“Bố ơi!”
“Thuyền trưởng!”
Trần Huân Nhi và các thành viên khác trên thuyền đều xông lên.
Thanh niên kia tát thêm vài cái nữa.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Hơn mười thuyền viên đều văng ra ngoài, không ngừng hộc máu.
Mặt Trần Đại Dũng đầy vẻ tuyệt vọng: “Ngũ thiếu, cậu muốn thế nào mới chịu buông tha cho chúng tôi?”
Ngũ Phi nhìn Trần Huân Nhi một cái: “Chú Trần, chú nghĩ thông suốt sớm hơn có phải tốt rồi không, thế thì cánh tay này đã được giữ lại rồi?”
“Con trai chú cũng từng là bạn bè với tôi, tuy là bây giờ cậu ta đã chết”.
“Nhưng tôi cũng sẽ không tệ bạc với nhà chú mà?”
“Mấy năm trôi qua, Huân Nhi cũng đã đủ tuổi để gả cho người rồi, chi bằng theo tôi…”
Con ngươi Trần Đại Dũng đỏ bừng, rít gào: “Mày mơ tưởng, cút!”
Mặt Ngũ Phi tối đen: “Bố mày gọi mày một tiếng chú Trần nên mày lên mặt với tao phải không?”
“Dám mắng tao? Bố mày mà không bắt mày trả một cái giá đắt thì tao không còn tên Ngũ Phi nữa!”
Con ngươi trở nên tối tăm, trong tay gã ta xuất hiện một thanh bảo đao được khảm bảo thạch!
Trực tiếp chém về phía đùi Trần Đại Dũng!
“Dừng tay!”
Kiếm ý lạnh như băng bùng lên từ trên người Chu Nhược Giai!
Tập trung chém về Ngũ Phi trong nháy mắt!
Đồng tử Ngũ Phi co rụt lại!
Bấy giờ, gã ta như rơi vào địa ngục Cửu U.
Thanh đao trong tay cũng chậm đi nửa phần!
“Keng!”, một tiếng giòn tan, bảo đao bị Chu Nhược Giai chém gãy.
Tôn Thiến nhanh chóng đỡ cha con hai người dậy, trốn sau lưng Chu Nhược Giai.
“Chú Trần, chú mau nuốt viên đan dược này vào đi”.
Tôn Thiến lấy ra mấy viên đan dược.
Mắt Ngũ Phi lập tức đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm đan dược trong tay Tôn Thiến: “Lục đạo đan văn? Đan dược Thánh Phẩm!”
“Các cô có cả đan dược Thánh Phẩm ư?”
“Gần đây Cự Kình Bang bị mất một lượng đan dược Thánh Phẩm, bang chủ còn đang lùng bắt kẻ trộm!”
“Thì ra chính các người đã trộm đan dược của Cự Kình Bang!”
“Người đâu, bắt!”
Hai mắt Ngũ Phi đỏ bừng, gã ta đã để ý tới Chu Nhược Giai và Tôn Thiến từ lâu rồi.
Hai cô gái da trắng nõn nà, dáng vóc hấp dẫn mê người.
So với con gái trên biển Thiên Đảo đúng là cực phẩm trong cực phẩm!
Chỉ là lúc nãy gã ta không có lý do để ra tay mà thôi!
Bây giờ, lý do đã có rồi đó!
“Rõ!”
Người Cự Kình Bang nhanh chóng vây tới.
Trường kiếm trong tay Chu Nhược Giai sáng lên rực rỡ, chiến đấu với đám Cự Kình Bang!
Ngũ Phi cũng nhào tới, từng bước đến trước mặt Trần Huân Nhi.
Giơ tay nắm bả vai cô ấy: “Em gái Huân Nhi, mau theo anh đi thôi nào!”
“Bố!”
Trần Huân Nhi sợ đến mức hét to.
Tôn Thiến đang mang thai, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường đao, một chém chặt đứt bàn tay thối tha của Ngũ Phi!
Phụt!
Ngũ Phi nằm mơ cũng không ngờ được rằng một người đang mang thai lại có sức chiến đấu đến như thế?
Màu máu chợt hiện lên!
Một cánh tay rơi xuống đất.
“A! Tay… Tay của tao!”
Vẻ mặt Ngũ Phi đầy dữ tợn, tiếng kêu thảm thiết nghe xé ruột xé gan: “Bố mày sống từng này tuổi đầu, cả bố tao cũng chưa bao giờ đánh tao!”
