao lên mấy độ: "Ồ? Còn có người như vậy à?"

"Tên kia, đi ra ngoài một chuyến, đưa đồ chơi mới của tôi vào đây!"

"Thanh Nhi, hy vọng món đồ chơi mới mà em giới thiệu có thể làm anh chơi vui vẻ!"

"Đừng giống như tên khác, đập một cái đã vỡ, chơi một cái đã chết!"
Chương 2299: Cảnh giới Đại Đế trong âm thầm

"Trận thứ mười ba, Diệp Bắc Minh thắng!"

Cùng với giọng nói của trọng tài vừa dứt.

"Đến đây thôi, công tử nhà ta có lệnh, hai người này đi theo ta, vào tử đấu trường!"

Một người đàn ông trung niên bước tới, ngạo nghễ chỉ vào Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh!

"Cái gì?"

"Tử đấu trường..."

Mọi người xung quanh võ đài đều kinh hãi nhìn sang!

Chỉ cần nghe đến ba chữ "Tử đấu trường" là người ta dựng tóc gáy!

Chu Nham nuốt nước bọt: "Bách Lý cô, cô... cô nghiêm túc đấy à?"

"Sao thế? Không được sao?"

Bách Lý Thanh giống như một đóa hoa đẫm máu!

Sắc mặt Chu Nham tái nhợt vì sợ hãi!

Đó là tử chiến trường đấy!

Trên võ đài.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Tử đấu trường là cái gì? Công tử nhà ngươi là ai?"

Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Công tử nhà ta là ai? Ngươi không có tư cách biết!"

"Ngươi chỉ cần biết một điều, đi theo ta là được!"

Tiếng cuối cùng vừa dứt!

Một sức mạnh vô hình đã kéo người đàn ông trung niên lên!

Bang! Một tiếng lớn, ông ta nặng nề ngã xuống võ đài, máu tươi trên người nổ tung!

Ông ta hét lên như một con chó chết: "Ahhh... Ngươi dám đánh ta? Mẹ kiếp ngươi lại dám đánh ta?"

"Công tử nhà ta là Tần Minh, tiểu tử ngươi chết chắc rồi!"

"Tần Minh!"

"Con trai út của một Đại Đế nhà họ Tần, không thích tu võ, nhưng lại rất thích các loại thách đấu. Nghe nói quanh năm hắn đều ở võ đài, tìm kiếm các tu võ giả từ hạ giới đến tử đấu trường để tử đấu!"

"Rít! Con trai út của một Đại Đế nhà họ Trần? Tiêu rồi... Tiểu tử tên Diệp Bắc Minh này chết chắc rồi!"

Xung quanh võ đài đột nhiên bùng nổ!

Mọi người đều đồng cảm nhìn Diệp Bắc Minh!

Nghe những lời mọi người nói, Diệp Bắc Minh gật đầu có chút suy nghĩ: "Cont rai một vị Đại Đế! Chẳng trách ngươi lại kiêu ngạo như vậy!"

"Tiểu tử, nếu đã biết rồi còn không thả ta ra!"

Hai mắt người đàn ông trung niên đỏ ngầu, hung hãn uy hiếp: "Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi chết chắc rồi!"

"Ha ha ha!"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Ngươi nói ta chết chắc rồi, sao ta còn phải thả ngươi ra?"

"Ngươi muốn làm gì?"

Người đàn ông trung niên nheo mắt lại!

Cảm thấy một sát ý lạnh lùng!

Giây tiếp theo.

Giày hồi lực giẫm mạnh xuống!

Đầu của người đàn ông trung niên lập tức nổ tung, thần hồn bị tiêu diệt, chết hoàn toàn!

"Chết tiệt...Ta nhìn thấy gì thế này?"

"Tiểu tử này... giết tùy tùng của Tần Minh công tử?"

Toàn hiện trường im lặng như chết!

"Ay yo, này..."

Chu Nham sợ đến mức hai chân gần như nhũn ra!

Bách Lý Thanh ngây ra tại chỗ, đến cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại to gan đến mức dám giết chết người của Tần Minh!

Cùng lúc đó, sâu trong Tử đấu trường.

Trong một phòng riêng VIP trên cao!

Một ông lão bước nhanh vào, ghé vào tai Tần Minh đang theo dõi tử đấu: "Công tử, Tần Trì chết rồi."

Tần Minh nhướn mắt lên: "Tên đồ chơi kia giết sao?"

