“Tôi sẽ rút từng cái từng cái một ra, từ từ tận hưởng đi!”
Thẩm Thiên Quân run rẩy hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”
Đây mới là con đầu tiên thôi mà hắn ta đã đau đớn thế rồi.
Nếu hai mươi mấy long mạch bị tước ra khỏi cơ thể vậy chẳng phải hắn ta sẽ chết vì đau sao?
“Đừng mà...”
Giọng Thẩm Thiên Quân run rẩy.
Năm ngón tay Diệp Bắc Minh tóm chặt lấy long mạch thứ hai.
Xoạt xoạt!
Máu tươi bắn ra.
“Á!”
Thẩm Thiên Quân tru tréo như sói tru.
Xẹt!
Con thứ ba!
Xẹt!
Con thứ tư!
“Đừng mà, giết tôi đi! Cậu giết tôi đi!”
Thẩm Thiên Quân giãy dụa kịch liệt vì đau đớn.
Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, tròng mắt như sắp nứt ra.
Diệp Bắc Minh trông hệt như thần chết bóp cổ Thẩm Thiên Quân: “Đừng vội! Từ từ sẽ tới thôi, anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”
Anh ta đưa tay tới.
“Cậu...”
Thẩm Thiên Quân sợ hãi.
Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Đồ khốn nạn kia, mau buông đồ đệ tôi ra!”
Ngay sau đó.
Một luồng sát ý hung tàn ập tới, một bóng người già nua xuất hiện, tung chưởng về phía Diệp Bắc Minh.
Ông lão áo đen nhanh chóng ra tay đỡ đòn cho anh.
Ầm!
Hai chưởng va vào nhau, một người tóm lấy Diệp Bắc Minh, một người tóm lấy Thẩm Thiên Quân.
Cả hai đều lùi về phía sau.
“Sư phụ!”
Thẩm Thiên Quân thấy người nọ thì mừng rớt nước mắt: “Sư phụ, cứu con, mau cứu con với!”
“Đan điền của con bị lão già kia đánh nát, kinh mạch trên người cũng đứt đoạn cả rồi!”
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, nhìn Diệp Bắc Minh như một con chó điên: “Nếu không thì sao tên oắt con đó nào dám đối xử với con như vậy!”
Người vừa tới chính là Vương Quá Giang.
Đám người Hạ Bội Cúc từ trên trời đáp xuống.
Thiếu nữ mặc áo đen híp mắt: “Sao bọn kia lại đến đây!”
Vương Quá Giang lấy ra vài viên đan dược màu đỏ: “Đồ nhi, ăn nó đi!”
Thẩm Thiên Quân nuốt chúng vào, kinh mạch trên người từ từ khôi phục lại.
“Cảm ơn sư phụ ạ!”
Rồi hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt cực kỳ ác độc: “Đồ chó, cậu chờ đó cho tôi, chuyện này không để yên thế đâu!”
Hạ Bội Cúc nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Tao biết mày, chính mày đã giết con tao!”
“Chết đi!”
Bà ta bỗng ra tay tấn công Diệp Bắc Minh.
Lão già mặc áo bào màu đen tung chưởng đáp trả, Hạ Bội Cúc bị đánh bay ra ngoài.
Nếu không nhờ Vương Quá Giang giúp một tay thì bà ta đã bị ông lão áo đen đó đánh chết rồi.
“Phụt... ông!”
Hạ Bội Cúc phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Thiếu nữ mặc áo đen cười khẩy nói: “Mỏ to quá ta, bà thử động vào chồng tôi xem?”
Mấy người Vương Quá Giang e dè nhìn ông lão áo bào đen kia.
“Chồng hả?”
“Chuyện gì thế?”
Thẩm Thiên Quân vội vàng tường thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra một lần.
Vương Quá Giang hơi dao động, lạnh lùng nhìn thiếu nữ mặc áo đen: “Công chúa Tu La, đây là chuyện của Nhân tộc, Tu La Tộc cũng muốn xía mũi vào à?”
Thiếu nữ mặc áo đen cười khinh thường: “Tôi muốn xía mũi vào đó, ông làm gì được tôi?”