“Mày lại dám chém mất một bàn tay của tao? Con mẹ nó mày chết đi cho bố mày!”
Lời nói vừa dứt, đã giơ chân đá thẳng về phía bụng Tôn Thiến!
“Tôn Thiến!”
Chu Nhược Giai tái mặt, muốn quay lại cứu người.
Lại bị đám Cự Kình Bang quấn lấy!
Bấy giờ, vẻ mặt Ngũ Phi đầy dữ tợn, trong đầu đã ảo tưởng đến cảnh bụng Tôn Thiến bị đá nát bấy!
Vào thời điểm nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc này!
Ầm ầm!
Trong bụng Tôn Thiến bùng lên một hơi thở vô cùng khủng bố!
Ngăn cản một đá của Ngũ Phi.
Đồng thời!
Đánh trả lại!
Rầm!
Chân Ngũ Phi trực tiếp nổ tung, hóa thành một đám mây máu!
Lập tức bị thứ năng lực khủng bố trong bụng Tôn Thiến đánh bay ra ngoài, như con chó chết nằm dưới đất, không ngừng hộc máu!
“Gọi người… Mau… Gọi người tới…”
“Rõ!”
Người Cự Kình Bang thả ra một lệnh tiễn.
Một tia pháo hoa nở rộ!
…
Diệp Bắc Minh đã để lại Lôi Bạo Châu và một lượng đan dược rất lớn.
Rồi cùng Tôn Kiếm Khung rời khỏi Thanh Huyền Tông.
Trên đường đi, Tôn Kiếm Khung giải thích: “Cậu Diệp, biển Thiên Đảo cách chúng ta rất xa, hơn nữa còn có một vùng biển là nơi sinh tồn của một lượng lớn ma thú”.
“Người bình thường căn bản không thể trực tiếp vượt biển qua đó, chỉ có thể mượn một số cửa truyền tống còn sót lại từ thời thượng cổ”.
“Cửa truyền tống thật sự rất ít ỏi, cả đại lục Chân Võ này có không quá năm cái”.
Nửa ngày sau, thành Côn Khư.
Diệp Bắc Minh sợ hãi than thở: “Đông người thế này, chắc là gấp mấy lần khu phía bắc ấy nhỉ!”
“Số người trong tòa thành này chắc phải hơn cả trăm triệu rồi ấy nhỉ?”
Trăm triệu dân cư, quá là khủng bố!
Còn đông dân hơn cả một nước nhỏ ở xã hội hiện đại.
Chương 862: Mấy chục ngàn ma thú!
Tôn Kiếm Khung cười giải thích: “Cậu Diệp, nơi này tên là thành Côn Khư, có thể nói là trừ Tinh Thành ra, thì đây là thành phố lớn nhất đại lục Chân Võ”.
“Tinh Thành ở biển Thiên Đảo, còn thành Côn Khư nằm trong đất liền!”
“Thành Côn Khư?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ đảo.
Cái tên đó, chẳng lẽ còn ý nghĩa đặc biệt gì khác?
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh tái mặt, tim cũng nhanh chóng đập thình thịch đầy kinh hoàng!
Máu trong cơ thể anh sôi trào, như thể có sức mạnh nào đó đang bóp lấy trái tim anh!
“Đây là…!”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Tháp nhỏ… Tôi cảm nhận được, hơi thở của con mình…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Sao thế?”
“Nguy hiểm!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trên người bùng lên luồng sát khí đáng sợ: “Tôn Thiến với đứa nhỏ gặp nguy hiểm rồi, tiêu rồi, chắc chắn họ đã gặp phải chuyện chẳng lành gì rồi!”
“Tôn Kiếm Khung, mau dẫn đường đi!”
Tôn Kiếm Khung bị sự thay đổi của Diệp Bắc Minh dọa sợ ngây người: “Cậu… Cậu Diệp, cậu sao thế?”
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ tôi muốn đến biển Thiên Đảo ngay lập tức, mau dẫn tôi đến cửa truyền tống đi!”
Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ: “Được!”
Hai người đi tới một tòa kiến trúc cổ xưa giữ trung tâm thành Côn Khư.
……
Ở bến tàu, tín hiệu của Cự Kình Bang vừa được truyền đi.
Thì mười mấy người đàn ông trung niên đã nhanh chóng chạy tới.