Ông lão gật đầu: "Đúng vậy!"

"Bộp bộp bộp!"

Thay vì tức giận, Tần Minh lại vỗ tay: "Thú vị, càng ngày càng thú vị! Chỉ một món đồ chơi mà lại dám giết người của bổn công tử!"

Giơ tay lên!

Một hình ảnh xuất hiện trên màn hình pha lê khổng lồ trước mặt!

Trong màn hình.

Diệp Bắc Minh đang đứng trên võ đài, thi thể không đầu của Tần Trì nằm dưới chân hắn!

"Tần huynh, tiểu tử này có huyết tính, so với đám đồ chơi trước kia còn thú vị hơn nhiều!" Ngồi ở bên cạnh trên sô pha là một thanh niên mặt trắng bệch, nhìn là biết là một người thận yếu.

Trên chân anh ta có một miêu nữ đang nằm!

Miệng đang nuốt nhổ gì đó!

Thanh niên vẻ mặt hưởng thụ, đột nhiên nắm lấy đầu miêu nữ, dí mạnh vào!

Vài giây sau, như một quả bóng xì hơi, đẩy miêu nữ ra!

Trong phòng không có ai phản ứng gì cả, như thể mọi thứ vẫn bình thường!

Tần Minh liếc mắt nhìn thanh niên thận yếu: "Sao thế? Ngươi có cách chơi mới à?"

Thanh niên thận yếu cười khúc khích: "Tiểu tử này không phải giỏi đánh nhau sao? Những trận tử đấu trước đều là một đánh một!"

"Lần này chúng ta làm kích thích một chút, chỗ ngươi còn có bao nhiêu tử nô?"

Tử nô!

Đúng như tên gọi, đặc biệt vì tử đấu mà sinh ra!

Biểu diễn ở tử đấu trường để mua vui cho người khác!

"Tám tên!"

"Chỗ ta còn bảy tên nữa, tổng cộng là 15 tên, để bọn chúng cùng lên đấu trường đi!"

Tần Minh cười: "Ngươi không đề cao tiểu tử này đấy chứ? 15 tử nô cùng lên đấu trường, còn không xé xác tiểu tử này ra sao?"

Thanh niên thận yếu lắc đầu: "Vậy cứ để hắn bị xé thành từng mảnh đi!"

"Đúng rồi, cô gái đó không tồi, mang đến đây để ta ăn đi!"

Tần Minh liếc mắt nhìn Diệp Quỳnh: "Ngươi đói thật rồi!"



Một lúc sau, ông lão trong phòng riêng đó xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh: "Tiểu tử, việc ngươi giết Tần Trì, công tử nhà ta không truy cứu nữa!"

"Bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Đầu tiên, thao ta vào Tử đấu trường!"

"Chỉ cần cuối cùng ngươi có thể sống sót đi ra, coi như ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, có thể tiến vào Vị Diện Chi Thượng!"

"Thứ hai, từ chối vào Tử đấu trường!"

"Nhưng ngươi đã giết Tần Trì, theo quy tắc của võ đài, nhà họ Tần chúng ta có tư cách giết chết ngươi!"

"Cho ngươi mười hơi thở, nói cho ta đáp án!"

Trên võ đài.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng!

"Tiểu Tháp, lâu như vậy, đã điều tra được chưa?"

" Võ đài này rốt cục là nơi nào?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nơi này chắc là hư không ở giữa vị diện cấp 9 và vị diện cấp 8!"

"Nhưng bổn tháp khuyên cậu tạm thời tuân thủ quy tắc ở đây!"

"Bổn tháp có thể nói rõ ràng cho cậu biết, âm thầm có một cảnh giới Đại Đế đang trấn thủ nơi này!"

"Mà thân phận hiện tại của cậu là Thánh tử của Đế Huyết Diệp Gia, nếu cậu làm loạn, có thể nhà họ Diệp sẽ bị liên lụy!"

Cùng một lúc.

Ông lão nói: "Hết giờ rồi, nói cho ta lựa chọn của ngươi!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Đưa ta đến Tử đấu trường!"

"Ngươi là một người thông minh, chúc ngươi may mắn!"

Ông lão lộ ra nụ cười hài lòng!

Đưa cả hai người đi về hướng Tử đấu trường!

Bách Lý Thanh lộ ra nụ cười nghịch ngợm: "Chúng ta cũng nên đi rồi, sắp có trò hay xem rồi!"