“Cô!”
Đám người Vương Quá Giang và Hạ Bội Cúc tức giận ngút trời.
Nhưng lại chẳng làm gì được.
Một người đàn ông trung niên truyền âm tới: “Lão Vương, làm sao bây giờ?”
“Lão già áo bào đen này rất đáng sợ, mấy người chúng ta liên thủ chắc có thể giết được lão ta!”
Hạ Bội Cúc giận dữ truyền âm tới: “Tôi đề nghị giết sạch tất cả! Thù của con tôi không thể không báo!”
Vương Quá Giang truyền âm đáp lại: “Không được! Chúng ta liên thủ với nhau chắc là có thể giết lão già áo bào đen kia!”
“Nhưng thiên hạ không có vách tường nào kín gió!”
“Lỡ như đại quân của Tu La Vương tiến quân, mấy gia tộc chúng ta không cản được đâu!”
Hạ Bội Cúc tức giận run người: “Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao? Con trai tôi đã bị tên chó đó giết chết!”
“Trong tay cậu ta có thanh kiếm chúng ta cần, hơn nữa cậu ta còn là tàn dư của Thiên Ma Tộc!”
Ánh mắt Vương Quá Giang lạnh như bằng: “Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn, về Thánh Vực trước rồi nói tiếp!”
“Tên này không chạy được đâu!”
Cả bọn thương lượng xong xuôi.
Hạ Bội Cúc hung tợn liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ oắt con kia! Sư tỷ, anh em, bạn bè và cả mẹ của mày nữa, tao đã nhớ kỹ rồi!”
“Tao thề phải để mày tận mắt chứng kiến bọn họ bị tra tấn, chết một cách thê thảm nhất!”
“Chúng ta đi thôi!”
Nói xong rồi xoay người rời đi.
Ngay sau đó.
Một giọng nói rét lạnh vang lên: “Từ đã!”
Xoạt!
Nháy mắt, mọi người đều tập trung nhìn vào Thẩm Thiên Quân.
Bọn Vương Quá Giang và Hạ Bội Cúc đều nhìn vào Thẩm Thiên Quân.
Vương Quá Giang nhíu mày: “Đồ nhi, có chuyện gì thế?”
Thẩm Thiên Quân tức tối nhìn Diệp Bắc Minh: “Ranh con kia, chẳng phải vừa rồi cậu ngông cuồng lắm à?”
“Bây giờ đánh một trận công bằng với tôi đi!”
Hắn ta ngoắc ngón tay: “Có dám không hả?”
Chương 1112: Đồng ý ứng chiến
Ôi!
Tất cả mọi người sôi trào, đám đồng bàn luận xôn xao.
“Cái này gọi là chiến đấu công bằng à?”
“Cảnh giới Thiên Huyền đánh cảnh giới Thần Đế à?”
“Cái này đúng là quá mặt dày mà...”
Sắc mặt Vương Quá Giang thay đổi liên hồi: “Đồ nhi, con có chắc không thế?”
Thẩm Thiên Quân khẳng định chắc nịch: “Sư phụ, đan dược của người hiệu quả lắm”.
“Kinh mạch và đan điền của con đã khôi phục một phần ba!”
“Cảnh giới đã khôi phục đến cảnh giới Chân Huyền rồi!”
Hắn ta cười nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cũng không biết, người nào đó có dám chiến đấu công bằng với tôi không nữa!”
“Có lẽ cậu ta chỉ dám núp dưới váy phụ nữ thôi?”
“Ha ha, đúng thế, nếu cậu ta không dám thì thôi bỏ đi!”
“Vãi thật!”
Hầu Tử không nhịn được bèn chửi ầm lên: “Đúng là đâm đao vào mông, mở rộng tầm mắt!”
Thẩm Thiên Quân trêu chọc nói: “Không dám thì câm miệng lại, không có sức mà còn la lối om sòm có ích gì hả?”
“Mày!”
Hầu Tử tức suýt hộc máu.
Vô số ánh mắt nhìn sang.
Bọn họ đều nhìn vào Diệp Bắc Minh.
Cẩn thận chú ý từ biểu cảm của anh.