Một người trong số đó nhìn thấy Ngũ Phi nằm dưới đất, cánh tay và đùi đã mất thì mắt đỏ bừng lên!
“Phi nhi!”
Tiếng gào đau nát tâm can.
Nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngũ Phi, nhét cho gã ta mấy viên đan dược!
Vẻ mặt Ngũ Phi đầy đau đớn, oán độc chỉ vào Tôn Thiến: “Bố, chính ả đàn bà đang mang thai đó làm!”
“Ả phế đi tay và chân của con, con đường võ đạo của con cũng bị cắt đứt rồi!”
“Bố, hận! Con hận!”
Ngũ Phi vô cùng kích động!
Hai mắt Ngũ Thành Ưng ánh lên màu máu: “Phi nhi, con yên tâm, để đó cho bố”.
“Dám tổn thương con trai bố, bố nhất định sẽ khiến ả ta cảm nhận được cái gọi là chết cũng chỉ là thứ hy vọng xa vời!”
Rút kiếm đâm về phía Tôn Thiến.
Chu Nhược Giai đánh bay người Cự Kình Bang, vội vàng chạy tới bên cạnh Tôn Thiến: “Tôn Thiến, cô không sao chứ?”
Tôn Thiến cuộn mình nằm dưới đất, mặt mũi trắng bệch: “Nhược Giai, hình như tôi sắp sinh rồi…”
“Cái gì? Ở đây á?”
Chu Nhược Giai thầm nghĩ không hay rồi.
Giây sau đó.
Gào!
Âm thanh rít gào kinh thiên động địa truyền đến.
Sau đó, âm thanh trầm thấp của ma thú vang lên.
“Huyết mạch Ma Hoàng, sắp xuất thế rồi!”
“Vạn thú hội tụ, cung nghênh Ma Hoàng trở về!”
Một vài người qua đường hoảng sợ chỉ về phía mặt biển: “Mọi người mau nhìn kìa, cái gì thế?”
Mọi người quay đầu lại nhìn theo bản năng, nhìn về phía mặt biển.
Vừa đập vào mắt, đã khiến tất cả phải ngây người!
Họ trông thấy.
Một ngọn sóng cao hơn trăm mét điên cuồng ập tới!
Điều khiến con người ta hoảng sợ hơn cả, đó là bên trong ngọn sóng đó ẩn chứa vô số ma thú!
Bầu trời nhanh chóng kéo mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đoàng!
Như thời kỳ tận thế đang ập tới!
Người của Cự Kình Bang sợ tới mức nghẹn họng tròn mắt nhìn, đứng đó như đinh cắm chặt xuống đất: “Ai đó nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra đi?”
Cùng với ngọn sóng ập tới, trên bầu trời cách đó mấy ngàn dặm.
“Keng keng keng!”
Tiếng chuông của Tông Môn vang lên.
Vô số đệ tử chạy tới quảng trường Tông Môn.
Mấy trăm lão giả từ bốn phương tám hướng bay tới, tiến vào đại điện.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao lại như thế, sao lại đột ngột kéo vang chuông Thương Khung vậy?”
Sắc mặt mọi người vô cùng nặng nề.
Cả đại điện chìm trong hơi thở tiêu điều!
Chuông Thương Khung!
Chỉ khi phải đối mặt với hoảnh khắc sinh tử tồn vong thì mới kêu vang!
Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không đầy nặng nề: “Tin tức mới nhất nói rằng cảng Tề Vân xuất hiện một cơn sóng cao hơn trăm mét!”
“Hơn nữa, làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố cũng xuất hiện!”
Cái gì?
Ngọn sóng cao trăm mét?
Cộng thêm đợt càn quét của ma thú?
“Hít!”
Những người đang ngồi đó đều giật mình, người của cung Thương Khung đều hít một hơi thật sâu!
Thú triều trong biển khủng bố hơn ma thú trong đất liền gấp trăm ngàn lần!
Võ giả loài người đỉnh cấp cũng không dám đặt chân đến nơi mà ma thú biển tụ tập!
“Sao lại xuất hiện làn sóng ma thú thế này?”
“Không thể như thế được! Tinh Đảo là hòn đảo lớn nhất ở vùng biển Thiên Đảo, bán kính ngàn vạn dặm!”
“Chưa từng xảy ra một đợt càn quét nào của ma thú!”
“Đại trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên mặt Ngụy Trường Không.