Dưới sự dẫn đường của ông lão, hai người tiến vào một lối đi bên trong tòa kim tự tháp!

Đi được mấy ngàn mét, khung cảnh chợt mở rộng!

Cuối tầm nhìn là một cánh cửa kim loại đầy cấm chế!

Ông lão nhàn nhạt nói: "Phía trước chính là sân nhà của ngươi, ngươi có thể đi vào rồi!"

Diệp Bắc Minh không trả lời, mà đi thẳng đến cửa!

"Bắc Minh!"

Diệp Quỳnh chạy tới nắm lấy cánh tay của hắn: "Quá nguy hiểm, hay là chúng ta bỏ cuộc đi?"

"Bỏ cuộc?"

Ông lão cười nửa miệng: "Ngươi cho rằng bây giờ các ngươi còn có tư cách bỏ cuộc sao?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Chúng ta đã không có đường lui rồi, tiến vào Tử đấu trường chính là lựa chọn tốt nhất!"

Diệp Quỳnh cắn cắn đôi môi đỏ mọng: "Tôi đi cùng anh!"

"Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ chết cùng nhau!"

Diệp Bắc Minh cau mày: "Yên tâm đi! Một mình tôi có thể đối phó được!"

"Cô ở đây đợi tôi quay lại!"

Nói xong, hắn đẩy cánh cửa kim loại bước vào!

Cánh cửa đóng lại!

Ông lão quay đầu lại nhìn Diệp Quỳnh: "Bây giờ, ngươi đi theo ta!"

Diệp Quỳnh từ chối: "Ta không đi đâu cả!"

Ông lão dùng năm ngón tay nắm chặt trong không khí, một sức mạnh áp chế xuất hiện!

Cơ thể Diệp Quỳnh cứng đờ, căn bản không có cách nào phản kháng lại!

"Đưa đi, đưa đến chỗ Hoa thiếu!"
Chương 2300: Hỗn Độn Thể, em không xứng với hắn sao?

Ruỳnh! một tiếng, cánh cửa sắt phía sau đóng lại.

Khi đó Diệp Bắc Minh mới phát hiện ra rằng mình đang ở một nơi tương tự như đấu trường La Mã cổ đại!

Đường Kính hơn 10.000 mét!

Đất trên bề mặt đã chuyển sang màu nâu sẫm vì quanh năm thấm đẫm máu!

Lộ ra mùi máu nồng nặc, giống như một lò mổ!

Có một vòng tròn khán đài ở bốn phía, ước tính sơ bộ có ít nhất hơn 10 triệu khán giả tại hiện trường!

Có bảy tấm màn sáng trong suốt chặn giữa đấu trường và khán đài!

Đề phòng xảy ra sự cố trong tử đấu!

"Tiểu tử, ngươi phát hiện ra chưa?"

"Phát hiện ra rồi! Từ lúc ta tiến vào nơi này, thần lực trong cơ thể ta đã bị phong ấn!" Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "E là do mấy trận pháp đó, đấu trường này có pháp tắc của mình!"

"Giam cầm toàn bộ thần lực, chỉ có thể đơn phương dùng sức mạnh cơ thể chiến đấu!"

"Chỉ có như vậy mới đủ đẫm máu nhỉ?"

Đột nhiên.

"Mọi người im lặng. Tiết mục hôm nay sắp bắt đầu rồi!"

Một giọng nói phát ra từ phòng riêng ở trên cao Tử đấu trường!

Toàn bộ khán đài Tử đấu trường đột nhiên im lặng!

Diệp Bắc Minh cũng ngẩng đầu nhìn phòng riêng ở nơi cao nhất!

"Tần thiếu, cậu không phải nói tiểu tử này chính là tiết mục ngày hôm nay đấy chứ?" Có người nói.

Tần Minh đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn pha lê cực lớn, nhìn xuống, chậm rãi gật đầu: "Không sai! Hắn ta chính là .... đồ chơi số một của chúng ta ngày hôm nay!"

Đồ chơi số một?

Một sự sỉ nhục tột cùng!

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại!

"Suỵt!"

Hàng triệu người đồng loạt phát ra tiếng suỵt.

"Nhìn hắn yếu ớt như vậy, có tư cách tiến vào Tử đấu trường sao?"

"Đồ chơi số một? Tần thiếu, anh đừng có lừa tôi đấy!"

"Cái thứ đồ chơi nát này, sao ta có cảm giác chạm vào là sẽ vỡ thế!"