Đế Khởi La nuốt một ngụm nước miếng: “Lão tổ tông, ông nói cậu ta có đồng ý không?”
Đế Vô Danh quả quyết lắc đầu nói: “Không thể nào, nếu đồng ý thì chính là tự sát!”
Vương Chỉ Dao cắn răng nói: “Vừa rồi Diệp Bắc Minh dùng tinh huyết cứu mẹ, thực lực chắc chắn đã suy giảm rất mạnh!”
“Trận chiến công bằng này vốn không hề công bằng!”
Sắc mặt Hoa Côn Luân tăm tối: “Một chiêu này rất ác, nếu nhóc Diệp đồng ý thì chắc chắn sẽ đối mặt với cái chết!”
“Nếu cậu ta không đồng ý thì mẹ mình suýt nữa bị người khác giết chết còn mình lại bị chế nhạo trước mặt hàng trăm nghìn người...”
“Nếu có thể nhịn được thì sơ tâm võ đạo của người nọ sẽ bị phế!”
Đạm Đài U Nguyệt nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Đừng đồng ý hắn ta!”
Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Bọn họ rất mong anh đồng ý ứng chiến.
Tên này chết trận luôn càng tốt.
Nhưng chắc là Diệp Bắc Minh sẽ không đồng ý đâu.
“Chồng ơi, đừng manh động!”
Thiếu nữ mặc áo đen vội vàng nhắc nhở.
Vương Như Yên giữ chặt tay Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, hắn ta đang cố ý khích tướng em đó!”
“Đừng đồng ý hắn ta, tiểu sư đệ xin em đó, ngàn vạn lần đừng đồng ý...”
Mấy sư tỷ cầu xin anh.
“Tiểu sư đệ đừng mắc mưu hắn ta!”
Lạc Khuynh Thành lắc đầu nói.
Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Trần Lê Y đều nói: “Chủ nhân, các sư tỷ của cậu nói phải lắm!”
Đến cả Diệp Thanh Lam kinh hãi run lên, hít sâu nói: “Minh Nhi, ngàn vạn lần đừng bị hắn ta khích tướng!”
Anh nhìn vào ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lại càng thêm kiên định.
Cuối cùng.
“Hầy!”
Anh hít sâu rồi nói: “Mẹ, trận chiến này con phải đánh!”
“Cái gì?”
Không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người đều trừng to mắt.
Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn quỷ.
“Cậu đồng ý rồi sao?”
Đến cả Thẩm Thiên Quân cũng phải ngẩn ngơ, bởi vì hắn ta cũng cảm thấy Diệp Bắc Minh sẽ không đồng ý.
Ai nào biết được chứ.
Thế mà tên nhãi này đồng ý ứng chiến rồi?
Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: “Nhóc à, cậu làm gì thế?”
“Tinh huyết của cậu đã cạn sạch, bổn tháp không thể giúp cậu được nữa!”
“Cho dù cậu thiêu đốt sinh mệnh thì tỷ lệ thắng hắn ta cũng rất thấp!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tháp nhỏ, tôi có lý do không thể không đồng ý!”
Thứ nhất, mẹ anh suýt nữa đã chết dưới tay Thẩm Thiên Quân.
Thù này không thể không báo.
Thứ hai, trước mặt hàng trăm nghìn người, Thẩm Thiên Quân đã đưa ra lời khiêu chiến.
Nếu anh không đồng ý, sơ tâm võ đạo sẽ bị tổn thương.
Đời này sẽ khó lòng tiến tới cảnh giới xa hơn.
Thứ ba, long mạch còn ở trên người hắn ta.
Một khi Thẩm Thiên Quân rời đi, long mạch của thế giới Chân Võ phải làm sao đây?
Cho dù là lý do gì đi chăng nữa.
Trận chiến này anh cũng phải chiến.
Diệp Bắc Minh đi thẳng đến võ đài của Tổng viện Giám Sát rồi bước lên đài: “Thẩm Thiên Quân, lên đây đánh nào!”
Thẩm Thiên Quân nhếch miệng cười khẩy: “Đồ chó, là tự cậu dấn thân vào chỗ chết đó!”