Nghe mọi người bàn ra tán vào, Ngụy Trường Không khoát tay: “Tình hình cụ thể thì lão phu cũng không biết, đây là hình ảnh ghi lại ở cảng Tề Vân, mọi người tự xem đi!”
Trong một khối ngọc thạch, hào quang chợt nở rộ.
Ngay sau đó, hình ảnh như định dạng 3D xuất hiện!
Nước biển cuộn trào, trong nước là các loại ma thú đang gào thét!
Đông đúc rậm rạp, đảo mắt nhìn không thấy điểm cuối!
“Long Đầu Sa cấp mười hai!"
“Kim Cân Giao cấp mười hai!"
“Huyền Vũ Quy cấp mười hai…"
“Mấy chục ngàn ma thú cấp mười hai!"
Chương 863: Bạch tuộc thành tinh!
“Ma thú ở các cấp bậc khác cũng nhiều đến mức không thể đếm xuể…”
“Trời ạ!”
Da đầu của người trong cung Thương Khung run lên, cả người run rẩy.
“Lũ ma thú này điên hết rồi hay sao vậy?”
Có người nuốt nước miếng một cái.
Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không trở nên nặng nề: “Mấy chục ngàn năm qua, con người và ma thú chưa từng xâm nhập vào lãnh địa của đối phương”.
“Chuyện hôm nay đúng là vô cùng quái dị, chúng ta cứ đến đó xem sao đã rồi bàn tiếp!”
……
Cùng lúc đó, Tinh Cung, trong phòng Nhan Như Ngọc.
Mặt La Vãn Vãn trắng bệch chạy vào: “Chị Nhan, không ổn rồi!”
Nhan Như Ngọc cười cười: “Sao thế, chuyện gì khiến củ cải nhỏ của chúng ta sốt ruột quá vậy?”
La Vãn Vãn không thể cười nổi: “Chị Nhan, cảng Tề Vân xuất hiện làn sóng ma thú!”
“Làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố, cùng với ngọn sóng biển cao hơn trăm mét!”
“Có hơn chục ngàn con ma thú cấp mười hai!”
“Cung chủ và các trưởng lão khác đều đi tới cảng Tề Vân rồi!”
“Cái gì?”
Nhan Như Ngọc ngây người, nhanh chóng phản ứng lại: “Đi, đến xem thử!”
……
Nhà họ Cổ, trong sảnh lớn.
Cổ Tuyền ngồi đó, mấy chục thần y thay nhau kiểm tra một lượt.
Sau đó lại tập trung bàn bạc với nhau đâu đó mười lăm phút đồng hồ.
Cuối cùng.
Một ông lão thay mặt mọi người chắp tay nói: “Chúc mừng Cổ lão, hỏa độc trong cơ thể cô Cổ Tuyền đã được loại trừ”.
Ánh mắt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm túc.
Cổ Tuyền hết sức kinh ngạc!
Bên cạnh, mẹ Cổ Tuyền lại thốt lên: “Cái gì? Thần y Chu nói thật ư?”
Thần y Chu nghiêm túc gật đầu: “Bà Cổ, nếu như một mình lão kiểm tra thì có thể sẽ sai lầm”.
“Nhưng có rất nhiều đồng nghiệp cùng nhau kiểm tra một lượt, sau đó chúng tôi mới đưa ra kết luận!”
“Nên chắc chắn không thể sai được!”
Ánh mắt ông ta trở nên nặng nề nhìn Cổ Thông Thiên: “Cổ lão, cầu xin ông hãy nói cho chúng tôi biết!”
“Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà lại có y thuật nghịch thiên đến thế!”
Cổ Tuyền Nhi nuốt nước bọt một cái: “Ông nội, anh ấy không gạt cháu…”
Cổ Thông Thiên nghiêm túc gật đầu: “Thằng nhóc này, quả nhiên không phải kẻ tầm thường”.
Chu thần y như tóm được một cọng cỏ, vội hỏi: “Thằng nhóc? Ý của Cổ lão là… Thằng nhóc ư?"
“Đó là, một thanh niên trẻ hả?”
Cô Thông Thiên mỉm cười: “Chu thần y đừng hỏi sâu quá, cảm ơn mọi người đã kiểm tra cho Tuyền nhi”.
“Người đâu, dẫn Chu thần y và mọi người đi nhận thưởng đi”.
“Haiz!”
Thở dài một tiếng, sau đó Chu thần y mới không cam tâm rời đi.
Một người vội vàng xúc động nhào tới, bị sẩy chân ở cửa.
“Thưa ông, xảy ra chuyện rồi, cảng Tề Vân bùng lên làn sóng có tới mấy chục ngàn con ma thú…”
“Cậu nói cái gì?”
Cổ Thông Thiên xoẹt cái đứng dậy: “Tất cả cao thủ của nhà họ Cổ mau theo lão phu đến cảng Tề Vân!”
Các thế lực khác nghe kể về thú triều ở cảng Tề Vân cũng cùng nhau kéo tới.
Bấy giờ, cả cảng Tề Vân đều bị yêu thú vây quanh.
Điều khiến con người ta khiếp sợ là, bức tường sóng cao hơn trăm mét ập đến gần cảng Tề Vân, sau đó bất ngờ dừng lại.
Như thác nước chảy xuôi xuống!
Một giây sau đó.
Một cái xúc tu khổng lồ của bạch tuộc vươn ra, chộp tới chỗ Tôn Thiến!
Chu Nhược Giai gầm lên: “Không được làm tổn thương Tôn Thiến!”
Tay cầm kiếm chém tới, khoảnh khắc va chạm với xúc tua!
Thì thần kiếm trực tiếp văng ra xa, một sức mạnh đè nén xuống, Chu Nhược Giai trực tiếp đứng yên ở đó.
“Nhược Giai!”
Mặt Tôn Thiến biến sắc, cầm thanh bảo kiếm chắn trước mặt Chu Nhược Giai: “Nếu chết thì chúng ta cùng chết!”
“Cô ta… Quan trọng với cô lắm hả?”
Đằng sau bức tường nước có một giọng nữ vang lên.
Lời đó khiến cả cảng Tề Vận lặng ngắt như tờ!
Cả ma thú trên mặt biển cũng thôi rít gào, yên tĩnh lại trong nháy mắt!
Bầu không khí cực kỳ quái dị!
Tôn Thiến kinh ngạc, xúc tua này còn biết nói nữa hả?
Nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Nhược Giai là chị em tốt của tôi, sống chết có nhau!”
Rầm!
Bức tường nước chợt di chuyển, chủ động tách ra một khe hở.
Bên trong xuất hiện một con bạch tuộc khổng lồ, to hơn trăm mét.
Ánh sáng chợt lóe, con bạch tuộc biến mất!
Ở đó chỉ còn một cô gái tuyệt sắc với dáng người ma mị, da thịt trắng noãn!
“Ngươi… Ma thú hóa hình thành công? Thành tinh rồi!”
Một ông lão của Cự Kình Bang rùng mình kinh hoàng!
Mọi người ở đó, bao gồm cả mấy cảnh giới Thánh Chủ của Cự Kình Bang cũng trừng lớn hai mắt, như gặp phải ma quỷ gì vậy!
Cả Chu Nhược Giai và Tôn Thiến cũng không dám tin!
“Bổn tọa có cho ngươi nói chuyện hả?”
Sắc mặt cô gái xinh đẹp kia không hề có chút cảm xúc nào.
Giơ tay lên chỉ một cái!
Một ánh sao bắn vào mi tâm của ông lão Cự Kình Bang nọ, lập tức xuyên qua hộp sọ của ông ta!
“Bang chủ!”
Người Cự Kình Bang sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, không có chút máu nào!
Trần Huân Nhi xúc động: “Bố ơi, bang chủ Cự Kình Bang đã chết rồi”.
“Thù của anh trai đã báo được rồi!”
Trần Đại Dũng xúc động gật đầu: “Đúng đúng đúng, cuối cùng cũng chết rồi”.
Cô gái xinh đẹp kia nhướng mày, sát ý lập tức bùng lên trong cơ thể.
“Chờ đã!”
Chương 864: Cung Thương Khung cút!
Tôn Thiến đi tới từng bước, ngăn trước mặt hai người kia: “Họ đều là bạn của tôi, nể mặt tôi, đừng làm tổn thương đến bọn họ”.
“Được!”
Cô gái xinh đẹp kia gật đầu, sát ý cũng biến mất: “Theo tôi đi thôi, huyết mạch Ma Hoàng ở đây không an toàn!”
Sóng biển lướt qua, sau đó biến mất.
Chu Nhược Giai và Tôn Thiến cũng không còn bóng dáng.
Tất cả đều ngây người!
Đứng yên ở đó.
Khoảng nửa tiếng trôi qua.
Cuối cùng Ngũ Phi cũng phản ứng lại: “Bố, đám ma thú đó đi rồi hả!”
“Nhưng mà thù của con, không thể không báo!”
“Tất cả là do Trần Đại Dũng và con gái ông ta, nếu không phải do chúng thì tay chân của con cũng không bị phế bỏ!”
Ngũ Thành Ưng gật đầu: “Phi nhi cứ yên tâm, chúng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”
Đang định ra tay chém giết Trần Đại Dũng và Trần Huân Nhi!
Gào rống!
Đột nhiên, tiếng rồng ngâm vang lên.
“Vẫn còn ma thú ư?"
Ngũ Thành Ưng hoảng hồn.
Người Cự Kình Bang cũng không nhịn được quay đầu lại, nhìn về hướng âm thanh.
“Không đúng, âm thanh đó đến từ đảo chính ư?”
“Sao lại như thế?”
Một giây sau đó.
Chân trời xuất hiện Huyết Long màu đỏ, bên trong Huyết Long có một bóng người, như sao băng bay vụt tới!
Ầm!
Hung hăng đáp xuống bến tàu.
Bấy giờ, trong mắt Diệp Bắc Minh đầy tơ máu: “Người đâu?”
“Ai có thể trả lời tôi?”
Người của Cự Kình Băng chợt im lặng, cảm nhận được hơi thở điên cuồng từ người Diệp Bắc Minh!
Sau đó, cảnh giới của anh cũng bị họ nhìn thấy.
Ngũ Thành Ưng thẹn quá hóa giận: “Cứ tưởng thứ gì ghê gớm lắm, cũng chỉ là thằng ranh cảnh giới Hợp Nhất thôi mà cũng dám gào mồm ở đây hả?”
Soạt!
Diệp Bắc Minh cất bước đi tới trước mặt Ngũ Thành Ưng.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta: “Hai cô gái lúc nãy đâu?”
Ngũ Thành Ưng giật mình.
Sau đó gầm lên: “Thằng ranh con, mày tưởng mình là ai?”
“Dám nói chuyện với cái thái độ đó, mày…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Bắc Minh đã giơ tay chém một kiếm!
Ngũ Thành Ưng còn chẳng có cơ hội phản ứng, trực tiếp nổ tung!
Ngũ Phi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Bố…”
“Hít!”
Người Cự Kinh Bang không nhịn được hít sâu một hơi.
Thằng nhóc này là người thế nào vậy?
Một lời không hợp đã giết người?
Một ông lão nổi giận nói: “Này cậu, cậu dám giết chết trưởng lão của Cự Kình Bang chúng tôi ư?”
Diệp Bắc Minh xoay người, từng bước đi tới trước mặt trưởng lão kia!
Tóm lấy cánh tay ông ta!
“Xoẹt”, một tiếng trực tiếp xé rách!
Thêm một đá nổ tung đan điền ông ta.
“A!”
Ông lão đau đớn ngã xuống đất: “Đại nhân tha mạng, Cự Kình Bang chúng tôi biết sai rồi”.
“Lúc nãy đúng là có hai cô gái ở đây, có một người đang mang thai, một người trông khá xinh đẹp”.
“Lúc nãy có thú triều xuất hiện, bọn họ bị một nữ ma thú đã hóa thành hình người mang đi rồi…”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Bị ma thú hóa thành hình người mang đi?”
Cùng lúc đó, người của cung Thương Khung cũng chạy tới hiện trường.
“Gì thế này? Ma thú đâu?"
“Hình như đã rút về rồi, mọi người xem kìa, nơi này thật sự có dấu vết của ma thú!”
“Rốt cuộc là sao thế này?”
Người cung Thương Khung ngơ ngác.
Bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới, thú triều đã rút về hết rồi.
Ánh mắt một ông lão áo xanh đầy nặng nề: “Tìm người hỏi thử là biết, Cự Kình Bang cũng ở đây mà?”
“Bọn họ chắc chắn sẽ biết chuyện gì xảy ra!”
Trực tiếp quát người của Cự Kình Bang: “Mau lên đây đáp lời đi!”
Người của Cự Kình Bang giật mình: “Là người của cung Thương Khung!”
“Làm sao bây giờ?”
Người Cự Kình Bang không dám đắc tội với cung Thương Khung, lại càng không dám đắc tội Diệp Bắc Minh!
Thanh niên này sát phạt rất quyết đoán!
Bọn họ đã sợ mất hết cả mật rồi!
Nhìn lướt qua sắc mặt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, lựa chọn ngoan ngoãn đứng đó.
Một đám trưởng lão cung Thương Khung thấy thế thì cảm thấy hết sức mất mặt.
Ông lão áo xanh lạnh giọng quát lớn: “Cự Kình Bang điếc hết rồi hả? Lão phu kêu các người lên đây đáp lời!”
Vẫn là sự thờ ơ!
“Không đúng, Cự Kình Bang không điếc, mà là không dám lên đây!”
Một ông lão lắc đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Các người nhìn thanh niên kia xem, hình như người Cự Kình Bang đang sợ hãi tên đó!”
Ông lão áo xanh hừ lạnh một tiếng: “Thanh niên kia, chúng tôi cần hỏi người của Cự Kình Bang vài câu!”
“Chuyện của cậu, tạm gác sang một bên đi!”
Giọng điệu cao cao tại thượng, tự cao tự đại.
Diệp Bắc Minh đang lo cho Chu Nhược Giai và Tôn Thiến.
Nên bực bội phun ra một chữ: “Cút!”
“Cái gì?”
Người của Cự Kình Bang đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh
Ngũ Phi sợ tới mức hít thở không thông, tim cũng sắp nổ tung đến nơi!
“Nó mới nói cái gì thế? Dám kêu người của cung Thương Khung cút ư?”
Cơ thể cũng bất giác run lẩy bẩy.
Ông lão áo xanh nghẹn một cơn tức, quả thật không dám tin: “Ranh con, cậu vừa nói cái gì?”
“Cậu dám bảo lão phu cút ư?”
“Cậu có biết lão phu là ai hay không!”
“Cậu thuộc tông môn hay gia tộc nào? Trưởng bối là ai?”
“Cậu có tin là chỉ một câu của lão phu tôi, cả gia tộc của cậu đều bị giết không?”
Kiêu ngạo!
Lãnh lẽo như băng!
Chương 865: Cung Thương Khung cúi đầu!
Uy hiếp!
Cả các trưởng lão khác của cung Thương Khung cũng lạnh lùng nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh!
Điều khiến tất cả không ngờ được là, Diệp Bắc Minh quay đầu.
Trên mặt anh là ý lạnh đầy băng giá: “Tôi nói là các người cút, nghe không hiểu hả?”
Một kiếm trực tiếp chém ra!
Gào!
Một tiếng rồng ngâm, kiếm Đoạn Long bùng lên một kiếm khí màu máu, ập đến mấy lão già đang khinh địch kia!
Ông lão áo xanh bị thứ khí thế đó làm giật mình, không kịp phản ứng, trực tiếp hóa thành một đám mây máu!
“Từ trưởng lão!”
Người cung Thương Khung đều chấn động, hít một hơi thật sâu.
“Cậu!”
Vẻ mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Từ trưởng lão là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, không ngờ lại bị thanh niên này chém một kiếm?
Chuyện đó… Sao có thể xảy ra được!
“A…!”
Hai chân đám người Cự Kình Bang như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất như vũng bùn.
Cơ thể Ngũ Phi run run, trực tiếp sợ tới mức tè ra quần.
“Ranh con, mày dám!”
“Mày quá to gan, cả người của cung Thương Khung cũng dám giết?”
Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không đầy lạnh lẽo: “Không cần biết cậu là ai, giết trưởng lão của cung Thương Khung thì phải trả giá rất đắt!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Hơn mười người tản ra, vây quanh Diệp Bắc Minh.
Cùng lúc đó, người của Tinh Cung và nhà họ Cổ thong thả đến trễ.
La Vãn Vãn vừa nhìn thấy đã nhận ra Diệp Bắc Minh, kinh ngạc nói: “Chị Nhan, là anh ấy? Không ngờ lại là anh ấy!”
Nhan Như Ngọc gật đầu: “Sao lại thế này? Sao cậu ta lại giằng co với người của cung Thương Khung thế?”
Nhà họ Cổ bên kia, hai mắt Cổ Thông Thiên sáng ngời: “Không ngờ cậu Diệp đến Tinh Hải!”
Ông ta đi tới từng bước, đến gần đám đông: “Các vị cung Thương Khung này, đang có chuyện gì xảy ra thế?”
“Cậu Diệp đây là người quen của nhà họ Cổ, mong các vị có thể cho Cổ Thông Thiên tôi chút mặt mũi!”
Ngụy Trường Không nhìn Cổ Thông Thiên với vẻ lạnh băng: “Cổ Thông Thiên, thằng ranh này một lời không hợp đã giết chết Từ trưởng lão của cung Thương Khung!”
“Ông nói nó là bạn cũ của nhà họ Cổ ư?”
“Cái gì?”
Cổ Thông Thiên tái mặt, nhìn Diệp Bắc Minh một lúc lâu.
Vội vàng giải thích: “Thế chắc trong này có hiểu lầm gì rồi, Ngụy trưởng lão, tôi nhất định sẽ cho ông một lời giải thích rõ ràng!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp lắc đầu: “Không, chẳng có hiểu lầm gì cả!”
“Người là tôi giết, nếu bất kì ai trong số các người kéo dài thời gian của tôi nữa, thì giết không tha!”
Anh gầm lên đầy giận dữ: “Tất cả cút hết cho tôi!”
Hổ gầm long ngâm!
Giọng nói vang vọng hữu lực, khiến màng nhĩ con người ta phát đau!
Yên tĩnh!
Trong nháy mắt, cả bến cảng đều im lặng đến lạ thường!
Cổ Thông Thiên há miệng, giật mình đứng đó!
La Vãn Vãn trực tiếp ngây người, há miệng: “Chị Nhan, anh ta điên rồi ư?”
“Lại dám nói mình sẽ giết không tha người của cung Thương Khung?”
Nhan Như Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Bắc Minh thật lâu: “Nếu cậu ta là người mà Tinh Cung tiên đoán, thì hành động đó cũng không có gì kì lạ!”
Một giây sau, khắp nơi sôi trào.
“Ha ha ha ha!”
Ngụy Trường Không giận quá hóa cười, ngọn lửa giận suýt chút nữa khiến ông ta hôn mê: “Giết không tha! Hay cho câu giết không tha!”
“Một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, lão phu muốn nhìn xem cậu giết chúng tôi không tha như thế nào!”
Ngụy Trường Không đang muốn ra tay, Diệp Bắc Minh đã hành động trước.
Ảnh thuấn!
Nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt Ngụy Trường Không, kiếm Đoạn Long trong tay giơ lên, một kiếm chém xuống!
Tốc độ rất nhanh!
Đồng tử Ngụy Thương Khung co rụt lại!
Muốn ra tay ngăn cản.
Một giây sau đó, ông ta kinh ngạc phát hiện bản thân đã bị vây bởi một hơi thở khủng bố, như thể một loài sinh vật cực kỳ đáng sợ nào đó!
Cơ thể run rẩy, căn bản không thể điều khiển được, không thể ra tay được!
“Tiêu rồi…”
Con ngươi Ngụy Trường Không co rụt lại thật mạnh, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của kiếm Đoạn Long đang chém tới!
Phụt!
Một màu máu xuất hiện, đại trưởng lão cung Thương Khung, Ngụy Trường Không đã hóa thành mây máu!
“Bây giờ, đã thấy được chưa?”
“Còn ai muốn xem nữa không?”
Bịch! Bịch! Bịch!
Người cung Thương Khung sợ tới mức lùi về phía sau, vẻ mặt kiêng dè nhìn Diệp Bắc Minh!
“Cậu… Ranh con, cậu dám giết đại trưởng lão của cung Thương Khung ư?”
Một ông lão giật mình nói.
Diệp Bắc Minh trở tay chém một kiếm!
Khoảnh khắc tiếng rồng ngâm vang vọng, ông lão vừa lên tiếng đã mất mạng!
Soạt!
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chỉ vào người cung Thương Khung: “Cung Thương Khung còn muốn nói lời vô nghĩa gì nữa không?”
“Không… Không còn nữa…”
Người cung Thiên Khung đều cúi đầu xuống!
Không ngờ họ lại cúi đầu!
Nhan Như Ngọc trợn trừng hai mắt!
La Vãn Vãn cũng há miệng, mặt đầy vẻ khó tin!
Cổ Thông Thiên chấn động há muốn rớt hàm!
Các thế lực khác chạy tới hiện trường cũng đúng lúc gặp được cảnh này, các võ giả trực tiếp sợ tới mức quỳ rạp xuống!
Một người một kiếm, ép đến mức cung Thương Khung không dám thả một cái rắm, khiến con người ra thật sự rất chấn động!