Rất nhiều người lắc đầu.

Tần Minh cười nói: "Mọi người đừng vội, tiểu tử này vừa mới ở võ đài bên ngoài thắng liên tiếp 13 trận đấy!"

"Cái gì?"

"Thắng liên tiếp 13 trận ở võ đài bên ngoài?"

Khán giả có mặt đều bị sốc!

Lại nhìn Diệp Bắc Minh!

"Được rồi, ta sẽ không lãng phí thời gian nữa! Tử nô lên đi!"

Lời nói vừa dứt.

Có một tiếng nổ lớn vang lên!

Mười lăm chiếc lồng thép đột nhiên từ trên cao rơi xuống, đáp mạnh xuống mặt đất Tử đấu trường!

Bên trong 15 cái lồng, có mười lăm dã thú hình người, trong mắt mỗi người đều mang theo sự tàn ác khát máu!

Tần Minh nhàn nhạt nói: "Theo quy tắc cũ, mười lăm tử nô đều có mã số!"

"Mỗi tử nô đều có tỷ lệ. Các ngươi có thể đặt cược, rốt cục tử nô nào giết được Đồ chơi số một!"

"Đương nhiên, các ngươi cũng có thể đặt cược Đồ chơi số một thắng!"

"Tỷ lệ là một ăn một trăm!"

Lời nói vừa dứt, mọi người liền điên cuồng đặt cược!

Lúc này, một giọng nói trong trẻo từ phía sau Tần Minh vang lên: "Anh, bắt đầu nhanh vậy à?"

Mọi người quay đầu lại, Bách Lý Thanh dẫn theo đám người Chu Nham đẩy cửa bước vào!

"Thanh Nhi, em tới rồi!"

Tần Minh nở nụ cười.

Mắt thanh niên thận yếu sáng lên: "Em gái Thanh Nhi, đã lâu không gặp!"

Dục vọng trong mắt không thể che giấu được!

Bách Lý Thanh lộ ra vẻ chán ghét: "Hoa Thanh Dương, ta không muốn nhìn thấy cái loại dâm quỷ như ngươi!"

Tần Minh nói: "Thanh Dương, Thanh Nhi là em gái của ta, không được phép có ý gì với nó!"

"Hi hi!"

Hoa Thanh Dương cười nham hiểm: "Yên tâm, ta sao dám có ý gì với em gái Thanh Nhi chứ!"

"Ta chỉ là ngưỡng mộ thôi! Nào dám làm gì?"

"Cút!"

Bách Lý Thanh bị lạnh cả người.

Xoay người liếc nhìn Chu Nham: "Chu Nham, không phải anh muốn làm quen với anh trai tôi sao? Người ở đây, cho anh cơ hội rồi đấy!"

"Được……"

Gương mặt Chu Nham đỏ bừng, hai chân run rẩy!

Kích động đi về phía trước, không dám ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn xuống sàn: "Tần công tử, tôi... tôi... tôi đến từ nhà họ Chu, tên là Chu Nham..."

Tần Minh!

Là con trai của một Đại Đế đấy!

Chu Nham lúc này giống như một ông chủ nhỏ bình thường gặp được người giàu nhất thế giới!

Làm sao bạn có thể không kích động?

"Ừm!"

Tần Minh tùy ý gật đầu: "Chu Nham đúng không? Ta nhớ ngươi rồi."

"Cảm ơn, cảm ơn Tần thiếu!"

Chu Nham kích động suýt khóc.

Đang muốn nịnh nọt thêm mấy câu, cửa lớn lại bị đẩy ra, ông lão vừa rời đi bước vào: "Công tử, mọi người đặt cược cũng gần hết rồi! Tử đấu có thể bắt đầu rồi."

"Vậy thì bắt đầu thôi!"

Tần Minh thản nhiên gật đầu.

Trên Tử đấu trường, cánh cửa của mười lăm chiếc lồng thép mở ra, mười lăm sinh vật hình người từ từ bước ra khỏi đó!

Đôi mắt khát máu dán chặt vào Diệp Bắc Minh!

Hoa Thanh Dương lắc đầu: "Kết cục đã định, không cần xem tiếp nữa!"

"Tần Trung, người phụ nữ ta muốn ở đâu?"

Ông lão lộ ra một nụ cười: "Bẩm Hoa thiếu, theo sự dăn dò của cậu, đang ở phòng bên cạnh rồi!"