“Tôi thật không ngờ đó, ha ha ha ha... cậu đồng ý rồi?”
Hạ Bội Cúc khàn giọng nói: “Thiên Quân, chỉ cần cậu giết chết cậu ta, tôi sẽ gả con gái mình cho cậu!”
“Hạ tiền bối nói thật ư?”
Mắt Thẩm Thiên Quân sáng ngời.
Con gái của Hạ Bội Cúc được xưng là một trong mười tuyệt sắc giai nhân nhất Thánh Vực, nổi danh ngang với thánh nữ của Thánh Tông.
Giết Diệp Bắc Minh rồi ôm mỹ nhân về nhà, vừa nghĩ đã thấy sướng người rồi.
Hạ Bội Cúc trả lời chắc nịch: “Đúng vậy!”
“Được!”
Chương 1113: Huyết mạch Ma Hoàng
Thẩm Thiên Quân vô cùng kích động, quay người bước lên võ đài.
Hắn ta không chút do dự, ngưng tụ chân nguyên lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như sao xẹt.
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không hề có ý ra tay.
Một tiếng nổ rung trời vang lên không chút chần chừ.
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài.
Mười vị sư tỷ hét lên: “Tiểu sư đệ!”
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”
“Anh Diệp!”
“Chủ nhân!”
Phía dưới võ đài truyền tới nhiều tiếng la hốt hoảng.
“Ha ha ha! Không chịu nổi một đòn!”
Thẩm Thiên Quân chế nhạo nói: “Chỉ có thế? Đồ chó này, cậu chỉ có thực lực vậy thôi à?”
Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy, lau khô vết máu trên khóe miệng: “Tới đây đi!”
“Cậu muốn chết thì để tôi cho cậu toại nguyện!”
Thẩm Thiên Quân cười khẩy, sau lưng vang lên tiếng rồng ngâm.
Gầm gừ!
Một đòn ấy như xé rách không gian như phá vỡ bầu trời.
Rầm!
Đòn đánh ấy hung ác nhắm ngay vào tim Diệp Bắc Minh.
Ngực anh bị đấm đau dữ dội, cả người bay ngược ra ngoài rồi nện thẳng xuống đất, trái tim ngừng đập trong vòng một giây.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh vẫn kiên cường đứng dậy: “Không ăn cơm à? Mạnh tay hơn chút đi!”
Thẩm Thiên Quân gào lên: “Vãi thật! Đồ oắt con, tại sao lại không ra tay?”
“Hay là biết không phải là đối thủ của tôi nên mới cố tình không ra tay?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nhìn hắn ta như nhìn con kiến.
Thẩm Thiên Quân thầm phiền não: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chết cho tôi!”
Vút!
Rồi hắn ta xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh như sao xẹt.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Hắn ta tung một lần mười quyền tất cả đều đấm thẳng vào người Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đầm đìa máu tươi, hấp hối nói: “Được chưa? Sao lại không đánh chết tôi thế?”
“Đây là thực lực của cảnh giới Chân Huyền à? Chỉ có thế!”
Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn cười bảo: “Tôi còn tưởng tên nhóc đó có chuẩn bị gì chứ!”
“Hóa ra là mạnh miệng, tưởng cậu ta chuẩn bị gì chứ!”
“Vãi thật!”
Thẩm Thiên Quân tóm lấy áo Diệp Bắc Minh.
“Oắt con, cậu đã muốn chết đến vậy rồi để tôi cho cậu toại nguyện!”
Hắn ta cười dữ tợn, bàn tay xuyên thấu ngực Diệp Bắc Minh bóp chặt trái tim anh.
Một cảm giác tử vong truyền vào não Diệp Bắc Minh.
“Minh Nhi!”
“Tiểu sư đệ...”
Dưới võ đài rộ lên những tiếng hô tuyệt vọng.
Thẩm Thiên Quân điên cuồng hét: “Chó chết, tuyệt vọng không?”
“Chết đi!”
Năm ngón tay hắn ta nắm chặt, cố dùng sức bóp nát trái tim Diệp Bắc Minh.
Ngay thời khắc đó, ma huyết trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi trào.
Gầm gừ!
Sau lưng Diệp Bắc Minh hiện lên một con ma long đen tuyền.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy nói: “Sức mạnh từ huyết mạch ư, ôi vãi đạn!”
“Nhóc con, tôi biết tại sao cậu không ra tay rồi...”
“Con mẹ cậu cần cảm giác cận kề cái chết này để kích hoạt sức mạnh huyết mạch Ma Hoàng!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn.
Trong mắt anh không chút cảm tình, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Quân: “Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!”
Dứt lời, con ma long đen tuyền đằng sau ngưng tụ, luồng khí tức miệt thị vạn vật bùng nổ.
“Cái gì thế?”
Trái tim Thẩm Thiên Quân run rẩy, hoảng hốt nhìn con ma long bỗng nhiên toát ra.
“Đồ chó, cậu giả vờ cái gì?”
Giọng Thẩm Thiên Quân rét lạnh, năm ngón tay bóp mạnh.
Hắn ta định bụng bóp nát trái tim Diệp Bắc Minh.
Nhưng dù hắn ta dốc hết sức lực nhưng trái tim Diệp Bắc Minh vẫn rất kiên cố.
Còn cứng rắn hơn cả sắt thép.
“Cậu! Sao lại như thế?”
Thẩm Thiên Quân kinh ngạc, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta.
Xoẹt!
Anh tóm lấy cánh tay Thẩm Thiên Quân rồi mạnh mẽ xé xuống.
Rồi tiện tay vứt sang bên.
Con ma long màu đen nuốt chửng nó.
“Á!”
Thẩm Thiên Quân kêu thảm thiết, cơn đau đớn ấy đã khiến hắn ta phát điên.
Vương Quá Giang biến sắc: “Đồ đệ!”
“Chuyện gì thế?”
“Chẳng phải Diệp Bắc Minh sắp thua à? Sao lại trở mình rồi?”
Lúc này, tất cả mọi người dưới võ đài đều ngơ ngác.
Mí mắt Vạn Huyết Kiếm Chủ giật giật: “Khí tức của tên nhóc đó hơi sai!”
Huyết Thí Thiên trâm ngâm nói: “Khí tức giết chóc, khát máu, tử vong!”
Hai chân thiếu nữ mặc đồ đen mềm nhũn, đứng không vững: “Lão Dạ, chính là khí tức này...”
“Minh Nhi!”
“Tiểu sư đệ sắp thắng rồi!”
Diệp Thanh Lam và mười vị sư tỷ kích động.
Trên võ đài.
Cả người Diệp Bắc Minh đẫm máu như bước ra từ trong địa ngục, anh âm u đi tới chỗ Thẩm Thiên Quân.
“Oắt con, rốt cuộc cậu là quái vật gì thế?”
Thẩm Thiên Quân cảm thấy rất bất an, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Chương 1114: Ra chiêu cuối cùng
Thẩm Thiên Quân cắn chặt răng: "Mặc kệ cậu là quái vật gì, ông đây đã dung hợp hai mươi mấy long mạch!"
"Bằng một tên cảnh giới Thần Đế nho nhỏ cậu mà cũng muốn nghịch thiên?"
"Một tay của ông đây cũng có thể giết được cậu, đi chết đi cho tôi!"
Thẩm Thiên Quân cố nén cơn đau nhức kịch liệt, tất cả sức mạnh của long mạch ngưng tụ lại một chỗ!
Hắn ta giẫm chân thật mạnh, đấm một quyền thẳng về phía Diệp Bắc Minh!
Ầm!
Đài võ đạo chế tạo từ huyền thiết bị một chân này giẫm ra một vết nứt ghê người!
Một giây sau!
Ầm!
Tiếng nổ mạnh long trời lở đất vang lên, toàn bộ đài võ đạo chế tạo từ huyền thiết ầm ầm nổ tung.
Như thiên thạch rơi xuống mặt đất, bắn lên bụi mù đầy trời!
Dòng khí càn quét khắp nơi!
"Phụt!"
"A!"
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Những người tu võ cách đài võ đạo quá gần đều bị dòng khí này đánh trúng.
Thân thể bọn họ nổ tung, hóa thành từng đám sương máu!
Thiếu nữ mặc áo đen quát khẽ: "Lão Dạ!"
"Vâng, công chúa!"
Lão Dạ sải bước lên trước, che trước người đám Diệp Thanh Lam.
Màn ánh sáng màu đen tràn ra, ngăn cả dòng khí bùng nổ!
Những người tu võ khác không may mắn được như vậy, có gần một phần mười người tu võ tại đó ngã xuống!
"Này... Lực lượng thật là mạnh mẽ!"
"Hai mươi mấy đầu long mạch đồng thời bùng nổ, đài võ đạo huyền thiết cũng sụp đổ, Diệp Bắc Minh còn có thể sống sao?"
"Sống? E rằng bị đánh đến mức chẳng còn cặn nữa rồi!"
Vô số người hoảng sợ nhìn chằm chằm đài võ đạo vừa nổ!
Chừng một phút sau, bụi mù đầy trời mới chậm rãi tản ra!
"Hít hà! Trời ơi..."
Tiếng kêu hoảng sợ muốn chết vang lên, ai nấy đều bị dọa đến như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài!
Trái tim suýt chút nữa nổ tung!
"Đụ mẹ!"
"Thằng này..."
Dưới đài võ đạo, mạch máu của mọi người nổi lên, đôi mắt đỏ bừng!
Chỉ thấy.
Trong đống phế tích của đài võ đạo!
Diệp Bắc Minh lẳng lặng đứng ở nơi đó, một tay bắt lấy nắm đấm của Thẩm Thiên Quân!
Sau lưng anh là một phần ba đài võ đạo không hề bị tổn hại.
Hai phần còn lại của đài võ đạo bằng huyền thiết đã nổ tung!
Nói cách khác, Diệp Bắc Minh dùng thân thể của mình chặn lại tất cả lực lượng của một kích này!
"Cậu... Cậu... Cậu rốt cuộc là quái vật gì?"
Con ngươi Thẩm Thiên Quân điên cuồng co rụt lại, giọng nói run rẩy.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: "Sát Thần!"
Cổ tay anh khẽ xoay chuyển!
Tiếng "răng rắc" giòn giã truyền tới, máu tươi tung toé!
"Á!"
Một cánh tay bị kéo xuống, Thẩm Thiên Quân tức giận gầm thét như một con thú dữ!
Hắn ta trơ mắt nhìn cánh tay mình bị Ma Long cắn nuốt!
Vương Quá Giang phản ứng lại đầu tiên, lập tức xông lên đài võ đạo.
"Ông muốn làm gì?"
Sắc mặt lão Dạ trầm xuống, ngăn cản Vương Quá Giang.
Vương Quá Giang kiêng dè lão ta, trầm mặt quát: "Đồ nhi của tôi sắp chết rồi, tránh ra!"
Lão Dạ cười lạnh: "Trên đài võ đạo phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!"
"Ông!"
Vương Quá Giang tức giận muốn mắng người, có điều không dám thật sự ra tay với lão quái vật Ma tộc này.
Chỉ đành nhìn lên đài võ đạo: "Đồ nhi, mau nhận thua!"
Nhận thua trên đài võ đạo sẽ ảnh hưởng tới sơ tâm võ đạo, nhưng giờ không chú ý được đến nhiều như vậy!
Toàn thân Thẩm Thiên Quân run rẩy, hàm răng run rẩy há miệng: "Tôi nhận..."
Diệp Bắc Minh bước đến trước người hắn ta, đấm ra một quyền vỡ mồm hắn ta: "Anh nói gì cơ? Tôi chưa nghe được?"
Thẩm Thiên Quân bay ngược ra ngoài, máu me đầy mặt.
Hắn ta muốn mở miệng, lại chỉ có thể phát ra âm thanh "A a a"!
"Thằng chó đẻ, mày thật là độc ác!"
Vương Quá Giang tức đến muốn nổ phổi, rít gào về phía đài võ đạo: "Cậu dám giết đồ nhi của tôi, lão phu sẽ làm cho cậu phải hối hận suốt đời!"
Diệp Bắc Minh cười: "Giết hắn ta? Lợi cho hắn ta quá rồi!"
Anh quát to: "Ông đây muốn hành hạ đến chết!"
Tạch!
Ánh mắt như tử thần rơi xuống người Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân bị dọa sợ, muốn bò xuống dưới đài võ đạo như một con sâu mềm.
Lúc còn cách rìa đài võ đạo khoảng nửa mét, Thẩm Thiên Quân thấy được hi vọng sống sót!
Thậm chí, nửa người trên của hắn ta đã leo ra ngoài đài võ đạo!
Đột nhiên.
Răng rắc!
"Grào!"
Thân thể Thẩm Thiên Quân bỗng căng ra.
Diệp Bắc Minh dùng một chân đạp gãy bắp đùi của hắn ta, khiến hắn ta làm mọi cách vẫn không thể dịch thêm chút nào!
Bị cố định chặt trên đài võ đạo!
Sau lưng truyền đến giọng nói như tử thần: "Hành hạ đến chết đã bắt đầu rồi! Giống y như những gì anh đã đối xử với mẹ tôi!"
"A a a..."
Thẩm Thiên Quân nằm rạp trên mặt đất, muốn cầu xin tha thứ nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh "A a a a".
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh nắm lấy long mạch trong cơ thể Thẩm Thiên Quân, dứt khoát kéo ra ngoài!
"A a a..."
Thẩm Thiên Quân kêu lên thảm thiết.
"Thằng chó kia, mau dừng tay! Mày dừng tay lại cho tao!", Vương Quá Giang cực kỳ phẫn nộ.
Chương 1115: Thẩm Thiên Quân chết
Diệp Bắc Minh không dừng lại, mạnh mẽ xé ra suốt hai mươi mấy đầu long mạch!
Thẩm Thiên Quân đau đến ngất đi, ngân châm trong tay Diệp Bắc Minh rơi xuống.
Làm hắn ta duy trì tỉnh táo!
"Tên này... Thật sự là Sát Thần..."
"Hít hà..."
Dưới đài võ đạo, hàm răng ai nấy cũng run cầm cập, trong lòng tràn ngập sợ hãi!
"Nhớ kỹ, tuyệt đối vĩnh viễn không được đắc tội Diệp Bắc Minh!"
"Sau này, gặp phải người nhà họ Diệp thì nhớ đi đường vòng cho tôi!"
"Thấy người nhà họ Diệp nhớ phải khách sáo chút!"
"Ngàn vạn lần đừng nên đắc tội tên Sát Thần này!"
Một vài lão già sợ hãi, cảnh cáo người của thế lực sau lưng mình.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của vô số người, Diệp Bắc Minh đập nát từng tấc cột sống của Thẩm Thiên Quân!
Cuối cùng, trong ánh mắt sợ hãi của hắn ta!
Anh giơ chân, mạnh mẽ giẫm nổ tung đầu hắn ta!
Vù!
Sau lưng anh, Ma Long màu đen gào thét, hấp thu máu tươi của Thẩm Thiên Quân!
Diệp Bắc Minh điên cuồng hét lên: "Tuyệt!"
Nhưng vào đúng lúc này.
"Tuyệt?"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Ma tộc chính là Ma tộc!"
"Máu lạnh vô tình, lấy giết chóc làm niềm vui?"
"Năm đó vây quét Thiên Ma tộc quả nhiên là quyết định chính xác!"
...
...
Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, trên không trung xuất hiện hơn mười bóng dáng.
Nam nữ già trẻ đều có!
Uy áp vô thượng đè xuống dưới, khiến hô hấp của mọi người đều trở nên cực kỳ khó khăn!
Trong nhóm người này.
Có hai người là bắt mắt nhất!
Một thanh niên đứng chắp tay sau lưng, rất giống quý tộc Thiên Hoàng!
Một cô gái cực kỳ xinh đẹp chớp chớp đôi mắt, tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.
Khoảnh khắc Diệp Thanh Lam nhìn thấy cô gái này, sắc mặt bà khẽ thay đổi!
Vương Quá Giang nhìn thấy đám người này thì lập tức trở nên cực kì cung kính: "Đại nhân, kẻ này tên là Diệp Bắc Minh, là đời sau của tên Diệp Phá Thiên kia!"
"Cậu ta không những giết người của gia tộc tôi, vừa rồi còn hành hạ đến chết đồ nhi của tôi!"
"Thủ đoạn của kẻ này hung tàn, trong cơ thể còn có huyết mạch của Thiên Ma tộc, hôm nay nếu cậu ta không chết, e rằng hậu quả khó mà lường được!"
Sắc mặt của một lão già mặc áo bào xanh trở nên lạnh lùng: "Lão phu đã thấy hết rồi!"
Ánh mắt lão ta rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu đã biết bản thân mình làm sai điều gì chưa?"
"Năm đó nhà họ Diệp Hoa tộc đã bị phạt, nếu như các người chịu tự kiểm điểm, còn có một chút hi vọng sống!"
"Nhưng biểu hiện hôm nay của cậu thật sự quá khiến chúng tôi thất vọng!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi: "Các người là cái thá gì?"
"Hoa tộc đã làm gì, nhà họ Diệp đã làm gì, mà đến phiên các người bàn luận đúng sai?"
"Làm càn!"
Lão già mặc áo bào xanh lạnh giọng quát, duỗi một bàn tay khô héo ra, đè xuống: "Thứ trẻ con còn hôi sữa, quỳ xuống cho lão phu!"
"Mẹ nhà ông!"
Diệp Bắc Minh quát lớn: "Thế giới Cao Võ không phải là nơi mà các người có thể tới, cút về đi!"
"Mày nói cái gì cơ?"
Lão già áo bào xanh tức giận trừng to mắt.
Lực lượng nơi bàn tay càng mạnh thêm ba phần: "Muốn chết!"
Xoẹt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!
Lão già mặc áo bào xanh cười lạnh: "Hừ, còn dám đánh trả? Không biết tự lượng sức mình!"
Lão ta tóm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như muốn bóp nát nó!
Răng rắc!
"Á!"
Lão già áo bào xanh kêu lên, bàn tay kia thế mà ầm ầm nổ tung, hóa thành một đám sương máu!
"Mày... chờ chút đã, thanh kiếm này là!"
Lão ta giật nảy cả mình: "Đây là thanh Ma Kiếm kia!"
Những người cùng xuất hiện còn lại cũng chợt phản ứng lại, ánh mắt sôi nổi rơi xuống trên thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
"Không sai được!"
"Chính là thanh kiếm này!"
..
"Năm đó, quả nhiên Diệp Phá Thiên đã mang thanh kiếm này ra khỏi Thần miếu!"
Đám lão già này cực kỳ kích động,
Người thanh niên kia thì hơi kinh ngạc!
Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Một lão già hơi mập quát to: "Diệp Bắc Minh, mau giao thanh kiếm này ra!"
"Thanh kiếm này vô cùng hung tàn, năm đó thế giới Thái Cổ bị hủy diệt bởi kiếm này, mau giao nó ra để chúng tôi mang về tông môn trấn áp trừ tà!"
"Chỉ cần cậu giao ra thanh Ma Kiếm này, lão phu cam đoan sẽ tha thứ cho Hoa tộc cậu vô tội!"
Mấy lão già đỏ mắt nhìn.
Kích động như vừa phát hiện chí bảo!
Những người tu võ tại chỗ thấp giọng nghị luận.
Đế Khởi La nhíu mày: "Lão tổ tông, lời nói của những người này nghe rất có vấn đề!"
"Nếu thanh kiếm này là ma vật, sao bọn họ lại còn tranh đoạt?"
Đế Vô Danh bị dọa sợ, che miệng Đế Khởi La lại: "Chao ôi, cháu chính là tổ tông của ta mà!"
"Tổ tông của ta ơi, đã đến thời điểm này rồi, chúng ta chỉ cần xem thôi, đừng nói chuyện!"
Lão già hơi mập mạp gấp gáp: "Thằng kia, cậu còn do dự cái gì?"
"Nếu cậu giao thanh Ma Kiếm này ra, hiện tại chúng tôi sẽ lập tức huỷ bỏ trừng phạt đối với Hoa tộc và nhà họ Diệp!"