"Ta đi đây, mọi người xem tiếp đi!" Hoa Thanh Dương lộ ra một nụ cười dâm đãng.

Đẩy cửa rời đi!

Bách Lý Thanh cau mày: "Anh, Hoa Thanh Dương lại muốn hại ai nữa rồi?"

Tần Minh nhàn nhạt nói: "Người phụ nữ đến cùng thứ đồ chơi đó!"

"Cô ta?"

Trong đầu Bách Lý Thanh, dáng vẻ của Diệp Quỳnh chợt lóe lên: "Ha ha, lát nữa đợi ngươi thắng rồi, tưởng rằng có thể rời khỏi Tử đấu trường!"

"Lại đột nhiên biết được người phụ nữ mình thích đã bị làm nhục, cảm giác sẽ thế nào?"

Nghe thấy những lời này.

Tần Minh cau mày!

"Thanh Nhi, em nói cái gì vậy?"

"Em cảm thấy tiểu tử này có thể đánh thắng mười lăm tên tử nô sao?"

Bách Lý Thanh gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Tần Minh cười lạnh: "Thanh Nhi, từ xưa đến nay, chưa từng có ai có thể đánh thắng mười lăm tên tử nô!"

"Nếu hắn là một Hỗn Độn Thể thì sao?"

Bách Lý Thanh ý tứ mỉm cười.

"Cái gì? Hỗn Độn Thể!"

Tần Minh vừa mới ngồi xuống.

Lại đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Bách Lý Thanh: "Thanh Nhi, em không đùa đấy chứ?"

Bách Lý Thanh nói: "Anh, em lừa anh làm gì?"

"Tiểu tử này thật sự là Hỗn Độn Thể, bằng không hắn chỉ là một cảnh giới Đại Đạo cấp một, làm sao có thể mạnh như vậy!"

"Em……"

Tần Minh sửng sốt.

Nhanh chóng lao tới cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn!

Trong Tử đấu trường, mười lăm tên tử nô đã bước ra khỏi lồng thép!

Trận chiến sắp bắt đầu!

"Sao em không nói sớm! Hắn là Hỗn Độn Thể? Khốn kiếp! Đây là Hỗn Độn Thể đấy, một sự tồn tại mà vô số thế lực đều muốn lôi kéo! Cho dù là nhà họ Tần chúng ta!" Tần Minh tuy quần là áo lượt.

Nhưng hắn không ngốc!

Nếu sớm biết Diệp Bắc Minh là một Hỗn Độn Thể!

Tuyệt đối sẽ không có trận tử đấu này!

Vẻ mặt Bách Lý Thanh bướng bỉnh: "Anh, em biết ngay mà!"

"Đó là lý do tại sao em không nói với anh!"

"Haiz!"

Tần Minh giận dữ dậm chân.

Tử đấu đã bắt đầu, không thể dừng lại!

Ánh mắt anh ta đảo qua một hồi: "Tần Trung, ngươi nhanh đi sang bên cạnh, bảo Hoa Thanh Dương đừng chạm vào nữ nhân kia!"

"Rõ!"

Tần Trung đang định đi.

"Đợi đã!"

Bách Lý Thanh hét lớn ngăn cản hắn: "Anh, không phải chỉ là một người phụ nữ bình thường sao?"

"Cho dù để cho Hoa Thanh Dương chơi thì làm sao?"

Tần Minh sầm mặt nói: "Thanh Nhi, em đang đùa với lửa đấy!"

"Vì một người phụ nữ mà xúc phạm Hỗn Độn Thể thì không đáng!"

"Tần Trung..."

Bách Lý Thanh ngắt lời anh ta: "Anh! Đến lúc đó chỉ cần nói là Diệp Quỳnh chủ động quyến rũ Hoa Thanh Dương không phải là được rồi sao?"

"Nếu người phụ nữ này vẫn giữ trong sạch, chẳng phải cơ hội của em sẽ nhỏ hơn nhiều sao?"

"Ý của em là? Em thích tiểu tử đó?" Tần Minh chợt hiểu ra.

Bách Lý Thanh đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu: "Cái tên này tuy có chút kiêu ngạo! Nhưng có huyết tính."

"Hơn nữa hắn còn là Hỗn Độn Thể. Thế nào? Em còn không xứng với hắn sao?"

"Đợi lát nữa đánh xong, bổn cô nương sẽ quan tâm hỏi han hắn, hắn sẽ quên đi sự tồn tại của Diệp Quỳnh ngay thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang